[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Tắt động cơ thuyền, chậm rãi đến gần bãi đá, đến lúc cặp bờ mới dừng lại.

Nhóm người xuống thuyền, Phong Sanh cùng Tô Diệc tạm thời cập thuyền, cố định để tránh bị nước đẩy đi.

Ở đây cũng không giống như bãi đá bình thường chen chúc đá to đá nhỏ, phức tạp gần như điều là đá hắc sắc, rất nhiều nơi hiện ra góc cạnh, chỉ là do nơi này có dòng nước mài mòn nên những góc cạnh này cũng không có bao nhiêu sắc nhọn. Bên trái bãi đá, diện tích rất lớn, ngoại trừ thạch bích cao vót áp lực thì không còn gì nữa.

Sư Thanh Y quan sát một vòng, lại tiện tay lật một khối đá lên nhìn một chút, biết những thứ này là được vận chuyển đến, hoặc là phế liệu khi xây dựng công trình lớn nào đó. Sau khi xem qua, lại ném trở về chỗ cũ.

Vũ Lâm Hanh tìm một hòn đá hợp nhãn ngồi xuống, ôm cánh tay run rẩy: "Sau khi chúng ta đến đây, ngoại trừ ướt vẫn là ướt, ướt đẫm lạnh buốt tớ thấy sớm muộn gì cũng sinh bệnh. A Sanh, cậu đến nhóm lửa..."

"Vâng, tiểu thư." Phong Sanh vừa vận chuyển đồ đạc vừa nói: "Có muốn thay một bộ quần áo khô trước hay không?"

Vũ Lâm Hanh khuỷu tay kê trên đầu gối, đỡ cằm bày ra tư thái vô cùng u sầu: "Tớ cũng nghĩ đến nhưng nơi này trống trải đến như vậy căn bản không có cách nào thay. Nếu như các người từng người từng người muốn nhìn lén tớ thì làm sao bây giờ?"

Sư Thanh Y: "......."

Khuôn mặt Phong Sanh đỏ bừng, thấp thỏm nói: "Tôi không dám."

Tô Diệc cũng nói: "Tôi cũng không dám ."

Vũ Lâm Hanh càng thêm ủ rủ như một đóa kiều hoa: "Biết các người không dám, nhưng tớ phong tư cùng tư thái như vậy, thật sự là phòng không được những người khác." Đang lúc nói chuyện, đôi mắt hoa đào dường như phóng điện mà nhẹ nhàng liếc qua Sư Thanh Y cùng Lạc Thần các nàng.

"Thanh Y, chị đau mắt cái gì cũng không nhìn thấy, nói chung là bị hoa thủy tiên làm tổn thương." Lạc Thần ngồi xuống, ngữ khí nhạt nhẽo. (hoa thủy tiên ý nói tự kỷ, tự yêu bản thân)

"Thật không, sao lại như vậy? Dĩ nhiên sẽ như vậy?" Sư Thanh Y quỳ một gối xuống trước mặt Lạc Thần, lập tức tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu vô cùng đau đớn nói: "Em xem giúp chị."

Vũ Lâm Hanh: "......" Hai kẻ này đi chết đi.

Trường Sinh cũng cúi người ghé sát gương mặt Lạc Thần, vẻ mặt chăm chú: "Tôi giúp em thổi, A Lạc."

Thiên Thiên mỉm cười: "Thuận tiện muốn dùng thuốc rửa mắt sao, Miêu tộc thiên nhiên điều chế, không độc không tác dụng phụ."

Lạc Thần gật đầu: "Có thể phối hợp sử dụng thuốc rửa lỗ tai không? Đại khái là thường ngày nghe nhiều lời điên rồ, cũng bị đau tai."

"Đương nhiên là có." Thiên Thiên cười đến híp mắt.

Vũ Lâm Hanh: "......" Mấy người này vẫn là cùng nhau đi chết được rồi.

Lúc này Ngạo Nguyệt rốt cục chậm chạm đến trên bờ.

Nó hình thể cao lớn, uy phong lẫm lẫm như nuốt nhật nguyệt, mực nước bình thường hoàn toàn có thể di chuyển, căn bản không nhấn chìm được nó, đương nhiên là không cần phải bơi, nhưng hôm này phải bơi chó trong nước lâu đến vậy, lúc lên bờ bộ lông ngân sắc ướt đẫm bết dính mà rũ xuống. Trước kia bộ lông xoã tung ngân quang lóng lánh, quý khí bức người, hôm nay rơi vào chật vật giống như chó rơi xuống nước, bộ lông dán da thịt cảm giác thu lại một vòng, vì vậy ánh mắt càng thêm buồn bực.

Sư Thanh Y bị ánh mắt của nó trừng một cái giật mình, lập tức nghẹn cười, tỏ vẻ ôn nhu khiến sói nhìn thấy cũng như gặp xuân phong, dẫn nó đi vào bãi đá.

Ngạo Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhìn bãi đá thở ra một cỗ bạch khí, đi theo nàng vài bước, dừng một chút, đột nhiên lại một mình chạy đến dưới thạch bích, rung đầu lắc thân.

Sư Thanh Y: "......."

Ngạo Nguyệt vẩy nước trên người vẩy đủ một trận, vẩy đến nước văng thành giọt giống như đổ mưa lớn, tất cả nước đều vẩy thành một vòng quanh nó. Cũng may nó đặc biệt cách xa Sư Thanh Y, bằng không Sư Thanh Y nhất định cũng bị nó vẩy ướt cả người.

Vẩy xong, bộ lông rốt cục một lần nữa uy phong, vì vậy ngẩng đầu mang theo chút khoe khoang nhìn về phía Sư Thanh Y, lại khôi phục một chút ngạo khí.

Nhìn xem, trong lòng Sư Thanh Y nói con sói chiếu cố không bao lâu ngược lại rất biết săn sóc, biết bận tâm một mình đi xa vẩy nước, nếu như đổi thành Nguyệt Đồng nuôi thời gian dài, nhất định sẽ bị con tiểu không lương tâm đó không chút do dự vẩy lên mặt.

"Đợi ở đây đừng nhúc nhích." Sư Thanh Y căn dặn Ngạo Nguyệt.

Ngạo Nguyệt không đáp lại nàng nhưng rốt cuộc vẫn bất động, Sư Thanh Y xoay người nói với Vũ Lâm Hanh: "Đừng ở đây tỏ vẻ đau khổ nữa, khổ khuôn mặt dễ lão hóa, sẽ không đẹp nữa."

Vũ Lâm Hanh từ ba lô không thấm nước lấy ra một bộ quần áo khô: "Cho dù tớ biến thành bánh chưng thì cũng đẹp đến thiên nộ nhân oán."

"Phải, phải." Sư Thanh Y mỉm cười: "Cầm quần áo đến sau Ngạo Nguyệt thay đi, bình phong thiên nhiên, cộng thêm kỹ năng tức thời công kích người đến gần nhìn lén, tuyệt đối là địa điểm thay y phục ngoài trời thích hợp nhất. Cậu yên tâm, cũng đừng thương tâm, thật ra mấy người bọn tớ đều đặc biệt muốn nhìn tiểu thư cậu thay quần áo, trong lòng muốn, nhưng ngoài miệng cũng không dám, vì vậy chỉ có thể nghĩ ra đối sách tạm thời. Tạm thời ủy khuất cậu."

Vũ Lâm Hanh mắt sắc như đao nhìn Sư Thanh Y, ý bảo nếu nàng không câm miệng thì lập tức sẽ chết, sau đó ôm quần áo đi thẳng ra sau Ngạo Nguyệt để thay. Nàng bình thường tuy rằng chú ý tiểu tiết, trang điểm cũng có thể mất một năm, nhưng một khi đã xuống đất hoặc rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt lập tức sẽ thích ứng, hơn nữa tốc độ thay quần áo vô cùng nhanh, một thân khô ráo, rất nhanh dung mạo toả sáng thần thái sáng lạng chỉ còn kém giẫm lên mây bảy màu mà trở lại.

Sau đó Sư Thanh Y đỡ Sư Khinh Hàn đến bên kia thay quần áo, bản thân ở phía trước Ngạo Nguyệt chờ Sư Khinh Hàn thay xong, lại đỡ người đôi mắt bất tiện là nàng trở lại.

Lúc trở lại vốn dĩ muốn gọi Lạc Thần đi thay quần áo, kết quả Lạc Thần lại không ngồi chỗ bãi đá, Sư Thanh Y phát hiện nàng một mình đi đến chỗ chiếc thuyền đã thả neo.

Sư Thanh Y lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy tay Lạc Thần, cảm giác tay nàng lạnh như băng: "Thế nào đến đây? Thay quần áo trước đi, dù sao thì quần áo mang theo cũng đủ nhiều, lên bờ nhất định phải đổi, nếu không sẽ sinh bệnh."

Lạc Thần không nói chuyện, mà chỉ tay vào xa xa mặt nước.

Sư Thanh Y nhíu mày xem qua, đột nhiên sửng sốt.

Ở nơi đó nước uống lượn chảy vào bên phải, thạch bích cũng tạo thành một độ cong, mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí.

Dòng nước còn đang chảy qua bên kia, vì vậy bọt khí thoát ra cũng không phải rất rõ ràng, Sư Thanh Y lại đi đến phụ cận xác nhận, cách chốc lát phát hiện nơi này quả nhiên nổi lên bọt khí.

Có thứ gì đó....ẩn dưới đáy nước.

Lẽ nào chính là bóng trắng kia?

Trước đó bóng trắng ở phía trước dẫn đường, tốc độ nhanh đến đáng sợ, so với con người, Sư Thanh Y càng cảm thấy nó bơi đến thân thể giống như một con cá, chỉ là sau đó bóng trắng biến mất không thấy nữa lẽ nào sẽ ẩn núp ở chỗ này sao.

Lạc Thần tháo dây thuyền sau đó bước lên, Sư Thanh Y cũng lập tức nhảy lên, vừa cầm lấy mái chèo vừa nói: "Chị trở lại thay quần áo, em đi xem trước."

Lạc Thần nói: "Em thay, chị thay. Em không thay, chị không thay."

Sư Thanh Y: "......"

Thật ra trong lòng nàng giống như nghẹn nín cái gì, từ trước đến nay nếu như phát hiện thứ gì đó sẽ không bỏ qua, nhất định phải tìm hiểu mới có thể tránh được móng vuốt cào cấu trong lòng, hơn nữa lo lắng đến việc rất có khả năng sẽ lần nữa tiếp xúc với nước, nên đương nhiên không tính toán trở lại thay quần áo. Lạc Thần nhìn nàng một chút, sau đó lay động mái chèo, chèo thuyền ra ngoài.

Sư Thanh Y đành phải cùng nàng chèo.

Rất nhanh đến gần vị trí nổi lên bọt khí, Sư Thanh Y ngồi bên mép thuyền cúi đầu quan sát mặt nước, đáy nước một mảnh hôn ám, căn bản không nhìn thấy bên dưới có thứ gì.

Mặt nước lay động một vòng gợn sóng, khuếch tán ra xung quanh.

Lại phẳng lặng, chỉ có dòng nước chảy xa xa.

Sẽ là bóng trắng kia sao?

Thậm chí còn có thể là chủ nhân của phiến vảy bạch sắc? Cũng có thể là cả hai.

Đối phương rốt cục mục đích là tốt hay xấu, nàng cũng không dám tùy tiện phán đoán, tuy nói trước đó dẫn đường giúp người trên thuyền tránh được một kiếp nhưng cũng không thể tuyệt đối chứng minh điều gì.

Dù sao trên đời này vẫn có người, luôn cho ngươi quá sức ôn nhuyễn ngọt dịu đến mê hoặc trước, sau đó mới hoàn toàn phá hủy ngươi.

Bọt khí lại thoát ra.

Mơ hồ có một cái bóng hoảng động bên dưới, chỉ là biên độ hoảng động rất nhỏ giống như cái bóng bị trói buộc dưới đáy nước.

Tim Sư Thanh Y thẳng nhảy, Lạc Thần từ phía sau cầm cần câu đến, dùng một đầu chậm rãi cắm vào trong nước.

Độ dài cắm vào trong nước chậm rãi tăng lên, mười centimet, hai mươi centimet, năm mươi centimet, càng lúc càng sâu, nhưng vẫn như trước không hề có động tĩnh, Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, đột nhiên mở đèn pin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui