9 giờ, sau khi hoàn thành xong các thủ tục chuẩn bị, người chủ trì tuyên bố buổi họp cổ đông chính thức bắt đầu. Trịnh Tân Thành dường như là gấp không chờ nổi ở trước mặt tất cả mọi người giành quyền lên tiếng trước: "Các vị, trước khi bắt đầu cuộc họp tôi có một chuyện quan trọng muốn thông báo với chủ tịch Tần cùng tất cả các vị cổ đông đang có mặt ở đây."
Hiện trường rơi vào một tràng im lặng, Tần lão gia, Tần Tuyết Ngưng bình tĩnh nhìn Trịnh Tân Thành. Những cổ đông còn lại mấy mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ xem ra cuối cùng cũng bắt đầu khai chiến.
Qua vài giây, Tần lão gia mới lên tiếng: "Trịnh tổng. Không biết ngài đây có vấn đề gì mà phải gấp gáp muốn thông báo như vậy?"
Trịnh Tân Thành nở một nụ cười âm hiểm nói: "Haha hôm nay tôi tới đây để làm gì lẽ nào Tần lão ông không biết? Vậy để luật sư của tôi đến nói cho các người nghe đi."
Sau đó đưa tay ra hiệu cho luật sư của hắn. "Nào, luật sư Trương."
"Vâng." Luật sư của Trịnh Tân Thành hiểu ý, đem một xấp tài liệu từ trong cặp xách ra, dõng dạc đọc: "Các vị, trên tay tôi là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của bốn vị cổ đông khác thuộc tập đoàn Tần thị. Bọn họ hiện không có mặt ở đây cho nên đã uỷ thác cho tôi. Theo đó, ông Từ Trấn Minh, ông Tần Hiểu, ông Trần Hải Long, và bà Giang Dao đồng ý chuyển nhượng tất cả cổ phần trong tay họ cho ông Trịnh Tân Thành, tổng cộng là 25%. Cộng với 12% có sẵn thì hiện tại ông Trịnh đang sở hữu 37% cổ phần của tập đoàn Tần Thị."
Luật sư tiến đến đưa tài liệu cho Tần lão gia. Mấy vị cổ đông ở phía dưới cũng là một phen kinh ngạc xầm xì to nhỏ với nhau. Trong số bọn họ, không có ai là chưa từng được Trịnh Tân Thành hẹn gặp mặt riêng. Mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn thu mua tất cả cổ phần của Tần thị trong tay bọn họ.
Chỉ là ngồi ở đây đều là những người đã từ chối bán cổ phần cho hắn. Bọn họ đều không giống như những cổ đông khác, sau sự kiện cái chết của Tần Tuyết Nhiễm và Tần Kiến Quân thì lo sợ trắng tay nên đã nhanh chóng bán đi cổ phần của mình. Số lượng cổ đông tập đoàn Tần thị trước đây vốn dĩ không ít, ngoài Tần lão gia sở hữu nhiều cổ phần nhất thì số còn lại rải rác phân ra mỗi người một ít. Sau biến cố, cổ phần lưu chuyển, một số vào dồn vào tay Trịnh Tân Thành, một số vào tay người khác.
Đáng nói là trong số những cái tên luật sư vừa nêu ra có một người tên Tần Hiểu, vốn là cháu ruột của Tần lão gia. Thời gian trước Tần lão gia bởi vì tin tưởng hắn cho nên từ chối tất cả người ngoài, đem mười mấy phần trăm cổ phần bán cho hắn. Hiện tại Tần Hiểu lại đem toàn bộ số cổ phần của mình bán cho đối thủ một mất một còn của Tần gia. Theo lý mà nói thì việc hắn làm không có gì là sai, nhưng xét về mặt đạo đức thì hành động này không khác gì là phản bội Tần gia, chặt đứt tình nghĩa hai bên.
Lại không thể không thừa nhận Trịnh Tân Thành hành động vô cùng nhanh gọn hiệu quả, mỗi lần Tần gia gặp biến cố đều ra tay thu mua kha khá số cổ phần, không thèm che giấu đi tham vọng nuốt chửng Tần thị chút nào. Trước đó hắn đã có sẵn trong tay 8%, hai năm qua lại thu mua thêm được đến 29% nữa.
Sau khi xem xong xấp hợp đồng chuyển nhượng, Tần lão gia gân xanh nhảy dựng, sắc mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng. Tần Tuyết Ngưng, Kiều Thanh và chú Thẩm ở bên cạnh cũng không khỏi đen mặt.
Hiện tại, Tần lão gia nắm trong tay 25% cổ phần Tần thị, Kiều Thanh sở hữu 5% vốn được thừa kế từ Tần Kiến Quân, còn Tần Tuyết Ngưng sở hữu 5% trong đó có một nửa là được thừa kế từ Tần Tuyết Nhiễm.
Vốn dĩ trước đây khi thành lập Tần thị, Tần lão gia nắm giữ đến hơn phân nửa số cổ phần. Chỉ là về sau thương hải tang điền, Tần gia nhiều lần gặp biến cố khiến ông không thể không bán đi phần nào để giải quyết khó khăn, cổ phần từ đó cũng bị lưu chuyển ra ngoài không ít.
Mà hiện tại, số cổ phần của Trịnh Tân Thành đã vượt lên trên tất cả mọi người ở đây, cho dù ba người nhà họ Tần có liên kết lại dồn cổ phần về cho một người thì vẫn không bằng của một mình hắn.
Ai có số cổ phần nhiều nhất trong tay thì có quyền quyết định nhân sự trong tập đoàn, bao gồm cả vị trí chủ tịch.
"Hahaha..." Trịnh Tân Thành đắc ý cười lớn.
"Tần lão gia tử. Ông xem xong các văn kiện này thì cũng nên hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi chứ?"
Tần lão gia nhìn bộ dạng phách lối của hắn mà tức giận đến nghẹn khí, đập xấp văn kiện lên bàn, lớn tiếng mắng: "Trịnh Tân Thành! Đừng có ép người quá đáng!"
"Cái gì gọi là ép người quá đáng? Thương trường như chiến trường, thắng thua là chuyện thường tình không phải sao? Tần lão gia ông nên chấp nhận hiện thực đi. Vị trí chủ tịch hiện tại đã thuộc về tôi, Tần thị từ nay cũng nên đổi chủ. Hahaha!"
Trịnh Tân Thành chỉnh chỉnh lại áo vest, đứng dậy, đi đến trước vị trí chủ tịch, đưa tay ra dấu "mời" với Tần lão gia, trên môi không mất đi nụ cười khoái ý.
Tần lão gia xem hiểu ý hắn nhưng ông vẫn không khỏi vị trí, hai người đấu mắt với nhau. Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người nín thở ngưng thần quan sát hai nhân vật chính, không một ai chú ý đến việc cửa phòng họp lặng lẽ mở, người phụ nữ mới lúc nãy còn ngồi ở trên chiếc xe Maybach dưới tầng hầm hiện giờ đã đặt chân tiến vào phòng họp.
"Muốn vị trí chủ tịch? Vậy phải xem tôi có đồng ý hay không đã."
Tất cả mọi người không hẹn cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm, mịt mờ nhìn người phụ nữ xinh đẹp cao gầy, toàn thân toát ra khí chất cao quý lãnh diễm đang tiến vào. Chỉ là giây tiếp theo, khoảnh khắc người kia nâng tay tháo ra cặp kính râm thì trừ Tần lão gia cùng Tần Tuyết Ngưng ra, tất cả người ở đây đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi.
Đây chẳng phải là Tần Tuyết Nhiễm đã chết hai năm trước sao?
Đây... đây là người chết đội mồ sống dậy???
"Cô... cô..." Bọn họ chỉ tay về phía cô mà lắp bắp, vẻ mặt như không thể tin được.
Bỏ qua biểu cảm của bọn họ, Tần Tuyết Nhiễm nở một nụ cười xinh đẹp, đôi môi mấp máy nhẹ nhàng nói: "Các vị, đã lâu không gặp."
Thanh âm của cô không lớn lại đặc biệt rõ ràng, làm cho tất cả mọi người không thể không tiếp thu một điều: Đây thật sự là Tần Tuyết Nhiễm đã từng làm mưa làm gió ở hai giới hắc bạch đạo thành phố Thanh Châu trong quá khứ, không phải thi thể cũng không phải hồn ma, mà là một người sống sờ sờ.
Mà lúc này nụ cười trên môi Trịnh Tân Thành cũng đã trở nên cương cứng, sắc mặt trắng bệch. Hắn mất nửa phút mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra, xoay đầu qua nhìn Tần lão gia thì phát hiện ông ấy nào còn có biểu tình tức giận như thể sắp lên cơn đau tim đến nơi như lúc nãy, hiện tại đã biến thành mỉm cười thâm ý đối diện với tầm mắt của hắn.
Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp tiến đến vị trí bên cạnh Tần lão gia, phía sau còn có một người đàn ông khác mặc vest đen, đeo kính cận đi theo. Tần Tuyết Ngưng không nói lời nào đứng dậy nhường chỗ cho cô, bản thân thì di chuyển đến một vị trí trống khác phía ngoài cùng.
Lúc bấy giờ Trịnh Tân Thành mới nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Tần Tuyết Nhiễm! Quả nhiên là cô! Cô không chết?" Nếu như tập trung nghe kĩ thì có thể nghe ra một tia run rẩy không dễ phát hiện trong thanh âm của hắn.
Tần Tuyết Nhiễm ngồi xuống, vẫn là mỉm cười, lộ ra độ conh 30 độ hoàn mỹ trên khoé môi, mắt đối mắt với hắn.
"Cảm ơn Trịnh tổng quan tâm. Tôi đây phúc lớn mạng lớn, hai năm trước bị người khác hãm hại, đại nạn không chết. Hiện tại tôi quay trở về lấy đi những thứ nên thuộc về mình. Đồng thời cũng muốn nói cho một số kẻ biết - Tần gia chúng tôi không dễ chọc."
Thanh âm rất nhẹ nhàng, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh một số từ ngữ mấu chốt, làm cho người khác không thể không sợ người phụ nữ này. Đồng thời mọi người ở đây đều hiểu câu nói cuối cùng kia là có ý gì, và người mà cô muốn nhắm đến rốt cuộc là ai.
Trịnh Tân Thành nghẹn lời nửa chữ cũng không phát ra được, chỉ có thể không cam lòng quay trở về vị trí của mình, tức giận ngồi xuống.
"Được rồi, không làm mất thời gian của mọi người nữa, tôi hiện tại sẽ đi luôn vào vấn đề chính." Tần Tuyết Nhiễm thu hồi tươi cười đồng thời đưa tay ra hiệu với người đàn ông mặc vest đeo kính ở phía sau.
Anh ta gật đầu bước đến, cũng lấy ra trong cặp xách một xấp văn kiện. "Các vị, tôi là luật sư của cô Tần Tuyết Nhiễm, trên tay tôi là giấy chứng nhận sở hữu cổ phần của cô ấy. Trên này có viết rõ, cho đến ngày 1 tháng 3 năm 2023, cô Tần sở hữu tổng cộng 13% cổ phần của tập đoàn Tần thị."
Anh ta đưa văn kiện cho thư kí của cuộc họp, thư kí đem đặt sang máy chiếu, màn hình lập tức hiển thị rõ ràng nội dung giấy chứng nhận, giấy trắng mực đen rõ ràng, còn có cả đóng dấu.
Người ở hiện trường bị đưa từ hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Bọn họ không những phải tiếp nhận một sự thật là Tần Tuyết Nhiễm - người được cho là đã chết hai năm trước, hiện tại lại đang sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ. Mà còn phải tiếp nhận một sự thật khác là Tần Tuyết Nhiễm từ lúc nào đã nắm trong tay 13% cổ phần của Tần thị.
Luật sư của Tần Tuyết Nhiễm đưa tay lên đẩy mắt kính, tiếp tục dõng dạc: "Ngoài ra, trên tay tôi còn có một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã được kí tên đóng dấu. Cụ thể là ba ngày trước, ông Tần Kiến Minh đã chuyển nhượng 25% số cổ phần đang sở hữu cho cô Tần Tuyết Nhiễm. Như vậy tính đến hôm nay, cô Tần sở hữu tổng cộng là 38% cổ phần tập đoàn Tần thị, so với ông Trịnh Tân Thành thì nhiều hơn 1%."
Hiện trường đang tĩnh lặng bỗng chốc sôi nổi lên, các cổ đông mấy mặt tranh nhau nhỏ giọng nghị luận.
Dù từ rất lâu về trước giới thương trường đã dấy lên tin tức Tần Tuyết Nhiễm tương lai sẽ kế nhiệm chức chủ tịch của Tần thị, tuy nhiên đó cũng chỉ là tin đồn. Hiện tại, hành động chuyển toàn bộ cổ phần của Tần lão gia đã biến tin đồn thành sự thật, chính thức giao quyền thừa kế cho Tần Tuyết Nhiễm.
Có điều, Tần lão gia chuyển nhượng cổ phần cho Tần Tuyết Nhiễm vậy còn Tần Tuyết Ngưng thì sao? Nghĩ vậy mọi người không hẹn cùng dồn ánh mắt về phía Tần Tuyết Ngưng, chỉ thấy cô ấy vẫn bình thản ngồi ở đó, hai cánh tay gác lên tay vịn ghế, hai bàn tay đan lại với nhau, trên môi vẫn lộ ra nụ cười mỉm không rõ ý vị, cũng không nhìn ra bất kì biểu cảm tức giận hoặc không cam lòng nào từ cô ấy.
Lại nghĩ đến buổi họp ngày hôm nay quả nhiên là một buổi họp cổ đông bão táp, diễn biến không khỏi khiến bọn họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Mà người ở đây cũng chỉ có một mình Trịnh Tân Thành là có tâm tình biệt nữu nhất. Hắn kiềm nén cơn tức giận đến mức đỏ mặt, gân xanh trên trán nhảy dựng, tay nắm chặt thành quyền. Cảm giác thất bại ê chề lan tràn lan khiến toàn thân hắn run rẩy.
Để đi đến ngày hôm nay Trịnh Tân Thành đã chuẩn bị ròng rã suốt hai năm trời. Hai năm không tiếc bất cứ giá nào thu mua cổ phần Tần thị, thậm chí bỏ ra cái giá cực lớn để mua chuộc Tần Hiểu quay lưng với Tần gia đứng về phía hắn. Mục đích duy nhất là để ngày hôm nay có thể tận mắt chứng kiến người nhà họ Tần phải thất bại cúi đầu trước hắn, chấp hai tay nhường đi cái ghế chủ tịch.
Hơn nữa, Tần thị cũng có liên kết chặt chẽ với chuyện làm ăn trong bóng tối của Tần gia. Nếu như nắm được Tần thị trong tay thì đâu còn sợ không đối phó được với bọn họ?
Chỉ là, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được chuyện Tần Tuyết Nhiễm vẫn còn sống. Hơn nữa còn ẩn mình hai năm sau đó bất ngờ xuất hiện tát vào mặt hắn một phát đau như vậy.
Đưa mắt đảo qua Tần lão gia, Tần Tuyết Nhiễm và Tần Tuyết Ngưng, hắn mới phát hiện cả ba người đều đang mỉm cười đắc ý mà nhìn hắn, khuôn mặt viết rõ ba chữ 'chúng tôi thắng'.
Hừ!!! Không hổ danh là người nhà, ngay cả vẻ mặt cũng giống nhau đến vậy. Trịnh Tân Thành ánh mắt hung ác như dã thú nhìn Tần Tuyết Nhiễm.
Tần Tuyết Nhiễm cũng không có bị ánh mắt kia doạ sợ, ung dung tựa vào lưng ghế thản nhiên nói: "Trịnh tổng ngài sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Thương trường như chiến trường, thắng thua là chuyện thường tình không phải sao? Ngài vẫn là nên chấp nhận hiện thực đi."
Cô đem tất cả những lời Trịnh Tân Thành nói với Tần lão gia một chữ cũng không sai trả lại cho hắn.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt của Tần Tuyết Nhiễm là đắc ý và khiêu khích nhưng cũng chứa một tia nguy hiểm, còn Trịnh Tân Thành thì hai mắt tràn đầy lửa giận. Bầu không khí giương cung bạt kiếm lại nổi lên khiến cho người xung quanh căng thẳng chảy mồ hôi lạnh.
"E hèm!"
Cuối cùng vẫn là Tần lão gia ho khan một tiếng mới dừng lại trận này. Mọi người thu hồi ánh mắt, dời lực chú ý về phía ông ấy.
Lúc này ông mới hắng giọng: "Tôi hiện tại có chuyện muốn thông báo với tất cả các cổ đông có mặt ở đây.
Tôi đồng ý chuyển nhượng cổ phần đồng thời rút khỏi vị trí chủ tịch, để lại cho cháu gái của tôi Tần Tuyết Nhiễm. Kể từ thời khắc này, Tần Tuyết Nhiễm chính thức tiếp quản Tần thị, đồng thời cũng có quyền quyết định tất cả mọi việc của công ty. Còn tôi sẽ lui về nghỉ hưu, sẽ không tham dự bất kì hoạt động nào của Tần thị nữa. Về sau, hy vọng các vị có thể tận lực hỗ trợ con bé, chung tay làm cho tập đoàn của chúng ta ngày càng phát triển lớn mạnh, nhanh chóng lấy lại vị thế ban đầu."
Đợi Tần lão gia nói hết câu, Tần Tuyết Ngưng từ nãy giờ vẫn ngồi yên cuối cùng cũng có hành động. Cô đưa hai tay lên chậm rãi vỗ. Sau đó, trừ Trịnh Tân Thành và Tần Tuyết Nhiễm thì những người khác cũng theo đó mà vỗ tay, tạo thành âm thanh giòn vang vang lên khắp phòng họp.
Sau đó Tần lão gia đưa tay ra hiệu, chờ tất cả mọi người giữ trật tự ông lại nói: "Nếu các vị đã không có ý kiến vậy thì tiếp theo cuộc họp sẽ do chủ tịch mới chủ trì. Tôi đây xin phép cáo từ trước."
Nói rồi Tần lão gia chống gậy đứng dậy, chú Thẩm ở phía sau tiến lên đỡ ông, hai người từ từ rời khỏi phòng họp.
Tần lão gia vừa đi, Trịnh Tân Thành cũng âm trầm đứng dậy. "Tôi cũng cáo từ. Trợ lý sẽ đại diện cho tôi tham dự cuộc họp. Các vị, xin cứ tự nhiên." Trước khi rời đi còn không quên cho Tần Tuyết Nhiễm một ánh nhìn không rõ ý vị.
Tần Tuyết Nhiễm cũng không thèm để ý, mỉm cười đứng dậy, thong dong tiến đến cái ghế chủ tịch, ngồi lên vị trí cao nhất thuộc về mình.
"Các vị. Hôm nay Tần Tuyết Nhiễm tôi rất vinh hạnh có thể tiếp nhận vị trí chủ tịch của tập đoàn Tần thị, đại diện Tần thị chủ trì cho cuộc họp cổ đông, đồng thời cảm ơn các vị đã có mặt đầy đủ. Tiếp theo chúng ta cứ làm theo quy trình, để cuộc họp được diễn ra theo đúng quy định."
Sau đó, cuộc họp diễn ra suôn sẽ thuận lợi. Đến 11 giờ rưỡi, Tần Tuyết Nhiễm thông báo tạm nghỉ trưa một tiếng rưỡi. Mọi người cùng đứng dậy, theo sự chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân lục đục rời khỏi phòng họp đi nhà hàng dùng cơm trưa và nghỉ ngơi.
Đợi người đi hết, phòng họp chỉ còn lại hai người, Tần Tuyết Ngưng lúc này mới dời ánh mắt về phía Tần Tuyết Nhiễm, không kiêng kị nhìn cô chằm chằm. Tần Tuyết Nhiễm khí thế cũng không thua kém đấu mắt với cô ấy.
Phòng họp rộng lớn bỗng yên tĩnh một cách dị thường, hai người vẫn nhìn nhau không rời, không ai chịu thua kém ai.
Qua hơn một phút sau, Tần Tuyết Ngưng mới chớp mắt đồng thời nhếch miệng cười, kiệm lời nói: "Chúc mừng."
Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới thu hồi lại biểu cảm, cơ mặt dãn ra, mỉm cười nói: "Hai năm qua vất vả cho em rồi, cảm ơn em."
Vừa rồi cô chỉ là muốn nhìn kĩ Tần Tuyết Ngưng một chút. Đã rất lâu không có gặp lại cô em gái này.
Tần Tuyết Ngưng nhướng mày. "Chỉ nói cảm ơn đơn giản như vậy?"
Tần Tuyết Nhiễm bật cười.
Tần Tuyết Ngưng bỗng dưng thu hồi lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Có điều hiện tại Trịnh Tân Thành nắm giữ đến 37% cổ phần, không khác gì một quả bom nổ chậm. Chị có tính toán gì?"
Tần Tuyết Nhiễm trước đây đúng là không thể ngờ Trịnh Tân Thành có thể thu mua cổ phần Tần thị nhanh chóng đến vậy. Tai nạn xe xảy ra, sau khi thoát chết cô liền cùng Tần lão gia tương kế tựu kế vạch ra kế hoạch giả chết. Thời gian sau đó vẫn luôn ẩn mình đồng thời âm thầm bí mật thu mua cổ phần, mục đích muốn củng cố địa vị của Tần gia ở Tần thị thêm một chút.
Chỉ là có nhiều lúc vẫn chậm hơn Trịnh Tân Thành một bước. Xem ra có tới 99% là hắn đã biết trước việc cô sẽ xảy ra chuyện nên mới chuẩn bị kế hoạch thu mua từ trước. Kẻ chủ mưu hại cô và chú ba đi vào chỗ chết không ai khác chính là hắn.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tần Tuyết Nhiễm nổi lên một tia phẫn hận, hạ thấp giọng: "Cứ xem như là đem cổ phần rải rác bên ngoài tập hợp cùng một chỗ đi. Đợi đến thời cơ thích hợp chúng ta tìm cách một lần đoạt về."
Đúng vậy, chỉ cần loại trừ được Trịnh Tân Thành, 37% cổ phần kia cũng không khó thu mua lại. Đến lúc đó Tần thị chính là thiên hạ của Tần gia. Còn bây giờ cứ để Trịnh Tân Thành giữ nó thêm một đoạn thời gian nữa đi.
Sau đó cô lấy lại vẻ mặt mỉm cười hoà nhã, chống tay đứng dậy, cười thở ra một hơi. "Đi thôi, đi ăn cơm."
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng họp, bất chợt có một bóng người xuất hiện, đợi Tần Tuyết Nhiễm vừa ra khỏi cửa đã mạnh mẽ nhào vào lồng ngực cô, vòng hai cánh tay siết chặt lấy eo cô.
_________________________
Những kiến thức liên quan đến kinh doanh, thương trường, cổ phần, vân vân... tui cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết viết sao cho phù hợp cốt truyện thôi, nhiều khi cũng không đúng với thực tế. Các bạn đọc thấy chỗ nào không hợp lý cứ góp ý nhé 😊😊😊