Tần Tuyết Nhiễm không nghĩ rằng cô giải thích nhiều như vậy, đã trải hết lòng mình nhưng Lâm Dương Thần không trả lời vấn đề của cô mà chỉ hỏi lại một câu không liên quan gì.
"Chúng ta đừng nhắc đến cô ấy nữa được không? Thần nhi, chị chỉ hy vọng em đừng rời xa chị mà thôi."
Hiện tại cô chỉ ôm một tâm trạng vô cùng khẩn trương, giống như một bị cáo đang chờ quan toà phán quyết mức án cuối cùng.
Mà câu trả lời tiếp theo của Lâm Dương Thần chính là lời phán quyết ấy.
Càng khẩn trương thì lại ôm càng chặt, chặt đến nỗi làm cho Lâm Dương Thần cảm thấy mình sắp bị siết đến nghẹt thở.
Có điều Lâm Dương Thần vẫn bám riết không tha vấn đề của Diệc Phi Nhiên: "Chỉ là...!Nếu có một ngày em cũng giống như Diệc Phi Nhiên lừa gạt chị, chị sẽ làm thế nào?"
Sẽ đối xử với em giống như đã từng đối với cô ấy sao?
Tần Tuyết Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ liền đáp: "Không có khả năng đó! Em sẽ không lừa gạt chị."
"Em nói là nếu như."
"Nhân sinh vốn dĩ không có nếu như." Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới cẩn thận ngẫm lại câu hỏi của Lâm Dương Thần, bỗng trong đầu nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Cô nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: "Sao em lại hỏi như vậy?"
Lẽ nào em cũng gạt chị sao?
"Em chỉ là muốn biết giữa em và bạn gái cũ, chị yêu ai nhiều hơn mà thôi."
Tần Tuyết Nhiễm nghe vậy thần kinh căng chặt liền thả lỏng, vừa rồi cô thật sự bị Lâm Dương Thần doạ sợ.
Nếu nàng cũng giống Diệc Phi Nhiên lừa gạt cô vậy cô cũng không biết mình nên làm cái gì nữa.
Cô đưa tay ngắt nhẹ chóp mũi của nàng.
"Ngốc! Cô ấy chỉ là quá khứ, em mới là hiện tại.
Hiện tại em là bảo bối của chị, là người mà chị yêu nhất.
Không cần suy nghĩ lung tung mấy chuyện đó nữa hiểu không?"
Lâm Dương Thần trong lòng chỉ biết âm thầm cười khổ.
Đừng nhắc đến cô ấy nữa.
Cô ấy chỉ là quá khứ.
Hoá ra người đó chỉ là quá khứ mà chị vĩnh viễn cũng không muốn nhắc lại.
Bi ai thay cho người đó, cũng lo được lo mất cho bản thân mình.
Thật ra Lâm Dương Thần cũng không phải sợ chết.
Đối với nàng, có một thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
"Ừm." Hai mắt nhắm lại, hàng mi dày khẽ run run, một giọt nước mắt trượt xuống.
Trong lòng Lâm Dương Thần âm thầm làm ra một quyết định.
Giấu kín bí mật này.
Vài năm về sau Lâm Dương Thần sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình.
Có điều đó là chuyện của tương lai, nếu nàng có thể đoán trước được tương lai, biết được bản thân sẽ phải đối mặt với những gì thì nàng đã không đặt cược sai chỗ.
Mà hiện tại Tần Tuyết Nhiễm cũng không còn nhớ gì về việc trước ngày bị bắt cóc Lâm Dương Thần từng có chuyện quan trọng muốn nói với mình, mấy ngày qua vì lo nghĩ cho nàng mà cô đã sớm quăng chuyện đó ra sau đầu.
Một lát sau Lâm Dương Thần mới nói: "Em sẽ không rời đi chị.
Em đã từng nói dù chị có là loại người gì em vẫn thích, em sẽ không hối hận."
Nghe được những lời này Tần Tuyết Nhiễm trong lòng liền mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy Lâm Dương Thần, cằm gác lên vai nàng.
"Thần nhi, cảm ơn em.
Cảm ơn em vì đã không rời bỏ chị."
Cô thật sự sợ Lâm Dương Thần sau khi biết những chuyện cũ liền sợ hãi chán ghét mà rời xa mình, cũng may là nàng nói sẽ không đi.
Có được câu khẳng định của nàng cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Còn về vấn đề mà Lâm Dương Thần thắc mắc, Tần Tuyết Nhiễm nghĩ nghĩ.
Đau lòng sao? Tất nhiên từng đau lòng.
Diệc Phi Nhiên dù gì cũng là người mà cô đã từng yêu, hơn nữa còn chính tay bắn chết.
Thời gian đầu cô còn không thể quên nàng ấy.
Chỉ là thời gian chậm rãi trôi qua, có một số người sẽ dần dần mờ nhạt trong trái tim bạn.
Tần Tuyết Nhiễm từng ngỡ tình yêu của cô dành cho nàng ấy sẽ rất sâu, nhưng thực chất là rất cạn.
Từng ngày, từng tháng, từng năm qua đi, tình cảm không biết đã phai nhạt từ lúc nào rồi hoàn toàn biến mất.
Đối mặt với năm tháng, tình yêu cũng bị đánh bại thảm hại.
Cho đến hiện tại khi đã qua hơn ba năm, mỗi lần nghe người khác nhắc đến cái tên Diệc Phi Nhiên, tim Tần Tuyết Nhiễm đã không còn một chút rung động.
Tình yêu qua đi, trong đầu cũng chỉ như có như không tồn tại những ký ức nhạt nhoà.
"A Nhiễm."
Âm thanh Lâm Dương Thần vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Em muốn gội đầu."
Lâm Dương Thần dời đề tài, trong lòng âm thầm quyết định kể từ nay nàng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nàng muốn bảo vệ người thân và tình yêu của mình.
Vận mệnh của chính mình nàng sẽ tự quyết định, sẽ không để người khác nắm lấy.
Còn bây giờ quan trọng nhất là phải điều chỉnh lại trạng thái, không thể giống như mấy ngày vừa qua ủ dột lại hay suy nghĩ lung tung.
Nàng nhất định phải chấn chỉnh tinh thần, chuẩn bị đối mặt với mọi sóng gió.
"Được, chị giúp em." Tần Tuyết Nhiễm dịu dàng xoa xoa đầu nàng.
Cô cho người chuẩn bị bồn gội đầu di động, để Lâm Dương Thần nằm trên giường rồi đứng một bên tự tay gội đầu cho nàng.
Xả nước, thoa xà phòng rồi nhẹ nhàng mát xa, tất cả động tác đều làm hết sức cẩn thận không để nước dính vào vết khâu trên chóp trán.
Mấy ngày này Lâm Dương Thần không có được gội đầu, thật là khó chịu muốn chết, hiện tại được thoã mãn liền híp híp mắt hưởng thụ.
Nhìn bộ dáng nàng giống như con mèo lười biếng đang hưởng thụ sự phục vụ của mình, Tần Tuyết Nhiễm cười một cách đầy cưng chiều, động tác trên tay càng ôn nhu hơn.
Gội đầu xong, dọn dẹp bồn gội, Tần Tuyết Nhiễm lại bật máy sấy lên giúp nàng sấy khô từng lọn tóc.
Tiếng máy sấy vù vù vang lên, động tác của cô lại vô cùng ôn nhu khiến Lâm Dương Thần cũng dần cảm thấy buồn ngủ bèn ngáp một cái.
Đợi khi mái tóc hoàn toàn khô ráo, tiếng máy sấy dừng lại Lâm Dương Thần mới bâng quơ hỏi: "A Nhiễm, khi nào em mới được xuất viện?"
"Đợi qua đầu tuần sau bác sĩ kiểm tra cho em lại một lần, nếu không còn vấn đề gì thì chúng ta có thể về nhà." Tần Tuyết Nhiễm đóng máy sấy, cầm lược chải mái tóc đen suôn mượt của nàng, trả lời.
"Hả? Lâu như vậy sao?" Lâm Dương Thần vẻ mặt viết rõ mấy chữ 'không cam tâm tình nguyện'.
Hôm nay mới thứ sáu, nói vậy ít nhất ba ngày nữa mới có thể về nhà, nàng thật ghét ngửi mùi của bệnh viện.
"Không lâu.
Mới ba ngày đã chán rồi sao? Em có thể xem tivi, hoặc chị tìm sách đến đọc cho em nghe nhé? Hay là em muốn chơi trò chơi điện tử giết thời gian?"
"Không chơi.
Em muốn vẽ tranh!" Lâm Dương Thần dẩu môi nói.
Mấy ngày qua nàng còn suy yếu chỉ có thể nằm, hiện giờ thân thể đã tốt hơn nhiều, ngồi dậy vẽ tranh một lát chắc là không thành vấn đề.
"Được, lát nữa chị gọi người chuẩn bị giấy bút màu cho em.
Nhưng chỉ được vẽ một lát thôi, phải chú ý nghỉ ngơi."
"Em biết rồi.
A Nhiễm em buồn ngủ quá, chị nằm xuống đây cùng em ngủ một giấc đi." Lâm Dương Thần nhích cái mông của mình qua, chừa một nửa bên giường rồi vỗ vỗ tay lên đó.
"Được."
Tần Tuyết Nhiễm đỡ Lâm Dương Thần nằm xuống, bản thân cô cũng nằm sát bên cạnh, một tay để nàng gối đầu lên, một tay khác lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lấy lưng nàng cho đến khi người trong lòng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tần Tuyết Nhiễm không khỏi mỉm cười yêu thương hôn hôn lên mái tóc thơm ngát.
Cô rất vui vì sau khi nghe cô trải lòng thái độ của Lâm Dương Thần đã trở lại như trước, còn biết làm nũng với cô.
Quan trọng là nàng cũng không vì chuyện quá khứ mà rời xa cô, vấn đề khiến cô luôn lo lắng phòng bị cuối cùng cũng được giải quyết.
Bầu không khí u ám giữa hai người trong mấy ngày qua cứ như vậy mà tan biến.
Qua thêm mấy ngày bác sĩ đến kiểm tra toàn diện cho Lâm Dương Thần, kết luận sức khoẻ của nàng đã không có vấn đề gì, có thể về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Dương Thần nghe tin này liền vui đến mức muốn nhảy lên hoan hô một cái.
Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng như vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện, thu dọn đồ đạc rồi gọi Lý Bân lái xe đưa hai người trở về.
Trên đường về, Lý Bân làm nhiệm vụ lái xe nhưng mắt vẫn liếc vào gương chiếu hậu thoáng nhìn hai kẻ đang ân ân ái ái ở băng ghế sau.
Vị Lâm tiểu thư kia cứ như không xương mềm mại dựa vào lồng ngực đại tiểu thư nhà mình chơi đùa đuôi tóc của cô đến không biết trời đâu đất đâu.
Mà đại tiểu thư cũng mặc cho nàng làm loạn, chỉ cười cưng chiều ôm người vào lòng, ôn nhu xoa đầu, thỉnh thoảng lại chọc chọc cái má của nàng.
Lý Bân cảm thấy một miệng bị nhét đầy cẩu lương.
Lâu rồi anh ta mới thấy Tần Tuyết Nhiễm yêu đương hạnh phúc đến vậy, cũng vui thay cho đại tiểu thư nhà mình.
Hy vọng cô gái này có thể thật lòng yêu thương đại tiểu thư, đừng giống như những kẻ khác chỉ biết lợi dụng lừa gạt cô ấy.
Xe chạy được một quãng dài Tần Tuyết Nhiễm mới lên tiếng: "Thần nhi, chị có chuyện muốn thương lượng với em."
Lâm Dương Thần vẫn đùa nghịch tóc cô.
"Chị nói đi?"
Tần Tuyết Nhiễm ngữ giọng nghiêm túc: "Em đồng ý chuyển đến sống chung với chị nhé?"
Lâm Dương Thần chợt dừng động tác, mở to mắt ngẩng đầu lên hỏi gấp: "Hả? Chuyển đến đâu? Tần gia sao?"
"Đúng vậy.
Trải qua chuyện vừa rồi chị mới nhận ra để em sống một mình bên ngoài quá không an toàn.
Phải để em ngày ngày ở trong tầm mắt chị mới có thể yên tâm."
Lúc trước khi vừa xác định quan hệ Tần Tuyết Nhiễm đã nghĩ đến chuyện sống chung.
Khoảng cách hai bên khá xa không thể mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi lần muốn gặp đều phải lái xe hết một tiếng đồng hồ.
Chưa kể khi Thần nhi xảy ra chuyện gì cô cũng không thể kịp thời có mặt.
Chỉ là cô vẫn chưa có cơ hội mở miệng với nàng chuyện này.
Sau khi xảy ra vụ việc bắt cóc, Tần Tuyết Nhiễm càng kiên định hơn với ý nghĩ của mình.
Thậm chí trải qua lần này trong đầu Tần Tuyết Nhiễm còn loé lên ý nghĩ muốn đem Lâm Dương Thần nhốt lại, không cho ra ngoài cũng không cho gặp người, ngày ngày chỉ ở bên cô, cuộc sống chỉ có thể xoay quanh cô, có như vậy thì nàng mới mãi mãi không thể rời xa cô được.
Trước đây Tô Tình từng nói nếu có một ngày Lâm Dương Thần muốn rời đi thì cô chỉ cần trói nàng lại là được.
Tất nhiên Tần Tuyết Nhiễm có dư năng lực để làm loại chuyện này.
Lúc đó cô còn nghĩ Tô Tình nói lời vớ vẩn, bản thân sao có thể làm ra loại chuyện điên rồ đó? Nhưng hiện tại trải qua tình huống này cô mới biết dục vọng chiếm hữu của mình đối với người yêu cao đến mức nào.
Nhưng sau đó cô liền rùng mình với ý nghĩ đáng sợ của mình.
Thần nhi là một con người có suy nghĩ và có nhận thức riêng của bản thân nàng, cô không thể đối xử với nàng như với sủng vật như vậy được.
"Em không cần sợ bất tiện.
Ở Tần gia chỉ có mình chị sống trong một căn nhà biệt lập, ông nội sẽ không đến, chú ba thì thỉnh thoảng nhưng chú ấy rất ôn hoà.
Nếu em chưa sẵn sàng gặp ông nội chị sẽ không để hai người chạm mặt."
"Còn nữa, nếu em đi học hoặc muốn ra ngoài chị sẽ cho xe đưa đón em."
Lâm Dương Thần rũ đầu trầm tư.
Lúc trước nàng còn quả quyết với Trịnh Tân Thành rằng Tần gia không dễ bước chân vào.
Không ngờ chưa qua bao lâu thì có biến xảy ra, Tần Tuyết Nhiễm chủ động muốn đón nàng về.
Thật quá mức trùng hợp.
Kể từ khi biết người bắt cóc mình là ai, trong đầu Lâm Dương Thần vẫn luôn tồn tại một ý nghĩ đáng sợ.
Thấy nàng đột nhiên lâm vào trầm tư, Tần Tuyết Nhiễm thấp thỏm dò hỏi: "Sao vậy? Em không muốn sống chung với chị sao?"
Lâm Dương Thần lắc đầu.
"Không phải, em chỉ là đang nghĩ đến chuyện dọn nhà."
"Chuyện đó em không cần lo.
Chị đã gọi người đợi sẵn ở nhà em, chờ chúng ta về sẽ lập tức thu dọn."
"Cái gì? Nói vậy chị đã quyết định chuyện này từ trước rồi sao? Vậy chị còn hỏi ý kiến của em làm gì?"
Tần Tuyết Nhiễm thấy Lâm Dương Thần giống như con nhím xù lông liền mắc cười, miệng ghé sát vào tai nàng trêu chọc: "Đúng vậy, chị đã sớm quyết định chuyện này.
Em không có quyền lựa chọn.
Nếu em không đồng ý chị sẽ...!trói em lại mang về."
Nói dứt câu cô nhẹ hôn vành tai nàng rồi dò chiếc lưỡi ra liếm một vòng, mút lấy.
Cảm nhận hơi thở ấm nóng phả vào tai cùng với xúc cảm mềm mại ươn ướt.
Lâm Dương Thần ngay lập tức trở nên mềm nhũn, gò má nổi lên rặng mây hồng, tim cũng gia tốc đập.
"Đừng..."
Một tiếng phản kháng yếu ớt càng khiến Tần Tuyết Nhiễm máu huyết sôi trào, dứt khoát ngậm lấy vành tay trắng nõn ra sức mút.
Chơi đùa đủ với tai nhỏ mới lướt sang cái má hồng hồng vừa hôn vừa liếm rồi dần dần chuyển qua công chiếm cái miệng nhỏ xinh.
Nếu không phải trên xe còn có một bóng đèn hình người e là cô đã không kiềm chế được đè nàng ra làm thịt ngay tại chỗ.
Trong xe chỉ còn lại âm thanh da thịt bị mút mát hết sức kích thích, kèm theo đó là tiếng ngâm khẽ ẩn nhẫn ái muội.
Mà lúc này bóng đèn hình người ngồi phía trước đã bật chế độ mắt mù tai điếc.
Lý Bân mặc dù trong lòng đã cực kì xấu hổ nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, tầm mắt chăm chăm về phía trước không dám nhìn hai cô gái đang hôn nhau mãnh liệt ở phía sau, một mực tập trung vào công việc lái xe của mình.
Đợi xe chạy về đến chỗ ở của Lâm Dương Thần, nàng đã hoàn toàn xụi lơ nằm trong ngực Tần Tuyết Nhiễm.
Qua một lúc khi tinh thần hồi phục hai người mới bắt đầu lên lầu thu dọn.
Đồ dùng cá nhân của Lâm Dương Thần vốn không nhiều lại có thêm đám đàn em bỏ sức, rất nhanh tất cả đồ đạc đều được đóng thùng chở về Tần gia.
Trên đường trở về Tần gia, Tần Tuyết Nhiễm vui vẻ giới thiệu về nơi mà mình đã sống gần ba mươi năm qua với Lâm Dương Thần.
Biệt thự Tần gia nằm ở trên một ngọn đồi sát cạnh biển.
Từ vị trí này phóng tầm mắt ra phía đông có thể ngắm được view biển, mà phía tây là view thành phố.
Tổng diện tích khu đất lên đến gần 200.000 mét vuông.
Người nhà họ Tần tách ra sinh sống trong ba căn biệt thự nhỏ độc lập với nhau.
Trong đó có một căn là của Tần lão gia, một căn dành cho gia đình chú ba của Tần Tuyết Nhiễm, còn lại một căn là của gia đình cô, ngoài ra còn có khu nhà cho người làm và vệ sĩ.
Đan xen giữa các khu kiến trúc là vườn hoa, vườn cây, hồ bơi, sân thể dục, khu vực tản bộ,...
Lâm Dương Thần trong lòng âm thầm cảm thán, chỉ nghe sơ qua cũng biết vị trí nơi này vô cùng đắt đỏ.
Bạn gái của nàng chính là một phú bà chính hiệu.
Xe chạy qua cổng, chạy thẳng vào biệt thự nhỏ của Tần Tuyết Nhiễm.
Lâm Dương Thần âm thầm đánh giá căn nhà này.
Căn nhà được xây dựng theo phong cách châu Âu, nhìn từ bên ngoài trông vừa hiện đại vừa sang trọng.
Tần Tuyết Nhiễm có kể căn nhà này là do chính tay cha mẹ cô lên ý tưởng rồi thuê kiến trúc sư vẽ thiết kế, suốt quá trình xây dựng hai người cũng theo sát tiến độ.
Cha mẹ Tần không thích một căn nhà quá rộng lớn xa hoa, chỉ cần vừa đủ cho gia đình bốn người sinh sống là được, quan trọng là phải mang lại cảm giác ấm áp của một gia đình.
Vì vậy cho dù sở hữu trong tay rất nhiều bất động sản, Tần Tuyết Nhiễm vẫn chỉ thích sống ở nơi này.
Hai người nắm tay bước vào trong nhà, đập vào mắt Lâm Dương Thần là phòng khách rộng lớn sang trọng, trong góc có đặt một cây đàn dương cầm.
Nàng tiến lại gần đưa tay đặt lên phím đàn sờ sờ, rồi quay lại mỉm cười nói với Tần Tuyết Nhiễm:
"A Nhiễm, có thời gian liền đàn cho em nghe một khúc đi.
Em muốn nghe."
Tần Tuyết Nhiễm lấy một đôi dép mang trong nhà đặt xuống bên chân nàng.
"Sàn nhà lạnh, em đi dép vào."
Lâm Dương Thần để ý thấy đây là dép cặp với dép của Tần Tuyết Nhiễm, là hàng mới.
Lại liếc nhìn nơi đặt tủ giày, lúc nãy bước vào nàng không có phát hiện tủ giày cũng có hai cái mới giống nhau, bên trong còn có hai đôi dép cặp khác.
"Sao em lại nghĩ là chị biết chơi đàn?" Tần Tuyết Nhiễm hỏi.
"Đây là nhà chị.
Chị không chơi đàn thì đặt nó ở đây làm gì?" Lâm Dương Thần mỉm cười.
"Em đoán chị biết chơi đàn, còn chơi rất giỏi."
Sau đó nàng lại liếc nhìn xuống ngón tay của cô.
Ngón tay thon dài trắng nõn như chạm ngọc, khớp xương tinh xảo, móng tay được tu bổ chỉnh tề mượt mà.
"Hơn nữa ngón tay chị đẹp như vậy, không chơi đàn thật sự rất phí."
Tần Tuyết Nhiễm đưa bàn tay mình lên lật qua lật lại nhìn nhìn, thản nhiên nói: "Không phí nha." Sau đó cô kẹp hai ngón trỏ cùng ngón giữa lại với nhau rồi ngoắc ngoắc, ánh mắt cực kì giảo hoạt phóng tới trên mặt Lâm Dương Thần.
"Ngón tay này còn có công năng đặc biệt, có thể làm cho em sung sướng."
Lâm Dương Thần lập tức xấu hổ bừng bừng vội vàng đưa tay lên che miệng Tần Tuyết Nhiễm, đỏ mặt nhìn nhìn đám người đang bê đồ đi qua đi lại, xác định không có ai nghe được lời vừa rồi mới thở phào một cái.
Tần Tuyết Nhiễm ý cười trong mắt càng sâu, vươn lưỡi ra liếm lấy lòng bàn tay nàng.
Lâm Dương Thần giống như bị điện giật lập tức buông tay, lườm cô một cái.
"Chị đừng nghịch!"
Tần Tuyết Nhiễm cười rộ lên.
"Được được không nghịch.
Để chị dẫn em đi tham quan một vòng nha?".