[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Trường Sinh trái lại cẩn thận nhìn chốc lát, tựa hồ quả thật đang nghĩ cách nấu nướng.

Qua một lúc mới nói: "Loại cá này, hấp hoặc nướng đều không thể ăn."

Sư Thanh Y cười gật đầu: "Cũng đúng, cá hư thế nào cũng không thể ăn được."

Lạc Thần di chuyển một chút: "Cá này thế nào đều không thể ăn."

"Thực sự sao?" Ánh mắt Sư Thanh Y mềm mại nhìn qua: "Em làm tốt một chút, cũng không thể ăn?"

Tuy nói Lạc Thần không thích ăn cá, nhưng lúc Sư Thanh Y làm Lạc Thần cũng sẽ gắp vài đũa. Bất quá Lạc Thần cấm kỵ cá chép, bất luận như thế nào cũng không ăn cá chép, lúc đầu Sư Thanh Y cũng không hiểu rõ, về sau cùng nhau một chỗ cho dù có muốn làm cá cũng tuyệt đối không mua cá chép về chế biến.

Lúc tản bộ ngang qua hồ cá, Lạc Thần cũng sẽ thỉnh thoảng cho cá chép ăn. Nhất là cá chép hồng sắc, lúc Lạc Thần đứng bên ao cho cá ăn, nhìn chúng cũng sẽ mỉm cười, cười khẽ ôn nhu.

Sư Thanh Y đoán rằng việc này có liên quan đến quê nhà của nàng, giống như hình xăm cá chép kiều diễm câu người trên mắt cá chân nàng.

Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhưng vẫn như trước cứng nhắc không nói chuyện.

Sư Thanh Y ôn nhu mỉm cười.

Nàng biết bản thân đầu tiên là một mình rời đi hơn một tháng, sau đó lại xảy ra nhiều việc như vậy, thậm chí bản thân còn cố ý không tiếp nhận Lạc Thần, vừa che giấu thương thế vừa che giấu thi độc, Lạc Thần đối với nàng nhất định vẫn nén nín hờn dỗi.

Vì vậy ngữ khí lúc nói chuyện có chút băng lạnh, lạnh chết người không đền mạng, Sư Thanh Y ngược lại cảm thấy nàng giận rất đáng yêu, không khỏi muốn chiều ý nàng, dỗ dành nàng nhiều hơn.

Mặt tê liệt, bề ngoài nhìn không có gì, nhưng thực tế chỉ cần dỗ dành một chút thì được rồi, có lúc một nụ cười mềm nhẹ là có thể hòa tan nàng.

Sư Thanh Y rất hiểu điều đó.

Quả nhiên vẻ mặt Lạc Thần có chút hòa hoãn, nói: "Đừng đến gần nữa, cẩn thận có độc."

Sư Thanh Y kéo Trường Sinh lui lại.

Con cá bằng bàn tay, bơi đến khe đá bên dưới.

"Con cá này rất kỳ lạ, hay là đừng xem nữa, cá chép hồng lý rất xinh đẹp, còn thứ này nhìn rất rợn người, chúng ta lập tức đi đi." Vũ Lâm Hanh bảo đội ngũ đi về phía trước, mực nước lại dần dần sâu thêm, giày của Vũ Lâm Hanh đã vào nước, đi đường rất khó chịu.

Nham thạch trong thủy động chắn gió, ô ô gào rít, một cổ hương thơm nhẹ nhàng đến.

Vũ Lâm Hanh ra hiệu, mang bao tay khom lưng nhặt lên một thứ trong dòng nước, lay động vài cái: "Đáng thương, có lẽ phía trước có người không may rồi."

Nàng cầm trong tay là một ví tiền kiểu nam, ướt sũng nhỏ nước, hiển nhiên đã bị ngâm một thời gian, bắt đầu căng phòng.

Nơi này ngoại trừ bọn họ, còn có ai đến nữa, còn sớm hơn các nàng?

Sư Thanh Y nghĩ đến nhóm người Duẫn Thanh, nhất thời có dự cảm bất hảo, vội vàng nói: "Mở ra nhìn bên trong có cái gì?"

Kim được Thiên Thiên thả ra ngoài, trườn trong nước, Thiên Thiên theo sau Kim đến chỗ xa hơn nữa.

Bên này Vũ Lâm Hanh mở ví tiền, bên trong là một sấp tiền mặt dày.

Cái gì cũng sẽ hỏng nhưng tiền mặt sẽ không hỏng.

"Nơi này ngay cả muốn mua một cái bánh nướng cũng không mua được, mang những thứ này có lợi ích gì?" Vũ Lâm Hanh lười nhìn nhiều một chút, trực tiếp tìm kiếm chứng minh thư, giấy căn cước các loại.

Chứng minh thư cùng một đống thẻ ngân hàng hỗn độn cùng một chỗ, thẻ gần như chiếm hết chỗ trong ví, gần như mỗi ngân hàng đều có.

Vũ Lâm Hanh một bên nhìn, một bên nhướng đôi mắt hoa đào lười biếng nói: "Mang nhiều như vậy cũng không ngại nặng, nơi này ngoại trừ cây chính là đá, có thể dùng ATM sao? Chạc cây khe đá có thể nôn tiền sao?"

Sư Thanh Y nhìn nàng nói đến căn bản dừng không được, liền nói: "Mang nhiều thẻ ngân hàng so với cậu nhét trong ba lô đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da cũng tốt hơn. Hay là vị này có chứng thích thu thập thẻ ngân hàng đây? Cậu mau xem thân phận của người này, có các loại thẻ sinh viên hay thẻ công tác gì không? Có phải ngành khảo cổ không?"

Vũ Lâm Hanh vừa tìm vừa nói: "Không, chỉ có chứng minh thư, sinh năm 82, ba mươi mốt tuổi, một tiểu ca rất trẻ tuổi."

Tìm tìm, sắc mặt Vũ Lâm Hanh có chút biến hóa, đưa ra một tấm thẻ: "Sư Sư, cậu xem đây là cái gì?"

Trong lòng Sư Thanh Y lộp bộp một chút.

Lẽ nào thực sự là một trong số nhóm người giáo sư bọn họ?

Nhận lấy nhìn thử, lại phát hiện đó là thẻ xe.

Ký hiệu rực rỡ quen thuộc, công ty của Sư Dạ Nhiên.

Sắc mặt Sư Thanh Y cũng trầm xuống, Lạc Thần bên cạnh dĩ nhiên cũng nhìn ra đây là cái gì, ngược lại không có biểu thị gì.

"Trừ vị giáo sư của cậu ra, không ngờ chị cậu cũng đến." Vũ Lâm Hanh nhìn Sư Thanh Y, chờ nàng ý kiến: "Rất náo nhiệt nha, bọn họ có tính toán gì?"

"Cái gì tỷ tỷ?" Trường Sinh ở bên cạnh ngước mắt lên.

Nàng tính cách thiên hướng nhu thuận cởi mở, lúc này lông mày tinh tế xinh đẹp khó có được mà chau lại.

Mặc dù nói Lạc Thần từng nhiều lần nói chuyện riêng cùng nàng, nói cho biết rất nhiều chuyện ở xã hội hiện đại có liên quan đến Sư Thanh Y, nhưng lại không đề cập đến những người nhà họ Sư.

"Chị hỏi Thanh Y." Giọng nói của Lạc Thần xa xăm.

"Chính là chị ruột của em, nàng gọi Sư Dạ Nhiên, thoạt nhìn người của nàng cũng đã đến đây."

Không biết vì sao, dưới ánh mắt dồn ép của Lạc Thần cùng Trường Sinh hai người, Sư Thanh Y nhất thời ảo giác bản thân hiện tại cùng phạm nhân không có gì khác nhau.

Trường Sinh nghe vậy, giọng nói cũng xa xăm giống như Lạc Thần, rất có ý trách cứ: "Tôi mới là chị em."

Sư Thanh Y: "......"

Lạc Thần ở bên cạnh đạm nhạt nói: "Ý của Trường Sinh, nàng là đường tỷ của chị, đương nhiên là đường tỷ của em."

Trường Sinh gật đầu: "A Lạc nói đúng."

.....Đây rốt cuộc có bao nhiêu đương nhiên.

Sư Thanh Y hướng Trường Sinh, vẻ mặt tươi cười: "Chị trẻ tuổi như vậy, em thế nào không biết xấu hổ xem chị là tỷ tỷ chứ."

Trường Sinh nói: "So với em rất già rồi, trẻ tuổi ở chỗ nào, cũng xem như lão yêu quái."

Sư Thanh Y: "......"

Lạc Thần tiếp tục đạm nhạt nói: "Ý của Trường Sinh, nàng cũng giống như chị, từ Minh triều ngủ say đến hiện đại, vài năm trước mới tỉnh lại, mặc dù tuổi tác chưa từng chân chính tăng lên, nhưng thực tế cũng xem như tăng mấy trăm năm."

Trường Sinh gật đầu: "A Lạc nói đúng ."

Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh nhìn không được nữa, đôi mắt hoa đào rạng rỡ híp lại, ở phía sau yên lặng hướng về phía Lạc Thần dùng khẩu hình miệng nói chuyện.

Khẩu hình của nàng nói: "Lão yêu tinh nói đúng."

Lạc Thần mặt không biểu tình, ánh mắt giống như lưỡi đao.

Vũ Lâm Hanh tiếp tục yên lặng dùng khẩu hình: "Lão yêu tinh lừa gạt rất giỏi."

Chân mày Lạc Thần khẽ nhướng.

Vũ Lâm Hanh thời gian dài bị Lạc Thần áp chế thù lớn phải báo, cười híp mắt mà cúi đầu tiếp tục lật tìm manh mối trong ví tiền, lật đến sau đó phát hiện không có gì giá trị, tay tùy ý nhấc, Phong Sanh ở bên cạnh lập tức nhận lấy, cẩn thận bỏ vào trong túi plastic.

Sư Thanh Y đưa lưng về phía Vũ Lâm Hanh, không ngờ nàng ở phía sau tìm đường chết, nàng chỉ cảm thấy bầu không khí càng lúc càng cổ quái, liền hòa giải nói: "Hiện tại cũng không biết chị của em bên kia xảy ra chuyện gì, bất quá nếu nàng đến, nói không chừng sau này có thể cùng nàng chạm mặt. Có lẽ tiểu di cũng đến, Trường Sinh, đến lúc đó nhất nhất giới thiệu các nàng cho chị quen biết."

"Em còn có tiểu di?" Trường Sinh phất tóc trên vai.

"Đúng vậy." Sư Thanh Y cười nói: "Các nàng đều đối với em rất tốt."

"Vậy em có cô cô sao?" Đôi mắt Trường Sinh đen như ngọc trai, nhẹ nhàng hỏi nàng.

Thân cao của Lạc Thần đứng bên cạnh, yên lặng như ngọc khắc.

"Cô cô sao? Vậy thì không có." Sư Thanh Y kiên nhẫn nói.

Nàng lần đầu tiên từ trên người Lạc Thần cùng Trường Sinh cảm giác được một loại áp lực khó hiểu, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Thiên đang ở xa xa sắp biến thành điểm nhỏ, tựa hồ đang ngồi xổm xuống nhìn thứ gì đó, vì vậy giống như tìm cứu tinh mà lớn tiếng gọi: "Thiên Thiên, cậu phát hiện cái gì rồi?"

Gió lạnh mang câu trả lời Thiên Thiên đến: "Thi thể!"

Trong lòng Vũ Lâm Hanh nói lần đầu gặp người nói đến thi thể mà hưng phấn như vậy, không phải khẩu vị nặng thì chính là biến thái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui