Bhtt Gặp Lại

Căn phòng không tính lớn lại mang đến cảm giác đặc biệt lạnh lẽo, xung quanh bốn bức tường đều được sơn màu xám tro càng tăng thêm bầu không khí u ám quỉ dị. Một vài nơi trên tường, trên nền đất loang lổ những vệt đỏ đã khô mốc vô cùng doạ người.

Dời tầm mắt nhìn sang góc phải của căn phòng, nơi đó có một cái giá lớn treo đầy các hình cụ tra tấn. Có roi da, móc xích, dùi cui, kìm búa cùng nhiều loại khác không rõ tên.

Đáng sợ nhất vẫn là hình ảnh người đàn ông toàn thân đều là máu bị trói treo lơ lửng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dương Thần chứng kiến cảnh tượng đẫm máu tưởng như chỉ có ở trong phim này, thậm chí nàng còn chưa từng xem bộ phim có nội dung tương tự.

Nàng mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy, xương cốt đều nhuyễn. Nội tâm lại quanh quẩn suy nghĩ lẽ nào S đã bại lộ thân phận cho nên mới bị bắt về đây chịu tra tấn? Thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra chóng vánh đến vậy, mới một tuần không gặp mà hắn đã ra nông nỗi này.

Nhưng thay vì lo lắng cho S, Lâm Dương Thần càng lo lắng cho bản thân hơn. Hắn đã bại lộ, còn nàng thì sao? A Nhiễm đưa nàng đến chỗ này rốt cuộc là có dụng ý gì?

Tâm tư của Tần Tuyết Nhiễm quá kín đáo. Dù là người bạn gái sớm tối kề cận bên cô nhưng ngay tại thời điểm này nàng cũng không hiểu được trong lòng cô đang tính toán điều gì.

"Thả hắn xuống!"

Trong lúc Lâm Dương Thần còn đang thất thần, Tần Tuyết Nhiễm đã cất giọng ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

"Vâng."

Hai tên đàn em nghe lệnh điều khiển ròng rọc, dây thừng chùn ra Khương Thịnh liền rơi xuống đất.

Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới xoay đầu nhìn Lâm Dương Thần, thấy nàng một bộ bị doạ sợ đến mất hồn cũng không đến trấn an, chỉ nhàn nhạt nói: "Chính là hắn. Em đi kiểm tra thương thế của hắn một chút."

"À? Được." Lâm Dương Thần lúc này mới tìm về được hồn phách của mình, chậm rãi tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh Khương Thịnh.

Hắn lúc này đã hôn mê bất tỉnh nên không thể mở mắt nhìn nàng. Lâm Dương Thần hít vào thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, duỗi tay bắt mạch cho hắn.

Mạch đập rất yếu. Toàn thân đều là máu cùng với chằng chịt những vết thương ghê người. Dường như có vết roi cũng có vết tụ máu bầm do vật cứng để lại, thậm chí còn gãy xương nhiều vị trí.

Tệ hơn là hắn còn nôn ra máu, có dấu hiệu xuất huyết trong. Lâm Dương Thần đưa tay ấn nhẹ lên ngực phải của hắn, đối phương liền nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn trong vô thức. Nàng nhíu mày, tiếp tục kiểm tra một số vị trí khác xung quanh vùng ngực và bụng.

Qua một lát nàng mới đứng dậy, hướng Tần Tuyết Nhiễm đưa ra kết luận: "A Nhiễm, thương thế của hắn rất nặng. Phổi, gan, lá lách đều chịu tổn thương. Nếu muốn cứu thì phải lập tức đưa người đi bệnh viện."

Tần Tuyết Nhiễm nhận được tin tức vẻ mặt không chút đổi sắc, tư thái khoan thai ngồi ở trên ghế uống trà, ngữ khí lạnh nhạt: "Không cần phí công như vậy."

"Hắn sớm muộn cũng phải chết. Em chỉ cần xác nhận hắn còn có thể chống đỡ đến khi nào."

Dương Thần có chút kinh hãi, nàng thật không quen nhìn dáng vẻ vô tình này của Tần Tuyết Nhiễm. Nàng khó khăn lắm mới tìm được đầu lưỡi của mình, gian nan mở miệng: "Hắn... có lẽ không qua khỏi đêm nay."

Trong lòng Lâm Dương Thần không khỏi dâng lên một loại cảm xúc rất khó tả. Mặc dù nàng cũng từng có ý nghĩ muốn loại trừ S không để hắn có cơ hội gây bất lợi cho Tần Tuyết Nhiễm nhưng nếu có thể, nàng vẫn muốn chọn một phương án vẹn toàn không gây hại đến tính mạng của bất kì ai. Vậy mà hiện tại chân chính chứng kiến cảnh tượng này, nói ra chuyện người này sắp phải chết, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.


"Chuyện tôi căn dặn các cậu làm đến đâu rồi?" Tần Tuyết Nhiễm hướng thuộc hạ của cô đặt câu hỏi nhưng ánh mắt lại không chút gợn sóng dừng ở trên người Lâm Dương Thần đang rũ mi đứng ở phía đối diện.

Tên đàn em bước lên một bước, cung kính cúi đầu nói: "Đại tỷ, người của ta phái đi đã tra được hành tung vợ con của Khương Thịnh, dự kiến sáng mai sẽ bắt được bọn họ."

Tần Tuyết Nhiễm: "Không thể sớm hơn một chút sao?"

"Hàng xóm nói mẹ con bọn họ đã về quê, sáng sớm ngày mai mới trở lại. Dù có cho người đi tìm thì cũng không nhanh như vậy..."

"Được rồi." Tần Tuyết Nhiễm cắt lời anh ta, suy nghĩ một chút lại quay sang hỏi Lâm Dương Thần: "Thần nhi, có cách nào giúp kéo dài mạng sống của hắn qua ngày mai không?"

"À, quên nói với em." Tần Tuyết Nhiễm nâng lên khoé môi đứng dậy chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lâm Dương Thần, cùng nàng giải thích: "Người này là do kẻ thù của chị sắp xếp làm nội gián ở Tần gia đã hơn ba năm, cách đây không lâu mới lộ sơ hở để chị tóm được. Vốn dĩ dự định trước khi giết hắn để hắn nói ra đồng bọn cùng một số thông tin khác nhưng là đối phương lại rất cứng miệng, cho nên chị muốn dùng vợ con đến uy hiếp hắn. Hiện tại tình hình thế nào em cũng đã nghe qua, em xem có cách nào giúp chị không?"

Lâm Dương Thần rũ mi nhìn Khương Thịnh, cuối cùng không đành lòng trả lời: "...Có."

"Cadocolin. Mỗi mũi tiêm có thể giúp kéo dài tính mạng cho người đang hấp hối thêm bảy đến tám giờ đồng hồ. Một người sẽ chịu được hai hoặc ba lần tiêm."

Dù biết nếu như S không sớm chết, đợi đến khi bị Tần Tuyết Nhiễm dùng vợ con đến uy hiếp hắn khẳng định sẽ khai ra thông tin của mình, Lâm Dương Thần vẫn là thành thật đưa cho Tần Tuyết Nhiễm một phương án. Nàng biết, cho dù nàng không chỉ điểm loại thuốc này thì cô cũng sẽ có hàng chục cách khác để kéo dài tính mạng cho hắn.

Tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt ở trên người Lâm Dương Thần. Nghe được một đáp án vừa lòng, khoé miệng của cô chợt giương lên một vòng cung đẹp mắt, nâng tay xoa xoa đầu nàng.

"Ngoan lắm."

Mọi lần khi được Tần Tuyết Nhiễm xoa đầu Lâm Dương Thần đều có cảm giác đặc biệt hưởng thụ. Vậy mà không hiểu sao trong tình huống này, hành động ấy của cô lại chỉ mang lại cho nàng một trận ớn lạnh sống lưng.

"Còn nữa..." Lâm Dương Thần có chút vô lực mấp máy môi. "Không thể mua loại thuốc này ở những nhà thuốc bình thường, phải đến chợ đen mới tìm được."

Tần Tuyết Nhiễm buông tay, trong nháy mắt đã thu hồi nụ cười trên môi sau đó nghiêng đầu cùng thuộc hạ giao phó: "Nghe thấy rồi chứ? Đi chuẩn bị thuốc tiêm cho hắn đi. Còn nữa, kêu bọn A Cương nhanh một chút bắt được hai người kia. Có kết quả liền báo lại cho tôi."

"Vâng."

"Chúng ta đi thôi." Tần Tuyết Nhiễm kéo tay Lâm Dương Thần rời khỏi.

Lâm Dương Thần quay đầu nhìn Khương Thịnh thêm một lần nữa sau đó ngoan ngoãn đi theo Tần Tuyết Nhiễm.

Ở bên ngoài mặt trời đã khuất hẳn sau ngọn núi, thời điểm hai người rời khỏi địa lao trời cũng đã chập tối. Về đến cửa, Tần Tuyết Nhiễm vừa buông tay Lâm Dương Thần đã một mạch đi vào trong nhà, dự định một mình trốn về phòng tự điều chỉnh lại tâm tình.

"Thần nhi."

Nghe thanh âm Tần Tuyết Nhiễm gọi mình, Lâm Dương Thần còn chưa kịp xoay đầu nhìn thì đã bất ngờ rơi vào một cái ôm thật chặt.


Tần Tuyết Nhiễm gắt gao ôm nàng từ phía sau, cằm gác lên vai nàng hỏi: "Tâm tình của em dường như không được tốt?"

Lâm Dương Thần không đáp, có chút lúng túng gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Cảm thấy chị rất tàn nhẫn có phải hay không?" Tần Tiếp Nhiễm hạ thấp giọng.

Đến đây thì Lâm Dương Thần gần như đứng im bất động, không biết nên gật đầu hay lắc đầu cũng không nghĩ được bản thân nên trả lời như thế nào mới tốt.

"Thần nhi, chị từng nói chị hận nhất chính là lừa dối và phản bội. Càng là người mà chị yêu thương tin tưởng thì càng không nên làm vậy với chị. Chị nhất định sẽ không dung thứ."

"Còn kẻ kia nếu hắn đã có cái gan trà trộn vào Tần gia làm nội gián, dám chạm vào nghịch lân của chị thì nên sớm chuẩn bị tốt tâm lý nhận lấy hậu quả rồi mới phải." Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi nói, ngữ khí mang theo tàn nhẫn không chút nào che giấu.

Xung quanh là một tràng yên lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở khe khẽ của hai người.

"Em biết." Qua một lát Lâm Dương Thần mới nhỏ giọng đáp.

"Ừm." Tần Tuyết Nhiễm khẽ cúi đầu, từ phía sau kề sát cánh môi nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng một cái. "Em biết thì tốt."

Nhiệt khí phả vào cổ, Lâm Dương Thần cảm giác toàn bộ lông tơ của mình đều dựng đứng cả lên.

"Lên phòng tắm rửa đi, sau đó xuống ăn cơm." Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới buông tay, kéo ra một khoảng cách với nàng.

"Được." Lâm Dương Thần gật đầu đáp, vừa thoát khỏi trói buộc liền tăng nhanh cước bộ một đường đi thẳng lên lầu.

......

"Thần nhi, ăn nhiều một chút."

Tần Tuyết Nhiễm bỏ vào chén của Lâm Dương Thần con tôm hấp mà cô vừa mới tự tay lột vỏ, sau đó lại không ngừng gắp đồ ăn khác cho nàng.

Lâm Dương Thần nhìn thức ăn được chất đầy như núi trong chén của mình, lại nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn không khỏi cảm thấy có chút kì lạ. "Sao hôm nay đầu bếp lại nấu nhiều món như vậy a?" Hơn nữa toàn bộ đều là món mà nàng thích ăn.

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười đáp: "Là chị dặn đầu bếp nấu nhiều một chút. Em ăn nhiều vào, em quá gầy."

"Ồ" Lâm Dương Thần cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt.

Qua một lát nàng lại hỏi: "A Nhiễm, bọn họ có nói khi nào mới có điện trở lại hay không?"


"Có lẽ phải mất vài tiếng đồng hồ."

Nửa tiếng trước Tần gia đột nhiên mất điện, cả toà biệt thự chìm vào bóng tối. Người làm sau khi kiểm tra một vòng đã báo cáo rằng đường điện nhà bọn bọ đều không có hư hỏng gì, là vấn đề của trạm điện bên ngoài, kéo theo cả khu vực đều mất điện, bắt buộc phải chờ đội thợ điện đến sửa chữa.

Dì Vương nhanh chóng đem nến đến, miễn cưỡng thắp lên ánh sáng nhàn nhạt cho cả căn nhà. Cho nên hiện tại Tần Tuyết Nhiễm cùng Lâm Dương Thần hai người cũng xem như là đang dùng bữa tối dưới ánh nến.

Một bữa cơm còn chưa kịp ăn xong đã thấy Lý Bân đột nhiên chạy đến, một bộ dáng gấp gáp thở hồng hộc gọi: "Đại tiểu thư!"

Tần Tuyết Nhiễm buông đũa, không quên ưu nhã lau miệng rồi mới đáp: "Có chuyện gì?"

Lý Bân thoáng nhìn Lâm Dương Thần sau đó kề môi nói nhỏ bên tai cô.

Tần Tuyết Nhiễm vừa nghe Lý Bân trình bày mày đẹp có chút nhíu lại, suy nghĩ một lát sau đó ra lệnh cho anh ta: "Gọi tất cả anh em đều đi, 10 phút sau tập trung ở cổng."

Lý Bân hỏi lại: "Đại tiểu thư, gọi tất cả sao?"

"Để lại vài người gác cổng là được."

"Vâng." Lý Bân cúi đầu sau đó vội vã rời đi. Trước khi đi còn vô tình cho Lâm Dương Thần một ánh mắt không rõ ý vị, chỉ là thời điểm này Lâm Dương Thần lại chỉ tập trung lực chú ý trên người Tần Tuyết Nhiễm nên không có phát hiện ra.

"A Nhiễm, có chuyện gì sao?" Nàng hỏi.

"Ừm." Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Em ăn tiếp đi. Chị có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi tối có khả năng sẽ về muộn."

"Gấp như vậy sao? Chị không ăn cơm xong rồi hãy đi." Lâm Dương Thần không khỏi ủ rũ đáp.

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười chống tay đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ người kia. "Ừ, có việc gấp. Trời tối như vậy, em ở nhà một mình không sao chứ?"

Lâm Dương Thần lắc đầu.

Tần Tuyết Nhiễm cúi thấp đầu hôn lên trán nàng một cái, nói: "Buổi tối nếu buồn ngủ thì lên phòng ngủ trước, không cần đợi chị. Chị đi đây."

"Em tiễn chị."

Tiễn Tần Tuyết Nhiễm ra cửa, Lâm Dương Thần nhìn bóng lưng cô đang rời đi, buộc miệng gọi:

"A Nhiễm!"

Tần Tuyết Nhiễm dừng lại bước chân, quay đầu chờ nghe nàng nói chuyện.

Dường như ánh trăng xung quanh đều tập trung chiếu vào thân ảnh của Tần Tuyết Nhiễm, ngược sáng khiến cho Lâm Dương Thần không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô. Thật ra nàng cũng không rõ vì sao mình lại gọi người kia, dường như có rất nhiều lời muốn nói với cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Những điều tích tụ trong lòng tựa như một tảng đá mắc kẹt nơi lồng ngực khiến cho nàng cảm thấy có chút hít thở không thông, khó chịu vô cùng.

Cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Trên đường cẩn thận."

"Ừ." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười, thật sâu nhìn nàng sau đó dứt khoát quay lưng, chỉ để lại một quang ảnh thưa thớt theo ánh trăng bàng bạc khúc xạ vào đáy mắt Lâm Dương Thần.


Hình ảnh cô rời đi lưu lại trong đáy mắt nàng thật sâu không thể tan đi.

Cuối cùng Lâm Dương Thần một mình quay trở lại bàn ăn nhưng nàng cũng chỉ ngồi tại chỗ thất thần, cơm cũng nuốt không trôi nữa.

Đợi người làm dọn dẹp xong, Lâm Dương Thần kêu bọn họ đi nghỉ sau đó cầm theo điện thoại một mình ra ngoài, nương theo ánh trăng mỏng manh cùng ánh đèn phát ra từ màn hình điện thoại thuận lợi tìm đến cửa vào địa lao của Tần gia.

Cửa vào không có người canh gác, xung quanh không một bóng người. Xem ra người ở Tần gia đều đã đi theo Tần Tuyết Nhiễm làm việc. Lâm Dương Thần lại đứng ở đó quan sát thêm một chút rồi mới xoay người rời đi.

Về đến nhà, nàng mang theo hai ngọn nến trực tiếp đi lên lầu. Tiến vào thư phòng, nàng đặt hai ngọn nến lên bàn học rồi điều chỉnh vị trí sao cho ánh sáng thuận lợi chiếu xuống.

Mở ra ngăn kéo, bên trong có một bức tranh nhỏ vẽ tay vẫn chưa được hoàn thiện. Nàng lấy nó ra khỏi ngăn kéo rồi đặt lên bàn. Dưới ánh nến lờ mờ, tiếp tục vẽ nốt phần còn lại.

Không lâu sau bức tranh được hoàn thành, nàng lật mặt sau rồi viết lên đó vài dòng chữ nhỏ.

Sau đó nàng ngồi xổm xuống đất mở ngăn tủ của bàn học, lấy ra một chiếc rương sắt nhỏ được giấu sâu trong đó. Rương sắt bị khoá, nàng lại lục lấy một chiếc chìa khoá nhỏ mở ra.

Bỏ bức tranh vừa vẽ vào bên trong, một lần nữa dùng ổ khoá khoá lại rương sắt, cuối cùng đem nhét nó trở về vị trí cũ. Làm xong hết thảy, Lâm Dương Thần mới đứng dậy xoay người rời khỏi thư phòng.

Ngọn nến được đặt trên bàn đồng thời cũng cháy hết, chút tàn lửa nhỏ nhoi cuối cùng cũng tắt ngúm, chỉ còn lại một ít sáp nến đỏ rực còn tồn đọng nơi đáy ly.

Lại một lần nữa đứng trước cửa vào địa lao, xung quanh vẫn tĩnh lặng không một bóng người. Lâm Dương Thần hạ quyết tâm, dứt khoát tiến vào bên trong.

Không gian xung quanh tối tăm đen kịt một mảng, nàng dùng ánh đèn pin điện thoại soi đường, theo trí nhớ tìm đến gian phòng giam giữ Khương Thịnh.

Ở bên trong Khương Thịnh vẫn không có thanh tỉnh, vẫn một tư thế bị trói treo lơ lửng ở chính giữa gian phòng. Lâm Dương Thần chậm rãi tiến về phía đối diện với hắn, từ trong túi móc ra một con dao bấm.

"Xin lỗi." Nàng nhỏ giọng thì thào, có chút run rẩy nâng con dao trên tay lên.

Một dao này hạ xuống, Khương Thịnh sẽ trở thành người thứ hai mà nàng giết.

Người này bắt buộc phải chết. Nếu để hắn sống qua đêm nay, đợi đến ngày mai sau khi người của Tần gia uy hiếp được hắn, kết quả người bị mang lên thớt sẽ là bản thân nàng.

Nhưng dù đã sớm hạ quyết tâm, Lâm Dương Thần vẫn là khó có thể nhẫn tâm xuống tay.

Dù gì thì đây cũng là một mạng người.

Một người đang sống sờ sờ sắp phải chết dưới tay nàng. Nàng thật sự có thể xuống tay sao?

Lâm Dương Thần siết chặt cán dao trong lòng bàn tay, dùng sức đến nỗi các khớp tay đều trắng bệch.

Thì đúng lúc này...

Tách——

"Em đang làm gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận