Sư Thanh Y cố nén không khỏe cảnh giác quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần, xác định không có ai lúc này mới lần nữa kiểm tra thứ trong tay.
Cư nhiên lại có một con mắt quỷ nữa xuất hiện.
Con mắt quỷ này kích cỡ không khác gì con đã lấy ra từ xá lợi phật thi trong cổ lâu, vẻ ngoài cũng cơ bản giống nhau, đáy đen tròng đỏ, bên trên còn khắc đầy đường vân hồng sắc, giống như vô số mao mạch rậm rạp.
Hai mắt quỷ, phối được một đôi mắt quỷ.
"Ngô..... Ân." Sư Thanh Y bắt đầu thở dốc, tay trái nóng rực như ngâm vào chảo dầu.
Vì sao, trước đó rõ ràng không có cảm giác không khỏe cường liệt như vậy.
Sư Thanh Y chăm chú nhìn mắt quỷ đã được lau sạch bùn, tư duy xoay chuyển thật nhanh, nàng lập tức ném mắt quỷ vào trong vũng bùn, sau đó dùng bùn nhão bao lấy vài lớp.
Quỷ Lang ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y trát bùn, tựa hồ có chút không giải thích được.
Theo mắt quỷ được bùn bao lấy,cảm giác không khỏe mới dần rút đi.
Sư Thanh Y biết sự lợi hại của vật trong tay, nàng lập tức chỉ tay xuống cái hố kia, phân phó nói: "Mau lấp lại."
Quỷ Lang vô cùng thông minh, lập tức dùng móng vuốt đào bùn đất lấp cái hố vừa rồi lại, che lấp bảo tàng của nó .
Bên này Sư Thanh Y dùng khăn giấy bao bọc vài tầng trên mắt quỷ, trên tay đều là bùn, nàng lạnh nhạt nhíu mày, miễn cưỡng đưa tay lau sơ qua, sau đó nhét mắt quỷ tầng tầng bao vây vào một túi văn kiện trống, cuối cùng mới để trong túi xách của nàng.
Quỷ Lang hành động lưu loát, rất nhanh đã lấp xong, Sư Thanh Y lại cẩn thận bố trí một lần nữa, tất cả khôi phục như cũ, sau đó nàng mới dẫn theo Quỷ Lang trở về.
"Trở về đi." Hai bên thái dương của Sư Thanh Y đều là mồ hôi lạnh, nàng hướng Quỷ Lang mỉm cười phất tay.
Quỷ Lang không muốn đi nên đến cọ chân nàng.
Đổi làm bình thường Sư Thanh Y nhất định sẽ dùng tay sờ đầu an ủi nó nhưng lúc này trên tay nàng đều là bùn đất sợ lưu lại dấu tích trên đầu Quỷ Lang, nên cũng không dám sờ mà chỉ ra hiệu: "Hảo hài tử, thật ngoan, hôm nay làm tốt lắm."
Thành công hống Quỷ Lang trở lại, Sư Thanh Y bước nhanh đi lấy xe.
Tay bẩn, lại không thể trực tiếp dùng nước rửa ở bãi đỗ xe nhà họ Sư, Sư Thanh Y liền ra sau cốp xe lấy hai cái bao tay nhựa mang vào, sau đó mới dám cầm vô lăng lái xe.
Tuy rằng không khó chịu như trước đó nhưng cảm giác khó chịu vẫn tồn tại trong thân thể, nàng chống đỡ lái xe, chờ lúc đến nhà Vũ Lâm Hanh nàng liền gọi điện thoại cho Vũ Lâm Hanh, câu đầu tiên chính là: "Vũ Lâm Hanh, mau ra cửa đón tớ."
Vũ Lâm Hanh đau khổ nắm điện thoại: "Đại nhân!"
Sư Thanh Y: "........"
Thính lực tốt, còn có thể nghe được đầu kia điện thoại Lạc Thần nhàn nhạt tiếp một câu: "Bom."
Sư Thanh Y: "......."
Vũ Lâm Hanh nhất thời phát hỏa: "Chị họ cậu thế nào có thể ra bom? Cậu ở đâu có nhiều bom như vậy? Cậu cùng nuôi rắn rõ ràng là nghĩ cách thay nhau đánh ngã tớ!"
"Vận khí mà thôi." Giọng nói của Lạc Thần bình tĩnh: "Cậu là địa chủ, hơn nữa tớ biết trong tay cậu toàn bài rác, cậu cảm thấy hai người bọn tớ phải đánh như thế nào?"
Sư Thanh Y: "........"
"Này, Sư Sư, này?" Vũ Lâm Hanh vừa mắng Lạc Thần vừa tiếp tục nghe điện thoại của Sư Thanh Y: "Sư Sư, vừa rồi cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi."
Túi xách trên xe như chứa bom hẹn giờ, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, dù cho Sư Thanh Y xưa nay tính tình tốt, lúc này gân xanh cũng túa ra: "Đấu địa chủ có phải rất vui hay không? Lập tức ra cửa đón tớ, nếu không tớ sẽ phá hủy cửa lớn nhà cậu, sau đó xé nát bài của các người."
Vũ Lâm Hanh lúc này mới nghe thấy giọng nói của Sư Thanh Y khác thường, chống lại áp lực uy hiếp của nàng, không ngừng vội vàng đáp ứng , lại hạ giọng nói với Lạc Thần: "Cửu em gái nhà cậu đêm nay biến thành sư tử rồi, cậu nên cẩn thận một chút."
Sư Thanh Y thính lực tốt như vậy, mặc dù Vũ Lâm Hanh nói rất nhỏ nhưng nàng cũng nghe rất rõ ràng, rất nhanh lại nghe giọng nói của Lạc Thần cách điện thoại truyền đến, lộ ra vài phần bình thản ôn nhuyễn: "Thanh Y, xảy ra chuyện gì?"
Lạc Thần là người tâm thư tinh tế, Sư Thanh Y thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Em trở về sẽ giải thích. Bảo Vũ Lâm Hanh lập tức ra cửa lớn đón em, chị cùng Thiên Thiên ở yên đợi, nghìn vạn lần không nên đến."
"Không thể đến." Sư Thanh Y lặp lại lần nữa.
"Được." Trong lòng Lạc Thần có cân nhắc, không hỏi nhiều.
Vũ Lâm Hanh nhanh chóng ra ngoài đón Sư Thanh Y, lúc Sư Thanh Y xuống xe đầu đầy mồ hôi, môi tái nhợt đến dọa người, Vũ Lâm Hanh lại càng hoảng sợ: "Sư Sư, cậu thế nào —"
Sư Thanh Y cầm túi xách trong tay tùy ý giao cho Vũ Lâm Hanh, lại bất động thanh sắc dùng tay ra hiệu.
Nàng ra ám hiệu là dùng mật ngữ của mấy người các nàng, ý là: "Đi khu X."
Trải qua nhiều việc như vậy, Sư Thanh Y đã càng lúc càng trở nên cẩn thận, cho nên mặc dù hiện tại đã đến trong sân nhà Vũ Lâm Hanh, nàng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên biết khu X là có ý gì, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Túi xách đang trong tay Vũ Lâm Hanh, tuy rằng nàng hiện tại không rõ lắm tình huống, bất quá chờ nàng đến "khu X", mở túi xách nhìn thấy thứ bên trong, sau đó cụ thể phải tiến hành xử lý như thế nào nàng đều hiểu rõ.
Khu X chính là nơi Vũ Lâm Hanh cất giấu con mắt quỷ trước kia.
Mắt quỷ tạo nên ảnh hưởng vô cùng rõ ràng đối với Lạc Thần cùng Thiên Thiên, sau khi hai người tiếp cận mắt quỷ sẽ trở nên suy yếu, mà Sư Thanh Y cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định, Vũ Lâm Hanh và những người khác lại không sao cả.
Sư Thanh Y cho rằng mắt quỷ này có khả năng chứa thứ gì đó tính chất cùng loại với chất phóng xạ và từ trường, nằm trong phạm vi phóng xạ sẽ xuất hiện phản ứng.
Chính vì vậy, Vũ Lâm Hanh liền dùng phương pháp cách ly đặc biệt tầng tầng bao vây mắt quỷ, lại đặt ở một nơi vô cùng bí ẩn, như vậy không chỉ an toàn, hơn nữa lúc Sư Thanh Y các nàng đến đây cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Sư Thanh Y một mình đi vào đại sảnh, Lạc Thần cùng Thiên Thiên đang ở sô pha chờ nàng, sắc mặt khác nhau.
"Thanh Y." Lạc Thần nhìn thần sắc Sư Thanh Y miệt mỏi, đầy tay bùn đất, lập tức đứng lên.
"Em không sao, đi trước rửa tay một chút." Sư Thanh Y hướng Lạc Thần mỉm cười, sau khi đi rửa tay, mới trở lại sô pha ngồi.
Lạc Thần cùng Thiên Thiên nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng.
"Em tìm được con mắt quỷ thứ hai, thông thường mắt đều có một đôi, quả nhiên còn có con thứ hai." Giọng nói của Sư Thanh Y đã dần dần bình ổn.
Lạc Thần hơi nhíu mày.
Thiên Thiên kinh ngạc nói: "Tìm được ở nơi nào? Nhà họ Sư?"
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu: "Tớ đã giao cho Vũ Lâm Hanh mang đến khu X xử lý thích đáng, không cần lo lắng, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."
"Tìm được ở nơi nào trong nhà họ Sư?" Lạc Thần nói.
"Là Quỷ Lang tìm được, là bị bó chôn giấu trong "bảo khố"." Sư Thanh Y chậm rãi giải thích: "Quỷ Lang có sở thích giấu đồ vật, thích cất giấu một ít thứ nó cảm thấy đáng yêu, vấn đề chính là chỗ này. Nhiều lúc Quỷ Lang thu được vật gì đó nó sẽ cho em biết, đại khái là muốn chia sẻ với em, lúc em vẫn chưa rời khỏi Sư trạch nó vẫn thường như vậy, sau này em đi rồi, thói quen này mới biến mất. Nhưng gần đây em thường xuyên quay về nhà, nên nó lại trở lại thói cũ."
Lạc Thần trầm ngâm: "Nói chính xác là, chỉ cần em trở về nhà họ Sư, nếu như nó lại tìm được bảo bối gì đó nó sẽ tìm em?"
"Chính là như vậy." Ngón tay thon dài của Sư Thanh Y đan vào nhau đặt trên đùi: "Gần đây bởi vì mới xuất viện, sự tình lại nhiều, em cũng không trở về nhà, buổi tối hôm nay rốt cuộc em ở Sư trạch tương đối lâu. Quỷ Lang đêm nay tới tìm em, em cảm thấy thời gian nó tìm được mắt quỷ cũng chưa lâu lắm, hẳn là trong chuyện lần trước."
Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống: "Dưới lòng đất nhà họ Sư."
Thiên Thiên hình như có chút suy nghĩ.
Sư Thanh Y ân một tiếng, nói: "Có lẽ là dưới lòng đất nhà họ Sư. Quỷ Lang cuối cùng là từ tế đài hắc xà kia ra ngoài, tế đài lại rỗng ruột, bên trong còn ẩn giấu một cự xà ba đầu. Em đoán mắt quỷ chính là khi đó được Quỷ Lang tìm thấy, âm thầm mang ra ngoài."
Dừng một chút, sắc mặt biến Sư Thanh Y trở nên ngưng trọng: "Quỷ lâu có mắt quỷ, dưới cổ mộ Sư trạch cũng có, em không biết điều này có ý nghĩa gì."
Lạc Thần không nói.
Sư Thanh Y do dự nói: "Bà ngoại nói qua, nàng muốn canh giữ "nó", "nó" Là ở bên dưới Sư trạch, như vậy mắt quỷ này chính là ám chỉ "nó" sao?"