Sáng sớm hôm sau, Sư Thanh Y đến nhà chú Dương đón Nguyệt Đồng trở về.
Vừa vào cửa, ngửi thấy vị đạo ngoại lai Nguyệt Đồng liền thoát khỏi vòng tay Sư Thanh Y, thoát cái nhảy vào căn phòng có cái ổ của nó.
"Chờ một chút." Trong lòng biết Sư Thanh Y không ổn nên lập tức đuổi theo.
Trong phòng tiếng mèo tạc lông kêu lên nhất thời liên tục phát ra.
Một tức giận đến tạc lông.
Một bị hù dọa tạc lông.
Sau khi náo loạn ba mươi phút thực sự không có cách nào, Sư Thanh Y lần nữa gọi điện thoại cho Dương thúc: "Chú Dương, là như vậy, bây giờ tôi lại phải phiền thúc giúp đỡ một chút. Thúc không phải nói trong nhà chỉ có thúc cùng Dương thẩm hai người quá quạnh quẽ sao, rất muốn nuôi một con mèo, không, không phải, không phải Nguyệt Đồng....."
"Nguyệt Đồng, không được đánh mạt chược ( Ma Tương)!" Sư Thanh Y ngồi bên mép giường nghe điện thoại, đồng thời ánh mắt lạnh lùng trừng bên kia.
Nguyệt Đồng rụt lại móng vuốt nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y.
Cách đó không xa Ma Tương sợ đến không tả nổi, trực tiếp lui thành một đoàn bất động.
"Không phải, Nguyệt Đồng thế nào sẽ biết đánh mạt chược (ma tương = mạt chược )." Sư Thanh Y lúc này mới lần nữa nghe điện thoại, khôi phục tiếu ý: "Tôi là nói bạn tôi gửi một còn mèo ở chỗ tôi, tên của nó là Ma Tương. Nguyệt Đồng cùng nó không hòa hợp, không có cách nào nuôi chung, cho nên tôi nghĩ giao Ma Tương cho thúc chiếu cố. Đúng đúng, mập mạp hiền lành, rất khả ái, còn đặc biệt ngoan, thúc nhất định sẽ thích, vậy tôi mang nó đến chỗ thúc."
Thu hồi điện thoại di động, Nguyệt Đồng đến cọ cọ ống quần Sư Thanh Y, Sư Thanh Y muốn giáo huấn nó một chút liền cố ý lãnh đạm, ôm lấy Ma Tương đến nhà Dương thúc.
Nhà Dương thúc đúng vậy Ma Tương mà nói là chỗ tốt, sau khi thu xếp thỏa đáng cho Ma Tương Sư Thanh Y lại mất vài ngày công phu sắp xếp một số việc, cuộc sống dần dần trở về quỹ đạo.
Cuối năm đã đến, rất nhanh thì đến tết âm lịch, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thương lượng xong, quyết định năm nay không ở nhà qua tết âm lịch mà đổi thành năm mới đi du lịch.
Du lịch lữ hành, qua một năm mới tự tại.
Vũ Lâm Hanh là kẻ cô độc, ba mẹ đều không có, tuy nói lễ mừng năm mới hàng năm đều có Phong Sanh Tô Diệc nhưng rốt cục cũng là quạnh quẽ.
Lúc họp mặt nghe Sư Thanh Y nói muốn đi du lịch, nàng liền kiềm chế không được nữa, đôi mắt hoa đào chớp chớp, thẳng hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ném mị nhãn: "Ai nha Sư Sư, chị họ cậu, tớ đột nhiên nhớ đến, tớ nhớ đến tớ có một chiếc xe cắm trại vẫn chưa dùng qua à."
"Cho nên?" Lạc Thần tĩnh tọa uống trà.
Sư Thanh Y cười nói: "Tớ cũng có."
Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm: "Xe của tớ lớn hơn của cậu."
Trong lòng Sư Thanh Y nghẹn cười, nâng má giả vờ vô tội: "Tớ cùng Lạc Thần hai người, cần xe lớn như vậy làm gì?"
Nói đến đây, Sư Thanh Y đột nhiên lại nhìn thoáng qua Thiên Thiên: "Tớ thấy ba người vẫn còn được, Thiên Thiên, cậu có muốn cùng đi chơi hay không?"
