Vẻ mặt của Thiên Thiên khiến tâm trạng Sư Thanh Y càng thêm nặng nề.
Dù sao Thiên Thiên phần lớn thời gian đều là cười khanh khách, lúc độc miệng cũng cười, không độc cũng cười, thậm chí có chút vô tâm vô phế, loại u phiền trầm tư hiện tại thực sự hiếm thấy.
Sư Thanh Y cân nhắc một phen, mới nói: "Cậu nói sau đó cậu rời khỏi liền phiêu bạt bên ngoài, vậy rốt cục là nhập mộ lúc nào?"
"Cũng là thời Minh Sơ sao." Thiên Thiên liếc mắt nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần trầm mặc.
"Bị phong trong thủy tinh quan ở cổ mộ Phượng Hoàng thành, là người trong tổ chức của cậu đã hạ thủ sao?" Bởi vì Thiên Thiên vừa ra ngoài đã mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ hơn nữa đối với cổ lâu tương đối quen thuộc, Sư Thanh Y lúc đó còn nghĩ nàng là một thành viên trong tổ chức Thanh Đầu Quỷ.
Mà thực tế, Thiên Thiên quả thật đúng là một thành viên.
"..... Phải." Giọng nói của Thiên Thiên đột nhiên trở nên có chút hàm hồ.
Sư Thanh Y ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không chuyển.
Sau đó ánh mắt Sư Thanh Y khẽ đảo, thần sắt thanh lạnh trong suốt: "Vu Mị làm sao? Vu Mị mưu tính trả thù cậu?"
"...... Phải." Thiên Thiên trả lời.
"Chuyện của Ô Y khi đó, theo lý mà nói Vu Mị hẳn là rất hận cậu, cậu thế nào sẽ cùng nàng ở trong cùng một tổ chức?" Giọng nói của Sư Thanh Y đè thấp: "Hơn nữa tổ chức thoạt nhìn cũng không tốt lắm, có chút tà giáo."
"Lúc đó có một đoạn thời gian tớ không biết nàng cũng có mặt. Các thành viên trong tổ chức kia cũng không liên hệ chặt chẽ như các người nghĩ, hơn nữa tất cả mọi người mang mặt nạ không nhìn thấy khuôn mặt, nên ai cũng không biết mặt nhau." Nói đến đây, không biết vì sao ánh mắt Thiên Thiên đột nhiên ảm đạm.
"Mục đích của tổ chức đó là gì?" Đây là một cơ hội tuyệt hảo, nên nắm chặt, Sư Thanh Y hiện tại hoàn toàn là đang trên đường làm rõ sự việc.
"Tớ không rõ cuộc sống của Vu sư cho lắm." Thiên Thiên trả lời càng ngày càng hàm hồ, nàng khẽ lắc đầu: "Thật ra tớ rất ít ở lại trong tổ chức, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài. Lúc quay về tổ chức liền mang mặt nạ trên cơ bản cái gì tớ cũng không cần phải xen vào. Về phần tình huống trong cổ lâu, Sư Sư cậu vừa rồi suy đoán có một phần là chính xác, tớ trong lúc cơ duyên xảo hợp quả thật xem qua bản vẽ của cổ lâu. Trên bản vẽ ghi lại kết cấu mỗi một tầng, cho dù tớ không tham gia xây dựng cổ lâu, nhưng tớ vẫn biết Lăng Huyết ở tầng năm."
"Vì sao?" Sư Thanh Y nhíu mày, cảm thấy rất nhiều chỗ đều vô cùng cổ quái: "Cậu có rất nhiều chuyện đều không rõ, thậm chí ngay cả mục đích của tổ chức cũng không biết, đó chính là không có liên hệ lợi ích, vậy lúc trước vì sao cậu muốn vào tổ chức này? Dường như hoàn toàn không thích hợp."
Thiên Thiên cúi đầu.
Qua thật lâu, môi nàng tách ra một nụ cười quyến rũ: "Bởi vì có thể nuôi cổ a."
Sư Thanh Y: "......."
Chỉ đơn giản như vậy?
"Tớ là một cổ Sư, dĩ nhiên muốn dùng các loại tuyệt phẩm cổ làm mục tiêu, trong những năm tháng dài dằn vặt, tớ vẫn đều nghiên cứu những thứ này. Bọn họ có thể cung cấp cho tớ điều kiện tốt nhất, tớ không cần quản bọn họ, chỉ cần có thể được thuận lợi nuôi cổ là tốt rồi." Thiên Thiên cười nói: "Mặt khác trong tay bọn họ có rất nhiều miêu cổ hi hữu, có thể bồi dưỡng càng nhiều loại cổ, cơ hội tốt như vậy sao lại không làm?"
Sư Thanh Y không nói.
"Tớ phải trở về rồi, Sư Sư, Lạc tiểu thư." Thiên Thiên cầm lấy chén trà đã uống qua đặt trên mặt bàn.
"Trở về nhà sao?" Sư Thanh Y không lường trước nàng đột nhiên sẽ nói như vậy, liền cúi đầu nhìn đồng hồ: "Còn rất sớm ."
"Đã hơn mười giờ ba mươi, Sư Sư cậu cảm thấy cái này gọi là sớm?" Thiên Thiên ngậm ý cười.
Sư Thanh Y có chút xấu hổ mà vén tóc bên tai.
"Tớ thực sự phải trở về." Thiên Thiên nghiêng đầu, trong mắt u lam: "Đêm nay Mạch ra ngoài."
Nói xong nàng đứng lên.
Thiên Mạch?
Sư Thanh Y cũng cùng Lạc Thần đứng lên, Sư Thanh Y nói: "Như vậy là thế nào?"
Thiên Thiên nói: "Nghẹn lâu cũng sẽ muốn ra hít thở không khí. Tớ cùng nàng giao hẹn qua, đêm nay để nàng ra ngoài, sáng sớm sẽ trở lại. Sáng mai tớ còn phải mở cửa trà quán, nàng tính tình kỳ quái, đứng trong tiệm sẽ dọa khách bỏ chạy."
Trước đây ở trong cổ lâu Thiên Thiên đã nói qua bản thân mới là chủ nhân cách, Thiên Mạch bất quá là bởi vì một số nguyên nhân phía sau sản sinh ra, nhưng khi đó có chút không quá thoải mái, Sư Thanh Y cũng không tin Thiên Thiên, chỉ cho rằng nàng đang nói dối.
Hôm nay thành bạn bè, cùng một chỗ trải qua rất nhiều chuyện, mới phát hiện Thiên Thiên quả thật là chủ nhân cách.
"Bình thường nàng cũng ra ngoài sao?" Sư Thanh Y nói.
Thiên Thiên lắc đầu: "Thỉnh thoảng buổi tối sẽ xuất hiện, tớ đồng ý mới được ra."
"Trước đây có phải nàng một lần cũng không cho cậu ra ngoài, nàng sợ cậu lần nữa đoạt lại quyền làm chủ thân thể, cho nên luôn dựa vào Lăng Huyết áp chế cậu?"
"Đúng vậy." Thiên Thiên cười nói: "Sư Sư, cậu nói nàng có phải rất hạ tiện hay không?"
Sư Thanh Y: "........"
Thiên Thiên lần thứ hai mỉm cười: "Nhưng cho dù nàng hạ tiện như vậy, tớ cũng phải chiếu cố nàng. Không có cách nào, ai bảo tớ còn hạ tiện hơn cả nàng đây."
"Cậu à." Sư Thanh Y dở khóc dở cười, đột nhiên không biết nói nàng như thế nào.
Tiễn Thiên Thiên ra cửa, Thiên Thiên phát tay: "Đến đây là được rồi, không cần tiễn."
"Lái xe cẩn thận một chút." Sư Thanh Y căn dặn.
"Được. Tạm biệt." Thiên Thiên lại nhìn về phía Lạc Thần: "Lạc tiểu thư, tạm biệt."
"Tạm biệt." Ánh mắt của Lạc Thần trầm tĩnh, gật đầu.
Đóng cửa lại, Lạc Thần để Sư Thanh Y đi tắm trước, còn bản thân đến phòng sách phòng sách thu thập một chút, lại ôm Ma Tương đến chỗ ngủ xưa nay của Nguyệt Đồng. Trong lúc nằm viện, Nguyệt Đồng tạm thời gửi trong nhà Dương thúc, vẫn chưa đón về.
Ma Tương mới đến, trong ổ của Nguyệt Đồng cuộn thành một khối, động cũng không dám động.
Tắm xong, Sư Thanh Y ngồi bên mép giường suy nghĩ một số chuyện. Lạc Thần vào phòng tắm, nhiệt khí bốc lên tấm kính, chỉ có thể nghe được âm thanh của dòng nước.
Đầu óc Sư Thanh Y xoay chuyển nhanh chóng, một lúc nghĩ đến dãy số ở Cam Tư Tứ Xuyên, một lúc nghĩ lúc trước là ai đang theo dõi Diệp Trăn, qua một lúc khuôn mặt máu thịt mơ hồ trước khi chết của Diệp Trăn lại xuất hiện.
Thông tin hỗn loạn, quang ảnh lay động, Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy đau đầu, chỉ đành xoa mi tâm. Tóc đen mềm mại tán loạn trên bờ vai thon gầy, theo động tác vuốt ve mi tâm của nàng nhẹ nhàng lay động.
Thiên Thiên tối nay nói ra rất nhiều chuyện, điều này vô cùng hiếm có, thậm chí trong đó có rất nhiều chuyện gần như không thể tưởng tượng nổi, thực sự không lường trước được.
Nhưng lúc sau nàng lại cảm thấy lời nói của Thiên Thiên hàm hồ, hình như đang che giấu chuyện gì.
Ai cũng có bí mật, không thể trông cậy vào người khác đem tất cả của họ nói ra.
Lúc muốn nói sẽ nói, lúc không muốn nói bóp cổ của nàng nàng cũng không nhất định sẽ đi vào khuôn khổ. Sư Thanh Y hiểu được Thiên Thiên, cảm thấy nàng có thể nói ra nhiều như vậy đã là rất không dễ dàng, có thể thấy được hai chữ "đáng giá" vừa rồi của nàng phân lượng là cỡ nào nặng.
Tuy nói Thiên Thiên những lời sau đó của Thiên Thiên không thể hoàn toàn tin tưởng, hẳn là còn có ẩn tình, nhưng nàng nói về chuyện trường sinh bất lão tuyệt đối là thật.
...... Trường sinh bất lão a.
Sư Thanh Y ôm lấy cánh tay, cúi đầu, trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài.
Sống lâu như vậy, là cảm thụ gì?
Một bàn tay đặt trên gáy của nàng, lòng bàn tay bao phủ, lại nhẹ nhàng cọ cọ.
Tay Lạc Thần luôn lạnh lẽo, vừa rồi tắm rửa nhiễm nhiệt khí, lúc này mới có độ ấm. Nhiệt độ của nàng mang theo hương thơm của nữ nhân, mềm nhẹ mà uất thiếp.
Sư Thanh Y buông bàn tay bên mặt xuống, tay phải giơ lên phủ trên bàn tay của Lạc Thần, nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần đứng, nàng ngồi, cái bóng cao gầy của Lạc Thần một phần đỗ trên người nàng, dưới hàng mi là một mảnh ánh đèn yên tĩnh.
"Thiên Thiên nói, chị tin bao nhiêu?" Sư Thanh Y cười.
"80%." Giọng nói của Lạc Thần mềm nhẹ, nhàn nhạt: "Thiên tiểu thư là người có thể tin tưởng."
Nàng nói nàng chỉ tin 80%, rồi lại nói Thiên Thiên thái độ làm người đáng tin cậy, Sư Thanh Y là người tinh tế hiểu biết, hiểu được nàng nói như vậy thật ra cũng không tương phản.
"Có phải chị cảm thấy lúc nàng nói đến việc trong tổ chức, còn có khúc mắc không?" Sư Thanh Y nói.
"Ân." Lạc Thần lại hòa nhã nói: "Thanh Y, em phải nhớ kỹ, sau này bất kể em gặp người nào, lời nói có lúc không thể hoàn toàn tin tưởng, cần phải có điểm đề phòng, tinh tế tự đánh giá. Như vậy em mới không bị thiệt."
"Vậy còn đối với chị?" Khóe miệng Sư Thanh Y cười đến tinh quái, đáy mắt lại một mảnh ôn nhu.
Lạc Thần chỉ là đạm nhạt cười.
"Chị cũng là kẻ lừa gạt." Sư Thanh Y nâng tay muốn sờ khuôn mặt của nàng.
Lạc Thần ngồi xổm xuống, để Sư Thanh đang ngồi bên mép giường sờ mặt nàng.
Khuôn mặt của nàng nghiêng trong lòng bàn tay Sư Thanh Y, tóc dài buông xỏa, giống như một con nai trắng yên tĩnh cao quý.
"Nhưng là kẻ lừa gạt đáng cho em tin tưởng nhất trên đời này." Sư Thanh Y cười nói: "Em đối với kẻ lừa gạt này, luôn luôn tin nàng 100%. Chị nói em sẽ bị thiệt sao?"
"Chị sẽ không để em chịu thiệt." Trong mắt Lạc Thần giống như ngậm ánh trăng: "Chị cũng sẽ nỗ lực làm hết khả năng của chị, không để em bị thiệt ở chỗ người khác."
"Cho nên luôn căn dặn em đừng để người khác lừa gạt?" Sư Thanh Y dùng ngón trỏ cọ cọ khuôn mặt Lạc Thần.
Lạc Thần nói: "Tín nhiệm là phẩm cách tốt, tính cách này trái lại rất khó có được. Có quá nhiều nghi kỵ nhân tâm sẽ nguội lạnh, luôn mang hoài nghi nghe qua cũng không thoải mái. Nếu luôn luôn bảo em không tin người khác cũng không thích hợp. Trên đời nhiều người tốt, người xấu mơ ước em cũng có rất nhiều, có người thương tiếc em, thì có người cô phụ em, phải phân biệt được."
"Em biết." Sư Thanh Y gật đầu, lại cười rộ lên: "Thật ra có đôi khi em cũng nói dối gạt người, cũng cảm thấy áy náy."
"Tình thế bắt buộc." Khóe miệng Lạc Thần hiện lên tiếu ý: "Bất quá chị thấy lúc em gạt người cũng vô cùng thuần thục."
"Nhưng em luôn lừa gạt không được chị." Sư Thanh Y lẩm bẩm.
"Học trò làm sao gạt được tiên sinh?" Lạc Thần dò xét nàng: "Lại học thêm vài chục năm xem có được không?"
Vài chục năm?
Sư Thanh Y nghe xong trong lòng một tia thấm ngọt, đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dừng một chút, Lạc Thần lại nói: "Thật ra mới vừa rồi chị cũng giấu diếm Thiên tiểu thư."
"Hả?" Sư Thanh Y sửng sốt: "Chị giấu diếm nàng cái gì? Chị ở trong phòng sách dường như không hề nói chuyện gì cả."
"Chị nói Vu Linh đại nhân của nàng đã sớm chết."
Sư Thanh Y nghi hoặc: "Nhưng Vu Linh quả thật đã chết a, chính nàng cũng biết."
"Nàng biết là đã chết, thật ra cũng không phải thật sự đã chết, mà theo như lời chị nói là chết, mới là thật."
Sư Thanh Y không nói chuyện nữa.
Lạc Thần nói: "Lúc trước Vu Linh vào Sở vương cung, trong vài nguyên nhân lấy một cái làm lý do bị Sở Hằng Vương ban chết, nhưng Sở Hằng Vương không dám tuyên cáo với người ngoài, chỉ nói Vương phi là chết vì bệnh, nhập lăng an táng. Trên thực tế nhập lăng là người khác, có người dịch dung thành dáng vẻ của Vu Linh, uống rượu độc, thay Vu Linh nhập táng. Ngoại nhân đều nghĩ lúc đó Vu Linh đã chết, Thiên Thiên nghe được lời đồn, dĩ nhiên cũng cho rằng như vậy, nhưng người chết thật ra cũng không phải Vu Linh."
Nói đến đây, ánh mắt Lạc Thần buông xuống, thần sắc có chút ảm đạm.
"Vậy người chết rốt cục là ai?"
"Là 'phu quân' của nàng." Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt như đêm tối càng thêm trầm nặng.
"Nhưng phu quân của Vương Phi không phải là Sở Hằng Vương sao? Bọn họ đã thành thân."
"Ở trong mắt nàng, chỉ có người nàng yêu mới có thể chân chính là phu quân của nàng."
Sư Thanh Y lúc này mới gật đầu.
Lạc Thần nói: "Từ lúc đó Vu Linh vẫn sống êm đẹp, luôn canh giữ ở trong lăng mộ, chỉ lúc cần ăn mới đi ra ngoài."
"Vậy chị thế nào lại nói nàng đã chết?" Vẻ mặt Sư Thanh Y thay đổi: "Sau đó nàng....."
"Sau đó, cứ như vậy qua rất lâu rất lâu, thẳng đến Đường triều, nàng phong kín cổ mộ không trở ra tìm kiếm thức ăn, cùng người nàng yêu hợp táng trong quan tài." Giọng nói của Lạc Thần ẩn giấu thở dài: "Chị vẫn chưa mang chuyện này nói cho Thiên Thiên biết, nếu nàng biết được Vu Linh đại nhân nàng kính yêu khi đó chưa từng chết đi, sống rất nhiều năm, sau lại thật sự chết đi, chắc chắn nàng càng thêm thương tâm."
Sư Thanh Y nghĩ thầm quả thật là như vậy, vốn nghĩ một người đã chết đột nhiên nghe được tin nàng còn sống, người lưu tâm đến nàng nhất định vô cùng vui mừng nhưng sau đó lại nghe nàng đã chết, thay đổi rất nhanh, chấn động thực sự khiến người khổ sở.
"Vậy chị thế nào biết được những chuyện này?" Ánh mắt Sư Thanh Y vừa chuyển.
Lạc Thần trả lời rất tùy ý dĩ nhiên: "Chị nói rồi Vu Linh rất nổi tiếng, trên sách ghi lại những chuyện này. Tuy rằng cổ nhân thư tịch có nhiều điểm thổi phồng, nhưng cố sự cũng đủ chân thực."
Sư Thanh Y không nói gì.
Dừng một chút, giọng nói của nàng càng nhẹ, nói chuyện với Lạc Thần giống như nói mê: "Nàng canh giữ người nàng yêu, trong lăng mộ đợi nhiều năm như vậy, nhiều năm tháng như vậy cũng vượt qua, vì sao cuối cùng vẫn lựa chọn cùng người đó chết chung một chỗ?"
"Một mình trông giữ thi thể của phu quân nàng, quá cô đơn, quá mệt mỏi." Hàng mi dài của Lạc Thần buông xuống, gối lên đầu gối của Sư Thanh Y, giọng nói có chút nghẹn ngào không thể phát hiện.
"..... Cũng đúng." Sư Thanh Y thì thào: "Nàng trường sinh bất lão a."
Nàng....... Trường sinh bất lão a.
Tuy rằng không phải cái gọi là chính thống trường sinh, sẽ có một ngày biến mất nhưng dù sao nàng cùng Thiên Thiên giống nhau, có thể sống hơn hai nghìn năm, lâu như vậy.
Cho dù là trừ đi thời gian Thiên Thiên nhập quan ngủ say vậy cũng có thể sống hơn một nghìn năm.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn Lạc Thần, Lạc Thần gối lên đùi nàng, tóc dài của nàng xinh đẹp của nàng cứ như vậy tán loạn trên đùi, nắm vào trong tay giống như vóc một bụm nước .
"Thiên Thiên cũng sống lâu như vậy, nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi sao." Sư Thanh Y đùa nghịch tóc dài của Lạc Thần, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu như nàng có người mình thích, người kia lại có tuổi thọ bình thường, thì nên làm sao bây giờ? Nàng luôn luôn giữ dáng vẻ này nhưng người kia cuối cùng sẽ già, sau đó chết đi."
Lạc Thần từ đùi của Sư Thanh Y ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt Sư Thanh Y ôn nhu, mềm mại dịu dàng, giống như nổi trên mặt nước: "Chị thật xinh đẹp."
Lạc Thần không nói lời nào.
"Nếu là em, em cũng..... Luyến tiếc chị già đi." Sư Thanh Y nói: "Chị vĩnh viễn là như thế này, xinh đẹp như vậy."
Đầu ngón tay của nàng đột nhiên có chút run, ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn đến đầu ngón tay của nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhìn một lát mới nở nụ cười: "Đồ ngốc, nghĩ lung tung cái gì. Chị và em giống nhau."
....Giống như em.
Giống nhau.
Sư Thanh Y cẩn thận tỉ mỉ nghiền ngẫm những lời này của Lạc Thần, đột nhiên giống như chiếm được kẹo ngọt, tâm tình rốt cục có vài phần thư hoãn.
"Muộn rồi, ngủ đi." Lạc Thần đem biểu tình biến hóa rất nhỏ nhất nhất nhìn vào trong mắt, nàng đứng lên hôn lên trán của Sư Thanh Y,
"Ân." Sư Thanh Y ôm lấy thắt lưng Lạc Thần.
Hai người nằm trên giường, Sư Thanh Y khẽ động, nép vào lòng Lạc Thần, Lạc Thần vươn tay ôm lấy nàng.
Yên lặng một hồi, Sư Thanh Y dán xương quai xanh của Lạc Thần nói: "Chờ chúng ta già đi, biến thành lão thái, sẽ cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng."
"Được." Lạc Thần đáp ứng.
"Em hy vọng khi già rồi có thể sống lâu hơn chị một chút, cũng không cần lâu lắm, một tuần, hoặc là vài ngày thì tốt rồi, bởi vì em cuối cùng còn có thể chiếu cố chị. Chờ chuẩn bị thỏa đáng sau đó em liền đi theo chị."
"Đồ ngốc." Lạc Thần ôm nàng càng chặt hơn nữa.
Sư Thanh Y nhắm mắt lại, nghĩ đến chứng bệnh trên người Lạc Thần, lại nghĩ tới những người nấp ở phía sau, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng, nàng đã ngủ thiếp đi trong lo lắng cùng miệt mỏi.
Hơn nữa còn nằm mơ.