Tiêu Duyệt không hỏi nàng đi đâu, cô mở miệng câu đầu tiên lời nói cực kỳ bình tĩnh.
Tiêu Duyệt gần sát nàng: "Cậu thay đổi di động? Di động bị rớt?"
Đường Oái rầu rĩ đáp: "Ân."
Tiêu Duyệt: "Trách không được lần nào tôi gọi cậu cũng không được......!Cậu khóc?"
Đường Oái: "Nhìn thấy cậu cao hứng không được sao."
Tiêu Duyệt cười hai tiếng: "Tôi thật hy vọng cậu là nhìn thấy tôi cao hứng mới khóc."
Đường Oái xoay mặt: "Uy, cậu trước hết đứng lên rồi nói, đừng ôm tôi, văn kiện đều nhặt xong rồi."
Tiêu Duyệt đứng lên, thuận tay kéo Đường Oái, duỗi tay lau nước mắt nàng, lại cười cười: "Đừng khóc."
Tiêu Duyệt hiện tại một chút đều không muốn biết nàng đã đi đâu, cô hiện tại thật cao hứng, cao hứng như vậy liền cong miệng cười, chỉ cần Đường Oái hiện tại ở trước mặt cô, cô liền cảm thấy thỏa mãn, trước đây đã xảy ra sự tình gì, nàng rốt cuộc đi nơi nào, vì cái gì trốn tránh cô, này hết thảy hết thảy kỳ thật đều không còn trọng yếu.
Nàng vẫn ở đó.
Đường Oái lau mặt: "Đi đi đi......!Tôi mới từ quê lên, còn phải đi báo danh, hội trưởng đại nhân cậu cần làm gì thì làm đi, đừng chậm trễ."
Tiêu Duyệt khóe miệng cong cong: "Không có việc gì, không phải chuyện gì quan trọng, tôi đưa cậu đi báo danh, chờ xong chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa, giữa trưa rồi."
Tiêu Duyệt cười rộ lên thật ôn nhu, thế cho nên Đường Oái có chút bị mê hoặc.
Đường Oái đột nhiên nhớ tới lời nữ nhân Tiêu Uyển Dung.
Từ hôm đó, nàng liền không nhận được tin tức nào từ Tiêu Uyển Dung, phảng phất cuộc trò chuyện bên bờ sông kia tựa hồ chỉ là giấc mộng, nhưng là nàng vẫn là ma xui quỷ khiến vẫn giữ số điện thoại của Tiêu Uyển Dung để lại.
Cô ta từng nói, Tiêu Duyệt cũng không phải như hình tượng thật ôn nhu như vậy, trên thực tế cô là một người tàn nhẫn.
Nàng tin lời đó sao?
Cô ấy đối với nàng tốt như vậy, cán cân yêu hận càng ngày càng nghiêng, càng ngày càng tham luyến.
Đường Oái: "......!Tùy cậu đi."
Đường Oái đem văn kiện giao cho Tiêu Duyệt, Tiêu Duyệt cùng nàng sánh vai đi về phía trước, trộm nắm lấy tay nàng.
Tiêu Duyệt lòng bàn tay mềm mại, ngón tay thon dài, Đường Oái không có cự tuyệt, hai người chậm rãi mười ngón tương giao, ánh mặt trời từ cổ thụ chiếu xuống, chiếu vào trên người hai người con gái, tốt đẹp vô cùng.
Tiêu Duyệt thuận đường đem văn kiện đến văn phòng, hai người tới văn phòng Ninh Đạo, vừa lúc đụng phải Ninh Đạo, Ninh Đạo vốn dĩ muốn xoắn lỗ tai Đường Oái mắng vài câu, thấy Tiêu Duyệt cũng ở đây, uể oải không động thủ, nhưng vẫn là tức giận nhìn thoáng qua Đường Oái.
"Em xem em còn có mấy tháng liền tốt nghiệp, mấy tháng nay làm gì a? Nga, về quê? Về quê vì chuyện gì em lại sống chết không nói, em biết cô có bao nhiêu lo lắng? Di động thì gọi không được, người cũng tìm không thấy......!Em thấy mình có giống bộ dáng của học sinh cấp ba không?"
Ninh Đạo luyên thuyên một hồi, Tiêu Duyệt ở một bên nghe, nhìn Đường Oái le lưỡi liên tục xin lỗi.
"Thực xin lỗi chủ nhiệm, em cũng không biết sẽ lâu như vậy, di động em đã bị lấy trộm ở ga xe lửa, tiền cũng bị trộm mất, lúc đấy đã tối, lão sư cô không biết em lúc ấy có bao nhiêu đáng thương......"
Em định lừa ai.
Tiêu Duyệt lắc đầu, nhìn Ninh Đạo một bên lải nhải một bên giúp Đường Oái lo thủ tục nhập học, nhi tử nàng ngồi ở bàn bên đang làm bài tập, nhìn dáng vẻ như là làm bài, trên thực tế lại đang vẽ bậy lên vở, vừa vẽ vừa len lén trộm cười, có một người mẹ như vậy, đứa nhỏ này lại rất tinh quái.
Chờ thủ tục xong xuôi, vừa lúc kết thúc tiết học cuối cùng, chuông tan học vang lên, Tiêu Duyệt cùng Đường Oái đi ra bên ngoài ăn cơm, vốn đang nghĩ hảo hảo chìm vào thế giới riêng của hai người, lại đột nhiên đụng phải lão Từ cùng Cao Thụy ở đó, lão Từ cùng Cao Thụy thấy hai người ngồi ở bàn bên, hai mắt nhìn nhau, trên tình thần không phá người khác không vui, hắn đã biến thế giới tốt đẹp của hai người thành một mớ hỗn độn của bốn người.
Kỳ thật lão Từ, Cao Thụy cùng Tiêu Duyệt ở chung lâu rồi cũng phát hiện, Tiêu Duyệt cũng không có như trong tưởng tượng cao lãnh như vậy, trừ bỏ lời nói có điểm hơi nghiêm túc, ở chung cũng không có gì đáng sợ.
Tiêu Duyệt cùng Đường Oái nhìn này hai cái người không biết xấu hổ tới gây chuyện, không nói nên lời, vẫn là lấy thêm ghế cho bọn hắn tháp tùng.
Lão Từ vẫn luôn gấp đồ ăn cho Cao Thụy: "Cậu ăn nhiều một chút a, dù sao cũng không phải chúng ta trả tiền......"
Cao Thụy liếc lão Từ một cái, nhẹ nhàng đem đồ ăn người kia gấp cho vào miệng, mặt có điểm hồng.
Bất quá Đường Oái cẩn thận phát hiện, lão Từ toàn gắp đồ ăn thanh đạm, hoàn toàn không thấy hắn ăn dầu mỡ cay độc, như thế nào có thể ăn như vậy, Đường Oái vẻ mặt hoảng sợ.
Cao Thụy là từ nhỏ đã ăn cay các người có biết không?!
Hắn không ăn cay là ngày đó trời sập?!
Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!
"......!Các cậu?"
"Chúng tôi làm sao vậy?"
Lão Từ cười, Cao Thụy mặt càng đỏ hơn, duỗi chân đá chân lão Từ, bất quá phỏng chừng thời điểm đá chân hắn đang bị tê, hắn bóp cánh tay lão Từ kêu đau.
"Ai da cậu cẩn thận một chút a, muốn đá tôi, chúng ta về nhà rồi đá, cậu muốn đá như thế nào, tôi tuyệt không phản kháng......!Ai ai ai cẩn thận bị bông gân......"
Đường Oái nhìn lão Từ cười vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo, nhìn nhìn Cao Thụy mặt nhiễm đỏ, hai chàng trai lớn lên không tệ, cùng gắp đồ ăn cho nhau, chọc bên cạnh không ít nữ sinh liên tiếp hướng bên này tò mò.
Đường Oái cảm thấy thú vị.
Chờ trên bàn không còn đồ ăn, Đường Oái rốt cuộc nhịn không được đem đem hai gã ân ân ái ái nhau đuổi ra ngoài, Tiêu Duyệt vốn dĩ muốn mang Đường Oái về chung cư, Đường Oái ánh mắt lập loè một chút, lại nghĩ tới nữ nhân Tiêu Uyển Dung.
Vẫn là thôi đi.
Tiêu Duyệt không bắt buộc, đưa Đường Oái trở về ký túc xá, học kỳ cấp ba rất nhiều gia đình không tiếc số tiền lớn muốn con mình dọn ra khỏi kí túc, ở bên ngoài, an tĩnh hơn nhiều.
Như vậy từ trên xuống dưới, ký túc xá cũng không nhiều người.
Toàn bộ kí túc xá của Đường Oái chỉ có ba người ở, mặt khác hai người chăm chỉ học tập, ba người ở chung cũng không tệ, ít nhất nước sông không phạm nước giếng.
Những ngày yên bình.
Trường Lăng Hiểu là trường bán trú, nhưng Lăng Hiểu vẫn là thích trèo tường ra ngoài quấy rầy biểu tỷ hắn, Đường Oái cảm thấy khá phiền toái, bí mật trộm số điện thoại của chủ nhiệm Lăng Hiểu, mỗi khi thấy Lăng Hiểu đi bộ ở ngoài trường, còn thường thường cướp tiền học của các học sinh tiểu học, đều sẽ đỡ trán gọi chủ nhiệm lớp Lăng Hiểu, chủ nhiệm mặt nghiêm khắc đem hắn trở lại trường học.
Lăng Hiểu mỗi lần đều sẽ lên án biểu tỷ của mình, cuộc sống này quả thực nhàm chán mà trôi qua!
Đương nhiên, Đường Oái cũng không hẵn như lời Lăng Hiểu nói, tỷ như có đôi khi tâm tình tốt, thấy Lăng Hiểu ra tới sẽ mang Lăng Hiểu đi ăn một bữa cơm, thỏa cái bụng của tiểu gia hỏa từ nhỏ đã được cho ăn đồ ngon, rốt cuộc mỗi ngày thật đáng thương khi Lăng Hiểu không được ăn cơm nhà như xưa nữa.
Tiêu Duyệt giữa trưa có việc, không thể cùng nàng cùng nhau ăn cơm, Đường Oái liền dứt khoát chặn đường Lăng Hiểu vừa mới trèo tường ra ngoài, dẫn hắn đi ra ngoài ăn.
Đường Oái trước mắt đối Tiêu Duyệt thái độ thực bình thường, cũng không biết Đường Oái muốn làm cái gì, chính nàng cũng không biết, cái gì cũng không biết, lừa mình dối người, nội tâm yêu hận lẫn lộn, hoàn toàn không biết làm sao cho tốt.
Đường Oái chỉ là còn cự tuyệt hôn môi Tiêu Duyệt, muốn nàng không khúc mắt mà hôn cô, kia đương nhiên là không có khả năng, trước mắt nàng cũng chỉ có thể duy trì như vậy.
Đường Oái mang theo Lăng Hiểu đi ăn cơm, tới một nhà hàng tương đối xa hoa, mỗi bàn đều có một vách ngăn nhỏ, không khí u nhã.
Đường Oái mang theo Lăng Hiểu tới một gian cạnh cửa sổ, khuôn viên phía dưới bày đầy bồn hoa lớn nhỏ, khó ai có thể nhận ra được nàng, Đường Oái tùy tiện gọi đồ ăn, một bàn thịt kho tàu.
Lăng Hiểu thấy một bàn đồ ăn như vậy, con ngươi sáng hẵn ra, như người tám năm chưa được ăn qua thịt, một bàn đồ ăn nhanh chóng bị hắn ăn sạch sẽ, còn chưa thấy đã thèm.
"Biểu tỷ, chúng ta kêu thêm một măm!"
Đường Oái đánh đầu hắn: "No chết ngươi."
Lăng Hiểu cười hắc hắc, vẫn là gọi người phục vụ lại gọi thêm một mâm thịt.
Đường Oái tùy tiện ăn một chút, nàng nhìn Lăng Hiểu kia phát ngốc, thẳng đến Lăng Hiểu chọc chọc nàng: "Uy uy, biểu tỷ, chúng ta thương lượng chuyện này được không?"
Đường Oái liếc mắt nhìn hắn: "Chuyện gì?"
"Chính là cái kia......!Biểu tỷ có thể hay không không cần lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của tôi, cô không biết hắn mỗi lần nắm tôi trở về sau đó sẽ giao rất nhiều bài tập......!số lượng quả thực không thể tưởng tượng......!Tôi đều bị hắn bắt được trở về......!Tôi hiện tại nhìn đến bài tập liền muốn đâm đầu chết, biểu tỷ cô nhẫn tâm xem tôi mới tuổi nhỏ đã hương tiêu ngọc trụy sao......"
"......" còn không đến mức đó đi.
Đường Oái không chút lưu tình cười nhạo: "Ha ha ha ha ha......"
"Biểu tỷ!"
"Ai, ở đâu, đừng kêu."
"......!Cô......!Cô khi dễ tôi"
"Không không không, tôi nào dám khi dễ cậu......!Tôi chờ khi về liền nói cho chủ nhiệm cậu nói hắn cho cậu nhiều bài tập, đến mức liền muốn đâm đầu chết......"
"Đường! Oái!"
"Này, đều bảo không được kêu, trước công chúng cậu kêu biểu tỷ tôi lại thẹn thùng......"
"Chết thật......!Đường Oái cô sao lại có thể vô sỉ như vậy......"
Hình tượng biểu tỷ xinh đẹp trong lòng Lăng Hiểu hoàn toàn sụp đổ, nhẹ che giấu đi tâm can của mình, tầm mắt trên dưới đảo qua, đột nhiên phát hiện ra một chuyện mới lạ.
Tại bàn àn đối diện phía trước, nhà ăn bên kia, có hai người ngồi ở cùng nhau, một lát sau một cô gái nhỏ nhào vào phía người bên kia, môi áp vào một đôi môi khác.
"Biểu tỷ......!Cô xem, nơi đó có hai nữ tử hôn môi!"
"......" Này đâu phải trấn nhỏ ở địa phương xa xôi, thành phố lớn phóng túng một chút cũng là đương nhiên.
Đường Oái một bàn tay còn kẹp đồ ăn, không chút để ý quay đầu đi hướng về phía tay Lăng Hiểu chỉ.
Chờ đến khi thấy rõ hai nữa tử hôn nhau kia, "Lạch cạch" một tiếng, tay run lên, chiếc đũa rơi xuống, biến mất ở khoảng không ưu tỉnh, ai nấy đều không có chú ý.
Hai nữ tử hôn môi bên kia, một người mỹ lệ, một người thanh tú, nếu ai đi ngang qua cũng sẽ hảo hảo tránh đi, cũng không có quá nhiều chú ý.
Tiêu Duyệt, Dương Mạch.
Các nàng đang hôn môi.
Đường Oái vẫn luôn nhìn, biểu tình chậm rãi thay đổi, kéo kéo khóe miệng, xả ra một ý cười gượng ép, tựa hồ là châm chọc, sau đó đứng lên, một bàn tay lôi kéo Lăng Hiểu, hướng ra phía ngoài đi đến.
"Đi thôi, đừng ăn."
"Từ từ, biểu tỷ......!Còn chưa có ăn xong, lãng phí không tốt......!A a a, biểu tỷ tay cô......"
Đường Oái sức lực cực kỳ lớn, Lăng Hiểu đều tránh thoát không được, Lăng Hiểu chỉ có thể tùy ý nàng, bị nàng lôi ra nhà ăn.
"Tôi đưa cậu trở về, không còn sớm cậu hảo hảo đi học."
Đường Oái thanh âm thực vững vàng, nhưng là cẩn thận nghe một chút tuyệt đối có thể nghe ra trong thanh âm cất giấu vài phần run rẩy, lời nói không mạch lạc, cái mũi đỏ bừng, người không biết còn tưởng nàng bị lạnh mà thương tâm.
Lăng Hiểu một bên bị kéo đi, một bên tiếp tục hét lên: "Biểu tỷ......!Đúng rồi, trước kia nghe cô nói qua cô xem trọng một nam thần đẹp trai......!Chính là coi trọng người kia, mang tôi đi nhìn xem được không?"
Đường Oái lôi kéo hắn đi ở phía trước, Lăng Hiểu nhìn không được biểu tình nàng, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nàng lạnh lẽo: "Cậu đã gặp được."
Lăng Hiểu không thể hiểu được: "Tôi khi nào nhìn qua rồi?"
Đường Oái giật nhẹ khóe miệng: "Liền vừa rồi cậu đã gặp được, hắn mới vừa đi."
"Hơn nữa nàng không chỉ có nữ thần, mà còn là tra."
Đường Oái cảm thấy chính mình tâm giống như rơi vào hầm băng, cảnh tượng hai người kia hôn môi còn trước mắt, quả thực làm nàng cảm giác mình bị say.
Nàng đuổi Lăng Hiểu đi, một người hướng về trường học đi đến, trường học vẫn luôn có học sinh ra ra vào vào, mỗi người đều nói nói cười cười, chỉ có nàng độc thân một mình.
Đường Oái tìm một mảnh cánh rừng u tĩnh, ngồi xuống.
Nàng nhắm mắt lại, tay che lại đôi mắt.
"Cô yêu nàng, cô hận nàng, ái so hận càng nhiều hơn, cho nên cô hiện tại mới như thế do dự, nhưng là nếu có một ngày cô phát hiện Tiêu Duyệt cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô? Cũng hoàn toàn không thích cô như cô nghĩ."
"Cho đến lúc này, cô cũng sẽ không lại thích nàng, tình yêu từ trước đến nay là công bằng ngang nhau, ái hận như cán cân, cô sẽ phát hiện cô hận nhiều hơn, đến lúc đó cô sẽ thay đổi chủ ý, nói đến cùng,bất kể người nào, đều là có tư tâm."
"Kỳ thật Đường Oái cô, không yếu ớt đâu."
Đường Oái đột nhiên phát hiện Tiêu Uyển Dung nói chính là đúng.
Nguyên lai thế gian vạn vật, cũng chỉ có người ngoài cuộc rõ ràng nhất.
Nếu về điểm này tình yêu bị hủy diệt, vậy điều gì còn sót lại trong nàng?
Đường Oái tay vẫn là run rẩy, run run rẩy rẩy từ trong túi lấy ra di động, sắc mặt một mảnh tái nhợt, gọi Tiêu Uyển Dung.
Giong nữ tử thanh lệ bên đầu kia truyền đến, nghe vẫn như là lần đầu tiên gặp mặt, mang theo một chút ý cười, không có một chút giật mình, tựa hồ là đối hết thảy sự tình đều biết rõ.
"Đường Oái?"
Đường Oái thật sâu hít một hơi, tận lực khiến cho thanh âm chính mình vững vàng, nhưng là vẫn nhịn không được run rẩy.
Đường Oái cảm giác chính mình toàn thân đều một chút một chút trở nên lạnh băng, nói ra tựa hồ vô lý, mà là toàn bộ huyết mạch đều lạnh, tâm tư dao động
Tình yêu là cái gì?
Thù hận là cái gì?
Nàng xem, cô cũng không phải yêu nàng, cô là lừa gạt nàng.
Cô cũng có thể cùng một nữ nhân khác thân mật, khắn khít, gắn bó như vậy.
Cô thậm chí đều không có đẩy người kia ra, tùy ý để nữ nhân đó hôn cô.
Đường Oái, nàng còn mơ tưởng cái gì?
Nàng thật sự yêu cô sao?
Nàng rõ ràng là hận cô.
"......"
"Cô muốn tôi lấy thứ gì? Tôi giúp cô.".
truyện kiếm hiệp hay
Đường Oái chỉ biết, một đoạn cảm tình này, chắc chắn khắc cốt ghi tâm..