[bhtt] Mê Yểm - Thái Hữu Nhiễm





Trước hiên nhà, thỉnh thoảng có nam nữ già trẻ lớn bé ra ra vào vào, tôi dựa ở bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống những hình dáng đa hình đa mầu, lại có chút hâm mộ bọn họ.

Trong trí nhớ gần nhất của tôi, ngay cả cảnh tượng mình tự do ra vào hàng hiên phía dưới cũng chưa từng có, Hạ Tình nói tôi bị bệnh, nằm ở nhà đối với tôi mới là tốt, chỉ là... Ngay cả sinh vật phù du cấp thấp, tuy rằng chúng chỉ có một ngày sinh mệnh, nhưng cũng có thể tận dụng một ngày đó để tận lực nở rộ sinh tồn. Còn tôi? Mỗi ngày nhìn ngắm căn phòng màu trắng với bốn bức tường, cánh cửa khóa trái nói là để phòng trộm, chẳng hề có ý nghĩa nào hết, cuộc sống không ngừng lặp lại, có phải đến cả phù du cũng không bằng?

Tôi không nhớ đã nằm ở bên cửa sổ duy trì tư thế này bao lâu, dưới hàng hiên đã thấp thoáng thân ảnh Hạ Tình trong dòng người, cô ấy xách theo mấy cái túi nhựa, có lẽ là vừa đi chợ tối.

"Dục Phàm, hôm nay cảm giác thế nào?" Sau khi vào cửa, cô ấy thấy tôi đứng ở trong phòng khách, trong mắt có vài phần kinh ngạc.

Tôi không giống như mấy ngày trước, lúc cô ấy trở về thì vẫn nằm chết dí trên giường, chuyện này đối với cô ấy mà nói giống như là chuyện đáng để vui mừng.

"Rất tốt." Tôi gật đầu.

Cô ấy cười dịu dàng, vuốt vuốt hai má tôi, sau một lúc mới cảm thấy mỹ mãn đem theo một túi lớn đồ ăn vào trong phòng bếp.

"Hôm nay, Tony lại hỏi về chị đấy. . . . . ." Cô ấy ngẩng đầu, nhìn tôi mờ mịt đứng ở cửa phòng bếp, tạm dừng thái "Tony, quản lý doanh số, chị không có ấn tượng gì à?"

Tôi gật đầu, lại lắc lắc đầu.

"Hồi trước anh ta còn theo đuổi chị." Hạ Tình cười cười than nhẹ.

"Hạ Tình?" Tôi không nhịn được đặt câu hỏi, nghe thấy giọng nói khô khốc dị thường của mình, lại cảm thấy có chút thất thố.

"Có chuyện gì vậy?" Cô ấy chuyên tâm thái cà chua, dưới lưỡi dao chảy ra thứ nước màu đỏ, thẳng đến khi tràn ngập cả thớt.

"Tôi và em... từ khi nào bắt đầu quen nhau?"

Động tác trong tay Hạ Tình rõ ràng là bị kiềm hãm, ngược lại ngữ khí oán trách tôi: "Lúc em vừa mới vào công ty, chị đã giúp đỡ em rất nhiều, sau đó thì chúng ta hẹn hò."


"Vì sao em lại ở bên tôi?" Tôi hỏi ra vấn đề mà mấy ngày này vẫn còn hoang mang.

"Vì sao là vì sao?" Hạ Tình hỏi ngược lại.

"Dù sao, tôi và em đều là con gái, hơn nữa tôi còn rất bình thường. . . . . ."

"Dục Phàm." Hạ Tình có chút uấn giận đánh gáy tôi "Sao lại nói mình như vậy? Chị không nhớ chị có bao nhiêu tài năng đâu, ở trong công ty giúp mấy thanh niên kia còn dư dả thời gian dạo mấy con phố?"

Cô ấy nói xong, buông dao thái đi đến trước mặt tôi, đôi mắt đẹp nháy như không nháy nhìn tôi: "Từ ngày đầu tiên em vào công ty, em đã thích chị rồi, chị giỏi giang tiêu sái, sau đó mỗi lời nói mỗi cử chỉ của chị đều khiến cho em rung động."

Cái gì mà giỏi giang tiêu sái, tôi không nhớ ra được tiếng nói cử chỉ của mình khi trước, tôi bị cô ấy nhìn đến không được tự nhiên: "Trước khi hẹn hò cùng với em, tôi có từng hẹn hò với ai không?"

Đôi mắt của cô ấy vẫn luôn nhìn thẳng vào trong mắt tôi, có một nháy mắt cô ấy chần chờ, rốt cuộc, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đó Hạ Tình đã suy nghĩ điều gì đây?

"Em không biết."

Là không biết, hay là không muốn nói?

Cô ấy rất nhanh thêm vào: "Cho tới bây giờ chị vẫn chưa từng nhắc qua với em."

Giọng nói Hạ Tình mang theo sự chân thành tha thiết, nếu chỉ là dối trá hoặc có mục đích giấu diếm, nhiều hay ít cũng sẽ để lộ ra sơ hở. Tôi cười cười, nghĩ đến một người con gái khác trong nhà -- Tằng Lam. Nàng so sánh với Hạ Tình, lời nói của nàng càng có thể khiến cho tôi tin phục hơn, thế nhưng làm sao tôi có thể đặt câu hỏi về mối nghi ngờ của mình trước mặt Hạ Tình đây?

Cô ấy đối tốt với tôi như vậy, sau khi tôi tỉnh lại tất cả trí nhớ của tôi đều có quan hệ với cô ấy, đối với tôi mà nói, cô ấy chính là cả thế giới của tôi.

Còn về Tằng Lam. . . . . . Nàng khiến cho tôi cảm thấy quen thuộc, khiến cho tôi tin tưởng rằng nàng có liên hệ với quá khứ của tôi.

"Hôm nay, có cà chua đôn ức thịt bò, còn có bông cải xanh mà chị thích ăn nhất đấy." Lúc ăn cơm, Hạ Tình càng không ngừng gắp rau cho tôi.

Tôi nắm chặt đũa, lặng lẽ nhìn cô ấy.


"Cô ta lừa gạt cậu."

Bên tai bất thình lình vang lên một câu, trái tim tôi mãnh liệt co rút lại, vội vã nhìn bốn phía chung quanh, rồi lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là ảo thính, ở gần không có bóng dáng Tằng Lam.

"Dục Phàm, chị sao vậy?" Hạ Tình có chút lo lắng hỏi tôi.

"Không có việc gì." Tôi chỉ cười.

Lúc này không biết Tằng Lam đang làm gì nhỉ? Có phải nàng vẫn đang đứng ở bên cạnh tôi, nhìn tôi cùng Hạ Tình ở trước mặt thoải mái ăn cơm, tôi cẩn thận che giấu nội tâm càng ngày càng nhiều nghi hoặc?

Tâm tình có một loại vô cùng rối rắm dây dưa, tôi nghĩ đến Tằng Lam, từ nàng tôi nghe được nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng sau đó lại có cảm xúc không muốn biết được toàn bộ chân tướng, để rồi sau đó phủ định tình cảm của Hạ Tình đối với mình, phá vỡ đi cả thế giới của tôi.

Sau khi ăn xong, tôi uống thuốc, ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, Hạ Tình ở trong phòng bếp rửa chén, di động của cô ấy bỏ lại trên bàn cơm.

Tôi nghe tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng bếp, đưa tay lấy điện thoại, mở ra album, trong đó không có ảnh của tôi, càng đừng nói đến ảnh chụp chung của hai chúng tôi.

Ban đêm trước khi đi ngủ, tôi hỏi cô ấy về vấn đề ảnh chụp, Hạ Tình biểu hiện ra ngoài thái độ có chút tiếc nuối.

"Không phải chị không thích chụp ảnh à? Thế nên em cũng không thể bức chị chụp cùng nhau được." Cô ấy xoa tóc tôi giống như trấn an thú cưng "Hôm nay sao chị lại thắc mắc nhiều vậy?"

"Chỉ là tôi muốn biết chuyện quá khứ. . . . . ." Chuyện đến đây rồi, có lẽ tôi chỉ có thể đặt hy vọng lên người Tằng Lam mà thôi.

"Chỉ cần chị uống thuốc đúng hạn, chắc chắn chị sẽ nhớ lại thôi." Trong nụ cười của Hạ Tình, có chút chua sót tôi không hiểu tại sao.

Cô ấy hơi hơi nghiêng người, tạm dừng vài giây ở vị trí 10cm trước mắt tôi, tôi dường như biết sau đó cô ấy muốn làm gì, đành phải hạ mắt không nhìn cô ấy.

"Dục Phàm, em yêu chị."


Chỉ vài từ ngắn ngủn như là chạm được vào vị trí mềm yếu nhất trong nội tâm tôi, tuy nói tôi đối với Hạ Tình có nhiều nghi vấn, nhưng tôi vẫn tin tưởng cảm tình của tôi đối với cô ấy là chân thật, tôi yêu cô ấy, cho nên nghe thấy những lời này của cô ấy, tôi càng khắc sâu cảm giác rung động trong từng góc thân thể.

Hô hấp nóng bỏng và ẩm ướt phủ lên đôi môi khô nứt của tôi, ngay cả thân thể trống rỗng cũng vì sự xâm nhập của Hạ Tình mà trở nên ướt át, nhu tình trong đôi mắt cô ấy đầy ắp giống như sắp tràn ra ngoài vậy. Tôi nhìn chăm chú vào trong mắt cô ấy, toàn bộ các giác quan đều bị cô ấy khơi dậy, cảm nhận cơ thể dường như không còn thuộc về chính mình khống chế nữa, thầm nghĩ tham lam muốn có thêm càng nhiều từ con người này.

"Đau. . . . . ." Khối da thịt tối non mịn truyền vào cảm giác đau, mà động tác của Hạ Tình cũng không có chút kỹ xảo gì, có vẻ thập phần ngây ngô, lại thực cố gắng muốn đi làm tốt chuyện này.

Hạ Tình dùng cái tay kia vuốt ve gương mặt tôi, theo thái dương xuống đến cằm, từ mắt xuôi xuống mũi, cái nhìn của cô ấy khiến cho tôi nghĩ rằng cô ấy coi tôi giống như một vật trân bảo nhất trên thế gian.

"Dục Phàm, chúng ta rốt cục cũng ở cùng một chỗ rồi." Cô ấy lại một lần nữa hôn môi tôi, thì thào ra tiếng.

Tôi không hiểu sao cô ấy lại nói như vậy, vừa định đặt câu hỏi, chỗ sâu nhất trong thân thể lại khởi động khoái cảm khiến cho tôi chỉ có thể mở miệng phát ra những âm tiết khó nhịn.

Động tác tay của Hạ Tình giống như có ma thuật, tốc độ càng lúc càng nhanh khiến cho tôi đau nhưng đồng thời lại muốn ngừng mà không ngừng được.

Ánh đèn hôn ám nơi đầu giường khiến cho một nửa mặt cô ấy chìm vào trong bóng đêm, tôi nâng tay, chạm đến một nửa mơ hồ kia, phá lệ nóng rực.

Nóng giống như nhau, mang theo cảm nhận đau đớn giống như nhau, cũng khiến tôi muốn ngừng mà không được. . . . . . Tôi nhớ đến quang cảnh trong mơ lúc ban ngày, quang cảnh lần lượt thay đổi, bàn tay dán lên khuôn mặt mình nay lại thành tay của Tằng Lam.

"Dục Phàm, cậu thật sự chuẩn bị tốt chưa đó?" Khóe môi của nàng gợi lên độ cong mị hoặc.

Nhất thời tôi lại không thể nhận rõ, giờ phút này đến tột cùng là mộng cảnh hay thực?

Tôi không kịp thu hồi tay, thân thể dĩ nhiên đạt tới cao triều, đó là cảm giác quá phận tốt đẹp, tất cả những suy nghĩ loạn thất bát tao dưới cảm giác nửa dưới cơ thể đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Người nọ nhìn thẳng vào tôi, giống như muốn đem thời khắc này thu hết vào đáy mắt, chặt chẽ nhớ kỹ.

Tôi giống như từ trên cao cấp tốc rơi xuống, hưởng thụ khoái cảm ngao du trên bầu trời, rồi sau đó lại rất nhanh về tới mặt đất, toàn thân đau nhức, tôi thở hổn hển, tâm trí rõ ràng hơn bao giờ hết.

Là Hạ Tình, người vừa mới ở cùng tôi, vẫn luôn là Hạ Tình.

"Em yêu chị." Cô ấy lặp lại lời vừa nói, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.

"Tôi cũng yêu em." Tôi để ý mái tóc dài lộn xộn của cô ấy.

"Mệt mỏi rồi? Em đi rửa tay, trở lại liền ngủ."


"Ừ."

Hạ Tình xuống giường đi vào trong phòng tắm, tôi nằm ở trên giường, còn có thể cảm nhận được khoái cảm mới vừa một phen mây mưa lưu lại.

Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa, thà rằng tin tưởng hiện tại là chân thật.

Về phần Tằng Lam. . . . . . Phải chăng nàng là do tôi nhàm chán sinh ra ảo giác?

"Dục phàm." Giọng nữ lạnh lùng từ trên đỉnh đầu tôi vang lên.

Không phải Hạ Tình, đèn trong phòng tắm còn sáng, cô ấy vẫn còn ở bên trong.

Tôi ngẩng mặt lên, chống lại một đôi mắt sung huyết.

"Tớ quá thất vọng vì cậu rồi." Nàng nói nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ đến mức nổi gân xanh trên trán.

"Tằng Lam. . . . . ." Tôi cảm thấy chính mình lại bị vây vào trong mộng.

Nàng hướng tới gần tôi, trong đôi mắt có chứa hận ý thật sâu.

"Dục Phàm, chị đang nói chuyện với ai vậy?" Hạ Tình đột nhiên xuất hiện ở vị trí bên cạnh tôi.

"Không, không có gì. . . . . ." Tôi kích động phủ nhận, tôi quay đầu nhìn lại vị trí phía trước, Tằng Lam đã biến mất vô tung vô ảnh.

"Đi ngủ đi." Hạ Tình hồ nghi nhìn tôi trong chốc lát, tắt đèn nằm xuống.

Trong bóng tối, tôi vẫn nhìn chằm chằm về nơi Tằng Lam vừa mới xuất hiện, tôi sợ nhìn thấy nàng, đồng thời lại cảm thấy được chính mình đối với sự xuất hiện của nàng có chút chờ mong.

Tằng Lam không xuất hiện lại nữa, tôi ở trong chăn tìm được tay của Hạ Tình, nhẹ nhàng nắm lấy, cảm thụ sự ấm áp rõ ràng.

Cảm giác này chân thật đến thế nào. . . . . .

Chỉ là nếu như cảnh trong mơ cũng đủ chân thật rồi, thì mộng hay thực phân ra cũng có để làm gì nữa đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận