[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Bước chân của Sư Thanh Y lảo đảo, nàng che mũi lại.

Dịch thể hồng sắc trên ngón tay nóng ấm ướt dính. Nếu như là bình thường chảy máu mũi, đối với nàng mà nói chỉ là một chuyển nhỏ không đáng kể, nhưng hiện tại trong lòng nàng đang hỗn loạn đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ.

Trong đầu dường như có vô số châm nhọn, hơn cả chịu nỗi khổ thiên đao vạn quả.

Sư Thanh Y cong lưng, đôi mắt gắt gao nhìn mặt nước, không cách nào chuyển dời ánh mắt.

Một vòng tròn sáng bắt đầu lay động.

Mặt nước càng xao động càng mãnh liệt.

Trước mắt xao động ra một mảnh máu đỏ, khắp nơi đều là tử thi chồng chất, nơi nơi đều là máu đen chảy tràn.

— Bây giờ là các người bức tôi thái quá.

Máu mũi càng chảy càng nhiều, Sư Thanh Y bỗng nhiên tỉnh táo lại. Trên người một trận hàn lãnh, một trận nóng rực, nàng càng nóng lòng hiểu rõ, trong đầu các loại hình ảnh ngược lại càng hỗn tạp, giống như ác quỷ không ngừng quấn quýt lấy nàng.

Giống như một cái chốt được mở ra, ghê tởm, oán hận, sát tâm, hung tàn, các loại trạng thái tiêu cực bừng lên.

Nàng đối với những trạng thái này cảm thấy sợ hãi không gì sánh được, cả người phát ra run rẩy, nhưng cái gì cũng không làm được nên chỉ có thể cắn răng áp chế cùng nhẫn nại.

Nhịn một hồi lâu, máu mũi rốt cục ngừng chảy.

Sư Thanh Y lòng còn sợ hãi, lập tức rửa mặt, lại dùng nước trong vò cọ rửa vết máu một lần lại một lần, tránh cho người khác nhìn ra,

Chờ thu dọn xong tất cả, nước trong vò cũng đã thấy đáy, không có cách nào Sư Thanh Y chỉ đành đi xách nước.

Nàng nhớ kỹ trước đó nhìn thấy trong hậu viện có một giếng nước, nàng mang thùng nước ra ngoài, mới vừa đi tới cửa đã bị một người chặn lại.

Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của nàng: "Không còn nước sao?"

"Ân, dùng hết rồi, em đi xách." Sư Thanh Y vội vàng thấp giọng nói.

"Dùng nhanh như vậy?"

Sư Thanh Y cười: "Ai bảo trước đó chị rửa tay dùng nhiều như vậy, chốc lát đã dùng hết nửa vò. Lãng phí."

Lạc Thần nhìn bóng dáng đơn bạc giống như gió thổi qua sẽ ngã của nàng, đưa tay tiếp nhận thùng nước: "Em trở vào đi."

"Em muốn đến cái giếng bên kia."

Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái.

Sư Thanh Y đành phải theo lời nàng trở vào.

Lạc Thần lại liếc mắt nhìn đến một cái ghế trong phòng bếp.

Chiếc ghế kia bốn bên khảm bốn khối thanh ngọc, chân ghế quấn chỉ bạc, cũng là một món đồ cổ.

Sư Thanh Y đành phải ngồi xuống, khép hai chân, dị thường nhu thuận. Vén tóc bên tai, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thần trước mặt.

Lạc Thần ngồi xổm xuống, vịn vào đầu gối của Sư Thanh Y, đôi mắt đen kịt một mảnh trầm tĩnh.

Sư Thanh Y cúi đầu: "Chị cùng Trường Sinh trò chuyện xong rồi?"

"Chỉ nói chút chuyện tương đối khẩn yếu, còn lại đến lúc đó bàn lại cũng không trễ. Chị biết trước đó là em muốn dành chút không gian cùng thời gian cho chị, thật ra không cần."

Sư Thanh Y mỉm cười: "Các người đã lâu không gặp, em nghĩ các người sẽ trò chuyện tương đối lâu."

Lạc Thần không nói tiếp, nàng nâng tay lên, Sư Thanh Y vô thức cúi thấp đầu, tay của Lạc Thần vuốt ve khuôn mặt nàng: "Sao sắc mặt lại trắng như vậy?"

"Thật vậy sao?" Sư Thanh Y giả vờ thản nhiên sờ mặt mình.

"Ân."

Sư Thanh Y nháy mắt mấy cái: "Vậy nhất định là em gần đây thể hư, chị phải bồi bổ cho em?"

Lạc Thần nghe xong, đôi mắt đang buông xuống khẽ cong, giống như hoa lê trong nước, nhìn thẳng vào nàng.

Sư Thanh Y bị nàng nhìn như vậy thiếu chút nữa nhũn ra, ngượng ngùng nói: "Vẫn là để tự em hầm canh bổ đi."

Lạc Thần kéo lấy tay nàng, nắm trong bàn tay mình, cùng nhau đặt trên đầu gối Sư Thanh Y: "Không phải như vậy."

Lời này đến rất đột ngột, không đầu không đuôi, Sư Thanh Y nhất thời không phản ứng.

Giọng nói của Lạc Thần trầm thấp, ôn nhuyễn nhu hòa, nhìn Sư Thanh Y không chuyển mắt: "Không phải như em nghĩ."

Sư Thanh Y lập tức hiểu được, trong lòng thắt lại, môi mỏng mím chặt.

"Em đang suy nghĩ gì, chị đều biết." Lạc Thần nói: "Trường Sinh cũng không phải từ Minh triều sống đến bây giờ, thật ra, mấy năm trước nàng mới tỉnh. Mới vừa rồi, nàng đã nói cho chị biết."

Đôi mắt Sư Thanh Y mở to, nắm chặt tay Lạc Thần: "Nàng mấy năm trước..... Mấy năm trước mới tỉnh?"

"Phải, là từ trong thủy tinh quan thức tỉnh, hơn sáu trăm năm đều là ngủ, Trường Sinh điểm này giống như chị, chỉ là nàng tỉnh sớm hơn chị một chút, chỉ là nguyên nhân ngủ say bất đồng mà thôi."

"Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Sư Thanh Y nỉ non.

Nàng nghĩ thầm nếu như mấy năm trước mới tỉnh, vậy cũng giống như Lạc Thần, sẽ không phải là trường sinh bất lão?

Là bản thân đã đoán sai?

Lạc Thần nhìn đôi mắt Sư Thanh Y, nhẹ nhàng trả lời: "Minh Sơ, chị cùng với biểu muội không phải đang ở Tô Châu phủ sao, điều này từ lâu em đã biết được. Khi đó, Tô Châu phủ tuy rằng đã có một ít manh mối, phong ba không ngừng, bất quá ngày tháng của hai bọn tôi vẫn rất tốt. Có một lần, Trường Sinh đến, liền ở tại chỗ bọn chị."

"Nàng bình thường vẫn đến chỗ các người sao?" Sư Thanh Y kinh ngạc.

"Nàng tuy rằng rất thân thiết cùng bọn chị, nhưng vì một ít nguyên nhân, lại không thể đến nhiều lần. Bất quá một khi đã đến, sẽ dừng chân hồi lâu."

Lạc Thần dừng một chút, nói tiếp: "Trường Sinh sống cùng bọn chị một thời gian. Thẳng đến có một ngày, nàng phát giác thân thể mình xảy ra thay đổi nào đó. Dần dần, nàng bắt đầu trở nên càng lúc càng suy yếu."

"Lẽ nào nàng tiềm ẩn chứng bệnh nào đó?" Sư Thanh Y nhíu mày.

"Cũng không thể xem như bệnh tiềm ẩn. Tuy nói nàng "không lâu" trước đó từng có quái bệnh nhưng cơ duyên xảo hợp, đã chữa khỏi rồi. Mà hiện tại, là mệnh." Lạc Thần khẽ thở dài: "Khi đó thời điểm hôn mê của nàng đã đến gần."

Hôn mê....thời điểm?

Trong đầu Sư Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện chữ khắc trên phiến đá chôn dưới bia đá, có một câu khiến nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Trên đó nói : Cô cô đã nhập Thiên Hoàng Tuyên Cổ hôn mê lâu dài, tộc có họa lớn, ta lại tìm không được nàng, hận không thể chết."

Lạc Thần nói: "Tộc loại của Trường Sinh vô cùng phức tạp đặc biệt, nói chung em chỉ cần biết, nàng khi đó có nguyên nhân nên phải đi vào hôn mê là được rồi."

"Trên đá phiến nói.... Cái gì cô cô, cũng là như vậy?"

Lạc Thần gật đầu.

"Các nàng đều sẽ lần lượt đi vào hôn mê. Chỉ là Trường Sinh hôn mê vào năm Hồng Vũ thứ bảy, chị cùng với biểu muội khi đó vẫn ở bên cạnh nàng. Giống như em đã thấy trên đá phiến, cô cô là hôn mê vào năm Hồng Vũ thứ hai mươi bốn, một trước một sau, khi đó chị đã không có mặt, cũng không biết được, chỉ có biểu muội nàng —"

Lạc Thần nói đến đây lại liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, lời nói dừng lại.

Lông mi run rẩy, che lấp một mạt hồng vô cùng nhỏ nơi khóe mắt.

"Trường Sinh hôn mê, vậy sau đó?" Sư Thanh Y nỗ lực ức chế nóng nảy hỗn loạn trong lòng, tận lực khiến bản thân nhìn có vẻ bình tĩnh một chút.

"Khi đó nàng phải đi vào hôn mê, biểu muội luyến tiếc nàng, không muốn đưa Trường Sinh nhập Thiên Hoàng Tuyên Cổ, liền mang nàng về Thục, cũng chính là Huyên Hoa Hiên này."

Trong đầu hình ảnh thoáng hiện, đầu Sư Thanh Y đau đến sắp nứt ra: "Luyến tiếc? Thiên Hoàng Tuyên Cổ, đó là nơi nào? Vì sao biểu muội chị không muốn đưa Trường Sinh tiến nhập nơi đó, trái lại muốn mang đến nơi này?"

"Thiên Hoàng Tuyên Cổ, đó là mộ địa trong tộc."

Sư Thanh Y: "......."

"Thiên Hoàng Tuyên Cổ, nơi này ngủ say vô số tiền bối. Bọn họ cũng không phải hoàn toàn chết đi, nếu có cơ hội, vẫn sẽ có cơ duyên tỉnh lại. Ngay cả như vậy, rốt cuộc cũng là mộ địa, vì vậy biểu muội không muốn đưa nàng vào."

"Vậy người vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ, có tỉnh lại sao?" Sư Thanh Y đột nhiên hỏi một câu.

Lạc Thần nhìn nàng.

Qua thật lâu mới nói: "Cũng chưa từng có."

Sư Thanh Y trầm lặng.

Lạc Thần nói: "Trường Sinh được bọn chị mang về nơi này. Đoạn thời gian trước lúc quay về Huyên Hoa Hiên nàng vẫn còn ý thức, sau đó có gọi thế nào cũng không tỉnh, chân chính tiến vào hôn mê. Biểu muội chị đau lòng nàng, hy vọng nàng một ngày kia có thể tỉnh lại liền mang nàng an trí ở một nơi bí mật trong Huyên Hoa Hiên, nuôi lấy nàng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui