Kể từ ngày Tần Tuyết Nhiễm từ Làng du lịch trở về thì luôn thích một mình chạy lên sân thượng, từ lúc ráng chiều cho đến chạng vạng rồi đêm tối kéo đến cô cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ nằm ở cạnh hồ bơi thất thần nhìn sắc trời dần dần biến chuyển.
Mấy ngày qua tâm tình cô không tốt một chút nào, nếu không phải nói là thậm tệ. Từng cỗ phiền muộn không tên cứ như dây đằng quấn quanh đáy lòng không cách nào gỡ bỏ phóng thích, bị đè nén đến ngạt thở.
Tần Tuyết Nhiễm cũng chẳng biết nỗi phiền muộn này từ đâu mà đến, chỉ biết hiện tại bản thân rất ngột ngạt rất khó chịu.
Muốn giải toả lại không tìm được nguồn căn, không có biện pháp.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, cô đã ở chỗ này thất thần nhìn nhìn bầu trời ước chừng có hơn hai tiếng đồng hồ.
"Đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư?"
Cho đến khi dì Vương xuất hiện từ phía sau liên tục hô gọi cô mới từ trong mơ hồ lấy lại tinh thần, ánh mắt không có tiêu cự dần dần tập trung lại.
"Đại tiểu thư, trợ lý Thẩm đến tìm cô, nói lão gia muốn cho gọi cô sang dùng bữa tối."
Tần Tuyết Nhiễm thoáng suy tư trong chốc lát, rất nhanh đã sáng tỏ ông nội vì cái gì đột nhiên cho gọi mình.
"Nhờ dì chuyển lời với chú ấy nói cháu sẽ lập tức qua đó."
Đợi Tần Tuyết Nhiễm đến nhà tổ Tần lão gia đã cho người chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú. Bởi vì tuân thủ lễ nghi cho nên trong suốt quá trình dùng bữa hai ông cháu cũng không nói chuyện, đợi sau khi kết thúc Tần lão gia mới gọi Tần Tuyết Nhiễm lên thư phòng.
Tần Tuyết Nhiễm giữ yên lặng ngồi nhìn ông nội nhà mình cẩn thận từng bước phao trà, trong không khí là một cỗ đặc trưng vị trà đượm hương lan ngọt dịu.
Sau một hồi Tần lão gia mới từ tốn đặt đến trước mặt cháu gái một chén trà nóng hổi, nói: "Đây là trà Đại Hồng Bào do một người bạn phương xa của ta gửi tặng, đối với sức khoẻ trăm ngàn lợi ích, nếm thử xem."
"Dạ." Tần Tuyết Nhiễm ngồi ở phía đối diện ông ấy. Cô ưu nhã nhấc lấy chén trà, đầu tiên là đưa lên mũi thưởng thức mùi hương sau đó chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
"Cảm thấy thế nào?" Tần lão gia cười hỏi.
Tần Tuyết Nhiễm thư thả thưởng trà, sau khi tinh tế cảm nhận hết thảy dư vị mới cho lời nhận xét: "Được cả hương lẫn sắc, không hổ danh là trà quý."
Tần lão gia nhẹ nhàng gật gù.
"Ông nội, lần này người gọi con đến là có chuyện muốn nói với con sao?" Đặt chén trà xuống, Tần Tuyết Nhiễm đi thẳng vào trọng điểm.
"Chỉ là muốn tìm hiểu tình hình gần đây một chút." Tần lão gia cũng từ tốn rót cho bản thân một chén, hỏi: "Nghe nói dạo gần đây tổng giám đốc của Trương thị bị người phơi bày hết thảy bê bối làm ăn sau đó bị Trương gia trục xuất, một đêm mất hết tất cả. Chuyện này là do con ở phía sau động tay động chân?"
Tần Tuyết Nhiễm không mấy ngạc nhiên khi mà Tần lão gia vẫn có thể nắm bắt hết thảy nhất cử nhất động của cô mặc dù đã lùi về dưỡng già, cũng biết sự việc lần này không thể qua mắt được ông, không chút né tránh gật đầu. "Dạ đúng, thưa ông nội."
Tần lão gia con ngươi trở nên đăm chiêu, thanh âm lại vẫn bình đạm như cũ: "Tuy ta không biết Trương Chính rốt cuộc đắc tội con ở chỗ nào khiến cho con phải nhọc tâm đối phó hắn. Nhưng chuyện này nếu như để lộ ra ngoài khẳng định sẽ khó tránh nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Sự việc lần này khiến Trương gia tổn thất khá nghiêm trọng, bọn họ lại chẳng phải quả hồng mềm, không dễ đối phó như vậy."
Tần Tuyết Nhiễm không chút nao núng trả lời: "Ông nội xin đừng lo lắng. Hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của con, con cũng biết rõ phải làm thế nào mới sẽ không ảnh hưởng đến Tần gia chúng ta."
Tần lão gia gật đầu, trầm lắng một vài giây lại hỏi: "Còn Tần Hiểu thì sao?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Cũng đã giải quyết xong xuôi. Tra được mấy tháng qua hắn lẫn trốn ở Đông Nam Á con liền uỷ thác cho bạn bè bên đó truy tìm tung tích của hắn tiện thể xử lý gọn gàng."
Tần lão gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng xẹt qua một tia thương tâm. "Cũng thật là đủ nhẫn tâm."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười hỏi: "Ông nội, ông nói con nhẫn tâm là vì thương tiếc cho người cháu họ này sao?"
"Không." Tần lão gia lắc đầu, thở dài thườn thượt. "Con làm rất tốt, đây là do nó tự mình chuốc lấy."
Tần Hiểu là cháu của Tần lão gia gọi ông ấy bằng một tiếng bác cả. Khoảng thời gian Tần gia sa cơ thất thế Tần lão gia từng bán một số cổ phần của Tần thị cho hắn, kết quả hắn lại đem toàn bộ số cổ phần kia bán lại cho Trịnh Tân Thành, để họ Trịnh xém chút nữa thì chiếm được Tần thị. Bởi vì lòng tham nhất thời mà để kẻ thù mua chuộc, cấu kết người ngoài quay ngược đối phó gia tộc nhà mình. Hành động này chẳng khác nào là phản bội Tần gia cả.
Mà Tần gia trước nay lại chưa từng nương tay với kẻ phản bội, Tần Tuyết Nhiễm sau khi trở về thì liền truy cùng đuổi tận người này, chẳng mảy may chừa cho hắn một con đường sống. Cho nên Tần lão gia mới nói đây là do hắn tự mình chuốc lấy.
"Bất kì kẻ nào, bất kì thân phận gì chỉ cần là có ý đồ gây bất lợi cho Tần gia chúng ta đều phải nhận lấy hậu quả tương xứng."
Lời này dường như mang theo ý tứ sâu xa, Tần Tuyết Nhiễm ngón tay vân vê ly trà thoáng khựng lại, ánh mắt khẽ động đậy đối diện với tầm mắt ông nội nhà mình.
Tần lão gia không hổ cả đời lăn lộn ở trên thương trường, gừng càng già càng cay, cũng đủ tàn nhẫn quyết tuyệt. Rõ ràng đã tám mươi tuổi thần trí vẫn minh mẫn như khi còn trẻ, đôi mắt sắc bén như chim ưng, dù ngữ khí nói chuyện là từ tốn bình đạm toàn thân vẫn toát lên phong thái không giận tự uy khiến người khác phải kính phục.
Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc không nói, Tần lão gia lúc này mới đặt trà trên tay xuống. Đế sứ va vào mặt bàn tạo thành một tiếng vang thanh thuý.
"Thím ba của con đến gặp ta, cáo trạng con."
Cuối cùng cũng đến rồi.
Tần Tuyết Nhiễm sớm thì đã đoán được nguyên nhân ngày hôm nay ông nội cho gọi mình. Cô bình tĩnh ung dung nhấp thêm một ngụm trà, vẻ mặt bất biến hỏi: "Ông nội, ông tin tưởng con sao?"
"Tất nhiên. Nếu không tin tưởng ta sẽ để con trở thành gia chủ đời tiếp theo của Tần gia sao? Từ nhỏ đến lớn cho dù là học tập, công việc hay là xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà con đều làm được rất tốt, ông nội rất yên tâm đem Tần gia giao cho con."
Ngừng một lát lại tiếp lời: "Tuy nhiên vẫn còn một điều duy nhất về con khiến ta vẫn luôn lo lắng không yên chính là cái cách con chọn người phụ nữ ở bên cạnh mình. A Nhiễm, con chỉ yêu thích phụ nữ ta không có ý kiến, chỉ là người mà con chọn nhất định không thể mâu thuẫn lợi ích với Tần gia, càng không thể làm nên chuyện bất lợi cho nhà chúng ta."
"Đây cũng không phải là lần đầu con đưa ra lựa chọn sai lầm. Lần trước còn có thể giải quyết lưu loát, lần này làm sao vậy?"
Trong đầu Tần Tuyết Nhiễm xẹt qua một loạt kí ức của năm năm trước, hình ảnh cô không chút do dự bắn phát súng kia, trong lòng run lên một chút.
Khi ấy cô quả thật là đủ quyết tuyệt cùng tàn nhẫn, còn hiện tại... Có lẽ là tuổi càng lớn con người ta sẽ càng dễ dàng trở nên mềm lòng?
Qua một lát mới nghiêm túc nói: "Giữ người ở lại là bởi vì con còn có tính toán riêng, mong rằng ông nội có thể tin tưởng con."
Tần lão gia không vội nói gì, con ngươi sâu sắc yên lặng dừng ở trên người cháu gái, qua một lát mới khẽ gật đầu. "Từ trước đến nay con làm việc luôn có mục đích cùng phương hướng rõ ràng, ta tin lần này con cũng sẽ không khiến cho ta thất vọng."
Sau đó ánh mắt có chút trầm lắng nhìn về khoảng không, suy tư xa xăm. "A Nhiễm, nếu nói thế giới này có một nữ nhân có thể sánh vai cùng con, ở bên con cả đời thì ta cảm thấy con bé Thu Nghiên chính là thích hợp nhất."
Lời này khiến động tác nâng chén trà trên tay Tần Tuyết Nhiễm bất chợt khựng lại, trên mặt đều là biểu tình kinh ngạc. "Ông nội nói ai cơ? A Nghiên?"
Sau đó bật cười. "Ông nội, người nói gì vậy? A Nghiên với con chỉ là bạn, làm sao có khả năng đến với nhau cho được?"
"Không đúng sao? Con và con bé đã quen biết nhiều năm như vậy, thấu hiểu lẫn nhau, cũng biết rõ bối cảnh. Con người của nó hiền lương thục đức lại trọng tình trọng nghĩa, ở trong công việc cũng là nghiêm túc nỗ lực, soi nửa ngày cũng soi không ra bất kì khuyết điểm. Tóm lại nếu con có thể cưới nó thì chính là phúc, ta thật hy vọng con bé có thể trở thành cháu dâu của ta."
Tần Tuyết Nhiễm đặt trà xuống, hết sức bất đắc dĩ nói: "Ông nội người đừng nghĩ nhiều nữa. Con với cậu ấy chỉ có thể là bạn bè."
"Con thật sự không muốn suy xét thêm sao?"
"Không có khả năng."
Bị cháu gái không một lời thừa thải phủ quyết ý kiến, Tần lão gia chỉ có thể thở dài đầy ưu sầu. "Ai... Thật là đáng tiếc."
Tần Tuyết Nhiễm lắc đầu cười. Sau đó hai ông cháu không đề cập đến đề tài này nữa, chỉ nói một ít chuyện vụn vặt, nói đến quên cả thời gian.
Thời gian bất tri bất giác trôi đến đêm muộn, điện thoại Tần Tuyết Nhiễm bỗng nhận được một cuộc gọi.
Cô lấy ra xem, thấy người gọi đến là Tần Tuyết Ngưng liền ấn nghe máy.
"Tuyết Ngưng?"
Đợi nghe đầu dây bên kia nói rõ sự việc, Tần Tuyết Nhiễm mới không mặn không nhạt đáp: "Vậy thì em hỗ trợ một chút, đưa cậu ấy về nhà."
"Thôi được rồi, bây giờ chị lập tức đến, em trông chừng cậu ấy một lát."
Cúp máy, Tần lão gia hiếu kì hỏi: "Tuyết Ngưng gọi cho con có việc gì sao?"
"Em ấy nói bắt gặp A Nghiên một mình uống say ở quán bar, kêu con đến đưa người về."
Tần lão gia nghe vậy vội xua tay thúc giục: "Vậy thì nhanh đi đi, nó con gái một thân một mình ở bên ngoài uống say biết bao nguy hiểm."
"Vậy ông nội nghỉ sớm đi ạ, con đi đây." Tần Tuyết Nhiễm đứng dậy.
"Đi đi."
Bốn mươi phút sau, Tần Tuyết Nhiễm có mặt tại quán bar.
"Người đâu?"
Tần Tuyết Ngưng hất cằm ra hiệu, Tần Tuyết Nhiễm theo hướng cô ấy chỉ điểm nhìn thấy Trần Thu Nghiên đã say rượu đầu gối lên tay gục trên bàn.
Cô một mạch đi về phía bên kia, vỗ vỗ bả vai nàng ấy, gọi: "A Nghiên! A Nghiên!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên bên tai, Trần Thu Nghiên từ trong mông lung mơ hồ tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tần Tuyết Nhiễm không khỏi kinh ngạc thốt lên: "...A Nhiễm?"
Tần Tuyết Nhiễm: "Mình đến đưa cậu về. Còn có thể đứng dậy không?"
Trần Thu Nghiên gật đầu. Nàng ấy chống tay lên bàn mượn lực đứng dậy tuy nhiên lại không cách nào đứng vững, thân thể lung lay sắp đổ được Tần Tuyết Nhiễm đỡ lấy.
"Mình dìu cậu." Tần Tuyết Nhiễm kéo cánh tay nàng ấy quàng qua vai mình, một tay đỡ eo dìu đối phương rời khỏi quán bar.
Đi ngang qua Tần Tuyết Ngưng không quên thuận miệng dặn dò: "Về sớm một chút."
Tần Tuyết Ngưng cong môi cười đáp: "Biết rồi."
Tần Tuyết Ngưng đứng tại chỗ, tầm mắt lặng lẽ đuổi theo bóng lưng hai người rời đi, khoé môi chậm rãi hạ xuống. Nửa khuôn mặt cô ấy bị giấu trong bóng tối, nhìn không ra cảm xúc chân thật trên gương mặt.
......
Tần Tuyết Nhiễm dìu Trần Thu Nghiên lên xe, gọi tài xế cho xe lăn bánh. Cửa kính ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, trong xe yên tĩnh không ai nói chuyện, chỉ có không khí lưu chuyển. Một lát sau, thấy bạn thân một đường vẫn luôn dùng hai ngón tay day day huyệt thái dương Tần Tuyết Nhiễm bèn quan tâm mà hỏi: "Rất khó chịu sao? Làm sao hôm nay lại chạy đến chỗ này uống rượu một mình?"
Trần Thu Nghiên động tác thoáng khựng lại, chậm rãi mở hai mắt nhưng không có đối diện cùng tầm mắt cô, chỉ rũ mi trả lời: "Mình chỉ là muốn thay đổi không khí một chút."
Tần Tuyết Nhiễm phát hiện ngày hôm nay tâm tình của người bạn thân này dường như không mấy tốt đẹp, bèn dò hỏi: "Cậu... có tâm sự?"
Trần Thu Nghiên hạ cánh tay xuống, phóng tầm mắt nhìn cảnh vật lướt vội bên ngoài, thật lâu cũng không đáp. Thời điểm Tần Tuyết Nhiễm nhận định nàng ấy có tâm sự lại muốn giấu kín trong lòng không muốn chia sẻ cùng cô, quyết định sẽ tôn trọng nàng ấy không bám lấy đề này thì đối phương lại đột nhiên mở miệng: "A Nhiễm, bên kia có công viên cạnh bờ sông, chúng ta xuống xe đi dạo một chút đi."
"Được."
"Chú Trần, dừng xe."
Tiết trời dần se lạnh, hương thu tan trong gió.
Thời điểm nửa đêm công viên vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có thể bắt gặp một vài cặp tình nhân đang hẹn hò thân mật.
Trần Thu Nghiên cũng đã tìm về mấy phần thanh tỉnh, bước chân đã tương đối vững vàng không cần người khác dìu lấy. Nàng ấy đi ở phía trước, Tần Tuyết Nhiễm lặng lẽ theo sau.
Tần Tuyết Nhiễm biết người bạn thân này của mình lòng mang tâm sự. Chỉ là nàng ấy không muốn chủ động giải bày, cô cũng sẽ không cưỡng bách.
Cơ sở cho tình bạn bền chặt của hai người bọn họ chính là tôn trọng lẫn nhau.
"Cậu nhìn bên kia." Một lát sau Trần Thu Nghiên dừng lại bước chân, nói.
Tần Tuyết Nhiễm dừng lại ở bên cạnh, cùng nàng ấy phóng tầm mắt về phía xa xa.
Không thể không nói tầm nhìn của công viên này thật sự rất tốt. Vị trí mà bọn họ đang đứng có thể nhìn bao quát toàn cảnh cầu Tinh Quang, cây cầu được xem là lãng mạn nhất thành phố Thanh Châu với hàng nghìn ánh đèn hình ngôi sao lung linh rực rỡ.
Tần Tuyết Nhiễm hai tay đút vào trong túi áo, mỉm cười nhìn ánh đèn từ những ngôi sao sáng nhỏ in bóng lấp lánh xuống mặt sông phẳng lặng, đáp: "Rất đẹp."
Yên lặng trải qua hơn mười phút, Trần Thu Nghiên bỗng cất tiếng: "Mình thích một người..."
Thông tin này ập đến một cách quá đường đột, Tần Tuyết Nhiễm dường như chưa kịp tiếp thu.
Cô có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Trần Thu Nghiên lại chạm phải một ánh mắt trìu mến trước nay chưa từng có. Ánh đèn màu cam nhu hoà chiếu lên gương mặt nàng ấy, từng đường nét trở nên mềm mại dị thường
Tần Tuyết Nhiễm tâm đột nhiên nhảy lên một cái.
Lại nghe thấy thanh âm nàng ấy mang theo một tia khó có thể khắc chế: "Thích mười bảy năm rồi."
Nói đến đây Tần Tuyết Nhiễm trong lòng càng hoảng hốt, bỗng một suy đoán điên rồ thoáng xẹt qua trong đầu, có chút không biết phải mở miệng ra sao: "A Nghiên, cậu..."
"A Nhiễm, mình thích cậu."
A Nhiễm, mình thích cậu.
Lời này vừa rơi xuống, Tần Tuyết Nhiễm trong nháy vẻ mặt cứng đờ, toàn thân đóng đinh tại chỗ.
Mà Trần Thu Nghiên ở trước mặt vẫn không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, ôn nhu như muốn đem cô vùi lấp. Đã mười bảy năm rồi, nàng ấy chưa từng một lần có đủ dũng khí ở trước mặt cô lộ ra ánh mắt này. Cái cảm giác đối diện với người mình thích lại luôn phải kìm nén cảm xúc thật sự rất không dễ chịu, rất khổ sở.
Hiện tại có thể chân chính nói ra lời cất giấu thật sâu trong lòng, cảm xúc tích tụ bấy lâu rốt cuộc có đường phóng thích, có một loại nhẹ nhõm không nói thành lời.
Thấy Tần Tuyết Nhiễm mấp máy cánh môi lại không biết phải mở miệng ra sao, Trần Thu Nghiên tiếp lời: "Cậu còn nhớ thời sơ trung, cái ngày mà cậu nói muốn làm bạn với mình chứ? Kể từ khoảnh khắc ấy mình thì đã bắt đầu thích cậu, cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi."
"Cho mình một cơ hội trở thành bạn gái của cậu, có được hay không?"
Qua hết mấy giây Tần Tuyết Nhiễm rốt cuộc từ trong chấn kinh lấy lại tinh thần, chỉ là vẫn chưa thôi không bàng hoàng, đành vờ như vừa nghe thấy một câu chuyện đùa mà khẽ bật cười: "A Nghiên, cậu uống nhiều rồi."
Trần Thu Nghiên lắc đầu. "Quả thật đêm nay mình có uống hơi nhiều, nhưng đầu óc của mình vẫn rất thanh tỉnh, biết rõ bản thân đang nói cái gì."
Thật trùng hợp mới vừa nãy Tần lão gia còn nhắc đến Trần Thu Nghiên, hiện tại thật được người ta bày tỏ rồi, quả thật là bất đắc dĩ.
Ý cười trên môi phai nhạt, Tần Tuyết Nhiễm âm thầm thở dài thườn thượt, lấy thái độ mười phần nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu vì đã dành tình cảm cho mình nhiều năm như vậy, nhưng mà mình thật xin lỗi, mình chỉ có thể phụ lòng cậu."
Lời từ chối dứt khoát khiến Trần Thu Nghiên có chút thất lạc, lại không muốn dễ dàng bỏ cuộc: "Hoặc chúng ta có thể thử bên nhau một đoạn thời gian, nếu đã như vậy mà cậu vẫn không có một chút xíu tình cảm với mình thì mình sẽ chủ động từ bỏ."
Tần Tuyết Nhiễm: "...A Nghiên, cậu đừng như vậy."
Tựa như đã biết trước đáp án, không có thấp thỏm, không có chờ mong, Trần Thu Nghiên nhàn nhạt kéo lên một nụ cười chua xót. "Mình rốt cuộc có điểm nào không tốt khiến cho cậu một giây cũng không muốn suy xét thêm thì đã vội vàng cự tuyệt mình? Lẽ nào mình ở trong lòng cậu ngay cả một chỗ đứng cũng không có hay sao?"
Lần đầu tiên ở trước mặt người bạn này Tần Tuyết Nhiễm cảm thấy nan kham như thế. Cô bạn thân mười mấy năm trời bỗng một ngày đột nhiên quay sang bày tỏ với mình là tình huống khó xử đến mức nào? Từng ấy năm trôi qua cô đối với nàng ấy chưa từng một lần nảy sinh suy nghĩ vượt quá giới hạn, hiện tại kêu cô làm sao suy xét? Từ trước đến nay cô đã từng từ chối lời bày tỏ của rất nhiều người lại chưa từng trải qua cảm giác khó xử giống như hiện tại. Cô rốt cuộc nên làm thế nào mới khiến nàng ấy không phải thương tâm đây?
"A Nghiên, không phải như vậy. Cậu điểm nào cũng tốt, chỉ là mình..." Nói đến đây Tần Tuyết Nhiễm thoáng dừng lại, chính xác thì cô cũng không biết phải dùng lý do gì thật thuyết phục để tránh không làm tổn thương đến người bạn này.
"Mình biết." Chỉ là không đợi cô tìm xong lý do, Trần Thu Nghiên đã tuỳ ý cắt lời. "Không chỉ là mình, bất kì người nào khác cũng không có khả năng bước vào trái tim cậu."
"Bởi vì cậu chưa từng quên được Lâm Dương Thần."
Lời này vừa rơi xuống, không khí xung quanh đột ngột co lại.
Tần Tuyết Nhiễm thoáng ngây dại vài giây sau đó bỗng bật cười. "A Nghiên cậu nói lung tung gì vậy? Mình..."
"Mình nhìn thấy hết rồi." Trần Thu Nghiên lại một lần nữa cắt lời cô, ánh mắt chan chứa khổ sở.
"Ngày hôm đó mình và Lâm Dương Thần cùng rơi xuống sông, lựa chọn đầu tiên của cậu rõ ràng chính là cô ta."
"Cậu vốn dĩ chọn cứu cô ta, nhưng sau đó cậu lại phát hiện Chen cũng đã kịp thời nhảy xuống nước cho nên mới đột ngột thay đổi quyết định, bơi về phía mình."
"Mình nói không có sai chứ, A Nhiễm?"
"Không phải!" Tần Tuyết Nhiễm lập tức phủ nhận, ánh mắt khẽ run, một tia lãng tránh thoáng xẹt qua lại rất nhanh biến mất.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng phản ứng nhỏ này lại không thể qua được tầm mắt Trần Thu Nghiên.
Nàng ấy vốn mắc phải chứng sợ nước nghiêm trọng, thời điểm giãy dụa ở trong dòng nước bao trùm lấy nàng ấy chỉ có sợ hãi cùng hoảng loạn, làm sao còn có khả năng đi quan sát Tần Tuyết Nhiễm? Điều mà nàng ấy vừa nói chẳng qua chỉ là suy đoán, hay nói cách khác chính là muốn thử phản ứng của cô mà thôi.
Nào ngờ lại bị nàng ấy nói trúng.
A Nhiễm thông minh sắc bén như vậy nhưng đến tận bây giờ vẫn không phát hiện lỗ hổng trong lời nói của nàng ấy, lại còn để lộ tâm tư để nàng ấy bắt được.
Bình thường A Nhiễm suy nghĩ cái gì đều sẽ không biểu hiện rõ ra trên mặt, khiến người ta có cảm giác vĩnh viễn cũng không nhìn thấu được cô. Thứ mà A Nhiễm giỏi nhất chính là giấu kín tâm tư của mình. Nàng ấy từng chứng kiến cô nói chuyện điện thoại cùng đối tác, ngữ khí điềm tĩnh cùng với nụ cười ưu nhã trên môi đều hoàn hảo đến không thể bắt bẻ được, nhưng cây bút máy cầm trên tay thì đã bị cô dùng sức bẻ gãy làm đôi, các khớp ngón tay đều trắng bệch.
Một A Nhiễm như vậy, lại bởi vì sự việc liên quan đến Lâm Dương Thần mà mất đi sự trấn định vốn có thậm chí trở nên thất thố, càng trở nên không phải là chính mình.
Nghĩ đến đây Trần Thu Nghiên không khỏi gian nan kéo lên một nụ cười chua xót, vành mắt đều bị ép đến cay đỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào: "A Nhiễm, cậu có thể gạt người khác, cũng có thể tự lừa dối chính bản thân cậu, nhưng cậu không gạt được mình."
"Lâm Dương Thần lừa dối, hãm hại cậu nhưng sau tất cả cậu lại chỉ có thể hận, mà không cách nào quên được cô ta."
"A Nhiễm mà mình biết trước nay luôn là một nữ nhân sát phạt quyết đoán cũng cực kì tàn nhẫn. Rõ ràng với những gì cô ta đã gây ra cho cậu, cậu hoàn toàn có thể giết chết hoặc dùng những cách trả thù cực đoan khiến cô ta sống không bằng chết. Nhưng kết quả cậu vẫn là không có biện pháp đối với cô ta xuống tay ác độc."
"Cậu không thể ngừng yêu Lâm Dương Thần, cho dù cậu có cố gắng đối xử với cô ta lạnh nhạt hoặc hung dữ đến mức nào thì cậu vẫn không nỡ để cô ta rời khỏi cậu, thậm chí không ngừng âm thầm che chở bảo hộ cô ta."
"Đủ rồi, cậu đừng nói nữa!" Không đợi Trần Thu Nghiên nói hết lời, Tần Tuyết Nhiễm đột nhiên lớn giọng cắt ngang, ngữ khí mang theo một tia run rẩy. Mà chính cô cũng không phát hiện lòng bàn tay của mình đều đã xuất một tầng mồ hôi lạnh.
Nói đến đây thì Trần Thu Nghiên đã nước mắt đầy mặt. "Nếu như lời mình nói đều là sai vậy tại sao cậu không bằng lòng cho mình một cơ hội? Mình thích cậu nhiều năm như vậy, mình cũng chính là người duy nhất trên đời này sẽ không bao giờ lừa gạt cậu, toàn tâm toàn ý yêu cậu. A Nhiễm cậu nói đi, vì cái gì không thể là mình?"
Tần Tuyết Nhiễm lộ ra vẻ mặt bất kham, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Qua một lát mới nghe thấy cô cất giọng, giọng nói cũng đã dịu đi tám phần: "A Nghiên, nhiều năm như vậy mình cũng chỉ xem cậu là bạn. Nếu như mình có thể thích cậu thì đã sớm thích cậu rồi."
Vốn cho rằng Trần Thu Nghiên còn sẽ nói thêm điều gì, lại chỉ nghe nàng ấy đáp: "Được, mình hiểu rồi."
Một trận trầm mặc kéo dài. Trong suốt mười mấy năm làm bạn bầu không khí giữa hai người chưa từng nặng nề đến vậy.
Ước chừng mười phút sau, Trần Thu Nghiên mới không tiếng động nhấc lên cánh tay lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dọc trên gò má.
Nàng ấy vẫn không ngừng lặng lẽ rơi nước mắt.
"A Nhiễm, chúng ta trở về đi."
Tần Tuyết Nhiễm nhìn u sầu treo trên đôi mắt Trần Thu Nghiên, trong lòng là một trận áy náy.
Đứng ở vị trí một người bạn cô thật không hy vọng Trần Thu Nghiên nảy sinh thứ tình cảm trên mức bạn bè với mình, thích cô chỉ khiến cho nàng ấy thương tâm khổ sở. Cô hy vọng nàng ấy hạnh phúc, nhưng người có thể mang đến hạnh phúc cho nàng ấy nghiễm nhiên không thể là cô.
"Mình xin lỗi, A Nghiên." Cô không thể làm gì khác hơn là buông một câu xin lỗi.
Trần Thu Nghiên hít một hơi thật sâu, sau khi điều tiết xong tâm tình liền hướng cô nở một nụ cười tỏ vẻ không sao cả, nói: "Không cần xin lỗi, cậu vốn dĩ không có lỗi gì cả."
Hơn nữa kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng ấy.
"Đi thôi."
Trần Thu Nghiên xoay người rời đi, Tần Tuyết Nhiễm hé miệng lại không biết nên nói cái gì đành yên lặng nhấc chân theo sau nàng ấy. Hai người một trước một sau lại không ai nói lấy một lời.
Ban đêm âm u trống trải, từng cơn gió lạnh quét qua, ánh đèn công viên lẳng lặng chiếu xuống đem bóng lưng cô tịch của Trần Thu Nghiên trải dài dưới mặt đất.
Hơi nước trong không khí dần dần ngưng kết chuẩn bị cho một trận mưa đêm hiu quạnh kéo dài.