Nói xong, Sư Thanh Y bước nhanh đi đến phía trước.
Giáng Khúc nhíu mày đứng yên lặng vài giây, sau đó mới theo sau.
Thông đạo dưới tế đài vô cùng sâu, từ màu sắc cùng cấu tạo của vách động cho thấy nó đã được đào nhiều năm. Sư Thanh Y một mình đi có hơi xa, mở đèn mắt sói cẩn thận kiểm tra thổ nhưỡng, thậm chí sẽ để sát dưới mũi ngửi mùi đất, để ước đoán niên đại.
Ẩm ướt, cũ móc, hôi thối.
Trong không khí hỗn tạp các loại vị đạo khó chịu không cách nào hình dung, tựa như lá mỏng quấn quanh người,đẩy không ra, vứt không được.
Phiền chán vô cùng.
Sư Thanh Y ghé vào vách động, ngón cái cùng ngón trỏ áp lên, lấy ra một khối đất nhỏ cúi đầu nghiền nát. Cho dù trong lúc chuyên chú như vậy, ánh mắt nàng cũng sẽ thỉnh thoảng trượt sang hướng của Giáng Khúc, nhẹ nhàng thoáng qua.
Sau khi cứu nàng, Giáng Khúc chưa bao giờ nhìn nàng, mà chỉ lạnh như băng kiểm tra hoàn cảnh, thái độ đối với những người khác cũng nhất quán nhìn như không thấy.
"Đây, ở đây thế nào sẽ có địa, địa đạo dài như vậy?" Mới từ trong đàn Tang Thi tìm được đường sống trong chỗ chết, Tang Cát vẫn còn trong trạng thái kinh hồn vừa định, thần hồn còn chưa trở lại: "Bác Sĩ Tạ, anh, anh biết, biết, biết hay không?"
Lo lắng, nam nhân này nói lắp càng lợi hại.
Tạ Thành Nam ngực phập phồng thở hổn hển lắc đầu: "Ở trong thôn lâu như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên xuống."
Hắn nhìn về phía Sư Thanh Y, lại không giải thích được mà nói: "Sư tiểu thư, cô thế nào biết bên dưới có cơ quan?"
"Đêm qua lúc ở trong rừng điều tra đã phát hiện được." Sư Thanh Y ngữ khí bình tĩnh.
Tang Cát bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào tối qua tôi, sau khi chúng ta đi rồi, Sư, Sư, Sư tiểu thư cô, cô muốn một mình lưu lại, thì ra cô điều tra sao."
Tạ Thành Nam rốt cuộc cũng là người thông minh: "Cho nên Sư tiểu thư cô nói muốn xem Xuân Khúc đại hội, cũng là cố tình?"
Sư Thanh Y đạm đạm nhất tiếu: "Trước đó không tiện nói, xấu hổ. Nói chung lần này Xuân Khúc đại hội làm phiền Bác Sĩ Tạ anh trước sau giúp tôi thu xếp rồi."
Tạ Thành Nam thở dài: "Ngược lại cũng không có gì Sư tiểu thư nếu muốn xem, tôi dĩ nhiên sẽ giúp. Chỉ là sau đại hội lần này người trong thôn lại biến thành dáng....dáng vẻ này."
Hắn quay mặt đi, nhìn ngoài địa đạo vẫn nằm ba cổ thi thể thối rửa trước đó, không hề nhúc nhích.
Phía trên phương hướng đó vẫn mơ hồ truyền đến động tĩnh, xem ra Tang Thi vẫn đang tụ tập trên tế đài, nghĩ cách phá vỡ cửa động đã đóng kín.
"Ngắn ngủi vài giờ, lại có thể đem một thôn người sống biến thành hoạt tử nhân, có lẽ là nhiễm bệnh độc hoặc cổ trùng." Sư Thanh Y không chuyển mắt nhìn Tạ Thành Nam: "Bác Sĩ Tạ, anh có ý kiến gì không?"
Tạ Thành Nam mệt mỏi đẩy mắt kính :"Tôi cũng cho rằng là bị nhiễm phải gì đó, virus hoặc vi khuẩn cũng có thể, chỉ là cô nói cái gì cổ trùng, tôi không hiểu rõ. Nhưng tôi cảm thấy căn nguyên hẳn là ngay tại nơi tổ chức Xuân Khúc đại hội, dù sao thì lúc đó gần như toàn bộ thôn dân đều đến, rất có cơ hội lây nhiễm trên diện rộng."
Hắn bổ sung một câu: "Về phần căn nguyên là cái gì, cũng không thể tùy tiện suy đoán."
"Thức ăn cùng rượu?" Sư Thanh Y cúi đầu, nhìn như mạn bất kinh tâm mà phủi bụi trên người: "Thức ăn vân vân ở hiện trường tôi chưa từng động đến. Âm Ca, em có động đến sao?"
Vẻ mặt Âm Ca mệt mỏi, lắc đầu như con rối.
Nam nhân mặt quỷ cùng Trữ Ngưng cũng không tham gia đại hội. Lúc đó Sư Thanh Y mạnh bạo ra một quyết định, nàng để nam nhân mặt quỷ cùng Trữ Ngưng ở lại trong nhà Tạ Thành Nam, để nam nhân này kiềm chế Trữ Ngưng.
Nam nhân rất nghe lời Sư Thanh Y, Trữ Ngưng quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Giáng Khúc tiểu thư, đồ ăn thức uống ở đại hội cô có động đến không?" Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.
Giáng Khúc ở cách đó không xa xoay người lại, hờ hững nói: "Thoạt nhìn khó khăn, tôi chưa bao giờ động đến."
Sư Thanh Y nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi nói: "Vài người chúng ta chưa từng động đến, hiện tại vẫn tốt đẹp."
Tang Cát vừa nghe ngụ ý của nàng, lắp bắp vội vã nói: "Thật sự, thật là như vậy sao? Nhưng tôi uống, uống rất nhiều rượu, còn ăn rất nhiều phô mai bò . Tôi, tôi có thể cũng bị, bị nhiễm hay không?"
Hắn khẩn trương đến không được, khuôn mặt đỏ bừng, còn kém tại chỗ cởi Tạng bào ra kiểm tra.
Biểu tình của Tạ Thành Nam cũng đột nhiên tối tăm: "Tôi.... Cũng uống rất nhiều rượu."
Tính cách hắn tương đối trầm ổn, mặt ngoài thật không có phản ứng lớn như Tang Cát, nhưng ngón tay lại không ngừng run lên, giống như bị chuột rút.
Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y chớp cũng không chớp, nhìn hai người bọn hắn chằm chằm chốc lát.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Dần dần, hai người cũng bị nàng nhìn chăm chú có chút rợn tóc gáy.
Sư Thanh Y bỗng dưng nhếch môi cười, trong địa đạo âm u, giống như hoa nắng mềm mại nở rộ: "Cho nên cũng loại trừ khả năng thức ăn nước uống có vấn đề. Nhìn xem, hai người các anh bây giờ không phải vẫn rất tốt sao?"
Khuôn mặt Tang Cát đỏ bừng: "Sư tiểu thư, cô, cô hù dọa, làm tôi sợ muốn chết."
Ngược lại không ngờ hắn cường tráng như bảo tháp lộ ra vẻ mặt khẩn trương này, tương phản trở nên càng dọa người.
Tạ Thành Nam nói: "Vậy nguyên nhân lây nhiễm rốt cục là cái gì?"
"Không rõ." Sư Thanh Y thoáng nhướng mày, nhìn Giáng Khúc: "Giáng Khúc tiểu thư đối với nguyên nhân có ý kiến gì không?"
"Tôi cũng không muốn truy lại nguyên nhân, chỉ nhìn kết quả." Giáng Khúc mang theo súng săn, cũng không quay đầu lại mà đi sâu vào trong địa đạo: "Kết quả là chúng ta phải đi ra ngoài."
Sư Thanh Y vẫn nhìn bóng lưng của nàng, không hề dời tầm mắt.
Nhìn thấy Giáng Khúc đã đi xa, nhóm người vội vã đuổi theo.
Tạ Thành Nam vừa đi vừa thấp giọng nói: "Cũng không biết địa đạo này dùng để làm gì, nhìn dấu chân lưu lại, tựa hồ bình thường cũng có người đi."
"Dùng làm gì, vậy thì phải hỏi anh —" Sư Thanh Y chiếu đèn pin, chiếu lên dấu giày đinh của nam nhân trên mặt đất, thuận miệng trả lời: "Người trong thôn."
"Tránh xa tôi một chút!" Phía trước Trữ Ngưng đột nhiên mắng.
Tang Cát bị nàng mắng, xấu hổ đi xa một chút, một mình đi sát bên trái.
"Ồn ào cái gì?" Sư Thanh Y nhíu mày.
Trữ Ngưng hừ lạnh: "Người này trên vai có vết thương, còn chảy máu nữa."
Tang Cát tức giận đến đôi mắt đều đỏ: "Tôi, tôi không, không phải bị tang, Tang Thi trảo, là ở trong phòng bị, bị va đụng."
Trữ Ngưng ghét bỏ nói: "Tuy rằng không phải bị Tang Thi trảo cắn, nhưng miệng vết thương hở rất dễ nhiễm trùng, chúng ta vừa mới từ trong đám Tang Thi thoát ra, ai có thể cam đoan vết thương này của hắn không thành vấn đề? Nói không chừng hắn sẽ lập tức dị biến."
Nàng chăm chú nhìn súng lục bên hông Sư Thanh Y: "Nếu như tôi có súng, người đầu tiên chính là bắn hắn."
"Thật không?" Sư Thanh Y nháy mắt mấy cái: "Nếu như tôi có súng, đầu tiên tôi sẽ bắn ai?"
Vẻ mặt Trữ Ngưng cứng nhắc.
Sư Thanh Y đưa cánh tay trái đến trước mặt nàng tận lực lung lay: "Cánh tay trái của tôi cũng có vết thương, vừa rồi từ cửa động ngã xuống bị thương."
Trước đó nàng ngã xuống được Giáng Khúc đỡ lấy, lúc đó xung quanh hôn ám, Giáng Khúc làm gì, ở góc độ của nàng thật ra căn bản không nhìn thấy chỉ có thể dựa vào thính giác cùng cảm giác phán đoán.
Đồng dạng, nàng đang làm gì, lúc đó chỉ mành treo chuông, Giáng Khúc cũng không nhàn rỗi quan sát.
Lúc đó Giáng Khúc đỡ lấy nàng trong bóng tối, nàng đem cánh tay trái bị cắn thương áp xuống mặt đất, nhịn đau chà xát vài cái, máu tươi cùng bùn đất hỗn tạp một chỗ, dấu răng do bị cắn trong nháy mắt bị diện tịch lớn vết xước cùng bùn đất che đi, ai cũng nhìn không ra nàng bị cắn.
Sau đó nàng đứng dậy, đi đến nhìn tay trái của Giáng Khúc.
Giáng Khúc quay đầu lại, liếc mắt nhìn cánh tay trái của Sư Thanh Y.
Bề ngoài ngoài xem ra tay nàng quả thật là bị xước da do ma sát với mặt đất, còn dính bùn.
Sư Thanh Y cười lạnh nói: "Tôi cũng có vết thương, Trữ Tỷ, cô muốn động đến tôi sao."
Trữ Ngưng: "......."
"Bác Sĩ Tạ cũng có vết thương." Sư Thanh Y lại nhìn Tạ Thành Nam, chuyển sang chăm chú nhìn Trữ Ngưng: "Trữ Tỷ, cô cũng có. Sườn tay của cô bị trầy xước, đừng tưởng rằng tôi không biết."
Trữ Ngưng: "......."
"Vừa rồi trong quá trình chạy trốn, mọi người gần như hoặc nhiều hoặc ít đều va trái đụng phải, chiếu theo cách nói của cô, ai cũng phải biến thành Tang Thi? Vậy cô cũng trốn không xong."