[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Cũng không biết qua bao lâu, sương mù dày đặc dần dần tản ra, một lần nữa trở nên rõ ràng.

Nắng sớm đan xen giống như vải lụa mỏng.

Xa xa mặt đất lồi lõm, một mảnh cháy đen, vô số hài cốt địa sinh cốt bị nghiền nát xen lẫn trong bùn đất, không còn khả năng hồi sinh nữa.

Giải quyết xong địa sinh cốt một mối họa lớn, nhưng trên mặt mọi người không có nửa điểm thả lỏng, mà chỉ có thần sắc ngưng trọng nhìn Khương Cừu biến mất trong khe nứt, thật lâu đều không nói chuyện.

".... Cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua chuyện như vậy." Cuối cùng Vũ Lâm Hanh mở miệng, đánh vỡ tĩnh mịch: "Hắn đã không thuộc phạm trù con người nữa?"

Dừng một chút, lại không khỏi có chút tức giận: "Cư nhiên còn có thể tan chảy, chuồn đi ngược lại rất nhanh."

Lạc Thần toàn bộ quá trình đều có vẻ rất bình tĩnh, nhìn phía Sư Thanh Y bên kia, nhẹ giọng nói: "Cho dù hắn không chạy, tạm thời chúng ta cũng giết không được hắn."

Sư Thanh Y vẫn đứng bên cạnh cự thạch, không nhúc nhích, giống như đông cứng.

Gió lạnh cùng sương mù hoà lẫn quanh quẩn bên cạnh nàng, thổi tung mái tóc của nàng, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Bên này Thiên Thiên nhìn xung quanh, nhẹ nhàng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đạn hoặc những vũ khí khác đánh vào người Khương Cừu chỉ có thể khiến hắn chảy máu, nhưng lại không lấy được mạng của hắn. Hắn giống như một chất lỏng bất tử, rất khó đối phó."

Sư Thanh Y chậm rãi đi qua, mặt trầm như nước: "Cũng không phải thân thể bất tử gì."

"Sư Sư?" Trong nháy mắt đó, Vũ Lâm Hanh cảm giác cả người nàng dường như phát sinh biến hóa rất nhỏ nào đó.

Trong ánh mắt ôn nhu thiển sắc càng thêm lãnh tĩnh, ánh sáng trong suốt tựa như ngọc lưu ly thẩm tách tất cả những gì của trần thế.

Sư Thanh Y nói: "Chỉ là chúng ta không tìm được biện pháp có thể hoàn toàn đối phó được hắn mà thôi. Hắn nếu đã sớm theo dõi chúng ta, sau này nhất định còn gặp phải, không biết dùng hình thức gì, nói chung sau này mọi người phải cẩn thận đề phòng."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Vũ Lâm Hanh vẫn như cũ cau mày.

"A Thố Nhật Tắc." Lạc Thần đi đến chỗ A Thố Nhật Tắc cùng hắn thì thầm vài câu.

A Thố Nhật Tắc gật đầu: "Được. Cầu nữ thần phù hộ các người."

Trời đã sáng, địa sinh cốt cũng giải quyết xong, nguy hiểm trong rừng giải trừ, A Thố Nhật Tắc nói xong liền dẫn theo thổ cẩu của hắn, đường cũ quay trở về.

"Các người đi theo tớ, tất cả những chuyện còn lại, sẽ thương lượng sau." Lạc Thần hướng bóng cây trong sương mù dày đặc tiến vào.

"Chị họ cậu." Vũ Lâm Hanh muốn nói lại thôi.

"Sao?" Trong sương mù bóng lưng Lạc Thần cô tịch đơn bạc, quay đầu lại nhìn Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút lại vội vàng xua tay: "Bỏ đi, bỏ đi, ở đây không tiện lắm, sau này sẽ tìm cậu."

Lạc Thần đơn giản gật đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Sư Thanh Y hô một tiếng, nói với Nguyệt Đồng trinh sát ở xa xa, sau đó tiến lên trước cùng Lạc Thần sóng vai mà đi.

Vừa đi, Sư Thanh Y vừa dùng ánh mắt âm thầm nhìn Lạc Thần, môi mỏng mím chặt.

"Vừa rồi em làm rất tốt." Khóe miệng Lạc Thần ngậm lấy một tia cười.

Khí trời hàn lãnh, Sư Thanh Y nhẹ nhàng phả ra một ngụm bạch khí: "Em vốn có chút khẩn trương, lo lắng tìm không được trận pháp chị nói với em, không thể dẫn dụ Khương Cừu vào."

Từ sau khi vào trong cánh rừng, Lạc Thần đã phân phó Sư Thanh Y thiết lập trận pháp ở ngoại vi thần tiên thụ, hai người từng nhằm vào Khương Cừu cùng địa sinh cốt mà thương lượng đối sách.

"Khẩn trương cái gì, em sẽ tìm được." Lạc Thần ý vị thâm trường mà liếc nhìn nàng một cái: "Sau đó, khối chủ trận thạch để khởi động trận pháp chị chưa từng nói cho em biết, không phải em cũng tìm được đó sao?"

Sư Thanh Y khẽ cười: "Chủ yếu là do trận pháp này biến hóa đơn giản, lại có nghiên cứu kỹ về Cửu Yển Đồ, nên em cảm thấy khối chủ trận thạch hẳn là phải nằm ở đó. Trước đó sờ qua, quả nhiên không sai."

Thật ra vẫn còn một nguyên nhân, nàng cảm thấy quái dị nhưng đè nén không nói ra.

Nàng cảm thấy cự thạch trận này bài bố vô cùng quen thuộc, loại quen thuộc này cũng không phải quen thuộc quy luật biến hóa cùng Cửu Yển các loại định lý biến ảo rồi từ đó tiến hành suy diễn bố cục trận pháp mà là cảm thấy trận pháp vừa rồi mỗi một chi tiết nhỏ điều hiểu rõ, giống như nàng.... tự tay bày bố qua.

Lạc Thần lại cười nói: "Em thông minh như vậy, sao lại có sai sót."

Tuy rằng là người yêu quan hệ vô cùng thân mật nhưng được nàng khen như vậy Sư Thanh Y vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Ở đây đi vào chính là nhà cũ của chị, chị lại quen thuộc như vậy, trận pháp này là năm đó chị thiết lặp có đúng không?"

"Ân, lúc đầu là chị cùng biểu muội thiết lập. Khi đó sóng yên biển lặng, ở nơi nội ngoại giao giới lập trận chỉ làm dùng để phòng ngự."

"Hiện tại trận này uy lực rất lớn, tính công kích gần như là cấp bậc hủy diệt." Sư Thanh Y nói: "Là về sau sửa lại?"

Nàng thầm nghĩ năm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì cực kỳ đáng sợ, bằng không tuyệt không sẽ không biến một trận pháp phòng ngự thành công kích.

Gần như ngay trong nháy mắt, địa sinh cốt bị chôn vùi như tro bụi.

Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, yên lặng nhìn Sư Thanh Y: "Là biểu muội chị sửa, đó là thủ pháp của nàng. Lúc đó chị.... cũng không ở bên cạnh nàng."

Trong mắt nàng tựa hồ dâng lên gợn nước, Sư Thanh Y nhìn thấy, trong lòng run lên.

A Thố Nhật Tắc nói rõ lúc đó có một nhóm đông "người" Vây bắt một cô nương, cô nương kia, sẽ là biểu muội của Lạc Thần sao?

Cũng chính là sau khi gặp nguy hiểm, vị biểu muội kia mới bất đắc dĩ bố trận. Đầu tiên là để trấn áp địa sinh cốt, tránh cho chúng gây họa, sau đó cải biến trận pháp trở nên cực độ công kích, chính vì vậy Khương Cừu bất luận hao tổn bao nhiêu tâm cơ cũng vĩnh viễn không vào được.

Nhưng Lạc Thần nói lúc đó nàng cũng không ở bên cạnh biểu muội.

Nếu vị biểu muội kia đã từng là thê tử của Lạc Thần...

Nghĩ tới đây, trong lòng Sư Thanh Y lại có chút khác thường, trong lòng thầm nghĩ lúc đó Lạc Thần thương yêu thê tử của nàng như vậy thế nào lại rời khỏi nàng, để nàng một mình cô độc mà đối diện tất cả những nguy hiểm đau khổ này. Khả năng duy nhất là khi đó Lạc Thần đã bị người ta hãm hại, cùng thê tử của nàng tách ra, bị ép buộc vào cái gọi là "thần phúc", đang chịu nỗi khổ lăng trì không có ngày đêm.

Cũng có thể, khi đó nàng đã nhập mộ ?

Nói chung chỉ còn lại thê tử nàng một mình ở bên ngoài, bị một nhóm thế lực truy sát.

Năm đó.... Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Tâm tư của Sư Thanh Y dao động, vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên đội ngũ dừng lại, Lạc Thần đi đến trước một cây đại thụ rồi đứng yên.

Đây là một gốc cây anh đào.

Chạc cây thật rộng phân tán ra, ẩn trong sương mù lưu chuyển, giống như một chiếc ô khổng lồ. Lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại một màu xám tro, bên trên phủ một lớp tuyết trắng, tĩnh lặng vô cùng.

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn cây anh đào.

Gió lạnh thổi qua, tuyết trắng đỗ xuống, giống như xuân phong năm đó phất qua, hoa đào thanh lệ hồng nhạt bay lả tả, phiêu đãng rơi xuống, trên mặt đất đều là cánh hoa mềm mại.

Lạc Thần yên lặng nỉ non một câu, bàn tay bắt đầu vuốt ve trên vỏ cây thô ráp: "Chị đã trở về."

Tuyết trắng theo tóc dài đen nhánh của nàng rơi xuống.

Sư Thanh Y nhìn đến hoảng hốt, vẫn luôn cảm thấy giống như có cánh hoa đào rơi xuống vai nàng.

Chờ nàng phản ứng thì phát hiện bản thân đứng ở bên cạnh Lạc Thần, đồng thời phất nhẹ vai của Lạc Thần.

Ánh mắt Lạc Thần khẽ trượt, ôn nhu nhìn nàng.

"Vừa rồi...... Có tuyết trên vai chị." Sư Thanh Y cảm thấy cổ họng nghẹn lại, mỉm cười.

Lạc Thần nhìn xuống vai mình, thần sắc càng thêm ôn hòa, dừng một chút mới đứng thẳng thân thể, hướng những người khác nói: "Sắp vào nội vi. Các người theo sát tớ, bằng không rất dễ mất phương hướng, ngoài ra, mặc kệ sau đó gặp phải cái gì, đều không nên kinh hoảng."

"Ở đây rất an toàn." Nàng bổ sung.

Đội ngũ theo sau Lạc Thần tiến vào.

Khung cảnh biến hóa, sương trắng lượn lờ, tâm tư Sư Thanh Y hoảng loạn, chỉ cảm thấy trước mắt nhìn thấy mỗi một bậc thang, mỗi một phiến đá, thậm chí là mỗi một gốc cây đều khiến nàng có một loại cảm giác u buồn không nói nên lời.

Năm tháng không để lại dấu vết.

Chúng đầy tang thương, gió thổi qua mỗi một tảng đá khắc văn đồ đều là chứng nhân của năm đó.

Bước chân càng lúc càng nặng nề, Sư Thanh Y vẫn luôn im lặng, thẳng đến trước mắt xuất hiện một thủy đàm.

Trên mặt đàm tràn ngập sương mù, căn bản không nhìn thấy giới hạn, chỉ có thể nhìn thấy mặt nước băng lãnh tĩnh mịch trước mắt, mặt trên kết một tầng băng mỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui