Vũ Lâm Hanh nghe thấy sợ run.
Lạc Thần nói: "Cậu nhận thấy Thanh Y hôm nay có gì khác thường sao?"
"Hình như có một chút. Sư Sư có vẻ rất mệt mỏi, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, chính nàng nói nàng cảm mạo." Vũ Lâm Hanh nói đến đây, lập tức dừng lại.
Lạc Thần lau một chút rượu lên vết thương trong lòng bàn tay: "Nàng tính cách mẫn cảm tinh tế, hiện nay trở về Huyên Hoa Hiên, hình như là nhận ra gì đó, không giải thích được sợ rằng sẽ tìm mọi cách phỏng đoán, thậm chí mạnh mẽ hồi tưởng. Như vậy, đối với thân thể và tinh thần đều khó có thể chịu được. Cũng trách tớ quá mức nóng lòng, mang nàng trở về quá sớm."
Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn lòng bàn tay đang mở của Lạc Thần, nơi đó tuy rằng còn đang chảy máu, bất quá rõ ràng đã sắp ngừng.
".... Tay cậu." Vũ Lâm Hanh nói.
Lạc Thần lơ đểnh: "Không ngại, rất nhanh sẽ liền lại."
Vũ Lâm Hanh chỉ đành thở dài: "Tớ biết cậu hối hận dẫn Sư Sư trở về, nhưng cũng không cần tự trách như vậy, vô duyên vô cớ chịu một dao."
Lạc Thần quay đầu nhìn đại tuyết ngoài đình.
Vũ Lâm Hanh cũng theo nàng nhìn ra.
"Tớ có một số việc cần cậu giúp đỡ." Giọng nói của Lạc Thần rất nhẹ, vài bông hoa tuyết bị gió thổi bay đến trên tóc nàng.
"Cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghiêng đi khuôn mặt: "Chúng ta là bạn bè, cái gì giúp đỡ không giúp đỡ, nói thẳng là được rồi."
Trong phòng ngủ gió lạnh quét qua, thổi ngọn lửa trong noãn lô lay động, lửa dĩ nhiên cũng càng cháy càng lớn, trong gió rất nhanh cháy đến hết.
Tay Sư Thanh Y xiết lại chống xuống giường, chậm rãi ngồi thẳng thắt lưng. Tóc dài không bó buộc tùy ý tản ra như nước chảy, không nhìn thấy biểu tình của nàng.
Vài giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, rơi xuống chăn đơn vốn hỗn loạn không chịu nổi, tĩnh mịch không tiếng động.
Thời gian trôi qua, tuyết ngoài đình không giảm đi chút nào.
"Trở về thôi." Lạc Thần thấp giọng nói.
Nàng lo lắng Sư Thanh Y lại xuất mồ hôi cho nên cũng không ở lại trong đình lâu, đến lúc chuyện nên nói đều đã nói xong, liền đứng dậy mang rượu cùng bếp nhỏ đặt vào trong khay, chuẩn bị trở lại.
Vũ Lâm Hanh cắn môi, nghe xong Lạc Thần nói, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Sau một lúc lâu, rốt cục đứng lên, nhợt nhạt nở nụ cười: "Được, tớ giúp cậu cầm dù."
Vũ Lâm Hanh mở hai chiếc ô, một chiếc tựa trên vai phải của mình, một chiếc giơ lê che trên đỉnh đầu Lạc Thần.
Hai người dọc theo đường mòn dưới dãy đèn trở về, tuyến đọng đã phủ rất dày, Vũ Lâm Hanh đi tương đối tốn sức, tuyết gần như sắp cao qua khỏi giày của nàng, Lạc Thần trái lại đi lại nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả vết chân lưu lại trên tuyết của nàng cũng rất cạn.
Trở lại từ hậu viện, nội viện hàn lãnh tĩnh mịch, các gian nhà vẫn sáng đèn, trong đó bao gồm gian phòng của Sư Thanh Y. Trước khi ra cửa Lạc Thần sợ vạn nhất lúc Sư Thanh Y tỉnh lại bản thân không có mặt nên đặc biệt để lại trản đèn thay nàng chiếu sáng, như vậy cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.
"Chị họ cậu." Vũ Lâm Hanh hướng Lạc Thần phất tay: "Vậy sáng mai gặp."
Lạc Thần đơn giản gật đầu.
Vũ Lâm Hanh đi hai bước: "A, đúng rồi, sáng mai bữa sáng ăn gì?"
Lạc Thần nói: "Không khí, tuyết. Tùy ý cậu dùng."
Vũ Lâm Hanh vừa nói vừa khoa trương làm một động tác: "Tớ muốn ăn mì sợi! Còn là loại mì hành băm của cổ đại các người, còn có canh gà, không phải người nuôi gà rừng sao, rất tự nhiên, sản phẩm sạch, vừa đúng lúc, đùng dao băm nhỏ, cho vào nồi hầm, giống như trên TV. Chị họ cậu, cậu biết chưa a?"
"Đến lúc ra ngoài, cậu có thể xem TV."
Vũ Lâm Hanh nắm chặt lấy Lạc Thần, ở trước mặt Lạc Thần cằn nhằn: "Cậu nơi này không điện không mạng không TV, quả thực so với kẻ khó chịu như cậu còn khó chịu hơn."
"Nga?" Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.
"Nga cái đầu cậu." Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh càng trừng to.
"Lâm Hanh." Lạc Thần đột nhiên thấp giọng nói.
"Cái gì?"
"Cậu thật hẹp hòi."
Vũ Lâm Hanh nhất thời mím môi.
"Muộn rồi, trở về ngủ đi." Lạc Thần đạm nhạt nói.
Môi Vũ Lâm Hanh mấp máy, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lựa chọn trầm mặc, xoay người trở lại phòng mình.
Lạc Thần nhìn bóng lưng của Vũ Lâm Hanh biến mất trong gió tuyết, sau đó đến phong bếp bưng một chậu nước nóng vào phòng ngủ, đẩy ra cửa phòng.
Động tác của nàng rất nhẹ, cũng không tạo ra động tĩnh gì.
Một trản đèn đặt trên bàn, chụp đèn trong suốt như lụa mỏng, mặt trên in hai con bạch hạc giương cánh, tảng ra một mảnh ánh sáng mờ nhạt.
Cửa sổ không biết lúc nào đã mở rộng, gió lạnh thổi vào, than trong noãn lô cũng đã tắt.
Trên giường không có người.
Sắc mặt Lạc Thần nhất thời ngưng trọng.
Cùng lúc đó, nàng đột nhiên ném chậu nước trong tay xuống, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau.
Ngay trong nháy mắt kia, từ bên cạnh phần phật lao đến một lưỡi kiếm mang theo mười phần sát khí, tốc độ cục thần kỳ nhanh, Lạc Thần lui lại vài bước, cổ kiếm mang theo hàn khí không đả thương đến nàng, nhưng cũng chém đứt của nàng vài sợi tóc.
Sư Thanh Y một thân áo trắng, tóc dài tán loạn, trong tay cầm Cự Khuyết chỉ thẳng vào Lạc Thần.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt nàng, một đôi mắt đỏ giống như chứa đầy máu tươi, mặt lạnh như băng, không có nửa điểm gợn sóng.
Lạc Thần không nói một chữ, hai vai kịch liệt run rẩy, trời đông giá rét, bạch khí thở ra quanh quẫn bên môi nàng.
Hai người đối diện.
Thời gian tựa hồ ngưng đọng.
Lại bắt đầu một lần nữa nhẫn tâm động thủ.
Một giây kia, Sư Thanh Y đứng đó, dung mạo xinh đẹp cùng thân hình tinh tế không có chút thay đổi, giống như một cành mai vàng cắm trong bình, hoặc là trúc trong tuyết trắng.
Trong cái chớp mắt tiếp theo, lệ khí trong đôi mắt đỏ rực bắt đầu khởi động, Cự Khuyết lần thứ hai chém đến.
Lạc Thần né tránh nhảy ra ngoài tuyết, một bên tránh né kiếm kiếm trí mạng của Sư Thanh Y, một bên quát lạnh: "Tất cả đều ra ngoài ! Chạy mau!"
Nàng nội công hùng hậu, lực xuyên thấu của giọng nói rất mạnh, giống như đao nhọn cắt ngang đêm tối trầm nặng.
Rất nhanh, cửa của những phòng sáng đèn bị đẩy ra, Phong Sanh cùng Tô Diệc vừa mặc áo khoác lên người, Thiên Thiên cùng Trường Sinh sau đó mới đi ra, không hiểu ra sao, tất cả cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Vũ Lâm Hanh vừa ra ngoài, liền nghe đến giọng nói của Lạc Thần, lập tức chạy vội ra bên ngoài, lớn tiếng nói: "Chị họ cậu! Cháy sao?"
"Chạy hết cho tớ!" Thế tiến công của Sư Thanh Y càng lúc càng nhanh, khí tức của Lạc Thần cũng theo đó càng lúc càng loạn.
Hoa tuyết ào ạt từ bầu trời đêm trút xuống, bị khí tức của Lạc Thần cùng Sư Thanh Y cuốn lấy, những người khác chạy đến thấy hai người cư nhiên quấn đấu cùng một chỗ, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
"Trời ạ, Sư Sư cậu đang làm gì!" Mặt Vũ Lâm Hanh xám như màu đất, kêu to.
Thiên Thiên vô cùng kinh ngạc nói không nên lời, Trường Sinh rõ ràng càng thêm khiếp sợ: "A Cẩn! Dừng tay!"
Sư Thanh Y một kiếm quét ngang, đôi mắt màu đỏ quét qua mọi người.
Liếc mắt nhìn trong gió tuyết, trực tiếp khiến người xem gan mật đều vỡ.
Tô Diệc bị ánh mắt của nàng quét đến, hoảng hốt tưởng rằng mình thấy quỷ, vô thức rút súng ra, nhưng rút súng ra rồi lại thấy càng thêm thất sách, tay chân đều run rẩy hắn không biết phải nhắm họng súng vào đâu.
Hắn không dám nhắm vào Sư Thanh Y, nhưng Sư Thanh Y trước mắt lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi, vì vậy trước tiên phòng vệ theo bản năng.
Vũ Lâm Hanh nâng tay đánh mạnh lên đầu Tô Diệc, hổn hển nói: "Đó là Sư Sư! Không thể cầm súng!"
Tô Diệc bị đánh như vừa thức tỉnh trong giấc mộng, lập tức ném súng trong tay xuống.
"Tất cả ồn chết đi được." Sư Thanh Y đờ đẫn phun ra vài chữ: "Chướng mắt."
Nàng lăng không chém xuống, hàn khí phút chốc ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng, lưu động tựa như có sinh mệnh, Vũ Lâm Hanh bởi vì nóng lòng mà đứng tương đối gần, Sư Thanh Y lần nữa trảo đến, Vũ Lâm Hanh cảm giác bản thân bị một cổ lực đạo vô hình nắm lấy ngực, lảo đảo bị kéo đến chỗ Sư Thanh Y.
Lạc Thần thấy tình thế không ổn, ngón tay câu thành trảo, ngũ chỉ trảo qua khoảng cách giữa bàn tay Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh.
Lãnh khí nhìn như vô hình vô chất ngưng kết bị chặt đứt, Vũ Lâm Hanh cảm giác được lực đạo kéo bản thân đi đã biến mất, xuất phát từ quán tính lao về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.