Đường Oái vì trốn Tiêu Duyệt quả thực tinh thần và thể xác đều mệt mỏi đến chết, thật vất vả có thể ngồi xuống làm bài tập, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ Đường gia, có chút kinh ngạc, nhưng là cũng không chậm trễ vội vàng hoàn thành mọi việc, nàng hướng Ninh Đạo xin phép, sau đó chạy về nhà.
Đường gia nằm trong một trấn nhỏ u tĩnh hẻo lánh cách trường học một con đường lớn, trấn tuy nhỏ, nhưng đường ray xe lửa đã được sửa chữa bên cạnh thị trấn, mỗi ngày có hai đoàn tàu từ nơi này chạy về trấn Đường gia.
Trấn nhỏ không tính xa, Đường Oái đón xe lửa chạng vạng, ngày hôm sau rạng sáng ba giờ là đến nơi.
Đường Oái lúc bắt máy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chạy thật nhanh, cũng không mang nhiều đồ vật, chính mình độc thân một người, cầm lấy một túi xách nhỏ, hướng ga xe lửa chạy tới.
Phòng chờ trong thị trấn nhỏ rất đơn sơ, Đường Oái quay đầu đi về hướng phòng chờ, bên trong ánh đèn lờ mờ lập loè, đoạn ghế dài linh tinh vụn vặt, còn một vài lữ khách đang đợi xe, khom lưng, có loại cảm giác hơi mệt mõi, tựa như toàn bộ thị trấn nhỏ.
Đường Oái nhìn sang phía bên kia, nhìn nơi đâu cũng không thể xác định được phương hướng, ánh đèn dầu của một vài ngôi nhà, an tĩnh chiếu vào trấn nhỏ xa xôi.
Đường Oái đứng ở cửa ga tàu hỏa, gió lạnh tháng hai ùn ùn thổi đến, đông lạnh làm cơ thể nàng run lên cầm cập.
Đường Oái quấn chặt áo khoác, vội vàng đi ra ngoài.
Đường Oái sờ sờ túi xách muốn lấy ra di động cùng ví tiền, lại tìm không ra cái nào.
Đường Oái chớp chớp mắt, không màng lạnh, tỉ mỉ cởi bỏ áo khoác kiểm tra cẩn thận túi trong cùng túi ngoài, sau đó đem túi xách nhỏ của mình mở ra tìm kiếm khắp nơi, tìm đi tìm lại vẫn không thấy bóng dáng di dộng và ví tiền ở đâu.
Đường Oái không tin tưởng chính mình, tìm xong một hồi rồi lại một lần nữa tìm thêm, đáng tiếc di động cùng ví tiền như thế nào không tìm thấy được, rõ ràng là bị tên trộm trên xe lửa móc túi mất rồi.
Chết mất, toàn bộ đồ đạt cũng khoảng chừng bảy tám giờ mới chuyển đến hết, lúc đó đại khái chợp mắt một lát, di động cùng tiền đều bị trộm không nói, tự mình còn không phát hiện, đây là có bao nhiêu ngu ngốc?
Đường Oái khuôn mặt đen lại, âm thầm mắng vài câu, tiện chân đá bay cục đá, cục đá lăn thật xa, Đường Oái ủ rũ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu, quả thực tự mình hại mình.
Nửa đêm canh ba, yên tĩnh không một bóng người, nơi này là trấn nhỏ xa xôi, xe taxi đều hiếm đến đáng thương.
Rạng sáng ba giờ bên ga tàu hỏa, một nữ tử xinh đẹp tóc dài xõa trên vai, cuộn chặt trong quần áo, ngồi xổm ven đường, còn lạnh đến mức run run rẩy rẩy.
Một nữ hài tử cô đơn ngồi xổm bên ngoài, một vài tên côn đồ dáng vẻ lưu manh lái xe máy, đột nhiên quay đầu lại, đối nàng thổi hai tiếng huýt sáo.
Một đám lưu manh đưa ánh mắt nhìn nàng, rõ ràng không có hảo ý, Đường Oái nói thầm trong lòng phận mình đen đủi, tuy rằng nàng không phải đánh không lại, nhưng là nửa đêm trước bị trộm di động ví tiền, lại bị khiêu khích, nếu là ai cũng đều cảm thấy bực bội như vậy không phải sao?
Một chàng trai trẻ có mái tóc màu vàng trông nhỏ tuổi hơn nàng, lỗ tai xỏ vài cái khuyên, bất quá bỏ qua mái tóc rối bù và chiếc quần rách, thì cậu ta xem ra cũng rất đẹp.
Đường Oái yên lặng đảo mắt qua chiếc quần Jean rách rưới, quấn chặt quần áo của mình.
Tôi thì lạnh muốn chết đến nơi, bộ các cậu không biết lạnh sao?
Đường Oái nhăn mày, có lẽ nàng luôn bên cạnh Tiêu Duyệt, cũng có thêm vài phần khí thế bức người, thanh niên nhíu mi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt tinh xảo không chút lưu tình biểu lộ sự chán ghét, một đám tiểu thanh niên nếu không học trung cấp không tốt nghiệp trở thành du côn ngoài đường, không học trung cấp thì chỉ biết đọc nửa chữ, đều là con nít choai choai không lớn, muốn làm cái gì đều không có lá gan, nhiều nhất cũng chỉ là đi hù dọa người khác, chỉ ăn hiếp học sinh tiểu học, gặp những người không dễ dàng đụng đến, tức khắc sẽ có biết khó mà lui.
Chỉ có chàng trai trẻ với mái tóc vàng nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt thẳng tắp: "Tôi thực sự đã nhìn thấy cô ở đâu rồi."
Đường Oái đứng lên, khí thế bức người, chiều cao chênh lệch, tức khắc phát hiện Đường Oái cư nhiên cao nhất trong đám lưu manh kia.
Đường Oái thoáng rũ đôi mắt, nhìn người so với chính mình lùn hơn nửa cái đầu.
Vốn dĩ ví tiền cùng di động bị trộm liền tâm tình không tốt, còn gặp được một đám lưu manh như vậy, cười nhạo một tiếng: "Tiểu tử a, kỹ năng giao tiếp của cậu hơi kém, cách nói chuyện đã cũ kỹ lắm rồi, về sau đừng đến gần những cô gái khác, hiện tại tôi chỉ cảm thấy cậu bệnh tâm thần, bắt được ai gặp qua ai, tự khắc bảo có quen với người đó?"
Tiêu tử tóc vàng rất ngây ngô non nớt, tức khắc khuôn mặt đỏ bừng, trên mặt phủ một tầng đỏ ửng nhưng lại càng đẹp mắt, lại là tuổi trẻ tươi mới, nếu có cơ hội tốt, con đường trải thảm đỏ đang chờ đợi hắn, đáng tiếc không nên thân, không nên thân a.
Bên cạnh có người thấy Đường Oái cao lãnh châm chọc tức khắc đi đến đẩy Đường Oái một phen: "Mày nghĩ mày là ai a, Lăng ca coi trọng mày là phúc khí của mày, cho vàng lại không cần a!"
Đúng là tình anh em bọn họ......!Hiện tại tiểu hài tử các người là mắt mù mới nhìn trúng chị đây a.
Đường Oái yên lặng phỉ nhổ một câu, sau đó bị tiểu tử kia đẩy một cái, lui về phía sau hai bước.
Quả thật thích đùa nha.
Đường Oái nhìn đám người đối diện, không nhiều lắm, nàng 1m7 vóc dáng có thể hạ tầm mắt mà nhìn mấy tiểu quỷ kia, tấm tắc.
Bốn tiểu quỷ đi chung một chiếc xe máy, không mang nón bảo hiểm trái với quy tắc giao thông còn chở quá số người.
Đường Oái vén tay áo, tốt xấu cũng là ở trường học lăn lê bò lết, tuy rằng vẫn luôn muốn làm học sinh ngoan ngoãn, nhưng là không hiểu nguyên nhân vì sao cũng có một vài lần đánh nhau, lúc này bốn cái tiểu quỷ lông lá còn chưa mọc đủ, nàng căn bản không bỏ ở trong mắt.
Đối diện trừ bỏ tiểu tử tóc vàng đều là vẻ mặt lòng đầy căm phẫn nhìn nàng, nhìn dáng vẻ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nàng.
Làm nàng cảm thấy có điểm vô tội, nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm, như thế nào cảm giác như nàng phạm vào cái gì sai, tuy rằng nàng cũng không sợ cùng bọn họ đánh nhau.
Đám người bên cạnh tiểu tử tóc vàng không kiên nhẫn, kêu gào một câu, chuẩn bị động thủ bắt đầu giáo huấn nữ tử thoạt nhìn xinh đẹp nhưng là mồm mép lại không chịu thua ai, cuối cùng lại bị tên tóc vàng ngăn cản.
Tiểu tử tóc vàng trên mặt đỏ ửng chưa dứt, ánh mắt cũng không dám cùng nàng đối mặt, lẩm bẩm hai câu: "Cô tên là gì?"
Đường Oái cảm thấy hắn phản ứng đặc biệt lạ, nghiền ngẫm nhìn hắn.
Đây là thật sự coi trọng mình?
Đường Oái không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm gương mặt kia, kia tiểu tử tựa hồ bị nàng nhìn càng ngượng ngùng, đầu thấp càng thấp, ngây ngô: "Tôi tên Lăng Hiểu......!Cô......!Cô kêu là gì?"
Đường Oái còn chưa nói chuyện, đột nhiên liền ác liệt lên, muốn cùng hắn đùa một chút.
Nàng cúi đầu chậm rãi để sát mặt vào mặt đỏ hồng kia, bên cạnh một đám tiểu quỷ nín thở nhìn, Đường Oái có thể cảm giác được tiểu tử trước mặt hô hấp đều ngừng trệ, thân thể cứng đờ thẳng tắp, thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, mặt mũi tốt đẹp ngây ngô quả thực kích thích Đường Oái trong lòng đều run lên.
Thật là dễ thương!
Đáng tiếc còn chưa có gần sát, liền nghe thấy phía sau có tiếng người trung niên tựa hồ quát lớn một câu: "Làm gì đó!!"
Quay đầu, kia mấy tiểu lưu manh tựa như gây án bị bắt được cảm thấy xui xẻo, kêu kêu một tiếng liền chạy tót lên xe, Lăng Hiểu vẫn là bị đám bạn kéo một phen, cả người lảo đảo một chút, mới leo lên xe, thẳng đến xe chạy đi vẫn còn quay đầu nhìn về hướng Đường Oái.
"Còn hên chúng ta chạy nhanh......!Tớ không muốn bị bắt đâu......!Lăng Ca cậu hôm nay làm sao vậy?" tiểu thanh niên đang chạy xe máy hỏi.
"Không có việc gì......" Lăng Hiểu đáp.
Hắn chỉ là thời điểm thấy nàng tim đập thật nhanh, quả thực sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Lăng Hiểu ngồi ở trên xe máy, tự mình lẩm bẩm nói: "Còn không biết cô ấy tên gọi là gì a......"
Đám nhóc nhìn lão đại của mình, gật đầu phụ họa một câu: "Cô ta thật rất xinh đẹp......"
Lăng Hiểu tiếp tục lẩm bẩm: "Cô ấy hẳn là......!Không mang tiền đi? Bằng không như thế nào sẽ ở nơi đó, chúng ta trở về cho cô ấy một chút tiền, con gái buổi tối ngồi xổm ngoài đường quá nguy hiểm......"
Đám nhóc không hiểu nhìn lão đại: "Lão đại cậu lại phát bệnh sao!!"
Đường Oái nhìn theo xe của đám tiểu quỷ, quay đầu nhìn gã trung niên lo chuyện bao đồng, nam nhân mặt chữ điền ngăn nắp, lông mày rậm rạp, cái mũi thẳng thắn, môi mỏng, nhìn ra được thời niên thiếu cũng là được rất nhiều nữ nhân theo đuổi.
Tuổi tác theo năm tháng mài mòn, nhưng phong thái vẫn còn nguyên vẹn.
Đôi mắt cười rộ cong cong, tựa hồ là di truyền từ Đường gia, nét đẹp thành thục, hơn nữa phảng phất ra một loại cảm tình, khiến người khác cảm thấy hảo cảm.
Rạng sáng ba giờ, vẫn là thời điểm hắc ám nhất, đường lớn một mảnh yên tĩnh, ngọn đèn dầu đều linh tinh vụn vặt cháy, toàn trấn lặng im.
Nam nhân trung niên đi đến, vốn dĩ chỉ tưởng lưu manh khi dễ người khác, đến gần rồi mới thấy rõ ràng là Đường Oái, lúc ấy liền kích động lên: "Đường Oái?"
Hai năm không gặp, vẫn còn nhận ra nhau, Đường Oái cười cười: "Chú hai, đã lâu không gặp a."
Đường nhị thúc vỗ vỗ vai nàng: "Lâu như vậy không thấy chú cũng thật nhớ con......!Nhớ con khi còn nhỏ vẫn là một tiểu oa chú đều ôm con, hiện tại đều lớn như vậy......"
Đường nhị thúc lại hỏi: "Con không phải bốn giờ mới đến sao? Chú vốn dĩ chuẩn bị lái xe tới đón con, như thế nào sớm như vậy đã đến."
Đường Oái mặt đen lại: "Chú hai, ba giờ xe lửa đã đến, chú như thế nào lại nhớ lầm?"
Đường nhị thúc sờ sờ đầu trọc của mình, tuy rằng cạo trọc đi nhưng cũng rất tuấn tú, cười hắc hắc: "Nhớ lầm nhớ lầm......!Oái Oái chú lần sau sẽ không......"
Đường gia nguyên bản cũng coi như là gia tộc con cháu thịnh vượng, vẫn luôn làm tốt bổn phận của mình, ở nơi trấn nhỏ, trước kia tuy rằng không tính là quá mức nhiều tiền, nhưng là cũng coi như giàu có an khang, thẳng đến khi Đường Thắng gặp chuyện.
Đường Thắng đem Đường gia mang lên đỉnh, cuối cùng ngã xuống một cái thật đau, toàn bộ gia tộc con cháu đều ít hoặc nhiều đi theo Đường Thắng làm chút việc lớn nhỏ, Đường Thắng bị gián chức, cư nhiên đem những người đó cũng kéo đi xuống.
Kết quả Đường gia hoàn toàn xuống dốc, ít nhiều không thể thoát có liên can.
Hiện giờ Đường gia gia tộc xem Đường Oái như kẻ thù, chú hai lớn lên nhìn rất soái, nhưng là toàn bộ gia tộc cũng chính là chỉ có hắn trước sau như một đối tốt với nàng.
Cũng coi như khó có được.
Đường nhị thúc một đường nói nói cười cười, mang theo Đường Oái hướng về bãi đỗ xe ga tàu hỏa, bãi đỗ xe cũng thưa thớt người, Đường Oái đi ngang qua những chiếc xe, dừng lại trước xe của nhị thúc.
Đường nhị thúc vỗ vỗ chiếc xe trước mặt, một chiếc xe con Audi, giá không cao, nhưng là dùng bền.
Đường nhị thúc tựa hồ là có điểm hoài niệm, sờ sờ cửa xe, mở cửa xe cho Đường Oái đi vào, mới ngồi vào ghế điều khiển: "Này chiếc xe vẫn là năm đó ba con đưa cho chú......!Đáng tiếc a.
Con bây giờ cũng lớn rồi, chú giúp con mua một chiếc xe?"
Đường nhị thúc cười cười: "Bất quá chú của con không có nhiều tiền, chỉ có thể mua chiếc xe nhỏ cho con ngoạn chơi."
Đường Oái cảm thấy có điểm không được tự nhiên, nàng mấy năm nay không quen đáp lại mấy lời thiện ý như này, cho nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, cuối cùng không nhịn được, nhẹ giọng nói một câu: "Chú hai, cảm ơn chú."
Đường nhị thúc quay xe, đánh xe về hướng bên trái: "Đứa trẻ ngốc, nói cái gì cảm ơn, đều là người trong nhà."
Đường nhị thúc một bên lái xe một bên hỏi Đường Oái một ít chuyện phiếm, Đường Oái đáp hờ hững, một bên sờ sờ ghế xe, Đường nhị thúc quay đầu nhìn nàng: "Oái Oái, đường đến nhà còn xa, con nếu mệt nhọc, có thể ngủ một chút......"
Đường Oái đáp ứng một tiếng, xác thực mệt nhọc, cũng liền nằm ngang ghế sau, đắp chăn nhắm mắt lại.
Đường nhị thúc tiếp tục lái xe, ra đến quốc lộ.
Đường gia của bọn họ bao bọc đều là núi, muốn đi đường vẫn còn xa.
Đường nhị thúc lại quay đầu nhìn nhìn Đường Oái, Đường Oái đã nằm ở phía sau ngủ say, cười cười, trong mắt đều là thần sắc lo lắng.
Làm sao một đứa trẻ có trái tim ấm áp như vậy có thể chấp nhận đã kích.........!
Đại khái 5 giờ trời tờ mờ sáng, xe đã ngừng ở Đường gia trước mặt.
Đường gia là gia tộc nổi tiếng ở Trung Quốc, biệt thự xây đã rất nhiều năm, sau lại nhiều lần sửa chữa lại xây dựng thêm, hiện giờ nhìn qua đã xa hoa lại mang theo nét cổ điển, hơn nữa diện tích rất lớn, phòng nhiều, vẫn là nhiều năm trước Đường gia thịnh vượng nhiều người đều sống ở đây.
Mà hiện tại tòa nhà to lớn lại toát lên vẻ cô đơn.
Mà hiện giờ, hôm nay biệt thự Đường gia lại tương đối nhiều người, mỗi người trên cánh tay đều đeo hoa đen, một bộ biểu tình trầm trọng, trong nhà ẩn ẩn có tiếng khóc truyền đến, có điểm tang thương.
Bên ngoài tòa nhà bị một vài bức câu đối phúng điếu màu trắng tô điểm lên, thoạt nhìn trầm trọng lại trang nghiêm, mang theo không khí đau thương.
Thời điểm Đường Oái mở to mắt đi xuống xe, lọt vào trong tầm mắt chính là tình cảnh thế này.
Nàng mở to hai mắt, nhìn qua đám người qua lại, quay đầu nhìn nhìn nhị thúc vừa xuống xe: "Chú hai......!Này? Trong nhà có người qua đời sao?"
Đường nhị thúc từ trong túi móc ra một đóa hoa màu đen, cẩn thận giúp nàng đeo vào áo, sau đó mang cho chính mình.
Đường nhị thúc gật gật đầu: "Đi thôi......"
Đường Oái biểu tình có điểm mờ mịt, cũng có chút không biết xử lý làm sao.
Nàng còn quá trẻ, lần đầu tiên thấy thân nhân sinh ly tử biệt.
Đường Oái đi theo Đường nhị thúc vào trong.
Đường Oái cùng Đường nhị thúc càng tới gần, liền có càng nhiều người chú ý tới bọn họ, đám người đến dự tang lễ nhìn Đường nhị thúc phần nhiều mang theo tôn kính, nhưng mà ánh mắt nhìn Đường Oái đều là cổ quái, trong ánh mắt kia có rất nhiều tò mò, có rất nhiều căm hận, còn có rất nhiều trào phúng, còn mang theo một chút đáng thương.
Thế giới đều có người tốt người xấu, may mắn Đường Oái cũng không phải quá mẫn cảm, bằng không sớm vì những ánh mắt đó mà trong lòng thương tích đầy mình.
Đường nhị thúc đem Đường Oái bảo hộ ở phía sau, khách sáo cùng tiếp đón người khác.
Đường nhị thúc cùng Đường Oái rốt cuộc vẫn là đi tới đại sảnh Đường gia, hai cổ quan tài lẳng lặng mà nằm yên tại nơi đó, thực trầm trọng, quan tài phía trước lập hai cái bài vị, trên bài vị, một người anh tuấn nhã nhặn lại bị thế nhân phỉ nhổ, một người rụt rè ưu nhã lại chết đau lòng.
Khoảng cách quá xa, Đường Oái không thấy rõ bài vị bên kia rốt cuộc là ai, nhưng vẫn là kéo góc áo nhị thúc đi về phía trước: "Chú hai......!Rốt cuộc là ai qua đời?"
Hiện tại Đường gia không có nhiều lão nhân, Đường Oái căn bản đoán không được, rốt cuộc là ai qua đời, hơn nữa lại còn là hai người.
Đường nhị thúc đột nhiên ôm lấy Đường Oái, hắn so Đường Oái cao hơn một cái đầu, Đường Oái mặt chôn ở ngực hắn, sửng sốt một chút, sau lại bắt đầu chậm rãi thấp giọng nức nở.
Có thể làm nhị thúc như vậy che chở nàng, không muốn cho nàng thấy, sẽ chỉ là một người.
Nàng đã đoán được.
Thanh âm nức nở cùng với ánh mặt cổ quái của những người dự tang, Đường nhị thúc thở dài, vẫn là mở miệng: "Qua đời......!Là cha con, còn có bà nội.
Cha con......!chết ở trong ngục giam, bà nội con nàng quá khổ sở, cũng đi theo......"
Đường nhị thúc che chở Đường Oái, trốn tránh ánh mắt mọi người, nhưng là cũng không phải bất luận kẻ nào cũng đều giống nhị thúc che chở nàng như vậy.
Đột nhiên từ bên cạnh có một người đứng ra, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Đường Oái, mày còn có mặt mũi khóc?"
- --------------------------
Nhiều từ quá edit muốn loạn luôn mọi người ạ:)))).