"Dương Thần! Dương Thần! Mau tỉnh lại!"
"Mau tỉnh lại chị có nghe thấy hay không?"
"Đừng doạ em, mau mở mắt ra nhìn em đi mà!"
"Cầu xin chị..."
"Khụ!"
"Khụ! Khụ!"
Lâm Dương Thần ho sặc sụa vài tiếng, đem một lượng lớn nước sông trong miệng nôn ra ngoài. Ý thức dần dần kéo về từng chút, nàng gian nan nhấc lên mi mắt nặng trĩu, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của em gái Nhiếp Tinh Thần.
Ngay lúc này trên gương mặt Nhiếp Tinh Thần là biểu tình khủng hoảng trước nay chưa từng thấy, sắc mặt tái xanh, vành mắt cũng đã đỏ hoe một bộ dáng chực chờ sắp khóc.
Đại não trở nên thanh tỉnh hơn phân nửa, nàng ý thức được rằng bản thân không có chết, nàng được cứu.
Nhiếp Tinh Thần thấy chị gái rốt cuộc cũng tỉnh lại không khỏi thoát lực ngồi bệt xuống đất đồng thời thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. "Chị làm em sợ muốn chết."
Thời điểm khi cô cùng Tô Tình từ nhà vệ sinh quay trở lại thì bàng hoàng nhìn thấy Lâm Dương Thần đang giãy dụa giữa dòng nước, nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy xuống cứu nàng.
Chị gái ngất đi trước khi được cô mang lên bờ, thậm chí không còn nhịp thở. Cô hốt hoảng tìm đủ mọi cách hô hấp nhân tạo cho nàng, một bên không ngừng gọi nàng tỉnh lại, khủng hoảng đến mức xém chút nữa thì đã khóc.
Cũng may lượng nước tràn vào phổi sau một hồi cũng được đẩy ra bên ngoài, nhờ vậy chị mới có thể thoát nạn.
Tay chân Nhiếp Tinh Thần đến bây giờ vẫn còn run rẩy không dứt, quả nhiên là bị doạ một trận không nhỏ.
"Chị cảm thấy thế nào rồi? Không có nơi nào khó chịu chứ? Có lạnh lắm hay không?"
Lúc bấy giờ Lâm Dương Thần toàn thân ướt sũng, tóc mái đen mềm dính lên khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút huyết sắc vì lạnh, trạng thái yếu ớt giống như tuỳ thời đều có thể vỡ tan khiến Nhiếp Tinh Thần nhìn mà lòng đau như cắt, không ngừng quan tâm hỏi han chị gái.
Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu, tầm mắt vội đảo một vòng xung quanh tìm kiếm thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm, muốn biết cô đã an toàn về bờ hay chưa.
Nhưng nàng lại nhìn thấy cái gì?
Nàng nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm vững vàng ngồi ở cách đó không xa, trong ngực là Trần Thu Nghiên đang ôm chặt lấy cô, thật sâu vùi vào lòng.
Trong nháy mắt, Lâm Dương Thần cảm giác có một cánh tay không ngừng kéo nàng chìm vào hầm băng, lạnh buốt run rẩy.
Tầm mắt nàng bám lấy hai thân ảnh đang dính chặt lấy nhau không buông, nhìn hai cánh tay Tần Tuyết Nhiễm cũng ôm đáp lại Trần Thu Nghiên mà cổ họng nghẹn thắt, một cỗ chua xót xộc thẳng lên mũi khiến vành mắt thoáng chốc đỏ bừng.
Trái tim giống như bị thép gai quấn lấy, máu tươi chảy đầm đìa. Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình bị chua xót bao trùm dường như sắp không thở nổi, dù đã thoát khỏi dòng nước vẫn cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực đau buốt nghẹn ngào.
Phổi đau như muốn xé rách, hô hấp trở thành một chuyện trắc trở vô cùng, nàng không nhịn được kịch liệt ho khan, ho đến gân xanh trên trán mãnh liệt nhảy dựng.
Nhiếp Tinh Thần nhìn thấy nàng một tay ôm lấy lồng ngực không ngừng ho, tay còn lại liều mạng siết lấy nền đất cứng rắn đến mức móng tay muốn toé máu liền càng thêm sốt ruột, dồn dập mà hỏi: "Chị làm sao vậy?"
"Em đưa chị đi bệnh viện nhé?"
"Không... không cần..." Lâm Dương Thần bắt lấy cổ tay em gái không ngừng lắc đầu kháng cự.
Nhiếp Tinh Thần dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, ngữ khí lại là mười phần kiên định: "Đừng quên phổi của chị từng có tổn thương, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút."
"Em đưa chị đi." Dứt câu liền lấy thái độ không dung cự tuyệt dùng toàn bộ sức lực bế bổng Lâm Dương Thần khỏi mặt đất.
"Có cần..." Tô Tình vừa lấy khăn lông quay trở lại, còn chưa kịp hỏi có cần lau nước trên người hay không thì Nhiếp Tinh Thần đã bế Lâm Dương Thần lướt ngang qua, nhanh chóng lên xe jeep, đi mất.
Thế là cô ấy đành thu hồi tay, đi về phía hai người Tần Tuyết Nhiễm đưa khăn cho bọn họ.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc không nói, tầm mắt sống chết bám lấy bóng lưng hai người Lâm Dương Thần, ánh mắt bình tĩnh trộn lẫn một mạt cảm xúc khó có thể nhìn thấu.
Tô Tình lâm vào trầm tư.
Qua một lát khi cô ấy mở miệng ngữ khí cũng đã trở nên nghiêm túc hơn ngày thường: "Cậu ấy thế nào rồi?"
Tận cho đến khi xe jeep chở hai người kia hoàn toàn khuất bóng Tần Tuyết Nhiễm con ngươi mới khẽ lay động, chuyển dời sự chú ý xuống Trần Thu Nghiên đang nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy nằm ở trong lồng ngực của mình.
Trần Thu Nghiên mắc phải chứng sợ nước cực kì nghiêm trọng, bởi vì lúc nhỏ nàng ấy từng xém chết đuối một lần từ đó sinh ra bóng ma tâm lý, cho đến bây giờ vẫn chưa thể nào khắc phục. Mà bí mật này cũng chỉ có cô cùng Tô Tình biết rõ.
Thời điểm được mang lên bờ Trần Thu Nghiên vẫn cứ luôn liều mạng bám chặt lấy cô, kết quả cô chỉ có thể tuỳ ý để nàng ấy ôm đồng thời nhẹ nhàng ôm đáp lại nhằm trấn an cảm xúc của người bạn thân này.
"Bị doạ một chút, một lát nữa sẽ ổn." Tần Tuyết Nhiễm đáp.
Sau đó tầm mắt một lần nữa đặt về hướng xe jeep rời đi. Nơi ấy đã trống không không một bóng người, chỉ còn những tán cây lay động theo từng cơn gió thổi.
Loại cảm giác trống rỗng không cách nào hinh dung này, rốt cuộc là gì đây?
.....
Lâm Dương Thần toàn thân nhấc không lên một chút sức lực ngồi ở hành lang bệnh viện, bên trong cơ thể là từng nỗi ê ẩm đục khoét tim gan không ngừng tràn về, đau nhức âm ĩ.
Từng hình ảnh diễn ra vào chiều hôm nay giống như một thước phim được bật tua đi tua lại ở trong đầu—— Tần Tuyết Nhiễm bỏ mặc nàng, bơi về phía Trần Thu Nghiên,... Tần Tuyết Nhiễm ôm chặt Trần Thu Nghiên vào lòng...
Trước ngày hôm nay nàng còn ôm biết bao ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, vậy mà hiện tại khắc nghiệt lại đánh nàng trở về nguyên hình nguyên dạng.
Ảo tưởng thoáng chốc tan tành, hy vọng trong lòng sụp đổ, ầm ầm ngã xuống đất. Toàn bộ cõi lòng thiếu khuyết một mảng lớn, từng cơn lạnh buốt thấu xương thổi quét nhanh chóng thay thế lấp đầy.
Thật vất vả chuyển biến mối quan hệ, thật vất vả nếm được chút tư vị ngọt ngào, thật vất vả nhìn đến một phần hy vọng.
Cuối cùng đều tanh tành mây khói.
Chỉ là, vì cái gì ở thời điểm nàng mất mát liền cho nàng hy vọng, đến khi nàng chờ mong lại cho nàng tuyệt vọng?
Trái tim giống như ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc không ngừng nâng lên hạ xuống. Bỗng nhiên Lâm Dương Thần cảm thấy rất mệt, cảm giác mệt mỏi từ sâu bên trong linh hồn khiến nàng toàn thân không còn chút sức lực giãy dụa.
Nhưng là mệt như vậy mới có thể lưu lại bên người A Nhiễm không phải sao?
Dù cho phải nhìn cô đem mọi che chở ôn nhu đã từng là của nàng đều tặng cho người con gái khác.
Lâm Dương Thần ánh mắt trống rỗng ngửa đầu hướng về trần nhà, từng giọt nước mắt trong suốt theo khoé mắt trượt dài xuống gò má tái nhợt.
Nhiếp Tinh Thần vừa từ chỗ bác sĩ quay trở lại thì nhìn thấy Lâm Dương Thần toàn thân không chút sức sống ngồi ở hành lang bệnh viện, giống như bị trút mất linh hồn, lạc lõng giữa dòng người qua lại.
Bèn lập tức tăng nhanh bước chân tiến về phía nàng, lo lắng hỏi: "Chị, chị vẫn ổn chứ?"
Lúc này Lâm Dương Thần mới dời ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía em gái, chậm chạp nhấc cánh tay lau đi một mảnh ướt át lạnh lẽo trên mặt, giọng nói yếu ớt vang lên: "Chị không sao."
"Bác sĩ nói chị không có vấn đề gì lớn nhưng là có chút cảm lạnh, đã kê đơn thuốc."
"Ừm."
Nhiếp Tinh Thần nhìn trạng thái suy sút của Lâm Dương Thần lúc này chỉ hận không thể tiến đến ôm chị gái một cái thật chặt, cho chị một chút hơi ấm, một chút trấn an.
Vừa rồi cô cũng nhìn thấy ánh mắt thống khổ của Lâm Dương Thần khi chứng kiến Tần Tuyết Nhiễm ôm Trần Thu Nghiên, tuy cô chưa từng yêu đương cũng chưa từng trải qua cảm giác đau đớn vì tình nhưng cô biết hiện tại tình trạng tinh thần của chị đang rất không ổn.
"Hai người ở đây à?"
Nhưng đúng lúc này Tô Tình lại bỗng nhiên xuất hiện, Nhiếp Tinh Thần đành phải nhịn xuống ý niệm này.
"Cô ấy không sao chứ?"
Tô Tình đi đến trước mặt hai người, nhìn thấy Lâm Dương Thần trạng thái không được tốt cho lắm bèn hướng Nhiếp Tinh Thần hỏi han tình hình.
Mà Nhiếp Tinh Thần thời điểm đối diện với Tô Tình đã hoàn toàn biến hoá trở về với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, ánh mắt không chút dao động quét qua, đáp: "Không có việc gì."
"Chuyện cầu gỗ là thế nào? Sao có thể đột nhiên hỏng mất? Các người không kiểm tra mức độ an toàn trước khi đưa vào sử dụng sao?" Sau đó dùng một loại ngữ khí hưng sư vấn tội liên tiếp hỏi cô ấy.
Tô Tình bị chất vấn có chút uỷ khuất, cô ấy cũng không muốn để xảy ra loại chuyện này, trước khi chạy tới đây cô ấy cũng đã gọi giám đốc của khu du lịch đến mắng một trận.
Bèn vội vàng giải thích: "Cầu gỗ kia sớm thì đã xuống cấp vẫn chưa kịp thời sửa chữa. Vốn dĩ bọn họ đã đặt một tấm biển cảnh báo nguy hiểm tuy nhiên mấy ngày trước biển báo lại bị gió lớn thổi ngã, nằm khuất trong đám cỏ khiến mọi người không phát hiện ra, mới dẫn đến cớ sự này."
Tô Tình đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tinh Thần, càng giải thích thanh âm càng trở nên nhỏ dần cuối cùng biến thành lí nhí: "...Trở về tôi nhất định sẽ xem xét trách nhiệm thuộc về người nào."
Nhiếp Tinh Thần khẽ lườm Tô Tình một cái, cũng không tiếp tục bám lấy đề tài này. Chuyện này suy cho cùng cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy.
Yên lặng một vài giây Tô Tình mới chuyển hướng sự chú ý đến Lâm Dương Thần còn đang thất thần nhìn về một phía, nói: "A Nhiễm kêu tôi tới đón hai người."
Nhắc đến Tần Tuyết Nhiễm Lâm Dương Thần mới giống như tìm về hồn phách phát sinh chút phản ứng. Thời điểm nàng quay đầu về phía Tô Tình ánh mắt trống rỗng cũng đã dần dần tập trung lại, khẽ hỏi cô ấy: "Chị ấy đâu?"
"Cậu ấy đưa A Nghiên trở về thành phố trước."
Tô Tình đáp, lại phát hiện ánh mắt Lâm Dương Thần vốn dĩ là chờ mong sau khi nghe cô ấy nói ra lời này liền biến thành ảm đạm, tựa như một viên minh châu bị rút bỏ đi hết ánh sáng.
Nàng một câu cũng không nói gì thêm, vành mắt đều đã nhiễm một tầng hồng vựng phảng phất giống như một giây sau liền sẽ có nước mắt chảy xuống.
Dáng vẻ mong manh vô lực của nàng hiện giờ chỉ sợ là bất kì người nào nhìn thấy cũng khó lòng kìm nén nảy sinh thương tiếc. Tô Tình cũng không ngoại lệ, cô ấy có chút không đành lòng nói: "...Với lại, trở về chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, cẩn thận cảm lạnh."
Lời này rơi xuống đôi mắt tối đen như mực của Lâm Dương Thần lại tìm về một chút ánh sáng, khẩn trương mà hỏi: "Đây cũng là chị ấy nói?"
Tô Tình khoé môi giật giật, có chút nghẹn họng: "...Không, đây là tôi nói."
Kết quả chút ánh sáng le lói trong thoáng chốc kia cũng dần dần lụi tàn, mi mắt lại cô đơn rũ xuống.
Qua một lát Lâm Dương Thần mới nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn chị."
Thầm nghĩ ngay cả Tô Tình cũng biết quan tâm nàng, vậy mà A Nhiễm...
Quả nhiên đối với A Nhiễm mà nói, nàng sống hay chết đều không một chút ảnh hưởng đến chị ấy.
Tô Tình thu hết thảy phản ứng của Lâm Dương Thần vào đáy mắt, trong lòng suy tư nghiền ngẫm. Có đôi khi cô ấy thật không thể nào nhìn thấu được nữ nhân này. Ánh mắt của nàng dành cho Tần Tuyết Nhiễm, loại ánh mắt chỉ mang theo tình yêu cùng quyến luyến không tồn tại một chút tạp chất, nếu nói hết thảy chỉ là diễn kịch vậy thì trình độ diễn xuất của người này cũng quá cao siêu, hoàn hảo đến mức khó có thể tin được. Nhưng nếu đây không phải diễn kịch, nếu nàng là thật lòng yêu Tần Tuyết Nhiễm vậy những chuyện mà nàng từng làm lại nên giải thích thế nào?
Tô Tình không có biện pháp tìm được đáp án cho bài toán khó này, không khỏi sâu kín thở dài, từ trong túi xách móc điện thoại đi động đánh chữ gửi đi một tin nhắn.
[Người đã không có việc gì, bây giờ trở về.]
.....
Ba ngày sau.
Đêm đến, thành phố Thanh Châu đèn đuốc huy hoàng, những toà cao ốc lung linh rực rỡ, xe cộ bon chen trên đường tạo thành cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt.
10 giờ tối Quán bar đồng tính nữ nổi danh nhất thành phố ánh đèn mờ ảo. Trên sân khấu, những cô gái xinh đẹp nùng diễm thi nhau lắc lư theo điệu nhạc xập xình, vờn quanh trong không khí là đủ các loại mùi hương nước hoa cùng son phấn hoà quện.
"Mỹ nữ, chỉ có một mình thôi sao? Có muốn cùng nhau không?"
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn một mình."
Bắt chuyện không thành công, cô gái đành thất vọng đi tìm con mồi khác, Trần Thu Nghiên tiếp tục an tĩnh ngồi ở trong góc uống rượu một mình. Nàng khí chất nho nhã với khuôn mặt dịu dàng như nước cùng mái tóc đen dài qua vai, trên người là trang phục công sở màu kem trắng, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất không phù hợp với bầu không khí nơi này.
Xung quanh người người tụm ba tụm bảy rôm rả chuyện trò, chỉ có nàng một mình một bàn, cảm giác có chút lẻ loi cô độc.
Cô gái vừa rồi đã là người thứ năm đến bắt chuyện bị nàng từ chối. Tối hôm nay nàng tìm đến quán bar mục đích duy nhất chỉ để mua say, một mình gặm nhấm nỗi buồn không thể cùng người san sẻ.
Ánh đèn được chỉnh tối đi, bầu không khí quán bar càng lúc càng đặc sắc.
Một lát sau.
"Thật trùng hợp."
Bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Trần Thu Nghiên theo phản xạ quay đầu, lọt vào tầm mắt là Tần Tuyết Ngưng với khuôn mặt nhiễm đầy ý cười.
"Tuyết Ngưng? Sao em lại ở chỗ này?" Gặp phải người quen, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên mà hỏi.
Tần Tuyết Ngưng tươi cười xán lạn đáp: "Tôi ngày nào mà chẳng ở chỗ này."
Nói rồi quay về phía đám đông trên sàn nhảy, nhấc ly rượu đang cầm trên tay lên cao, lắc lắc. Ở phía bên kia, vài cô gái đang lắc lư theo nhạc cũng nâng ly cùng cô đáp lại, không ngừng reo hò.
Quả nhiên cô là khách quen của quán bar này.
Tần Tuyết Ngưng uống cạn ly rượu trên tay sau đó mới quay về phía Trần Thu Nghiên, cười nói: "Ngược lại là chị, lần đầu nhìn thấy chị ở chỗ này. Ngày thường uống rượu không phải đều đến LODGE tìm Tô Tình cùng Tần Tuyết Nhiễm sao?"
Trần Thu Nghiên khẽ đáp: "Thỉnh thoảng thay đổi không khí một chút."
"Vậy sao?" Tần Tuyết Ngưng nhấc lên đuôi mày, khẽ gật gù. "Vậy tôi cùng chị uống."
Nói rồi gọi phục vụ khui thêm một chai rượu, chủ động rót rượu cho cả hai người.
Hoàn toàn không cho người ta cơ hội cự tuyệt.
"Nào."
Đối phương đã nâng rượu lên tỏ ý muốn mời, Trần Thu Nghiên cũng không tiện từ chối đành cùng cô chạm cốc.
Tần Tuyết Ngưng hơi nâng cằm nhấp một ngụm rượu đồng thời hạ mi, xuyên thấu cốc thuỷ tinh trong suốt không chớp mắt mà nhìn mỗi một động tác của người kế bên, trên môi là ý cười sâu kín.
Đặt cốc rượu xuống, cô vắt chéo hai chân, tay chống cằm, ánh mắt nghiền ngẫm chòng chọc nhìn nàng, nhìn đến Trần Thu Nghiên đều không được thoải mái.
Lại đột nhiên hỏi: "Có tâm sự?"
Lời này khiến ánh mắt Trần Thu Nghiên chợt tối. Nàng chậm rãi uống hết cốc rượu trên tay, đặt cốc rỗng xuống rồi dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng vân vê nó, nửa ngày cũng không lên tiếng.
"Xem ra—— Chị có thứ không buông xuống được."
Có đôi lúc Trần Thu Nghiên rất e ngại phải đối diện với Tần Tuyết Ngưng. Đôi mắt của cô luôn là sâu thăm thẳm lại mang theo một tia sắc bén vô hình, tựa như tuỳ thời đều có thể chạm đến tầng sâu nhất nơi nội tâm, xuyên thấu hết thảy tâm tư của nàng.
Tuy ngoại hình Tần Tuyết Ngưng giống chị của cô đến bốn phần tuy nhiên mỗi khi cùng cô giao tiếp đều không thể nào đem lại cho nàng cảm giác dễ chịu như Tần Tuyết Nhiễm.
Người này thích nhất là dùng loại ngữ khí cợt nhả nói chuyện, lời nói ngược lại đầy rẫy ý tứ sâu xa đồng thời luôn có thể dễ dàng nói trúng tâm tư người khác.
Trần Thu Nghiên biết Tần Tuyết Ngưng rất sớm thì đã nhìn thấu mình. Nàng tự rót cho bản thân thêm một cốc rượu, chậm rãi uống cạn, thật lâu sau mới bâng quơ nói một câu: "Đời người, cũng nên giữ lại một chút tiếc nuối cho bản thân chứ?"
"Không nên nha." Tần Tuyết Ngưng trước sau vẫn không thu liễm ý cười trên môi, dáng ngồi xiêu vẹo có chút không đoan chính, lời nói lại là mười phần kiên định: "Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không để bản thân lưu lại bất kì tiếc nuối. Thứ mà tôi muốn có, tôi nhất định phải bằng mọi cách tranh đoạt."
Trần Thu Nghiên khẽ lắc đầu, khoé môi treo lên một cái mỉm cười nhàn nhạt. Nàng hạ thấp mi mắt, tầm mắt rơi vào chất lỏng màu rượu đang khẽ gợn sóng trong lòng cốc nhưng tâm tư lại bay đến một nơi rất xa.
"Không tham vọng nhất định phải có được thì vĩnh viễn cũng không mất đi, không phải sao?"
Tần Tuyết Ngưng nhìn nàng ngoài cười nhưng trong không cười, không cho là đúng phản bác: "Bởi vì sợ mất đi nên không muốn có được, đó gọi là hèn nhát."
"Hơn nữa... thật sẽ không mất đi sao?"
"Không có gì là mãi mãi. Hiện tại không dám đi tranh đoạt thứ mà mình muốn, nếu tương lai có một ngày thật mất đi rồi, chị sẽ không hối hận sao?"
Tần Tuyết Ngưng nếu ra một loạt lập luận, Trần Thu Nghiên hé môi lại không biết phải phản bác như thế nào.
Bởi vì đối phương nói không sai.
Đạo lý này nàng không phải không thấu hiểu, chỉ là...
Chỉ là nàng không đủ dũng khí mà thôi.
Trần Thu Nghiên giữ trầm mặc, tiếp tục rót rượu, tiếp tục uống.
Tần Tuyết Ngưng khẽ lắc đầu thở dài. "Ài... Hạnh phúc là thứ vĩnh viễn cũng không dành cho kẻ hèn nhát đâu nhé." Cô vừa bâng quơ nói một câu vừa nâng chai rót rượu vào cốc của mình, cùng nàng chạm cốc.
Một ly rồi lại một ly, một chai rượu cạn đáy lại khui thêm một chai khác.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi đến nửa đêm, Tần Tuyết Ngưng nhìn Trần Thu Nghiên đã say rượu gục đầu lên bàn bèn lặng lẽ tìm một vị trí khác, từ trong túi xách lấy điện thoại di động thực hiện một cuộc gọi.
Chuông reo vài tiếng cuộc gọi được nối thông.
"Em ở quán bar tình cờ nhìn thấy Trần Thu Nghiên uống say đã sắp bất tỉnh, chị có muốn đến xem chị ấy chút không?"
"Em không rảnh, còn bận chơi cùng bạn bè. Bạn thân của chị, muốn đưa người về cũng nên là chị không phải sao?"
"Được, đến nhanh một chút."
Tắt máy, Tần Tuyết Ngưng một lần nữa đặt tầm mắt lên người Trần Thu Nghiên ở cách đó xa xa, ánh mắt trở nên sâu kín, khẽ thầm thì:
"Tạo cho chị cơ hội lần này, nếu như không biết tranh thủ, vậy thì tôi..."
Thanh âm cô nhẹ nhàng phiêu tán trong thứ âm nhạc ồn ào sôi động.