"Thanh Y."
Trong tiếng gọi trầm thấp Sư Thanh Y bỗng nhiên tỉnh dậy, không ngừng run rẩy. Nàng mở mắt ra, khó khăn ngẩng đầu lên trong lòng Lạc Thần, đôi mắt dâng lên sương mù đối diện đôi mắt sâu thẳm đen nhánh kia.
"Ngô, đã là lúc nào rồi!" Sư Thanh Y nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
Trôi qua mười phút. Mười phút nghỉ ngơi đối với các nàng mà nói là vô cùng xa xỉ, nàng dĩ nhiên cũng đã ngủ một giấc ngắn, có thể tưởng tượng có bao nhiêu mệt mỏi. Một đêm không ngủ, hiện tại mới ba giờ sáng, bên ngoài trời vẫn chưa sáng rõ, mà nơi này lại vĩnh viễn không nhìn thấy bình minh.
Lạc Thần nhìn nàng: "Thời gian rất ngắn. Em mới vừa rồi đã ngủ thiếp đi."
Sư Thanh Y đứng lên, mang theo túi thiết bị trước đó đội ngũ Sư Dạ Nhiên bỏ quên: "Thời gian ngắn như vậy, em dường như cũng nằm mơ."
"Mơ cái gì?" Lạc Thần cũng đeo Cự Khuyết cùng ba lô.
Sư Thanh Y mỉm cười, cúi đầu mở ba lô thiết bị thuận tiện nhìn thử: "Không nói cho chị biết."
Sau đó nụ cười của nàng có một tia ngưng trệ.
Lạc Thần liếc mắt nhìn vào trong ba lô, nhìn thấy có một đống gì đó nặng trịch.
Sư Thanh Y kéo ba lô thiết bị lại, trong lòng có chút khác thường: "Thì ra chị của em phối loại thiết bị này cho thuộc hạ của nàng, xem ra nàng thực sự chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn biết nàng nhất định sẽ cần dùng đến loại trang bị này. Nàng đối với Thần Chi Hải hẳn là có hiểu biết nhất định, em đoán có thể nàng còn có bản đồ."
"Có lẽ là tổn hao rất nhiều tinh lực để dò đường." Lạc Thần đạm nhạt trả lời một câu: "Cũng có thể, có người chuyên cung cấp tin tức cho nàng, dẫn nàng đến đây."
Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Không biết vì sao, chị của em biết được càng nhiều, em lại càng sợ. Nàng cố chấp như vậy, nếu có người lợi dụng nàng —"
Này không thể tưởng tượng.
"Thật ra trước đây em cũng không cảm thấy thế nào." Nàng đột nhiên mỉm cười: "Hôm nay hồi tưởng lại, nàng đúng là chị gái tốt."
Lạc Thần không nói nữa, nắm tay nàng tiếp tục đi trong u ám.
Cơ quan bên dưới cũng loại bỏ được bảy tám cái, Lạc Thần phi thân đạp không, tìm đúng hợp vị, tác động ổ trục, xốc một phiến đá trên đỉnh động, lại nhảy xuống mang theo Sư Thanh Y ra ngoài.
Sư Thanh Y từ lỗ hổng chui đầu ra, bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một con chuột đột nhiên chiu ra ở giữa đường. Nếu như Vũ Lâm Hanh cợt nhã kia mà nồi bên cạnh, nàng tin tưởng Vũ tiểu thư sẽ bật người một cây búa đập vào đầu nàng.
Lạc Thần cũng ló đầu ra, vẻ mặt bình thản.
Sư Thanh Y nhìn nhìn, nghĩ thầm nếu như lấy một ví dụ không nên, thì có lẽ đây là ổ của một con chuột bạch đang ngểnh mông, mặt không biểu tình vương chân nhỏ cào cửa động. Sư Thanh Y như vậy miên man suy nghĩ, đột nhiên cũng rất muốn bắt con chuột bạch nho nhỏ tròn tròn phủng trong tay, cứ như vậy mà vuốt ve nàng.
Lạc Thần lại mềm mại nhảy lên tựa như bạch hạc, ngược ánh đèn pin, giống như thiên thần trên cao ngạo nghễ liếc nhìn Sư Thanh Y: "Mới vừa rồi nghĩ cái gì? Mắt cũng không chớp."
Sư Thanh Y: ".....".
Lạc Thần khom lưng hướng cửa động vươn tay, lúc định kéo Sư Thanh Y lên lại ý tứ hàm xúc sủng nịch xoa nhẹ trên đỉnh đầu nàng, khóe môi khẽ cong.
Sư Thanh Y: "........"
Lạc Thần kéo nàng lên.
Sư Thanh Y hỏi ngược lại: "Chị mới vừa rồi đã nghĩ gì?"
Lạc Thần mặt không biểu tình: "Không có gì."
Sư Thanh Y quyết định không thể tin tưởng lời ma quỷ của nàng.
Cách cục nơi này cũng giống như đoạn quan đạo trước đó, nhưng đã không có quan tài nữa. Sư Thanh Y suy tính một chút tốc độ cùng thời gian đội ngũ đi đến, biết Vũ Lâm Hanh bọn họ hẳn là còn chưa đến nơi này, nàng chiếu đèn pin dò xét, chùm tia sáng băng lãnh tán lên thạch bích hai bên.
Mặt đất bắt đầu có rung động rất khẽ, dần dần, loại rung động này càng lúc càng rõ ràng, tựa như điềm báo trước sạc lở. Cũng ngay trong lúc chấn động, dưới bạch quang Sư Thanh Y thấy vài bóng người đang liều mạng di chuyển sang chỗ các nàng.
Càng ép càng gần, song phương đều nhìn thấy nhau.
Dường như đang lẩn trốn ác thú không thể tránh khỏi nào đó, Vũ Lâm Hanh chạy ở phía trước, lớn tiếng gọi: "Mau — chạy — a!"
Rầm rập, đất rung núi chuyển.
Lũ quét bất ngờ ập đến.
Dòng nước xiết cuốn đến giữa hai vách đá, rẽ trái rẽ phải, một đường bài sơn đảo hải nghiền áp mà đến. Sau đó cái gì cũng không nhìn thấy nữa., hắc ám bị dòng nước cuồng bạo nuốt chửng, cao cao đầu sóng quỷ khóc thần hào đuổi theo sau lưng, thoáng chốc nuốt chửng Vũ Lâm Hanh bọn họ.
Loại địa hình này không thể nào đột nhiên có lũ quét, tất nhiên là người nào đó mở cơ quan trữ nước, mà cơ quan dưới quan đạo đã bị phá hủy, như vậy khả năng còn lại chính là mỗi một vị trí ở bên ngoài, hoặc có lẽ là giữa hai ngọn núi.
Dòng nước xiết đến thậm chí còn nhanh hơn cả suy nghĩ, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần chớp mắt bị cuốn vào.
Lúc bị cuốn vào dòng chảy, Sư Thanh Y nhìn thấy cao cao trên vách đá xẹt qua một bóng người, người đó dọc theo thạch bích lướt qua như quỷ ảnh, lại dường như con dơi biến mất trong đêm.
Dòng nước rít gào cuốn đi, thông đạo chật hẹp trở thành một cái thủy đạo, tốc độ nước như vậy, người căn bản không cách nào từ bên trong thoát thân. Nguyệt Đồng nguyên bản cõng Chúc Cẩm Vân lúc này cũng bị đánh lại hình dạng tiểu miêu, đáng thương bị dòng nước cuốn lấy, bộ lông mềm mượt hoàn toàn ướt sũng, Sư Thanh Y ngại nó béo nên vẫn hy vọng nó giảm béo, hôm nay nó rốt cục có thiên thời địa lợi nhân hoà, gầy đi một vòng rồi.
Sư Thanh Y bị dòng nước cuốn đến tâm can tỳ phế thận dường như nhồi thành một khối, giây tiếp theo lại muốn nhất tề từ bên trong nhảy ra. Nàng cầm lấy ba lô thiết bị không buông, trong dòng nước không cách nào định vị thân ảnh của những người khác, chỉ lúc cuốn đến thác nước dốc gần như chín mươi độ nàng mới bị sức nước hất tung xuống dưới, đồng thời nghe được Vũ Lâm Hanh bị nước sặc đến đứt quãng tức giận mắng: "...Khụ...khụ.... Hỗn... Tớ không phải đến công viên trò chơi, ..chơi thang trượt nước!"
Toàn thể rơi xuống phía dưới.
Cũng không biết thang trượt nước cổ đại quy mô lớn này đầu cùng đang ở phương nào, nếu lại bị sóng nước cuốn đi một vài phút nữa, thân thể sẽ bị dập nát.
Trong vách núi đột nhiên lại nổ vang, dường như toàn bộ ổ trục cơ quan trong sơn thể bắt đầu xoay tròn, Sư Thanh Y bị đầy về phía trước, kinh ngạc phát hiện dòng nước dần dần chuyển ẩm, còn thay đổi hướng chảy.
Nước là thứ không hình dạng, vĩnh viễn sẽ không tự động thay đổi dòng chảy, nếu như muốn sản sinh thay đổi tất nhiên là do ngoại giới gây dẫn đạo thay đổi. Toàn bộ sơn thể xảy ra biến hóa to lớn nào đó, từ giữa thủy đạo đột nhiên xuất hiện một vách núi, ngăn ra một lối rẽ, dẫn bọn họ chảy về một hướng khác.
Loại thay đổi này dường như lộ ra mười phần thiện ý, tất cả mọi người chiếm được thả lỏng, chí ít dòng nước không hề hung thần ác sát như trước.
Hơn nữa thiện ý chính là loại dòng chảy rất nhanh có đầu cùng, xa xa cửa động mơ hồ một chút ánh sáng nhạt, đến cửa ra.
Dòng nước cuốn bọn họ đi giống như rác thải, một đám người tiền tiền hậu hậu kẹt trong dòng nước ngã xuống phía dưới, ngã trên mặt cát, cuối cùng một dòng nước ập lên người bọn họ, bọn họ thiếu chút nữa bị chụp chết trên bờ cát, tất cả mọi người giống như cá mắc cạn tạm thời nằm trên cát, kịch liệt ho khan.
Sư Thanh Y một bên ho khan, một bên miễn cưỡng đứng dậy, hàng mi ướt đẫm, nhìn phiến ánh sáng trong hơi nước mơ mơ hồ hồ trước mặt.
Tất cả phát sinh quá nhanh, nàng xem qua thời gian, xa xa trên bờ cát có hai nam ba nữ đang ngồi quanh bếp lửa, bên ngoài là một cự lang.
Sư Khinh Hàn đang rắc gia vị lên thứ gì đó, Phong Sanh cùng Tô Diệc nghiễm nhiên ngồi ngay ngắn đang nấu thứ gì đó, Tiêu Ngôn đang cầm cơm hộp ưỡn ngực cười nói: "Hảo uống, Sanh ca trở lại chúng ta uống một ly." Bên cạnh Thiên Thiên đang cầm con cá Sư Khinh Hàn đã ướp gia vị cẩn thận nướng chín, bãi cát, nước, bếp lửa, mùi thức ăn, hiển nhiên là cảnh tượng buổi tối nghỉ dưỡng bên bờ biển.
Trường Sinh tựa vào Ngạo Nguyệt, trong miệng vẫn cắn thịt cá đã nướng chín, trong tay lại cầm một xâu cá khác, nhìn Sư Thanh Y giống như nhìn cá chết trên bờ biển.
Trường Sinh: "......."
Sư Thanh Y: "........"
Lạc Thần chống Cự Khuyết, người đầu tiên đứng lên, Trường Sinh hiển nhiên có chút ngây ngẩn, gần như là vô thức hô: "A Lạc, ăn cá không."
Lạc Thần cả người ướt sũng, cư nhiên còn không ăn khổ không chừa bình tĩnh trả lời: "Em không thích ăn cá."
Vì vậy Trường Sinh cầm cá nướng ngơ ngác nhìn Sư Thanh Y: "A Cẩn, ăn cá không."
Sư Thanh Y thiếu chút nữa không thở nổi.
Vũ Lâm Hanh nhìn bọn họ giống như thần tiên, lại nghĩ đến bản thân vừa mới từ cửu khúc mười tám tầng địa ngục lăn ra, lần này đối lập, bi thương từ đó đến, sau đó giận không chỗ trút, nằm nghiêng trên bờ cát mắng: "A Sanh, Tô Diệc, ăn! Ăn! Ăn! Tôi lột da hay người các cậu xem còn ở đó ăn nữa hay không."
Phong Sanh cùng Tô Diệc nhìn thấy cảnh này, vừa rồi đã sớm ngây ngẩn, lúc này bị Vũ Lâm Hanh mắng một câu liền thanh tỉnh, lập tức ném thìa, tay chân cùng sử dụng bò đến.
Mười phút sau.
Đội ngũ vây quanh bếp lửa nghỉ ngơi, Lạc Thần lấy khăn mặt cho Sư Thanh Y lau tóc, đôi mắt đen của Trường Sinh tràn đầy vui sướng, cầm cá nướng nhìn hai người, Sư Thanh Y bị nàng nhìn có chút như đứng đống lửa, ngồi đống than. Về phần Vũ Lâm Hanh được hai vị thủ hạ của nàng vây quanh hầu hạ, trong không khí phiêu đãng mùi thức ăn, Phong Sanh cẩn cẩn dực dực nói: "Tiểu thư, uống một chút canh ấm thân thể."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, tiếp nhận đến uống.
Thiên Thiên nói: "Cậu nghe tớ giải thích đi."
Vũ Lâm Hanh khó chịu nói: "Tớ không nghe tớ không nghe."
Thiên Thiên nhìn Sư Thanh Y, trong ánh mắt mang theo cường điệu cùng kinh hỉ, nói: "Sư Sư, cậu nghe tớ giải thích, là như thế này, lúc đó mấy người bọn tớ ở chỗ thạch bích Hắc Giao cốt bị ngã vào trong nước, nên thất lạc, sau đó bọn tớ —."
Vũ Lâm Hanh."......"
Trao đổi tin tức xong, mỗi người trong đội ngũ đối với những gì trước đó hai bên đã trải qua đều biết rõ ràng.
Chúc Cẩm Vân uống thuốc của Thiên Thiên, sắc mặt rốt cục tốt hơn một chút, Sư Khinh Hàn ở bên cạnh chiếu cố nàng, Chúc Cẩm Vân thấp giọng nói: "Cảm ơn Khinh Hàn tiểu thư."
Sư Khinh Hàn ôn nhu gật đầu, sau đó đi lấy canh cho nàng.
Sư Thanh Y nhìn Chúc Cẩm Vân, Chúc Cẩm Vân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, nhìn sang Lạc Thần đang ngồi bên cạnh yên lặng nghe Trường Sinh nói chuyện, nhìn Lạc Thần thắt lưng thẳng tắp, sắc mặt có chút phức tạp, sau đó lại hướng Sư Thanh Y nở nụ cười.
Trong lòng Sư Thanh Y cũng có chút ngũ vị trần, có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, nhưng nơi này có Trữ Ngưng bọn họ, cũng không thuận tiện. Vì vậy nàng quay đầu nói với Thiên Thiên: "Vừa rồi xem qua, cậu cũng không nói ra cái gì cụ thể, cứ thế cho thuốc, vậy tình hình của Cẩm Vân nàng có nặng lắm không?"
Thiên Thiên cười trấn an: "Không cần lo lắng."
"Thật không?" Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm: "Chủ yếu là trước đó tớ thấy dáng vẻ của nàng, thực sự rất nghiêm trọng. Cậu nói không cần lo lắng, vậy là tốt rồi."
Thiên Thiên rũ mi.
Lạc Thần hơi nghiêng mặt, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Thiên Thiên, vẫn trầm mặc.
Trường Sinh cho rằng Lạc Thần nghe không hiểu, vội vàng kéo cánh tay Lạc Thần, dẫn nàng qua bên kia, tiếp tục nói: "A Lạc, bọn họ đều rơi vào trong nước. Đây là nơi tất yếu phải đi qua, bọn tôi nghĩ các người có thể cũng sẽ đến, liền ở đây chờ, nếu các người không đến, bọn tôi cũng muốn xuống nước."
Sư Thanh Y kinh ngạc, ánh mắt đảo qua ba lô thiết bị quen thuộc nằm tán loạn trên cát, nhìn mặt nước mênh mông trước mắt.
Nó mênh mông giống như biển, ẩn thân trong bóng tối.