Thiên Thiên mỉm cười: "Du lịch miễn phí là việc tốt, tớ thế nào lại đành lòng cự tuyệt."
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy ném mị nhãn đều phải ném đến tàn cũng không hiệu quả, nhất thời không cam tâm, tốt xấu kéo căng mặt không thế nào biểu lộ ra được.
Vì vậy nàng bắt đầu thành khẩn phân tích: "Sư Sư, buổi tối lái xe mệt nhọc, trên mặt rất dễ nổi mụn, người sẽ không đẹp. Hơn nữa chị họ cậu kỹ thuật lái xe tồi tệ như vậy, lái xe của nàng còn chậm như rùa, tớ cũng đỏ mặt thay nàng, lái xe lớn như xe cắm trại nhất định là một trăm mét thì lật xe, chặc chặc, quá nguy hiểm."
Lạc Thần cũng không để ý đến việc Vũ Lâm Hanh cười nhạo kỹ thuật lái xe của nàng, hình như đang suy nghĩ, sau đó mới đạm nhạt nói: "Lâm Hanh nói rất đúng. Thanh Y, chúng ta cần tài xế để thay phiên."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh phiếm lên ánh sáng, vẻ mặt chính là "nhìn tớ mau nhìn tớ", lại còn làm cao giả vờ không để tâm.
Lạc Thần nghiêng đầu nói với Sư Thanh Y: "Tớ thấy Trần Đống trong cửa hiệu cũng không tệ, chịu khó lại thông minh, hỏi hắn xem có đồng ý thay phiên làm tài xế không."
Sư Thanh Y gật đầu phụ họa Lạc Thần: "Em cũng nghĩ đến Trần Đống. Hắn là nhân viên của em, không cần hỏi, hắn nhất định đồng ý."
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, liếc mắt đến, chua chát nói: "Các người chọn ai lại không hơn Trần Đống, chịu khó có Tô Diệc của tớ, thông minh có A Sanh của tớ, không phải sao?"
Ba người đồng thời nở nụ cười.
Sư Thanh Y cười nói: "Nghĩ như vậy cũng đúng. Vẫn là Phong Sanh cùng Tô Diệc hai người đáng tin hơn, thay phiên cũng sẽ không quá mệt nhọc, tớ sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ."
Vũ Lâm Hanh lạnh lùng nói: "Bọn họ nếu như rời khỏi tớ đi giúp một số người vô tâm vô phế, trở lại tớ sẽ cắt đứt chân bọn họ."
Sư Thanh Y híp mắt cười, giọng nói nhu ra nước: "Vậy không để cho bọn họ rời khỏi cậu là được."
Vũ Lâm Hanh lộ vẻ vui mừng, thoáng chốc lại biến mất, tiếp tục làm dáng: "Sư Sư, đây chính là cậu mời tớ đi."
"Phải, phải." Sư Thanh Y tùy theo ý nàng.
Bốn người tụ cùng một chỗ, sắp xếp lịch trình lữ hành.
Thật ra Sư Thanh Y cố tình muốn đi Cam Tư Tứ Xuyên, bất quá nàng cũng không thể tùy tiện chạy đến Cam Tư, như vậy mục đích bại lộ quá rõ ràng rất dễ đả thảo kinh xà . Cho dù không nói đến Tiêu gia thì vẫn còn một thế lực mà nàng nửa điểm nội tình cũng không rõ đang theo dõi các nàng.
Bản thân ngoài sáng, đối phương ở trong tối, phải cẩn thận hơn nữa mà vòng quanh đánh lạc hướng.
Đối với điểm này, bốn nữ nhân thường tụ cùng một chỗ trao đổi, trong lòng mỗi người cũng đều hiểu rõ.
Sư Thanh Y đặt máy tính bản của nàng lên giữa mặt bàn, mở ứng dụng bản đồ, sau khi phóng đại các tuyến đường thông nhau trên toàn quốc, còn có một số địa điểm du lịch đều được hiển thị.
"Đến lúc đó chúng ta theo đường cao tốc này đến Trùng Khánh." Sư Thanh Y phóng đại bản đồ nói: "Sau khi đến Trùng Khánh du lịch, xuống phía nam đi Quý Châu."
Thiên Thiên cười nói: "Vừa lúc tớ muốn đến Thiên Hộ Miêu trại ở Tây Giang Quý Châu xem thử."
"Được, Thiên Hộ Miêu trại ở Tây Giang, cũng thêm vào lịch trình." Sư Thanh Y gật đầu, tiếp tục an bài: "Sau đó đi Vân Nam, sau đó là Tứ Xuyên, mọi người muốn đi nơi nào, cứ nói ra, tớ ở đây đánh dấu."
Nói đến đây, Sư Thanh Y nhẹ nhàng hỏi Lạc Thần: "Lạc Thần, chị muốn đu lịch nơi nào ở Tứ Xuyên?"
Ánh mắt của Lạc Thần trầm tĩnh, nói: "Nhạc Sơn."
Vũ Lâm Hanh xích một tiếng, bật cười: "Chị họ cậu, thì ra cậu thích nhất là xem đại phật a?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tớ muốn đến Nga Biên, nơi đó cũng ở bên cạnh đại phật.
Sư Thanh Y nhớ lại trước đây Lạc Thần từng đi Tứ Xuyên, chỉ là thần thần bí bí không biết nàng đến đó làm gì.
Nàng suy nghĩ một chút, suy đoán Lạc Thần có phải chính là đi Nga Biên hay không, nên nói: "Nga Biên có cái gì?"
Lạc Thần nhìn nàng, mỉm cười, đáy mắt gợn sóng: "Nhà cũ của chị ở nơi đó."
Sư Thanh Y sửng sốt.
Đúng vậy, Lạc Thần nói tại Minh Sơ nàng tuy rằng sinh sống tại Tô Châu phủ nhưng nhà cũ là ở Thục Hán (tỉnh Tứ Xuyên ngày nay), cách một khoảng thời gian sẽ trở về.
Nhà cũ trong lời nói của Lạc Thần cùng nhà cũ mọi người vẫn nói hiện này không giống nhau, mọi người hiện tại nói muốn về quê trên cơ bản chính là đi thăm người thân, người trong nhà tụ hợp nhưng nhà cũ của Lạc Thần căn bản là không còn tồn tại.
Xã hội phát triển nhanh như vậy, nhà cũ ngã xuống, nhà mới mọc lên, đại đô thị đương nhiên không cần đề cập đến, mà ngay cả những địa điểm du lịch xây đầy khu dân cư. Tất cả những gì thuộc về Minh triều nhất định từ lâu đều đã chìm trong thương hải tang điền.
Sư Thanh Y không đành lòng hỏi nàng có phải là muốn về đi xem cố địa của quê hương nàng, nên chỉ ôn nhu nói: "Được. Nga Biên phong cảnh rất đẹp, rất thanh tĩnh, em cũng đang muốn tham quan."
Lạc Thần vẫn nhìn nàng gật đầu.
Sắp xếp lộ trình xong, mỗi người đều về nhà chuẩn bị. Thêm Phong Sanh cùng Tô Diệc tổng cộng sáu người, còn mang con mèo, cần không gian lớn do đó phải dùng xe cắm trại của Vũ Lâm Hanh.
Kế hoạch là hai mươi lăm tháng mười hai nông lịch khởi hành, hai mươi bốn là đêm giao thừa, Sư Thanh Y đặc biệt dành ngày tất niên này cho nhà họ Sư.
Trải qua chuyện lần trước, nhà họ Sư dưới sự sắp xếp của Sư Dạ Nhiên tiến hành giải quyết tốt hậu quả. Thông đạo trong phòng phát điện đã hoàn toàn phong kín, hồ nước phía sau mặc dù không thể sang bằng nhưng thủy động kia cũng đã cho một nhóm công nhân tiến hành phong đổ dưới nước.
Sư trạch bên ngoài vẫn là hình dạng cũ, yên bình vô cùng, nhưng vừa nghĩ đến những thứ vùi lấp dưới nền đất, Sư Thanh Y vẫn là cảm thấy lạnh buốt.