Nghe tên chương là biết có người sắp giở trò lưu manh :3
Cố Dao lái xe đưa Sở Thanh Phong đi bệnh viện, dọc theo đường đi Cố Dao đều im lặng, Sở Thanh Phong muốn hỏi một chút vì sao Cố Dao tức giận, nhưng mỗi lần xoay đầu lại chứng kiến Cố Dao lạnh lùng, trong lòng có một chút phát tủng.
Bây giờ là đêm khuya, trong bệnh viện cũng không ầm ĩ như ban ngày, chỉ còn vài bác sĩ trực ban, rất thanh tĩnh. Đối với bệnh viện, Sở Thanh Phong vô cùng quen thuộc, nàng trực tiếp dẫn Cố Dao đi tìm một vị bác sĩ, còn giống như người quen. Vị kia ước chừng hơn 40 tuổi, đeo kính nhã nhặn, nhìn thấy Sở Thanh Phong, hắn hơi kinh ngạc hỏi: "Sở cảnh quan, sao cô ăn mặc như vầy, còn bị thương nữa?"
Sở Thanh Phong ảm đạm cười, có điểm tự giễu nói: "Tôi bị thương thì có gì kỳ quái, làm cảnh sát, ngẫu nhiên bị thương rất bình thường, nếu hàng năm hoàn hảo không tổn hao gì mới thần kỳ đâu."
Sở Thanh Phong chỉ trả lời vấn đề thứ hai, vấn đề thứ nhất coi như không nghe thấy, bác sĩ cũng biết Sở Thanh Phong là cảnh sát, một số việc không thể hỏi nhiều, ngượng ngùng cười cười từ bỏ, sau đó vừa giúp Sở Thanh Phong kiểm tra vết thương vừa nói: "Tôi nhớ lần cuối cô bị thương, hai năm trước, sau đó sẽ không."
Sở Thanh Phong cười cười, không trả lời. Hắn kiểm tra xong, nói: "Không nghiêm trọng, băng bó một chút là tốt rồi, bất quá miệng vết thương nhất định phải tránh nước."
"Vâng, làm phiền chú." Sở Thanh Phong thật tùy ý, tựa hồ bị thương không phải nàng, cũng không hỏi có thể lưu sẹo hay không. Nhưng nàng không cần không có nghĩa là Cố Dao cũng không cần, Sở Thanh Phong không hỏi, Cố Dao liền hỏi: "Vậy... Bác sĩ, vết thương này có lưu sẹo hay không?"
Đang viết bệnh án bác sĩ ngẩng đầu nhìn Cố Dao một cái, có điểm buồn cười nói: "Sở đội phó còn không để ý, tiểu cô nương này, ngược lại quan tâm. Yên tâm đi, vết thương không lưu sẹo, chỉ cần chú ý một chút, cho dù có sẹo cũng sẽ không rõ lắm."
Cố Dao bị nói hơi đỏ mặt, miệng động hai cái lại nói không nên lời phản bác, cuối cùng cũng đành phải thôi. Sở Thanh Phong nghe lại vui mừng, mắt mang tiếu ý nhìn Cố Dao, hạnh phúc cười trộm.
Bác sĩ giúp Sở Thanh Phong xử lý tốt vết thương, trên đùi thiếp băng gạc rất lớn, tay cũng bị băng, cả hai tạ ơn rồi rời đi. Cố Dao giúp đỡ Sở Thanh Phong ra cửa bệnh viện, kỳ thật Sở Thanh Phong nào cần người đỡ, bất quá Cố Dao để ý mình như vậy, nàng rất vui lòng.
Ở trên xe, Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, vẫn cảm thấy Sở Thanh Phong quá mức "gợi cảm" a, có điểm không cam lòng nói: "Tỷ tỷ, nếu không về nhà hay đổi quần áo rồi hẵng quay về cảnh cục?"
Sở Thanh Phong lặng đi, tựa hồ cảm nhận được tâm ý của Cố Dao, nghĩ một chút, mỉm cười, cũng không trả lời Cố Dao chỉ gật gật đầu, liền móc ra di động, một lát sau chỉ nghe thấy nàng nói: "Alô, Chu Vân, tình huống bây giờ thế nào?"
Tình huống không khá lắm, Sở Thanh Phong nhíu mày nói: "Vậy thì không thẩm vấn đi, trước tiên bắt giữ hắn, ngày mai tôi sẽ mời Mạc chủ nhiệm lại đây... Tôi không quay về cảnh cục, các anh xử lý xong rồi tan tầm đi."
Hai người ngồi trên xe, Cố Dao mở sưởi, nghi ngờ hỏi Sở Thanh Phong: "Tình huống thế nào rồi?"
Sở Thanh Phong khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Cái gì cũng không hỏi ra, hắn không chịu mở miệng. Bất quá tình huống này tôi đã sớm đoán được, thủ phạm tâm lý biến thái, thông thường đều bị tâm thần phân liệt, tâm lý phòng bị rất nặng, am hiểu nhất là che giấu bản thân, cho nên cạy miệng của bọn hắn rất khó..."
Sở Thanh Phong không chỉ nói rõ tình huống, nàng còn có tâm dạy cho Cố Dao một ít kinh nghiệm, đặc biệt cẩn thận. Thấy Cố Dao nhăn mi, nàng mỉm cười an ủi Cố Dao: "Bất quá, em đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ mời Mạc chủ nhiệm tới, ông ấy là người trong nghề tuyệt đối không thành vấn đề."
Cố Dao nghiêm túc lắng nghe, Sở Thanh Phong nhìn cô khiêm tốn thụ giáo cảm thấy đặc biệt đáng yêu, xem bao lâu cũng không chán. Qua hồi lâu, Sở Thanh Phong thấy Cố Dao còn đang suy nghĩ vấn đề, mỉm cười, nàng vỗ nhẹ chân Cố Dao giương giọng "mệnh lệnh": "Lái xe, chúng ta về nhà!"
"Về nhà" từ ngữ này, dĩ vãng Sở Thanh Phong rất ít nói, nàng ở một mình, cho dù nói cũng không có cảm giác đặc biệt, nhưng lúc này nói ra, nàng mới biết được cảm giác là tốt như vậy, thật giống như trái tim được lấp đầy, thỏa mãn hạnh phúc. Không tự giác, Sở Thanh Phong mỉm cười, hương vị ngọt ngào cực kỳ rõ ràng.
"Hảo." Cố Dao và Sở Thanh Phong cười to, thanh thúy đáp, xem ra cô cũng có cảm giác tương tự.
Sở Thanh Phong tuy rằng không xảy ra đại sự, nhưng hiện tại có một số việc thật sự là không tiện, tỷ như bác sĩ nói vết thương không nên đụng nước, nhưng nàng mệt nhọc cả ngày thật sự rất muốn rửa sạch một chút, cái này phiền toái đây, tay và đùi bị thương, nếu không chạm nước thì tắm thế nào? Ngay cả lau người đều sợ rất khó thực hiện.
Cố Dao tắm trước, Sở Thanh Phong ngồi trên ghế hồi lâu, cuối cùng quyết định phải tắm, chỉ cần mình cẩn thận một chút, dính nước cũng không trở ngại. Trước khi Cố Dao đi ra, nàng đã lấy quần áo xong.
Cố Dao vừa ra, nàng cầm y phục của mình đã nghĩ đi vào tắm rửa, nhưng lại bị Cố Dao ngăn cản, hơn nữa ánh mắt vẫn còn rất nghiêm túc hỏi nàng: "Tỷ tỷ, chị muốn làm gì?"
Sở Thanh Phong lăng lăng, sau đó giả vờ tùy ý, ngữ khí đương nhiên đáp: "Tắm nha."
Cố Dao ngăn cản Sở Thanh Phong, cô kiên quyết nói: "Không được, bác sĩ không phải đã nói vết thương không thể đụng nước sao? Chị quên rồi à?"
Sở Thanh Phong bất đắc dĩ, phóng nhẹ ngữ khí, nhẹ giọng giải thích: "Cố Dao, em xem, tôi ở ngoài ngây người cả ngày, sao có thể không tắm? Em yên tâm, tôi sẽ cẩn thận."
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói, cũng hiểu được nàng nói rất có lý, nhưng... Cẩn thận nghĩ một chút, cô vẫn là kiên định lắc đầu bác bỏ: "Không được. Thương thế của chị ở tay và đùi, bất kể cẩn thận thế nào, cũng sẽ đụng tới nước thôi."
Sở Thanh Phong không có cách, đành phải thỏa hiệp: "Vậy được rồi, tôi không tắm, chỉ lau người, được không?"
Cố Dao nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhưng nhìn đến tay Sở Thanh Phong bị băng bó, cuối cùng vẫn phủ định, lắc lắc đầu nói: "Không được, có một tay thì lau ra sao?"
"Vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể không tắm?" Sở Thanh Phong khóc không ra nước mắt, nếu không tắm, đêm nay làm sao ngủ được, nàng hiện tại cả người không thoải mái.
Sở Thanh Phong nói vậy, Cố Dao cũng xoắn, cô thấy Sở Thanh Phong còn ăn mặc khêu gợi, cũng rất lý giải nàng nhất định muốn rửa sạch, nhưng lại sợ nàng đụng nước a. Sao mới tốt đây, Cố Dao nhíu mày trầm tư, cũng không biết nghĩ tới điều gì, mặt thế nhưng dần dần đỏ lên, Sở Thanh Phong cảm thấy kỳ quái, chỉ nghe thấy Cố Dao mất tự nhiên dò hỏi: "Tỷ tỷ nếu không... Em giúp chị ha?"
Sở Thanh Phong kinh ngạc nhìn Cố Dao, không nghĩ tới Cố Dao sẽ có ý nghĩ như vậy. Cố Dao đỏ mặt, không dám đối diện. Tràng diện phi thường thú vị, người chủ động thì thẹn thùng, mà người bị động thì nhìn chằm chằm người kia. Sở Thanh Phong đương nhiên không quên mình hồi chiều mới ăn Cố Dao, không có gì là không tốt, tuy rằng nàng cũng hiểu được có chút thẹn thùng, nhưng không như Cố Dao.
Cố Dao thẹn thùng, Sở Thanh Phong cảm thấy thú vị, xấu xa cười nhìn Cố Dao, hỏi: "Em thật sự muốn giúp tôi lau người?"
Có lẽ là tình yêu nảy mầm, Sở Thanh Phong cười khả ái đặc biệt động nhân. Cố Dao không tự giác mê muội, sau đó ý thức được nụ cười kia có một chút trêu ghẹo, tựa hồ liệu định cô sẽ không dám, Cố Dao nóng lên, mặt ửng đỏ, nhưng vẫn kiên định gật đầu, nói: "Vâng."
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tiến vào phòng tắm, Cố Dao vẫn do dự, cửa đóng lại, cô cơ hồ dựa vào cửa, một cử động cũng không dám, tựa hồ đi thêm vài bước sẽ giẫm phải địa lôi. Sở Thanh Phong đặt quần áo xuống, quay đầu thấy Cố Dao bộ dáng kia, có chút buồn cười. Kỳ thật Sở Thanh Phong cũng thẹn thùng, nhưng dáng vẻ Cố Dao "khiếp đảm" đã gia tăng tối đa dũng khí của nàng.
Sở Thanh Phong cố ý trêu Cố Dao, không nói gì, liền trực tiếp khoan y giải đái*. Chỉ là vừa động, nàng lại phát hiện tay bị băng thật sự không tiện, vì thế nàng dừng lại, nhìn Cố Dao hô: "Cố Dao, giúp tôi."
*cởi áo nới dây lưng
"A?" Cố Dao có chút mất tự nhiên, nhất thời sững sờ, Sở Thanh Phong đột nhiên kêu, liền cả kinh.
Hai người giằng co, một người nhát gan thì một người lớn gan, Sở Thanh Phong giơ tay buồn cười nói: "Giúp tôi cởi quần áo, tôi không tiện."
Lời này quá trắng trợn, Cố Dao đỏ mặt chần chờ nhìn Sở Thanh Phong hồi lâu, mặt càng xem càng đỏ, Sở Thanh Phong không thúc giục, tùy ý cô xem, dù sao nàng thấy rất thú vị, Cố Dao đáng yêu chết mất. Cuối cùng Cố Dao vẫn là nhắm mắt lại, chậm rãi đi qua hai bước, run rẩy đưa tay hướng về phía Sở Thanh Phong, sau đó chậm rãi vén quần áo lên...
Y phục của Sở Thanh Phong càng ít, tim Cố Dao nhảy càng mau, da thịt thắng tuyết... Là đánh giá giờ phút này Cố Dao dành cho Sở Thanh Phong. Khi Sở Thanh Phong chỉ còn lại quần lót, Cố Dao dừng lại, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Bây giờ là mùa đông, Cố Dao cũng không dám kéo dài, sợ Sở Thanh Phong cảm, động tác nhanh chóng dùng nước nóng thấm ướt khăn mặt, sau đó vắt khô cẩn thận chà lau người Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong được người hầu hạ rất thoải mái, nàng cũng không động, liền đứng ở nơi đó như bảo bảo ngoan. Cố Dao mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ, mà cổ áo tương đối rộng rãi, cho nên thỉnh thoảng Sở Thanh Phong nhìn thấu phong cảnh nội bộ, hấp dẫn nhất, chính là ngực đầy cao cao kia.
Khi Cố Dao đang chuyên tâm phục vụ Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong nhớ lại xúc cảm tốt đẹp ban chiều, Cố Dao nhất thời không chú ý, nàng tựa như lưu manh hoàn hảo luồn tay, động tác mau lẹ vươn vào cổ áo, hơn nữa cực kỳ chuẩn xác nắm chặt một tòa tuyết phong. Sở Thanh Phong lần đầu tiên làm chuyện này, lại trông giống như kẻ tái phạm vậy.
"Ách..." Sở Thanh Phong đột nhiên tập kích, thiếu chút nữa Cố Dao hét rầm lêm, bất quá phản ứng của cô có chút không bình thường, người bình thường theo bản năng đều là lập tức trốn tránh hoặc công kích, nhưng Cố Dao ngơ ngác sửng sốt, sau đó phát giác tay Sở Thanh Phong, mặt lập tức đỏ lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu lại mang theo điểm thẹn quá hoá giận: "Tỷ tỷ!"
Sở Thanh Phong rất thích xúc cảm này, cơ hồ mê mẩn, đối mặt Cố Dao chất vấn, nàng hưởng thụ đáp một câu: "Ừ... Xúc cảm tốt lắm."
Mặt Cố Dao càng đỏ hơn, sắp chảy máu, cô thẹn quá hoá giận, nhẫn tâm đẩy tay Sở Thanh Phong, trừng Sở Thanh Phong.
Cố Dao thật sự dùng khí lực, Sở Thanh Phong bị chụp đau, nàng xem bàn tay một cái, sau đó thật vô tội thật ủy khuất nhìn Cố Dao. Cố Dao hẳn là cảm thấy may mắn, luôn luôn cường thế Sở Thanh Phong tỏ vẻ mặt đó cũng chỉ có Cố Dao thấy.
Đối mặt Sở Thanh Phong, Cố Dao sẽ mềm lòng nhưng mặt vẫn lạnh lùng, nét ửng đỏ hé lộ tâm tư, cô nhỏ giọng nhắc nhở Sở Thanh Phong: "Đừng đùa, trời lạnh, dễ dàng cảm mạo."
Kế tiếp, Sở Thanh Phong thành thật, nội tâm nàng có ý tưởng không hài hòa cũng chỉ có nàng biết.
Sở Thanh Phong tay chân đều bị thương, cho dù nàng muốn làm gì, Cố Dao chắc chắn không phối hợp, cho nên một đêm này như trước bình tĩnh vượt qua.
Một ngày trôi qua, Sở Thanh Phong và Cố Dao đều thoả mãn, đều hạnh phúc.
Ai nói làm cảnh sát thì không thể lưu manh nào ~
Về phần mấy thím cmt hỏi Thanh x Phỉ đâu thì tui xin trả lời: đất diễn của 2 người đó chiếm trọn nửa phần sau, cho nên tác giả ưu tiên viết về 2 couple phụ trước.