Lạc Thần vẫn như cũ trầm mặc.
Sư Thanh Y cõng nàng vừa đi vừa chậm rãi tiếp tục: "Nếu như nghiêm túc mà nói, cũng không chỉ có mình em. Thật ra nơi đó còn có một con quái vật, nhưng nó sẽ không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng hướng em rống hai tiếng. Lúc nhỏ rất ngốc, em không nhận ra nó là quái vật gì, nhìn thấy cả người nó đen như mực nên trực tiếp cho nó một cái tên là "A Hắc", thật sự không khác con chó Tiểu Hoàng nhà bên là mấy. Bị dây xích trói buộc không thể đi đâu được, không có việc gì làm em liền kể chuyện xưa cho nó nghe, cũng không quan tâm nó có hiểu hay không, nói đến sau đó, sau đó -"
Sau đó, không nhớ rõ nữa.
Rõ ràng là một hồi xa xôi buồn chán trong mộng cảnh hư không.
Có đôi khi lại cảm thấy nó chân thực đến có thể chạm vào.
"Có phải cảm thấy giấc mộng về tuổi thơ của em rất nhàm chán, rất ấu trĩ? Không có tuổi thơ, cũng chỉ có thể dựa vào giấc mơ, nhưng là loại mộng này......"
Nói đến đây, Sư Thanh Y mỉm cười, đột nhiên lại dừng bước.
Bởi vì Lạc Thần gắt gao ôm lấy nàng, gương mặt dán sát cổ nàng, hơi thở nóng rực.
"Làm sao vậy?" Sư Thanh Y quay đầu lại, cằm của Lạc Thần tựa trên vai nàng.
Khuôn mặt hơi nghiêng, môi của hai người gần trong gang tấc.
Hô hấp càng thêm nóng bỏng.
Sư Thanh Y mặc quần áo cũng không dày, mùa đông Lạc Thần cũng mặc ít, Sư Thanh Y thậm chí có thể cảm nhận được khỏa mềm mại trước ngực Lạc Thần dán trên lưng nàng, cách vật liệu may mặc xúc cảm mơ hồ.
Hương khí nhàn nhạt ngập tràn trong hơi thở.
Hai tay nâng đùi Lạc Thần tựa hồ xuất một tầng mồ hôi tinh mịn, trong lòng Sư Thanh Y nói thầm ở bên ngoài quả nhiên không thể cùng nàng tiếp xúc quá gần, yêu tinh này dán gần quá rất dễ gặp chuyện không hay.
Nơi này, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì không có gì để che chắn cả.
Quả thực xấu hổ đến muốn lấy mạng người.
"Không có tuổi thơ, không phải còn có thê tử sao." Giọng nói của Lạc Thần rất thấp: "Chị thương em."
Được nàng dỗ dành như vậy, trong lòng Sư Thanh Y cũng bắt đầu nhẹ nhõm, đi dưới ánh mặt trời nhỏ vụn giống như đi trên đám mây. Hàm hồ mà ân một tiếng, đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì Lạc Thần nói: "Thả chị xuống, chúng ta trở về thôi."
"Không muốn phơi nắng nữa sao?"
"Ân, ra ngoài đã lâu rồi."
"Được. Vậy để em cõng chị trở lại, chúng ta đi quá xa rồi." Trong lòng Sư Thanh Y giống bị cỏ lau quét qua nên có chút ngứa, đã nghĩ cứ như vậy để nữ nhân này dán trên lưng mình, không muốn buông nàng xuống.
Lạc Thần nói: "Nặng, tay sẽ đau."
"Em đã nói em khí lực lớn, cõng chị bao lâu cũng không sao." Sư Thanh Y xoay người, dẫm lên lá cây trên mặt đất đi trở về, đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa chị bây giờ là bệnh nhân, trên chân có thương tích, em cõng chị trở lại là quang minh chính đại, cho dù bị người khác nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, sợ cái gì?"
Lạc Thần nhẹ nhàng cười: "Chị không sợ."
"Em lại càng không sợ." Sư Thanh Y cây ngay không sợ chết đứng lẩm bẩm.
Một đường cõng Lạc Thần trở lại, đến phòng bệnh, Sư Thanh Y đóng cửa lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại thuận tay khóa trái cửa.
Lạc Thần nghe động tĩnh lúc nàng khóa trái cửa, khóe mắt khẽ cong.
Sư Thanh Y vốn dĩ còn muốn kéo rèm cửa sổ lại, nhưng lại lo lắng biểu hiện quá rõ ràng, nên đành phải thôi.
Sư Thanh Y thả Lạc Thần xuống, để nàng ngồi ở mép giường sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân Lạc Thần, yên lặng xoa bóp.
Cõng một đoạn đường dài, chân nhất định sẽ bị tê mỏi ở một mức độ nào đó.
Lạc Thần trái lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, vuốt ve, đạm nhạt nói: "Tay em không mỏi sao?"
Sư Thanh Y lắc đầu.
"Thắt lưng cũng không đau sao?"
Rất tốt, thế nào sẽ đau lưng chứ.
Vì vậy Sư Thanh Y lại lắc đầu.
"Chân cũng không mỏi sao?" Giọng nói của Lạc Thần vẫn rất đạm nhạt.
Sư Thanh Y bối rối, tiếp tục lắc đầu.
"Cửa cũng không khóa sao?"
Sư Thanh Y gần như theo quán tính, không chút suy nghĩ mà tiếp tục lắc đầu.
Giây tiếp theo nàng thấy Lạc Thần khẽ nhướng mày, Sư Thanh Y lấy lại tinh thần kéo căng khuôn mặt, sau đó thoáng chốc đỏ mặt.
"Lúc này em vốn phải gật đầu." Lạc Thần cúi đầu nhìn đôi mắt Sư Thanh Y: "Sai rồi."
Sư Thanh Y: "........."
Lạc Thần híp mắt nhìn về phía cửa sổ được ánh nắng xuyên qua: "Rèm cửa sổ cũng không khép sao?"
Sư Thanh Y: "........."
Lúc này thực sự là xấu hổ quẫn bách đến không có chỗ chui, dù sao cũng đang ngồi xổm, trước mặt nàng chính là đùi của Lạc Thần.
Nếu chui vào thì thực sự không còn mặt mũi nữa.
Trước đó ở bên ngoài quả thật là bị Lạc Thần dấy lên tâm tư, cho nên lúc quay về phòng bệnh Sư Thanh Y mới khóa trái cửa. Nàng sợ nếu như thực sự nhịn không được đối với Lạc Thần làm chút gì đó, cửa không có khóa hành lang bệnh viện nhiều người qua lại phải làm thế nào, chi bằng chuẩn bị thoả đáng, bằng không đến lúc mặt đỏ tai hồng ai còn có bản lỉnh nhớ đến cửa rốt cục đã khóa hay chưa nữa.
Tính cách của nàng chính là như vậy, quá mức cẩn thận, lo lắng sự tình khó tránh khỏi lo hơi xa, thậm chí tính cách này còn biểu hiện trên phương diện tình cảm.
Tỷ như mỗi lần trước khi đi ngủ nàng sẽ cẩn thận tu chỉnh móng tay một lần, làm đến ôn nhuận chỉnh tề. Đánh răng súc miệng, rửa tay khử trùng, ưa sạch phát tác, tới tới lui lui mà rửa sạch một lần lại một lần.
Nàng mỗi lần chuẩn bị tốt tất cả những thứ đó, cũng không nhất định sẽ cùng Lạc Thần làm cái gì, hơn nữa cho dù thật sự có làm, có đôi khi tay nàng căn bản cũng sẽ không dùng đến, nhưng chính là muốn chuẩn bị chu đáo.
........ Thực sự là quá buồn cười rồi.
Sư Thanh Y thật ra cũng biết tính cách của bản thân, khuôn mặt kéo căng càng ngày càng gấp, trong lòng cười nhạo bản thân chết một trăm lần cũng chưa thể giải hận.
Mặt khác nàng còn lo lắng Lạc Thần sau đó không chừng sẽ hỏi "tay cũng không rửa sao", "miệng cũng không súc sao", hoặc là "móng tay cũng không cắt sao".
Nàng cảm thấy Lạc Thần nhất định có thể mặt không đổi sắc mà hỏi ra miệng.
Lạc Thần chỉ là cúi đầu quan sát nàng, ánh mắt trầm tĩnh, lại giống như ánh trăng tỏa sáng.
Sư Thanh Y bị nàng nhìn đột nhiên nâng tay, nắm lấy cổ áo Lạc Thần, kéo Lạc Thần xuống sau đó hôn lên đôi môi nàng.
Lạc Thần cúi thấp người, hai tay Sư Thanh Y có thể thuận lợi ôm cổ nàng.
"Chị lúc này thế nào lại không nói. Em cũng không hôn sao?". Sư Thanh Y dán trên đôi môi lạnh lẽo mềm mại hàm hồ nói.
Lạc Thần mỉm cười ôm lấy nàng.
Những ngày nằm viện rất bình yên, tất cả mọi người đang dưỡng thương, Sư Thanh Y biết hiện tại cũng không phải lúc miệt mài theo đuổi những việc bên dưới Sư trạch, Sư Dạ Nhiên bộn bề công việc, Sư Thanh Y hy vọng nàng đừng bận rộn như vậy nhưng Sư Dạ Nhiên vẫn như cũ đi sớm về trễ, không hề có giác ngộ của bệnh nhân.
Có đôi khi bầu không khí giữa nàng cùng Duẫn Thanh cũng quái lạ, trước đây hai người gặp mặt vốn dĩ đã có đủ loại bất thường, hiện tại tựa hồ lại càng kỳ lạ, một bên là tỷ tỷ uy nghiêm, một bên là giáo sư nắm quyền sinh sát của luận văn năm sau, Sư Thanh Y không dám xem vào.
Thân thể Sư Khinh Hàn khôi phục rất chậm, có đôi khi ngồi trong phòng bệnh, ngồi một lần là nửa ngày, thỉnh thoảng còn ho khan.
Từ sau chuyện Sư trạch, Sư Thanh Y biết nàng chịu áp lực rất lớn, chỉ là tính cách của nàng trầm tĩnh lại ôn nhu, nên rất nhiều việc sẽ cất giấu không nói ra, Sư Thanh Y sợ sẽ ảnh hưởng đến nàng lại càng không nỡ hỏi.
Thân thể Sư Khinh Hàn suy nhược, đi bộ tương đối lao lực, nhưng nghĩ nàng cũng sẽ muốn đi ra bên ngoài phơi nắng nên Sư Thanh Y chuẩn bị cho nàng một chiếc xe lăn, đẩy nàng xuống dưới lầu, cùng nàng trò chuyện giải sầu.
Mặt khác Sư Thanh Y còn đến ngân hàng một chuyến.
Nàng chuyển một khoảng tiền cho Âm Ca.
Âm Ca trước đây có thẻ ngân hàng, bên trong đều là sinh hoạt phí Sư Thanh Y cho nàng, mặc dù Âm Ca cơm áo không lo, nhưng có tấm thẻ này cũng sẽ yên tâm hơn, còn nhớ lúc đó Sư Thanh Y phải tốn một phen công sức mới dạy được nàng cách sử dụng thẻ.
Hiện tại Sư Thanh Y âm thầm chuyển số tiền này là vì nàng lo lắng Âm Ca sẽ đi.
Nếu như đi, dựa theo tính cách hiện tại của Âm Ca, Sư Thanh Y đại khái cũng có thể đoán được một ít. Âm Ca có thể sẽ không từ mà biệt, nếu như lúc nàng đi vẫn nhớ mang theo thẻ chí ít cuộc sống về sau cũng không quá vất vả.
Sư Thanh Y suy nghĩ rất chu đáo, mãi đến một buổi chiều, nàng đẩy cửa phòng bệnh của Âm Ca.
Gió lạnh thổi tung rèm cửa sổ, bên trong vô cùng an tĩnh.