Có một số việc rõ ràng mới phát sinh, nhưng nghĩ thế nào cũng nhớ không nổi; có một số việc căn bản không cần suy nghĩ, bởi vì chưa từng quên.
Buổi sáng Cố Dao mở mắt ra, trong đầu liền nhớ tới hôm qua phát sinh hết thảy, những sự tình kia đối với cô mà nói ý nghĩa quá mức khắc sâu, giờ phút này có vui vẻ nhưng lo lắng nương theo sau, có lẽ bởi vì cảm xúc cần biểu hiện nhiều lắm, ngược lại không lộ vẻ gì.
Nằm trên giường ngây người một hồi, nghĩ không ra thì không suy nghĩ thêm nữa, hết thảy chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Cố Dao rửa mặt xong, thay quần áo chuẩn bị xuất môn, cô chưa từng trang điểm, bất quá ngay cả như vậy, cô vẫn như cũ là đối tượng được rất nhiều nam nhân kính yêu cùng bị rất nhiều nữ nhân đố kị, có lẽ là do thiên sinh lệ chất đi.
Cố Dao khóa chặt cửa, xoay người thì thấy chủ cho thuê phòng đi tới, nghi hoặc, hôm nay không phải hạn giao tiền, vậy là vì cái gì? Cô lễ phép mỉm cười, chào hỏi: "Dì Tú, sớm."
"Ôi chao... Chuẩn bị đi làm hả con?" Bà chủ thân thiết mỉm cười đáp lại, Cố Dao thuê phòng mới bốn tháng, nhưng bà thích tiểu cô nương này, vóc người đẹp lại lễ phép, nghe nói còn là cảnh sát. Bà đối Cố Dao ấn tượng tốt đến không thể tốt hơn, chỉ tiếc...
"Vâng, con đang chuẩn bị đi làm ạ. Dì Tú, dì đến sớm như vậy, là vì...?" Cố Dao vội vã đi làm cho nên cũng không khách sáo.
Không nghĩ tới bà chủ nghe Cố Dao hỏi, cũng thần tình đáng tiếc thở dài, nói: "Ai da... Sự tình là vậy. Hôm qua dì nhận được thông tri, nói nơi này sẽ bị phá bỏ, cho nên... Nè, đây là thư thông tri."
Cố Dao người này có điểm cựu luyến, mặc dù ở gian phòng kia mới bốn tháng, đột nhiên thông tri cần phá bỏ dời đi nơi khác, cô đã bắt đầu luyến tiếc, hơn nữa tìm nhà dọn nhà cũng là chuyện phiền phức, quan trọng nhất là gần đây cô không có kỳ nghỉ. Có chút tâm sự nặng nề tiến nhập cục cảnh sát, vừa đi vừa tự hỏi cần xử lý thế nào mới tốt, đột nhiên đầu vai bị vỗ một cái, cô hoảng sợ xoay người sang chỗ khác xem, phát hiện nguyên lai là Lưu Hướng Lan.
Lưu Hướng Lan người này không xấu, chỉ là hơi nhanh mồm nhanh miệng, Cố Dao mới vừa xoay người, nàng liền trêu ghẹo: "Tôi nói Cố Dao a, sao trông em có vẻ u sầu?"
Cố Dao không chú ý, cho nên bị Lưu Hướng Lan doạ sợ, cô bình phục một cảm xúc, đáp: "Lưu tỷ nói đùa, tôi thế nào có bộ dạng u sầu."
Tuy rằng dọn nhà không xem như đại sự, nhưng Cố Dao biết, một khi cô nói cho Lưu Hướng Lan, liền chủ yếu đại biểu nói cho cả tổ trọng án, thậm chí toàn bộ cục cảnh sát, để tránh phiền toái, Cố Dao vẫn là không nói cho nàng biết tình hình thực tế.
Lưu Hướng Lan cũng không tin, dùng ánh mắt tìm tòi từ từ nhìn Cố Dao, nói: "Tôi không tin đâu, kêu em vài tiếng cũng chưa nghe được, còn nói không có bộ dạng u sầu, nói cho Lưu tỷ, tôi bất kể chuyện tình gì đều đã trải qua, nói không chừng tôi còn có thể giúp em cho ý kiến."
Cố Dao xem Lưu Hướng Lan tỏ vẻ từng trải, cảm thấy hơi buồn cười nhưng cô không tính nói cho Lưu Hướng Lan, vì thế cười nói: "Lưu tỷ, tôi thật sự không có việc gì a. Chúng ta vẫn là nhanh lên đi thôi, bị muộn sẽ không hay."
Lưu Hướng Lan hoài nghi nhìn bóng lưng Cố Dao, cuối cùng thở dài, nhanh lên hai bước đi theo.
Trở lại văn phòng, Cố Dao im lặng ngồi, lật xem tư liệu, mà Lưu Hướng Lan lại không ngừng liếc Cố Dao, nàng xác định Cố Dao có tâm sự, Cố Dao càng không chịu nói cho nàng biết nàng sẽ càng muốn biết. Vừa vặn Trần Hy cầm ly đi qua, ánh mắt chợt lóe, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vì thế nàng lôi kéo Trần Hy.
"Làm sao vậy? Lưu tỷ." Trần Hy dừng bước lại, nghi hoặc hỏi han.
Lưu Hướng Lan đối Trần Hy thâm ý cười cười, kéo Trần Hy lại gần, thần bí nhỏ giọng nói: "Chàng trai, tôi biết cậu thích Cố Dao. Lưu tỷ nói cho cậu a, buổi sáng tôi thấy Cố Dao bộ dạng u sầu, sao cậu không đi quan tâm một chút?"
Trần Hy đối Lưu Hướng Lan ấn tượng không tốt lắm, hắn khẽ nhíu mày nghe Lưu Hướng Lan nói, Lưu Hướng Lan nói xong, hắn trả lời một câu: "Lưu tỷ, chị đừng nói lung tung a." Mặc dù nói thế, nhưng ánh mắt hắn lại không tự giác liếc Cố Dao.
Lưu Hướng Lan xem Trần Hy, cười càng thêm đắc ý, nàng buông Trần Hy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấm thía nói: "Trần Hy, cơ hội tôi cho cậu, có thể nắm chặt hay không thì phải nhìn chính cậu a."
Trần Hy bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên nhìn Cố Dao thêm vài lần, chờ rót nước trở về sẽ đến hỏi Cố Dao, vì thế hắn tăng nhanh tốc độ đi đến bình nước.
Trần Hy rót nước xong, thấy Cố Dao, dừng lại một chút, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía Cố Dao. Vừa vặn, Sở Thanh Phong đi đến, nàng nhìn Cố Dao đầu tiên, mà có lẽ thật sự tồn tại tâm hữu linh tê, Cố Dao nguyên bản đang cúi đầu lại theo bản năng ngẩng lên, cùng Sở Thanh Phong chạm mắt.
Hai người đều lặng đi, tâm như bị cái gì đó đụng trúng, đồng thời dời đi tầm mắt. Sở Thanh Phong nhìn xung quanh một cái, đề cao âm lượng hỏi: "Mọi người đến đông đủ chưa?"
Khẳng định phúc đáp, Sở Thanh Phong bật người ra lệnh: "Các vị lập tức tới phòng họp tập hợp!"
Lúc này Trần Hy cách Cố Dao chỉ có năm bước, nhưng Cố Dao một chút cũng không có chú ý tới hắn, Sở Thanh Phong tuyên bố họp, hắn chỉ có thể bỏ quên tìm Cố Dao "tán gẫu tâm sự", thoáng đáng tiếc nhìn Cố Dao một cái, cầm ly nước xoay người về vị trí, trong lòng âm thầm quyết định, đợi lát nữa họp xong sẽ tìm Cố Dao.
Sở Thanh Phong mời dự họp hội nghị khẩn cấp, vẫn là về án giết người liên hoàn lấy tai nạn xe cộ che giấu, nàng mở một ảnh, chụp từ camera ở Bóng Đêm. Trong hình, một người đàn ông mặc áo hoody màu đen, dùng mũ che lấp đầu, nghiêm nghiêm thực thực, hơn nữa còn đeo khẩu trang màu trắng, căn bản không thể thấy rõ bộ dạng. Chỉ thấy hắn luôn luôn cúi đầu, đi tới đi lui, khi thì nhìn xung quanh.
Chiếu xong, Sở Thanh Phong đứng ở phía trước nói: "Hình ảnh vừa rồi, chính là đoạn đường phát sinh vụ án, bởi vì mỗi đoạn đường chỉ có một camera, cho nên cũng không có chụp được quá trình hung thủ giết người. Nhưng mà người đàn ông áo đen trong hình, hoàn toàn ăn khớp với lời miêu tả của những vị tài xế kia, cho nên chúng ta có lý do hoài nghi... Hắn chính là hung thủ giết người."
Sở Thanh Phong dừng lại chờ mọi người ghi chép xong thì tiếp tục nói: "Bởi vì chúng ta bước đầu hoài nghi vụ án này là sát nhân biến thái cho nên đã thỉnh chủ nhiệm tâm lý Mạc Nhâm giúp chúng ta phân tích một chút, dưới đây là kết luận của ông ấy: Bởi vì kẻ giết người tâm lý biến thái, thông thường khi giết người sẽ không có tâm lý sợ hãi, không có áy náy, cho nên khi hắn gây án đội mũ mang khẩu trang không nhất định là vì trốn tránh mà che giấu diện mạo, có thể diện mạo của hắn có chỗ thiếu hụt, tỷ như vết đao, vết bỏng. Chỗ thiếu hụt đó rất có thể đã tạo thành tâm lý biến thái của hung thủ, cho nên chúng ta phải chuyển mục tiêu qua những người đã bị huỷ hoại dung nhan..."
Chờ nói xong tình huống, Sở Thanh Phong chuẩn bị phân nhiệm vụ, nàng nhìn mọi người một cái, trong lòng liền có quyết sách: "Chu Vân, Lưu Hướng Lan, Trần Hy, ba người phụ trách hỏi những ai thường xuyên qua lại đoạn đường đó, xem có thể tìm được sự đặc thù nào phù hợp với hung thủ hay không... Nếu như không có vấn đề khác, tan họp!"
Sở Thanh Phong tuyên bố tan họp, nàng không rời đi ngay lập tức, mà là dựa vào cạnh cửa, nhìn thấy một đám đội viên đi qua bên người. Cố Dao tọa ở hàng cuối cùng, cho nên cô là kẻ cuối cùng xuất môn, lúc cô đi ngang qua Sở Thanh Phong, đột nhiên bị Sở Thanh Phong kéo lại ống tay áo.
Cố Dao kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong đồng thời trong lòng âm thầm may mắn, những đồng nghiệp khác đều đi rồi, không phát hiện tình huống này. Cô im lặng chờ Sở Thanh Phong nói chuyện, nhưng Sở Thanh Phong chỉ mỉm cười nhìn cô cũng không mở miệng, cho đến khi sắc mặt cô hơi đỏ lên, nhịn không được mới hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Sở Thanh Phong xem Cố Dao khẩn trương, cảm thấy cô đặc biệt đáng yêu, đặc biệt xinh đẹp, muốn nhìn lâu một chút, thẳng đến khi Cố Dao hỏi, mới lên tiếng: "Giữa trưa chờ tôi cùng nhau ăn cơm."
Cố Dao khẽ nhíu mày, cô không muốn bởi vì mình mà Sở Thanh Phong ở tổ trọng án bị ảnh hưởng, bị đồng sự khác nhìn thì sẽ có lời đồn không tốt, cô vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Sở Thanh Phong lại bổ sung: "Tôi có việc muốn nói với em."
Sở Thanh Phong nói vậy, Cố Dao cũng không thể cự tuyệt, đành phải đáp ứng.
Bởi vì Cố Dao, Sở Thanh Phong tâm tình tốt lắm trở lại văn phòng, ở trước mặt các đội viên, nàng cố ý ẩn tàng tâm tình, đóng cửa, khóe miệng của nàng liền không tự giác lộ ra ôn nhu. Khoái trá ngồi xuống, nàng cầm lấy tờ báo, lơ đãng thấy trên góc có đăng tin là nơi Cố Dao ở sắp bị phá bỏ.
Chứng kiến tin tức như thế, Sở Thanh Phong không chỉ không lo lắng Cố Dao, ngược lại là vui vẻ cười tươi, nguyên bản nàng ước Cố Dao giữa trưa cùng nhau ăn cơm, chính là vì muốn kêu cô dọn ra khỏi địa phương kia, ở chung với nàng, dù sao hiện tại các nàng là tình nhân, hơn nữa phòng ốc của nàng cũng lớn, một người ở hơi dư, hai người ở tốt nhất.
Sở Thanh Phong nguyên bản còn lo lắng không thuyết phục được Cố Dao, mà bây giờ tốt lắm, thật sự là trời cũng giúp nàng a. Chuyện của Cố Dao, nàng đặc biệt để bụng, vì thế cũng không chờ lúc ăn cơm, nàng mỉm cười vui vẻ, liền đứng lên, đi ra cửa.
Hội nghị chấm dứt, các đội viên liền náo nhiệt thảo luận, mà Cố Dao im lặng tọa ở vị trí của mình, nghiêm túc nhìn tư liệu. Cách cô không xa Trần Hy, hai tay vô tâm lật qua lại tư liệu, ánh mắt nhìn về phía Cố Dao, nên mở miệng thế nào mới tốt. Qua hồi lâu, hắn rốt cuộc nghĩ kỹ nên mở miệng thế nào, trong lòng vì mình bơm hơi vài cái, sau đó ánh mắt kiên định lên, liền đi qua chỗ Cố Dao.
Khoảng cách chỉ kém năm bước, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới một thanh âm êm tai trong trẻo, hắn dừng bước quay đầu lại xem, chỉ nghe thấy: "Cố Dao, em tới phòng tôi một chút."
Trần Hy nhìn thấy Cố Dao đi vào phòng Sở Thanh Phong, trong lòng cảm xúc rất nhiều, tuy rằng hắn không muốn nghĩ như vậy, nhưng trong đầu vẫn toát ra câu nói kia: Chẳng lẽ đây là vận mệnh?
Cố Dao tiến vào phòng Sở Thanh Phong, đóng cửa, xoay người nghi hoặc nhìn về phía Sở Thanh Phong, hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Sở Thanh Phong nhếch khóe miệng, nàng không vội nói chính sự, giơ lên ngón tay chỉ cái ghế đối diện, ôn nhu nói với Cố Dao: "Ngồi xuống trước rồi nói sau."
"À, hảo." Cố Dao thấy nụ cười của Sở Thanh Phong có thâm ý, trong lòng rất nghi hoặc nhưng cô không có vội vã hỏi, rất nghe lời ngồi đối diện Sở Thanh Phong.
"Cố Dao, chỗ em ở sắp bị phá bỏ em có biết không?" Sở Thanh Phong không đi thẳng vào vấn đề, nàng quyết định từ từ tiến dần.
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói xong, trong lòng kinh ngạc, cô buổi sáng mới biết được tin tức này, sao Sở Thanh Phong lại biết? "A... Tỷ tỷ, sao chị biết?"
Cố Dao thái độ này, cô nhất định sớm biết, đột nhiên Sở Thanh Phong tức giận, chuyện trọng yếu như vậy mà Cố Dao không nói với mình, nàng không trả lời Cố Dao, ngược lại trách cứ: "Chuyện quan trọng như vậy, vì sao em không nói cho tôi biết?"
Có lẽ là bởi vì thói quen nghề nghiệp, Sở Thanh Phong giận dữ lên thì đúng là vô cùng khí thế, Cố Dao không biết Sở Thanh Phong vì sao đột nhiên tức giận, trong nội tâm theo bản năng liền kinh tủng, vội vàng giải thích: "Tỷ tỷ, em sáng hôm nay mới biết được thôi, chưa kịp nói cho chị biết."
Sở Thanh Phong không có phát giác, hiện tại Cố Dao có thể dễ dàng ảnh hưởng tâm tình của nàng, nghe Cố Dao nói thế, một chút tức giận vừa sinh ra trong lòng Sở Thanh Phong lập tức biến mất vô tung, nàng tiếp tục từ từ tiến dần: "À, nguyên lai là vậy hả... Vậy em định làm như thế nào hả?"
Cố Dao buồn rầu đáp: "Đành phải tìm một chỗ ở khác thôi ạ."
Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao, trầm mặc một hồi, nàng quán tính dùng ngón tay thon dài, xoa bóp đôi môi mượt mà, ngẫu nhiên lộ ra hàm răng xinh đẹp trắng tinh. Ánh mắt nàng chuyên chú đáng sợ, trên mặt Cố Dao phát sốt, thẹn thùng không dám đối diện Sở Thanh Phong.
"Cố Dao, em đến ở chung với tôi đi." Sở Thanh Phong đột nhiên nói ra, khẩu khí khẳng định. Nói xong, Sở Thanh Phong nghiêm túc nhìn Cố Dao, chờ câu trả lời của cô.
"A... Tỷ tỷ, này..." Cố Dao hoảng sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, nói "này" rồi thì không có câu sau, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong cũng không nói chuyện, Cố Dao thấy nàng nghiêm túc, biết chị ấy đang chờ câu trả lời của mình. Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia, Cố Dao cúi đầu, âm thầm suy tư.
Cố Dao không phải người tùy tiện càng không phải một người thích đùa bỡn tình cảm, tương phản, cô cực kỳ coi trọng nó, cô đương nhiên thích Sở Thanh Phong mới chịu đáp ứng làm bạn gái nàng, cùng Sở Thanh Phong ở chung, Cố Dao có nghĩ qua, trong lòng cũng nguyện ý, nhưng... Cô tự hỏi có phải quá nhanh hay không, các nàng rõ ràng là mới xác định quan hệ a, mới qua một ngày thôi.
"Tỷ tỷ, này... Có phải quá nhanh hay không?" Cố Dao chỉ có thể trả lời Sở Thanh Phong như vậy.
Cố Dao không cự tuyệt chỉ cảm thấy quá nhanh, điều này làm cho Sở Thanh Phong thật vui mừng, nàng cũng biết có chút nhanh, nhưng nàng tin cảm giác của mình, yêu thích Cố Dao, nàng xác định cũng rất kiên định, nàng thậm chí có một dự cảm, mình đời này trừ bỏ Cố Dao, sẽ không yêu thích người khác. Sở Thanh Phong không nói dối, bởi vì trước khi gặp Cố Dao nàng chưa từng yêu thích bất luận kẻ nào, thậm chí có một ít người vui đùa, nói nàng "lãnh đạm", mà chính nàng cũng cho rằng như vậy, nhưng gặp Cố Dao rồi, nàng mới xác định, mình không lãnh đạm, mình cũng sẽ yêu một người.
Sở Thanh Phong nghiêng tới trước đặt hai tay đặt lên bàn, nhượng mặt mình cách Cố Dao gần hơn một chút, thật nghiêm túc hỏi: "Cố Dao, em có thích tôi không?"
Hỏi trắng ra như vậy, Cố Dao có điểm thẹn thùng, cho nên trả lời thật nhỏ, nhưng không khó nghe ra trong giọng nói có sự kiên định: "Thích."
"Cố Dao, em có yêu tôi không?"
"Yêu."
Nghe được đáp án khiến mình thỏa mãn, Sở Thanh Phong mỉm cười, nụ cười làm cho nguyên bản đã xinh đẹp Sở Thanh Phong càng thêm xinh đẹp, có lẽ là bởi vì nụ cười đó phát ra từ nội tâm. Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao, nghiêm túc tổng kết: "Cố Dao, em yêu tôi, tôi cũng yêu em. Tôi nghiêm túc đó, không phải nói giỡn đâu. Trước khi yêu em tôi chưa bao giờ yêu ai, tôi chỉ có cảm giác với em. Tôi xác định, tôi cả đời sẽ chỉ yêu một mình em. Cả đời, nếu em nguyện ý, ngày mốt tôi rảnh, cùng nhau dọn đồ đạc của em qua nhà tôi đi, được không?"
Tình thâm ý trọng, xinh đẹp mỹ lệ Sở Thanh Phong, Cố Dao ngây người rồi, giống như Sở Thanh Phong phác hoạ một bức tranh, mà cô đã có thể cảm nhận được sự hạnh phúc trong đó, hai người sống chung, không còn là một người cô độc, sống cùng người mình yêu, không cần tịch mịch, điều này làm cho Cố Dao cực kỳ vui nha. Đối diện Sở Thanh Phong hai mắt chân thành, Cố Dao không nguyện nghĩ nhiều, chỉ thuận theo lòng mình, trả lời một chữ đơn giản nhất: "Hảo."
Mấy ngày nay tui bận, mà nguyên nhân thì chỉ có 3: bận học, bận ngủ, bận xem phim :3
Tui dí sát nút Thế Gian Tình luôn mấy chế ạ, hóng đôi bạn trẻ Dao-Đình yêu nhau thì có mà mòn dép, nhưng vì bấn quá nên vẫn rảnh quần đu theo =))
Fan JJ đâu rồi, giơ tay lên nào, để tui xem fangirl Viện Trưởng và Viện Trưởng Phu Nhân có đông như quân Nguyên không <3
Lượng x Kỳ là chân ái ~