Ngay từ lúc nhỏ Mi đã không như bao đứa trẻ khác, có thề vui cười, tận hưởng những điều nhỏ nhặt như kẹo, bánh.
Hơn cả thứ đó, cô bé cần trò thật sự kích thích.
Song, chẳng dễ dàng gì cho cô bé, người lớn đã quy định giới hạn đạo đức vô cùng nghiêm ngặt.
Không thể phá bỏ quy tắc, Mi chỉ có thể âm thầm làm mọi thứ mình thích, tận hưởng cuộc vui cô độc.
Mi chết mê với nghệ thuật sinh học, dựa trên cơ thể nguyên bản, giữ gìn nét đẹp vĩnh cửu.
Từ đó, cô bé tạo ra thú vui sưu tầm búp bê động vật.
Búp bê động vật Mi chơi cũng không phải loại tốt lành gì, chính là dùng xương, da, lông đã được xử lý thành xác ướp, sau đó nhồi bông và điều chỉnh.
Cô bé muốn tạo nên tác phẩm hoàn hảo từ thứ tự nhiên nhất.
Nếu không có chuyện gì, Mi sẽ mãi mãi tận hưởng thú vui của mình với đám động vật chết nhồi bông.
Nhưng, vài sự việc bất ngờ đã khai sáng cho cô bé.
Một ngày nọ, Mi bình dạo chơi, vô tình bắt gặp một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình.
Nhìn bộ dạng dơ bẩn, đầy rẫy vết thương của nó, cô bé cảm thấy kinh tởm chết được.
Song, thay vì bỏ chạy, cô bé lại tiến lên vì tò mò.
Làng Mi sống không quá to, hộ dân chưa quá ba mươi, cô bé từ nhỏ trí nhớ tốt, dễ dàng biết mặt qua hết thảy từng người.
Duy chỉ có con nhỏ dó bẩn trước mặt thì lại mơ hồ sâu xa, làm cô bé tò mò quá đỗi.
Ngặt nỗi con nhỏ này nhút nhát, lại có chút như không hiểu tiếng người, không còn cách nào, Mi dùng cách bạo lực để lôi kéo người.
Song, thế quái nào nó lại chạy tiếp.
Mi điên mất!
Bản chất Mi là con người chiếm hữu mạnh, ái kỷ cực đoan, bình thường ghét chuyện không nằm trong tầm với liền bắt đầu nổi giận, nảy sinh ý muốn bạo lực.
Tất nhiên, con nhỏ xa lạ thật sự bị đối xử tệ, nhưng chẳng đến mức đấm đánh gì.
Mi thấy đối phương nhát gan, liền ép buột người ta đối diện mình, sau lại dùng sự ngọt ngào giả tạo lừa gạt một chút.
Kết quả, con nhỏ xa lạ ngay lập tức ngoan ngoãn hơn.
Mi đến mặt của con nhỏ cũng chỉ xem qua một chút, rồi bị thu hút hoàn toàn bởi vết thương trên người đối phương.
Làn do trẻ con non nớt yếu mềm, vết thương rách, bầm càng thêm phần nổi bật, làm Mi cảm nhận được ranh giới rõ ràng giữa các lớp.
Nó còn sống, các tế bào trong nó như đang hoạt động trước mắt cô bé, hoàn toàn khác hẳn với chỗ da thịt của động vật chết từng chế biến.
Các vết thương trên cơ thể sống của người đẹp đến mức Mi phải vô thức khen.
Mi vốn nghĩ động vật sau khi nhồi xác sẽ giữ được vẻ đẹp vĩnh cửu, nhưng giờ đây so với vết thương trên cơ thể người sống, những thứ kia rõ ràng vô hồn, trống rỗng đến cùng cực.
Cô bé cảm thấy mình thật ngốc vì toàn bộ ý nghĩ trước đó và bắt đầu nhen nhóm một thứ xấu xa hơn.
Nhìn lại thật kỹ gương mặt, ánh mắt, dáng vẻ, từng cử động thân thể của con nhỏ trước mặt mình, Mi cười trong lòng.
Cô bé tự hỏi bản thân sao không thử chơi với búp bê sống, chắc chắn sẽ thú vị hơn hẳn.
Các vết thương rỉ máu, biểu cảm thay đổi theo từng nỗi đau, sự hoạt động không ngừng nghỉ của các tế bào.
Mi dám chắc cho trước khi con nhỏ chết, nhất định, mọi chuyện sẽ rất vui.
Những ngày sau đó, đám búp bê động vật hoàn toàn thất sủng, Mi đam mê cơ thể thương tích của con nhỏ Nghi cùng làng.
Thông qua vài lời của đối phương, thêm miệng hàng xóm thì cô bé biết các dấu vết xinh đẹp ấy đến từ bạo lực gia đình.
Nói chính xác chút thì Nghi như con chó được gia đình nuôi, bất cứ khi nào cũng có thể mang ra trút giận, ngược đãi.
Mi vừa hay đến, cho ăn một chút liền biến thành chủ nhân dự phòng.
Chính vì lẽ trên, tuy Mi thích những vết thương luôn rỉ máu, tương phản làn da trắng mịn xinh đẹp của Nghi, nhưng nghĩ đến kẻ tạo ra nó không mình.
Cô bé thật sự khó chịu, bắt đầu nghĩ đến hành vi bạo lực nhiều hơn trước, dù đã cố kiềm nén.
Ở trường, Mi là học trò ngoan năm tốt, ở với Nghi là tiểu quái vật kỳ quái, thích thú những vết thương trên cơ thể sống, lúc nào cũng nhăm nhe xé xác con mồi.
Cô bé sớm không còn coi đạo đức người ta đặt ra là quy chuẩn nữa.
Có lẽ vì không xem đạo đức thông thường dành cho mình, Mi cũng càng thư thái hơn khi nhìn nhận Nghi là thú cưng của mình hơn một người bạn.
Song, cũng vì vậy mà cô bé dần mất kiểm soát hơn trong hành động và suy nghĩ.
"Mi...!Mi à!", con bé Nghi run rẩy kêu, gương mặt non nớt yếu mềm đầy vết thương hiện rõ sự lo lắng.
Trong khi đó, Mi vẫn ung dung gối đầu lên đùi Nghi, ôm lấy cánh tay vẫn còn vết thương hở mà ngắm nghía, lâu lâu lại chọc vào, quan sát máu chảy ra, cùng với các tế bào run rẩy.
Cô bé thích mê thứ nghệ thuật sống này.
"Chuyện gì?", giọng Mi rõ chẳng chút để tâm Nghi có đang gặp vấn đề gì không.
"Mi...!tối".
"Thì sao?".
Mi rõ ràng biết Nghi ám chỉ trời tối, muốn về nhà, nhưng bản thân cô bé còn chưa tận hưởng đủ, dễ gì thả người.
"Mi...".
"..."
"Mi...".
"..."
Rõ ràng Mi không để tâm, nhưng Nghi lại ngu ngốc cho là đối phương chẳng nghe thấy, lần nữa yếu ớt kêu, "Mi à...".
Hệ quả tất nhiên Nghi thành công chọc Mi giận, vết thương hở liền bị móng tay bén nhọn của đối phương bấu chặt vào.
Đau đến con nhỏ bật khóc.
Bị nước mắt Nghi rơi trên mặt, cảm giác làm chủ, thỏa mãn trong lòng Mi càng lớn.
Mi rút móng ra, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả đầu ngón tay.
Nhưng cô bé không sợ nó, thậm chí còn cảm thấy sự phấn khích từ tận đáy lòng mình.
"Thật sự rất đẹp.
Đến cả máu cũng rất tuyệt", Mi ngửi máu vương trên đầu ngón tay mình.
"Mùi tanh này cũng rất thích".
Nghi đau, nhưng được Mi khen đẹp, bao nhiêu sự khó chịu trong lòng liền bay biến mất.
Con nhỏ cười rạng rỡ, hai mắt như phát sáng.
"Mi nói...!thật sao?", Nghi có chút bẽn lẽn.
"Thật mà.
Nên em ở đây với chị nhé! Đừng về nhà nữa, chị chơi cùng em.
Giao bản thân cho chị, để các vết tích cũng từ chị đến em.
Em thích mà Nghi!".
Từ ánh mắt đến thái độ, Mi dù đang cố cười vui vẻ cũng không cách nào giấu được bản chất điên cuồng của mình.
Cô bé nhìn Nghi như một chú chó, chỉ cần dùng chút ngọt ngào dụ dỗ, rất nhanh sẽ liền nắm chắc trong tay.
Mi tin rằng Nghi sẽ gật đầu đồng ý, rất nhanh liền bị mình thu trọn vào tay, tùy ý chơi giỡn, ngày sau càng thêm kích thích, vui vẻ.
Song, cô bé lúc này còn quá ngây thơ, không hiểu được quyền lực giám hộ.
Trong khi Nghi do dự, sắp gật đầu đồng ý với sự điên cuồng của Mi, một bàn tay to lớn từ trong bóng tối của chiều tà đưa ra, túm chặt cổ con nhỏ kéo lên.
Cô bé xoay xở không kịp đầy cũng bị rơi xuống, đập xuống nền đất đất thô.
Cú ngã làm Mi có chút choáng.
Cô bé tự giận vì bị đau, nảy sinh suy nghĩ muốn giết người, nhưng đến khi nhìn rõ, lòng lại bàng hoàng, miệng chẳng nên câu.
Trước mặt Mi là cha Nghi, người đàn ông cao lớn với gương mặt đỏ như gấc, đầy vẻ hung tợn, người cởi trần lộ toàn sẹo vết chi chít cùng hình xăm.
Người ông ta tỏa ra mùi hôi chua nồng cùng men rượu, làm cô bé sợ đến chân vô thức lùi lại.
Cảm giác áp đảo từ ông ta làm Mi bị áp lực, ngơc như mình là con người nhỏ bé đối diện titan, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị xé xác.
Nguy hiểm đến cùng cực.
Tuy nhiên, trái với những nỗi sợ đến từ suy nghĩ còn non nớt của Mi, ông ta chỉ siết chặt tay Nghi kéo bổng lên.
Đến nỗi con nhỏ buột phải nhón hết chân lên để cánh tay mình khỏi đứt lìa.
Ông ta nhìn Mi bằng ánh nhìn đe dọa, lớn giọng khẳng định, "Con tao!".
Sau đó quay mặt, kéo Nghi đi.
Cũng chẳng biết là ông ta đã nhìn ra ý nghĩ xấu xa của Mi, hay thật sự muốn khẳng định sự sở hữu của mình, nhưng rõ ràng hành động này là một lời đe dọa.
Sự kiểm soát, chiếm hữu đến cực đoan, không khác gì đa số loài động vật bảo vệ địa bàn và những thứ thuộc về chúng.
Hành động của ông ta thật sự chọc Mi bùng phát.
Cảm giác mất mát, không kiểm soát được thứ mình muốn làm cô bé thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt, tim gan.
Để rồi trong cơn mất trí, cô bé đã dùng đá ném mạnh vào đầu người đàn ông.
Ông ta đau, gầm thét như một con thú, ôm lấy đầu, vô tình tạo cơ hội cho Mi xông lên.
Cô bé ném mất đi lý trí thông thường, kéo tay Nghi chạy, cướp lấy chú chó nhỏ khỏi chủ nhân của nó.
Cầm tay Nghi chạy, Mi một thoáng như nắm được cả thế giới trong tay.
Sự phấn khích, vui sướng của người chiến thắng lúc này còn tuyệt hơn khi cô bé đứng trên bục trước nhiều người nhận thưởng.
Ấy nhưng, cuộc vui chóng tàn, cha của Nghi đã chặn đứng lại cuộc chạy trốn và chi Mi ăn một cái tát vào mặt.
Ông ta sau đó không nói thêm một lời, kéo tay con gái thô bạo dắt đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm đã buông xuống.
Mi sửng sờ vì cú tát, mặt tê dại, mắt nhìn theo gương mặt đẫm lệ của Nghi cứ cố quay lại nhìn mình.
Cô bé cảm nhận sâu sự cách biết của bản thân so với người đàn ông cao lớn đó.
Cô bé sợ, khó chịu, ngộp thở vì món đồ trong tay mình bị cướp đi.
Rõ ràng, Nghi cũng ưng thuận bên cạnh Mi, vậy tại sao vẫn không có được.
Cô bé thật sự không hiểu.
Sau hôm đó, Mi rơi vào sự bủa vây của những ý nghĩ.
Cô bé không hiểu tại sao mình thua người đàn ông đó và đánh mất thứ phải thuộc về mình.
Mi cũng vì chuyện này mà suốt thời gian dài không đến gặp Nghi ở hốc cây gần bờ suối trong làng.
Cô bé cũng đã nói dối về việc mặt có vết tích bị tát, dù cha mẹ, anh chị, thầy cô, bạn bè cố thăm hỏi.
Cô bé thấy họ phiền phức chết được.
Rồi một hôm nọ, trên lớp học, Mi cuối cùng cũng học đến chương sinh sản ở người.
Cô giáo đã giảng cho các học trò nhỏ của mình nghe về việc một sinh mạng được tạo ra, sự kết tinh được xem là thiên liêng nhất.
Mi nghe đến việc một đứa trẻ có thể tạo ra từ cha và mẹ, trong lòng lại bắt đầu nghĩ ra vài chuyện.
Cô bé mạnh dạn giơ tay trong khi các bạn cùng lớp, cả nam lẫn nữ bằng tuổi chỉ biết cười như đồ ngốc.
Cô giáo có chút ngạc nhiên, vì cứ nghĩ mấy chuyện này thường học sinh nhỏ vùng quê không hiểu, nói gì đến giơ tay phát biểu.
Song, cô vẫn cho Mi đứng dậy ý kiến.
"Sao vậy lớp trưởng? Em có gì thắc mắc về bài, nói cô nghe xem!", giọng cô dịu dàng, nụ cười cô phúc hậu, cô như một người mẹ lắng nghe, nghiêm túc nhìn Mi.
Bạn bè xung quanh im lặng, nhưng cũng có đứa cười xấu xa nhìn Mi.
Mi không quan tâm quá nhiều, nghiêm túc nhìn cô giáo mình, hỏi, "Vậy có nghĩ là cần một nam và nữ cưới nhau để tạo ra em bé đúng không, theo những gì cô giảng?".
"Đúng rồi em.
Em còn gì chưa rõ sao?".
"Vậy nghĩa là đứa con...!À không! Tất cả mọi người, dù cô, em, các bạn đều là vật thuộc quyền sở hữu của hai người nào đó đúng không?".
Câu hỏi của Mi lập tức làm cô giáo đứng hình, trong khi các bạn cùng lớp thì xôn xao cả lên.
Bởi vì khác cô bé, bọn họ vốn sẽ chẳng nghĩ về cái gọi là "sở hữu" giữa người với người.
Cô giáo nhìn Mi, cảm nhận được sự nghiêm túc đến đáng sợ, lòng có chút bất an.
Cô có cảm giác đứa trẻ này lớn lên nhất định sẽ không bình thường, nhưng theo hướng tích cực.
Cô nghĩ cô bé sẽ thành thiên tài sinh học, hoặc các thứ đại loại.
Đương nhiên, với tư cách cô giáo trước thiên tài tương lai, cô liền kiên nhẫn tiếp tục giải thích, "Nếu xét trên góc độ kinh tế, thì việc em tạo ra sản phẩm nghĩa là em sở hữu nó.
Việc ấy tốn thời gian công sức, không khác gì cha mẹ sinh con rồi nuôi dưỡng.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là giống nhau.
Con người hơn vật ở chỗ biết nghĩ, có tư tưởng, vận động, nên cái gọi là "sở hữu" rất mơ hồ.
Chính vì vậy, thay vì dùng hai chữ "sở hữu", ta dùng "trách nhiệm".
Cha mẹ sinh con, nghĩa là họ tạo ra sinh mạng, họ phải chịu trách nhiệm nuôi dạy trưởng thành và cho họ điều hay lẽ phải.
Quá trình này rất gian nan, có máu và cả nước mắt.
Vậy nên, cô vẫn hay nói, các em phải yêu thương cha mẹ thật nhiều là như thế.
Hiểu chưa mấy đứa!".
Cô giáo dạy môn sinh học, nhưng cô cũng muốn các em nó hiểu về đạo đức.
Chính vì vậy, cô đã không quên nhấn mạnh về sự vất vả của cha mẹ teomg việc nuôi dưỡng con, nhầm giúp học trò mình ngoan ngoãn và có hiếu hơn.
Các học trò nhỏ cũng mau chóng nghe lời cô giáo, "Dạ...!Vâng!" rõ to.
Sợ đến cả mấy lớp bên cạnh cũng nghe thấy không sót chữ nào.
Vậy nhưng, nhiêu đó chưa đủ với Mi.
Cô bé cũng chẳng dừng lại ở đây.
Mi đang đứng, nhưng vẫn giơ tay lại, buột cô giáo phải cho tiếp tục nói.
Mi nhìn thẳng cô, thầm hít thở sâu, rồi dùng giọng thản hỏi, "Vậy cha mẹ được tùy ý làm gì con cái đúng không? Vì con cái thuộc "trách nhiệm" của cha mẹ mà.
Đúng không ạ?".
Cô giáo định giải thích, nhưng đôi mắt của Mi lúc này nhìn cô trở nên kỳ lạ.
Cô thấy sự háo hức, chực chờ, như con rắn hung độc tìm thấy con mồi.
Cô nhìn thấy hàm răng sắc nhọn vô hình, trực chờ nhào đến cắn xé.
Cô giáo như ma xui quỷ khiến, vô thức gật đầu, lùi vài bước rồi sẩy chân ngã khỏi bục giảng, đập đầu vào thềm gạch.
Cô bất tỉnh tại chỗ.
Cả đám học sinh nhanh chóng nháo nhào, la hét, gọi người, chạy khỏi lớp tạo lên một hiện trường náo nhiệt.
Cô giáo sau đó được thầy cô cùng trường phụ tay nhau đưa lên trạm xá vì sợ nguy hiểm tính mạng, còn học trò trong lớp thì nghỉ học về nhà.
Riêng có Mi vẫn còn trong cơn xúc động, chôn chân tại lớp học, dùng tay che miệng, giấu đi nụ cười man rợ trên môi.
Nhờ tiết sinh học đặc biệt, Mi đã được khai sáng, tiến gần hơn với bản chất của mình.
Để rồi chưa đến một năm sau, một sinh linh đã được sinh ra đời.
Mi muốn dồn toàn bộ sức lực để tạo lên tác phẩm vĩ đại nhất đời mình.
Một thứ xinh đẹp như bản thân, nhưng kết quả cô vừa mất con, vừa mất "chó".
Quay lại hiện tại, Mi vừa xong việc ở công ty về nhà, đồng hồ cũng đã hiển thị hơn gần mười hai giờ đêm.
Đèn trong nhà đã mở, cây kiểng đã được tưới, chuột hamster cũng ăn no, Mi đoán chắc hẳn Hằng hôm nay lại ghé đến.
Song, cô chẳng ngạc nhiên mấy, vì vốn dĩ từ khi quen nhau, có hôm nào con bé đó tha cho đâu.
Hằng là đàn em của con gái Mi, lần đầu gặp nhau là gần hai năm trước.
Ấn tượng đầu của cô về đối phương là một cô gái đẹp, biết trang điểm, giọng nói hay, nụ cười tỏa sáng và nống nặc mùi đào hoa.
Không biết phải tâm linh quá, hay giác quan của phụ nữ nhạy, Mi vừa nhìn liền nhận ra Hằng là kiểu ong bướm vây quanh.
Rồi kết quả cũng thật sự vậy.
Mi có mở một quán bar ở trung tâm, bình thường mỗi tuần dành vài hôm ghé qua giám sát, giải trí một chút.
Vậy nên, hầu hết khách hàng cô đều nhớ mặt, hoặc ấn tượng.
Chẳng hiểu kiểu gì, từ sau hôm gặp Hằng tại nhà, thì sau đó cứ lần nào Mi đến quán bar là lại gặp cô bé.
Một lần là tình cờ, hai trùng hợp, ba coi như có duyên, nhưng lần nào cũng vậy thì Mi đi hỏi quản lí.
Sau đó mới rõ hóa ra Hằng hôm nào cũng đến và mọi thứ chỉ bắt đầu từ sau ngày cả hai gặp gỡ.
Khỏi nói, Mi cũng biết Hằng dò la đâu đó được tin, mới ngày nào cũng đến chầu chực chờ đợi.
Mi cũng có nghĩ qua chút về nguyên nhân, bước đầu loại trừ chuyện Hằng theo đuổi con gái, kinh doanh thì chưa thấy dấu hiệu, học tập thì chắc ăn càng không phải.
Cho nên, cô kết luận con bé có ý đồ về thể xác với mình.
Đương nhiên, Mi nhiều lần quan sát mới ra kết luận này, chứ chẳng phải tự nhiên.
Hằng thông thường đến ban đầu luôn một mình, sau đó kiểu gì cũng kề cặp với cô gái khác, làm vài chuyện ái muội, hôn bít, sau đó dắt tay nhau đi.
Mỗi lần như vậy con bé luôn nhìn quanh như tìm kiếm ai đó.
Mi cũng mượn nước đẩy thuyền, vờ xuất hiện trong tầm ngắm của Hằng một lần thử xem sao.
Kết quả, như mong đợi, con bé liền ném ra ánh mắt khiêu khích, nhưng không kém phần vui sướng về phía cô.
Bản thân Mi không phải ngày đầu ra đời, chuyện ái ân càng chẳng hiếm lần đi qua, đủ nam lẫn nữ, sao vờ ngơ chẳng hiểu được Hằng đan tâm gạ gẫm, muốn dụ cô vào bẫy.
Nhưng tiếc nỗi, tèo này cũng thấp kém, trẻ con quá với trình của cô.
Mi sở hữu bề ngoài, học vấn, tài sản hơn người, không gì là kém ưu tú, bên cạnh từ nhỏ sớm đã nhiều ong bướm đếm chẳng xuể.
Lời ngọt ngào, chiêu lừa gạt, thâm tình, cảm xúc...!cô đều thứ qua, muôn màu đa dạng khôn xiết.
Nhưng làm gì có ai làm cô vui sướng, nhọc lòng nói chuyện trăm năm.
Nói chi con nhóc miệng hôi sữa như Hằng.
Hằng có đẹp, có thu hút, đào hoa đưa lối, bướm xuân quanh đầy với ai, Mi cũng xin né.
Cô không thích phiền, càng chẳng hứng thú với com nít ranh, chấm hết.
Đến tầm một tháng, sau bao lượt nhìn Hằng tay ôm ấp, hôn hít với hết nhỏ này đến đứa kia, dưới ánh đèn chớp nháy của quán bar, giữa mùi hương nồng của rượu và nước hoa, cuối cùng Mi cũng phải đối mặt.
Hằng chặn lại Mi ở thang máy dẫn lên tầng trên, nơi đặt phòng làm việc.
Khác mọi khi, hôm nay con bé chọn cho mình áo sơ mi voan nữ tính màu hồng phấn, cùng váy qua gối, phối cùng giày thể thao và trang sức đơn giản, mang đến cảm giác trẻ trung, thoải mái, nhưng thiếu đi sự gợi cảm của người đi bar.
Trông hoàn toàn khác với dáng vẻ quyến rũ, chân mang guốc cao, váy ngắn ôm đường cong của những ngày trước đó.
Mi có chút ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ, ngược lại còn bình tĩnh hỏi, "Hằng nhỉ? Đến đây cùng bạn à?".
Hằng cười tươi như hoa, lắc lắc đầu, "Không ạ! Em đi một mình đến.
Mà cũng không phải lạc vào đây, em đứng chờ chị mà".
Cô trực tiếp thừa nhận ý đồ, khônh thèm diễn xuất, vờ này nọ tốn thời gian thêm nữa.
Cũng trong cuộc nói chuyện lần này, xưng hô của cả hai cũng bị Hằng phá bỏ từ "cô - con", biến thành "chị - em".
Cô bé muốn biểu thị rõ cho Mi biết mình muốn gì.
Mi trong lòng cười lạnh, cảm giác bản thân vây phải thứ phiền phức đáng ghét.
Ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra là người lớn bình ổn tiếp tục, "Có việc gì sao? Cô giúp được gì cô sẽ giúp".
Coi như nể mặt con gái mình, Mi vờ cho Hằng chút ân huệ.
Song, sự thật cô sẽ chẳng làm gì cả, dù khả năng giúp được.
Hằng thì nghe vậy càng thêm vui vẻ, lớn nhỏ bất phân, bất ngờ nhào đến ôm Mi, siết chặt, "Vậy chị ngủ với em nha! Ngủ kiểu người lớn á!".
Như sợ đối phương không hiểu, Hằng còn tiếp tục giải thích, "Ngay từ lúc gặp chị, trong lòng em liền có cảm xúc khó tả.
Em thật lòng muốn "ăn" chị, từng chút một nhai nuốt hết toàn bộ cơ thể chị.
Em mơ về chị, em cảm thấy mình tự sướng trước chị ngay cả trong mơ, em nghĩ về gương mặt chị khi làm tình với người khác sau ngày ta gặp nhau.
Nhưng như vậy chưa đủ, em vẫn muốn chị.
Em muốn chạm vào chị, dù bất cứ giá nào.
Em mê mệt chị, thèm khát chị hơn bất cứ điều gì trên đời.
Em muốn chị làm người phụ nữ của em.
Em có thể chấp nhận lời nguyền giáng lên mình vì điều đó.
Em quá mệt mỏi để giả vờ, nên bây giờ em sẽ thành thật hơn.
Em muốn chị, ngủ với em đi, làm ơn!".
Cô siết nhẹ Mi trong lòng mình như sợ vụt mất.
Cô muốn nắm lấy chỗ quần áo dư thừa đang bao bọc để được chạm vào da thịt đối phương, rồi đè xuống nếm hết toàn bộ như một dã thú.
Tất nhiên, Hằng vẫn là con người, không phải thú hoang để dục vọng làm mù mắt.
Vì vậy cô ở đây và van xin.
Cô quá mệt để tiếp tục chuỗi ngày ngủ bên người khác, mà đầu chỉ nhìn thấy Mi.
Cô chán ghét những giấc mộng hoang không khác gì hình phạt tra tấn trung cổ.
Về phía Mi, dù Hằng nói rất nhiều, nhưng cô tóm gọn đại ý thành "Em muốn ngủ với chị!" và nhận định đối phương là con chó hứng tình.
Vừa đúng dạng cô ghét, loại người chỉ chăm chú về thể xác sắc dục, không hiểu về nghệ thuật con người.
Tuy nhiên, cái "bất cứ giá nào" của Hằng lại làm Mi có chút động tâm.
Sau đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa ra một lời đề nghị nhỏ, "Bất cứ giá nào sao? Vậy làm chó, em làm được không?".
Mi nói nói ra nhẹ nhàng như không, nhưng rồi lại hối hận.
Cô cảm giác mình phải tránh xa Hằng ra, càng xa càng tốt.
Hằng ngược lại dường như có chút đứng hình, mất chục giây sau mới phản ứng.
Cô buông Mi, lùi lại một bước, quỳ xuống không e dè, ngước lên nhìn, ánh mắt rạng rỡ như con chó nhỏ trước chủ nhân.
"Gâu gâu gâu!", Hằng sủa ba tiếng với Mi, đồng nghĩa xác nhận thân phận từ đây về sau giữa hai người.
Chính họ cũng không biết, lần này sẽ là chương mở đầu của những chuyện điên khùng hơn ở phía sau.
Khi cả hai đều vượt qua giới hạn, trở thành thứ mà loài người ghét bỏ.
Giờ nghĩ lại, Mi cũng không tin mình dây dưa với Hằng đã gần một năm có lẻ.
Cô dù chẳng ưa dạng chó hứng tình, toàn nghĩ đến quan hệ thể xác như đối phương, nhưng vẫn phải công nhận chuyện giường chiếu giữa cả hai luôn rất tốt.
Trước đây Mi từng gặp qua vài người, nhưng có thể làm lần nào cũng thỏa mãn, cảm xúc luôn thăng hoa như Hằng thì chưa.
Mi đoán chắc do tuổi tác trẻ trung, nhan sắc vượt trội, giọng nói hay và sự phục tùng của Hằng làm mình thích.
Song, không có nghĩa cô sẽ phát triển thứ lãng mạn gì với đối phương.
Sau đó trải qua thêm một số chuyện, quan hệ của cả hai đã biến thành tác giả và tác phẩm.
Mi hiện tại không còn định nghĩa Hằng như con người nữa.
...
Mi đi tắm để vơi đi mệt mỏi của cả ngày dài làm việc, uống nước, hút điếu thuốc ngoài ban công với cửa đóng chặt, ngăn cách mình với ngôi nhà, không cho Hằng thấy.
Tầm nửa giờ sau đốm lửa đã tàn cô mới vào phòng ngủ.
Lẽ dĩ nhiên, con nhóc khó ưa nào đó đã chờ sẵn cô ở bên trong.
Như mọi khi, vừa thấy Mi là Hằng liền như chó nhỏ, ve vẫy đuôi chạy đến ôm lấy, đòi vuốt ve, "Chị về muộn quá đi! Em sắp quên luôn mặt chị rồi nè!".
Cô nũng nịu, cạ cạ má vào bộ ngực căng mềm, thơm ngát mùi cơ thể trộn lẫn xà phòng tắm của đối phương.
Và đương nhiên có cả vị thuốc lá.
Khỏi phải hỏi, Hằng cũng nhận ra Mi vừa hút bên ngoài rồi mới vào phòng, nên dù tắm người vẫn vương vị thuốc khó phai.
Hằng thầm cười đắc thắng vì biết mình đã làm đúng, kế hoạch nhỏ đã suôn sẻ, Mi sập bẫy.
Hằng kéo tay Mi, luồn vào lớp áo ngủ, áp lên vùng bụng đã có chút tròn mềm, mỉm cười rạng rỡ, "Nào! Cảm nhận được nó không chị? Con của chúng ta lại lớn hơn hôm qua rồi này!".
Thí nghiệm của Mi lên cơ thể Hằng thành công, một t*ng trùng nhân tạo từ máu con bé đã có sự sống.
Cô cho nó thụ tinh với trứng của chính con bé và giờ một bào thai đơn thể đã hình thành.
Đã ba tháng qua, bào thai dường như phát triển chậm hơn so với người bình thường.
Song, Mi vẫn thấy nó sống, thoi thóp qua từng ngày đầy mãnh liệt.
Mi hài lòng với bước tiến thành công hiện tại, sau nhiều lần thất bại khi thử lên chính mình.
Có lẽ do cô đã sai vài chỗ, hoặc nỗi sợ vô hình đã ngăn mọi thứ.
Ấy nhưng không sao nữa, Hằng đã mang thai, đứa trẻ nhân tạo khuyết cha đang lớn dần.
Sẽ rất nhanh, khi đứa trẻ ra đời thành công, Mi sẽ tiến hành phương pháp cấy trên người mình.
Một đứa con, tác phẩm độc đáo, được tạo ra và thuộc về chính cô.
Một thứ tuyệt đẹp hơn bất cứ điều gì.
Chương mở đầu cho thế giới tuyệt mỹ của Mi, sắp sửa hoàn thành rồi đây!.