"Thật ra em đã nghĩ đến điểm ấy." Khuôn mặt Sư Thanh Y chôn ở nơi mềm mại trước ngực Lạc Thần, giọng nói thấp hơn nữa: "Chỉ là lúc đó em có chút khẩn trương, không dám đi mở tủ quần áo."
Trong loại thời tiết này mà quần lót của nàng lại ướt đến như vậy, lạnh như băng, thực sự không muốn mặc vào để đi lấy quần áo sạch, cho dù chỉ mặc vài phút cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng tình nguyện bên dưới không mặc, mặc áo ngủ trực tiếp đi.
Lạc Thần vuốt ve thân thể của nàng, nhẹ nhàng hôn nàng: "Chị đi lấy. Em vào phòng tắm chờ chị."
Sư Thanh Y được Lạc Thần âu yếm vuốt ve như vậy, dư vị trước đó vẫn còn, rất nhanh lại có cảm giác, mặt đỏ như hoa đào: "Chị chờ một chút, em nghĩ cùng chị như thế này .... một lát nữa."
Nàng tham luyến thời gian cùng Lạc Thần quang lỏa dán vào nhau như lúc này, da thịt Lạc Thần mềm nhẵn ấm áp, nàng thực sự luyến tiếc buông ra.
"Được." Lạc Thần ôm nàng, cười thấp giọng đáp ứng.
Qua một đoạn thời gian Lạc Thần đứng dậy yên lặng mặc áo ngủ, đi đến phòng ngủ. Nàng nội lực thâm hậu, bước đi từ trước đến nay không phát ra tiếng động, giống như sương lạnh nhẹ nhàng tan trong bóng đêm.
Sư Thanh Y ôm lấy chăn từ sô pha ngồi dậy, nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn thấy quần lót của mình tùy ý ném ở một bên, cách đó không xa lại có một cái, đó là của Lạc Thần.
Sư Thanh Y hiểu được, lại đỏ mặt.
Nàng do dự một lát, nhặt lấy cái kia của Lạc Thần xoa trong lòng bàn tay, cũng giống như cái của nàng, vô cùng ẩm ướt.
..... Lúc này mặt càng đỏ hơn.
Khuôn mặt Sư Thanh Y nóng rực, lập tức mặc áo ngủ đứng lên, cầm lấy hai chiếc quần lót cần phải giặt vào phòng tắm.
Lạc Thần lấy xong quần áo trở về.
Sư Thanh Y thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên, cũng biết khả năng trà trộn của nàng, sẽ không quấy nhiễu đến những người khác trong phòng ngủ, lo lắng cũng tạm thời buông xuống.
Hai người mở vòi sen cùng nhau tắm, nhiệt khí rất nhanh bốc lên.
Lạc Thần xoa bọt biển nhuyễn mịn trên da thịt của Sư Thanh Y, nói: "Lát nữa dự định ngủ ở nơi nào?"
Quay trở lại giường đến trong phòng ngủ.
Hay là trên sô pha.
"Em và chị cùng nhau." Hàng mi dài nhiễm bọt nước của Sư Thanh Y khẽ buông xuống, nhẹ giọng nói.
Thật muốn mỗi một khắc cũng không xa cách nữ nhân trước mắt. Cho dù ngày hôm sau bị Vũ Lâm Hanh bọn họ nhìn thấy, nàng cũng tự tin có vô số lý do để biện giải, vạn nhất thực sự giải thích không được thì nàng cũng không quan tâm đến nữa.
Lạc Thần không nói gì, khóe môi khẽ cong.
Tắm rửa tẩy đi hương thơm không thể nói, mệt mỏi cũng rút đi. Sư Thanh Y nép vào trong lòng Lạc Thần, hai người ngủ một đêm trên ghế sô pha.
Sáng sớm hôm sau, hai người một trước một sau thức dậy. Trong xe yên tĩnh, xe vẫn đang chạy trong sương mù sáng sớm, đêm qua Phong Sanh lái xe một đêm đến bây giờ vẫn chưa ngủ.
Rửa mặt xong, Sư Thanh Y vội vàng mang quần áo đêm qua nàng cùng Lạc Thần thay ra đi giặt sạch, sau đó phơi khô. Bên kia Lạc Thần thu dọn xong sô pha gọi điện thoại cho Phong Sanh, báo cho hắn đến trạm dừng chân kế tiếp thì dừng lại.
Trong lúc chờ quần áo khô, Thiên Thiên từ phòng ngủ đi ra, cười hướng Sư Thanh Y chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, Sư Sư."
Sư Thanh Y nhớ đến chuyện tối qua cùng Lạc Thần trên sô pha, bên tai nóng rực, lại có chút khẩn trương, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh mà che giấu.
Ánh mắt của nàng lướt qua khuôn mặt Thiên Thiên, phát hiện thần sắc của Thiên Thiên cũng không khác thường, nên cũng khẽ cười: "Buổi sáng tốt lành."
"Tối qua ngủ ngon không?" Thiên Thiên nghiêng đầu hỏi.
"Tốt...... vô cùng tốt." Sư Thanh Y nghiêm túc gật đầu, lại hỏi: "Cậu thì sao?"
Xin cậu tối qua nghìn vạn lần phải ngủ trầm, ngủ ngon.
Nếu cậu ngủ không ngon, thì tớ cũng không được rồi.
"Rất tốt." Thiên Thiên nói: "Trên xe xóc nảy dễ mệt mỏi, so với ở nhà trái lại ngủ trầm hơn một chút."
Sư Thanh Y âm thầm thở ra một hơi.
Câu sau của Thiên Thiên lại khiến tim nàng nhảy lên: "Tớ nhớ hôm qua sau khi cậu tắm đã giặt quần áo, sáng sớm hôm nay lại giặt, là phần còn thừa lại sao?"
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, trong lòng Sư Thanh Y kinh hãi, nhưng lúc trả lời mặt vẫn không đổi sắc: "Ban đêm đổ chút mồ hôi, tớ cảm thấy không thoải mái, nên sáng sớm đã đem áo ngủ giặt sạch."
Thiên Thiên nhìn nàng một hồi lúc này mới quyến rũ cười: "Cậu thật là yêu sạch ."
Nói xong, còn vỗ nhẹ vai nàng một cái.
Thân thể Sư Thanh Y kéo căng đến thẳng tắp: "Cách trạm nghỉ kế tiếp còn khoảng năm phút, cậu đi thu đọn trước đi, đợi lát nữa đến bên này ăn sáng."
Thiên Thiên gật đầu, cười rời đi.
Sư Thanh Y phơi xong quần áo, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho những người trên xe.
Cháo gạo trắng táo đỏ sáng sớm nấu trên bếp, hương khí ấm áp thanh sảng từ phòng bếp bay ra, Vũ Lâm Hanh mệt mỏi nên thức dậy rất trễ, cáo lẽ là bị bữa sáng của Sư Thanh Y làm cho tỉnh.
Vũ Lâm Hanh chui vào phòng bếp, tóc dài mềm mại như hải tảo có chút tán loạn. Đôi mắt hoa đào của nàng mơ hồ, đại khái là vẫn mang theo vài phần khí tức khi rời giường, yên lặng chăm chú nhìn cổ tay trắng noãn của Sư Thanh Y quấy cháo.
"Hiện tại chưa thể ăn." Sư Thanh Y vội vàng quấy: "Mau đi rửa mặt chải đầu đi, tiểu thư cậu rất quan tâm đến hình tượng không phải sao?"
"Tối qua bị xe xóc nảy ngủ không yên." Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng.
"Cáp?" Sư Thanh Y xoay mặt qua, tay run lên.
Lạc Thần đang luộc trứng tâm bình khí định, trái lại rất bình thản.
"Cáp cái gì cáp?" Vũ Lâm Hanh xoa cổ của mình, tự mình nói dong dài: "Hôm qua trước khi ngủ tớ cảm thấy một đoạn đường cao tốc tu sửa không tốt lắm, phỏng chừng là bình thường bị xe trọng tải lớn ép hỏng, hỏng rồi lại không đúng lúc tu sửa, tớ cảm thấy người ở trong xe cũng sắp phát điên. Sư Sư, cậu cảm thấy sao?"
"Tớ cảm thấy cũng không phải xốc như vậy." Sư Thanh Y thản nhiên nói.
Tuy rằng..... Quả thật là có chút..... điên cuồng.
Trong lòng nàng suy nghĩ nên lúc quấy có chút cố sức, táo đỏ căng mộng bị quấy cuộn lên.
"Này, Sư Sư, sắp quấy tràn ra ngoài rồi." Vũ Lâm Hanh vội vàng đẩy nàng.
Sư Thanh Y vội vã điều chỉnh lại. Nàng phát hiện biểu hiện của Vũ Lâm Hanh rất tự nhiên, tối qua nàng ngủ quả thật là không biết xảy ra chuyện gì nhưng Thiên Thiên thì không nhất định.
Lạc Thần lấy quả trứng đã luộc chín ra, ngón tay thon dài chậm rãi lột vỏ, lộ ra lòng trắng trứng trắng noãn bên trong.
Ánh mắt Sư Thanh Y thỉnh thoảng đảo qua một chút, vẫn luôn cảm thấy động tác của nàng giống như đang cởi quần áo.
"Chị họ cậu, tớ muốn uống cà phê, tớ đi rửa mặt trước, cậu ở đây pha cho tớ." Vũ Lâm Hanh híp mắt cười nhìn về phía Lạc Thần.
"Uống không tốt." Lạc Thần cúi đầu cắt quả trứng trắng vàng thành hai nửa: "Sẽ nhanh già."
Vũ Lâm Hanh: "......"
"Cậu muốn uống, tớ sẽ pha." Lạc Thần nói.
Vũ Lâm Hanh lúc này không còn cách nào khác.
Sư Thanh Y cười nói: "Cô lập tức đi rửa mặt đi."
Xe dừng ở trạm dừng chân, mọi người ngồi trước bàn ăn bữa sáng, Lạc Thần rót một tách sữa nóng cho Vũ Lâm Hanh, một tách cà phê nóng, để chính nàng chọn, kết quả Vũ Lâm Hanh uống hết cả hai tách.
Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Phong Sanh mệt đến hai mắt quần thâm, đi vào phòng ngủ, Tô Diệc thật ra cũng rất uể oải, vì vậy Sư Thanh Y để hắn cũng đi ngủ, còn chính nàng phụ trách ca sáng hôm nay.
Đến Tứ Xuyên, ngày 27 cuối năm xe tiến vào thị trấn Nhạc Sơn của huyện Nga Biên do dân tộc Di tự trị, cuối cùng đến thị trấn Hắc Trúc Câu.
Huyện Nga Biên do dân tộc Di tự trị, ở đây mấy đời người Di tụ tập, cho tới bây giờ cũng bảo lưu rất nhiều phong tục truyền thống. Đồng thời ở đây người Hán cũng rất nhiều, người dân hai tộc Di, Hán chiếm tỉ lệ lớn, ngoài ra còn có một phần nhỏ các dân tộc khác phân bố rải rác ở nơi này.
Hắc Trúc Câu rất lâu trước đây nổi tiếng là thần bí thậm chí kinh khủng, dân bản xứ đối với những việc đó vô cùng kính ngưỡng, những năm chín mươi vẫn không người ở, về sau chính phủ lợi dụng danh tiếng thần bí bên ngoài của nó đầu tư biến nó trở thành khu du lịch, đầu năm 2000 chính thức trở thành công viên quốc gia, cần mua vé mới được vào khu sinh cảnh.