[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại]

Lạc Thần vô hạn mà gần kề Sư Thanh Y, môi lưỡi mềm mại hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, quấn quít lấy nàng, vô hạn nuông chiều.

Sư Thanh Y có lúc cảm thấy nàng quá ôn nhu, trong lòng ngọt ngào như có mật rót vào, nhẹ giọng than thở đến vô cùng kiều diễm.

Thế nhưng lại có lúc cảm thấy Lạc Thần khiến nàng hít thở không thông.

Bất kể là khuôn mặt xinh đẹp khiến kẻ khác trầm luân hay là đôi mắt trầm lặng hay là da thịt mềm nhẵn của nàng đều khiến Sư Thanh Y không cách nào trốn chạy khỏi cảm giác hít thở không thông này, giống như bị vùi sâu dưới đáy hồ dù có làm như thế nào cũng không tự mình thoát ra được.

Huống hồ giờ phút này, nàng còn triền miên không dứt.

Gần như chỉ cần Lạc Thần cắn nhẹ một cái, hoặc là đầu ngón tay tùy tiện trêu chọc khiêu khích, đều khiến Sư Thanh Y cả người run rẩy không ngớt. Đây thật sự là một cảm giác cực kỳ thoải mái, rõ ràng da thịt nóng hổi đến phủ đầy mồ hôi, thậm chí bởi vì kích thích đó mà nổi da gà, nhưng lại không hề có cái gì gọi là khó chịu, trái lại khát vọng càng lúc càng sâu.

Thân thể bị ôm lấy không còn chút không gian để cử động, quả thực tấm vải lụa bị Lạc Thần chà xát, nhào nặn ra đủ loại tư thái.

Hai tay không biết nên đặt vào đâu, dường như đặt ở nơi nào đều không thỏa đáng.

Sư Thanh Y cuối cùng nâng cánh tay lên, che đi nửa bên khuôn mặt vô hạn xuân tình, nàng cắn chặt môi dưới, tận lực mà kiềm nén, thế nhưng vẫn không nén được mà từ cổ họng phát ra tiếng thở dốc, khiến nàng ngượng ngùng đến đỏ mặt tía tai.

Nàng xưa nay tự nhận bản thân là một người biết kiềm chế, thật không nghĩ đến lúc này đây cái gọi là kiềm chế của nàng lại không thể nào chống đỡ nổi mà sắp sụp đổ tan vào hư không.

Thậm chí có vài lần, bị động tác ở tay của Lạc Thần đẩy lên đến đỉnh điểm, đưa nàng vào trong đám mây, nàng gần như không cách nào nhịn nổi, thiếu chút nữa không quản cái gì ý tứ nữa mà kêu ra tiếng. Trong nháy mắt, nàng thực sự hận không thể đem sự dè dặt của bản thân ném lên chín tầng mây, thầm nghĩ vứt bỏ gánh nặng mà khoái khoái lạc lạc làm càn một lần.

Đáng tiếc giây tiếp theo, suy nghĩ đến loại buông thả này sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng chỉ đành cắn chặt răng, tận lực kìm nén.

Sư Thanh Y cứ như vậy khổ sở kìm nén như đang đứng giữa một cuộc chiến, môi dưới cắn chặt đến sắp tươm máu, trong lúc không đề phòng bàn tay đang che khuất nửa bên mặt bị Lạc Thần nhẹ nhàng kéo xuống.

Lạc Thần kéo tay của Sư Thanh Y ra, ánh mắt nóng rực mà ôn nhu mềm mại rơi xuống khuôn mặt của nàng.

Ngực Sư Thanh Y kịch liệt phập phồng, hai nụ hoa hồng nhuận giống như bị vây giữa tuyết trắng cũng theo đó phập phồng.

Nàng thở hổn hển, hai má phiếm hồng, dưới ánh nhìn chăm chú của Lạc Thần, hơn nữa trước đó không ngừng chịu dằn vặt, nên hiện tại căn bản nói không nên lời.

"Đừng che. Nhìn chị." Lạc Thần áp trán mình lên trán Sư Thanh Y, đè nặng giọng mà nói.

Trên chóp mũi của nàng rỉ ra một giọt mồ hôi, nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt của Sư Thanh Y, vừa nhột nhạt vừa nóng bỏng.

Sư Thanh Y nâng tay ôm lấy lưng nàng, cảm giác được hai khối mềm mại của nàng đang gắt gao dán lên ngực mình, tim Sư Thanh Y đập thình thịch, đập càng lúc càng nhanh.

"Chẳng lẽ chị rất khó nhìn sao, mười lần em che mắt đủ tám lần." Lời nói của Lạc Thần mang theo nồng đậm ý cười, nhẹ nhàng nhưng có chút hổn hển.

"Không phải." Sư Thanh Y vội vàng nói: "Em chỉ là...."

Em chỉ là xấu hổ.

Lời này nếu như nói ra thì thật sự là rất ngốc, mười phần là ngớ ngẩn, vì vậy Sư Thanh Y khẩn cấp dừng lại.

Nàng khó nhọc giương mi mắt lên, thoạt nhìn có vẻ rất miễn cưỡng, đến lúc ánh mắt nhìn thấy thân thể quan lõa xinh đẹp của Lạc Thần lại liếc mắt bản thân cũng không mảnh vải che thân, đột nhiên giống như bị nghẹn.

Lạc Thần nhìn như buồn cười mà thở dài một tiếng: "Cô gái ngốc."

Sư Thanh Y hàm hồ mà hừ một tiếng, rồi giống như một chú mèo mà cuộn mình lại không dám phản bác. Lạc Thần vươn tay trái vuốt ve khuôn mặt của nàng, Sư Thanh Y được nàng vuốt ve thập phần thoải mái, trong miệng ra tiếng than nhẹ nhỏ vụn.

Trước đó còn bị dày vò đến chống đỡ không nổi, nhưng hiện tại giống như được an ủi trong lúc nghỉ giữa giờ, cư nhiên là khiến nàng vô cùng thoả mãn.

Bởi vì Lạc Thần dừng lại động tác, không khí lưu chuyển dường như chậm hơn so với trước đó, nhiệt độ cũng hạ xuống, hương thơm mê hoặc từng sợi nhè nhẹ phiêu dật. Loại hương thơm này vô cùng ái muội, mang theo xuân ý khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, hòa lẫn cùng cỗ hương khí nhàn nhạt trên cơ thể của hai người càng thêm khiến người mê đắm.

Sư Thanh Y nhẹ nhàng ngửi lấy, biết đây chính là loại mùi hương nào đó, liền chui vào trong lòng Lạc Thần, trốn ở trong đó.

Cánh tay phải của Lạc Thần đặt dưới gáy nàng, để nàng gối lên cánh tay mình, dùng khuỷu tay làm điểm tựa chống đỡ trọng lượng của Sư Thanh Y, ngón tay lại hơi cong lên, treo giữa không trung, ánh mắt Sư Thanh Y liếc nhìn đến ngón tay của nàng.

Hai ngón tay giữa mang theo hương thơm nồng đậm nhất, phủ một lớp dịch thể trơn bóng ẩm ướt, rất trong suốt, dáng vẻ nửa khô nửa ướt, thậm chí có chút dịch trắng ngưng kết lại.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vết tích trên ngón tay Lạc Thần thật lâu, mặt không chút thay đổi, dường như có chút ngẩn ra.

Giờ phút này nàng xác thực có cảm giác não bộ đã biến thành một ổ trục rỉ sét, xoay chuyển vô cùng chậm chạp, qua thật lâu, nàng đột nhiên giống như đụng phải quỷ mà ngồi bật dậy, kéo đầu ngón tay của Lạc Thần qua, một chút cũng không dè dặt mà cẩn thận quan sát.

Lạc Thần không nói lời nào, khóe miệng ngậm một tia ý cười đạm nhạt khó có thể nhận ra, tùy ý để nàng lật qua lật lại mà kiểm tra.

Sư Thanh Y cúi đầu, mi tâm nhíu chặt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không dám nói ra miệng.

Trước đó vận động kịch liệt như vậy, nàng tin chắc Lạc Thần mỗi một lần đều chân thật mà thâm nhập vào thân thể nàng, toàn thân dường như bị mở ra, run rẩy mà khoái hoạt, thế nhưng lại không có sự đau đớn như trong tưởng tượng.

Hiện tại, trên ngón tay cũng tìm không thấy dù chỉ một vết máu nhỏ.

Có những người lần đầu tiên ân ái sẽ rất đau, nhưng lại không chảy máu, có người chảy máu nhưng lại không đau, cũng có người thậm chí không đau không chảy máu, cái gọi là lần đầu tiên thường có rất nhiều trạng khác nhau, đó đều là vô cùng bình thường.

Ngoại trừ vận động quá độ, có thể do tác dụng của thuốc, có thể là do cấu tạo của cơ thể, do ảnh hưởng vân vân nào đó, tạo nên những hiện tượng rất bình thường này, Sư Thanh Y vỗn dĩ hiểu rõ, thế nhưng hiện tại đến phiên bản thân nàng gặp phải, lại cảm thấy phiền muộn như bị xương cá nghẹn trong cổ họng.

Nàng phiền muộn không phải vì sự thật là bản thân không đau cũng không chảy máu, đó vốn là một hiện tượng khoa học rất bình thường, nàng không lưu ý, chỉ là nàng sợ Lạc Thần hiểu lầm nàng không thành thật.

Trước đó khẳng định nói là lần đầu tiên, hiện tại lại là cảnh tượng này, Lạc Thần nàng sẽ nghĩ như thế nào đây?

Dù sao người cổ đại cùng hiện đại tư tưởng luôn luôn khác nhau, nhận thức cũng sẽ có điều bất đồng, nhất là đối với việc cổ nhân đặc biệt coi trọng này. Cho dù Lạc Thần tiếp thu rất nhiều tri thức hiện đại, nhưng bởi vì thời gian có hạn nên dù sao cũng có thiết sót, nàng hiện tại có khi nào cho rằng bản thân đang cùng nàng nói dối hay không?

Sư Thanh Y sợ nhất bị người khác hiểu lầm, nhất là người quá sức thân cận, hiện tại nghĩ tới nghĩ lui, suy diễn ra các loại khả năng, gần như tơ vò trăm mối, nghĩ đến tâm can cũng đau.

"Tìm cái gì?" Lạc Thần tâm tư thông thấu, nhưng chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Trên tay chị có cái gì khác lạ sao?"

Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt, thu hai chân lại, ngồi nghiêm chỉnh mà ho khan một tiếng, nói: "Em.... Em muốn nói với chị một việc."

"Chuyện gì?" Lạc Thần khẽ động khóe mắt, thong thả mà dò xét nàng.

"Em thực sự.... Thật là lần đầu tiên... Chị đừng hiểu lầm." Sư Thanh Y vừa xấu hổ vừa buồn bực nói: "Em chưa bao giờ gạt chị."

"Ân." Lạc Thần thản nhiên gật đầu.

Sư Thanh Y tiếp tục thấp giọng nói: "Em biết các chị thời cổ đại đặc biệt coi trọng chuyện này, nếu như không thấy vết máu, nữ tử ở nhà chồng chắc chắn sẽ rất bi thảm, thậm chí bị phỉ nhổ khó thoát cái chết, chị sống ở cổ đại, những việc này chị nhất định hiểu rõ. Thế nhưng em muốn nói, kỳ thực những đều này là không khoa học."

Sư Thanh Y chưa nói xong, Lạc Thần lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc cùng đứng đắn, sau đó đem khoa học để giải thích rõ ràng rành mạch một lần cho Sư Thanh Y nghe, sau đó hỏi lại: "Chị nói có đúng không?"

Sư Thanh Y: "....."

"Em đã hiểu được là hiện tượng bình thường, vì sao lại muốn vẽ rắn thêm chân, cùng chị giải thích nhiều như vậy?" Lạc Thần chậm rãi nói.

Sư Thanh Y hận không thể đem bản thân chui xuống đất, trầm thấp nói rằng: "Em sợ chị phát hiện sẽ hiểu lầm em nói dối."

Lạc Thần nhẹ nhàng cười, đột nhiên nghiêng người đem Sư Thanh Y đặt dưới thân.

Hô hấp của nàng nóng rực mà mềm mại, phả lên chóp mũi Sư Thanh Y, lại cười nói: "Chị ở cổ đại đã sớm cho người khác, không có cái gì lần đầu tiên, em sẽ ghét bỏ chị sao?"

Sư Thanh Y cảm giác được da thịt của nàng lần thứ hai cùng bản thân tiếp xúc, trước đó từ trong tay nàng cảm thụ được sự kích thích cùng khoái cảm như thủy triều kéo đến.

Lạc Thần thấy dáng vẻ khát vọng nhưng lại ngượng ngùng của nàng, thoả mãn mà hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Nói đến em không thấy vết máu, cũng không thấy đau, chị nghĩ còn có một loại khả năng, có lẽ do chị vừa rồi hầu hạ em, hầu hạ còn chưa đủ chu đáo."

Sư Thanh Y nhận thấy lời nói của nàng mang theo nguy hiểm, thắt lưng liền cứng nhắc.

"Cho nên chị nghĩ, có lẽ nên hầu hạ thêm một lần nữa."

Sư Thanh Y hô hấp càng thêm nặng, lần thứ hai bị Lạc Thần ôm vào trong lòng.

Nàng cảm thấy lần này so với lần trước còn muốn cuồng nhiệt hơn, cuốn nàng vào vô tận triền miên, không cách nào chạy trốn.

Nhiều lần thể nghiệm cảm giác ý loạn tình mê thậm chí khiến Sư Thanh Y sinh ra ảo giác bản thân phát sốt, trước mắt tựa hồ đang chập chờn mộng cảnh tốt đẹp đến không gì sánh được.

Giấc mộng này rất hư vô mờ mịt, thế nhưng rồi lại có vẻ vô cùng chân thực.

Nàng mơ thấy vài gian phòng chỉnh trang rất thanh nhã, xung quanh nhà vây quanh bởi một hàng rào đày hoa, một cảnh tượng vô cùng yên bình thời cổ đại. Bên ngoài trồng rất nhiều hoa đào, có lẽ đang là giữa mùa xuân, hoa đào nở kín trên cành, xinh đẹp sống động.

Nàng tiến vào rừng hoa đào, trên người cư nhiên mặc quần áo lam sắc cổ đại như đang diễn kịch, tóc dài bới lên, trên đầu cài một cây trâm ngọc vô cùng tinh xảo.

Nàng bất chấp trang phục đang mặc, nhìn thấy một người ngồi dưới gốc cây đào, liền bước nhanh về phía trước.

Dưới tàng cây ngồi một nữ nhân áo trắng, tóc dài đổ xuống như thác nước, cánh hoa đào rơi đầy trên đất, khiến cả người nàng dường như phát ra ánh sáng mỹ lệ.

Nữ nhân thoáng cúi đầu, trong tay cầm một vò rượu, chụp giấy trên miệng vò rượu bị ném sang bên, lông mi thật dài dường như cánh hoa đọng lại một giọt sương, hình như nàng đã say.

Sư Thanh Y cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh, sắp không thể kiểm soát được nữa, nàng đi đến trước mặt nữ nhân, ngồi xổm xuống, cúi người đến gần khuôn mặt nữ nhân quan sát.

Nữ nhân hai mắt nhắm lại, dung mạo thanh nhã đẹp đến hoàn mỹ, cư nhiên là người nàng mong nhớ ngày đêm, Lạc Thần.

Sư Thanh Y giật mình.

Trên môi Lạc Thần dính một ít rượu, lấp lánh mê người, Sư Thanh Y nâng cằm của nàng, ngậm lấy môi nàng, rượu vào miệng hương vị cay nồng.

Lạc Thần bị nàng hôn, liền mở mắt.

Sư Thanh Y thấy khóe môi xinh đẹp của nàng hơi mở ra, khẽ cười nói: "Kẻ trộm ở đâu đến, không nghe lời, lại muốn lén ta uống rượu."

Một cơn gió thổi nhẹ qua, cánh hoa đào hồng nhạt rơi xuống, giống như rơi xuống một cơn mưa hoa anh đào.

Nữ nhân tóc dài cùng áo trắng đứng dưới cơn mưa, ánh sáng bắt đầu lay động, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Mộng cảnh tan đi, Sư Thanh Y vừa nóng vừa lạnh mà tuôn ra một thân mồ hôi, mở mắt ra, gần như kịt liệt mà ôm lấy Lạc Thần đang nằm trên người mình, đồng thời cảm giác trong lòng tràn đầy thất vọng, rất khó chịu.

Lạc Thần ôm nàng, an ủi vuốt ve, nhẹ giọng nói: "Thế nào? Làm đau em sao?"

Đôi mắt Sư Thanh Y giống như vô thần, cũng không nói, run rẩy một hồi, nàng dường như đột nhiên trở nên điên cuồng, gắt gao siết chặt lưng Lạc Thần, hôn lên môi nàng, sít sao dán lấy nàng.

Ảo giác vừa rồi khiến nàng vô cùng khó chịu, vì vậy nàng muốn mượn loại triền miên này để giải thoát.

Cuối cùng nàng thực sự giải thoát rồi, thời gian dài triền miên khiến cả người nàng từ trong ra ngoài đều vô cùng uể oải, dường như mỗi một khớp xương đều bị nghiền nát.

Mồ hôi ướt đẫm khiến vài sợi tóc dán trên da thịt, vài giọt mồ hôi lại rơi xuống chiếu, giống như đang nằm dưới mưa, cảm giác bết dính vô cùng khó chịu. Thế nhưng nàng thực sự không còn khí lực, nhắm mắt lại, gương mặt ửng lên hai mảnh hồng nhuận, trầm thấp thở dốc, dáng vẻ mệt mỏi cùng thỏa mãn.

Trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy có một đôi tay ôm lấy nàng.

Nàng chỉ miễn cưỡng mà hừ một tiếng, cũng không mở mắt.

Lạc Thần ôm lấy nàng, đem nàng bế lên, bước xuống giường.

Sư Thanh Y rút vào lòng Lạc Thần, nỉ non nói: "Muốn đi đâu."

"Đi tắm."

Lạc Thần mềm nhẹ nói, mang Sư Thanh Y vào phòng tắm, sau đó tỉ mỉ mà đem nàng tắm rửa sạch sẽ.

Sư Thanh Y được Lạc Thần dìu đỡ, đầu óc mơ hồ mà để tùy ý động tác của Lạc Thần dưới dòng nước cọ rửa thân thể nàng.

Nàng cực kỳ mệt mỏi, dường như thực sự đang đứng cũng có thể ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui