Tết Nguyên Đán rất nhanh liền gõ cửa giúp xua tan cái lạnh giá của mùa đông, đem về sắc xuân ấm áp rạng rỡ.
Ở bên ngoài cây cối thi nhau đâm chồi nảy lộc, đường phố tràn ngập sắc đỏ, đèn lồng đỏ, câu đối đỏ được dán khắp nơi trang trí, nhìn đâu đâu cũng thấy phấn khởi tươi vui.
Trước Tết mấy ngày Lâm Dương Thần bí mật liên lạc với Trịnh Tân Thành cầu xin hắn để nàng cùng mẹ và em gái gặp mặt một lần nhưng Trịnh Tân Thành không đồng ý, nói đợi sau khi kế hoạch của hắn thành công thì mới đáp ứng chuyện này.
Nhanh chóng nhận ra nàng có chút buồn bã ủ dột, Tần Tuyết Nhiễm quyết định đưa nàng đi du lịch.
Bởi vì ngày mùng một Tần Tuyết Nhiễm bắt buộc phải về nhà Tần lão gia ăn cơm tân niên nên mùng hai mới có thể xuất phát, hai người chọn tới chọn lui cuối cùng quyết định bay đến một địa điểm cách Thanh Châu hơn 2000 cây số.
Máy bay hạ cánh vào buổi trưa, trước đó Tần Tuyết Nhiễm đã liên hệ dịch vụ cho thuê ô tô nên khi hai người vừa ra khỏi cửa sân bay đã có nhân viên bên kia tiếp đón, giao xe cùng chìa khoá.
Sau đó cô nhận xe, chở Lâm Dương Thần về khách sạn đã đặt từ trước.
Nhận phòng, sắp xếp hành lý, vì cả hai đều đói cho nên quyết định đi ăn lấp đầy cái bụng trống rỗng trước rồi buổi chiều mới bắt đầu tham quan ngắm cảnh.
"Em muốn ăn gì?" Lên xe, Tần Tuyết Nhiễm vừa thắt dây an toàn cho Lâm Dương Thần vừa hỏi ý nàng.
"Chúng ta ăn món đặc sản ở đây đi." Lâm Dương Thần lấy điện thoại ra, lên mạng tra những món ngon nổi tiếng.
"Để em tra một chút..."
"A Nhiễm, chúng ta đến chỗ này nhé?" Không mất bao lâu nàng đã tìm được một nhà hàng khá nổi tiếng, được thực khách đánh giá cao.
"Được.
Đưa địa chỉ cho chị."
Lái xe theo chỉ dẫn của định vị, vòng vèo hơn nửa tiếng rốt cuộc cũng đến nơi.
Đây là một nhà hàng được thiết kế theo phong cách tân cổ điển, dùng gỗ làm chủ đạo, khắp nơi trang trí rất nhiều loại đèn lồng bắt mắt.
Hai người được lễ tân chỉ dẫn đến một vị trí khá đẹp, Lâm Dương Thần hưng phấn gọi một loạt các món ăn, ăn không biết mệt.
Tần Tuyết Nhiễm thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười nhắc nhở nàng đừng ăn quá nhiều khiến cho dạ dày khó chịu.
Sau khi ăn xong một bữa no nê hai người lại bắt đầu đi tham quan khám phá nơi này.
Thành phố này tuy nhỏ nhưng lại là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng, mà điểm thu hút khách du lịch là khu vực phố cổ được ví như tiên cảnh nằm ở phía tây.
Không thể cho xe vào khu vực phố đi bộ, Tần Tuyết Nhiễm gửi xe vào bãi đỗ sau đó cùng Lâm Dương Thần tay nắm tay vào bên trong dạo bộ.
Không khí nơi đây vốn tươi mát dễ chịu, phong lại lại vô cùng mỹ lệ khiến cho khách du lịch vừa đặt chân đến đã đắm chìm trong cảnh sắc của chốn bồng lai tiên cảnh.
Những kiến trúc cổ xưa xen lẫn với núi đồi trùng điệp, từng mảng sương mù mỏng manh lượn lờ.
Hình ảnh thực tế so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều.
Lâm Dương Thần hứng thú bừng bừng cầm máy ảnh mà hôm trước Tần Tuyết Nhiễm mua cho nàng liên tục chụp phong cảnh tứ phía, mỗi một góc đều không bỏ qua.
Mà Tần Tuyết Nhiễm chỉ khoanh tay đứng ở một bên lặng lẽ ngắm nhìn nàng, khoé môi không khỏi giương lên một độ cong nhẹ nhàng.
"Thần nhi, đừng mải chụp phong cảnh, chúng ta cũng cùng chụp một bức ảnh đi." Sau một lát cô mới lên tiếng đề nghị.
"Được a!"
Tần Tuyết Nhiễm và Lâm Dương Thần đều không yêu thích chụp ảnh, nhưng ngẫm lại thì từ trước đến nay hai người cũng chưa từng có bức ảnh chung nào, nếu đã cùng nhau đi du lịch vậy nhất định phải lưu lại một vài khoảnh khắc làm kỉ niệm.
Lâm Dương Thần đưa máy cho một người qua đường nhờ họ chụp cho nàng và cô một kiểu.
Sau khi nhận lại máy hai người liền chụm đầu xem bức ảnh vừa mới chụp.
Trong ảnh là hai người con gái đang nắm tay nhau cùng nhìn thẳng vào ống kính.
Một người mỉm cười xinh đẹp, người còn lại tươi cười rạng rỡ, trên mặt cả hai đều hiện rõ dáng vẻ hạnh phúc không thể giấu.
Xa xa phía sau là những kiến trúc cổ kính ẩn hiện trong làn sương mờ đẹp nên thơ.
Lâm Dương Thần vừa nhìn bức ảnh đã không khỏi bật thốt lên: "Woa~ Thật đẹp đôi!"
Tần Tuyết Nhiễm nghe vậy liền bất đắc dĩ bật cười, nâng tay dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên cái trán của nàng một cái.
"Thật là tự luyến!"
Lâm Dương Thần bĩu môi thản nhiên phản bác: "Tự luyến chỗ nào? Lẽ nào chị không cảm thấy hai chúng ta thật sự rất đẹp đôi sao? Giống như sinh ra là để dành cho nhau vậy."
Tần Tuyết Nhiễm chỉ biết lắc đầu cười.
"Được được, em nói sao thì chính là vậy đi.
Vậy đợi sau khi trở về chúng ta đem ảnh này rửa ra nha?"
Lâm Dương Thần vô cùng tán thành ý kiến này.
"Vậy mấy ngày này phải chụp nhiều ảnh một chút, trở về đều đem tất cả rửa ra."
"Được."
"A Nhiễm A Nhiễm! Chúng ta qua bên kia đi."
Hai người nắm tay đi dạo khắp nơi, đi mệt lại tìm quán cafe nghỉ chân sau đó lại tiếp tục đi dạo, khám phá hết từng ngóc ngách của phố cổ.
Càng về chiều thời tiết càng đẹp, hai người đi qua một dãy phố tập hợp rất nhiều các gian hàng thủ công mỹ nghệ, mỗi gian đều được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa độc đáo.
Lâm Dương Thần nhìn thấy món gì đẹp cũng muốn mua mang về nhưng ngại hành lý cồng kềnh cuối cùng chỉ chọn vài món.
Khi đi tới cuối dãy còn phát hiện một gian trò chơi giải đố có thưởng, nàng liền háo hức kéo Tần Tuyết Nhiễm đi tham gia.
Với IQ cùng kiến thức của hai người, tất cả các câu đố nhanh chóng được phá giải.
Lâm Dương Thần đắc ý nhận lấy phần quà đặc biệt từ chủ gian hàng, một mô hình thu nhỏ biểu tượng phố cổ được khắc bằng gỗ, là hàng tặng không bán trông vô cùng tinh xảo.
Trời dần ngã tối, cơm ăn lúc trưa cũng đã tiêu hết, thế là hai người quyết định di chuyển qua khu ăn vặt, mỗi đặc sản đều thử một ít.
Cuối cùng Lâm Dương Thần mệt và no đến nỗi vừa mới trở lại khách sạn, nhìn thấy chiếc giường mềm mại liền ngã ngửa ra đó, bơ phờ dang tay dang chân ra thành hình chữ đại (大)
Tần Tuyết Nhiễm cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay giúp nàng vén tóc mái ra sau tai, hỏi: "Rất mệt sao?"
"Ừm." Lâm Dương Thần gật đầu.
"Vậy buổi tối chúng ta không ra ngoài nữa, ở trong khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tiếp."
"Được a.
Vậy chị tắm trước đi, em nằm nghỉ thêm một lát."
"Được."
Tắm rửa xong đã hơn 9 giờ, Lâm Dương Thần kéo rèm, mở cửa bước ra ngoài ban công, cửa vừa mở nàng đã bị choáng ngợp bởi phong cảnh trước mắt.
"Woa~ A Nhiễm, mau ra đây xem!"
Phòng của bọn họ là phòng VIP của một khách sạn tốt nhất tại khu này, giá phòng đắt đỏ.
Từ ban công phóng tầm mắt ra có thể ngắm nhìn bao quát toàn cảnh phố cổ.
Về đêm, khắp nơi trong phố đều lên đèn, hệ thống đèn lồng, đèn hoa thi nhau toả sáng rực rỡ lấp lánh trông vô cùng bắt mắt.
"Có thích không?"
Tần Tuyết Nhiễm khoan thai bước ra, trên tay cầm theo một ly sữa bò, một chai rượu thượng hạng cùng cái ly chân cao.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đặt ở ban công, ưu nhã rót rượu.
"Thích!"
Lâm Dương Thần ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, bưng ly sữa bò lên uống.
Hai người lặng lẽ tựa vào nhau ngắm cảnh, hưởng thụ bầu không khí trong lành mát lạnh buổi ban đêm.
Uống hết ly sữa của mình Lâm Dương Thần bất giác nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang ưu nhã uống cạn ly rượu trên tay, động tác ngửa đầu giúp khoe ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn tinh tế, yết hầu còn đang phập phồng chuyển động theo động tác nuốt xuống.
Thật muốn cắn chiếc cổ mê người kia một cái!
Nhận ra nàng đang ngốc lăng nhìn mình, Tần Tuyết Nhiễm cũng đưa ánh mắt xuyên qua ly thuỷ tinh nhìn lại nàng.
Mặt Lâm Dương Thần nóng ran lên, tim đập thình thịch, cảm thấy máu tim của mình có lẽ đã trực tiếp bơm thẳng lên đại não rồi.
Rõ ràng không có uống rượu, vì sao lại có cảm giác say?
Trong đầu nảy ra ý nghĩ gì đó, ánh ánh mắt Lâm Dương Thần chợt loé, đầu lưỡi hồng nhuận khẽ vươn ra liếm liếm môi cười tinh quái nói: "A Nhiễm.
Bầu không khí lãng mạn thế này, có phải chúng ta nên làm chút chuyện không?"
"Hửm? Em muốn làm gì?" Tần Tuyết Nhiễm lơ đãng đáp.
Từ nãy đến giờ cô cũng đã uống hơn nửa chai rượu, sắc mặt bắt đầu nhiễm một tầng hồng vựng, cặp mắt phượng càng toát ra vẻ lười biếng đầy mị hoặc.
Lâm Dương Thần không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"Chính là...!chuyện mà chúng ta vẫn thường làm..."
Tần Tuyết Nhiễm đã sớm liên tưởng đến chuyện mà hai người vẫn thường làm, trong lòng lại không khỏi kinh ngạc.
Hôm nay Thần nhi ăn nhầm phải thứ gì sao? Đột nhiên lại mạnh dạn như vậy?
"Chún...." Còn chưa đợi cô thốt ra lời, môi đã bị nàng dùng ngón trỏ niêm phong.
"Đừng hỏi.
Hôm nay để em nằm trên một lần...!được không?"
Tần Tuyết Nhiễm không khỏi phì cười.
"Em? Nằm trên?"
Bị cười chế nhạo Lâm Dương Thần liền xù lông lên.
"Không được cười! Hôm nay chị bắt buộc phải đồng ý với em.
Nếu không em nhất định sẽ giận chị ba ngày ba đêm!"
Tần Tuyết Nhiễm nhìn bộ dạng của nàng càng muốn cười nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, qua một lúc nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy hôm nay phải nhờ Thần nhi chiếu cố cho chị thật tốt nha."
Lâm Dương Thần nghe vậy mặt mày liền rạng rỡ, hai mắt rực sáng như đèn ô tô.
Nàng lập tức đứng dậy, gấp không chờ nổi kéo tay Tần Tuyết Nhiễm.
"Vậy chúng ta vào phòng đi!" Trong lòng nghĩ phải nhanh một chút mới được, lại kéo dài lỡ như A Nhiễm đổi ý thì tiếc lắm.
Vào phòng, Lâm Dương Thần chỉ tay lên giường nói: "Chị lên giường đợi em.
Em vào nhà tắm một lát đã."
"Được.
Nhanh một chút nha."
Lâm Dương Thần vào toilet đóng sầm cửa lại, vội vội vàng vàng rửa tay, trái tim trong lồng ngực lại là đập loạn.
Đây không phải là mơ, A Nhiễm thật đồng ý nhường nàng làm công.
Nàng phải chuẩn bị tinh thần, một lát nữa phải biểu hiện thật tốt làm cho chị ấy hài lòng mới được.
Có được quyết tâm, nàng nhanh chóng rửa tay xong, lại nhìn bản thân mình trong gương, hít vào thở ra một hơi sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, Lâm Dương Thần đã muốn phọt máu mũi.
Nàng nhìn thấy cảnh tượng Tần Tuyết Nhiễm nằm ở trên giường, váy ngủ đã bị cô trút bỏ từ lúc nào, trên người chỉ còn giữ lại nội y ren đen trông vô cùng quyến rũ.
Nội y sexy nửa che nửa đậy những nơi tư mật, lộ ra thân hình đẫy đà vô khuyết, cực kì mê người.
Cô nằm nghiêng sang một bên, cánh tay phải hờ hững chống lấy đầu, tay trái duỗi xuống đặt lên đùi, phía dưới là đôi chân thon dài thẳng tắp.
Mái tóc nâu dài xoã tung phần nào che đi gò má phiếm hồng, cặp mắt lây dính men say đầy lười nhác nhìn nàng, khoé miệng giương lên một độ cong yêu diễm, đôi môi đỏ mọng mấp máy nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Lại đây."
Giọng nói từ tính mang theo dụ hoặc khó có thể kháng cự, Lâm Dương Thần đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng bừng.
Dù đã vô số lần nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ cùng dáng vẻ phong tình vạn chủng của Tần Tuyết Nhiễm nàng vẫn mặt đỏ tim đập như bị lên tăng xông.
Yêu nghiệt!
Trong đầu Lâm Dương Thần thầm mắng ra hai chữ này.
Nàng thừa nhận dáng dấp Tần Tuyết Nhiễm lúc cố tình câu dẫn người ta thật sự rất mị, mị mà không đãng, từ đầu đến chân đều phát ra dụ hoặc trí mạng.
Làm hai chân nàng cũng muốn mềm luôn rồi.
Lâm Dương thấy vẻ mặt đầy si ngốc máy móc bước tới, leo lên giường.
Tần Tuyết Nhiễm rất phối hợp nằm ngửa ra, để cho nàng thuận thế áp lên trên người mình.
Lâm Dương Thần nhanh chóng phục hồi tinh thần, tinh quái nắm lấy cằm cô, hơi thở càng lúc càng nặng nề nói: "Mỹ nhân, lát nữa phải ngoan ngoãn một chút, để tôi tới sủng hạnh em nha~"
Nàng vẫn còn ghi hận mấy lần gần đây A Nhiễm làm mình làm đến khóc lóc xin tha.
Ngày hôm nay nàng nhất định phải một lần đòi lại.
Tần Tuyết Nhiễm trên môi vẫn là ý cười mị hoặc say đắm lòng người, thanh âm phát ra mười phần mềm nhũn nhu nhược: "Nhớ nhẹ tay với người ta một chút nha~"
Lâm Dương Thần cười đắc ý, nhắm ngay cánh môi của cô hôn xuống.
Hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau, Lâm Dương Thần chỉ lo nhắm mắt cảm nhận hương vị riêng của Tần Tuyết Nhiễm hoà quyện cùng vị rượu thơm nồng lan toả trong miệng, không hề biết Tần Tuyết Nhiễm còn đang mở cặp mắt mang đầy ý cười thâm sâu nhìn nàng.
.........
Sáng hôm sau, Lâm Dương Thần lờ mờ mở mắt thức dậy, lại lười biếng nhắm mắt lại, chẹp chẹp miệng chôn mặt vào bộ vị mềm mại quen thuộc phía trước cọ cọ, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.
Lâm Dương Thần bỗng bừng tỉnh mở to hai mắt, thần sắc đã có bảy, tám phần thanh tỉnh, nghiến răng nghiến lợi cố di chuyển thân thể rã rời chui khỏi lồng ngực Tần Tuyết Nhiễm, trở người lại xoay mông về phía cô.
Tần Tuyết Nhiễm thu hết hành động của nàng vào mắt, không nhịn được cười rộ lên.
Cô đã thức dậy từ sớm, chỉ là nhìn thấy Lâm Dương Thần vẫn còn cuộn tròn trong ngực mình ngủ ngon lành nên giữ nguyên tư thế không nỡ đánh thức nàng.
Dù gì thì tối hôm qua vận động cũng có chút kịch liệt, bạn nhỏ hẳn là đã chịu không ít mệt mỏi.
Nhìn con nhím xù lông đưa lưng về phía mình, cô làm sao không biết nàng là đang giận dỗi.
"Bạn nhỏ Dương Thần, làm sao vậy?"
Nghe được giọng điệu cợt nhả của cô, Lâm Dương Thần càng thêm ấm ức.
"Hừ!"
Tối hôm qua hai người lại giải khoá được tư thế mới.
Nàng thật sự được Tần Tuyết Nhiễm nhường cho nằm trên nhưng cơ thể vẫn dễ như trở bàn tay bị cô trêu đùa điều khiển.
Tần Tuyết Nhiễm còn cố ý chơi xấu, nơi nơi đốt lửa lại không chịu dập lửa khiến nàng khó chịu muốn đòi mạng, rơi vào đường cùng đành phải tự thân vận động, ở trên hai ngón tay của cô một lần rồi lại một lần tự làm bản thân lên cao trào.
Trước khi ngủ thiếp đi, nàng cảm nhận lưng mình bị tay Tần Tuyết Nhiễm ôn nhu vuốt ve giống như vuốt ve thú cưng, còn nghe được cô nói: "Em chỉ thích hợp làm thụ thôi."
Thật là quá mất mặt! Lâm Dương Thần nhớ đến liền muốn khóc thành tiếng.
Tần Tuyết Nhiễm cười đầy xấu xa đưa tay bóp lấy cái mông nhỏ tròn trịa của nàng khiến nàng giật nảy mình, khàn giọng mắng: "Chị mau cút đi!"
Rõ ràng là mắng chửi nhưng thanh âm phát ra lại hữu khí vô lực, nghe ra mềm nhẹ như bông khiến cho các khớp xương của Tần Tuyết Nhiễm đều tê dại, lòng cồn cào ngứa ngáy.
Cô lại muốn nàng rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Giống như mỗi lần hai người làm chuyện đó, không phải cô không có ý nghĩ muốn thoã mãn Lâm Dương Thần để cho nàng làm công, nhưng là lần nào cũng không thể thắng nỗi ma quỷ trong lòng, máu huyết sôi trào, kìm lòng không được liền phải khi dễ nàng.
Mà tình hình hiện tại xem ra là không thể lại tiếp tục khi dễ chọc giận bạn nhỏ, cô đành phải cố áp chế xao động trong lòng.
"Giận chị rồi sao?" Vừa nói vừa bóp cái mông thêm hai cái, lòng thầm nghĩ không thể ăn vậy chiếm chút tiện nghi chắc không quá đáng chứ? Mông thịt tròn trịa trắng nõn, xúc cảm mềm mại đàn hồi thật khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
"Chị không thương em!" Lâm Dương Thần gạt tay cô ra.
"Làm sao có thể? Chị không thương em thì thương ai đây?" Tần Tuyết Nhiễm vừa dỗ dành vừa ôm nàng từ phía sau.
Lâm Dương Thần gương mặt vò thành một nắm ra sức dãy dụa tránh thoát.
Càng giãy dụa càng bị cô ôm chặt, giam vào lòng.
Kết quả là, lăn qua lộn lại hết một buổi, Tần Tuyết Nhiễm nửa xin lỗi nửa dụ dỗ mới dụ được Lâm Dương Thần chịu xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Kể từ lần này, Lâm Dương Thần không còn chấp nhất chuyện nằm trên nữa.
Mặc kệ đi, làm thụ cũng không có gì đáng xấu hổ.
Hơn nữa chỉ cần là Tần Tuyết Nhiễm, nàng nguyện ý nhận lấy những dày vò ngọt ngào này cả đời.
____________________________
Trong truyện là Tết, ngoài đời cũng là m2 Tết =))
Chúc các độc giả của tui năm mới zui zẻ phát tài nha nha nha.