Giáng Khúc đặt ba lô xuống, cứ như vậy băng lãnh mà đứng, cũng không nhắc lại nữa.
Dù sao cũng là Giang Ương Bình Thố Thượng Sư tiến cử đến dẫn đường, Sư Thanh Y nghĩ đến bản thân về sau nhất định còn có rất nhiều sự tình cần nhờ vã đối phương cho nên dù nữ nhân này tính tình cổ quái, không dễ ở chung nhưng nàng cũng tận khả năng duy trì lễ phép cùng ôn nhu trước sau như một.
Khách nhân không ngồi Sư Thanh Y cũng không tiện ngồi xuống, vì vậy đi thẳng vào vấn đề nhẹ nhàng nói: "Chỗ đó quá hẻo lánh, không thể trông cậy nhiều vào bản đồ điện tử, tôi cũng không mua được bản đồ thích hợp, xin hỏi trong tay cô có không, tôi nghĩ dự bị một tấm bản đồ, để ngừa vạn nhất."
Giáng Khúc mở ba lô tìm kiếm chốc lát, từ bên trong lấy ra một tấm da dê ố vàng, đưa cho Sư Thanh Y.
"Cảm ơn." Sư Thanh Y cảm kích tự đáy lòng.
Từ điểm này nàng cảm thấy Giáng Khúc, à không, là Giáng Khúc, bạch mã cách tang, ương kim khúc trân, gia ương lạp mỗ, trác mã đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na, bản chất vẫn rất tốt, rất cẩn thận.
Bởi vì làm một người dẫn đường, nhất định là đối với mỗi một chỗ vô cùng quen thuộc, tương đương với bản đồ sống, trên người dĩ nhiên không cần mang theo bản đồ gì nữa. Hiện tại nữ nhân này mang theo đại khái cũng là vì người không quen thuộc địa hình là nàng đây mà chuẩn bị.
Sư Thanh Y cất bản đồ đi: "Vậy trước khi đi, xin hỏi tôi còn cần chuẩn bị thứ gì khác không? Tôi đối với nơi này cũng không thông thuộc, tuy rằng đã có chuẩn bị nhưng lo lắng chuẩn bị không đầy đủ."
Giáng Khúc như trước không lên tiếng, mà chỉ đưa đến một tờ giấy.
Mặt nàng gần như không có biểu tình, nhãn thần cũng đông cứng trong trẻo.
Sư Thanh Y nhận lấy nhìn xem, phía trên là một danh sách chi tiết.
Trong đó thậm chí bao gồm cả vài loại côn trùng cổ quái nguy hiểm thường xuất hiện, cần đến nhà của một số Tạng dân để xin các loại Tạng dược đuổi côn trùng.
Danh sách là được đánh máy, sau khi xem qua Sư Thanh Y phát hiện quả thật bản thân chuẩn bị chưa thỏa đáng, may mà những thứ còn thiếu đều có thể mua được trong thị trấn, chỉ là cái gì Tạng dược nhất thời thực sự không biết đi nơi nào tìm.
Lạch cạch một tiếng vang lên, một chiếc bình nhỏ hoa văn kim sắc đặt trên bàn trà.
Giáng Khúc nhìn Sư Thanh Y: "Cất kỹ."
Sư Thanh Y mở nắp bình ngửi thử, một cổ vị thuốc đông y xem như cổ quá mát lạnh nhẹ nhàng bay ra, sau đó nàng nói cảm ơn, đem thuốc đuổi côn trùng này cấu di.
"Xấu hổ, tôi còn muốn hỏi – "Sư Thanh Y tính cách cẩn thận, nên khó tránh muốn chuẩn bị chu toàn, đối với vấn đề hướng đạo dĩ nhiên cũng nhiều quan tâm.
Giáng Khúc ngồi xuống ở cuối sô pha, lấy ra điện thoại di động khí định thần nhàn mà cúi đầu nhìn.
Hoàn toàn không nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y: "......."
....... Tôi còn chưa hỏi xong.
....... Hơn nữa không phải cô mới vừa rồi còn đau thần kinh tọa sao.
Trong khách phòng lâm vào một bầu không khí đặc biệt quỷ dị, yên lặng một lát Giáng Khúc mới ngẩng đầu lên, biểu tình hờ hững: "Tôi gửi tin nhắn cho kẻ phụ tình tôi, cô đừng làm ồn tôi."
Nói xong nàng tiện tay ném đến một quyển sách.
Nàng ngắm rất chuẩn, tựa hồ là cố ý ngắm ngay vị trí thích hợp bên cạnh Sư Thanh Y ném qua.
Sư Thanh Y dễ dàng đón được quyển sách, vừa mở ra nhìn, bên trong đều là chữ đánh máy, toàn diện miêu tả tất cả những chỗ có liên quan.
Sư Thanh Y nghĩ đến, không nghĩ đến, mặt trên cư nhiên đều có giải đáp thỏa đáng.
Giáng Khúc ngồi khá xa, Sư Thanh Y chỉ nhìn thấy nàng cúi đầu bấm điện thoại, có lẽ là đang vội vàng gửi tin nhắn. Để thuận tiện cảm ứng, bao tay trên tay phải đã cởi ra, có thể thấy lòng bàn tay phải của nàng quấn vải băng, vì vậy hình dạng tay cũng nhìn không rõ ràng.
Sư Thanh Y thở dài, trong lòng nói cũng đã là kẻ phụ bạc lại hết lần này tới lần khác còn muốn gửi tin nhắn liên lạc, vừa dùng lệ rửa mặt vừa đau thần kinh tọa, nữ nhân a nữ nhân, tội gì chứ.
Chuyện của người khác nàng cũng không muốn quản nhiều, an vị ngồi ở đầu này sô pha, yên tĩnh lật xem quyển sách chú giải.
Lật đến phân nữa, điện thoại di động trái lại có động tĩnh.
Phản ứng đầu tiên là đợi một ngày Lạc Thần rốt cục gửi tin nhắn đến, trên mặt Sư Thanh Y hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vừa mở ra xem lại là một dãy số xa lạ, nội dung tin nhắn đều là Tạng văn.
Tuy rằng nàng không hiểu nhiều Tạng ngữ nhưng cũng lập tức biết là xảy ra chuyện gì, trên thực tế đây cũng là điều nàng đang chờ đợi.
Tin tức đến từ đôi vợ chồng thần sắc sợ hãi ở Thiên Táng Đài.
Lúc đó nàng nhờ người Tạng kia phiên dịch viết tay ra bản ghi chép, bên trên cố ý thần thần bí bí viết một câu: "Thần từ lâu đã biết các người làm chuyện gì, tôi cũng biết các người làm chuyện gì. Các người cần chính là chân chính khoan thứ."
Sau đó ghi thêm số điện thoại của nàng.
Quả nhiên, đôi vợ chồng kia quá sợ hãi, dùng dãy số này liên lạc với nàng, đại khái là muốn thông qua nàng tìm biện pháp giải quyết.
"Xấu hổ, có thể nhờ cô giúp tôi một việc sao?" Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Giáng Khúc, bạch mã cách tang, • kim khúc trân, gia ương lạp mỗ, trác mã đạt ngõa, mai đóa tang tiết, giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na tiểu thư."
Gọi cái tên này thêm vài lần nữa nàng thực sự sẽ tắt thở, nhưng dù sao có việc cầu người, còn là một quái nhân, đành phải "hữu lễ".
Giáng Khúc khẽ nhíu mày.
"Cái gì?" Hiển nhiên nàng đối với việc Sư Thanh Y quấy rầy nàng gửi tin nhắn cho kẻ phụ bạc biểu thị lạnh nhạt.
"Phiền cô thay tôi phiên dịch nội dung tin nhắn này được chứ, tôi không hiểu nhiều Tạng ngữ. Mặt khác nếu như có thể, xin thay tôi trả lời lại một chút."
Kế hoạch của nàng vốn dĩ là để Cống Bố giúp đỡ, nếu trước mắt có một vị, sẽ không cần bỏ gần tìm xa.
"Giải thích." Giáng Khúc nói vô cùng đơn giản, lạnh lùng đạm nhạt.
Trong lòng Sư Thanh Y mừng thầm, biết nàng đồng ý giúp đỡ, liền đem chân tướng nói một lần. Giáng Khúc nghe xong, phiên dịch nội dung tin nhắn một lần, Sư Thanh Y gật đầu, nhằm vào tin nhắn này suy nghĩ vài biện pháp để nói cho đôi vợ chồng kia, cũng đem điện thoại đã chuyển sang Tạng ngữ đưa cho Giáng Khúc, nhờ nàng trả lời tin nhắn giúp.
Sau khi trao đổi qua lại, hoặc là Sư Thanh Y nói, Giáng Khúc phiên dịch thành Tạng văn, hoặc là Giáng Khúc tự mình soạn tin nhắn không biết chứa nội dung quỷ quái gì lừa đôi vợ chồng nhắn lại một tin lại một tin.
Trên phương diện lừa gạt, hai người các nàng trái lại ăn ý mười phần.
Cuối cùng Sư Thanh Y rốt cục hiểu rõ.
Thì ra đôi vợ chồng này cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết lần đầu tiên phát hiện Âm Ca, Âm Ca đang làm một việc rất kỳ quái.
Chuyện này chính là đôi mắt Âm Ca phát sáng, hơn nữa khi đó nàng đang nhìn một nam nhân.
Trước đó nam nhân kia động thủ động cước với nàng, đại khái là không có hảo ý, sau khi bị Âm Ca nhìn một lúc, đột nhiên tự mình quỳ xuống, cầm lấy một khối gạch tự đập vào gáy, đập đến máu chảy đầm đìa.
Đôi vợ chồng này rất thành kính, tin tưởng quỷ thần, thấy ánh mắt của nàng có ma lực đáng sợ cho rằng nàng chính là nữ thần, đúng lúc nhà bọn họ xảy ra chút việc nên liền mời Âm Ca về nhà.
Âm Ca không nói lời nào cũng không cự tuyệt, giống như một người gỗ, đôi vợ chồng còn đặc biệt dành cho nhà gian nhà tốt nhất, thức ăn ngon nhất cung phụng như thần linh.
Kết quả qua vài ngày, bọn họ phát hiện Âm Ca bất động nằm trên mặt đất, người chồng dò xét liền phát hiện nữ thần của bọn họ không có hơi thở.
Thân thể băng lãnh, không có mạch đập, mời bác sĩ giỏi nhất đến xem bệnh, bác sĩ nói đã chết từ lâu.
Đôi vợ chồng dĩ nhiên sợ đến chết khiếp, chết không phải người bình thường mà là nữ thần.
Nơi này có một loại tương truyền, mỗi khi thần hóa thân đến nhân gian, phàm là nghênh tiếp thần trong nhà đều sẽ mang đến vận may, trừ phi hóa thân này của thần đúng dịp tiêu vẫn, thần sẽ lại có hóa thân mới, không ngừng luân hồi.
Nhưng thân thể chết đi này được gọi là "thần nang", lại sẽ mang đến vô tận vận rủi cùng trừng phạt.
Khó trách bọn họ nói cái gì nữ thần chết đi ở chỗ tôi, không phải lỗi của tôi.
Cũng là lỗi của tôi.
Hai vợ chồng thấy vận rủi giáng xuống, thực sự không có cách nào, nên thỉnh Lạt Ma đến siêu độ một đêm. Vốn dĩ người chết đi thi thể phải đình thi bảy ngày nhưng chuyện này vô cùng đặc biệt, vì vậy đêm đó họ liền buộc dây thừng đỏ vào hòm, hôm sau đưa đến Thi Đà Lâm phong thuỷ tốt nhất thiên táng, hy vọng "thần nang " được thần sử bàng ưng mang về trời, nhắn nhủ ý nguyện, khẩn cầu khoan thứ.
Sau đó mới có cảnh Âm Ca "khởi thi" ở Thiên Táng Đài.
Phàm là thi thể đến Thiên Táng Đài, trong lịch sử lâu dài đáng kể chưa từng thấy thức dậy qua, Âm Ca sống lại được Tạng dân xem là thần tích. (chuyện thần kỳ)
"Cô giúp tôi trấn an bọn họ một chút, nghĩ một biện pháp khiến vợ chồng họ hoàn toàn yên tâm." Sư Thanh Y đến gần Giáng Khúc, có thể tinh tường ngửi thấy được hương thơm của Tạng hương trên Tạng bào.
Giáng Khúc xử lý hoàn tất, trả lại điện thoại.
"Cảm ơn." Sư Thanh Y nhận lại điện thoại, suy nghĩ một chút, nói: "Ở đây người lưu loát Hán ngữ như cô thật đúng là rất hiếm thấy."
Tiêu chuẩn lưu loát đến giống như người Hán sinh trưởng ở bản địa, nhưng nàng lại là Tạng dân dùng Tạng ngữ.
Giáng Khúc thản nhiên nói: "Đi qua nhiều nơi, học ngôn ngữ cũng không phải việc khó."
"Cô trước đây bình thường sẽ đi khắp nơi sao? Ngôn ngữ của một số dân tộc khác cũng biết?" Sư Thanh Y hỏi nàng.
"Tôi phải nhắn tin rồi." Giáng Khúc liếc mắt nhìn nàng, cắt ngang nàng.
"Cô cũng nói hắn đã vứt bỏ cô rồi, cần gì phải – " Sư Thanh Y không cẩn thận lỡ miệng.
Ánh mắt Giáng Khúc lạnh hơn: "Nàng vứt bỏ tôi rồi, thì tôi không thể liên lạc cùng nàng nữa sao?"
"Không phải, không phải." Sư Thanh Y lập tức đứng lên: "Xin theo ý mình."
"Mỗi ngày tôi đều sẽ liên lạc với nàng." Giáng Khúc mặt không biểu tình nói: "Mỗi ngày đều mắng nàng."
Sư Thanh Y: "......."
Ý này chính là nếu như không mắng lại, nước mắt liền chảy, thần kinh toạ liền đau?
Giáng Khúc hừ lạnh: "Nàng bỏ rơi tôi, tôi không thể mắng nàng sao?"
"Vậy..... Cô...xin theo ý mình." Không biết vì sao, mồ hôi lạnh của Sư Thanh Y đều chảy ra.
"Mỗi ngày tôi đều phải mắng nàng hết hai giờ." Giáng Khúc lạnh lùng nói: "Lặp lại lần nữa, cô đừng làm ồn tôi, hôm nay tôi còn phải mắng ba mươi phút."
Sư Thanh Y: "......."
Giáng Khúc lại cúi đầu bấm điện thoại, dường như những người khác trong phòng khách đều là không khí.
Điện thoại di động của Giáng Khúc để chế độ yên lặng, nên không nghe được âm báo tin nhắn, Sư Thanh Y lại không nhìn thấy màn hình của nàng, cũng không biết nàng rốt cục gửi đi bao nhiêu tin nhắn, nhận lại bao nhiêu tin nhắn, điều duy nhất biết được chính là ngón tay nàng đang đặt trên màn hình.
Điện thoại của nàng còn rất mới, hình như là mới mua, thuần một màu trắng giống như của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y đành phải tiếp tục xem quyển sách hướng dẫn. Âm Ca còn đang trong phòng tắm, thời gian tắm rửa lâu đến thái quá, đã sắp vượt qua một giờ mười sáu phút của nàng.
Nhìn ra ngoài một lúc, Sư Thanh Y thấy Giáng Khúc gửi tin nhắn tựa hồ gửi không ngừng, trong lòng cũng ngứa ngáy, giống như có mống vuốt cào bên trong.
Nữ nhân này còn có thể gửi tin nhắn cho người phụ lòng nàng lâu như vậy, lẽ nào bản thân không thể gửi tin nhắn cho người trong lòng sao?
Nếu Lạc Thần đã lâu không gửi tin nhắn đến, vậy bản thân có thể gửi trước.
Vừa nghĩ như vậy, Sư Thanh Y nhất thời tinh thần phấn chấn, đem rụt rè vứt đến chín tầng mây, lập tức lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn cho Lạc Thần: "Lạc Thần, đang làm gì?"
Nhấn nút gửi đi, sau đó cầm điện thoại di động chờ đợi.
Đầu kia sô pha, ngón tay Giáng Khúc tựa hồ chưa từng rời khỏi điện thoại.
Qua một đoạn thời gian, điện thoại di động của Sư Thanh Y rung lên.
Nàng cầm lấy, vừa nhìn thì thấy bên trong trả lời ba chữ: "Đang nhớ em."
Nhẹ nhàng, ôn nhu, thậm chí Sư Thanh Y còn có thể tưởng tượng được lúc khóe môi Lạc Thần khẽ nhấc lên, loại cười như không cười nhiếp hồn đó, đôi mắt sâu thẳm, ôn như như đêm tối vô tận.
Gương mặt của nàng lập tức nóng lên.
Xa xa Giáng Khúc mặt băng bó.
"Em cũng rất nhớ chị." Lời này cất giấu trong lòng Sư Thanh Y, không hề ngượng ngùng mà phát ra.
Nàng nhìn tới nhìn lui ba chữ kia, chăm chú nhìn tâm như nở hoa, cũng sắp không phân biệt được gì nữa rồi, hiển nhiên mang trong lòng một trái tim tràn đầy nhớ nhung .
"Sau này sẽ không thể nhắn tin với chị nữa." Sư Thanh Y nghĩ đến không lâu sau, chỉ đành thở dài trả lời: "Đến lúc đó em phải đi một chỗ hẻo lánh, người ở hạn hữu, điện thoại di động không có tín hiệu. Bây giờ em sớm nói với chị một chút, chỗ đó là Thần Chi Hải, ở thôn Hoắc Tây, huyện Sắc Đạt."
Giang Ương Bình Thố để nàng soi kính, lúc nói ra một câu tràn ngập ám chỉ kia, nàng đã đoán được.
Chỗ đó chính là Thần Chi Hải.
Bên kia ngón tay Giáng Khúc vẫn đang khẽ chạm màn hình.
Qua một lúc, Sư Thanh Y lại nhận được tin nhắn của Lạc Thần: "Chị biết chỗ đó. Mọi việc cẩn thận, nên chuẩn bị đều phải chuẩn bị cho tốt."
"Em biết." Trong ngọt ngào Sư Thanh Y mơ hồ cảm thấy một tia chua xót, rất muốn nghe một chút giọng nói của Lạc Thần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại gửi đi một tin: "Được rồi, em nói với chị một việc. Hôm nay em gặp một nữ nhân rất cổ quái, nàng là người dẫn đường của em."
"Có bao nhiêu cổ quái?" Tin nhắn của Lạc Thần .
Sư Thanh Y ngẩng đầu âm thầm liếc mắt nhìn Giáng Khúc, thấy khuôn mặt mộc của Giáng Khúc giống như băng tuyết trong mùa đông khắc nghiệt.
Lạc Thần cũng lạnh nhưng đối với nàng luôn có một loại ôn nhu độc hữu.
Hai người quả thực là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Vừa vặn Giáng Khúc ngước mắt lên, đôi mắt u lam tựa như sông băng lam sắc, Sư Thanh Y nhìn thấy trong lòng không khỏi run rẩy.
Sư Thanh Y lập tức cúi đầu yên lặng đánh chữ: "Chính là đặc biệt quái. Tính tình không phải tốt, nhưng cũng không có gì, em còn có thể chịu được. Tên đặc biệt dài, đủ ba mươi hai chữ, còn cố ý bắt em không ngừng gọi tên của nàng, em cũng sắp tắt thở."
"Còn gì nữa?" Lạc Thần trả lời nàng.
Sư Thanh Y chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nhịn không được nở nụ cười: "Mặt khác nàng chính là một kẻ cuồng nhắn tin, nhắn cho kẻ bỏ rơi nàng nhắn đến trên hai giờ, điển hình của chứng ép buộc, bắt đầu từ lúc nàng cầm điện thoại, không hề dừng tay qua, em âm thầm tính thời gian cho nàng, hiện tại đã duy trì bốn mươi tám phút. Nàng còn nói nàng đau thần kinh tọa, rõ ràng là chỉnh em."
Nếu như có Lạc Thần bên cạnh thì tốt rồi.
Không cần một mình đối mặt những thứ kỳ kỳ quái quái này.
"Có phải em muốn nói nàng thật ra là ngồi đến bệnh thần kinh không?" Tin nhắn Lạc Thần trả lời lại cho nàng.
"Không có."
"Nếu chị có cơ hội gặp nàng, nhất định nhĩ hảo giáo huấn. Sao có thể đành lòng bắt thê tử của chị đọc tên dài ba mươi hai chữ, thực sự nên đánh."
Tưởng tượng đến vẻ mặt của Lạc Thần lúc gửi tin nhắn, Sư Thanh Y nhịn không được lại đỏ mặt.
Giáng Khúc ngồi ở cuối sô pha, mặt không biểu tình mà ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc nhìn Sư Thanh Y, rồi lại cúi xuống.
-----------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lạc Thần đại nhân cô có mệt hay không 【 quân đảo • quân đạo • quân đao • bạch mã cách tang • ương kim khúc trân • gia ương lạp mỗ • trác mã đạt ngõa • mai đóa tang tiết • giang bạch lạc vượng gia tang châu tác na 】cho cô chân thành ấm áp cùng chúc phúc!
Phía dưới là tiểu lục 【 không phải con lừa nhỏ 】 giải thích nội dung nga~ tương đối dài mọi người không nên dọa sẽ khóc, có hứng thú có thể nhìn xuống phía dưới ~
Bởi vì tôi vốn dĩ đã nghĩ để mọi người biết Giáng Khúc chính là Lạc Thần dịch dung, cho nên ở chương trên đặc biệt làm rất nhiều nhắc nhở rõ ràng, bao gồm rương dụng cụ dịch dung của Thiên Thiên vân vân, sau đó lại dùng tiểu lục cho mọi người xác định một chút nữa, kết quả vẫn có một số muội không chú ý đến, che mặt, cho nên tôi ở đây giải thích ~ có hứng thú có thể xem bên dưới.
Lạc Thần dịch dung không khó, nhưng ở trước mặt Sư Sư dịch dung là một việc phi thường khó khăn, bởi vì Sư Sư đối với thân thể của nàng quá quen thuộc, đồng thời Sư Sư vô cùng cẩn thận.
Cho nên Lạc Thần ngoại trừ dịch dung bề ngoài, còn huân Tạng hương che giấu hương thơm của nàng, mang mỹ đồng, đồng thời do Thiên Thiên đã làm thay đổi rất nhiều chi tiết, dù sao thì nàng đôi mắt nàng rất tinh, mặt khác chính là đặc biệt mặc Tạng bào đối với nàng không mấy thuận tiện, Tạng bào rất rộng, lại dày, có thể che lấp hình dáng của nàng, hơn nữa nàng đặc biệt giả trang lưng còng, thật ra nàng không thích mặc quần áo dày, nàng không sợ lạnh, một năm bốn quý đều mặc tương đối đơn bạc thoải mái, cho nên Tạng bào đối với nàng mà nói là rất khó chịu.
Mặt khác mang bao tay, là vì che lấp ngón út tay trái của nàng, nhưng mang bao tay chung quy có chút bất tiện, cho nên lúc cởi bao tay tay phải của nàng lại quấn băng vải, như vậy cho dù Sư Sư gần gũi nhìn thấy, cũng sẽ không thấy rõ hình dạng bàn tay nàng.
Trước đây Sư Sư mua điện thoại di động cho Lạc Thần là màu đen, lần này cố ý mua mới để tránh Sư Sư nhận ra.
Trong mô phỏng giọng nói chia làm nhiều loại, khó nhất là "phỏng thanh" , chính là A học theo giọng nói của B, mượn đó lừa gạt người bên cạnh B, đây là kỹ xảo vô cùng chuyên nghiệp, cho dù là cao thủ dịch dung có thể làm được cũng rất ít, trước đó có người dịch dung được Vũ Lâm Hanh, kỹ thuật phỏng thanh của người kia vô cùng lợi hại. Lạc Thần tạm thời vẫn làm không được phỏng thanh, nhưng "biến thanh" thành giọng một người xa lạ vẫn có thể, chỉ là sẽ mệt chết đi được.
Còn có trước đây còn nhấn mạnh Lạc Thần là cổ nhân, nhưng dù sao nàng đến hiện đại cũng được một đoạn thời gian cho nên đối với phong cách nói hiện đại cũng có hiểu biết nhất định, không phải nàng không nói được, chỉ là dùng cổ khang (giọng mũi cổ đại) sẽ tương đối quen thuộc hơn, tỷ như một người biết nhiều loại ngôn ngữ nhưng luôn có khuynh hướng quen dùng một loại phương thức biểu đạt 【 giống như Thiên Thiên đến hiện đại thời gian đã xem như rất dài , cho nên tôi cho Thiên Thiên nói nghiêng phong cách hiện đại một ít, chỉ là có lúc mang cổ khang 】
Ở đây Lạc Thần nói chuyện đặc biệt có khuynh hướng người hiện đại một ít, chỉ là nàng cũng rất cẩn thận nên nói cũng không nhiều, một là vì tránh cho nhiều lời ở trước mặt Sư Sư lộ ra chân ngựa, hai là vì nàng ít lời.
Cho nên nói đơn giản, thật ra Lạc Thần làm những chuyện này cần nỗ lực rất lớn.
Được rồi, cơ bản chính là như vậy... ~ viết Giáng Khúc, nghĩ đến Lạc thần, ~ mọi người biết Giáng Khúc chính là Lạc Thần, đồng thời một đoạn thời gian sau của hành trình sẽ dùng thân phận này ở bên cạnh Sư Sư là tốt rồi.
P S : Tiểu lục lần này thực sự hảo dài .