[bhtt] Phân Ngoại Yêu Yêu Nhiêu Miêu Tổng Tài

Cố Dao một tiếng kêu sợ hãi thông qua tai nghe vô tuyến truyền vào tai từng thành viên, tất cả mọi người đơ ra một chút, sau đó mới kịp phản ứng, Chu Vân vì trải qua nhắc nhở cũng nhìn thấy bóng đen tới gần Sở Thanh Phong, hắn vội vàng hô to vào bộ đàm: "Toàn bộ đội viên lập tức hành động! Lập tức hành động!"

Chu Vân nói xong, xoay đầu lại, Cố Dao sớm đã mở cửa xe vọt qua phía Sở Thanh Phong bên kia. Sở Thanh Phong cũng hết hồn, nhưng kinh nghiệm nhiều năm khiến nàng rất nhanh kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người lại phát hiện hung thủ đã đến trước mặt nàng, nàng không kịp thấy rõ đối phương, hung thủ lại đột nhiên hung mãnh đẩy nàng té xuống.

Sở Thanh Phong sắm vai nữ tử phong trần, chân mang giày cao gót, hơn nữa phản ứng trễ, lập tức không xong, bị hung thủ đè qua một bên, trước khi Sở Thanh Phong ngã xuống, phản thủ bắt được tay đối phương, nàng giờ phút này chỉ có một ý tưởng, chính là tuyệt đối không thể tiếp tục nhượng hung thủ đào thoát.

Hung thủ gây án rất kinh nghiệm, biết chọn thời cơ vừa đúng, người sắm vai tài xế kia cho dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Cố Dao nhắc nhở, vẫn phản ứng hơi trễ, trong lúc nhất thời hoảng tay chân, khi hắn vội vàng đạp phanh, xe dừng lại, chỉ cách Sở Thanh Phong vừa té trên mặt đất có mấy cm.

Đang chạy tới Cố Dao chứng kiến xe tiếp cận Sở Thanh Phong, cả kinh đột nhiên dừng bước, một khắc cô cảm thấy tim mình sắp đình chỉ, chỉ có lòng tràn đầy kinh sợ. Khi xe rốt cuộc dừng lại, Cố Dao mới nhẹ tâm, lúc lên lúc xuống còn hơn lòng sông mặt biển, thiếu chút nữa làm Cố Dao nghẹn khí, bất quá cái gì đều không kịp nghĩ nhiều, trong lòng chỉ ghi nhớ Sở Thanh Phong an nguy, tốc độ lại càng mau vài phần, chạy như điên qua.

Hung thủ phát hiện tình huống không đúng, thấy gây án thất bại, lập tức nghĩ chạy trốn, nhưng Sở Thanh Phong lại gắt gao bắt được ống tay áo của hắn, không cho hắn thoát đi. Hung thủ dưới nguy cơ bị bắt thật lớn, bạo phát lực lượng, hắn giãy mạnh lại không được, đành kéo lê Sở Thanh Phong hai bước.

Sở Thanh Phong té trên mặt đất cực kỳ bị động, lúc này nàng muốn phản kích cũng gian nan, hiện tại nàng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chờ đợi tiếp viện.

Các đội viên bắt đầu cởi dây an toàn, rất nhanh liền có thể xuống xe trợ giúp Sở Thanh Phong, mà hung thủ tựa hồ cũng chú ý tới điểm ấy, đôi mắt dưới mũ kinh hoảng nhìn Sở Thanh Phong sau đó nổi điên dùng tay kia gỡ bàn tay Sở Thanh Phong ra khỏi ống tay áo. Hung thủ là nam giới, nhưng hắn lại lưu trữ móng tay dài đen xì, khi giãy đã trảo Sở Thanh Phong bị thương.

Lúc một người lọt vào nguy cơ sẽ bộc phát ra lực lượng kinh người hơn bình thường, khí lực hung thủ lớn dọa người, cho dù Sở Thanh Phong cố gắng toàn lực, hung thủ vẫn giãy khỏi tay nàng. Hết thảy đều phát sinh cực nhanh, lúc này các đội viên mới xuống xe mà hung thủ nhanh chân bỏ chạy, nam đội viên hô lớn: "Đứng lại!" Gia tốc đuổi theo.

Hung thủ nhất thời sốt ruột chạy trốn, không chú ý tới phương hướng, Cố Dao cũng đang chạy lại đây, khi hắn phát hiện đối diện có người, chưa thấy rõ bộ dạng Cố Dao, đã bị Cố Dao tung một cú lên gối hoàn mỹ hạ nốc ao, động tác kia vừa hung vừa ngoan, hung thủ đau đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc không dậy nổi, chỉ có thể vô lực phản kháng bị vây bắt.

Các đội viên khác vây lại đây, Cố Dao giao hung thủ cho bọn họ liền không tiếp tục xem một cái, thần tình lo lắng lo lắng chạy về phía Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong lúc này đang từ từ đứng lên, mày nhíu vài cái, kỳ thật nàng bị thương không nhẹ, bị hung thủ đột nhiên đẩy ngã, hơn nữa bị hắn cố chấp kéo lê, trên chân chỉ mặc tất mỏng, hơn nữa mặt đất đã lâu không có giữ gìn sửa chữa, cực kỳ thô, chân phải Sở Thanh Phong bị mài một khối da to, tay nàng cũng bị hung thủ trảo thương.

Tổn thương như vậy đối với Sở Thanh Phong mà nói, chỉ coi là chuyện nhỏ, nàng chấp hành nhiều nhiệm vụ rồi, đồng sự bị bắn cũng không ít, cho nên cũng không quá để ý, nhưng đối với Cố Dao, lại không giống, vớ bị rách, chảy máu đỏ thẫm, tay Sở Thanh Phong nhỏ máu ở trong mắt Cố Dao, rất ghê rợn!

Cố Dao lòng như lửa đốt chạy tới, cô lại không dám tới gần, nhìn thấy Sở Thanh Phong "thê thảm", lòng từng đợt đau đớn, tựa hồ là bị kinh hách, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Sở Thanh Phong, nhẹ nhàng kêu lên: "Tỷ tỷ..."

Sở Thanh Phong nhìn vết thương, vừa rồi không đau, hiện tại lại bắt đầu dâng lên, Sở Thanh Phong nhăn mi, nhưng ánh mắt vẫn như cũ kiên định lợi hại, không có một chút biểu hiện mảnh mai, ánh mắt kia thật kỳ lạ, thật sự nếu cần hình dung có lẽ ba chữ "nữ cường nhân" sẽ rất là thỏa đáng. Đột nhiên nghe được Cố Dao kêu to, Sở Thanh Phong thả lỏng, cố gắng giả dạng bình an xoay đầu lại, mỉm cười nhìn Cố Dao, dùng ánh mắt ôn nhu xoa dịu Cố Dao lo lắng, ngữ khí thoải mái nói: "Cố Dao, đừng lo lắng, tôi không sao, vết thương nhỏ mà thôi."

Nhìn thấy Sở Thanh Phong giả vờ thoải mái Cố Dao chẳng biết vì sao sinh một cỗ tức giận cùng oán khí, Sở Thanh Phong tỏ vẻ nới lỏng, vết thương lại càng chói mắt, cô nhẫn tâm trừng Sở Thanh Phong một cái, sau đó ngó lơ nàng, đi hai bước tới gần Sở Thanh Phong, trực tiếp ngồi xổm xuống muốn xem vết thương trên đùi Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong bị Cố Dao đột nhiên trừng, không hiểu ra sao, Cố Dao rốt cuộc sao vậy? Hơn nữa chẳng biết vì sao, bộ dạng Cố Dao hung ác, trong lòng có điểm... Sợ hãi. Nhất thời không kịp phản ứng, Sở Thanh Phong lặng đi một chút, lúc nàng hoàn hồn thì Cố Dao đã ngồi xổm dưới chân nàng xem xét vết thương.

Lúc này là buổi tối, đèn đường lại không đủ sáng, cho nên Cố Dao phải tới gần mới có thể thấy rõ vết thương của Sở Thanh Phong.

Cực ít đỏ mặt Sở Thanh Phong cũng không chịu nổi, phải biết rằng nàng đang mặc váy ngắn a, Cố Dao ngồi bên cạnh nàng, mà đầu cô còn vừa vặn đút dưới làn váy, nếu ngẩng đầu lên... Nơi này là đường cái, tuy rằng bình thường cũng không có nhiều người đi qua nhưng cả tổ trọng án đều ở phụ cận, Sở Thanh Phong vội vàng kéo vai Cố Dao, nhỏ giọng nói: "Cố Dao, mau đứng lên."

Cố Dao thấy đùi Sở Thanh Phong "huyết nhục mơ hồ", lòng đau muốn chết, nhớ rõ buổi trưa nhìn qua nơi đó, nguyên bản làn da trắng nõn hoạt nộn, xúc cảm tốt đẹp biết bao nhiêu, hiện giờ chỉ qua mấy giờ, lại... Sở Thanh Phong đau ngoài thân, nhưng Cố Dao lại thật sự đau ở trong lòng, so sánh tương đối, khó chịu hơn nhất định là Cố Dao.

Có lẽ là tức giận Sở Thanh Phong không thương tiếc chính mình, rõ ràng bị thương nặng như vậy còn giả vờ không cần, cho nên Cố Dao cũng có chút dỗi, Sở Thanh Phong kéo cô kêu cô đứng lên, cô không để ý tới, làm bộ như hoàn toàn không nghe thấy.

Ngoài các đội viên đang áp chế hung thủ ra, còn có những người khác đang đi tới, Sở Thanh Phong chứng kiến, mặt lại càng thêm đỏ, trong lòng lo lắng, nhưng nếu đó là Cố Dao nàng lại không đành lòng lớn tiếng, như cũ ôn nhu nhắc nhở Cố Dao: "Cố Dao, mau đứng lên a, những người khác tới."

Những người khác tới, thì sao? Mình giúp chị ấy xem vết thương, không phải rất bình thường sao? Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Phong, lại không nghĩ rằng, nhìn không thấy mặt Sở Thanh Phong, chỉ thấy làn váy màu đen, tiếp tục quần lót màu trắng... Sau đó, không chỉ Sở Thanh Phong, ngay cả Cố Dao cũng đỏ mặt, cô tựa như tiểu hài tử làm chuyện xấu bị phát hiện, cô vội vàng đứng lên, cúi đầu không dám nhìn Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong cảm giác được động tác của Cố Dao, Cố Dao ngẩng đầu lên vừa lúc lay động làn váy, Sở Thanh Phong tiếp tục đỏ mặt. Cố Dao đứng lên, hai người cũng không biết nên nói gì luôn.

Đám người Chu Vân đi tới, hành động vừa rồi của Cố Dao và Sở Thanh Phong, bọn hắn đều nhìn trong mắt, trong lòng đủ các loại ý tưởng cùng nghi vấn, khi thấy Sở Thanh Phong bị thương, mới nghĩ đến Cố Dao là vì Sở Thanh Phong xem xét vết thương, bọn hắn không ngờ Sở Thanh Phong sẽ bị thương, nhưng là Cố Dao... Hồi nãy có chút lỗ mãng. Nơi này mỗi người sinh tư tâm, tự nhiên là không nói gì thêm. Chu Vân cau mày nhìn Sở Thanh Phong trong mắt mang theo quan tâm cùng lo lắng, hỏi: "Thanh Phong, không có gì đáng ngại đi?"

Sở Thanh Phong đối đãi khác biệt rất rõ ràng, ở cả tổ trọng án, nàng chỉ ôn nhu với Cố Dao, y như nước mùa xuân, mà với người khác, cũng chỉ có thủ trưởng nghiêm khắc, sắc mặt bình tĩnh nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Không có gì đáng ngại."

Sở Thanh Phong vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trên người ấm áp, quay đầu mới biết, Cố Dao bỏ đi áo khoác của cô choàng lên người nàng, đối với Cố Dao nàng không kìm hãm được ôn nhu mỉm cười. Tất cả chuyện này bị người hữu ý xem trong mắt, trong lòng thầm nghĩ, Sở Thanh Phong đối với Cố Dao thật đúng là không bình thường...

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt mọi người, Sở Thanh Phong quay đầu, sắc mặt hồi phục lạnh lùng, nàng xem hung thủ bị áp chế, khẽ nhíu mày, nói: "Lột mũ cùng khẩu trang của hắn xuống cho tôi!"

Hung thủ đội mũ cố gắng phong kín, vừa rồi một phen giãy dụa thế nhưng không có rơi xuống, Sở Thanh Phong muốn nhìn xem, là người thế nào mà lại làm ra mấy chuyện điên rồ.

Nghe Sở Thanh Phong nói, ánh mắt hung thủ lập tức lộ ra cực độ khủng hoảng, đầu kịch liệt tránh né nam đội viên, nhưng hắn giờ phút này sao lại thoát được chứ, mũ cùng khẩu trang đều rất nhanh bị lột xuống, song khi mọi người chứng kiến chân diện mục của hắn, thì tất cả đều sợ ngây người.

Tĩnh! Lặng! Tất cả mọi người tựa hồ gặp được chuyện gì bất khả tư nghị nhất thời đều hít một hơi, không còn ngôn ngữ, hung thủ nhìn thấy người khác sợ, hắn bị bỏng nghiêm trọng, khuôn mặt tẫn hủy, làn da vặn vẹo, thậm chí hai lỗ tai đều bị đốt trụi, đúng là y như quái vật!

Hung thủ bị mọi người nhìn chăm chú, trong ánh mắt tồn tại sự phức tạp có trốn tránh có oán hận...

Hồi lâu, vẫn là Sở Thanh Phong kịp phản ứng, nàng ra lệnh: "Đội mũ cho hắn. Chu Vân, anh mang theo những người khác cùng thủ phạm về cục cảnh sát trước, không cần chờ tôi trực tiếp thẩm vấn. Cố Dao, em giúp tôi đi bệnh viện xử lý vết thương."

Dao Dao có tiềm chất làm công đấy chứ =)) cái bộ dáng chui đầu vô váy thật đúng là sắc mà =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui