[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Sư Thanh Y nhắm mắt nằm trên giường, sắc môi tái nhợt không có nửa điểm phản ứng.

Đặt xong hồng bao, sợ quấy rầy đến Sư Thanh Y nghỉ ngơi, Lạc Thần cũng không nói nữa.

Nàng không nói lời nào chỉ trầm mặc, vẫn bất động ngồi bên giường Sư Thanh Y, giống như ngồi thành một pho tượng.

Mãi đến Vũ Lâm Hanh gõ cửa gọi nàng: "Chị họ cậu, thức ăn đã chuẩn bị xong, nên ăn thôi."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Được. Cậu vào đi."

Vũ Lâm Hanh cả ngày hôm nay không hề vào phòng, lần này cũng chỉ là gõ cửa, không dám trực tiếp đẩy cửa. Hiện tại nghe Lạc Thần nói như vậy, liền nhanh chóng đẩy cửa, đi vài bước đến bên cạnh Sư Thanh Y.

Chờ nhìn thấy Sư Thanh Y yên lặng ngủ say, Vũ Lâm Hanh mới thả lỏng bàn tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt, nàng thấp giọng nói: "Sư Sư nàng lúc nào mới có thể tỉnh? Nuôi Rắn có nói chính xác không?"

"Có thể sớm có thể muộn."

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Nàng nói cũng như chưa nói."

Lạc Thần đứng dậy: "Tiếp tục điều dưỡng, rồi cũng sẽ tỉnh, y cổ thuật của Thiên tiểu thư không giống với y thuật, hiệu quả nhanh hơn rất nhiều. Cậu hiện nay cũng thấy qua nàng, có thể yên tâm rồi."

"Ân.... Yên tâm rồi." Vũ Lâm Hanh chậm rãi nói, sắc mặt lại nhất thời biến đổi: "Phi, yên tâm cái gì? Bây giờ không phải chưa tỉnh sao? Còn có cổ gì đó, rốt cục đó là cái gì?"

Lạc Thần không nói.

Vũ Lâm Hanh nhìn khuôn mặt của nàng, băng lãnh ngây ngẩn nhưng vẫn che dấu không được mệt mỏi, giọng nói chỉ đành tận lực để nhẹ: "Đó rốt cục là thứ gì, có tác dụng phụ gì với thân thể cậu? Mới một ngày một đêm, cậu xem cậu bị dày vò thành bộ dạng gì rồi. Sáng sớm tớ thấy cậu gắp mì vài lần cũng gắp không lên ...."

Lạc Thần ngước mắt lên, băng lãnh liếc nhìn nàng: "Lúc đó tớ một đêm không ngủ, buổi sáng khó tránh khỏi sẽ có chút mệt mỏi."

Dừng một chút, lại nói: "Sau đó nghỉ tạm mấy canh giờ không phải khá hơn rồi sao?"

"Cậu......." Vũ Lâm Hanh quả thực tức chết rồi.

Lạc Thần mở lòng bàn tay ra cho Vũ Lâm Hanh xem vết thương tối qua nàng đã cắt, vết thương sớm đã khép lại: "Đêm qua tớ đã nói rõ với cậu, tớ thể chất đặc biệt, thương bệnh cổ trùng, đều có thể ứng phó. Cậu không cần lo lắng cho tớ."

Nói đến đây, ngữ điệu vẫn thờ thẫn, nhưng giọng nói đã có chút ấm áp.

"Được rồi, được rồi." Vũ Lâm Hanh đành phải thỏa hiệp, nắm chặt lấy cánh tay Lạc Thần kéo nàng ra ngoài: "Chúng ta đi ăn cơm tất niên, hôm nay là lễ trừ tịch."

Bước chân của Lạc Thần đột nhiên dừng lại.

Vũ Lâm Hanh âm thầm liếc mắt nhìn Sư Thanh Y đang nằm phía sau, nàng lập tức cười gượng: "Đây là tất niên đầu tiên, chờ Sư Sư tỉnh, chúng ta qua cái tất niên thứ hai, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt."

"Tất niên còn có thể có hai cái." Lạc Thần đi về phía trước.

"Dĩ nhiên rồi, bản tiểu thư muốn mấy cái tất niên thì có mấy cái, ba trăm sáu mươi lăm ngày toàn bộ đều là tất niên, người khác quản được sao?"

"Cậu đừng nói cho nàng biết."

"Hả?" Vũ Lâm Hanh đóng cửa lại, quay đầu hỏi nàng.

"Lúc Thanh Y tỉnh lại, cậu đừng nói cho nàng biết chuyện tớ dùng cổ." Lúc Lạc Thần nói lời này vẻ mặt ngây ngẩn.

Vũ Lâm Hanh trước đó còn nói không ngừng nhưng đột nhiên lại không lên tiếng nữa.

"Nếu như cậu nói cho biết, tớ liền tuyệt giao với cậu."

Vũ Lâm Hanh: "......"

"Thật sự tuyệt giao với tớ?" Vũ Lâm Hanh phẫn nộ.

"Thật sự tuyệt giao với ccậu." Lạc Thần mặt không biểu tình mà giẫm lên tuyết.

Vũ Lâm Hanh nhìn dấu chân trên tuyết, vỗ nhẹ vào gáy Lạc Thần: "Chị họ cậu, có phải cậu phát sốt không, sốt đến ngẩn người."

Lạc Thần cũng không để ý đến nàng, khinh phiêu đi trên tuyết trắng, dấu chân phía sau vô cùng cạn.

Vũ Lâm Hanh lún sâu trong tuyết đọng, căn bản theo không kịp nàng, liền kêu to: "Cậu khối băng chết tiệt! Đầu gỗ! Cậu chờ tớ một chút a!"

Bước chân của Lạc Thần chậm lại.

Vũ Lâm Hanh còn đang gắt cổ gọi: "Từ tối qua bắt đầu, cả người cậu đều không bình thường, phải tìm Nuôi Rắn xem cậu có sao không! Tiếp tục như vậy thì không được, cậu phải uống thuốc! Sư Sư tỉnh lại phải giao phó với nàng như thế nào a! Cậu đầu gỗ này! Mặt tê liệt cực độ!"

Bước chân của Lạc Thần lập tức nhanh hơn.

Cơm tất niên chỉ sáu người ăn, Trường Sinh cùng Thiên Thiên cùng nhau gói sủi cảo, sủi cảo nóng hổi bày lên bàn, tổng cộng cũng không mấy người.

Nói là cơm tất niên nhưng thực tế bầu không khí lại ngưng trệ, phần lớn thời gian đều là miễn cưỡng vui cười, Lạc Thần càng lộ ra khuôn mặt băng lãnh.

Dùng cơm xong, ngoài việc thu dọn cũng không có việc gì khác, chiếu theo lời của Vũ Lâm Hanh chính là "Ở đây cô lập đến ngay cả muốn xem chương trình năm mới buồn chán kết quả lại không có TV", vì vậy sau khi rửa mặt mỗi người liền về phòng của mình.

Lạc Thần dùng tay làm gối, ghé vào mép giường Sư Thanh Y ngủ một đêm.

Vài đêm sau đó nàng đều như vậy mà ngủ, nửa bước cũng không dám rời.

Có lẽ là quá mức mệt mỏi, về sau nửa đêm Lạc Thần liền ngủ vô cùng trầm, đối với nàng mà nói là chuyện tương đối hiếm thấy. Cho nên có một buổi tối, vị trí bên gối tấm chăn đột nhiên cử động nàng cũng không phát giác.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có một trản đèn lẳng lặng cháy sáng, than cũng đã tắt.

Qua hồi lâu, một bàn tay từ dưới chăn chậm rãi dịch chuyển ra. Hình như rất khó nhọc, năm ngón tay thon dài vô cùng tái nhợt, run rẩy đến giống như ở trên giường cũng có thể ngã xuống rồi vỡ nát.

Sờ soạng một lát, ngón tay chạm được tóc dài tản ra trên giường của Lạc Thần.

Hàng mi dài của Sư Thanh Y khẽ run rẩy, mí mắt cũng khẽ run, tựa như có thiên quân nghìn trọng.

Tay nàng chậm rãi sờ qua bên kia, một đường rốt cục chạm đến khuôn mặt nhẵn bóng như ngọc của Lạc Thần.

Đầu ngón tay càng thêm run rẩy, ở giữa không trung khống chế hồi lâu sau đó mới chậm rãi hạ xuống, dán trên da thịt mềm nhẵn.

Ôn nhuyễn như gió, nhẹ như hồ điệp.

Trong cổ họng phát ra âm thanh nhẹ đến không thể phát giác như tiếng thở dài, đôi mắt Sư Thanh Y không mở, nhưng hàng mi dài đã ướt đẫm.

Rõ ràng quyến luyến như vậy, rõ ràng không cam lòng như vậy, nhưng rồi nàng lại chậm rãi thu tay lại.

Giống như đang tránh né gì đó.

Lúc Lạc Thần tỉnh dậy, Sư Thanh Y vẫn còn đang ngủ.

Trên mặt Lạc Thần cũng không hề gợn sóng, nàng nhìn Sư Thanh Y hồi lâu, sau đó giống như những hôm trước ra ngoài rửa mặt, dùng điểm tâm, sau đó lại tìm Thiên Thiên đến bắt mạch.

"So với trước đó đã tốt hơn." Xem qua tình huống của Sư Thanh Y, Thiên Thiên mỉm cười: "Rất nhanh sẽ tỉnh lại."

Lạc Thần gật đầu: "Mấy ngày nay làm phiền cậu."

Thiên Thiên nhìn vào mắt Lạc Thần: "Là cậu.... vất vả mới đúng."

Lạc Thần không nói gì nữa.

Thiên Thiên do dự một lúc mới nói: "Hôm qua thấy cậu mang ba quyển sách cùng quyển trục (cuộn giấy) cất đi. Là đã nhìn ra cái gì rồi, hay là —"

Ba quyển sách cùng quyển trục mang ra từ dưới mộ nhà họ Sư, Lạc Thần vẫn luôn để trong ba lô, trước đó trong thời gian lữ hành, lúc có thời gian sẽ lấy ra xem.

"Không xem, dĩ nhiên phải cất đi." Lạc Thần đạm nhạt nói.

Nàng đã cất đi những thứ kia. Đá phiến khắc chữ cũng đã lưu giữ thỏa đáng, chữ khắc bên trên thậm chí được nàng in ra bản đập, hợp thành một quyển sách, đặt vào trong giá sách.

"Lúc trước trong phòng sách dưới mộ ngầm." Thiên Thiên nói: "Tớ biết cậu đã phát hiện ra."

Lạc Thần ngồi yên bất động.

"Thật ra cậu phát hiện tớ lấy đi một thứ, nhưng cậu chưa từng đến tìm tớ. Những ngày này thật ra tớ rất khẩn trương, sợ cậu cùng tớ nói gì đó, lại lo lắng cậu cái gì cũng không nói."

"Nếu cậu không muốn nói, tớ tìm cậu cũng vô dụng."

Thiên Thiên cúi đầu mỉm cười, nâng tay vén tóc, sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Sau khi mở ra, bên trong lấy ra một khối bạch ngọc, hình dạng cùng đá cuội bình thường không khác biệt lắm, là nguyên ngọc chưa trãi qua gia công. Đáng tiếc chính là bên mép thiếu mất một khối nhỏ, hình như bị đục xuống.

Ánh mắt Lạc Thần xa xôi nhìn chằm chằm khối tuyết trắng nguyên ngọc.

Không biết là loại nguyên ngọc gì, tràn ra ánh sáng nhu hòa thông thấu, cao quý như thần linh trên trời, trung ương thẩm thấu một đoàn hồng ảnh, giống như ngậm một giọt máu không có đường viền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui