Bhtt Gặp Lại

Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, thời gian là một vòng lặp tuần hoàn, sẽ không vì ai mà trôi chậm lại, trái đất cũng sẽ không vì thiếu đi một vài người mà ngừng xoay quanh trục của nó.

Hai năm thoáng chốc trôi qua.

Hai năm, thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng vẫn đủ để thay đổi rất nhiều sự việc.

Kể từ ngày hai trụ cột của Tần thị qua đời, thế cục trên thương trường ở thành phố Thanh Châu cũng biến đổi không ít. Hai năm trước, cổ phiếu Tần thị sụt giảm nghiêm trọng, rất nhiều cổ đông lo sợ trắng tay đã bán đi cổ phần trong tay mình. Lợi dụng việc Tần gia chìm ngập trong không khí bi thương cùng với việc Tần thị gặp phải nguy cơ trùng trùng, một vài kẻ tâm cơ liền nhân dịp cháy nhà đến hôi của, thu mua lại kha khá số cổ phần đó.

Sau đó Tần lão gia xuất hiện mở cuộc họp nhằm trấn an các cổ đông. Bỏ qua nhiều ý kiến trái chiều, Tần Tuyết Ngưng chính thức tiếp nhận chức tổng giám đốc điều hành. Cho đến hiện tại Tần thị xem như miễn cưỡng trụ lại, chỉ là đã không còn giữ được vị thế như lúc xưa nữa.

Mà Tần gia sau khi Tần Tuyết Nhiễm ra đi cũng trở nên nháo loạn gà bay chó sủa. Vài người chán nản muốn tách ra làm ăn riêng, lại thêm một số kẻ không an phận chọn phản bội, chạy về phía Trịnh gia ôm đùi.

Tất nhiên đó chỉ là một bộ phận. Vẫn còn rất nhiều người trung thành ở lại, một lòng hỗ trợ Tần gia vượt qua cơn nguy khốn. Trong đó phải kể đến Lý Bân, Tô Tình cùng Phong ca và một vài anh em khác. Tần Tuyết Nhiễm mất, bọn họ liền hợp sức lại bắt tay vào chấn chỉnh thế lực, đồng thời thanh trừ những kẻ có ý định phản bội. Còn những kẻ muốn tách ra làm ăn riêng Tần gia cũng không miễn cưỡng, có điều sau này ở ngoài xã hội gặp lại nhau cũng chỉ có thể nói chuyện lợi ích, tình nghĩa gì đó cũng không cần nhắc lại.

Bên cạnh đó, Tần lão gia sau khi phục hồi lại sức khoẻ và tinh thần cũng đã nhanh chóng liên hệ với những thế lực cũ thuộc Tần gia, đó đều là những anh em bạn bè lúc trước đã đi theo ông hoặc cha của Tần Tuyết Nhiễm lăn lộn, nhờ bọn họ hỗ trợ giúp đỡ.

Gừng càng già càng cay, tuy những nguyên lão kia đã không còn trẻ tuổi, đã sớm rửa tay gác kiếm không tham dự vào việc hắc đạo nữa, nhưng không có nghĩa là không còn tiếng nói và mạng lưới quan hệ. Có sự giúp đỡ của bọn họ, công việc của đám người Tô Tình, Lý Bân cũng thuận lợi hơn nhiều.

Khi Tần Tuyết Nhiễm mất, người khác đều phán đoán Tần gia sắp không tránh khỏi việc bị Trịnh gia dẫm nát dưới lòng bàn chân. Nhưng thực tế là trong hai năm qua, tuy Trịnh Tân Thành luôn tìm cách đè ép thậm chí không tiếc mọi giá đào người từ Tần gia nhưng cũng chỉ có thể cướp được vài địa bàn, vài mối làm ăn, miễn cưỡng vượt lên trên Tần gia được một đoạn, cũng không thể chiếm quá nhiều tiện nghi càng không thể khiến cho Tần gia lụi tàn.

Một phần là vì Tần gia không dễ đánh bại, một phần là vì nửa năm trở lại đây, thành phố Thanh Châu nổi lên một thế lực hắc đạo thần bí. Kể từ khi xuất hiện, bọn họ thế như chẻ tre tấn công vào thị trường nơi đây, cướp đi không ít tài nguyên của cả Tần gia, Trịnh gia cùng một số thế lực khác, kiêu ngạo vô cùng. Điều đó khiến cho các bên giận sôi máu muốn diệt trừ tổ chức kia nhưng điều đó không dễ thực hiện một chút nào. Bởi vì bọn họ làm việc vô cùng cẩn thận, hành sự kín đáo. Thậm chí người đứng sau là ai cũng còn là một bí mật.

.............

Cộc, cộc, cộc... Âm thanh giày cao gót va chạm với sàn nhà.

"Tiểu Quyên Tiểu Quyên mau nhìn! Tần tổng của cậu kìa."

Cô gái tên Tiểu Quyên kích động dùng lòng bàn tay che lấy miệng của mình, trong lòng không ngừng âm thầm thét gào nhìn một cô gái khác đang đi về phía bọn họ.

Tiểu Quyên là nhân viên của tập đoàn Tần thị, là cong, lại đặc biệt thích ngắm gái đẹp. Cô ấy vốn dĩ làm việc ở phòng kế hoạch tầng 16 nhưng mỗi buổi trưa đều sẽ chạy lên phòng thư kí ở tầng cao nhất rủ bạn của mình đi ăn cơm. Mục đích không gì khác ngoài việc ngắm tổng giám đốc và phó tổng giám đốc xinh đẹp của bọn bọ. Bởi vì văn phòng của hai vị lãnh đạo cùng nằm ở tầng này cho nên nếu may mắn liền có thể nhìn thấy. Động lực làm việc mỗi ngày của Tiểu Quyên đơn giản cũng chỉ có như vậy.


"Tần tổng."

"Tần tổng."

Tần Tuyết Ngưng gật đầu với hai cô nhân viên đi ngang qua xem như đáp lại lời chào hỏi của bọn bọ, tầm mắt dừng ở Tiểu Quyên nhiều hơn ba giây, khoé môi giương lên một độ cong rất nhẹ.

"Aaaaa!" Đợi đến khi vào thang máy, Tiểu Quyên mới kích động hét lên. "Cậu có nhìn thấy sao? Vừa rồi tổng giám đốc nhìn mình còn cười với mình, mình không có nhìn lầm đúng không?"

Cô bạn cười bất đắc dĩ. "Đúng vậy cậu không có nhìn lầm. Nhưng mà chuyện này cũng không có gì lạ a, bởi vì cô ấy đối với ai cũng như vậy."

Tổng giám đốc hiện tại đối với nhân viên hoà nhã, luôn treo một cái mỉm cười ở trên môi, có đôi khi còn trêu chọc bọn họ một chút, so với nguyên tổng giám đốc quá cố thì dễ tiếp xúc hơn nhiều. Bạn của Tiểu Quyên lại nói: "Nếu có một người khiến Tần tổng phải đối xử đặc biệt hơn người khác một chút, thì đó là Trần phó tổng, không đến lượt chúng ta. Mình phát hiện cô ấy còn thường xuyên tự mình đưa cơm trưa cho Trần phó tổng."

"Thật sao?" Tiểu Quyên kinh ngạc hỏi, sau đó chợt nhớ ra hình như vừa nãy trên tay của Tần tổng có xách theo một cái túi, có vẻ là túi đựng cơm trưa. Thật ra cô ấy cũng không có mơ ước trèo cao gì, chỉ cần có thể ngắm gái đẹp mỗi ngày là cô ấy đã mãn nguyện, nếu còn có thể nhìn ra hint giữa hai cô gái đẹp thì càng là vui sướng không gì sánh bằng.

Cốc cốc cốc!

Ở bên này, Tần Tuyết Ngưng đứng trước văn phòng phó tổng giám đốc, nâng tay lên gõ cửa.

"Vào đi."

Ở bên trong truyền ra tiếng nói của phụ nữ, thanh âm nhè nhẹ như mưa phùn, nghe vào tai tạo cảm giác đặc biệt dễ chịu.

Được sự cho phép của người bên trong, Tần Tuyết Ngưng mở cửa tiến vào.

Trần Thu Nghiên đang ngồi bên bàn làm việc xem văn kiện, mày cau lại, dáng vẻ vô cùng chăm chú. Tần Tuyết Ngưng nhìn thấy nàng khoé miệng giương lên một độ cong, lên tiếng gọi:

"Nghiên Nghiên!"

Trần Thu Nghiên lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn xem là ai đến, cũng không có đi bắt bẻ kiểu xưng hô kì quái kia, dù gì thì nàng cũng đã quen nghe Tần Tuyết Ngưng gọi mình như vậy rồi.

Khi Tần Tuyết Ngưng còn nhỏ, Trần Thu Nghiên đến Tần gia chơi cũng thường xuyên gặp cô, mỗi lần gặp đều nghe cô ngoan ngoãn gọi mình là chị Thu Nghiên. Năm Tần Tuyết Ngưng 18 tuổi thì sang Anh du học, từ đó liền ít khi về nước, năm nào vui thì về một đến hai lần, không vui thì ở lại luôn bên đó. Hai người cũng hiếm có cơ hội gặp lại.


Mà hiện tại, hai người làm chung một công ty, văn phòng riêng của cả hai chỉ cách nhau vài bước chân, hầu như mỗi ngày đều gặp mặt.

Trần Thu Nghiên là đại tiểu thư nhà họ Trần, trước đây vốn dĩ làm việc ở tập đoàn của gia đình. Trần gia chỉ là một gia tộc nhỏ, so với Tần gia thì không đáng nhắc đến. Bởi vì mối quan hệ bạn bè với Trần Thu Nghiên, Tần Tuyết Nhiễm trước đây chiếu cố Trần gia không ít. Chỉ là sau khi Tần Tuyết Nhiễm qua đời, Trần gia lại lấy oán trả ơn, chạy về phía đối thủ một mất một còn của Tần gia là Trịnh gia. Điều đó khiến cho đại tiểu thư nhà họ cãi nhau một trận kịch liệt với người nhà, bỏ nhà rời đi, đồng thời cũng đưa đơn từ chức ở công ty.

Sau khi rời đi nhà họ Trần, Trần Thu Nghiên được Tần Tuyết Ngưng thuyết phục gia nhập Tần thị nhận chức phó tổng giám đốc, nàng đã đồng ý. Dù gì Tần thị cũng từng là tâm huyết của Tần Tuyết Nhiễm, còn lưu lại rất nhiều vết tích của người kia, mà hiện tại công ty khó khăn trùng trùng, Trần Thu Nghiên cũng không thể nhìn nó đi xuống dốc.

Chưa kể, hai năm trước khi biết Trần Thu Nghiên vì Tần gia mà lựa chọn từ bỏ người nhà và sự nghiệp, Tần lão gia hết sức đau lòng nàng, mở lời để nàng dọn về Tần gia, muốn xem nàng như cháu gái ruột mà đối đãi.

Mới lúc đầu Trần Thu Nghiên còn khó xử, do dự không biết phải từ chối như thế nào. Tần lão gia như hiểu được ý nghĩ của nàng liền nói hiện tại Tần Tuyết Nhiễm ra đi làm ông thật sự rất mất mát, nếu như có thể nhận thêm một đứa cháu như nàng thì cũng xem như được an ủi phần nào. Trần Thu Nghiên nghe vậy liền đồng ý, không lâu sau thì dọn tất cả hành lý chuyển về cùng nhà với Tần Tuyết Ngưng, cũng chính là căn nhà trước đây Tần Tuyết Nhiễm từng ở. Việc này còn giúp nàng có thể thuận tiện trao đổi công việc với Tần Tuyết Ngưng bất cứ khi nào, cô ấy vừa mới tiếp quản Tần thị, không hiểu quá nhiều về nghiệp vụ tài chính và quản lý công ty, Tần lão gia cũng mở lời nhờ vả Trần Thu Nghiên hỗ trợ cho cô ấy. Cho nên hai người càng là sớm chiều chung đụng.

Trần Thu Nghiên không nhớ kể từ khi nào thì Tần Tuyết Ngưng bắt đầu thay đổi cách xưng hô với mình, có lẽ là sau khi nàng tiến vào Tần thị được vài tháng?

Mới đầu nàng nghe danh xưng này cảm thấy không quá thích hợp, nhắc nhở Tần Tuyết Ngưng vẫn là nên gọi chị Thu Nghiên như lúc trước. Nhưng Tần Tuyết Ngưng tính cách có chút kiêu ngạo tuỳ hứng, bỏ ngoài tai lời nói của nàng, vẫn một mực làm theo ý mình, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể mặc kệ.

"Ăn cơm chưa?" Tần Tuyết Ngưng vừa nâng tay đưa túi đồ ăn lên cao lắc lắc vừa hỏi Trần Thu Nghiên.

"Lại mua cơm cho tôi sao? Em đặt lên bàn đi, một lát nữa xong việc tôi sẽ ăn." Nói, Trần Thu Nghiên tiếp tục cúi đầu lật xem văn kiện trên tay.

Tần Tuyết Ngưng đặt đồ ăn lên bàn trà, đi đến bàn làm việc, trực tiếp đoạt lấy văn kiện trên tay nàng gập lại, để sang một bên.

"Ăn cơm trước đi. Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói." Cô vừa nói vừa kéo nàng đứng dậy đi đến bàn trà, một bộ dáng không cho cự tuyệt.

"Được rồi tôi đi. Đừng kéo."

Hai người ngồi xuống, Tần Tuyết Ngưng lấy ra đũa muỗng, sau đó lấy hộp cơm giữ nhiệt bốn tầng ra khỏi túi, mở ra từng tầng đặt xuống bàn, ngay lập tức hương thơm từ đồ ăn bốc lên bay vào mũi Trần Thu Nghiên khiến nàng không đói bụng cũng muốn ăn.

"Cảm ơn em."

"Không có gì. Chị vì công ty làm việc chăm chỉ đến cơm cũng quên ăn. Thân là tổng giám đốc tôi tất nhiên phải quan tâm vấn đề ăn uống của chị, nếu không người khác lại nói tôi bóc lột sức lao động của cấp dưới."


Trần Thu Nghiên bật cười. "Em cũng thật biết nói đùa. Lần sau những việc này để cho trợ lý đến làm là được rồi."

Tần Tuyết Ngưng mặt vô biểu tình. "Bọn họ cũng rất bận."

Trần Thu Nghiên tiếp nhận đũa. "Em đã ăn chưa?"

"Tôi ăn rồi."

"Vậy tôi không khách sáo nữa."

Tần Tuyết Ngưng khoanh tay trước ngực, tuỳ ý dựa vào lưng ghế sofa, liếc mắt nhìn Trần Thu Nghiên đang chậm rãi dùng đũa gắp từng chút thức ăn cho vào miệng rồi cẩn thận nhai nuốt. Chỉ là động tác ăn cơm cũng toát lên vẻ điềm đạm ưu nhã, ý cười dịu dàng còn giữ trên khoé môi trông đặc biệt xinh đẹp.

Tần Tuyết Ngưng thầm nhớ lại hai năm trước, khoảng thời gian một tháng sau khi Tần Tuyết Nhiễm mất, lúc ấy cô còn đang gặp phải tầng tầng khó khăn khi vừa mới tiếp nhận vị trí tổng giám đốc Tần thị. Sau đó ông nội gợi ý cho cô đến tìm Trần Thu Nghiên.

Thời điểm đó Tần Tuyết Ngưng tra được Trần Thu Nghiên sau khi rời nhà thì một mực chỉ ở lại trong khách sạn không có ra ngoài. Sau khi tìm đến khách sạn, gõ cửa thế nào cũng không có ai ra mở cửa, cô đành phải nhờ nhân viên lấy chìa khoá dự phòng. Đối với Tần Tuyết Ngưng, cảnh tượng khi vừa mở cửa tiến vào phòng là cảnh tượng khiến cô không thể nào quên được.

Trần Thu Nghiên bộ dạng chật vật không nỡ nhìn, cả người gầy đi một vòng, sắc mặt xanh xao tiều tuỵ, hốc mắt sưng đỏ, không một chút để ý tới hình tượng bản thân khiến cô suýt chút nữa thì không nhận ra người con gái quý khí nhã nhặn của lúc trước.

Nàng cả ngày thất thần, không đàng hoàng chăm sóc bản thân, cơm cũng không ăn tử tế, suốt ngày giam mình trong phòng khách sạn thậm chí cũng không thèm ra ngoài tìm nhà.

Tần Tuyết Ngưng nhìn trạng thái của Trần Thu Nghiên rất nhanh liền hiểu ra được điều gì đó. Nhưng cô cũng không quên mục đích hôm nay mình đến. Cuối cùng, sau một hồi vừa khuyên giải vừa thuyết phục, Trần Thu Nghiên đã đồng ý đến Tần thị nhận chức, một thời gian không không lâu sau cũng dọn hành lý về Tần gia.

Chỉ là sớm chiều chung đụng, có rất nhiều thời điểm Tần Tuyết Ngưng vô tình nhìn thấy Trần Thu Nghiên trốn ở trong một góc âm thầm lặng lẽ khóc. Có khi khóc đến nức nở nghẹn ngào, có khi chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Giống như một con thú nhỏ bị thương lại không muốn bị ai phát hiện, một mình tìm một nơi bí mật tự liếm láp vết thương của mình.

Mỗi lần như vậy, cô đều sẽ không đến bên cạnh an ủi mà chỉ đứng ở một góc, khoanh tay trước ngực dựa vào vách tường lẳng lặng nhìn nàng, sau đó cũng chưa một lần nhắc đến chuyện này.

Rất nhanh Trần Thu Nghiên đã ăn cơm xong, nàng thu dọn rồi quay đầu qua thì thấy Tần Tuyết Ngưng đang dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần. Cảm nhận được ánh nhìn của nàng nhưng cô vẫn không mở mắt, chỉ lên tiếng hỏi: "Ăn xong rồi?"

"Ừ. Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cơm trả cho em."

Tần Tuyết Ngưng bấy giờ mới mở mắt ra, nhàn nhạt mà nhìn Trần Thu Nghiên, trả lời: "Thay vì trả tiền thì tối nay mời tôi ăn một bữa cơm đi."

"Hôm nay không được. Tôi đã hẹn A Tình ra ngoài mua sắm và đi spa. Hay là đổi lại trưa mai tôi mua cơm cho em?" Trần Thu Nghiên tỏ ra áy náy nói.

Tần Tuyết Ngưng nghe vậy đầu tiên là hơi ngạc nhiên, xong lại như hiểu ra điều gì đó, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thâm ý.

Hai năm tiếp xúc gần, cô lại chưa từng nhìn thấy Trần Thu Nghiên có tâm tình ra ngoài đi dạo mua sắm, cần dùng thứ gì đều gọi trợ lý đi mua, càng không nói là đi làm đẹp. Gần như toàn bộ thời gian của nàng chỉ dành cho công việc như thể dùng công việc thôi miên bản thân, ép bản thân trở nên bận rộn để không còn thời gian đi nghĩ đến một số chuyện.


Hiện tại, mà chính xác là gần một tháng nay Trần Thu Nghiên biến hoá rất lớn. Trạng thái tốt lên, tâm tình cũng cực kì tốt, còn thường xuyên lộ ra nụ cười hơn hai năm qua chưa từng tồn tại.

Tần Tuyết Ngưng hiểu rõ nguyên nhân của sự thay đổi này.

Cô gật đầu. "Đúng là nên đi mua sắm, trau chuốt bản thân một chút. Chị so với trước thì già đi rất nhiều."

Trần Thu Nghiên nở nụ cười. Nàng không trách Tần Tuyết Ngưng nói mình già dù cho phụ nữ tối kị nhất là hai vấn đề tuổi tác và cân nặng. Dù gì thì hai năm chung đụng nàng đã sớm hiểu rõ tính cách của người này.

Đứa nhỏ này a, chính là rất độc miệng.

Nàng không tiếp tục vấn đề này nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Cuộc họp cổ đông tuần sau chuẩn bị thế nào rồi?"

"Mọi thứ đều đã sẵn sàng."

Nghe vậy Trần Thu Nghiên ý cười trên môi lại càng lớn hơn. Tần Tuyết Ngưng nhìn rõ nụ cười ấy chứa đựng vui vẻ xen lẫn vài phần chờ mong ở trong đó.

..........

Rất nhanh đã đến cuộc họp cổ đông của Tần thị.

Ở trong phòng họp, Tần lão gia ngồi ở vị trí dành cho chủ tịch, chú Thẩm trợ lý thân tín mấy chục năm của ông đứng phía sau. Ngồi ở hai bên là Tần Tuyết Ngưng, Kiều Thanh cùng một vài cổ đông khác, trong đó có cả Trịnh Tân Thành.

Trịnh Tân Thành mang theo luật sư của hắn chiễm chệ ngồi ở đó, khuôn mặt treo theo nụ cười không rõ hàm ý, thật khiến người khác cảm thấy chướng mắt.

Ngày hôm nay là ngày mà hắn mong chờ đã lâu. Hai năm qua, hắn ra sức thu mua cổ phần nhằm mục đích chiếm đoạt Tần thị, đá Tần lão gia ra khỏi cái ghế chủ tịch. Cuối cùng thì ông trời không phụ lòng người, để cho hắn thành công nắm giữ trong tay kha khá số cổ phần, đủ để hắn đạt được mục đích.

Chỉ cần Tần gia không có Tần thị làm chỗ dựa, hắn có thể từ từ chèn ép khiến cho Tần gia lụn bại.

8 giờ 50 phút, còn mười phút nữa cuộc họp chính thức bắt đầu. Bầu không khí trong phòng họp có chút ngột ngạt, tất cả mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, trong lòng mọi người hiểu rõ mục đích Trịnh Tân Thành có mặt ở đây. Ngày hôm nay e là Tần thị không tránh khỏi một phen sóng gió không yên, thậm chí có khả năng phát sinh biến số.

Những vị cổ đông khác ngồi ở đây trong tay đều có một ít cổ phần của Tần thị, không nhiều, nhưng chỉ cần không phá sản hằng năm đều có thể kiếm về một khoản tiền. Cho nên bọn họ ôm tâm thái xem trò vui, dù hai nhà Tần - Trịnh có đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán đối với bọn họ mà nói cũng không quá ảnh hưởng.

Cùng lúc, ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Lý Bân ngồi ở trên một chiếc Maybach nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt trông có chút khá căng thẳng. Trong khi đó ngồi ở ghế sau là một người phụ nữ trẻ, trên người khoát lên một bộ vest được cắt may tinh tế, trên mặt mang theo kính đen bản lớn, khoé môi giương lên một độ cong xinh đẹp.

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ nhẹ mấp máy phun ra mấy chữ: "Đến giờ rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận