Người đứng ra kia chính là cậu của Đường Oái, mẹ Đường Oái hai năm trước xuất ngoại cũng đã cùng Đường Thắng trong ngục giam ly hôn, mẹ Đường Oái như thế nào không lương tâm để lại người em trai, cậu Đường Oái vẫn luôn ở lại ăn vạ Đường gia không chịu đi, mà danh xưng cậu cũng không còn đáng để kêu nữa rồi.
Đường nhị thúc nguyên bản muốn che chở Đường Oái không cho nàng đối mặt với những trường hợp như vậy, nhưng là Đường Oái lại bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Đường nhị thúc ra, đứng ở một bên, Đường nhị thúc có chút kinh ngạc lại cũng cảm giác có chút vui mừng, buông nàng ra, lạnh lùng liếc mắt cậu Đường Oái một cái.
Cậu Đường Oái lớn lên là một bộ dáng không anh tuấn, căn bản nhìn không ra hắn cùng mẹ Đường Oái là anh em, năm đó mẹ nàng là người phụ nữ quyến rũ có tiếng trong trấn.
Hắn bị một trận liếc mắt như vậy, có điểm co rúm, nhưng ngẫm lại mục đích của chính mình, hắn trừng mắt, nhướng thẳng cổ kêu to nói: "Đường Oái! Cha mày còn thiếu tao mười hai vạn, chết đều đã chết, đều không còn tiền! Hiện tại Đường gia toàn bộ bị cha mày huỷ hoại!"
Cậu Đường Oái còn sợ nói không đủ, lại hét lên: "Bà nội mày cũng đều qua đời, Đường gia hiện tại thanh danh toàn bộ đi xuống, dứt khoác tách ra ở riêng đi, lưu lại người không sạch sẽ làm cho người đời phỉ nhổ!"
Cậu Đường Oái nghĩ thầm, Đường gia lúc này, hiện giờ chỉ còn một Đường nhị thúc và Đường Oái, còn có một người cô thứ ba gã cho người ngoại quốc, đến nay còn không có trở về, có cái gì phải sợ nữa đâu?
Đường nhị thúc biết hắn có mục đích nên mới sốt ruột như vậy, bà nội Đường Oái là chủ của căn nhà, mà nàng vừa chết, nguyên bản lòng dạ tham lam của con người ngày càng nâng lên, vừa vặn nắm được thời điểm tốt để phân chia tài sản, hắn thừa dịp mấu chốt tưởng vớt được một chút tiền, vốn dĩ hắn cũng buôn bán không trong sạch, tuy rằng Đường Thắng nhận án tử đã qua hai năm, nhưng không xác định là có ngừng điều tra hay không, một ngày nào đó có thể sẽ tra ra hắn.
Như vậy thuận tiện còn có thể hoàn toàn cùng Đường gia không còn quan hệ, một công đôi việc.
Tuy Đường gia sụp đổ trong vài năm gần đây, con cháu đời sau ít, nhưng tốt xấu đã từng cũng là gia tộc cành vàng lá ngọc, cũng còn nhiều họ hàng xa ở các nơi khác, và loại họ hàng xa này là đau đầu nhất.
Bên cạnh dần dần có tiếng người bắt đầu xôn xao lên, bắt đầu có thanh âm như ruồi bọ ong ong, tựa hồ là bị cậu Đường Oái cổ động một phen, nhưng trên thực tế ai mà không muốn thừa dịp lúc này có thể vớt một chút tiền?
Nếu xuống dốc, khiến cho hắn càng xuống dốc hơn.
Đường nhị thúc đã sớm phẫn nộ, sự tình nhà mình, còn không tới phiên người ngoài quản.
Vừa định mở miệng mắng chửi hai câu, lại bị Đường Oái ngăn lại "Chú hai, cùng con trước thắp nén hương."
Đường Oái khôi phục bình tĩnh, nét mặt tinh xảo, mặt vô biểu tình, mơ hồ còn có chút nước mắt, bị Đường Oái lau đi, tức khắc liền biến mất.
Bộ dạng này của nàng, làm Đường nhị thúc càng lo lắng.
Đại sảnh Đường gia bị đổi thành linh đường, để hai cổ quan tài, trước hai quan tài dựng bài vị, hai người trong bức ảnh trắng đen lặng lẽ nhìn tất cả những sự việc, vô hỉ vô bi.
Có một bàn thờ dâng hương trước bài vị, một tấm thảm lót ở phía dưới.
Đường Oái cầm ba nén nhang để gần bài vị, bậc lửa, giơ cao tay, trước tiên tự mình đứng trước bài vị của bà nội thẳng tấp quỳ xuống, lạy ba lạy, thắp nhang, trên mặt toát ra một chút đau thương, một bên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: "Cháu gái bất hiếu, trước kia không hảo hảo hiếu thuận người, hiện giờ người mất, qua đời rồi mà đám người này cũng không yên phận, còn có người ở trước mặt người muốn phân gia tài, bà nội, người nói người này có hay không rất buồn cười?"
Đường Oái đứng lên, một lần nữa cầm ba nén nhang, bậc lửa, đi về trước hai bước, đối diện bài vị của cha quỳ xuống, vẫn là thẳng tắp như cây bạch dương nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra nàng đã trải qua rất nhiều bi thống.
Đường Oái đem nhang cấm lên, một bên nói: "Cha......!Trước kính người nén hương......!Bọn họ đều tại người, trước kia ở trên người của cha mà hưởng được một chút bổng lộc, còn tranh thủ nịnh bợ người, hiện giờ người đã mất, nhóm người này có suy nghĩ muốn chia gia tài, một đám người đều không phải Đường gia nháo nhào muốn hưởng gia tài? Nói trắng ra là chính là muốn tiền, cha nói có phải hay không?"
Đường Oái gương mặt tinh xảo gợi lên một tiếng cười lạnh, như là hoa hồng có gai, xinh đẹp mà đả thương người khác: "Lòng tham không đáy, tự cho là thông minh."
Cậu Đường Oái nhìn chằm chằm vào nàng đang đưa lưng về phía hắn thắp nhang, nghe một trận châm chọc mỉa mai của nàng, nói lên mục đích của hắn, hoặc là nói mục đích của đại bộ phận người ở đây, trực tiếp bị Đường Oái nói thẳng ra, khiến cho sắc mặt đều có chút khó coi, mà quần chúng vây xem có vài bộ phận chỉ là xem náo nhiệt, cũng bị lời nói của Đường Oái làm cho mặt xám mày tro.
Bên cạnh âm thanh xì xầm ngày một lớn, lại có một người phụ nữ trung niên đứng dậy, thân hình có chút béo, vào mùa đông lại khoác thêm một tầng một tầng áo, liền càng trông giống như một quả bóng tròn.
Nữ nhân giọng vừa thé vừa lớn, hét lên: "Đường Oái mày sao lại có thể nói như vậy, mọi người đều là hay tin Đường gia qua đời nên đi tang......!Tuổi còn nhỏ mà lời nói vô đạo đức, trách không được ba mày chết sớm!"
Đường nhị thúc ho khan hai tiếng, hắn đối với những người họ hàng này tương đối ghê tởm, bản thân mình cũng không mời họ tới, chính là bọn họ nói tới liền tới, nghe tin bà nội qua đời, liền hăng hái muốn tiếp cận, tụ tập đến đây.
Đường nhị thúc biết cái tình huống oái ăm này không thể tiếp tục duy trì nữa, tóm lại phải kiếm cớ đuổi bọn họ đi.
Dứt khoát đứng lên tiễn khách, nhưng cũng rất phiền lòng.
Đường Oái quay đầu nhìn mọi người ồn ào cãi cọ, chỉ là cảm thấy buồn cười.Cậu Đường Oái bị nói đến đỏ mặt tía tai, nhìn ra được hắn muốn mắng nàng một trận.
Đường Oái nhìn thoáng qua cậu nàng, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên, lại liếc mắt những người ở bên cạnh, mắt lạnh đảo qua, ngữ khí như băng: "Tâm ý đến viếng của các vị tôi lãnh, đối với những vị muốn phân gia tài, trước tiên cân nhắc các vị có phải con cháu nhà họ Đường hay không, rồi sau đó hãy nói đến chuyện chia tài sản! Một đám người ngoài ở Đường gia cãi cọ ồn ào, còn ra thể thống gì!"
"Dì Lưu, tiễn khách!"
Mọi người đều bị Đường Oái cậy thế dọa sợ, khuôn mặt nghẹn đỏ, thật sự chuyện không liên quan đến mình.
Dì Lưu là tổng quản gia Đường gia, vì Đường gia làm lụng vất vả vài năm, nghe xong những lời Đường Oái lập tức muốn dùng chỗi đuổi người đi.
Mọi người nghe xong lời nói của Đường Oái, còn muốn làm ầm ĩ một phen, nhìn nhìn dì Lưu ở một bên bộ dáng như hổ rình mồi, cũng rụt rè, đứng một bên mắng thầm trong miệng cái gì đó, kéo nhau đi ra cửa Đường gia, còn có một ít người cũng không có đi, nhìn nhìn Đường Oái, vỗ vỗ nàng, lại đối với bài vị lạy hai lạy, mới rời đi.
Lòng người tốt xấu bản thân tự biết.
Một lát sau, Đường gia đại sảnh còn cãi cọ ồn ào khi nảy đã dần an tĩnh, chỉ để lại Đường Oái cùng Đường nhị thúc đứng ở nơi đó.
Đường nhị thúc vốn đang nghĩ làm thế nào mới có thể đưa một đàn thân thích ra khỏi cửa, Đường Oái làm như vậy, ngược lại nhẹ nhàng rất nhiều, đi qua vỗ vỗ bả vai Đường Oái: "Không tồi, hảo hài tử, con giống bà nội năm đó, rất quyết đoán!"
Đường Oái nhìn đám thân thích sốt ruột từng bước từng bước đi ra ngoài, chờ đến người tất cả ra hết, khí thế liền hoàn toàn biến mất, cả người uể oải, không còn một chút sức lực.
Nàng theo Đường nhị thúc đặt mông ngồi ở thảm trước bài vị, tựa hồ là vừa mới nói xong những lời này, lúc sau lại có chút mờ mịt.
Đường Oái giương mắt nhìn nhị thúc nàng, một lát sau mới chậm rãi hỏi: "......!Bà nội năm đó là bộ dáng gì?"
Nàng đối bà nội vốn dĩ không thân thiết, mấy năm nay càng thêm xa cách, chỉ là lúc người qua đời, mới có thể cảm giác được buồn bả thân cận.
Đường nhị thúc tựa hồ hồi ức: "Năm đó, ta cùng anh ta, cũng chính là cha con, khi còn nhỏ ngang ngược toàn bộ trấn nhỏ, đem những hài tử trong trấn đều đánh nhau một trận, lúc ấy cha mẹ hài tử bị chúng ta đả thương đã tìm tới cửa ồn ào muốn bồi thường, bị bà nội con liếc mắt nhìn qua, cũng không dám ồn ào nữa."
"......!Ha ha......"
Đường nhị thúc muốn chọc cười Đường Oái, nhưng là Đường Oái chết sống cũng không buồn cười, lúc sau miễn cưỡng cười hai tiếng, trong tiếng cười còn có cô đơn.
Nàng vừa mới đối bọn người thân thích kia ra lệnh tiễn khách, cũng dùng hết sức lực trong người nàng.
Đường nhị thúc ôm lấy nàng: "Con kêu dì Lưu làm đồ ăn, trước ăn một chút gì đó, sau đó ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn có thể túc trực bên linh cữu đường, đừng quá mệt a."
Đường nhị thúc lại nói: "Chút nữa sẽ có người đến, xem như biểu đệ của con, ở xa, trước kia cũng chưa gặp qua, bây giờ mới có thể nhận thức.
Tiểu tử là người đơn thuần, cũng là người trong nhà, hôm nay quá rối loạn, chú không mang nó đến đây.
Đợi lát nữa nó bồi con cùng nhau túc trực bên linh cữu đường, làm bạn."
Quy củ Đường gia, khi có người qua đời, con cháu trong gia tộc phải túc trực bên linh cữu trong bảy ngày, ở trong nhà một tháng không thể đi ra ngoài, cầu phúc cho người mất.
Đường Oái gật gật đầu, cũng biết đây là quy củ, miễn cưỡng đối nhị thúc cười cười, sau đó liền rời đi, thân ảnh mơ hồ thoạt nhìn như sắp đổ xuống.
Nàng thoạt nhìn kiên cường, trên thực tế có bao nhiêu mệt nhọc, chỉ có chính nàng biết.
Đường nhị thúc nhìn bóng dáng nàng rời đi, thở dài, dặn dò dì Lưu chuẩn bị tốt cơm chiều cùng làm chút điểm tâm ăn khuya, vẫn là vội rời đi, rốt cuộc trong nhà vừa qua đời chính là hai người, còn rất nhiều chuyện phải bàn giao.
Đường Oái ngủ đến bên ngoài trời tối tăm, thẳng đến buổi tối bảy tám giờ, bị dì Lưu đánh thức, tùy tiện ăn một chút gì, sau đó liền vẫn luôn canh giữ ở linh đường.
Linh đường nơi nơi treo vải bố trắng, trông thê thảm và khổ sở, Đường Oái ngồi ở tấm thẳm trước bài vị, nhìn phía trước gió lay làm những tấm vải bố trắng phiêu đãng, cảm thấy có chút dọa người.
Như thế nào cảm giác như là tiết tấu ồn ào của ma quỷ......!
Nàng có điểm ăn không ngồi rồi, nhưng là quy củ muốn nàng canh tại chỗ này đến rạng sáng hai giờ, sau hai giờ thích làm gì thì làm, sau đó buổi tối 8 giờ lại tiếp tục canh.
Đường Oái nhìn ra bên ngoài, nàng nhớ rõ buổi chiều nhị thúc nói còn có một người nữa sẽ tới cùng nàng gác đêm, chính là giờ đã đến 12 giờ đêm, người này còn chưa tới, Đường Oái trực tiếp đem cái người chưa bao giờ gặp mặt kia xem là một kẻ lười biếng đến trễ.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có phía bên ngoài cửa sổ gió Bắc thổi mạnh, vẫn là thời tiết mùa đông khắc nghiệt, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng cây cối bị gió Bắc thổi, một mảnh thê lương, linh đường bên trong cũng không có bật đèn, chỉ có hai lồng đèn bằng sáp ong treo cao cao trên cửa, ngọn lửa đong đưa, chiếu sáng hết thảy, tuy rằng năm mới sắp đến, nhưng là ở Đường gia lại không thể nhìn thấy không khí tết.
Ngọn nến không thể chiếu sáng hết mọi phía, trời đêm yên tĩnh, đột nhiên ngoài cửa kẽo kẹt một tiếng, tựa hồ là bị ai đẩy ra, một trận gió lạnh bên ngoài cửa chạy tọt vào trong, ngọn lửa bị dọa điên cuồng lung lay, chiếu xuống phía dưới chớp chớp nháy.
Sau đó cửa lại bị khép lại, tiếng bước chân quanh quẩn trong linh đường trống trải, chậm rãi gần, gần.
Người nọ liền đứng trước mặt Đường Oái, không cao, so với Đường Oái có điểm lùn hơn một chút, đội mũ ở trên đầu, trên người tất cả đều là tuyết, hắn run run lên, đem mũ buông xuống: "Cái thời thiết mùa đông đáng chết......!Hơn phân nửa đêm còn muốn canh linh đường cái quái gì a......!A?"
Người tới lộ ra một quả đầu màu vàng có chút quen thuộc, Đường Oái nhìn chằm chằm quả đầu vàng kia, ánh mắt lại di xuống dưới, cảm thấy người này có điểm quen mắt.
Đâu chỉ là có điểm quen mắt, rạng sáng vừa mới gặp qua, tiểu quỷ tóc vàng không học quá trung học không phải sao? Còn có tên cái gì Lăng ca...!
Hai người ánh mắt nhìn nhau, sau đó đối diện vị Lăng ca, lại lần nữa tiến sát lại một chút, tiểu quỷ đỏ mặt.
Đường Oái nghiền ngẫm cười cười, duỗi tay qua: "Lăng Hiểu đúng không? Lại gặp mặt."
Lăng Hiểu đầu tiên là kinh ngạc sau là vui mừng, sau đó lại tỏ vẻ mặt rối rắm cùng xấu hổ.
Lăng Hiểu nhìn cánh tay duỗi trước mặt chính mình kia, trắng tinh thon dài, nghĩ đến chính mình rạng sáng còn gây ra cớ sự, có điểm hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Thật vất vả coi trọng một nữ nhân, cuối cùng phát hiện kia lại chính là chị họ mình, còn có ý đồ đùa giỡn người ta......!Đây là cái chuyện trái ngang gì a.
Lăng Hiểu run run rẩy rẩy tay nắm lấy tay người kia, lưu luyến xúc cảm mềm mại nhưng là cũng không dám chạm vào nhiều, một chút rồi buông tay, như là sợ chạm vào sẽ làm hỏng nàng.
Lăng Hiểu đã nghe qua đại danh Đường Oái, nhưng là chỉ giới hạn ở mức nghe, nghe nói trước kia mọi người đều khen nàng xinh đẹp, nhưng là chưa từng gặp qua nàng.
Lăng Hiểu nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy trống trải.
Xác thật, Đường Oái xinh đẹp làm hắn liếc mắt một cái liền thích, nhưng là người này lại là chị họ hắn, đừng nói nếu nàng không phải là chị hắn, phần tình cảm này còn có thể từ từ nảy nở, nàng là chị hắn, kia liền không cần suy nghĩ, chú biết đều sẽ đánh chết hắn.
Lăng Hiểu chậm rãi tựa hồ có điểm tức giận cùng ảo não, sau đó đột nhiên vừa ngẩng đầu lên, dọa Đường Oái đang nhìn hắn nhảy dựng.
Sau đó Lăng Hiểu phụt một tiếng cười, mặt còn có điểm hồng: "Chị họ......!Chúng ta không phải rất có duyên sao.".