[bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài

Hơn 8h tối, chỉ còn một gian phòng vẫn sáng đèn, tất cả mọi người về nhà, chỉ còn Sở Thu. Ở trên bàn để đầy hồ sơ, chất đống giống như núi nhỏ, có chút đồ sộ.

Những hồ sơ này cần phải xử lý sau khi chiến dịch truy quét kết thúc, đa số đều là khẩu cung, phân cục khác phụ trách thẩm vấn, sau đó khẩu cung và báo cáo tổng kết sẽ thống nhất giao cho Sở Thu, cuối cùng do hắn định đoạt, từ điểm đó có thể nói Sở Thu trực tiếp quyết định vận mệnh của những người kia.

Hành động lần này, ra sức nhiều nhất vẫn là Sở Thu, nhưng hắn không phải là công thần lớn nhất, công đầu từ trước khi hành động bắt đầu đã an bài ở trên người Trần Minh Ngôn. Trần Minh Ngôn nhờ cơ hội này, được điều về Kinh Thành, so sánh tương đối, Sở Thu cũng đã thành công lui thân, hành động chấm dứt hắn sẽ về hưu, vị trí của hắn sẽ do nữ nhi Sở Thanh Phong tiếp nhận, cấp trên đã sắp xếp xong xuôi, càng là chính bản thân hắn lựa chọn, cho nên hắn cũng không có gì bất mãn.

Ăn hết thức ăn nhanh, Sở Thu ném hộp vào thùng rác, sau đó đốt một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế rít một hơi thật sâu, nhả khói, híp mắt nhìn làn khói phiêu tán trong không khí, thở dài, sắp tới thời điểm rời đi vị trí này rồi.

Sắp về hưu, Sở Thu không khỏi nhớ lại dĩ vãng, đã hơn nửa đời người, hắn dám vỗ ngực nói chính mình chưa bao giờ phụ Đảng và quốc gia, nhưng hắn vẫn không dám nói chính mình chưa bao giờ phụ qua bất luận kẻ nào. Không khỏi có chút phiền muộn, hắn phụ hai nữ nhân nhiều nhất, một là mẹ Sở Thanh Phong, hắn cả đời này đích xác thẹn với nàng, thậm chí khi bà ấy lâm chung thì mình cũng không thể ở bên cạnh. Người kia là mẹ Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Âm Âm. Mộ Dung Âm Âm từng là tay sai của hắn, nàng chết thảm trong tay hung đồ, thậm chí chết cũng không toàn thây, chỉ còn máu tươi và thịt nát.

Nhớ tới Mộ Dung Âm Âm, Sở Thu nhất thời có chút ngây ngốc quên trong tay còn cầm điếu thuốc, mặc cho nó cô độc thiêu đốt. Bề ngoài của Mộ Dung Âm Âm và Mộ Dung Phỉ thật tương tự, nhưng tính cách thì không. Mộ Dung Phỉ lãnh khốc, còn nàng thì ôn nhu đáng yêu, tâm địa lại thiện lương.

Sở Thu nhớ lại lúc mới gặp Mộ Dung Âm Âm, lúc ấy Mộ Dung Âm Âm lâm vào thời kỳ khó khăn, từ nông thôn đi vào thành thị dốc sức làm việc, cha mẹ song vong vì sập hầm mỏ, bởi vì cuộc sống bất đắc dĩ, nàng bị bắt đi bồi rượu ở một CLB đêm, một đêm trên đường về nhà, nàng gặp mấy tên lưu manh, khi đó đã sắp rạng sáng, xung quanh căn bản không ai có thể giúp nàng, gần tuyệt vọng, Sở Thu xuất hiện, đuổi lưu manh đi, giải cứu Mộ Dung Âm Âm, hai người liền vì vậy mà kết bạn, sau đó Mộ Dung Âm Âm nghe hắn khuyên trở thành tuyến nhân của hắn. Tình huống gặp mặt thật sự rất cẩu huyết, nhưng Mộ Dung Âm Âm chưa từng hoài nghi, nàng vĩnh viễn sẽ không biết, căn bản là Sở Thu đã sắp xếp tất cả.

Cuộc sống sau này, Mộ Dung Âm Âm công tác, hoàn cảnh hỏi thăm tin tức thập phần phương tiện, nàng cung cấp cho Sở Thu rất nhiều tin tức, trợ giúp hắn phá rất nhiều đại án, mà Sở Thu cũng bởi vì điểm này, được lão đầu tử đặc biệt chiếu cố, từng bước thăng chức.

Ở chung lâu, Sở Thu dần dần cảm giác được Mộ Dung Âm Âm nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ái mộ, nhưng lúc ấy hắn đã có gia đình và nữ nhi, cho nên một mực xem nhẹ, hắn vẫn nhớ rõ, lúc sự nghiệp không thuận, hắn uống rượu mua say, Mộ Dung Âm Âm đã cười nhẹ, ôn nhu an ủi hắn.

Thẳng đến có một ngày thân thể Mộ Dung Âm Âm không thoải mái, Sở Thu bồi nàng đi bệnh viện kiểm tra, kết quả cuối cùng là nàng mang thai, đến tận đây Sở Thu mới giải thoát ra khỏi dao động. Hắn vẫn nhớ rõ chính mình lúc ấy có bao nhiêu phẫn nộ cùng thất vọng, trong mắt hắn, Mộ Dung Âm Âm là nữ tử "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", hắn chất vấn vì sao, Mộ Dung Âm Âm kể là nàng nguyện ý, cha đứa bé là ai, nàng không nói, bí mật này đã chết theo nàng, không có ai biết.

Nhớ lại cái chết của Mộ Dung Âm Âm, Sở Thu thần tình bi thống và cừu hận, đó là khúc mắc hắn thủy chung không thể cởi bỏ, lúc ấy nhận được tố giác, hắn là người đầu tiên chạy tới hiện trường, tình cảnh lúc đó rất khủng bố rất ghê rợn, quả thật giống như Luyện Ngục, hung thủ không có nhân tính, nữ tử ngày đó cười xinh như hoa chỉ còn lại một đống thịt nát. Lúc ấy ngay cả Sở Thu đều bị dọa sững sờ, máu đã chuyển sang màu đậm, mà tuổi nhỏ Mộ Dung Phỉ đang ngồi trong vũng máu, không khóc, ánh mắt dại ra, giống như rối gỗ.

Sở Thu hận Thanh Liên Hội thấu xương, thủy chung không chịu buông tha cũng là bởi vì Mộ Dung Âm Âm. Lúc ấy Mộ Dung Âm Âm làm việc ở CLB của Thanh Liên Hội, lại bị ngộ hại ở nơi khác, Sở Thu luôn hoài nghi hung thủ là người của Thanh Liên Hội, chỉ là bất hạnh không có chứng cứ.

Sở Thu hãm vào suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được giữa ngón tay một trận nóng rực mới giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn điếu thuốc đã cháy hết, hắn nhướng mày, bóp tắt, bỏ vào gạt tàn, sau đó hung hăng suất ở trên ghế dựa, thật sâu thở ra một hơi.

Chuyển qua tọa ỷ, Sở Thu híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, đèn đường cũng không chói, mắt hắn lợi hại như diều hâu, hắn sắp về hưu, nhưng cái chết của Mộ Dung Âm Âm cùng tội trạng của Thanh Liên Hội, hắn sẽ không bỏ qua, hắn tin con gái mình nhất định sẽ thay thế mình hoàn thành tất cả chuyện này. Nghĩ đến đây, hắn xoay ghế lại, nhìn một quyển sổ màu đen trên bàn, mặc kệ đi đâu hắn cũng mang theo, bên trong ghi lại rất nhiều suy luận, còn có tư liệu và phương thức liên lạc tuyến nhân. Khi nào về hưu, hắn sẽ giao nó cho Sở Thanh Phong.

Sở Thu chậm rãi đặt tay lên quyển sổ, dùng sức ấn xuống một cái, hồi lâu sau, hắn mới thu hồi suy nghĩ của mình, đầu nhập vào công tác, lật từng hồ sơ, viết xuống ý kiến và kết luận. Thời gian trôi qua khi hắn cẩn thận tỉ mỉ làm việc, lật ra một phần khẩu cung thì đột nhiên nhíu chặt mi, ánh mắt bắt đầu sắc bén, trong tối tăm có liệt hoả, là vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm năm đó, có một kẻ hiềm nghi.

Người nọ tên là Lý Hiểu Nhu, cũng từng là gái bồi rượu, giờ đã là bà chủ của một CLB đêm. Nàng làm việc chung với Mộ Dung Âm Âm, đêm Mộ Dung Âm Âm xảy ra sự cố, nàng không có chứng cứ vắng mặt, thái độ khi thẩm vấn cũng dao động không chừng, nói năng không tỉ mỉ. Nhưng cuối cùng lại bởi vì không có động cơ và chứng cứ, vô tội được phóng thích. Sở Thu hiểu biết Mộ Dung Âm Âm, cho nên đại khái hiểu biết người bên cạnh nàng, hung thủ không thể nào là Lý Hiểu Nhu, cũng không tiếp tục khó xử. Hiện giờ sắp về hưu, khiến cho hắn có cảm giác bức thiết, quyết định đi gặp người này một lần.

Lý Hiểu Nhu lại một lần nữa bị bắt vì tổ chức bán dâm, hai vị thẩm vấn viên giở hồ sơ thì đã phát hiện nàng có dính líu đến vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm hơn 10 năm trước, lúc ấy ảnh hưởng thật lớn, nhưng vẫn không thể phá án.

Phụ trách thẩm vấn Lý Hiểu Nhu có hai người, bọn hắn tựa hồ thấy được hi vọng thăng chức, phải bắt được kỳ ngộ lần này, nếu như có thể phá vụ án chìm mười mấy năm, nhất định sẽ lập công lớn, vì thế hai người này rất nhanh liền giao kèo, nhất định phải moi được chút gì đó từ miệng Lý Hiểu Nhu. Cả hai tràn ngập hăng hái, luân phiên thẩm vấn Lý Hiểu Nhu.

Trong phòng thẩm vấn, đã là Từ nương bán lão Lý Hiểu Nhu sắc mặt rất tiều tuỵ, nàng nhiều ngày không ngủ, hai cảnh sát luân phiên thẩm vấn, căn bản không để nàng nghỉ ngơi, tinh thần của nàng gần như hỏng mất, nhưng nàng vẫn cắn chặt miệng mình, tuyệt không chịu lộ ra, không ngừng trả lời không biết, không dám nói ra chân tướng, trước kia không dám, hiện tại cũng không dám, nàng từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn huyết tinh của người nọ, trong nội tâm nàng sợ hãi hắn.

Vị cảnh sát ngồi ở đối diện Lý Hiểu Nhu, như bị loại thái độ này kích phát hỏa, hung hăng vỗ bàn, phát ra một tiếng "oành" thật lớn, có vẻ cực kỳ kinh người, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Lý Hiểu Nhu, âm thanh lạnh lùng nói: "Lý Hiểu Nhu! Cô rốt cuộc muốn cãi bướng tới khi nào? Tôi nói cho cô biết, chiến dịch truy quét lần này, đồng lõa của cô đã bị bắt, cho dù hiện tại cô không nói, nhưng tôi tin tưởng những người khác sẽ không cố chấp như cô. Nếu bây giờ nói ra còn có thể được khoan hồng, bằng không... Nhất định xử lý nghiêm minh!"

"Cảnh quan, tôi thật sự không biết, anh hỏi tiếp cũng vô dụng." Lý Hiểu Nhu cắn chặt răng, cái gì cũng không chịu nói, mệt mỏi trả lời, sau đó cúi đầu, nàng rất buồn ngủ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, không biết hắn khi nào mới bằng lòng buông tha mình.

"Hừ, chúng ta cứ tiếp tục, xem ai không kiên trì nổi!" Cảnh quan cười lạnh nói, đây là một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không khinh địch bỏ qua.

"Ai..." Lý Hiểu Nhu thở dài một hơi, cũng không trả lời, tiếp tục bảo trì im lặng. Mà đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Lý Hiểu Nhu cũng không kỳ quái, nghĩ là một vị cảnh sát khác đến thay ca, mỗi ngày đều như thế, nàng quen rồi. Nhưng vị cảnh sát kia lại nghi hoặc nhíu nhíu mày, hắn và đồng nghiệp đã định thời gian, cách thay ca còn có một tiếng. Bây giờ hơn 9h tối, những đồng nghiệp khác cũng đã tan tầm, còn ai vào đây?

