[bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài

Cố Dao không nghĩ nhiều, tựa như nhận được nhiệm vụ khẩn cấp từ lãnh đạo, một đường đều lấy tốc độ nhanh nhất tiến lên, còn lại vài giây cuối cùng, cô rốt cuộc vọt vào văn phòng của tổ trọng án, dừng lại hai má ửng đỏ cúi đầu thở.

Đợi cô thở xong, ngẩng đầu mờ mịt nhìn xung quanh, lại phát hiện đã không có thân ảnh Sở Thanh Phong. Cô ngây ngốc một chút, mới suy nghĩ cẩn thận Sở Thanh Phong hẳn là quay về văn phòng. Cố Dao liền cầm thức ăn đi vào phòng Sở Thanh Phong, hoàn toàn không biết phía sau có rất nhiều ánh mắt quái dị chăm chú nhìn bóng lưng của mình.

Ai cũng biết, Sở Thanh Phong người này bình thường quạnh quẽ, đối ai cũng là dừng lại đúng lúc, quan hệ đều là bình thản như nước, trên người nàng tựa hồ luôn tồn tại khoảng cách làm cho người ta khó vượt qua. Thái độ Sở Thanh Phong đối Cố Dao bất thường khiến mọi người ngờ vực vô căn cứ, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng ban nãy của Sở Thanh Phong, ai cũng không dám thảo luận thêm. Trong số đó, có hai người nhìn Cố Dao, thần sắc diễn cảm cơ hồ giống nhau như đúc, phía dưới mi mắt, tồn tại nghi hoặc.

Cố Dao tiến vào phòng Sở Thanh Phong, hai người trầm mặc, không hẹn mà cùng nhìn đối phương, ánh mắt khẽ chạm vào nhau, lại đồng thời sửng sốt, sau đó đều cố trang trấn định, cúi đầu xuống.

Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, cái gì cũng không làm, đan chéo hai tay đặt ở ngực tựa lưng vào ghế, lẳng lặng đợi Cố Dao. Cố Dao đúng là một người phi thường thủ tín, thời gian vừa qua 6 phút, cửa liền bị xao vang, khóe miệng nàng không tự giác giơ lên, thanh thanh nói: "Mời vào."

Sở Thanh Phong nhìn thấy cửa chậm rãi mở ra, một cái đầu tiến vào, thấy nàng thì trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa ngọt ngào, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Sư tỷ."

Sở Thanh Phong chưa bao giờ thấy qua phương thức mở cửa nào kỳ dị đến thế, lại không thấy Cố Dao thất lễ, chỉ thấy cô đáng yêu cùng thú vị thôi, nàng khống chế không nổi xì cười một tiếng, trêu chọc: "Haha, mau vào đi. Hảo hảo một cảnh sát sao lại biến thành một tiểu tặc thế này hả em?"

Cố Dao có chút ngượng ngùng, rất nhiều hành vi đều là tự nhiên, đợi cô ý thức được thì đã muộn, chính cô cũng không biết mình vì sao lại có nhiều hành vi quái dị như vậy, có lẽ là bởi vì quá khứ.

Hơi đỏ mặt, cửa trở nên chật hẹp, Cố Dao tiếp tục đẩy ra, đi vào lại lui về phía sau, mãi cho đến khi đóng cửa mới dừng bước.

Sở Thanh Phong nhìn thấy Cố Dao hành động quái dị một lần nữa, hoàn toàn giống như một đứa bé, đáng yêu mà thú vị, bộ dáng kia thật sự rất dễ thương, nàng nhịn không được nữa, cười ha hả.

Cố Dao biết mình lại xấu mặt, sắc mặt đỏ bừng, cầu xin tha thứ kêu lên: "Sư tỷ ~ "

Bất tri bất giác, Cố Dao làm nũng, nhu nhu mềm mại, Sở Thanh Phong nghe xong, cảm thấy trong lòng ngưa ngứa. Trong lúc nhất thời nàng cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ mình gặp ảo giác, đình chỉ tiếu ý còn chưa tán đi, nói với Cố Dao: "Được rồi, mau tới đây ngồi."

Trước mặt tiền bối mà mình yêu thích Cố Dao luôn thật nghe lời, tựa như ngoan bảo bảo, Sở Thanh Phong kêu cô đi qua, cô liền ngoan ngoãn đi đến bàn công tác của Sở Thanh Phong, hai tay đặt đồ ăn lên bàn, đoan chính ngồi xuống.

Sở Thanh thấy Cố Dao có đôi khi thật sự rất biết điều rất nhu thuận, mọi người sẽ nhịn không được muốn trêu chọc cô, nhưng Sở Thanh Phong vẫn cố chấp nhịn xuống, việc gì cũng có mức độ, hiểu được một vừa hai phải, nàng sợ Cố Dao thẹn quá hoá giận. Nàng nhìn Cố Dao ngồi ở đối diện, kéo gói to qua mở nó ra, bên trong có sandwich và sữa, hoàn toàn là bữa sáng tiêu chuẩn. Bất quá Sở Thanh Phong rất ít kén chọn, nàng xuất ra phần của Cố Dao phóng tới trước mặt cô, sau đó lại lấy ra phần của mình, một bên xé giấy đóng gói, một bên nói với Cố Dao: "Nhanh ăn đi, nhiệm vụ tùy thời sẽ có thể đột nhiên bắt đầu."

"Vâng." Cố Dao đáp ứng, cầm sandwich lên nhưng không ăn ngay, sờ soạng miệng túi.

Sở Thanh Phong thấy Cố Dao hành động, mới nhét vào miệng còn chưa cắn xuống lại đem ra, khó hiểu nhìn Cố Dao rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ chốc lát thấy Cố Dao móc tiền trong túi ra, rõ ràng một tay có thể cầm, nhưng cô lại cố tình cầm bằng hai tay, nói với Sở Thanh Phong: "Sư tỷ, đây là tiền thừa."

Sở Thanh Phong nhìn hai tay Cố Dao hợp cùng một chỗ, theo bản năng đi chú ý, không phải xem nơi đó có bao nhiêu tiền, mà là xem ngón tay Cố Dao. 10 ngón tay kia rất đẹp, thon dài thẳng tắp, tuy rằng toàn bộ móng đều đã cắt ngắn, nhưng vẫn trông rất thanh tú. Sở Thanh Phong nghĩ "thiên thiên ngón tay ngọc" đại khái là thế đi.

Sở Thanh Phong chẳng muốn tính toán mấy việc lặt vặt, cũng hiểu được căn bản không cần khách khí, nàng nhìn ngón tay Cố Dao sửng sốt hồi lâu, sau đó thật tùy ý gật gật đầu nói: "Ừ, để lên bàn là được rồi, em ăn cái gì trước đi."

Cố Dao nhu thuận nghe theo chỉ thị, đem tiền thừa đặt lên bàn, cầm lấy phần của mình, chỉ là ngay khi cô vừa định lột bỏ vỏ bao, lại đột nhiên nghe thấy Sở Thanh Phong ngăn cản: "Đợi một chút!"

Cố Dao lặng đi, hai tay không nhúc nhích, đôi mắt to tràn ngập nghi hoặc, nhìn Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong buông ra sandwich và sữa, nghiêng người lấy túi xách đặt cạnh bàn công tác, Cố Dao không lên tiếng, chỉ nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong, trong chốc lát cô thấy Sở Thanh Phong lấy ra một bọc khăn giấy ướt.

Xuất ra khăn giấy, Sở Thanh Phong cũng không giải thích cái gì, rút một tờ ra, dưới tình huống Cố Dao hoàn toàn không có chuẩn bị, nàng đột nhiên cúi người lấy sandwich trong tay Cố Dao ra đặt lên bàn, kéo tay Cố Dao qua, dùng khăn giấy tỉ mỉ lau chùi. Sở Thanh Phong không có chú ý Cố Dao biểu tình, chỉ nghiêm túc xem tay Cố Dao, diễn cảm như đang chà lau văn vật quý trọng gì đó. Nàng vừa sát vừa nói: "Tay mới cầm qua tiền mặt, không vệ sinh, cần chà lau sạch sẽ trước."

Khăn giấy có cồn, lau tay Cố Dao, trong khí tức oi bức cô cảm thấy một trận thoải mái lạnh băng, ở trong trí nhớ của cô, chỉ có một người từng tỉ mỉ đối đãi cô như thế, dùng ngữ khí dịu dàng dạy cô, người kia là Trương Nghiên Khánh.

Thời gian ở chung với Trương Nghiên Khánh không nhiều, nhưng cảm giác Trương Nghiên Khánh cấp cho cô giống như mẫu thân. Lúc này đồng dạng không sai biệt lắm Sở Thanh Phong cũng cho cô cảm giác tương tự đó, có lẽ là bởi vì quá mức đắm chìm vào ký ức ấm áp trước kia, nhượng Cố Dao theo bản năng liền nói ra cảm giác trong lòng: "Sư tỷ, chị giống như..."

Cố Dao nói đến một nửa, phát giác lời mình nói không ổn, Sở Thanh Phong năm nay mới 28 cái xuân xanh, lớn hơn mình 6 tuổi, mình lại xem chị ấy như mẹ... Thật sự là rất thiếu ổn thỏa, vì thế Cố Dao chỉ nói một nửa liền ngượng ngùng nói tiếp.

Sở Thanh Phong nghe thế, đột nhiên lặng đi, không tự giác dừng động tác trên tay, cứ như vậy mà cầm tay Cố Dao, tim đập nhanh hơn, trong lòng loáng thoáng chờ mong, nàng vẫn chưa rõ vì sao mình lại chờ mong, nhưng nàng biết nàng nhất định là chờ mong đáp án của Cố Dao. Nàng trầm mặc, tim đập rộn lên, ngẩng đầu nhìn Cố Dao hỏi: "Giống như cái gì?"

Cố Dao quẫn bách, châm chước một hồi, vẫn là lựa chọn không nói ra đáp án trong lòng mình, cô đáp: "Giống tỷ tỷ của tôi."

Sở Thanh Phong nghe xong, tim đập đã không còn gia tốc, lại nhiều hơn một phần mất mát, nàng không biết mình chờ mong cái gì, nhưng nàng lại biết rõ đáp án của Cố Dao không phải thứ nàng mong muốn. Mặt nhăn một chút, trong nội tâm nàng tự hỏi: Còn chờ mong cái gì đây? Mình không phải luôn luôn trông ngóng có một đứa em gái đáng yêu sao? Chính là... Vì sao trong lòng mình lại có một chút mất mát?

Không có nhiều thời gian để Sở Thanh Phong đi làm rõ trạng thái mơ mơ hồ hồ, nàng chứng kiến Cố Dao nhìn mình, trong mắt có chờ mong. Trong lòng đối Cố Dao độc hữu chính là thương tiếc, khiến nàng không đành lòng nhượng Cố Dao thất vọng, vì thế nàng liền mỉm cười nói với Cố Dao: "Vậy em làm muội muội kết nghĩa của tôi được không? Tôi luôn luôn hy vọng mình sẽ có một đứa em gái đáng yêu nhu thuận."

Cố Dao đích thực là chờ mong, cô cảm thụ thân tình quá ít, nhưng không nghĩ tới Sở Thanh Phong muốn nhận mình làm muội muội kết nghĩa, Sở Thanh Phong là thật tâm sao? Hay là... Chỉ thương hại mình? Trong lòng không tự tin khiến Cố Dao rất muốn đáp ứng, rồi lại do dự, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn Sở Thanh Phong, nói: "Chỉ là..."

Sở Thanh Phong biết từ "manh", nàng biết nó có ý gì, nàng cảm thấy nó hẳn là thích hợp Cố Dao, đôi mắt to của Cố Dao hơi chớp, trong suốt linh động khiến nàng trong nháy mắt bị manh hoá, rất muốn hét to: "Hảo manh a..."

Nàng biết Cố Dao nhất định là nguyện ý, có lẽ là không đủ tự tin cho nên cô mới phải do dự, khi Cố Dao vẫn chưa nói ra lời cự tuyệt, nàng liền cắt đứt: "Cố Dao, em làm muội muội của tôi được không, tôi thật sự vô cùng hy vọng có một em gái đáng yêu, xinh đẹp, nhu thuận, tựa như em đấy."

Đáng yêu, xinh đẹp, nhu thuận, ba từ này làm cho Cố Dao có điểm thẹn thùng, sắc mặt khẽ đỏ lên, cô chú ý đến biểu tình của Sở Thanh Phong, trong mắt nàng tràn đầy thành ý, lúc này cô mới vui sướng đáp ứng, ngọt ngào cười nói: "Hảo, sư tỷ."

Sở Thanh Phong nghe Cố Dao đáp ứng, trong lòng cũng là vui sướng, nàng mỉm cười trêu ghẹo Cố Dao, nói: "Này, không phải đã đáp ứng rồi sao? Sao còn gọi sư tỷ chứ?"

Cố Dao và Sở Thanh Phong vừa mới xác lập quan hệ tỷ muội, cho nên "tỷ tỷ" thật sự là gọi không ra, nhưng trong nội tâm cô vẫn là phán mình có thể kêu một tiếng, sắc mặt khẽ biến hồng, nhìn Sở Thanh Phong, do dự một chút rồi kêu lên: "Tỷ... Tỷ tỷ."

Sở Thanh Phong lớn tuổi hơn Cố Dao, trải qua sự đời cũng nhiều hơn Cố Dao, nàng không có thẹn thùng như Cố Dao, Cố Dao kêu xong, nàng liền dùng tay kia sờ sờ đầu Cố Dao, cười nói: "Ừ, hảo! Muội muội ngoan nè!"

Cố Dao và Sở Thanh Phong đều không ý thức, các nàng nắm tay nhau, Sở Thanh Phong nắm tay cô, chậm rãi buộc chặt...

Còn không đợi các nàng tiến thêm một bước gia cố tỷ muội tình thâm, tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên. Tám chín phần mười là tín hiệu nhiệm vụ bắt đầu, Sở Thanh Phong cũng không lo lắng nhiều, kêu lên: "Mời vào."

Cửa mở ra, đi vào là Chu Vân, hắn nhìn thấy tình hình thực tế, Sở Thanh Phong và Cố Dao cách nhau một cái bàn làm việc, Sở Thanh Phong đứng, Cố Dao ngồi, Sở Thanh Phong cúi người, Cố Dao nghiêng về phía trước, bọn họ nắm tay nhau, sắc mặt Cố Dao còn chưa thối lui hết nét đỏ ửng.

Tình cảnh này khiến Chu Vân quên nhiệm vụ khẩn cấp, sững sờ đứng ở cửa, mày không tự giác nhăn lại, hắn phát giác giữa Sở Thanh Phong và Cố Dao tựa hồ tồn tại sự quái dị, chỉ là nhất thời hắn không thể nghĩ ra đó là cái gì.

Sở Thanh Phong xem Chu Vân ngẩn người hồi lâu không nói lời nào, chưa ý thức được đầu sỏ là mình, khẽ nhíu mày, bởi vì mình cùng Cố Dao bị quấy nhiễu, có điểm hờn giận nhắc nhở: "Chu Vân, có chuyện gì không?"

Chu Vân hồi phục tinh thần, cũng không còn thời gian nghĩ nhiều, hắn nhìn Sở Thanh Phong đáp: "Đội trưởng có lệnh, tất cả nhân mã lên tới cảnh giới thất lĩnh, đề phòng cấp độ A!"

Bà Phong bả dính thính nhanh vãi, chưa gì thấy tiểu thụ phang cho câu "tỷ tỷ" là thấy hài rồi =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui