Tui đã trở lại rồi đây ~
Lúc này Diệp Tuệ Linh đối với Lâm Tử Vận là khoan dung, là sủng nịch, cô muốn ôm bao lâu, thì là bấy lâu.
Lâm Tử Vận trong lòng kích động vạn phần, cảm khái vạn phần, thoả mãn ôm lấy Diệp Tuệ Linh, cảm giác kia thật giống như chiếm được toàn bộ thế giới, thậm chí càng thêm hạnh phúc, Lâm Tử Vận muốn mình cùng Diệp Tuệ Linh gần sát nhau hơn, muốn hai đầu quả tim hoà cùng nhịp đập, không ngừng siết chặt hai tay, làm Diệp Tuệ Linh dính lên người mình. Gắt gao ghì Diệp Tuệ Linh một hồi lâu, sau đó buông ra, hai tay vịn chặt bả vai nàng, hơi đẩy ra, để mình có thể thấy rõ tâm tình của chị ấy, cô thật sự muốn biết, Diệp Tuệ Linh là nức nở... Hay là vui sướng như cô. Lâm Tử Vận chưa bao giờ che giấu cảm xúc, hết thảy đều viết rõ ràng trong hai mắt, cô không sợ Diệp Tuệ Linh sẽ phát hiện, cô hi vọng Diệp Tuệ Linh có thể phát hiện, đây là chung tình, nhất thanh nhị sở.
Diệp Tuệ Linh nguyên bản còn lo lắng, trước khi nghe Lâm Tử Vận nói, nàng rối rắm, cuối cùng không có kết quả; trước khi đáp ứng Lâm Tử Vận, nàng còn sợ hãi mình sẽ hối hận. Nhưng nói ra miệng rồi, lại phát hiện tất cả sáng trong, rốt cuộc đẩy ra tầng sương mù trước mắt, sau đó là một mảnh ấm áp. Hoài nghi và lo lắng biến mất vô tung, nàng trở nên thản nhiên, không tránh né cùng Lâm Tử Vận đối diện, mỉm cười hàm chứa một loại cảm xúc, bao dung, sủng nịch... Sạch sẽ cường đại. Đồng thời nàng đọc hiểu cảm xúc trong mắt Lâm Tử Vận nữa, trong đó bao hàm sự thâm tình khiến nàng cảm động, tâm động.
Yêu một người, khi chiếm được thì cảm xúc sẽ ra sao đây? Hạnh phúc chắc chắn là có, nhưng nam nhân cũng có cảm giác thành tựu, tự đắc, tự tin; nữ nhân lại có cảm ơn, vui sướng, hèn mọn. Giống như sương sớm đọng trên hoa lá, nhẹ nhàng run rẩy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, như muốn quan sát hết mọi thứ trong mắt đối phương, đều hiểu cảm xúc của đối phương, vì thế sóng mắt lưu chuyển, mỉm cười lan tràn, tim đập kịch liệt. Lâm Tử Vận lại ôm chặt lấy Diệp Tuệ Linh, thở dài: "Thật tốt, Tuệ Linh tỷ tỷ, thật tốt..."
Tình yêu phát ra từ nội tâm là một lực lượng cường đại, nó sẽ bất tri bất giác cuốn hút đối phương, Diệp Tuệ Linh khẽ vuốt lưng Lâm Tử Vận, cũng thở dài: "Ừ, thật tốt."
Bày tỏ với nhau xong, tổng hội thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết kể ra cảm xúc, muốn nói nhiều lắm, ngược lại không nói nên lời. Ái tình là thế, hai người minh xác tình yêu, không nói gì, sau đó tràn đầy ngượng ngùng cùng xấu hổ. Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận tuy rằng đều xuất chúng, thì vẫn là tục nhân, rời đi đối phương, hai người cũng không biết tiếp theo nên nói những gì. Một hồi lâu, Lâm Tử Vận mới nghẹn ra một câu: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị uống nước đi."
"Nha... Hảo." Diệp Tuệ Linh cũng đông cứng đáp, cầm lấy ly nước tu ừng ực, sau đó buông ra, cúi đầu... Cần nói gì để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này? Yêu làm người ta biến ngốc, thật sự, Diệp Tuệ Linh câm nín, trong lúc suy tư nghe Lâm Tử Vận kêu, "hả?" ngẩng đầu lên, cùng Lâm Tử Vận bốn mắt nhìn nhau, thế giới đột nhiên an tĩnh lại, trong mắt đều chỉ còn khuôn mặt của đối phương.
Hai người nhìn nhau, quên đi hết thảy, không gian thời gian không còn ý nghĩa, chớp mắt vạn năm, cảm giác qua thật lâu, nhưng kỳ thật chỉ có 2 phút, mới nghe Lâm Tử Vận xúc động than nhẹ: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị đẹp quá đi, em muốn... Muốn hôn chị."
Nghe được câu này, tim Diệp Tuệ Linh đập thình thịch, tình cảnh này những lời này, sao quá giống cơn mơ xưa của nàng, thoáng chốc sắc mặt đỏ bừng, đơ ra, ngay cả mặt đều quên dời chỉ lăng lăng nhìn Lâm Tử Vận.
Những lời này, Lâm Tử Vận không phải trêu chọc Diệp Tuệ Linh, cô là muốn, thật sự muốn, thấy Diệp Tuệ Linh không có ý cự tuyệt, chỉ là mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng lại càng thêm mê người. Kìm lòng không đậu chậm rãi tới gần, ánh mắt cô dao động giữa đôi mắt và bờ môi Diệp Tuệ Linh.
Tất cả chuyện này y hệt giấc mộng xuân của Diệp Tuệ Linh, nhất thời nàng cũng không rõ, nhưng giờ này khắc này là thật là giả thì sao chứ? Nàng không muốn rối rắm, nàng không muốn làm khó bản thân, nàng muốn dựa theo tâm ý của mình mà hành động, vì thế khi Lâm Tử Vận tới gần, nàng chậm rãi nhắm hai mắt. Có lẽ giấc mộng mới là bức chân dung được khắc hoạ chân thật nhất, Diệp Tuệ Linh phản ứng tương tự như trong cơn mơ.
Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh nhắm hai mắt, tiếp tục xem đôi môi mê người, sau đó cũng nhắm mắt, chậm rãi thiếp gần, đụng phải bờ môi thoáng lạnh nhưng rất mềm, cảm giác trong lòng phóng đại vô hạn, đến nỗi tâm Lâm Tử Vận đều rung động, thật là tốt đẹp.
Miệng bính miệng, cảm nhận đối phương thở ra phả lên mặt, ngứa, lòng đang ngứa, không ngừng bành trướng, khó nhịn, vì thế hai người cơ hồ trở nên kích động, gắt gao ôm lấy đối phương, khẽ hôn biến thành hôn sâu, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, không hề... Bảo lưu biểu đạt với đối phương, phóng thích tình yêu của mình, hút, duẫn, liếm, cắn... Ai cũng không muốn buông ra đối phương, đầu lưỡi chuyển động ở giữa khoang miệng, như hai con rắn nhỏ truy đuổi dây dưa.
Thân thể trở nên nóng rực, nhũn ra, hai người không biết khi nào từ ngồi biến thành nằm, Lâm Tử Vận đặt Diệp Tuệ Linh ở dưới thân, nữ nhân hãm sâu trong tình yêu luôn khát vọng thừa nhận một sức nặng. Vì thế sức nặng đó đồng thời cũng trở thành hình ảnh cường thịnh nhất. Gánh nặng càng nặng, kề sát càng chặt, lẫn nhau cảm thụ tim đập vũ động, càng rõ, lại càng dụ hoặc tiến một bước, tạo thành hư không cùng bất mãn. Diệp Tuệ Linh vuốt lưng và mái tóc Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận đụng chạm vòm ngực Diệp Tuệ Linh, cách quần áo, cảm thụ tuyết phong mềm mại, xúc cảm tuyệt vời uyển chuyển, cảm giác như phê thuốc phiện, không thể vãn hồi.
Môi hai người bắt đầu có điểm rát, nhưng vẫn không nguyện buông ra đối phương, ngược lại dục vọng càng thêm mãnh liệt, tựa hồ là muốn ăn đối phương muốn đem đối phương nhu tiến vào thân thể, làm cho hai người hợp làm một, rốt cuộc không phân ly.
Ngượng ngùng, do dự, sợ hãi... Không hề tồn tại, chỉ còn lại dục vọng. Lâm Tử Vận vén váy Diệp Tuệ Linh lên, khẽ vuốt đùi nàng, sau đó hướng về phía trước, cách tấm vải mỏng, đặt lên nơi mềm mại kia, cảm nhận được nơi đó ấm áp cùng vi triều, Lâm Tử Vận bị kích thích tới cực hạn, thậm chí cảm động đến rơi lệ.
"Ưm..." Diệp Tuệ Linh ngâm khẽ một tiếng, bụng co rút nhanh, một cỗ ấm áp bắt đầu khởi động, trong lòng khó nhịn tới cực điểm, thân thể khó nén run rẩy vặn vẹo. Tay Lâm Tử Vận du tẩu khắp nơi, nàng lại giống như đuối nước, không kềm chế được, gắt gao ôm lấy Lâm Tử Vận, ngâm khẽ...
Khi Lâm Tử Vận muốn lột nhuyễn giáp phòng hộ thì Diệp Tuệ Linh cả kinh, đẩy Lâm Tử Vận ra, sắc mặt đỏ hồng, than nhẹ thở dốc, lên tiếng nói: "Ưm... Tử Vận, đừng..."
Lâm Tử Vận lập tức dừng động tác, trong mắt cô nồng đậm dục vọng nhìn Diệp Tuệ Linh, thở dốc. Diệp Tuệ Linh chậm một chút mới lên tiếng: "Đừng... Đừng ở chỗ này..."
Vốn nghĩ Diệp Tuệ Linh không muốn, Lâm Tử Vận tuy rằng cũng không có bao nhiêu thất vọng, nhưng mất mát là có, yêu một người không nên chỉ vì dục vọng, yêu là bao dung cùng thông cảm. Sau đó lại nghe Diệp Tuệ Linh nói câu kế tiếp, trong lòng cảm động, dục vọng cũng tùy theo bành trướng, cô xem Diệp Tuệ Linh, sau đó cái gì cũng không nói, đứng dậy kéo tay Diệp Tuệ Linh đợi nàng đứng lên.
Đây là sự mời gọi, Diệp Tuệ Linh biết, không do dự, đứng dậy, nhìn Lâm Tử Vận, chờ em ấy đến kéo chính mình, muốn thế nào... Tùy em ấy, chính mình đều nguyện ý một ngàn lần, một vạn lần.
Lâm Tử Vận lôi kéo Diệp Tuệ Linh, đi vào phòng, cước bộ vội vàng, thoáng như côn đồ liều mạng, một chút thời gian cũng không thể lãng phí.
Đi vào phòng, ngay cả đèn cũng không kịp mở, Lâm Tử Vận đóng cửa lại, sau đó khẩn cấp ôm lấy Diệp Tuệ Linh, hai người lại hôn nhau, vừa hôn vừa di động đến giường, cả hai ngã xuống giường, liền ôm cùng một chỗ quay cuồng, hôn đối phương như trước không chịu buông ra. Vì ái dục mãnh liệt mà đến như thủy triều, hai người không thể may mắn thoát khỏi, song song bao phủ trong đó.
Thật vất vả hôn đến mệt mỏi, hai người buông ra đối phương, sau đó bốn mắt nhìn nhau một hồi, không nói gì, mắt lại đong đầy thâm tình. Đây chỉ là tạm dừng, không phải dừng hẳn, chỉ là ngừng một hồi, hai người lại tới gần đối phương, sau đó bắt đầu cởi quần áo của người kia, ai cũng không cam chịu chịu thua, tựa hồ đang so xem ai sẽ cởi nhanh hơn, từng kiện quần áo bị ném đi, lúc hai người trần trụi, đều tán thưởng người trước mắt, dáng người kia, da thịt kia, nếu không phải là bút tích của Thượng Đế, thì làm sao lại hoàn mỹ, hấp dẫn như thế.
Hai người thẳng thắn thành khẩn gặp lại, gắt gao ôm nhau, da thịt như tuyết như ngọc, bóng loáng ma sát, cảm giác này khó có thể hình dung, là tốt đẹp, là thỏa mãn, là hạnh phúc...
Diệp Tuệ Linh được Lâm Tử Vận dẫn dắt, không ngừng lạc trôi, không ngừng ngâm khẽ hoặc trào dâng; Lâm Tử Vận chưa bao giờ tán thưởng nhân sinh tốt đẹp đến thế, cô thỏa mãn, cô kích động...
Một đêm này, ai cũng không biết khi nào mới ngưng hẳn, có lẽ... Chỉ có các nàng dùng xong năng lượng toàn thân, mỏi mệt đến không thể động đậy mới thôi...
Chúc mấy chế ngủ ngon. Ai ngủ không được thì thức khuya quẩy với tui đi. Nóng hết cả người rồi.