Cũng ngay lúc đôi vợ chồng che chở nam nhân điên rời khỏi, thôn dân bị bọn họ đẩy ra biểu tình trong nháy mắt trở nên căm ghét, thậm chí là căm hận.
Sư Thanh Y một mực quan sát tỉ mỉ, đúng lúc bị nàng nhìn thấy.
Thôn dân cùng một nhà ba người này có hiềm khích sao?
Lão thôn trưởng rất có uy vọng trong thôn bước ra nói chuyện, đoàn người lúc này mới dần dần tán đi.
Đám người Tạ Thành Nam cùng Tang Cát đến hỏi Sư Thanh Y có việc gì không, Sư Thanh Y mỉm cười lắc đầu biểu thị bản thân không bị thương, sau đó lại nhìn thoáng qua cánh tay Giáng Khúc ẩn dưới Tạng bào.
Trên tay Giáng Khúc luôn mang bao tay, hơn phân nửa thời gian cũng là ẩn dưới ống tay áo rộng.
Sư Thanh Y hồi tưởng lại tình huống lúc nãy khi Giáng Khúc thay nàng đỡ một chày gỗ, ánh mắt khẽ chuyển ngữ điệu nhu hòa: "Giáng Khúc tiểu thư, cảm ơn cô."
Giáng Khúc chỉ đơn giản gật đầu.
Sư Thanh Y nói: "Cô có sao không? Tay có bị làm sao không?"
"Gãy rồi."
Sư Thanh Y: "......"
"Đó là bị chày gỗ của cha mẹ Trát Tây đánh sao?" Tạ Thành Nam phát bệnh nghề nghiệp, vội vàng nói với Giáng Khúc: "Quay về nhà tôi đi, tôi thay cô xem, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như thương đến gân cốt sẽ không tốt, có cần thoa chút thuốc mỡ hay không?"
Giáng Khúc đạm nhạt nói: "Không cần. Bản thân tôi có, tự mình thoa."
Tạ Thành Nam dĩ nhiên cũng không nói cái gì nữa, chỉ cười nói một câu: "Nhà Trát Tây tình huống đặc biệt, các người đừng chú ý."
Sư Thanh Y nhặt lên mặt nạ quỷ trong lúc hỗn loạn bị nam nhân điên vứt lại, nhìn chốc lát rồi lại liếc mắt nhìn nam nhân mặt quỷ đứng một bên im lặng như tượng.
Đôi mắt dưới mặt nạ của nam nhân kia cũng nhìn nàng.
"Bác sĩ Tạ." Sư Thanh Y hỏi: "Vừa rồi Trát Tây cuối cùng nói vài câu Tạng ngữ, cụ thể là có ý gì?"
Tạ Thành Nam nói: "Này a, hắn nói lung tung, thật ra tôi cũng không hiểu ý của hắn lắm."
"Vậy có thể trực tiếp phiên dịch cho tôi một chút không?"
Tạ Thành Nam gật đầu: "Trát Tây nói chính là, 'quỷ đều mang mặt nạ. Quỷ vì sao đều mang mặt nạ? Bởi vì quỷ sợ gặp người, cũng sợ gặp quỷ, hỗ chủ cũng sợ quỷ gặp người, quỷ gặp quỷ. Tôi cũng sợ, tôi cũng bị ăn tươi."
Sư Thanh Y nhíu mày trầm ngâm.
Quỷ sợ gặp người, cũng sợ gặp quỷ.
Hỗ chủ cũng sợ quỷ gặp người, quỷ gặp quỷ.
Phía trước quỷ cùng người tạm thời không nói, thôn này tên là Hỗ Chủ Thôn, hỗ chủ nghĩa là thủ hộ chủ nhân, vì sao phải gọi cái tên này, là ám chỉ một vị thần thủ hộ thôn này sao?
Tạ Thành Nam nâng nâng kính mắt: "Dù sao thì tôi nghe giống như bài vè, Sư tiểu thư, cô hiểu ý của Trát Tây sao?"
Sư Thanh Y duy trì khéo léo mỉm cười: "Thật ra tôi cũng nghe không rõ. Tình trạng của Trác Tây thế kia, nói ra không thể tin ."
Trong lòng nàng lại bắt đầu suy nghĩ, người, quỷ, hỗ chủ quan hệ giữa ba đại từ này.
Trát Tây nhất định thấy gì đó, nghe cái gì đó, thậm chí đã đi qua chỗ đặc biệt nào đó, bằng không sẽ không kinh hoàng hô lên như vậy, mặt khác nam nhân mặt quỷ nhất định là nguyên nhân khơi gợi hắn nhớ đến những thứ này.
Tạ Thành Nam thở dài nói: "Cũng đúng, chỉ trách Trát Tây mệnh khổ. Sư tiểu thư, đã khuya rồi, chúng ta vẫn nên trở lại nghỉ ngơi đi."
Sư Thanh Y cười nói: "Được, các người đi trước, tôi sẽ về sau."
Tạ Thành Nam bảo nhóm người Tang Cát trở lại, Giáng Khúc không nói gì, cũng rời đi chỉ để lại một mình Sư Thanh Y đứng cạnh bụi rậm.
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng Giáng Khúc đi xa, đèn pin trong tay chiếu rọi ra một đôi mắt thiển sắc dị thường lãnh tĩnh.
Chờ những người khác tất cả đều đi xa, nàng cẩn thận kiểm tra qua dấu chân mất trật tự đến từ các phương hướng ở hiện trường, sau đó mới bắt đầu hướng vào bên trong bụi cây.
Bên trong chính là cánh rừng.
Ban đêm, bóng cây sâu thẳm, cái bóng lãnh lãnh của Sư Thanh Y kéo sau ánh sáng,chập chờn theo bước tiến của nàng .
Trước đó đều là bùn, lúc đuổi đến còn có thể thấy trên mặt nạ quỷ lưu lại dấu giày, đối phương mang giày đinh, số đo ước chừng bốn mươi bốn, bất quá loại giày này là ống cao nên cũng không cách nào suy đoán chuẩn xác cỡ chân của chủ nhân đôi giày.
Sau khi vào cánh rừng, dấu giày đã biến mất.
Sư Thanh Y dọc theo những gốc cây chậm rãi đi về phía trước, liếc mắt nhìn vài phiến lá rụng. Trên mặt đất rơi rất nhiều lá tươi, nàng nhặt lên vài phiến là ở mặt trên sờ thử, sau đó lại tiếp tục đi phía trước.
Người đó nhất định chạy vào trong.
Không có dấu chân, từ trạng thái lá rụng cho thấy, hẳn là hắn đã đạp cành cây chạy đi.
Nói như vậy khinh công của hắn vô cùng cao cường?
Người hiện đại có thể có khinh công sao? Khả năng không lớn, như vậy chỉ còn lại một cách giải thích.
Mặt khác Trát Tây nhặt được mặt nạ của hắn rồi trốn trong bụi cây, dời đi lực chú ý của nàng, sau lại kinh động rất nhiều thôn dân, một khoảng thời gian dài như vậy, cũng đủ để hắn rời đi rồi.
Hắn đã đi nơi nào ?
Hay là vẫn trốn ở trong rừng?
Sư Thanh Y một đường trầm tư, thẳng đến nàng nhìn thấy một khoảng đất trống, giữa khoảng đất trống bài trí một thứ giống như tế đài, giữa tế đài đặt một cái chảo sắt rất lớn.
Sư Thanh Y đi lên chỗ tế đài, phát hiện trong chảo lưu lại không biết bao nhiêu khói bụi, hiển nhiên là được dùng để đốt lửa rất nhiều năm.
Phía sau chảo sắt dựng năm thanh gỗ, phía trên treo đầy cờ đuôi nheo.
Cờ đủ mọi màu sắc còn rất mới, trong rừng âm u hiện ra một cổ lãnh ý quá mức tươi đẹp rạng rỡ, dường như vừa mới được treo lên không lâu.
Gần tế đài chất vài xe củi, vừa đúng là mấy xe đã thấy lúc chiều.
Xuân Khúc đại hội trong thôn, lại tổ chức ở chỗ này sao?
Sư Thanh Y đi quanh trên tế đài một lúc, trên mặt không có biểu tình đặc biệt gì, sau khi chụp ảnh liền xoay người rời đi.
Sáng hôm sau, Sư Thanh Y đưa ra yêu cầu muốn ở lại đây thêm một ngày, kiến thức Xuân Khúc đại hội trong thôn.
Yêu cầu này cũng không ai phản đối, vì vậy mọi chuyện được quyết định.
Xuân Khúc đại hội bảy giờ tối bắt đầu, ban ngày nhóm người Sư Thanh Y đã bị Tạ Thành Nam dẫn đi, cùng nhau dạo quanh thôn, trên đường Sư Thanh Y tìm một lý do, mượn cớ tách ra.
Nàng cũng không đi chỗ nào khác, mà chỉ trở lại nhà Tạ Thành Nam.
Phòng của Tạ Thành Nam ở lầu một, không khóa, Sư Thanh Y đi vào kiểm tra một vòng, không có gì bất thường.
Phòng của Tang Cát cùng nam nhân mặt quỷ, cũng không có vấn đề.
Cuối cùng lên đến lầu hai, đi đến ngoài phòng của Giáng Khúc Âm Ca cùng Trữ Ngưng, cửa phòng khóa lại, bất quá loại khóa này vô cùng cũ kỹ, Sư Thanh Y dùng một tấm thẻ nhét vào khe cửa làm vài động tác, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Sư Thanh Y khóa kỹ cửa, sau đó mới đi vào trong.
Bài trí trong phòng bình thường, đặt hành lý của mỗi người, ba lô da bò của Giáng Khúc lẳng lặng đặt trên một cái ghế mây.
Tạng hương trên ba lô xông vào mũi, nhớ đến Tạng hương trên người Giáng Khúc trong lòng Sư Thanh Y không hiểu sao lại thấp thỏm, trái tim bang bang nhảy động, có thể nếu lại thêm chút kích thích nữa, quả tim nóng rực này sẽ từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Muốn chân chính hiểu rõ một người, có thể từ vật nàng mang theo mà bắt đầu.
Trong ba lô của nàng có thứ gì?
Mở ra quan sát, bên trong chủ yếu là áo sơ mi để tắm rửa, còn có một bộ Tạng bào dày, ngoài ra chỉ có rương dược phẩm, một hộp thực phẩm, đèn pin, Tạng đao và một ít công cụ vân vân, trái lại không có gì khác lạ.
Ánh mắt Sư Thanh Y trằn trọc rơi xuống một thứ thật dài.
Thứ này được bao lại rất dày, từ hình dạng xem xét, Sư Thanh Y biết đây là hộp súng săn của Cống Bố. Cống Bố giữ súng săn nhưng đa số thời gian đều là cất vào trong hộp.
Sư Thanh Y vươn tay, vốn dự định mở lớp bao bên ngoài hộp súng nhưng sau đó lại thu tay về.
Yên lặng hít sâu một ngụm lãnh khí, nàng có chút hoang mang, cũng không biết loại hành vi này của bản thân có thực sự thỏa đáng hay không.
Hiện nay một mình ở bên ngoài, càng nhiều các loại khúc chiết, tín nhiệm nàng có thể giao phó đã trở nên càng ngày càng ít.
Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên còn có Trường Sinh các nàng không ở bên cạnh, nàng cảm thấy bản thân càng lúc càng cô độc, cũng không cảm nhận được loại toàn tâm toàn ý tín nhiệm như lúc bên cạnh các nàng, loại cảm giác ấm áp thư thái như đám mây.