Vị cảnh sát đứng lên mở cửa, thấy Sở Thu đứng ở ngoài cửa, hắn kinh ngạc, hắn đương nhiên nhận thức Sở Thu, có thể nói đó là nhân vật cảnh giới sao kim, chỉ là nghĩ không thông sao Sở Thu đêm khuya lại đến tận đây.

"Sở tổ trưởng, ngài khỏe." Kịp phản ứng, cảnh sát kia vội vàng cúi chào, tuy rằng Sở Thu danh là tổ trưởng, nhưng hàm ý không bình thường, đại biểu cho thủ lĩnh tổ trọng án.

Sở Thu sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu, nói: "Anh đang thẩm vấn Lý Hiểu Nhu?"

"Vâng, Sở tổ trưởng." Cảnh sát hồi đáp, nghĩ thầm, xem ra Sở Thu là vì Lý Hiểu Nhu mà đến, lúc này mới nhớ ra, Sở Thu là người phụ trách vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm năm đó, không khỏi có chút không yên, ông ta không phải là đến thẩm vấn đó chứ, như vậy công lao của mình và đồng sự chẳng phải là về tay ông ta rồi sao?

"À, ta có thể tiến vào không? Có thể cho ta xem khẩu cung không?" Sở Thu gật gật đầu, trầm giọng hỏi, trong đó có một cỗ khí thế.

Cảnh sát hơi do dự, tuy rằng không muốn nhưng cũng không dám đắc tội liền tận lực tự nhiên đáp: "Đương nhiên có thể, mời vào, Sở tổ trưởng."

Lý Hiểu Nhu ban đầu tưởng là cảnh sát thay ca, sau đó thanh âm nghe cũng không giống, hơn nữa dường như đã nghe qua ở đâu, chỉ là nhớ không ra, nàng hồ nghi nhìn qua khe cửa, lại bị cảnh sát kia chặn, khi cửa bị đẩy ra, nàng mới nhìn rõ Sở Thu, trong lòng luật động, không khỏi sợ hãi, vội vàng cúi đầu, nàng rốt cuộc nhớ ra, chẳng trách thanh âm kia quen thuộc như thế, nguyên lai là Sở cảnh quan.

Lý Hiểu Nhu cúi đầu che kín diễn cảm, nàng thấy Sở Thu liền nhớ lại một ít chuyện làm cho người ta sợ hãi, trong nội tâm nàng sợ cực kỳ.

Sở Thu theo cảnh sát kia đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, dừng một hồi, nhìn Lý Hiểu Nhu, sau đó ngồi đối diện nàng, cũng không nói chuyện, xem khẩu cung trên bàn.

Nhất thời không ai nói chuyện, không khí ngưng trọng, điều này khiến Lý Hiểu Nhu lại càng khẩn trương, nàng không khỏi nhớ tới ký ức đã lâu không dám nhớ lại, nhớ tới lúc ấy mình và Mộ Dung Âm Âm làm chung xem nhau như tỷ muội, có hai nữ tử cực kỳ xuất sắc, một là Mộ Dung Âm Âm, còn người kia là Chi Nhược Uyển.

Lúc ấy hai người kia là đối tượng bị phần lớn mọi người đố kị, bởi vì bộ dạng xinh đẹp nhất, khách nhân cũng nhiều, hơn nữa các nàng rất thân thiết, dĩ nhiên là bị phần đông tỷ muội gạt bỏ. Bất quá, hai người kia chưa bao giờ để ý, bọn họ chỉ cần hữu tình là đủ rồi. Lý Hiểu Nhu cũng hâm mộ hai người kia, nhưng nàng tuyệt không ghen tị, bởi vì nàng trừ bỏ là gái bồi rượu còn có một thân phận khác, thì phải là giúp một đại nhân vật canh chừng bọn họ.

Lý Hiểu Nhu nhớ rõ một ngày, trước khi đến CLB, đi đến phòng thay quần áo, nghe bên trong nói chuyện, dừng động tác mở cửa, nội dung khiến nàng kinh ngạc, nàng ngừng thở nghe...

"Âm Âm, cô thật sự không có ý định nói với người đó, Tiểu Phỉ là nữ nhi của hắn sao?" Thanh âm Chi Nhược Uyển rất êm tai, nghe qua liền dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ.

"Ừ, cứ như vậy đi, kỳ thật cũng không có gì không tốt." Mộ Dung Âm Âm nói nhẹ nhàng.

"Ai, cô thật sự nhẫn tâm để Tiểu Phỉ làm một đứa trẻ không có cha? Nó cũng có quyền lợi biết cha mình là ai mà?" Chi Nhược Uyển cảm thấy không đáng.

"Haha..." Mộ Dung Âm Âm nghe vậy, vẫn có thể cười được, tiếp theo liền nghe nàng nói: "Nhược Uyển, nói thật, cám ơn cô quan tâm tôi. Yên tâm đi, tôi không có việc gì. Hơn nữa, cô cũng không phải làm mẹ đơn thân, tự nuôi lớn Nhiên Nhiên sao?"

"Âm Âm, không giống nhau, tình huống của cô không giống tôi, tôi chỉ hi vọng cô có thể sống tốt, cô vì hắn ta trả giá rất nhiều, hắn ta lại tuyệt không biết, còn kêu cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, cô thật sự cảm thấy đáng giá sao?"

"Ừ, đáng giá chứ. Tôi biết anh ấy là một người tốt, hơn nữa không phải lỗi của anh ấy, lúc đó uống rượu, anh ấy cũng không biết."

"Hừ, uống rượu. Đàn ông đều là như vậy, chẳng lẽ uống rượu thì không cần phụ trách sao? Hắn ta được cô trợ giúp, từng bước thăng chức, mà cô thì sao? Hắn ta không giúp cô thoát ly khổ hải, còn kêu cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy."

"Nhược Uyển à, đừng nói vậy, cô không biết, anh ấy đã... Có gia đình, tôi không muốn anh ấy khó xử, hơn nữa anh ấy không ích kỷ như cô nghĩ đâu, chỉ là vì chức trách thôi."

"Hừ, hắn ta nói với cô như vậy? Cô tin sao? Âm Âm à, cô thật khờ, tôi nói, đàn ông, không thể tin một người nào, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt phụ nữ. Cô xem, tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ trở thành tổ trưởng tổ trọng án, khi cô diện kiến 'Sở tổ trưởng' có phải... Ngô..."

Chi Nhược Uyển mới nói một nửa đột nhiên dừng, nghe thanh âm kia, tựa hồ bị Mộ Dung Âm Âm bịt miệng, sau đó Lý Hiểu Nhu nghe được bên trong vang lên tiếng bước chân, nhanh chóng xoay người đi, trong lòng đè nặng thiên đại bí mật, trán phủ đầy mồ hôi lạnh.

Đi đến một chỗ im lặng, Lý Hiểu Nhu mới dám dừng lại phân tích lời mình nghe được. Nàng biết, người họ Sở trong tổ trọng án, chỉ có Sở Thu đang nổi bật gần đây. Càng không nghĩ tới, Mộ Dung Âm Âm là cảnh sát ngầm, Mộ Dung Phỉ còn là con gái Sở Thu. Lý Hiểu Nhu không nghĩ cho Mộ Dung Âm Âm, nàng không hề nghĩ Mộ Dung Âm Âm sẽ có kết cục như thế nào, nàng chỉ nghĩ tới tiền đồ của mình, không do dự gọi điện thoại, đem tin tức này nói cho đại nhân vật sau lưng nàng.

Nàng tín nhiệm chỉ cần mình lập công, đại nhân vật kia nhất định có thể cho nàng tiền đồ tốt, chẳng qua vì hắn là nhân vật số hai của Thanh Liên Hội, Lưu Tổ Thông. Mà trọng yếu hơn, bạn trai nàng đang làm việc cho Lưu Tổ Thông.

Buổi tối hôm sau, nàng không thấy Mộ Dung Âm Âm đi làm, giả vờ cái gì cũng không biết, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất tò mò, tan việc lập tức gọi điện thoại cho bạn trai hỏi thăm tin tức, mới biết được Mộ Dung Âm Âm đang bị nhốt ở một nơi hẻo lánh. Hắn đang ở nơi này canh chừng, hai người trò chuyện, liền tán gẫu ra một ít dục vọng, sau đó hắn nói địa chỉ, kêu nàng lái xe chạy qua.

Khi Lý Hiểu Nhu thật vất vả tìm ra địa phương đó, bạn trai nàng đang đứng trông coi một căn nhà nhỏ, nàng đi lên tò mò hỏi Mộ Dung Âm Âm ở nơi nào, hắn như không có việc gì cười cười, chỉ chỉ bên trong nói: "Lưu lão đại đang ở bên trong xử lý cô ta, cũng không biết sẽ dùng thủ đoạn gì."

Lý Hiểu Nhu nghe bạn trai nói xong, cũng không nghĩ nhiều lắm, địa phương này rất hẻo lánh, căn bản sẽ không có người tới, cho nên hai người quan hệ tạm bợ ngoài cửa. Xong việc, Lý Hiểu Nhu tò mò hậu quả của Mộ Dung Âm Âm, vừa sửa sang quần áo vừa nói với bạn trai muốn đi vào xem.

Bạn trai nàng mới chiếm tiện nghi của nàng, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu đơn giản này, nhưng lại khó xử nói, Mộ Dung Âm Âm đang bị giam trong một căn phòng kín, Lưu lão đại không cho phép người khác đi vào.

Lý Hiểu Nhu nghe xong, có chút thất vọng, bất quá bạn trai nàng rất nhanh lại cười cười, nếu muốn xem cũng có thể vì bên trong có màn hình TV kết nối với camera, trực tiếp nhìn là được, chỉ không biết nó có mở hay không.

Lý Hiểu Nhu nghe bạn trai nói, màn hình kia đặc biệt giám thị người ở chỗ này, Mộ Dung Âm Âm cũng không phải người thứ nhất bị giam ở đây. Hai người đi vào, tò mò nhìn màn hình, thiếu chút nữa bị hình ảnh hù chết, Lưu Tổ Thông đầy người dính máu, đang giơ một cây cưa bằng kim loại, cười như một kẻ điên, không ngừng khảm lên người nằm bất động ở trên mặt đất, bên cạnh có một nhi đồng khóc nỉ non không ngừng, nhìn thấy tất cả chuyện này phát sinh.

Lý Hiểu Nhu há mồm vừa định kêu, lại đột nhiên bị bạn trai bịt chặt. Hai chân mềm nhũn, bạn trai ở bên tai ngưng trọng cảnh cáo nàng, ngàn vạn lần đừng kêu, nếu kêu lên, sợ là hai người đều chết ở chỗ này.

Lý Hiểu Nhu chưa từng gặp qua chuyện kinh khủng như vậy, hoảng sợ nhỏ giọng hỏi bạn trai làm sao bây giờ, hắn nhíu mày nghĩ một lát, sau đó đóng camera, lấy băng ghi hình ra đổi cái khác vào. Hắn giao băng ghi hình cho Lý Hiểu Nhu, kêu nàng lập tức rời đi, cũng cảnh cáo nàng sau khi đi, cái gì cũng đừng nói.

Bị dọa đến gần chết, Lý Hiểu Nhu tự nhiên không nói thêm cái gì, địa phương khủng bố này, nàng một khắc cũng không dám dừng lại, nàng cầm băng ghi hình chạy trốn, cả đêm không ngủ, lui tại góc tường, lạnh run.

Ngày hôm sau bạn trai tới nhà nàng, nói cho nàng biết không có việc gì, Lưu Tổ Thông cũng không biết lúc ấy camera mở. Sau đó bạn trai còn nói cho nàng biết là, băng ghi hình chia thành hai phần, mỗi người giữ một phần, sau này dùng để bảo mệnh, hoặc là uy hiếp Lưu Tổ Thông chia chút tiền.

Việc này về sau bị cảnh sát phát hiện, nhưng cảnh sát không có tra được Lưu Tổ Thông, ngược lại là Lý Hiểu Nhu, bởi vì cùng Mộ Dung Âm Âm làm chung, bị dẫn trở về gặng hỏi, lúc ấy nàng rất sợ, chỉ là nàng càng sợ Lưu Tổ Thông, ngày đó Lưu Tổ Thông cười to như ma quỷ, khắc dưới đáy lòng nàng, nàng cắn chặt răng, cái gì cũng không chịu nói, cuối cùng việc này cứ như vậy trôi qua.

Lý Hiểu Nhu thật sự sợ hãi, liền nghỉ việc, tới CLB khác làm. Bạn trai nàng một lần đánh nhau, bị người cắt đứt gân chân, không thể tiếp tục hỗn, cuối cùng ly khai Lưu Tổ Thông.

Lý Hiểu Nhu nghĩ đến chuyện này đều là quá khứ, không nghĩ tới... Hôm nay nàng gặp lại Sở Thu, nàng cảm giác mình sắp nhịn không được, liên tục vài ngày mệt mỏi, đã suy nhược thần kinh, hiện giờ Sở Thu lại gây áp lực cho nàng, nàng sẽ điên mất thôi.

"Lý Hiểu Nhu, Lý Hiểu Nhu, Lý Hiểu Nhu!" Sở Thu xem hết khẩu cung, ngẩng đầu nhìn Lý Hiểu Nhu, thấy nàng cúi đầu, liên tục hô ba lần, nàng mới có phản ứng, kinh sợ ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, phủ kín mồ hôi lạnh.

Sở Thu thấy nàng bộ dạng này, lạnh lùng cười, híp mắt, ánh mắt càng lợi hại hơn, nhìn chằm chằm nàng trầm giọng hỏi: "Lý Hiểu Nhu, ngươi hẳn là còn nhớ rõ ta đi?"

"Nhớ... Nhớ rõ... Ngài là Sở tổ trưởng." Lý Hiểu Nhu mồm miệng nhanh nhẹn, tay nàng đặt ở dưới bàn đang phát run.

"Ta biết ngươi nhất định có điều giấu giếm, hiện tại ngươi nên nói ra đi." Sở Thu nghiêm khắc nói, nhớ tới Mộ Dung Âm Âm chết, ánh mắt hắn có một ngọn lửa cừu hận.

Lý Hiểu Nhu chỉ là một nữ tử ỷ vào người khác, trải qua mấy ngày thẩm vấn, lúc này Sở Thu gây áp lực cho nàng, tín niệm trong lòng nháy mắt sụp đổ, miệng thì thào cầu xin tha thứ: "Sở tổ trưởng, cái chết của Mộ Dung Âm Âm thật sự không liên quan đến tôi, đó là... Sở tổ trưởng, ngài nhất định phải tin tưởng tôi, không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi..."

Lý Hiểu Nhu thiếu chút nữa lỡ miệng, hoàn hảo đúng lúc ngừng lại, tiếp theo nàng có thể làm cũng chỉ là thanh thanh cầu xin tha thứ, trước kia có nghe nói thủ đoạn của Sở Thu, nhớ tới quan hệ giữa Sở Thu và Mộ Dung Âm Âm, giờ phút này nàng cảm thấy, Sở Thu vẫn chưa quên việc này, chính hắn đang trả thù mình.

Sở Thu thẩm vấn qua vô số phạm nhân, kinh nghiệm rất phong phú, câu trả lời của Lý Hiểu Nhu có lỗ hổng, tuy rằng chỉ là một nháy mắt, nhưng Sở Thu lại nhạy cảm phát giác, hắn vỗ mạnh bàn, phát ra một tiếng vang, thanh âm vang dội phóng đại trong phòng trống, nghe vào tai Lý Hiểu Nhu giống như bùa đòi mạng.

"Lý Hiểu Nhu, ngươi còn muốn tiếp tục giấu giếm sao? Mau nói cho ta!" Sở Thu gần như gào thét.

Khi Sở Thu thẩm vấn Lý Hiểu Nhu, bãi đỗ xe của công ty điền sản Lưu thị, có một người đàn ông trung niên thọt chân đang tránh ở một góc khuất âm u, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, tựa hồ là đang đợi cái gì, trên mặt tràn đầy lo lắng.

P/S 1: Đm, chương này là Creepy Pasta?

P/S 2: Ôi thật bất ngờ, Tiểu Phỉ là em gái ruột của chế Phong!

P/S 3: Tui đau lưng quá T.T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui