Đúng như Lâm Dương Thần dự đoán.
Trịnh Tân Thành đã gấp đến độ không chờ nổi nữa, chưa qua một tuần sau khi trộm được tài liệu mật đã có hành động.
Tần Tuyết Nhiễm đang đùa giỡn với nàng ở trong phòng thì chuông điện thoại reo lên, cô đành phải ngừng lại lấy điện thoại ra xem.
Nhìn thấy dãy số vừa lạ vừa quen Tần Tuyết Nhiễm lập tức thu hồi tươi cười, biểu cảm gương mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Chị nghe điện thoại một lát."
Lâm Dương Thần gật đầu, ánh mắt cũng biến đổi, chăm chú nhìn bóng lưng Tần Tuyết Nhiễm đang bước ra ban công nghe điện thoại.
"Alo."
Khoảng ba phút sau, Tần Tuyết Nhiễm quay trở lại, sắc mặt biến đổi trở nên có chút khó coi.
Lâm Dương Thần liền cẩn thận hỏi cô: "A Nhiễm, có chuyện gì sao?"
Tần Tuyết Nhiễm khẽ lắc đầu.
"Không có gì.
Chỉ là công ty xảy ra chút chuyện."
"Nghiêm trọng sao?"
"Hiện giờ vẫn chưa biết.
Ngày mai chị lên công ty giải quyết."
Người vừa gọi điện thoại cho cô là thân tín của Tần gia ở trong bạch đạo.
Vị này giữ chức vụ cao ở sở cảnh sát thành phố, khi còn trẻ từng nhận ân tình lớn của Tần lão gia, bao nhiêu năm qua lại nhận không ít lợi ích từ Tần gia.
Có vị này chống lưng, Tần gia trước nay cũng tránh được không ít chuyện.
Hắn gọi đến báo với Tần Tuyết Nhiễm có người đem chứng cứ Tần thị rửa tiền trái phép giao cho cục cảnh sát, hiện giờ bên trên đang lập kế hoạch điều tra, kêu cô sắp tới nhất định phải cẩn thận.
Cụ thể là báo cáo tài chính có kẻ hở, nhưng lại không biết kẻ tố cáo là ai.
Kẻ kia trực tiếp đem chứng cứ giao cho cục trưởng cục cảnh sát, cục trưởng cũng không có tiết lộ danh tính, chỉ lệnh cho người bên dưới điều tra rõ ràng vụ này.
Có thể trực tiếp giao chứng cứ cho cục trưởng cục cảnh sát thành phố, xem ra kẻ kia cũng không tầm thường.
Tần Tuyết Nhiễm nghe vậy cũng không hoảng loạn.
Cô từ lâu đã được tôi luyện nội tâm vững vàng, tuỳ thời đều có thể tiếp nhận và giải quyết khó khăn.
Nếu không thể biết danh tính người tố cáo, vậy trước hết phải tra xem hắn đã đưa ra chứng cứ gì.
"Chị đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu." Lâm Dương Thần nở một nụ cười, lại ôm lấy cô an ủi.
Nhìn thấy nụ cười mà bản thân vẫn luôn yêu thích, cảm nhận được cái ôm ấm áp khiến cho tinh thần Tần Tuyết Nhiễm thả lỏng hơn, cũng thuận thế đưa tay ôm lấy nàng.
"Em làm sao biết a?"
"Em đương nhiên biết!" Lâm Dương Thần chắc như đinh đóng cột nói.
"Bởi vì ở trong mắt em chị lợi hại nhất.
Dù trời có sập xuống thì chị cũng chống đỡ được."
Tần Tuyết Nhiễm nghe nàng ngữ khí hùng hồn nói ra mấy lời này cũng bật cười, hôn hôn lên mái tóc của nàng.
Mấy ngày sau đó Tần Tuyết Nhiễm đều đi sớm về muộn, không có nhiều thời gian riêng dành cho Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần nhìn thấy cô vất vã như vậy cũng hết sức đau lòng nhưng lại không biết làm sao để bù đắp cho cô, cũng không thể giúp gì được, chỉ có thể dùng hành động quan tâm giúp cô giảm bớt phần nào mỏi mệt.
Mỗi trưa Lâm Dương Thần đều nhờ đầu bếp nấu một bữa ăn nhiều dinh dưỡng sau đó tự mình mang đến công ty cho Tần Tuyết Nhiễm.
Chiều tối Tần Tuyết Nhiễm trở về nàng lại chuẩn bị khăn tắm, muối tắm, xã sẵn nước ấm để cho cô tắm rửa, tắm xong nàng còn sẽ tỉ mỉ sấy tóc giúp cô, chăm sóc chu đáo tận tình không khác gì một cô vợ nhỏ.
Mà Tần Tuyết Nhiễm cũng hết sức thoải mái hưởng thụ những điều này.
Hôm nay cũng như mọi ngày Tần Tuyết Nhiễm vừa về nhà, lập tức đã có một cái ôm ấm áp mang theo mùi hương quen thuộc len lỏi vào trong hơi thở, bờ môi còn được nhẹ nhàng hôn hôn lên mấy cái.
Tần Tuyết Nhiễm ôm chặt lấy đoàn mềm mại kia, mọi mệt mỏi trong đáy mắt cũng dần dần tan biến.
Cô để Lâm Dương Thần ngồi ở trên ghế sofa, bản thân mình thì nằm xuống, đầu gối lên đùi nàng, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Mấy ngày nay ở công ty cô đều phải cùng giám đốc tài chính xem xét, kiểm tra lại tất cả sổ sách một lần.
Sau đó liên tục mở họp với các phòng ban, siết chặt bộ máy quản lý và hoạt động kinh doanh, đảm bảo không xảy ra bất kì sai sót gì khi bên trên phái người xuống điều tra.
Lâm Dương Thần mỉm cười cưng chiều đưa tay ra vuốt ve mái tóc cô, ôn nhu hỏi: "Có phải rất mệt không?"
Tần Tuyết Nhiễm nhẹ gật đầu.
"Ừm.
Mát xa cho chị đi."
Lâm Dương Thần đưa hai tay ra, lực tay vừa đủ ấn miết lấy huyệt thái dương của cô theo chiều kim đồng hồ rồi từ từ dời lên trán, tất cả các huyệt trên mặt, trên da đầu đều được nàng mát xa đến thuần thục.
Tần Tuyết Nhiễm híp híp cặp mắt hưởng thụ.
Đầu ngón tay người kia thật mềm mại, lực không nặng không nhẹ ôn nhu xoa miết làm cho sự mệt mỏi trong cô cũng dần tan đi, cảm giác vô cùng thoải mái.
"Thật thoải mái.
Kĩ thuật mát xa của Thần nhi thật tốt."
"Nếu như chị thích, mỗi ngày em đều làm cho chị."
Tần Tuyết Nhiễm trong lòng toàn là mật đường, mở ra đôi mắt còn đang chìm ngập trong hạnh phúc nắm lấy tay Lâm Dương Thần.
"Có em thật là tốt."
.....................
Ba ngày sau, tại phòng họp nội bộ cấp cao của Tần thị.
Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc ngồi ở vị trí tổng giám đốc.
Bên trái là phó tổng Tần Kiến Quân, bên phải là giám đốc tài chính Trương Lệ.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nửa phút sau, Tần Kiến Quân mới mang theo ngữ điệu nghi hoặc lên tiếng: "Ý của cô là...!có người cầm chứng cứ giả đến tố cáo Tần thị chúng ta rửa tiền trái pháp sao?"
Câu hỏi hướng tới giám đốc tài chính Trương Lệ, Trương Lệ trả lời: "Phải.
Thời gian qua tôi đã tập trung kiểm tra đối chiếu tài liệu mà Tần tổng đã đưa, phát hiện những số liệu bên trong đều là giả, nơi nơi có lỗ hổng.
Vì vậy cho dù cảnh sát có mở cuộc điều tra cũng không thể tra ra được bất kì thứ gì."
Tần Kiến Quân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Tần Tuyết Nhiễm một tay miết lấy cằm, một tay nhẹ gõ lên trên mặt bàn, mặt vô biểu cảm nhìn chằm chằm sấp tài liệu.
Đây là chứng cứ mà kẻ bí ẩn đã giao cho cục cảnh sát để tố cáo Tần thị, là vị kia lén sao chép một bản đưa lại cho cô, lấy được cô liền đưa cho Trương Lệ kiểm tra.
Kết quả cho thấy mấy ngày qua đều là lo lắng dư thừa.
Đống tài liệu này tuy nhìn thì có kẻ hở, có thể lấy nó để tố cáo Tần thị nhưng nếu cảnh sát vào cuộc điều tra sâu hơn, đến cuối cùng sẽ tra ra số liệu có vấn đề.
Lại có kẻ ngu ngốc tạo chứng cứ giả đem đi tố cáo Tần thị, hắn nghĩ cảnh sát đều ngốc sao?
Tuy cô đã nhờ vị kia điều tra xem là kẻ nào muốn hãm hại Tần thị nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, khả năng cao là tra không ra.
Lẽ nào là Trịnh Tân Thành? Nhưng Trịnh Tân Thành vốn là một con cáo già, sao có thể làm ra việc ngu xuẩn này.
Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu?
Trong lòng Tần Tuyết Nhiễm ẩn ẩn có cảm giác kì quái, cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân sâu xa.
"Tần tổng, Tần phó tổng, nếu đã không còn chuyện gì tôi xin phép trở lại làm việc."
"Được." Tần Tuyết Nhiễm gật đầu.
Trương Lệ vừa ra ngoài, Tần Kiến Quân lại nhỏ giọng hỏi cô: "A Nhiễm, những sổ sách mật kia con đã cất kĩ chưa? Nếu cảnh sát tìm tới sẽ không dễ dàng tra ra chúng chứ?"
"Sẽ không đâu ạ.
Chú yên tâm." Tần Tuyết Nhiễm trả lời ông ấy, sau đó xem đồng hồ.
"Chú ba chúng ta tan họp đi, con phải đi đón Thần nhi."
Tần Kiến Quân cười từ ái xua tay.
"Mau đi đi, đừng để con bé phải đợi."
...........
"Thần Thần, hôm nay thật không đi chơi với mình sao?"
Lâm Dương Thần áy náy cười với Hướng Chân, ngại ngùng nói: "Xin lỗi cậu, hôm nay mình có hẹn rồi.
Hôm khác nha?"
"Đành vậy.
Cậu đúng là có bạn gái thì quên mất bạn thân mà." Hướng Chân thở dài.
Nghe bạn thân bất mãn nói, Lâm Dương Thần liền cười hì hì.
"Làm gì có.
Cậu vẫn là người bạn rất rất quan trọng với mình mà."
Hướng Chân lại lắc đầu thở dài.
Gần hai tháng trước Lâm Dương Thần nói nàng có bạn gái, muốn trả phòng ở gần trường, chuyển đến sống chung với người kia.
Điều đó khiến Hướng Chân khá bất ngờ đồng thời cũng tò mò không biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể bắt được Lâm Dương Thần tới tay.
Phải nói kể từ khi quen biết người bạn này, cô đã chứng kiến nàng từ chối không biết bao nhiêu soái ca soái tỷ, luôn nói bản thân đã có người yêu.
Nhưng sự thật là đến tận bây giờ người yêu chân chính của nàng mới xuất hiện.
Hai người thu dọn xong cặp sách liền rời khỏi phòng học, hướng cổng trường đi tới.
Đi được một đoạn đường Hướng Chân ngập ngừng mãi mới cất tiếng hỏi: "Người đó...!có tốt với cậu không?"
"Rất tốt a.
Sao vậy?" Lâm Dương Thần thản nhiên đáp.
Nhìn bộ dáng tươi cười không giấu nổi hạnh phúc của nàng, Hướng Chân ngây ra vài giây, một lúc sau mới mỉm cười nói: "Không có gì.
Chỉ là muốn chúc mừng cậu."
Lâm Dương Thần vỗ vai cô ấy.
"Cảm ơn cậu.
Có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau."
Ra đến cổng trường, từ xa xa Lâm Dương Thần đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang đứng tựa vào xe oto đợi mình.
Cô dường như tan sở thì trực tiếp đến đây, trên người vẫn còn mặc một thân tây trang được cắt may hết sức tinh xảo đem lại cảm giác thuần thục lại cao quý.
Mọi lần đón nàng Tần Tuyết Nhiễm đều ngồi ở trong xe đợi, hôm nay không biết vì sao lại có nhã hứng đứng bên ngoài.
Dáng vẻ của cô thu hút sự chú ý của rất nhiều những nam sinh nữ sinh qua đường.
"Woa~ Nhìn mỹ nữ kìa."
"Mỹ nữ tổng tài đang đợi đón ai tan học vậy?"
"Mau nhìn chiếc xe đi, là siêu xe đó.
Đúng là cực phẩm vừa xinh đẹp vừa giàu có, mình thật muốn có được chị ấy."
"Phải a.
Nếu là chị ấy, mình tình nguyện được cong luôn."
"Mau, mau đến bắt chuyện."
"Trời ạ, ước gì được chị ấy đè."
Lâm Dương Thần nghe mấy người đó mang vẻ mặt đầy hoa si ríu rít bàn luận về Tần Tuyết Nhiễm, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
Các cậu nằm mơ đi! Chỉ có tôi mới có tư cách được chị ấy đè.
Hướng Chân cũng rất tò mò liền cùng Lâm Dương Thần bát quái: "Thần Thần cậu nhìn người kia, mình thấy rất quen mắt.
Cũng thật tò mò không biết cô ấy đang đợi ai?"
Mà Lâm Dương Thần lúc này đã bị đánh đổ hũ giấm, đặc biệt chua.
A Nhiễm không biết chị ấy có một khuôn mặt yêu nghiệt đến mức nào sao? Tới đón nàng thì ngồi trong xe là được, làm gì phải lộ mặt rồi câu theo một đám ong bướm?
Nghe được lời của bạn thân, nàng liền ra vẻ thần bí.
"Sự thật chỉ có một."
Hướng Chân tò mò nhìn nàng chờ đợi câu trả lời.
Lâm Dương Thần tiếp lời: "Chị ấy đến đón..." Rồi cười một cách đầy kiêu hãnh, chỉ tay vào chính mình "...mình."
"Cậu?"
"Đúng vậy a.
Chân Chân mình đi trước đây, hẹn gặp cậu sau nha!"
Hướng Chân nhìn Lâm Dương Thần tươi cười phất tay bái bai với mình rồi nhanh chóng chạy về phía người kia, nhào vào lồng ngực cô ấy.
Hướng Chân bất ngờ đến ngỡ ngàng ngơ ngác.
Tần Tuyết Nhiễm cũng bị hành động của Lâm Dương Thần làm cho sửng sốt.
Tuy hai người cũng không phải chưa từng ở nơi đông người thân mật, nhưng bình thường bạn nhỏ rất hay xấu hổ ngượng ngùng.
Chủ động thân mật ôm mình không kiêng kị thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Cô cười cưng chiều một tay ôm lưng nàng, một tay nâng lên xoa xoa đầu con mèo dính người đáng yêu này.
"Làm sao vậy? Nhớ chị nhiều như vậy sao?"
Lâm Dương Thần dùng giọng mũi trả lời.
"Ừm.
Nhớ chị nhiều."
Cổng trường thời điểm tan học chật kín người, người qua đường đều dồn ánh mắt về phía này, Tần Tuyết Nhiễm nhàn nhạt nhìn lại bọn họ, lại ôn nhu nói với Lâm Dương Thần: "Chúng ta lên xe thôi." Sau đó nắm tay đưa nàng qua phía bên ghế lái phụ, mở cửa, cẩn thận dùng lòng bàn tay che chắn không để nàng bị đụng đầu, đợi người kia ổn định ngồi vào trong xe mới đóng cửa, vòng trở lại vị trí ghế lái.
Mấy nữ sinh lúc nãy còn hớn hở bàn luận hiện giờ chứng kiến một màn này cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
"Quả nhiên, mỹ nhân chỉ xứng với mỹ nhân a.
Chúng ta không có cửa."
Ngồi trên xe thấy bọn họ tiếc nuối bỏ đi, dù biết bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong xe nhưng Lâm Dương Thần vẫn dương dương tự đắc hất cằm với bọn họ.
"Cười gì đó?" Tần Tuyết Nhiễm thấy nàng cười như con thiên nga cao ngạo bèn tò mò hỏi.
"Không có gì.
A Nhiễm, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Chúng ta về nhà."
Về đến nhà hai người liền tranh thủ lên lầu tắm rửa.
Tắm sấy tóc xong, Tần Tuyết Nhiễm mở tủ quần áo, để Lâm Dương Thần tự chọn cho nàng một chiếc váy đẹp nhất, bản thân cũng thay vào một chiếc váy khác.
Sau đó, nắm tay Lâm Dương Thần cùng đi lên lầu.
Tầng ba của biệt thự là nơi dành riêng cho việc giải trí, phía trong có phòng tập gym, yoga, rạp chiếu phim gia đình.
Mở cửa bước ra ngoài là sân thượng, có quầy bar mini, bàn ăn, ngoài ra còn có một bể bơi lộ thiên nhỏ.
Từ khi Lâm Dương Thần chuyển đến đây Tần Tuyết Nhiễm thỉnh thoảng cũng sẽ đưa nàng lên đây thả lỏng, tận hưởng không gian riêng tư hai người.
Vừa mở cửa bước ra sân thượng Lâm Dương Thần liền trợn mắt há mồm khi thấy bài trí ở đây đã được thay đổi khác hẳn với mọi ngày.
Đèn lớn không bật, nhưng toàn bộ sân thượng đều được dây đèn trang trí và những ngọn nến thắp sáng.
Dòng chữ "Happy Birthday" bằng đèn led nổi bật được treo trên cao, phía dưới còn treo rất nhiều những bức ảnh, Lâm Dương Thần tiến lại nhìn thì phát hiện đây toàn bộ đều là ảnh của nàng trong sinh hoạt thường ngày được chụp lén.
Nàng không khỏi bất ngờ mà bật cười.
Dời tầm mắt qua phía bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ thẫm và một chiếc bánh sinh nhật đáng yêu.
Tần Tuyết Nhiễm buông tay Lâm Dương Thần, cầm bó hoa hồng lên đưa đến trước mặt nàng, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng nói:
"Thần nhi, sinh nhật vui vẻ."
Lâm Dương Thần trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, vô cùng cảm động, khuôn mặt cũng là tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
Tối hôm qua hai người đã có một đêm vô cùng vui vẻ, nàng một lần rồi lại một lần được Tần Tuyết Nhiễm đưa lên cao trào hạnh phúc.
Trước khi mơ màng ngủ thiếp đi nàng có nghe tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, sau đó được Tần Tuyết Nhiễm hôn nhẹ lên khoé môi và nói: "Thần nhi, sinh nhật vui vẻ."
Sáng hôm nay khi nàng vừa mở mắt thức dậy đã thấy cô đứng từ trên cao mỉm cười nhìn mình.
Sau đó cô lại khom xuống hôn hôn lên khoé môi, ôm nàng dậy.
"Tiểu thọ tinh của chị mau thức dậy, ăn mì trường thọ chị tự tay nấu cho em."
Đến khi nàng chuẩn bị đi học, Tần Tuyết Nhiễm lại dặn dò buổi chiều sẽ đến trường đón nàng về nhà cùng ăn tối.
Không ngờ lại là buổi tối dưới ánh nến đầy lãng mạn thế này.
Còn tất cả những thứ này nữa, chị ấy đã chuẩn bị từ lúc nào vậy?
Lâm Dương Thần đưa tay ra nhận lấy hoa, cảm động nói: "Cảm ơn chị.".