Tần Tuyết Nhiễm chen vào giữa hai chân của Lâm Dương Thần, đè nàng ở dưới thân.
Bị thô lỗ quăng ngã lên giường, Lâm Dương Thần chỉ có thể cắn răng chịu đựng va đập phía sau lưng, còn chưa kịp để nàng hít thở thì trước mắt đã nhiều thêm một bóng người.
"Chị..." Tư thế giữa cả hai đặc biệt ái muội, trên người lại không một mảnh vải che thân, trần trụi bại lộ thiếu khuyết cảm giác an toàn. Nàng hai mắt tràn ngập sợ hãi run rẩy mà gọi.
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt bịt kín lửa giận xẹt qua một mạt thần sắc đen tối không rõ, đè nén từng chữ mà nói: "Lúc trước cô vì muốn lấy đi tín nhiệm từ tôi ngay cả thân thể cũng có thể hy sinh. Hiện tại cô vẫn bất chấp muốn ở cạnh tôi không phải sao? Vậy thì đem thân thể của cô ra trừng phạt."
Lâm Dương Thần vừa nghe được vế trước toàn bộ đáy lòng tức thì bị chua xót bao phủ. A Nhiễm sẽ không bao giờ biết mỗi lần cùng cô ân ái nàng có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc, hiện tại lại bị cô đem ra trào phúng, thử hỏi làm sao có thể không đau?
Chỉ là trong lúc nàng còn đang khổ sở, một bàn tay đã lướt qua bụng nhỏ, trực tiếp đặt lên nơi tư mật của nàng.
Không có bất kì dạo đầu, ba ngón tay trực tiếp tiến vào huyệt động khô khốc chật hẹp.
"A!!!"
Lâm Dương Thần đau đớn thét chói tai, thân thể nhất thời cong thành một đoàn, hai hàng nước mắt lăng lăng chảy xuống.
Tần Tuyết Nhiễm hai mắt âm u sâu thẳm như địa ngục tách rộng hai chân của nàng, bắt đầu điều khiển ba ngón tay đi chuyển bên trong tiểu huyệt, điên cuồng đâm vào rút ra một cách không thương tiếc.
Đáng nói là kể từ khi chấm dứt quan hệ yêu đương với Lâm Dương Thần cô đã không còn giữ thói quen cắt ngắn móng tay, thậm chí còn đem nó biến thành các kiểu nail xinh đẹp.
"Ưm!!"
Hạ thân không ngừng truyền đến từng trận đau đớn bén nhọn, Lâm Dương Thần nước mắt giàn dụa, theo bản năng liều mạng mà đẩy bả vai của Tần Tuyết Nhiễm.
Đừng nói lúc bình thường khí lực của nàng đã không bằng cô, hiện tại lại ở trong tư thế bị động, dù có phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Dường như cảm thấy quá phiền phức, Tần Tuyết Nhiễm dễ dàng bắt được hai cổ tay của nàng khống chế ở trên đỉnh đầu, một lần nữa dùng còng sắt khoá chúng vào đầu giường, một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát.
Một bàn tay đặt lên bộ ngực mềm mại sau đó bất chợt thô bạo bóp lấy nó, người kia lập tức đau đến khuôn mặt vặn vẹo, huyệt thịt bất giác kẹp chặt ba ngón tay đang chôn ở sâu bên trong.
Tần Tuyết Nhiễm máu huyết sôi trào hung hăng xoa nắn vật trong tay thành đủ dạng hình thù, dùng sức đến nỗi các khớp tay đều trắng bệch.
"Ưm... đau!"
Trừ bỏ đau ra thì không còn bất kì cảm giác nào khác.
Ở bên dưới, ba ngón tay vẫn không theo quy luật điên cuồng chuyển động, hận không thể xuyên nát thành vách thịt ấm nóng nềm mại khiến hai mép cánh hoa trở nên sung huyết sưng đỏ.
Trường kì rèn luyện khiến cơ thể Tần Tuyết Nhiễm vừa dẻo dai vừa bền bỉ, một khi cô đã muốn dùng mười phần sức lực ở trên người của Lâm Dương Thần thì thân thể người kia khẳng định là khó có thể thừa nhận.
"Ưm... Đừng... A... Nhiễm mau dừng lại!"
Hai chỗ mẫn cảm yếu ớt nhất của phụ nữ bị đối xử tàn nhẫn như vậy, Lâm Dương Thần sắc mặt trắng bệch kịch liệt giãy dụa. Còng sắt móc nơi đầu giường phát ra từng đợt tiếng kêu lanh lảnh, kim loại mạnh mẽ ma sát vào cổ tay phát đau.
Nàng tóc tai tán loạn, mồ hôi hoà lẫn cùng với nước mắt trông chật vật cực kì.
Chỉ là nàng càng chống cự, Tần Tuyết Nhiễm thì càng trở nên điên cuồng.
Qua một lát bàn tay mới rời bỏ khoả ngực đã in hằn đầy rẫy những dấu ấn đỏ au, Tần Tuyết Nhiễm hơi thở có chút hỗn loạn ghé miệng lên chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Cô dường như cảm nhận được bên dưới lớp da mỏng manh yếu ớt, mạch máu đang nhịp nhàng rung động nơi chóp mũi. Trong đầu bất chợt dâng lên ý niệm cắn xé động mạch nàng, đem máu bên trong hấp thụ, triệt để phá hư con người này.
"A!!!"
Theo tiếng kêu la thất thanh, khoang miệng cũng xộc đầy mùi vị máu tươi, đủ để biết lực răng dùng có bao nhiêu lớn.
"Ưm..."
Lâm Dương Thần chỉ biết ngửa cổ ra sau, cắn răng cố nuốt tiếng kêu gào vào bụng. Cảm giác hàm răng bén nhọn hãm sâu vào da thịt của mình, một dòng chất lỏng nóng hổi đang từ từ tuôn ra từ chiếc cổ nhỏ, đau đớn giống như cắt thịt.
Ở giữa mênh mông sương mù, nàng nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm ngẩng đầu nhìn mình, khoé miệng, đôi môi còn vương tơ máu đỏ mọng. Người kia cõng theo ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối trông không khác gì một loài quỷ dữ ma mị.
Không để cho nàng kịp thở dốc xương quai xanh đã bị tấn công, không tránh khỏi việc phải chịu cảnh ngộ tương tự.
Cứ như là phát tiết hết thảy hận ý cùng phẫn nộ, Tần Tuyết Nhiễm miệt mài lưu đầy những ấn kí trải rộng khắp nơi trên thân thể nàng. Từ cổ đến xương quai xanh, cuối cùng là ngực.
Cô hé miệng ngậm lấy viên anh đào phấn nộn, chỉ là không giống như trong quá khứ sủng ái trêu chọc mà trực tiếp dùng răng nghiền ép lấy nó, hận không thể một ngụm cắn rách.
"A Nhiễm... A... Nhiễm... Đừng cắn... ô ô..." Lâm Dương Thần càng khóc càng lợi hại, từng giọt lệ thi nhau lăng dài nhanh chóng biến lạnh băng thấm ướt tóc mai.
Ở bên dưới, tiểu huyệt yếu ớt vẫn không ngừng bị ba ngón tay tra tấn, móng tay dài nhọn giảo phá mỗi một tấc thịt non mềm, mùi máu tươi nhàn nhạt bắt đầu tan toả trong không khí.
Lúc này đây nàng chỉ cảm thấy hoa huy*t căng nứt, bên trong cơ thể như bị lưỡi dao sắc bén từng nhát từng nhát lăng trì, so với lúc phá thân còn đau đớn gấp trăm lần, đau đến thần kinh tê liệt.
Ngón tay của Tần Tuyết Nhiễm trời sinh vừa thon vừa dài, móng tay cũng dài, lại cố tình xỏ xuyên liên hồi thân thể của nàng hết đợt này đến đợt khác. Ngón tay không ngừng bị phun ra nuốt vào bởi cửa huyệt vương đầy tơ máu.
Trước ngực không ngừng chịu dày vò tra tấn, nhũ hoa bị cắn đến rỉ máu, tưởng như muốn đứt lìa.
Đau đớn từ bốn phương tám hướng tập kích khiến gương mặt nhỏ của Lâm Dương Thần tái nhợt che kín mồ hôi cùng nước mắt, hô hấp hỗn loạn hoà lẫn từng đợt nức nở phun không ra một câu nói hoàn chỉnh.
"A... Đau! Đừng... dừng lại..."
Dần dần chất lỏng đỏ tươi tiên diễm cũng thấm ướt ba ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Tuyết Nhiễm. Dù vậy thì chúng vẫn chẳng khác nào một cỗ máy miệt mài tàn phá thân thể người kia, kéo tới từng đợt kêu rên thảm thiết.
"Đau quá... Không cần..."
Lâm Dương Thần thống khổ khó nhịn vặn vẹo cơ thể, còng sắt ma sát với cổ tay tạo thành vết lằn đỏ bầm. Cảm giác eo sắp gãy làm đôi, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị những cú thúc mạnh làm cho lệch vị trí.
Tiểu huyệt bị ngón tay cắm vào liền đau đớn giống như kim đâm, mỗi một lần Tần Tuyết Nhiễm vào sâu bên trong nàng lại cong người rên rỉ.
Rên rỉ không phải vì thoải thái khoát hoạt, mà là vì cực hạn thống khổ.
Khác một trời một vực với những lần trước đây, thân thể không phát sinh bất kì ham muốn mà nàng cũng chẳng cảm nhận được cái gọi là khoái cảm ân ái, chỉ cảm giác càng lúc càng thống khổ, càng lúc càng tuyệt vọng.
Không có những nụ hôn say đắm lãng mạn, không một màn dạo đầu ngọt ngào mà chỉ tồn tại xâm chiếm cùng phát tiết. Cơ thể cũng vô pháp sản sinh dịch tình vì vui thích của ân ái, chỉ có máu cùng nước mắt thay thế.
Đau đớn cả thân xác lẫn linh hồn.
Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Lâm Dương Thần thầm nghĩ vốn dĩ cùng người mình yêu ân ái là loại chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng vì sao khi đến lượt nàng, chuyện ấy lại biến thành nỗi thống khổ tuyệt vọng không ngừng bào mòn tâm hồn lẫn thể xác, dần dần cắn nuốt hết thảy tinh thần cùng ý chí của nàng.
Nàng thà rằng Tần Tuyết Nhiễm dùng roi da kia đánh mình, dù có bị đánh đến máu tươi đầm đìa cũng còn tốt hơn nhiều so với việc bị cô dùng phương pháp này trừng phạt.
Về phần Tần Tuyết Nhiễm, mặc kệ người dưới thân kêu khóc cô vẫn không mảy may mềm lòng, cũng chẳng cho Lâm Dương Thần một chút thời gian thở dốc. Cô giống như người điên bị cơn tức giận bạo nộ xâm chiếm toàn bộ lý trí, điên cuồng tra tấn người kia, trong đầu chỉ tồn tại ý niệm xé rách nàng! Bạo ngược nàng!
Cứ như thế, ba ngón tay càng lúc càng hung hăng thô lỗ như thể muốn xuyên nát nơi thông đạo chật hẹp kia, cắm vào rút ra với tốc độ nhanh như vũ bão, mỗi một lần rút ra đều kéo theo thứ chất lỏng đỏ tươi.
Máu tươi theo hai bắp đùi uốn lượn chảy dọc xuống phía dưới, nhuộm đỏ một mảng ga giường. Chiếc giường cũng theo động tác của hai người rung rộng mãnh liệt.
Lâm Dương Thần trong đầu chỉ còn lại thanh âm ong ong, trước mắt hỗn độn, toàn thân không ngừng co giật kịch liệt. Cái loại cảm giác sắp bị huỷ diệt gắt gao bóp chặt lấy yết hầu của nàng, tựa như chỉ cần thở mạnh liền sẽ bị bóp chết.
"Ưm... dừng tay... em... chịu không nổi..."
"Xin chị..."
Toàn bộ tâm trí nàng lúc này đều đã bị đau đớn cùng thống khổ xâm chiếm, cũng chỉ còn lại nhỏ vụn cầu xin.
"Cầu chị... buông tha em..."
Mãi một lúc Tần Tuyết Nhiễm cũng chịu ngừng lại động tác, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt trầm đục u ám nhìn nàng, đôi môi đỏ rực trào phúng nhếch lên.
"Hiện tại biết xin tha? Vậy sao thời điểm bày mưu tính kế lừa gạt tôi không nghĩ đến hậu quả?"
Lâm Dương Thần á khẩu không trả lời được.
"Tính kế lên người của tôi, diễn khổ nhục kế, hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi. Cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô như thế nào mới tốt?"
Đến đây thì Lâm Dương Thần cũng từ bỏ giãy dụa cùng xin tha, thân thể xụi lơ tại chỗ.
Từng câu từng chữ A Nhiễm nói đều không có sai.
Nàng xác thực có lỗi với cô.
Áy náy cùng tự trách điên cuồng mãnh liệt đánh tới, dày vò tan nát linh hồn nàng, đánh vỡ từng chút vùng vẫy còn xót lại.
Sau đoạn chất vấn kia Lâm Dương Thần chẳng khác nào một con rối bị đứt dây tuỳ ý để Tần Tuyết Nhiễm thao túng thân thể của mình, mặc người kia đem chân của mình gác lên vai cô, tiếp tục dùng ba ngón tay xuyên thấu huyệt thịt yếu ớt.
Tư thế này càng giúp ba ngón tay thuận lợi đâm sâu vào tận cùng bên trong, mỗi một lần rút ra miệng huyệt đều vô pháp khép lại.
Mông bị nâng lên cao cao, Lâm Dương Thần tận mắt chứng kiến ngón tay từng đem đến cho mình thoải mái cùng khoái hoạt vô tận, hiện tại lại như thế nào tàn nhẫn tra tấn tiểu huyệt của mình không chút lưu tình. Đoá hoa kiều nộn đã sớm bị vùi dập đến không còn bộ dáng, cánh hoa rách nát, nếu còn tiếp tục khẳng định sẽ hỏng.
Nàng sắc mặt tái nhợt chết lặng đóng chặt hai mắt, hàm răng mạnh mẽ cắn lấy môi dưới không để bản thân phát ra thanh âm. Dạng ẩn nhẫn đau đớn này càng khiến Tần Tuyết Nhiễm kích động, mất tiết chế tăng tốc độ cùng lực đạo trên tay.
Sau đó giống như chán ghét phải nhìn thấy bộ dạng này, Tần Tuyết Nhiễm tháo bỏ còng tay đang khoá chặt lấy Lâm Dương Thần, lật úp sấp khiến người kia quỳ bò ở trên giường, từ phía sau kịch liệt tiến vào.
Dù đã được trả tự do thì Lâm Dương Thần vẫn không làm ra hành động phản kháng, cũng chẳng còn chút sức lực phản kháng, khuôn mặt úp vào gối đầu kìm nén thanh âm rên rỉ, hai tay buông xuôi ở trên giường mặc cho Tần Tuyết Nhiễm tuỳ ý khống chế hành hạ mình.
Chẳng biết qua bao lâu, thời gian mỗi phút trôi qua tựa dài một thế kỷ, nàng toàn thân không có chỗ nào là không đau nhức, thân dưới thậm chí mất đi tri giác, ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cuối cùng trận tra tấn kết thúc bằng việc Lâm Dương Thần ngất đi.
Tần Tuyết Nhiễm vẫn không ngừng bạo kích ở trên thân thể của nàng, cho đến khi phát hiện người kia rất lâu cũng không nhúc nhích, lật người lại thì thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh mới chịu dừng tay lại.
Cô chậm rãi đứng dậy, đứng ở bên giường nhìn nàng chằm chằm. Người kia tóc tai tán loạn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt cùng mồ hôi, đôi mày cau chặt trông cực kì thống khổ. Mà trên thân thể là từng mảng xanh tím trải rộng cùng với vô số vết cào, vết cắn đan xen. Từ cổ cho đến ngực, xương sườn cùng vùng bụng đều không tránh khỏi, hai đỉnh anh đào tứa máu doạ người.
Nơi tư mật bên dưới càng là bất kham, sưng tấy sung huyết, chảy máu thấm đỏ một mảng ga giường.
Lửa giận trong mắt chậm rãi rút đi, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt xẹt qua một tia bất thường lùi về sau hai bước, lại xoay người một mạch đi thẳng vào trong toilet.
Cô thoát lực chống hai tay lên bệ rửa tay, há miệng thở hổn hển tựa như cá vừa mới vớt lên khỏi mặt nước. Lại nhìn chằm chằm ba ngón tay nhiễm đầy máu tươi đã tê mỏi đến mức không thể động đậy của mình, toàn bộ đáy lòng tràn ngập cảm giác khó chịu dị thường.
Tu dưỡng từ nhỏ khiến cô hiểu được lợi và hại của từng sự việc, sẽ không mù quáng xúc động, sẽ không vì nhất thời nóng nảy mà làm ra hành vi mất kiểm xoát. Nhưng đây lại là lần thứ hai trong đời cô bị phẫn nộ cùng tức giận xâm chiếm lý trí.
Trước sau đều bởi vì Lâm Dương Thần.
Con người này đúng là tuỳ thời đều có thể dễ như trở bàn tay thao túng cảm xúc của cô, khiến cô vì nàng giận dữ, vì nàng tâm loạn như ma.
Tần Tuyết Nhiễm thừa nhận kể từ khi cắt dứt quan hệ cho đến nay, bản thân chưa từng quên được Lâm Dương Thần.
Tuy nhiên không quên được không có nghĩa là còn yêu, mà là thống hận, là không cam lòng.
Kể từ khi Lâm Dương Thần rời khỏi Tần gia, cô không lúc nào là không nhìn cảnh nhớ người, nhớ đến lừa gạt cùng lợi dụng đã từng. Lúc đầu nghĩ chỉ đơn giản là một thói quen, chỉ cần loại bỏ liền tốt nhưng cô đã lầm, dù thời gian có qua bao lâu đi chăng nữa thì bản thân vẫn không tránh khỏi khó chịu cùng không cam lòng, thậm chí còn có xu hướng ngày càng tăng dần, luôn bị một thứ cảm xúc không tên đè nén đến ngạt thở.
Cô dọn khỏi Tần gia, tạm thời rời khỏi cái nơi luôn khiến cô nhớ đến người kia, chuyển đến căn hộ ven sông tự mình điều chỉnh cảm xúc. Kết quả cách làm này xác thực có chút công hiệu.
Chỉ là cô không ngờ, chẳng qua bao lâu thì Lâm Dương Thần lại chủ động xuất hiện ở trước mặt mình.
Chỉ trong một tích tắc cô đã làm xong quyết định đem người giam cầm ở nơi này, khống chế nàng trong lòng bàn tay, từng bước lợi dụng nàng, trả lại hết thảy những thứ nàng từng làm với mình trước kia.
Nếu người kia cả gan dám lừa gạt cô một lần, cô sẽ không nương tay trừng phạt nàng một lần.
Có lẽ chỉ có đối xử với nàng như vậy, thống hận tích tụ đã lâu trong lòng cô mới có chỗ phát tiết.
Tần Tuyết Nhiễm lần lượt trút bỏ từng lớp y phục trên người mình sau đó chân trần đứng dưới dòng nước, để nước lạnh từ đỉnh đầu trượt tới gót chân, gột rửa hết thảy muộn phiền cùng bực dọc. Đợi đến khi cô rời khỏi nhà tắm tâm tình đã điều chỉnh đến không sai biệt lắm, sắc mặt cùng ánh mắt cũng đã hoá nhàn nhạt, hờ hững nhìn Lâm Dương Thần ở trên giường.
Ở bên ngoài mặt trời cũng vừa mới nhú, ánh lên những vệt sáng đầu tiên báo hiệu một ngày mới bắt đầu.