Ở bên kia, Tần Tuyết Nhiễm ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng của mình, trên tay cầm một tập hồ sơ, ánh mắt là một mảnh phức tạp.
Nội tâm của cô hiện giờ đang vô cùng hỗn loạn, trăm ngàn thứ cảm xúc ngổn ngang thi nhau tra tấn thần kinh.
Sáng hôm nay khi vừa nhìn thấy vóc dáng của một trong hai kẻ đột nhập, người đầu tiên mà Tần Tuyết Nhiễm nghĩ đến không ai khác chính là Lâm Dương Thần.
Bởi vì quá giống.
Tuy không thể nhìn rõ mặt mũi nhưng từ vóc dáng nhỏ nhắn, chiều cao, cho đến bóng lưng, một cái quay đầu, tất cả đối với cô mà nói đều quá đỗi quen thuộc.
Một khắc ra tay ngăn cản phát súng của Lý Bân cô cũng là hoàn toàn hành động theo bản năng.
Nghĩ đến khả năng người kia chính là Lâm Dương Thần cô liền vội vàng chạy đến cô nhi viện Hạnh Phúc, mục đích chỉ để xác nhận suy đoán của mình.
Khi nghe cô lao công ở cô nhi viện nói Lâm Dương Thần lúc sáng có đến rồi lại không thấy người đâu, đáy lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác bất an lo sợ.
Chỉ khi Lâm Dương Thần xuất hiện ở trước mắt lại thêm lời kể của viện trưởng Chu, tâm tình đã treo lên cao mới được hạ xuống, hoài nghi đã lên men trong lòng cũng tan đi đôi phần.
Hơn nữa theo như phân tích của cô thì chiếc xe mà hai kẻ đột nhập đã lấy chỉ là xe đời cũ, tốc độ không thể nào sánh với xe thể thao đời mới cho nên Lâm Dương Thần không có khả năng trở về cô nhi viện trước cô một bước, càng sẽ không nhanh như vậy đã kịp thời thay quần áo, đổi giày.
Có lẽ cô chỉ là quá đa nghi mà thôi.
Nhưng mà suy nghĩ đó rất nhanh liền bị Tần Tuyết Nhiễm phủ nhận.
Huỵch——
"Cháu không sao chứ?" Tần Tuyết Nhiễm có chút lạnh nhạt hỏi bé gái mũm mĩm chỉ khoảng 5,6 tuổi vừa đụng phải cô rồi té ngã lăn quay ở trên sân.
"Cháu không sao." Đứa bé nỗ lực chống tay đứng dậy, cặp mắt tròn xoe ngập nước sắp khóc đến nơi.
"Tiểu Màn Thầu! Tiểu Màn Thầu mau lại đây!" Mấy đứa bé khác đang chơi đùa ở bên kia không ngừng hướng về phía bên này hô to gọi nhỏ.
Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm chợt loé.
"Đợi đã!" Cô vươn tay giữ lại bé gái đang muốn chạy đi sau đó ngồi xổm xuống, làm cho tầm mắt của mình ngang bằng với nó, thả nhẹ âm giọng hỏi: "Tên của cháu là Tiểu Màn Thầu sao?"
"Đúng vậy ạ." Tiểu Màn Thầu ngoan ngoãn trả lời.
"Không phải cháu phát sốt sao?" Tần Tuyết Nhiễm tiếp tục hỏi.
Tiểu Màn Thầu: "Cháu đã hết sốt từ ngày hôm qua rồi."
"Vậy cho cô hỏi thêm một chuyện nữa nhé.
Ở chỗ này có còn bạn nhỏ nào khác cũng tên Tiểu Màn Thầu giống cháu hay không?" Tần Tuyết Nhiễm mặt không gợn sóng hỏi, trong lòng đã là sông cuộn biển gầm.
"Ưmm..." Tiểu Màn Thầu gãi gãi đầu suy nghĩ sau đó thành thật lắc đầu.
"Không có ạ.
Chỉ có một mình cháu."
Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm lục lọi trong túi xách tìm được mấy cây kẹo mút đủ màu đưa cho đứa bé.
Lâm Dương Thần thích ăn nhất chính là kẹo mút, nghiễm nhiên túi xách của cô cũng luôn luôn để sẵn vài cây kẹo.
Tiểu Màu Thầu nhận được kẹo vui vẻ chạy đi chơi cùng các bạn, Tần Tuyết Nhiễm ngược lại thất hồn lạc phách rời khỏi cổng cô nhi viện, thẫn thờ ngồi vào trong xe.
Mãi cho đến khi Lâm Dương Thần từ cổng lớn xuất hiện, mở cửa xe ngồi vào bên ghế lái phụ cô mới điều chỉnh lại tâm tình của mình, nỗ lực tỏ vẻ trấn định như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Dương Thần gạt cô.
Một trong hai kẻ đột nhập vào Tần gia ngày hôm nay không ai khác chính là nàng.
Vì sao nàng phải làm như vậy?
Tần Tuyết Nhiễm nghĩ đến việc bản thân bị người mình yêu nhất tin tưởng nhất lừa gạt, tay dùng sức siết chặt tập hồ sơ cho đến khi nó trở nên nhăn nhúm không ra hình dạng.
Qua rất lâu sau Tần Tuyết Nhiễm mới thở dài một hơi cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, tay cũng dần dần buông lỏng.
Hai mắt cô rũ xuống, ánh mắt rơi xuống tập hồ sơ đang nằm trên tay.
Đây là tài liệu mà nửa tháng trước Tần Tuyết Ngưng đưa cho cô.
Nửa tháng nay cô đều không mở ra xem cũng không động vào nó.
Nhưng là sự việc xảy ra ngày hôm nay khiến cô không thể tiếp tục xem như nó không hề tồn tại.
Một lát sau, Tần Tuyết Nhiễm gọi Lý Bân vào thư phòng.
Lý Bân còn đang xử lý mớ rắc rối do hai kẻ đột nhập gây ra thì bị Tần Tuyết Nhiễm gọi.
Anh ta vừa tiến vào thư phòng đã thấy đại tiểu thư nhà mình sắc mặt cực kì kém ngồi ở trước bàn làm việc, trên tay là tập hồ sơ chứa chứng cứ mà lúc trước anh ta thu thập được.
Lý Bân liền phần nào hiểu được nguyên nhân.
"Đại tiểu thư, cô cho gọi tôi?"
"Vụ tai nạn hơn hai năm trước của Lâm Dương Thần, đem tất cả thông tin mà anh đã điều tra được báo cáo lại với tôi."
"Vâng ạ." Lý Bân gật đầu, bắt đầu tỉ mỉ báo cáo lại kết quả mà anh ta khổ công điều tra được.
"Lần đó tôi tìm gặp kẻ gây tai nạn cho Lâm tiểu thư truy hỏi.
Hắn nói hôm đó hắn uống say lái xe đâm phải Lâm tiểu thư, sau đó vì quá hốt hoảng nên lập tức đem người đi bệnh viện mà không dám báo cảnh sát.
Sở dĩ chọn bệnh viện Tân Viễn là vì nơi đó có một y tá là người quen của hắn, có thể giúp đỡ làm thủ tục đồng thời giấu kín chuyện này.
Sau đó Lâm tiểu thư cứ mãi hôn mê, trên người không có điện thoại hoặc giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận, cũng không có ai tìm đến nên hắn đã giấu nhẹm luôn chuyện này, hai năm qua luôn âm thầm đóng viện phí để cô ấy tiếp tục ở lại bệnh viện.
Những lời hắn nói nghe thì có vẻ rất hợp lý không một chút sơ hở.
Nhưng sau đó tôi lại tra ra được ngày hôm đó hắn đích xác có lái xe đâm phải một người ở trên đường Đồng Lư, nhưng cô gái kia căn bản không phải Lâm tiểu thư mà là một người khác, sau ba tháng thì cô ấy cũng đã xuất viện.
Sau đó tôi quay lại gặp kẻ gây tai nạn một lần nữa để truy hỏi vì sao lần trước dám gạt tôi, nhưng dù có bị người của chúng ta đánh một trận thừa sống thiếu chết thì hắn vẫn nhất quyết không tiết lộ, chỉ nói vì tính mạng của vợ con, dù có bị đánh chết cũng không thể nói thêm điều gì.
Cuối cùng tôi chỉ có thể bỏ qua không tiếp tục truy cứu nữa.
Tất cả những điều này đều chứng minh việc Lâm tiểu thư đã nói dối.
Chi tiết đều nằm ở trong hồ sơ trên tay cô, cô có thể mở ra xem."
Lý Bân nói xong hết thảy thì yên lặng chờ đợi phản ứng của Tần Tuyết Nhiễm, chỉ thấy toàn bộ quá trình cô đều mặt vô biểu tình.
"Tôi biết rồi.
Anh ra ngoài đi."
Lý Bân không có lập tức rời đi, chần chừ một lúc mới nói: "Đại tiểu thư, tôi biết có những lời cô không thích nghe nhưng tôi không thể không nói.
Chuyện của Lâm tiểu thư tôi hy vọng cô có thể dùng lý trí giải quyết chứ không phải là tình cảm.
Dù gì thì ở trong mắt tôi, đại tiểu thư cô từ trước đến nay luôn là mạnh mẽ quyết đoán, luôn đặt lợi ích của Tần gia lên hàng đầu."
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt trong thoáng chốc biến thâm trầm.
"Xử lý thế nào tôi tự biết, không cần anh dạy."
"Tôi không có ý đó.
Tôi chỉ là đứng ở vị trí của một thuộc hạ trung thành, cũng là người cùng đại tiểu thư từ nhỏ lớn lên, quan tâm cô.
Tôi không hy vọng cô để tình cảm lấn át lý trí dẫn đến phán đoán sai lầm, đến cuối cùng tổn thương nhiều nhất là chính cô."
Không đợi Tần Tuyết Nhiễm kịp nổi cơn giận Lý Bân đã nhanh chóng cúi đầu nói: "Vậy tôi xin phép ra ngoài trước."
Lý Bân đi rồi, chỉ còn lại một mình Tần Tuyết Nhiễm ngồi ở đó đối mặt với mớ cảm xúc hỗn loạn trong đầu.
Cô mở niêm phong tập hồ sơ trên tay ra, chậm rãi xem nội dung trên tài liệu.
Mọi chứng cứ trong tài liệu đều có thể chứng minh cho lời nói của Lý Bân.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Rất rõ ràng, hai năm trước Lâm Dương Thần không hề gặp tai nạn giao thông như lời nàng đã kể.
Ngay lúc này đây Tần Tuyết Nhiễm thật sự rất muốn chạy đi chất vấn Lâm Dương Thần.
Muốn biết hai năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại mất tích? Rồi còn vết sẹo trên đầu kia là thế nào? Vì sao nàng phải nói dối gạt cô, gạt tất cả mọi người?
Tai nạn của cô và chú ba có liên quan đến nàng sao?
Nàng rốt cuộc có yêu cô hay không?
Nhưng Tần Tuyết Nhiễm không dám.
Cô rất sợ, sợ bản thân chạy đi hỏi Lâm Dương Thần kết quả thu về sẽ không phải một đáp án thật lòng mà là càng nhiều thêm những lời nói dối.
Dù sao thì nếu muốn thành thật với mình, ngay từ đầu nàng đã không chọn cách lừa gạt không phải sao?
Hoặc giả như Lâm Dương Thần thẳng thắn thừa nhận nàng có liên quan đến vụ tai nạn xe hai năm trước đồng thời thừa nhận tất cả những gì tốt đẹp trong suốt thời gian qua chỉ là diễn kịch.
Nàng không yêu mình, nàng đối với mình không có một chút tình cảm nào, thứ tồn tại chỉ có lừa gạt và lợi dụng.
Nếu là vậy Tần Tuyết Nhiễm sợ bản thân mình sẽ tan nát cõi lòng, sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Không! Nhất định không phải như vậy!
Nếu Thần nhi làm vậy vì có lý do bất đắc dĩ thì sao? Nàng vẫn yêu mình, không hề cố ý lừa gạt mình.
Tất cả những gì mà hai người đã từng cùng nhau trải qua đều quá mức chân thật, tình cảm ấy không thể nào là diễn kịch.
Hơn nữa nàng cũng đã cứu Trần Thu Nghiên không phải sao? Mặc kệ nguy cơ có thể bị Trần Thu Nghiên nhận ra rồi tố cáo, nàng vẫn chọn cứu nàng ấy.
Chứng tỏ tâm của Thần nhi vẫn là hướng về phía mình.
Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm từ bỏ việc chất vấn Lâm Dương Thần, quyết định giả vờ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
.........
Một ngày mệt mỏi với đầy cung bậc cảm xúc sắp sửa qua đi, Tần Tuyết Nhiễm bóng lưng thẳng tắp đứng trước khung cửa sổ nhìn về bầu trời đêm xa xa, trên tay là ly rượu vang đỏ thẫm đã vơi đi hơn phân nửa, ánh mắt còn sâu thẳm tăm tối hơn cả màn đêm đen kịt bên ngoài.
'Cạch' Lâm Dương Thần từ phòng tắm mở cửa bước ra, Tần Tuyết Nhiễm chỉ dùng một giây để điều chỉnh cảm xúc trên gương mặt mình.
Cô đặt ly rượu lên bàn, xoay người đi về phía nàng.
"Thần nhi lại đây, chị sấy tóc cho em."
"Dạ."
Lâm Dương Thần ngoan ngoãn bước đến ngồi ở trước bàn trang điểm, Tần Tuyết Nhiễm đứng ở phía sau nàng, bật máy sấy ôn nhu giúp nàng sấy khô từng lọn tóc.
Bởi vì động tác của cô quá mức dịu dàng cộng thêm mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, Lâm Dương Thần rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ.
Đến khi mái tóc đã hoàn toàn khô ráo, Tần Tuyết Nhiễm đóng máy sấy sau đó đột nhiên kéo Lâm Dương Thần còn đang mơ màng xoay nàng về phía đối diện với mình, hôn lên môi nàng.
Hành động này khiến Lâm Dương Thần trong nháy mắt tỉnh ngủ trợn tròn hai mắt.
Lưỡi của Tần Tuyết Nhiễm rất nhanh đã thành công cạy mở hàm răng nàng, linh hoạt tiến vào bên trong càn quấy.
Tuy nhiên rất nhanh nàng đã có thể bắt kịp tiết tấu, nhắm hai mắt đáp lại cô.
Môi lưỡi giao triền, đầu lưỡi Tần Tuyết Nhiễm bắt được đầu lưỡi Lâm Dương Thần liền quấn lấy, mãnh liệt dây dưa trêu đùa.
Hai người đã quá quen thuộc hơi thở cùng khí tức của đối phương, cũng thuần thục với kiểu thể hiện tình cảm này, thuần thục quấn quýt lấy nhau, cùng nhau trao đổi mật ngọt.
Lâm Dương Thần cảm giác Tần Tuyết Nhiễm hôm nay có chút kì lạ.
Thời gian gần đây hai người hôn nhau hoặc thậm chí là làm chuyện thân mật hơn cô đều tận lực đối với nàng thật ôn nhu.
Hôm nay ngược lại có chút nóng vội, hôn cũng là dùng lực mười phần, làm cho tứ chi của nàng rất nhanh đã mềm nhũn, thần trí tê dại.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, thẳng đến khi Lâm Dương Thần sắp thiếu dưỡng khí ngất đi Tần Tuyết Nhiễm mới chịu buông tha.
Cô dứt khoát ôm nàng lên đồng thời ngã lên trên giường, mang theo nàng đè ở trên người mình.
Lâm Dương Thần bất ngờ bị nhấc bổng không khỏi "A!" một tiếng, đến khi nàng kịp phản ứng thì đã thuận thế nằm xấp ở trên người Tần Tuyết Nhiễm, miệng vẫn còn thở hổn hển.
Tần Tuyết Nhiễm vòng hai cánh tay ôm chặt nàng vào lòng.
"Thần nhi."
Lâm Dương Thần ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe.
"Muốn chị."
"Hả?" Lâm Dương Thần ngây người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giây phút này Lâm Dương Thần có thể dễ dàng nhìn thấy bao trùm trong đáy mắt của Tần Tuyết Nhiễm là một mảng thâm tình xen lẫn một tia kiên định.
"Chị nói, đêm nay Thần nhi hãy muốn chị."
Lâm Dương Thần vẫn chưa qua cơn sửng sờ.
Nàng cứ nghĩ bản thân nghe nhầm, cho đến khi Tần Tuyết Nhiễm lặp lại câu nàng mới xác định cô thật sự muốn nàng đến chủ động làm chuyện kia...
Tần Tuyết Nhiễm cười khúc khích.
"Làm sao vậy? Không phải lúc trước em vẫn luôn muốn ở trên sao?"
"Nhưng mà...!vì sao?" Lâm Dương Thần có chút không thể tin được hỏi.
"Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên muốn trao thân cho Thần nhi mà thôi.
Dù sao thì chúng ta cũng đã yêu nhau rất lâu rồi, em sớm đã cho chị, mà chị lâu như vậy vẫn chưa có cho em.
Điều đó đối với em thật không công bằng, em có oán trách chị không?"
"Không!" Lâm Dương Thần không ngừng lắc đầu.
"Sao em có thể oán trách chị?"
Em vốn dĩ nguyện ý để chị áp cả đời.
Nhưng điều này Lâm Dương Thần chỉ nghĩ trong đầu mà không có nói ra.
Quá xấu hổ!
"Vậy...! em bắt đầu nhé?" Thật hiếm có dịp A Nhiễm để mình chủ động, hơn nữa lần này trông chị ấy hoàn toàn nghiêm túc, tuyệt không có ý thả mồi dụ mình mắc câu như những lần trước.
Lâm Dương Thần vừa kích động lại vừa thấp thỏm bất an, sợ bản thân làm không tốt khiến Tần Tuyết Nhiễm không thoải mái.
"Được." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười đáp.
"Lần đầu của chị, nhờ Thần nhi chiếu cố nhiều hơn nhé?"
"Được." Lâm Dương Thần nhoẻn miệng cười, cúi đầu 'chụt' một cái hôn lên môi Tần Tuyết Nhiễm sau đó với tay tắt đi đèn trần, bật đèn ngủ lên, điều chỉnh độ sáng đến mức độ phù hợp.
Sau loạt động tác nàng lại leo lên giường, quỳ xấp ở trên người Tần Tuyết Nhiễm, hai tay chống ở hai bên kéo gần khoảng cách với cô, hai mắt ngắm nhìn dáng vẻ của cô say mê không rời.
Tối hôm nay Tần Tuyết Nhiễm mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm màu đen, cổ áo hơi mở rộng lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, lồng ngực bởi vì hô hấp mà phập phồng.
Người kia nằm ở dưới thân nàng, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn nàng chăm chú, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, thần sắc lơ đãng toát lên vẻ quyến rũ mị hoặc không nói nên lời.
Lâm Dương Thần nhìn đến đầu váng mắt hoa, tim đập mãnh liệt như muốn phá vỡ lồng ngực chui ra ngoài.
"Thần nhi?"
Đôi môi đỏ mọng của người kia nhẹ nhàng mấp máy phát ra thanh âm từ tính yêu dị câu nhân, Lâm Dương Thần nhờ đó mới có thể lấy lại chút tinh thần, cố làm ra vẻ trấn định để không cần mất mặt như vậy, hỏi: "A Nhiễm, vậy...!em bắt đầu nhé?"
Chỉ là nàng đã khẩn trương đến mức không xong, thanh âm phát ra đều là run rẩy.
Tần Tuyết Nhiễm cố nén cười trấn an nàng: "Đừng sợ, cứ làm theo ý muốn của trái tim.
Chị sẽ hướng dẫn thêm cho em."
Lâm Dương Thần nuốt một ngụm nước bọt gật gật đầu sau đó chậm rãi cúi thấp đầu, mặt đỏ tim đập đặt những cái hôn mềm mại lên gương mặt Tần Tuyết Nhiễm.
Bắt đầu từ vầng trán trơn bóng trắng nõn cho đến cặp mắt hẹp dài mị hoặc điên đảo chúng sinh, sóng mũi cao thẳng như sọc dừa, hai bên gò má xinh đẹp tinh xảo, cuối cùng lại một lần nữa ngậm lấy cặp môi đầy đặn yêu diễm bắt đầu liếm mút.
Động tác cẩn thận lại chuyên tâm, tràn đầy ôn nhu cùng trân trọng tựa như đang đối đãi với một món đồ trân quý nhất thế gian.
Qua một lúc, nàng nhẹ nhàng dò đầu lưỡi lướt qua kẽ răng cho vào trong khoang miệng cô, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho trơn mềm của người kia.
Xúc cảm mềm mại mang theo mùi vị ngọt dịu khiến nàng mê đắm không lối thoát.
Tần Tuyết Nhiễm trong nháy mắt máu huyết sôi trào, vòng hai cánh tay ôm lấy cổ Lâm Dương Thần nhiệt liệt đáp trả, làm cho cái hôn càng thêm say đắm mãnh liệt.
Hai chiếc lưỡi trơn mềm bắt được nhau liền không ngừng dây dưa truy đuổi, mút lấy nhau tạo nên thanh âm 'chậc' 'chậc' ái muội.
Đầu lưỡi hồng nhuận ướt át len lỏi càn quấy khắp khoang miệng, lấy đi toàn bộ nước bọt cùng khí tức của đối phương.
Hôn hôn một hồi liền mài ra lửa tình.
Lâm Dương Thần tay chân luống cuống cởi đi quần áo ngủ của mình, cởi luôn chiếc váy gợi cảm của Tần Tuyết Nhiễm.
Cả một quá trình Tần Tuyết Nhiễm đều vô cùng chủ động phối hợp nàng.
Lâm Dương Thần toàn thân bị cảm xúc khẩn trương lại xen lẫn một cỗ hưng phấn quấn lấy.
Sau khi tách ra từ cái hôn, nàng gấp không đợi nỗi lại dời cánh môi xuống hôn lấy cần cổ của người dưới thân.
Tần Tuyết Nhiễm vừa thở hổn hển vừa phối hợp ngửa đầu ra sau, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn mặc cho nàng tuỳ ý hôn gặm lên trên đó.
Lâm Dương Thần hết sức chuyên chú hôn lên, vừa hôn vừa gặm vừa liếm mút nhằm để lại dấu vết tạo thành âm thanh 'chụt' 'chụt' phát ra không ngừng.
"Ưm..." Tần Tuyết Nhiễm cất tiếng rên khẽ, trong lòng lại có chút buồn cười.
Lâm Dương Thần vốn không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, động tác hôn liếm lấy mình cũng không chút quy luật, loạn xạ lại vụng về, không khỏi chọc cô một trận tê nhột.
Lâm Dương Thần nghiễm nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tần Tuyết Nhiễm, ngược lại phản ứng của cô khiến nàng vui vẻ như có pháo hoa nở rộ trong lòng, tay đang ôm lấy cổ người kia bắt đầu chậm rãi lướt xuống dưới, mơn trớn bờ vai cùng bắp tay cô.
Xúc cảm trên da thịt Tần Tuyết Nhiễm thật sự rất tốt, chăm chỉ rèn luyện khiến cho da thịt mười phần co dãn đàn hồi lại không mất đi mềm mại đặc trưng của phụ nữ, hơn nữa cũng không tồn tại một chút tì vết nào.
Khiến cho nàng khát vọng muốn sùng bái từng tấc da thịt trên thân thể cô.
Một đường hôn từ cổ xuống xương quai xanh khiêu gợi, Lâm Dương Thần vì quá kích động mà dùng lực răng hơi mạnh.
Xương quai xanh vốn dĩ không có chút thịt lại bị gặm cắn một cách không có kĩ thuật, Tần Tuyết Nhiễm nhịn không được kêu thành tiếng.
Lâm Dương Thần vừa nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn của cô liền hoảng hốt dừng lại động tác, ngẩng đầu lúng túng hỏi: A Nhiễm...!đau sao?"
"Không đau, rất thoải mái." Tần Tuyết Nhiễm cười đáp, dáng vẻ cẩn thận của Lâm Dương Thần khiến cô không nhịn được càng thêm thương yêu.
Sao có thể nỡ nói lời thật khiến nàng mất hứng?
"Thần nhi không cần phải cố kị cái gì hết, cứ thoải mái làm tất cả những điều em muốn."
Giờ khắc này, thân thể cùng linh hồn của cô đều thuộc sở hữu của nàng, mặc nàng đối đãi.
Lâm Dương Thần mỉm cười sau đó cúi đầu xuống, duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm liếm lấy vùng da còn in dấu răng nơi mình vừa cắn, giống như một con thú nhỏ đang cẩn thận liếm láp vết thương của mình.
Một trận ngứa ngáy tê dại ập đến, Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi ngửa đầu tận hưởng đồng thời cố nén xuống dục vọng muốn lật Lâm Dương Thần đè nàng ở dưới thân, hung hăng làm nàng.
Sủng hạnh xong toàn bộ phần cổ và xương quai xanh, Lâm Dương Thần bắt đầu tập trung lực chú ý đến vị trí mê người nhất.
Hai khoả đầy đặn ngạo nghễ dựng đứng trong không khí, căng tròn lại trắng nõn, ngon miệng giống như bánh bao vừa mới ra lò.
Phía bên trên còn được đính thêm hai viên anh đào hồng phấn mê người.
Lâm Dương Thần ánh mắt nóng rực đặt lên nơi đó, cổ họng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"A Nhiễm...!Em...!muốn ăn nó.".