Khi An Cẩn chạy tới quán bar, thấy được chính là vỏ chai rượu đầy bàn và Lam Mạt Lê say đến bất tỉnh nhân sự, mà Lệnh Hồ Thiên bên cạnh trên ghế sofa thì là hai chân bắt tréo, thảnh thơi cầm lấy nước trái cây uống nửa ly, phối với hoa quả hoàn mỹ bày trên mâm.
"..."
"Tiểu An ngươi tới rồi." Chú ý tới An Cẩn đến, Lệnh Hồ Thiên giơ lên đồng hồ nhìn thời gian một cái, "Ừm! Mới qua nửa giờ thôi! Không hỗ là cao cao thủ trong cao thủ! Đủ nhanh nhẹn!"
Phớt lờ Lệnh Hồ Ly, An Cẩn trực tiếp đến bên cạnh Lam Mạt Lê, nỗ lực đánh thức cô cùng đi với nàng.
Nhưng hiển nhiên, con ma men Lam là thật sự triệt để say rồi, nàng chỉ đành bất đắc dĩ cuối người thấp, đem con ma men Lam vác lên lưng nàng, chuẩn bị cõng lấy cô đi trở về nhà của nàng.
"An Cẩn, cô ấy say rồi."
"Ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp nguy."
"Hừ~như vậy a~"
Nhìn chăm chú dáng vẻ ý tứ sâu xa của Lệnh Hồ Thiên một chút, An Cẩn nhấp bờ môi, trầm mặc quay đầu đi, nàng biết ý của cô ấy, nhưng nàng chỉ cảm thấy cô ấy ý nghĩ viễn vong, đi ra quán bar, Lệnh Hồ Thiên theo sau lưng lại nói câu gì, An Cẩn nghe được, bước chân dừng một chút mới tiếp tục đi về phía trước.
- -
Về đến nhà, có An Cẩn nhẹ nhàng sạch sẽ trực tiếp đem Lam Mạt Lê cõng vào phòng tắm, nàng không cách nào nhịn được một con ma men không tắm ngủ ở trên giường nàng vừa mới giặc sạch phơi xong bao kĩ.
Cho dù Lam Mạt Lê con người này cũng không được!
Phí đi một phen công phu, An Cẩn cuối cùng đem con ma men Lam ngủ đi lột sạch để cô ngồi trên ghế nhỏ tựa ở trên tường, mở ra vòi hoa sen bắt đầu xối thi thể..
Không đúng, thay cô thanh tẩy thân thể.
Có lẽ là thân thể xối qua nước nóng bởi vì nguyên nhân nước bị tắt đi dẫn đến có chút lạnh, nói chung con ma men Lam mơ hồ mở ra hai mắt của cô, liếc mắt liền thấy được An Cẩn chỉ mặc đồ lót đưa lưng về phía cô.
Đương nhiên, các ngươi cảm thấy một con quỷ say có thể đầu óc biết rõ người trước mắt là ai không? Chí ít con ma men Lam là không nhận ra.
Ở trong mắt con ma men Lam, cô chỉ có thấy được một người phụ nữ đưa lưng về phía cô, xương vai bên phải của nữ nhân này có một đường dài vết thương chừng 15cm, ở trong ấn tượng trong đầu cô, cô từng thấy cái vết thương này.
Đó là ở lớp 10 khi xã đoàn đi chơi tết thanh minh họ đi lên núi leo núi, ngày đó đúng lúc một cơn mưa lớn rơi xuống, lão sư vì để cho đứa trẻ lớp học mau mau đến chỗ an toàn tránh mưa, cho nên vội vả muốn họ nhanh chóng, nhưng không ngờ, bởi vì mưa rơi quá to đất có chút trơn, Lam Mạt Lê chân trượt một cái Trình Cẩm U vì kéo lấy cô lại cùng với cô theo sườn núi ngã xuống.
Lam Mạt Lê rơi xuống tới phía dưới mắt cá chân bong gân, Trình Cẩm U không dám lộn xộn, hai người chỉ đành ở phía dưới đợi một ngày, nhưng mà, bởi vì mưa không ngừng mà rơi xuống, Lam Mạt Lê lại đang phải cảm mạo, bắt đầu rất bất hạnh nóng rần lên.
Lam Mạt Lê nóng đến mê man cảm giác được người cõng lên, cô cho rằng là Trình Cẩm U, cho nên muốn mở mắt ra nhìn nàng ấy, lại chỉ có thể nhìn thấy máu tươi trên xương bả vai bên phải của nàng ấy.
Cậu bị thương rồi..
Lam Mạt Lê sốt đến đầu óc ảm đạm muốn cùng nàng ấy nói câu nói này, nhưng không nói ra được, chỉ có thể vô lực tránh ra vết máu tựa ở vai trái của nàng mê man đi.
Mãi đến tận cô từ bệnh viện tỉnh lại, cô đã quên đoạn hồi ức này, cô chỉ nhớ rõ Trình Cẩm U ở khi đó từng cõng cô, cũng từ đó trở đi, cô bắt đầu nhìn kỹ lấy Trình Cẩm U.
Cuối cùng từ trong bình bình lon lon tìm được sữa tắm Lam Mạt Lê thường dùng, đang muốn quay người lại bị người vốn ngủ từ phía sau ôm lấy, cảm nhận lấy mềm mại phía sau, An Cẩn cứng ngắc thân thể động cũng không dám động, nàng không có từng được Lam Mạt Lê ôm, ngay cả ở trên giường, Lam Mạt Lê cũng chỉ là nắm thật chặc ráp trải giường dưới thân, khi chưa từng ở chỗ thấp đến chỗ cao, ôm lấy nàng một lần.
Chị ấy ôm mình rồi, có phải là đại diện mình trong lòng chị ấy đã có một địa vị nho nhỏ?
"Cẩn.." Một tiếng khẽ gọi nương theo lấy nụ hôn mềm mại rơi ở trên vết sẹo của An Cẩn.
Ầm - An Cẩn cảm thấy thế giới của nàng chấn động lên.
Hết chương 11.