"Tần đại tiểu thư~ Làm sao hôm nay lại chủ động gọi mình nha?"
Cuộc gọi được bật loa ngoài, giọng nói lả lướt của Tô Tình vang lên, Tần Tuyết Nhiễm lại không có tâm tình cùng cô ấy đấu võ mồm, một thân mệt mỏi tựa vào ghế lái ô tô.
Qua vài giây không nghe thấy cô phát ra thanh âm, Tô Tình cũng thu liễm giọng điệu cợt nhã: "A Nhiễm?"
"A Tình, báo cho cậu biết một tin."
"Chuyện gì? Nghe có vẻ nghiêm trọng vậy?"
"Nhiếp Tinh Thần là em gái của Lâm Dương Thần."
Tần Tuyết Nhiễm nói, Tô Tình ở bên kia gật gù lặp lại: "À, Nhiếp Tinh Thần là em gái của Lâm Dương Thần, Lâm Dương Thần là chị gái của... Gượm đã, Nhiếp Tinh Thần nào?"
Nói đến đây Tần Tuyết Nhiễm lại một lần nữa giữ trầm mặc, Tô Tình suy nghĩ trong chốc lát, ngữ khí không quá xác định: "Chắc không phải là..."
Tần Tuyết Nhiễm: "Là Chen."
Chỉ thấy đầu dây bên kia thanh âm nghe ra có chút cao hứng: "Thì ra Nhiếp Tinh Thần là tên thật của em ấy? Cũng thật là dễ nghe."
Sau đó đột nhiên im bặt hai giây.
"Cậu nói cái gì? Hai người bọn họ là chị em? Chị em ruột sao?"
"Ừm, Là Lâm Dương Thần thú nhận với mình."
"Trời ạ, hoá ra là chị em, vậy mà mình cứ tưởng..."
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt khó hiểu rơi vào giao diện cuộc gọi giữa hai người. Tô Tình hôm nay làm sao vậy? Cứ luôn chậm nửa nhịp. Hơn nữa... Liệu có phải cô đang nghĩ nhiều hay không? Làm thế nào cô lại nghe ra một tia mừng rỡ bên trong ngữ khí của cô ấy?
Một điều cùng, chuyện mà cậu ấy nên quan tâm hiện giờ là vấn đề này sao?
"A Tình, cậu bị lợi dụng."
Bị chen ngang, Tô Tình tức thì lâm vào trầm mặc.
Qua một lát mới nghe cô ấy lẩm bẩm: "Nhưng mà... nhìn bọn họ cũng đâu giống như là một đôi chị em ruột, thật khó tin. Lâm Dương Thần là chị? Nói ngược lại nghe còn hợp lý hơn."
Tần Tuyết Nhiễm ngữ khí nghiêm túc: "Cho nên mới gọi cho cậu, nhờ cậu một việc. Giúp mình lấy được mẫu ADN của Chen, mình muốn xác nhận lời nói của Lâm Dương Thần."
Bị gạt quá nhiều lần, cô cũng không biết người kia lời nào mới là thật, lời nào là giả, chỉ có tự mình xác minh mới đáng tin cậy.
"Được, chuyện này giao cho mình."
Nói tạm biệt Tô Tình, cúp máy, Tần Tuyết Nhiễm khẽ thở dài tựa mình vào ghế lái. Đầu cô khẽ ngước, ánh mắt thất thần rơi vào khung cửa sổ sát đất căn hộ nằm trong toà nhà cao tầng cách đó không xa, thật lâu cũng chưa lái xe rời đi.
Trong khi đó cao cao nơi mà tầm mắt cô đang hướng đến, ở bên trong căn hộ kia, Lâm Dương Thần cũng đang thất hồn lạc phách đứng như trời trồng ở giữa phòng khách rộng lớn.
Tần Tuyết Nhiễm đi rồi căn nhà cũng trở nên trống trãi tịch mịch, cảm giác hư không to lớn làm nàng hô hấp đều có chút không thuận.
Ngẩn người tại chỗ rất lâu, cho đến khi nắng chiều dần nghiêng mình đổ bóng xuống cửa sổ, rơi vào trên mặt có chút nóng rát nàng mới giật mình rời khỏi cơn xuất thần.
Nàng quên mất bản thân dường như còn rất nhiều chuyện cần phải làm, nàng không nên ở chỗ này trì hoãn.
Nghĩ vậy Lâm Dương Thần vội tìm điện thoại di động bấm gửi tin nhắn đến Nhiếp Tinh Thần.
[Tinh Thần, em đang ở đâu?]
Chưa đầy ba giây đã nhận được phản hồi: [Em ở nhà, chị thế nào rồi?]
[Bây giờ chị đến tìm em.]
Thay một bộ đồ tử tế, Lâm Dương Thần cầm túi xách rời khỏi nhà.
Mở cửa, bên ngoài hành lang trống vắng không một bóng người. Nàng hơi cụp mắt, nhanh chân tiến về phía thang máy.
Suốt cả một quá trình ngồi xe taxi nàng đều chú ý động tĩnh phía sau, kết quả hoàn toàn tìm không thấy dấu vết của việc bị theo dõi.
Xem ra A Nhiễm không có nói dối, từ giờ sẽ không còn bất kì người nào theo sau giám sát nàng nữa, ngay cả vệ sĩ vẫn luôn canh gác ở cửa một giây không rời cũng đã biến mất không dấu vết.
Có được tự do, từ nay về sau không cần thời khắc đều bị người nhìn chằm chằm, cũng không cần lao tâm khổ tứ tìm đủ mọi cách thoát khỏi khống chế, lẽ ra nàng nên vui mừng mới phải. Tuy nhiên thay vì vui mừng nàng lại chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, thất lạc, có một loại cảm giác thống khổ không thể miêu tả khuếch tán bên trong lồng ngực.
Một đường tâm trí trống rỗng, xe taxi đưa Lâm Dương Thần đến khu chung cư nơi mà mẹ Lâm và em gái sinh sống. Nàng trả tiền xe, theo trí nhớ tìm về đến nhà.
Nhìn thấy nàng xuất hiện trước cửa Nhiếp Tinh Thần không giấu nổi vui mừng nhưng cũng không kém phần lo lắng.
Trông chị gái quá tiều tuỵ, khẳng định mấy ngày nay trở về bên kia cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng. Dù vậy thì Nhiếp Tinh Thần cũng không nỡ buông lời trách cứ nàng, chuyện đã xảy ra khiến cho hai chị em các cô đều suy sụp cả tinh thần lẫn thể xác.
"Sao chị lại đến đây? Tần Tuyết Nhiễm không nói gì sao?"
Nhiếp Tinh Thần cũng biết Lâm Dương Thần bị Tần Tuyết Nhiễm kiểm soát. Chị gái đã từng dặn dò cô không có việc gì thì không nên đến tìm nàng, cũng đừng liên lạc.
Có điều lần này chị quay lại chỗ người kia chưa đến hai ngày đã vội trở về, có phải đã cùng chị ta phát sinh mâu thuẫn hay không?
Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu. "Chị ấy đã biết mối quan hệ của chúng ta. Hôm nay chị chỉ là muốn đến xem em thế nào mà thôi."
Lâm Dương Thần tiến vào nhà, việc đầu tiền là đi thẳng đến ban công quan sát một vòng.
Khắp nơi xung quanh khu vực này đều là người của Trịnh Tân Thành, bọn chúng hành sự thậm chí còn chẳng thèm điệu thấp một chút, vẫn cứ nghênh ngang giám sát người thân của nàng.
Thật chướng mắt.
Lâm Dương Thần ánh mắt dừng lại trên người bọn chúng một vài giây sau đó đóng cửa ban công, kéo rèm.
Nàng cẩn thận ôm lấy Nhiếp Tinh Thần, dùng thanh âm nhỏ nhất chỉ để hai người nghe thấy thì thầm bên tai cô: "Tinh Thần, trong nhà có camera giám sát sao?"
Nhiếp Tinh Thần cũng kì quái hành động của chị gái, lại vẫn phối hợp trả lời: "Có, em đưa chị tránh đi."
Sau đó cô đưa nàng tránh đến một nơi mà tất cả các camera giấu kín trong nhà đều không thể quay đến. Những thứ này là công cụ giám sát gia đình các nàng do Trịnh Tân Thành lén lút cho người lắp đặt tuy nhiên đều đã bị Nhiếp Tinh Thần phát hiện từ lâu, cho nên chuyện này đối với cô mà nói là không khó.
Lâm Dương Thần đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu Nhiếp Tinh Thần đừng phát ra âm thanh sau đó mở túi xách lấy bút cùng giấy, viết lên đó vài chữ rồi đưa cho đối phương.
[Có phải em luôn mang theo thiết bị giám sát bên người?]
Nhiếp Tinh Thần nhìn thấy nội dung trên giấy không khỏi có chút ngạc nhiên, lắc đầu phủ nhận.
Lâm Dương Thần cũng đoán được em gái sẽ có phản ứng này, tiếp tục viết thêm một dòng: [A Nhiễm nói trên người em vẫn luôn mang theo thiết bị giám sát.]
Lời này khiến một người trầm tĩnh như Nhiếp Tinh Thần cũng phải lộ ra biểu tình chấn kinh, cô dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Lâm Dương Thần lại chỉ nhận được một cái gật đầu xác nhận từ chị gái.
Hai chị em đồng thời lâm vào trầm tư, trong đầu dường như xuất hiện một đáp án đang chậm rãi trồi khỏi mặt nước.
.....
Một tuần sau, tại một bệnh viện tư nhân.
Lâm Dương Thần dìu Nhiếp Tinh Thần sắc mặt tái nhợt khỏi xe taxi, vội vã đưa cô tiến vào bệnh viện, một bên không ngừng lo lắng oán trách: "Đều tại em không chịu nghe lời chị chú ý sức khoẻ, bây giờ sinh bệnh rồi, khó chịu lắm đúng không?"
"Em không sao..." Nhiếp Tinh Thần vẫn không ngừng ôm bụng tỏ vẻ đau đớn, ánh mắt ngược lại bình tĩnh thoáng liếc nhìn về sau. Phía sau cách đó không xa có hai người đàn ông đội nón lưỡi trai đeo kính râm đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Vẫn luôn có những kẻ tựa như keo dính chuột không ngừng bám đuôi bọn họ.
Rất nhanh đã có y tá bệnh viện chạy đến hỗ trợ đưa Nhiếp Tinh Thần vào phòng thăm khám.
Lâm Dương Thần hoàn thành thủ tục đăng kí khám bệnh sau đó kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài, đợi ước chừng hơn hai mươi phút thì được y tá gọi vào gặp bác sĩ.
Nàng theo hướng dẫn tiến vào bên trong sau đó cẩn thận đóng kín cửa, thông qua kính một chiều quan sát tình hình ở bên ngoài thì thấy người của Trịnh gia muốn bám theo đã bị nữ y tá thành công ngăn lại. "Xin lỗi, chỉ có thể cử một người nhà vào gặp bác sĩ, hai vị xin hãy đợi ở bên ngoài."
Kết quả bọn chúng chỉ có thể hậm hực quay trở về hàng ghế chờ tiếp tục chờ đợi.
Lâm Dương Thần bấy giờ mới yên tâm tìm gặp bác sĩ, thời điểm nàng xoay người, biểu tình trên gương mặt cũng biến hoá.
Ở bên trong có một vị nam bác sĩ trung niên đang đợi nàng, Lâm Dương Thần khẽ gật đầu chào hỏi ông ấy.
Vị bác sĩ kia cũng gật đầu đáp trả, ra hiệu mời ngồi sau đó lẳng lặng đem phiếu kết quả CT còn nóng hổi cầm sẵn trên tay đưa cho nàng.
Lâm Dương Thần nhận lấy lập tức bóc ra xem. Đã từng học y, nàng chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn ra bất thường bên trong phiếu kết quả này.
Chỉ thấy nàng đột nhiên siết chặt tờ giấy trong tay, trong lúc nhất thời hô hấp cùng tầm mắt đều trở nên nặng nề, sắc mặt dần chuyển sang trắng.
Ở đối diện, vị nam bác sĩ quan sát biểu tình của Lâm Dương Thần liền biết nàng cũng đã nhìn ra vấn đề, ngắn gọn giải thích: "Lâm tiểu thư, kết quả phim chụp CT cho thấy bên trong đùi phải của Nhiếp tiểu thư xuất hiện vật thể lạ. Vậy cô xem có muốn phẫu thuật lấy nó ra hay không?"
Lâm Dương Thần giống như mất đi năng lực ngôn ngữ vẫn chưa thể đáp lời ông ấy. Nàng nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, nhớ lại những việc đã từng xảy ra, nàng dường như đoán được thứ đồ vật kia từ khi nào thì bị cấy vào cơ thể của Nhiếp Tinh Thần.
Chính là ở thời điểm hơn hai năm trước, Trịnh Tân Thành vì để đe doạ ép buộc nàng phải làm nội gián cho hắn mà dùng súng bắn mẹ và Tinh Thần bị thương, vị trí bị thương chính xác là ở đùi phải.
Nàng hít sâu một hơi, qua một lát mới có chút gian nan cất giọng: "Có, bây giờ liền thực hiện, xin nhờ cậy bác sĩ."
"Còn nữa, vẫn phải giống như ban nãy tiếp tục diễn kịch, toàn bộ quá trình cũng phải bảo mật. Xong việc tôi sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản của ngài."
"Được."
Thảo luận xong hết thảy bác sĩ liền trở vào trong chuẩn bị. Không bao lâu sau Nhiếp Tinh Thần cũng được y tá đẩy đến phòng chờ phẫu thuật, Lâm Dương Thần vội đến bên cạnh cô.
Nàng nắm lấy bàn tay em gái, nhẹ giọng trấn an: "Tinh Thần, bác sĩ nói em bị viêm ruột thừa cấp tính cần phải phẫu thuật gấp. Loại phẫu thuật này không gây nguy hiểm, rất nhanh liền xong, em đừng quá lo lắng."
Nhiếp Tinh Thần cũng siết lấy bàn tay nàng. Hai người lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi, rất nhanh đã có thể hiểu rõ ẩn ý bên trong lời nói của đối phương.
Cô bình thản đáp lại chị gái: "Ừm, em không lo lắng. Chị cũng đừng quá sốt ruột."
Sau khi trải qua hơn nửa tiếng đồng hồ phẫu thuật, Nhiếp Tinh Thần được y tá sắp xếp nằm ở phòng bệnh đơn, tính bảo mật là tuyệt đối.
Lấy lý do người bệnh cần được an tĩnh nghỉ ngơi sau phẫu thuật, đám thuộc hạ của Trịnh gia bắt buộc phải tiếp tục chờ đợi ở bên ngoài không thể vào.
Trong khi đó, phòng bệnh chỉ có Lâm Dương Thần ở cùng với Nhiếp Tinh Thần. Lúc bấy giờ, hai chị em đồng thời trầm mặc nhìn thứ đồ vật siêu nhỏ và dẹp tựa chiếc sim điện thoại được đặt ở trên bàn.
Đây là vật thể được bác sĩ gắp ra từ bên trong cơ thể của Nhiếp Tinh Thần sau đó bàn giao lại cho hai người các nàng mà không làm cho nó hư hỏng. Không thể bàn cãi, đây chính là thứ mà Tần Tuyết Nhiễm từng nhắc tới, thiết bị giám sát có chức năng định vị và nghe trộm.
Trước đó các nàng cũng đã hoài nghi Trịnh Tân Thành từng động tay động chân với cơ thể của mẹ Lâm và Nhiếp Tinh Thần, cấy vào bên trong thiết bị giám sát. Tính cách hắn thâm độc, vì muốn triệt để khống chế gia đình các nàng mà hoàn toàn có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này. Vì để chứng thực, Lâm Dương Thần đã cầm một số tiền đến gặp vị nam bác sĩ kia nhờ ông làm kiểm tra cơ thể cho Nhiếp Tinh Thần, điều kiện là toàn bộ quá trình thăm khám cần phải bảo mật hơn nữa còn phải phối hợp diễn kịch, dùng căn bệnh viêm ruột thừa đến nguỵ trang tránh làm bại lộ. Kết quả kế hoạch tiến hành thuận lợi, thành công gắp bỏ thứ đồ vật kia khỏi cơ thể Nhiếp Tinh Thần.
Mà lúc này đây, Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy chính mình giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt run rẩy.
Khoảng thời gian vừa qua nàng cứ mải canh cánh chuyện làm thế nào mà Trịnh Tân Thành tường tận kế hoạch mình đưa mẹ và em gái vượt biên ra nước ngoài nhằm thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hiện tại nhìn vào thứ đồ vật này, nàng cuối cùng cũng vỡ lẽ.
Cho nên, Trịnh Tân Thành từ đầu đến cuối đều nghe được cặn kẽ nội dung tất cả các cuộc trò chuyện giữa nàng và Tinh Thần dựa vào đó nắm trọn kế hoạch của bọn nàng, đồng thời ngày ấy trên đường đến cảng tàu cứ ngỡ xe chở mẹ nàng đã thành công cắt đuôi đám thuộc hạ Trịnh gia nhưng thực chất thì Trịnh Tân Thành vẫn luôn biết rõ vị trí cùng hướng đi của bọn họ, kết quả thành công bố trí một vụ tai nạn hoàn hảo.
Cũng hoàn toàn giải thích được nguyên nhân vì sao Trịnh Tân Thành có thể tường tận kế hoạch của nàng nhưng lại không hề biết đến sự tồn tại của Trịnh Hoà, người đứng phía sau an bài. Bởi vì nàng căn bản chưa từng nhắc tới Trịnh Hoà ở trước mặt Tinh Thần.
Nàng quả nhiên là quá ngây thơ quá ngu ngốc lại tự cho rằng bản thân thông minh. Trịnh Tân Thành là loại người gì? Con người hắn âm hiểm xảo quyệt, muốn giám sát mẹ và Tinh Thần sao có thể chỉ cử vài thuộc hạ ngày đêm theo dõi, lắp thêm vài cái camera trong nhà là xong? Rõ ràng là hắn nên nắm trong tay một thứ vũ khí bí mật khác.
Là nàng suy nghĩ không chu đáo lại quá khinh địch. Nàng yếu kém vô năng, đứng trước một Trịnh Tân Thành cáo già nàng chẳng là cái gì cả nhưng lại mộng tưởng chính mình có thể dùng chút mưu kế qua mặt hắn. Tại sao, tại sao bây giờ nàng mới nhận ra điều này?
Nếu nàng có thể sớm một chút ý thức được năng lực của chính mình đến đoạn nào, thì mẹ nàng đâu phải chết thảm như vậy.
Cho nên lời mà Trịnh Tân Thành từng nói, hắn nói là chính nàng hại chết mẹ lời này tuyệt nhiên không sai một chút nào.
Nghĩ đến đây Lâm Dương Thần lại cảm thấy thống khổ không thể lột tả. Cảm giác giống như bị người mổ tâm xẻo phổi, ngột ngạt và đau đớn đến không thể hô hấp. Tất cả hối hận, áy náy, tự trách, tự chán ghét đã từng nhờ Nhiếp Tinh Thần khuyên giải mà giảm bớt nay lại một lần nữa giống như sóng thần lũ lượt quét qua, không ngừng cuốn nàng vào biển sâu tội lỗi khiến nàng chẳng thể nào vùng vẫy, liên tục chìm xuống.
Tuy đã đau đến tột cùng nhưng Lâm Dương Thần không khóc không gào, chỉ có thể chết lặng chôn chân tại chỗ.
Không phải không muốn khóc, mà căn bản là không khóc được.
Bi thương đến cực hạn nhưng lại không thể rơi nước mắt, thống khổ cùng tuyệt vọng đè nén nơi đáy lòng khiến lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra, đau đến tê tâm liệt phế.
Dù vậy nàng vẫn cật lực khắc chế không để bản thân lộ ra thống khổ trước mặt Nhiếp Tinh Thần, không muốn em gái lại phải lo lắng cho mình.
Nàng duỗi tay nhặt lấy thiết bị giám sát, kìm ném từng chữ: "Chị vào toilet một lát."
Sau khi vào toilet, đóng chặt cửa, Lâm Dương Thần rốt cuộc không chịu đựng được nữa bước chân lảo đảo, một tay bưng kín ngực, biểu tình đau đớn.
Cánh tay còn lại chống lên bệ rửa tay, nàng há miệng nặng nề thở dốc, nước mắt không tiếng động lũ lượt chảy xuống.
Nàng từ từ siết chặt nắm tay, dùng sức đến toàn thân đều run rẩy kịch liệt, hận không thể bóp nát đồ vật trong lòng bàn tay thành bột mịn.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Lâm Dương Thần, mày đúng là đáng chết!
Đôi mắt đỏ tươi điên cuồng, nàng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn vào gương, trong đầu dâng lên ý niệm muốn đem người trong gương huỷ diệt, xé nát.
Nàng hận Trịnh Tân Thành, càng hận chính bản thân ngu ngốc vô năng, hại mẹ liên luỵ chết thảm.
Từ đầu đến cuối mẹ nàng mới chính là người vô tội nhất, tại sao chỉ vì sai lầm của nàng mà phải nhận lấy kết cục này?
Nhưng đến cuối cùng Lâm Dương Thần vẫn cật lực khắc chế không để bản thân làm hỏng thiết bị giám sát trong tay. Nàng đặt nó lên trên bệ rửa tay, hít sâu một hơi nỗ lực điều chỉnh tâm tình.
Tận cho đến khi ở bên ngoài phòng bệnh, Nhiếp Tinh Thần đã sốt ruột không chờ nỗi muốn xuống giường đi gõ cửa toilet, Lâm Dương Thần mới từ bên trong bước ra.
Nhiếp Tinh Thần nhìn trạng thái của nàng dường như không ổn, vành mắt đều đỏ, không khỏi lo lắng vội hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Lâm Dương Thần tận lực che giấu cảm xúc của mình, tỏ vẻ không sao cả đáp: "Chị không sao."
Thấy Nhiếp Tinh Thần ánh mắt rơi xuống bàn tay nàng, bèn tiếp lời: "Chị đặt thứ kia ở bên trong, chúng ta có thể tạm thời không cần cố kị."
Nhiếp Tinh Thần hiểu ý, thở dài. "Vậy mà mấy năm nay em lại không cảm nhận được bản thân mang theo thứ này trong người. Ngược lại là mẹ, cứ mỗi khi trái gió trở trời mẹ đều sẽ cảm thấy có chút đau nhức chân. Nhưng khi em đưa mẹ đi làm kiểm tra bác sĩ lại kết luận chân của mẹ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là lớn tuổi lại từng bị thương nên để lại chút di chứng. Bây giờ ngẫm lại, xem ra tên bác sĩ kia sớm thì đã bị Trịnh Tân Thành mua chuộc."
Nhắc đến mẹ Lâm, bầu không khí lại rơi vào nặng nề.
Nhiếp Tinh Thần vội dời đi đề tài: "Chị, vậy thứ kia em tiếp tục mang theo bên người, tạm thời không để Trịnh Tân Thành biết đến chuyện chúng ta đã phát hiện ra nó?"
Lâm Dương Thần hít sâu một hơi, suy nghĩ trong giây lát, nói: "Ừm, cứ làm theo như lời em nói đi."
Nói, nàng ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư xa xăm.
Khi cần thiết các nàng có thể dùng nó để đánh lạc hướng Trịnh Tân Thành.
Thêm nữa, nàng phải mau chóng nghĩ ra cách đối phó Tứ trụ kim cang Đại Khôn, tiến gần thêm một bước đánh đổ Trịnh gia.
Hận thù này, nàng nhất định trả lại sạch sẽ.