Một tiếng sau.
"Mời vào."
Cửa văn phòng được mở, thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm dẫn theo một cô gái trẻ tuổi từ bên ngoài tiến vào.
"Chị Nhiễm!"
Cô gái vừa mới nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm hai mắt đã sáng rực như đèn ô tô, tươi cười rạng rỡ ba chân bốn cẳng chạy đến trước bàn làm việc của cô.
"Chị Nhiễm, em về rồi."
Tần Tuyết Nhiễm lúc bấy giờ mới chậm rãi nâng lên đôi mi nhìn nàng ta, cẩn thận đánh giá người quen đã có mấy năm không gặp.
La Khả Ny năm nay 23, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, dáng vẻ tràn đầy sức sống của người trẻ tuổi. Nàng ta là con gái cưng của Thương ca, một đại lão của Tần gia cũng là anh em vào sinh ra tử với cha cô khi còn tại thế. Hai người cũng vì vậy mà quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Tần Tuyết Nhiễm nhớ rõ nàng ta từ nhỏ đến lớn đều vô cùng dính người, mỗi lần gặp đều sẽ vui mừng khôn xiết bám lấy cô không tha. Bốn năm trước nàng ta đi nước ngoài du học, hiện tại trở về chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho cô, làm nũng nói muốn cô đích thân đến đón.
Tần Tuyết Nhiễm trăm công nghìn việc dĩ nhiên sẽ không tự mình đến sân bay đón người bèn phái thuộc hạ thay bản thân đi một chuyến, kết quả La Khả Ny một mực đòi đến công ty gặp cô, thế là cô đành phải đồng ý để xe đưa người đến chỗ này.
"Đã lâu không gặp." Tần Tuyết Nhiễm đáp.
"Chị Nhiễm, mấy năm không gặp chị vẫn xinh đẹp như vậy."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Em cũng vậy. Học tập thế nào rồi?"
"Em vừa mới tốt nghiệp, hiện tại về nước tìm công việc." La Khả Ny đáp, nhắc đến chuyện tìm công việc lại không ngại bày ra vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô.
"Ừm." Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Tôi sẽ kêu người sắp xếp cho em một vị trí ở Tần thị."
Quả nhiên lời này khiến La Khả Ny vui như mở cờ trong bụng. "Chị thật tốt!"
"Vậy em có thể đi làm từ ngày mai luôn không?"
Tần Tuyết Nhiễm không cho là đúng nói: "Không vội. Em vừa mới về nước, nên nghỉ ngơi thích ứng múi giờ. Hơn nữa Thương ca rất mong nhớ em, trước trở về bồi ông ấy mấy ngày."
La Khả Ny bĩu môi. "Chẳng phải ba em đi công tác rồi sao? Hơn nữa em hiện tại rất nóng lòng muốn cống hiến cho công ty của chị nha."
Tần Tuyết Nhiễm lúc bấy giờ mới nhớ đến việc hai ngày trước phái Thương ca thay cô đi một chuyến Thái Lan bàn chuyện làm ăn hiện tại còn chưa trở về.
Để cho La Khả Ny tiến vào Tần thị làm việc cũng là do Thương ca mở lời với cô từ trước, với giao tình nhiều năm giữa hai nhà cô dĩ nhiên sẽ không từ chối. Hơn nữa hiện giờ Tần thị mở rộng thị trường đang rất cần nhân lực, nếu La Khả Ny đã nóng lòng muốn bắt tay vào việc vậy cô cũng không ngại.
"Thôi được tôi lập tức sắp xếp cho em, ngày mai bắt đầu đi làm."
"Cảm ơn chị!" La Khả Ny cười tươi như hoa đáp lời sau đó biểu cảm trong một chốc bỗng nhiên thay đổi có chút rối rắm pha lẫn rầu rĩ không vui, hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau. "Phải rồi... Em vẫn còn một chuyện muốn thỉnh cầu. Chị có thể đáp ứng em không?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Em nói thử xem."
La Khả Ny: "Chị để em đến Tần gia ở nhờ mấy ngày có được hay không? Em vừa mới trở về còn chưa tìm được chỗ ở. Nhà của ba em bên kia cách Tần thị quá xa, đi lại bất tiện."
Vừa nói vừa thấp thỏm nhìn Tần Tuyết Nhiễm. "Chỉ mấy ngày mà thôi, em sẽ nhanh chóng tìm được nhà."
Tần Tuyết Nhiễm lâm vào trầm tư.
Không giống với Tô Tình hoặc Trần Thu Nghiên, cô cùng La Khả Ny quan hệ không thân thiết đến mức có thể dẫn người về Tần gia.
Đặc biệt là sau vụ việc bị người kia lừa dối phản bội, cô càng bài xích việc để người khác ở bên cạnh mình.
Kết quả là, buổi trưa Tần Tuyết Nhiễm dẫn La Khả Ny trở về căn hộ ven sông.
La Khả Ny biết Tần Tuyết Nhiễm không muốn đưa mình về Tần gia liền mười phần hụt hẫng nhưng cũng không dám trái lời, ngoan ngoãn đi theo cô. Trên đường còn làm nũng nói muốn trổ tài làm cơm, muốn ghé siêu thị mua thực phẩm về nhà đích thân nấu cho cô một bữa.
Tần Tuyết Nhiễm đầu tiên là từ chối nói không cần nấu ăn rắc rối như vậy, nàng ta muốn ăn vậy đi nhà hàng gọi món là được. Tuy nhiên sau đó La Khả Ny cứ không ngừng nài nỉ khiến cô cũng đau đầu, đành mặc nàng ta.
Sau khi rời khỏi siêu thị, hai người mang theo túi lớn túi nhỏ trở về căn hộ ven sông.
Thời điểm cửa mở, Lâm Dương Thần ở trong nhà cũng vội phóng đến trước cửa nghênh đón Tần Tuyết Nhiễm. "Chị đến rồi?"
Một khắc khi Lâm Dương Thần và La Khả Ny nhìn thấy nhau, cả hai đồng thời ngây ra như phỗng.
La Khả Ny khoé môi giật giật, tò mò hỏi: "Chị Nhiễm, đây là..."
Tần Tuyết Nhiễm thay giày, lấy một đôi dép trong nhà mang vào chân đồng thời đưa cho La Khả Ny một đôi khác, ánh mắt không chút gợn sóng quét qua Lâm Dương Thần, lạnh nhạt nói: "Không cần để ý cô ta."
Lâm Dương Thần nghiêng người nhường lối để hai người kia đi vào, tầm mắt rơi xuống chiếc vali lớn mà thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm đang đẩy vào bên trong.
Hai tiếng trước dì dọn dẹp có đến quét dọn sạch sẽ căn phòng dành cho khách. Căn hộ này vốn dĩ gồm ba phòng ngủ, trong đó có một phòng ngủ vẫn luôn bỏ trống không động đến, đột nhiên Tần Tuyết Nhiễm lại cho người đến quét dọn Lâm Dương Thần đã cảm thấy khó hiểu.
Hiện tại nàng mới vỡ lẽ, không khỏi mím môi trầm tư.
Cô gái kia là ai? Vừa rồi nàng chính tai nghe thấy nàng ta gọi một tiếng "chị Nhiễm" thân thiết vô cùng. Mà A Nhiễm để cho nàng ta đến chỗ này lại còn đích thân dẫn đến, xem ra quan hệ giữa hai người họ cũng không tầm thường.
"Chị Nhiễm chị mau nghỉ ngơi đi, em nấu ăn xong liền gọi chị."
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu, La Khả Ny nhìn cô đi vào thư phòng sau đó xách theo túi đựng thực phẩm một đường tìm đến phòng bếp.
Lâm Dương Thần nhíu nhíu chân mày đi theo phía sau quan sát, lẳng lặng đứng ở bên ngoài nhìn nàng ta vô cùng thản nhiên lục lọi nhà bếp tìm dụng cụ nấu nướng, vừa xử lý nguyên liệu vừa ngâm nga một bài hát chẳng rõ lời, một bộ dáng tự nhiên như ở nhà, như thể nàng ta mới chính là chủ của cái nhà này.
Lâm Dương Thần không vui.
Ba mươi phút sau La Khả Ny bày lên bàn ăn hai đĩa mì, bên trong bao gồm mì sợi, một cái trứng ốp la và một miếng bò nguyên lát sốt bbq được trang trí đẹp mắt, cùng với với đó là một đĩa salad trộn cá hồi, là bữa ăn theo phong cách tây. Sau đó tiến đến thư phòng của Tần Tuyết Nhiễm gõ cửa gọi cô đến dùng bữa.
Tần Tuyết Nhiễm vừa rời khỏi thư phòng La Khả Ny đã cười hì hì ôm lấy cánh tay cô. "Chị Nhiễm mau đến thử tay nghề của em."
Tần Tuyết Nhiễm thoáng liếc cánh tay của mình đang bị đối phương cọ sượt, trong mắt xẹt qua một tia không thoải mái lại rất nhanh biến mất không thấy, đơn giản đáp lại: "Ừm."
Lâm Dương Thần đứng ở một bên chằm chằm quan sát hỗ động giữa hai người, nhìn hai người dính lấy nhau, một cỗ dấm chua lập tức lan tràn toàn bộ đáy lòng.
Nàng hai hàm răng bất giác cắn chặt vào nhau, nắm tay cũng lặng lẽ siết chặt, gần như là chỉ dùng 0,5 giây đưa ra quyết định mặt dày theo vào nhà ăn.
La Khả Ny nhìn thấy Lâm Dương Thần lẽo đẽo theo sau trong lòng không khỏi ghét bỏ, ngoài mặt tỏ vẻ rối rắm nói: "Thật ngại quá. Tôi không biết ở nhà còn có người, chỉ mua nguyên liệu đủ nấu hai phần mà thôi."
Ý tứ chính là ở đây không có phần ăn của cô.
Lâm Dương Thần làm như không hiểu ý của nàng ta dửng dưng kéo cái ghế đặt mông ngồi xuống.
Thấy nàng làm vậy La Khả Ny đành cười gượng hai tiếng đem một phần đặt đến trước mặt nàng. "Vậy cô ăn phần này đi."
"Chị Nhiễm, em với chị ăn chung nha? Em đang giảm cân, ăn cũng không nhiều." Lời này là hướng đến Tần Tuyết Nhiễm, vừa nói vừa đẩy phần mì còn lại về phía hai người các cô.
"Khoan đã!" Còn không kịp để Tần Tuyết Nhiễm phản ứng, Lâm Dương Thần đã trước một bước chống tay đứng dậy, nhanh tay cướp lấy đĩa mì trong tay La Khả Ny đẩy đến trước mặt cô. "Phần này là của chị."
"Còn cô, đợi tôi một lát!" Sau đó nàng chạy đi lấy thêm một cái đĩa khác đặt lên bàn, đem một phần mì của mình san sẻ qua bên đó. Chỉ lấy mì, trứng và thịt bò đều giữ lại.
"Xong rồi, đây là phần của cô." Sau cùng đẩy đĩa mì về phía La Khả Ny.
La Khả Ny nhìn đĩa ăn chỉ có vài cọng mì thưa thớt của mình, khoé môi không khỏi giật giật.
Lâm Dương Thần khẽ liếc nàng ta một cái. "Không phải cô muốn giảm cân sao?"
La Khả Ny cố nuốt cục tức vào trong bụng, ngoài miệng mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi giảm cân." Thanh âm dường như là phát ra từ kẽ răng.
"Mời mọi người dùng bữa." Lâm Dương Thần nhếch môi, thật tự nhiên ngồi xuống, dùng dao nĩa cắt một miếng thịt bò nhét vào trong miệng của mình, vừa ngấu nghiến vừa dừng tầm mắt ở trên người của La Khả Ny ngó ngừng nàng ta, ánh mắt tràn ngập địch ý.
"Khụ!" Mà Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn giữ yên lặng lúc này mới ho nhẹ một cái, không tiếng động cắt một nửa phần bò cùng với trứng của mình cho vào đĩa mì của La Khả Ny. "Cho em."
"Chị Nhiễm là tốt nhất!" La Khả Ny thụ sủng nhược kinh hướng Tần Tuyết Nhiễm tủm tỉm mà cười, sau cùng không quên bắn cho Lâm Dương Thần một ánh mắt đầy khiêu khích.
Lâm Dương Thần nghiến răng nghiến lợi, giận đến muốn nổ tung. A Nhiễm sao có thể đối tốt với người này như vậy, nàng ta rốt cuộc là ai?
Trái ngược với dáng ăn của nàng, Tần Tuyết Nhiễm cực kì ưu nhã cắt một miếng bò nho nhỏ cho vào trong miệng, lại nếm thử một ít mì, mà La Khả Ny ngồi bên cạnh vẫn không ngừng bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
Sau đó thấp thỏm hỏi: "Có ngon không ạ?"
Tần Tuyết Nhiễm không chút do dự gật đầu. "Ngon."
La Khả Ny được khen không khỏi tươi cười xán lạn. "Vậy chị ăn nhiều một chút. Hôm nay không có thời gian nên em chỉ nấu đơn giản. Nếu chị thích sau này em sẽ nấu thêm nhiều món khác cho chị."
"...Được. Mau ăn đi."
"Dạ!"
Lâm Dương Thần nghe vào tai đối thoại giữa hai người cảm giác đồ ăn trong miệng cũng trở nên khó nuốt vô cùng, âm thầm dùng nĩa chọc chọc cọng mì khiến cho nó nát bấy.
Hừ! Chẳng ra làm sao! Khó ăn như vậy A Nhiễm cũng có thể khen ngon. Đúng là ngốc mà!
Một bữa ăn qua đi, Lâm Dương Thần cho chén bát bẩn vào trong máy rửa, lau bàn sạch sẽ rồi mới rời khỏi nhà ăn. Bước ra ngoài đã thấy Tần Tuyết Nhiễm đứng ở phòng khách đợi nàng, mà La Khả Ny chắc hẳn là đã trở về phòng mới của nàng ta sắp xếp đồ đạc.
Đợi nàng đến gần, Tần Tuyết Nhiễm có chút lạnh giọng nói: "Hôm nay thái độ của cô rất không tốt, không có phép tắc."
Lâm Dương Thường bị mắng không khỏi trầm mặc rũ đầu nhìn mũi chân của mình.
"Khả Ny là khách của tôi, mấy ngày tới em ấy sẽ ở lại chỗ này. Cô phải thu liễm thái độ của mình, tuyệt đối không được gây chuyện."
Khả Ny Khả Ny, xưng hô thân thiết như vậy! Lâm Dương Thần trong lòng âm thầm phun tào, ngoài mặt ngoan ngoãn gật đầu. "Em biết rồi."
Tần Tuyết Nhiễm sau đó cũng quay trở về Tần thị xử lý công việc. Đợi cô đi rồi Lâm Dương Thần mới rầu rĩ trở về phòng của mình, nào ngờ đi ngang qua phòng của La Khả Ny lại đột nhiên bị nàng ta xuất hiện ngáng đường.
Nàng bước qua phải, La Khả Ny cũng dịch chuyển qua phải. Nàng bước qua trái, La Khả Ny cũng dịch chuyển qua trái.
Lâm Dương Thần biết nàng ta chính là cố ý, khó chịu nhíu nhíu chân mày, trầm giọng hỏi: "Cô làm gì?"
La Khả Ny hỏi ngược lại: "Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà của chị Nhiễm?"
Lâm Dương Thần lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến cô."
"Ha!" La Khả Ny nhếch môi cười, một nụ cười đầy khinh miệt cùng trào phúng. "Đừng tưởng tôi không biết, cô là sủng vật bị chị Nhiễm nuôi nhốt ở chỗ này."
Kể từ khi gặp mặt La Khả Ny vẫn luôn hiếu kì thân phận của Lâm Dương Thần. Vừa rồi nàng ta ở trong phòng đã lén lút gọi cho Thương ca nghe ngóng, nhờ anh ta hỏi thăm khắp nơi. Sau khi biết được tình hình liền cố ý chặn nàng ở chỗ này trào phúng một phen.
Nàng ta chính là vì chuyện dùng bữa khi nãy mà ghim ở trong lòng.
Hơn nữa La Khả Ny thích Tần Tuyết Nhiễm. Bốn năm qua nàng ta tuy ở nước ngoài nhưng vẫn không ngừng thông qua Thương ca nghe ngóng tình hình của cô ở trong nước, cũng biết chuyện cô từng có bạn gái và đã chia tay, hiện tại độc thân. Chỉ là bây giờ lại xuất hiện một Lâm Dương Thần, cùng Tần Tuyết Nhiễm là quan hệ tình nhân bao dưỡng, nàng ta dĩ nhiên sẽ không vui.
Tất nhiên La Khả Ny không biết chuyện bạn gái cũ của Tần Tuyết Nhiễm cùng với cái người đang đứng trước mặt nàng ta vốn dĩ là cùng một người. Cũng không biết ẩn tình giữa cả hai, chỉ đơn giản cho rằng bọn họ là quan hệ bao dưỡng bình thường.
"Vậy thì sao? Việc này liên quan gì đến cô? Xin mời tránh đường." Lâm Dương Thần mặc kệ nàng ta trào phúng, nàng không muốn để tâm.
"Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi nói cho cô biết tôi chính là vị hôn thê của chị Nhiễm. Cho nên cô tốt nhất biết thân biết phận, sớm một chút rời khỏi chị ấy."
Lâm Dương Thần trừng mắt mà hỏi: "Cô vừa nói cái gì?"
Vị hôn thê của Tần Tuyết Nhiễm? Nàng không có nghe nhầm chứ? A Nhiễm từ khi nào thì có thêm một vị hôn thê?
La Khả Ny hất mặt lên trời. "Không những vậy tôi cùng chị Nhiễm còn là thanh mai trúc mã quen biết từ khi còn nhỏ. Thời điểm cha mẹ hai bên còn trẻ đã lập lời hứa rằng sẽ cùng kết thông gia trong tương lai, đợi khi hài tử hai nhà sinh ra và lớn lên sẽ để chúng kết hôn với nhau. Cho nên tôi chính là hôn thê, là vợ tương lai của chị ấy."
Lâm Dương Thần nghe xong câu chuyện không khỏi cảm thấy buồn cười. Bây giờ đã là thời đại nào rồi còn đính hôn từ khi chưa ra đời? Thì ra lại có chuyện như vậy, vậy mà thời điểm còn ở bên nhau A Nhiễm cũng chẳng thèm kể với nàng.
Nàng châm chọc mà cười. "Nực cười! A Nhiễm sẽ không tuỳ tiện cùng cô kết hôn. Không cần ảo tưởng."
"Cô dựa vào đâu mà nói như vậy?" La Khả Ny không cho là đúng phản bác, sau đó nhếch môi miệt thị: "Cô chỉ là một sủng vật không hơn không kém, có tư cách gì nói tôi ảo tưởng?"
"Ha! Đừng nói với tôi cô là bởi vì yêu chị Nhiễm cho nên mới chấp nhận để chị ấy bao dưỡng nhé? Cô là thèm tiền của chị ấy thì đúng hơn? Đúng là đồ mặt dày không có lòng tự trọng, không có tôn nghiêm!"
Lời này có chút quá đáng, Lâm Dương Thần cố áp chế lửa giận nơi đáy lòng, nàng vẫn chưa quên mới lúc nãy A Nhiễm còn cảnh cáo nàng không được gây chuyện, cho nên nàng cũng không cần để ý đến những lời khiêu khích của nữ nhân toàn thân phát ra hơi thở chanh chua làm người ta chán ghét này, bèn lạnh lùng gằn giọng: "Tránh ra!"
Nói rồi lách mình sang một bên muốn tránh đi, nào ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng bị La Khả Ny duỗi tay đẩy một cái.
"Đứng lại! Tôi còn chưa có nói hết đâu!"
"Cô rốt cuộc muốn cái gì?" Lâm Dương Thần giữ vững thăng bằng, phát cáu quát lên.
La Khả Ny trợn mắt. "Nè, cô tỏ thái độ gì vậy?"
Ở trong mắt La Khả Ny, Lâm Dương Thần chỉ là một cái thân phận thấp hèn. Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng là chủ nhân của nàng, mà sau khi đã biết mối quan hệ tốt đẹp giữa nàng ta với Tần Tuyết Nhiễm lại vẫn dám cùng nàng ta tỏ thái độ lồi lõm.
Hơn nữa, ngay từ cái nhìn đầu tiên La Khả Ny đã bất giác nảy sinh một cỗ cảm giác chán ghét không nói nên lời đối với Lâm Dương Thần.
Cho nên nàng ta nhất định phải thay Tần Tuyết Nhiễm chỉnh người này một phen.
"Sao? Tôi nói không đúng?" Nghĩ vậy La Khả Ny bèn tiếp tục buông lời cay nghiệt: "Cô chính là cái loại bạch liên hoa vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết tâm hồn lại bẩn thỉu hạ tiện. Không, chính xác hơn thì là một con điếm chuyên ăn bám những người giàu có giống như chị Nhiễm. Chờ chị Nhiễm chơi chán..."
"Cô vừa nói cái gì?" Lâm Dương Thần gằn từng chữ cắt lời nàng ta. Lời nói của nàng ta thật sự quá độc khiến cho nàng sắp không thể nhịn, đáy mắt đều là lửa giận đè nén.
"Tôi nói cô chính là một con điếm..."
"Chát!"
La Khả Ny còn chưa hết câu đã ăn một cái tát vào má. Cô ta bưng lấy nửa bên mặt trợn tròn hai mắt nhìn Lâm Dương Thần bộ dáng đầy phẫn nộ, không thể tin được mà hỏi: "Cô dám đánh tôi?"
Lâm Dương Thần: "Miệng của cô quá thối!"
"Khốn kiếp!" La Khả Ny vừa mắng chửi vừa vung cánh tay của mình lên định đánh trả, Lâm Dương Thần theo phản xạ giơ lên cánh tay chắn ở trước mặt phòng vệ, nào ngờ La Khả Ny lại nhanh như chớp duỗi chân một cước đạp vào bụng của nàng.
Lâm Dương Thần bị đạp văng hai mét, té nhào xuống đất. La Khả Ny gần như là dùng toàn bộ sức lực khiến nàng đau đến không thể thở.
"Khụ!" "Khụ!" Nàng không ngừng ho khan, thống khổ ôm bụng cuộn thành một đoàn.
La Khả Ny nhìn bộ dáng đối phương chật vật không khỏi đắc ý mà cười. Nàng ta từ nhỏ thì đã luyện Taekwondo, Lâm Dương Thần nghiễm nhiên không phải đối thủ.
"Thấy rồi chứ? Cô đấu không lại tôi. Trong mắt tôi cô chẳng là gì cả. Trong mắt chị Nhiễm cũng vậy, chờ chị ấy chơi chán nhất định sẽ vứt bỏ cô giống như vứt bỏ một túi rác dơ bẩn."
"Trên đời này chỉ có tôi mới xứng với chị ấy."
Lâm Dương Thần cắn răng ngẩng đầu nhìn La Khả Ny, phát hiện nàng ta đang dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn nàng, xem nàng hiện tại giống như con chuột thất bại co rút ở dưới đất.
Nàng ta dựa vào cái gì cho rằng chỉ có bản thân mới xứng với Tần Tuyết Nhiễm? Dựa vào cái gì ở chỗ này gây chuyện với nàng? Nghĩ nàng yếu ớt dễ bắt nạt sao? Rõ ràng nàng đã hết mực nhẫn nhịn nhưng sao vẫn muốn dồn nàng vào chân tường?
Quan trọng là nàng ta không chỉ xúc phạm nhân cách của nàng mà còn xúc phạm tình cảm của nàng dành cho Tần Tuyết Nhiễm.
Bị một cỗ phẫn nộ thôi thúc, Lâm Dương Thần cố nhịn đau bò dậy, ôm một loại tư tưởng liều mạng lao thẳng về phía La Khả Ny.
La Khả Ny nhếch môi cười lạnh, yếu như sên cũng dám công kích nàng ta? Lần này nàng ta nhất định phải cho đối phương một trận nhớ đời.
Chẳng sợ sau khi Tần Tuyết Nhiễm biết chuyện sẽ tức giận hay trách cứ, vừa rồi nàng ta cũng đã không ngừng cẩn thận quan sát, phát hiện cô vẫn luôn không có cho Lâm Dương Thần sắc mặt tốt, nghiễm nhiên không hề sủng ái nàng. Hơn nữa lần này chính Lâm Dương Thần động tay động chân trước, nàng ta cũng chỉ phòng vệ mà thôi.
Chỉ là một khắc khi Lâm Dương Thần sắp sửa lao tới, La Khả Ny thoáng liếc thấy cánh cửa chính phát sinh động tĩnh. Nàng ta ánh mắt chợt loé, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Dương Thần vì đưa lưng về phía cửa chính cho nên không hề hay biết chuyện này, hung hăng lao đến đẩy La Khả Ny một cái.
"A!!!"
La Khả Ny bị đẩy, lưng đụng vào chiếc bàn trang trí phía sau không khỏi phát ra tiếng thét chói tai.
Mà một màn này, bị Tần Tuyết Nhiễm vừa mới bước vào cửa thu hết vào trong mắt.
"Dừng tay cho tôi!"