Giản Linh mềm mại nói La Nhất Mộ hé miệng, còn có chút ý vị cầu xin, lý trí của La Nhất Mộ đổ nát hoàn toàn trong một giây đồng hồ.
Cô không lo nổi phòng vệ sinh công cộng của siêu thị có người khác vào không, không lo nổi cánh cửa mỏng hoàn toàn không có chút hiệu quả cách âm nào.
Cô đỡ gáy Giản Linh, nửa ép buộc làm cho nàng nhấc đầu cao hơn, hầu như ngửa chín mươi độ, tay kia nắm lấy tay trái của Giản Linh đang đặt trên cổ áo mình.
Cảm giác mềm mại trong tay khiến con ngươi La Nhất Mộ đỏ lên, cô ngậm đôi môi đỏ thẫm của Giản Linh, dây dưa gặm cắn như muốn nuốt chửng nàng, nóng bỏng đến mức Giản Linh không còn sức chống đỡ.
Một giây trước Giản Linh bất mãn vì La Nhất Mộ cứng nhắc, ai ngờ một giây sau, nụ hôn của La Nhất Mộ lại kéo tới như mưa to gió lớn, nhốt cả người nàng lại không còn chỗ trốn.
Giản Linh bị La Nhất Mộ ghì lại, không thể tránh đi đâu được, chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn cường thế mà dịu dàng của La Nhất Mộ, chưa được bao lâu Giản Linh đã thua trận, không khí bên trong phổi như sắp bị cô hút hết, ngạt đến mức mặt đỏ chót.
Cái tay bị La Nhất Mộ bắt lấy yếu ớt nắm lại, nện nện bả vai cô, ỉu xìu như đang cào ngứa, trái lại làm La Nhất Mộ nóng hơn, quả thực muốn ăn sống nàng.
"A a..." Giản Linh lại đánh cô hai lần biểu thị sự kháng nghị, La Nhất Mộ mới bất đắc dĩ buông tha cái miệng nhỏ đã sưng đỏ, sau đó khẽ hôn cằm và cổ của nàng.
Giản Linh đã bị nụ hôn sâu của La Nhất Mộ rút cạn tất cả sức lực, chỉ có thể mềm mại tựa lên bả vai cô thở dốc, cánh tay uể oải vịn vai cô.
Hôm nay La Nhất Mộ chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, Giản Linh có thể cảm nhận được xương bướm mảnh mai xinh đẹp của cô, cảm giác rất tinh tế, nhẹ nhàng căng theo bắp tay La Nhất Mộ.
Giản Linh vuốt chỗ đó, con mắt hơi chuyển động, nụ cười xấu xa nở trên môi, bóp bóp mảnh xương bướm xinh đẹp tuyệt trần hơi nhô ra của cô.
Lập tức cảm nhận được thân thể ôm chặt lấy nàng căng lên, tiếp theo cảm giác nóng ướt lan trên gáy Giản Linh.
Nàng ngứa ngáy co rúm lại, đột nhiên cảm thấy gáy tê rần, hóa ra là La Nhất Mộ trừng phạt cắn một cái.
"Ưm..." Giản Linh vô lực ngửa cổ tựa vào lòng La Nhất Mộ, nỉ non một tiếng bên tai cô, khẽ thở dốc một hồi.
Hơi ấm đi vào tai La Nhất Mộ, cô không nhịn được, con ngươi tối sầm lại, suýt chút nuốt sống Giản Linh.
"Em cố ý?" La Nhất Mộ nghiến răng, cắn dái tai mềm mại của Giản Linh như trả thù.
"Em nào có." Giản Linh nhẹ giọng nỉ non, "Em chỉ muốn chị hôn hôn em, ai biết chị mạnh bạo như vậy." Giọng nói ngập tràn sự vô tội, cứ như cục diện trước mắt đều do La Nhất Mộ làm ra.
La Nhất Mộ cười tức giận, lại cắn lỗ tai nàng một cái rồi mới buông tha, đứng thẳng người, vuốt phẳng vết nhăn ám muội trên áo sơ mi.
Vẻ mặt đã phai nhạt đi, lại biến thành giáo sư nghiêm túc cẩn thận, đang là cuối hạ nhưng cổ áo vẫn buộc đến viên cuối cùng, nghiêm ngặt ràng buộc cần cổ trắng nõn thon dài của cô, cứ như cô và cái người vừa mới ghì lấy Giản Linh hôn lấy hôn để không phải một.
Giản Linh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt cấm dục của cô, thèm nuốt nước miếng, chỉ hận bây giờ không thể giải quyết chị giáo sư lạnh lùng này tại chỗ.
"Em dùng nhà vệ sinh đi, tôi chờ em ở ngoài." La Nhất Mộ chỉnh áo sơ mi, định đi ra ngoài.
Giản Linh cười như không cười, nói: "Mộ Mộ, chị nhịn không mệt sao? Em nhịn sắp nổ tung rồi."
Trả lời Giản Linh chính là mồ hôi hột trên trán, gân xanh nổi trên mu bàn tay và bóng lưng hốt hoảng kéo cửa phòng chạy đi của cô.
Giản Linh liếm môi, đắc ý cười, đôi mắt sáng bừng.
...
Ra khỏi nhà vệ sinh, La Nhất Mộ đẩy Giản Linh thẳng xuống lầu một mua thịt nấu ăn, nửa đường gặp một bé trai khoảng tám tuổi rất nghịch ngợm, chạy nhảy khắp siêu thị.
Trong siêu thị đông người nhiều hàng, đứa bé kia va chạm lung tung, vài khách hàng đã bị nó đụng mạnh, thậm chí có một cô gái trẻ tuổi bị nó vỗ mông đùa giỡn.
Cô gái hô lên một tiếng, xấu hổ tức giận mắng: "Đây là con cái nhà ai? Cha mẹ không biết trông con sao?"
"Cô ăn nói kiểu gì vậy?" Một gã đàn ông cao to thô kệch, mặt mũi dữ tợn từ phía sau chậm rãi đẩy xe tới, nghe cô gái kêu la, khuôn mặt bặm trợn nhăn lại, trông như hung thần ác sát.
Giọng thô ráp cứ như muốn cho cả siêu thị nghe thấy, "Nó là con nít, nó biết cái gì? Cô là người lớn mà lại đi tính toán với con nít? Đúng là vô học!" Hắn thấy huy hiệu trường đại học trên ba lô của cô gái, lại mắng: "Vậy mà là sinh viên đại học, sách vô bụng chó hết rồi.
Thầy cô ở trường dạy kiểu gì mà cho ra một đứa vô giáo dục như thế?"
"Ông!" Cô gái thấy hắn không chỉ không xin lỗi còn cắn ngược một cái, tức mà không nói được gì, viền mắt đỏ ửng, môi không ngừng run rẩy nhưng chẳng thốt ra được chữ nào.
Giản Linh vào đời sớm, vẫn không nhìn nổi cái cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, trực tiếp ra mặt bất bình, trào phúng cười lạnh, "Cha mẹ thế nào sẽ dạy ra đứa con thế đó, cô gái này là người tốt được dạy dỗ đàng hoàng, hành xử đúng mực.
Gặp phải đứa con mất nết và phụ huynh mất nết ngang ngược không biết lý lẽ, đương nhiên là bên bị nắt nạt."
"Đ*t m* mày mắng ai đó?" Gã đàn ông xoay người nhìn về hướng Giản Linh, gương mặt dữ tợn run lên vì tức giận.
"Ai mất dạy tôi mắng người đó chứ." Giản Linh có La Nhất Mộ làm chỗ dựa, hoàn toàn không sợ tên này, thảnh thơi nói: "Thằng bé kia mới mấy tuổi đầu mà đã mất nết như vậy, lớn lên biết đâu sẽ làm loại chuyện giết người phóng hoả.
Cũng khó trách, cha mẹ vốn là hạng này, trông mong gì vào tương lai của đứa con?"
"Đ*t m* mày mày lặp lại lần nữa thử xem?" Gã đàn ông giận đến mức lông mày dựng đứng, giơ tay muốn đánh vào mặt Giản Linh.
Nhưng tay vung một nửa đã bị một sức mạnh khổng lồ kiềm chế, không tài nào thoát ra được, định thần nhìn lại, hóa ra là La Nhất Mộ lặng lẽ đứng sau lưng Giản Linh từ nãy tới giờ, dễ dàng bắt lấy cánh tay của hắn.
Gã đàn ông lại dùng lực mấy lần, người phụ nữ vóc dáng cao gầy vẻ mặt lạnh nhạt này trông rất mảnh mai, không ngờ sức lực lớn đến vậy, thế mà khiến một tên đàn ông cao hơn 1m80 như hắn không cách nào tránh thoát.
"Mẹ nó, mày mau buông tay cho tao!" Gã đàn ông ngạt đến đỏ cả mặt.
Hắn rất to mồm, bốn phía đã có một vòng người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn như đang cười nhạo hắn nhìn rất cường tráng nhưng thật ra là gà yếu, bị một người phụ nữ nhẹ nhàng khống chế.
Hắn thẹn quá hoá giận, giơ cái tay khác muốn đánh vào mặt La Nhất Mộ, nấm đấm còn chưa vung ra đã nghe cổ tay phát ra tiếng cùm cụp.
Mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra đã nghe hắn hét thảm một tiếng, sau đó ôm tay đổ mồ hôi lạnh ngồi xổm trên đất, hồi lâu không đứng lên.
Giản Linh không ngờ La Nhất Mộ ra tay tàn nhẫn như thế, líu lưỡi, "Mộ Mộ, hắn...!Hắn sẽ không gặp chuyện gì sau đó tới tìm chúng ta bắt đền tiền thuốc thang chứ?"
"Chỉ là dạy dỗ một chút, mười phút là không sao." La Nhất Mộ nói.
"Vậy thì tốt." Giản Linh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười với cô gái bị doạ sợ, "Em không sao chứ?"
"Không...!Không sao, cảm ơn hai chị." Cô gái bị bọn họ dọa sợ, vừa tỉnh táo lại liền chạy trối chết.
Giản Linh cũng không để ý, tiếp tục đi mua nguyên liệu nấu ăn ở lầu một cùng La Nhất Mộ.
...
Giản Linh muốn ăn hải sản, nhưng hải sản là thức ăn gây dị ứng, thương tích của Giản Linh chưa lành nên tuyệt đối không thể ăn.
Giản Linh thở phì phò chu môi, tự giận dỗi bản thân, nàng giận mình tại sao không cẩn thận làm chính mình bị thương, kết quả không được ăn.
Nếu không có La Nhất Mộ ở bên, sinh hoạt mấy ngày nay chắc chắn sẽ rất vô vị.
La Nhất Mộ không biết trong lòng Giản Linh đang suy nghĩ gì, chỉ thấy má nàng phồng lên, trừng mắt đối diện với cua hoàng đế trong bể nước, còn tưởng nàng vẫn giận dỗi mình vì không cho nàng ăn hải sản.
Lòng cô mềm nhũn, sờ đầu nàng, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ dung túng, dỗ nàng như dỗ con nít, "Vết thương lành rồi thì ăn hải sản, hôm nay làm xá xíu cho em ăn, được không?"
Xá xíu! Giản Linh nghe vậy hai mắt phát sáng, cổ họng không ngừng tiết ra nước bọt, "Muốn cái loại phét mật ong thật dày, ăn vào ngọt xớt!"
Đôi mắt La Nhất Mộ có ý cười cưng chiều, "Được."
Lúc trước Giản Linh chỉ cảm thấy La Nhất Mộ sống như người máy, nghiêm túc, cứng nhắc, không tiếp xúc mạng xã hội, sở thích lớn nhất là đọc sách, người như vậy không hề có sinh hoạt thú vị thì thôi, thật uổng phí cái tướng tốt.
Chung đụng với La Nhất Mộ lâu rồi, Giản Linh lại cảm thấy La Nhất Mộ như vậy kỳ thật tốt vô cùng, ai nói người nghiêm túc đứng đắn không có cuộc sống thú vị? La Nhất Mộ vừa dịu dàng săn sóc, vừa có tay nghề nấu ăn ngon, thậm chí mấy món khó như xá xíu mật ong cũng biết làm, có thể thấy được cô thật sự bỏ thời gian và công sức vào việc nấu ăn, rõ ràng là người có cuộc sống thú vị và rất hiểu cuộc sống.
Nguyên liệu làm xá xíu không thể qua loa, thịt ba chỉ phải là loại cao cấp có thịt có mỡ.
La Nhất Mộ bảo Giản Linh ở một mình phải chú ý, không đi xa thì không tìm được, rồi thả ra xe lăn của nàng ra, đứng trước quầy thịt cẩn thận chọn miếng thịt heo thích hợp.
Giản Linh buồn chán nhìn đông nhìn tây, kỹ năng sống của nàng rất thấp, trước khi gặp được La Nhất Mộ cơ bản là sống qua ngày nhờ thức ăn ngoài, ngay cả các loại rau xanh cũng không phân biệt được.
Ở trong mắt nàng mấy thứ đó đều là màu xanh, mùi vị cũng không khác nhau lắm.
Hai người không để ý rằng thằng bé tám tuổi chạy nhảy lung tung vừa nãy đã xuống lầu một rồi, hơn nữa còn lặng lẽ núp sau quầy rau củ cách Giản Linh không xa.
Lần đầu nó thấy "người tàn tật" ngồi xe lăn, cảm thấy rất mới mẻ nên muốn trêu đùa.
Nó ngồi xổm canh sau lưng Giản Linh rất lâu, chộp lấy thời cơ Giản Linh và La Nhất Mộ đều thả lỏng cảnh giác, đột nhiên xông ra khỏi quầy hàng rồi tung cước đạp mạnh vào xe lăn của Giản Linh!
Có thể tưởng tượng được sức lực của trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, Giản Linh không hề phòng bị chỉ cảm thấy sau lưng chịu một cơn xung kích mãnh liệt, vẫn chưa phản ứng kịp xe lăn đã nhanh chóng trượt ra ngoài, sắp va vào quầy hàng phía trước.
"A!" Giản Linh kinh ngạc hét lên một tiếng, La Nhất Mộ quay đầu lại liền thấy xe lăn Giản Linh sắp đụng vào quầy hàng.
Con ngươi của cô đột nhiên co rút, một giây đó tim như muốn ngừng, ném miếng thịt trong tay lập tức chạy như bay về phía Giản Linh.
Một giây trước khi Giản Linh va vào giá, cô dùng toàn bộ sức lực chắn trước xe lăn Giản Linh, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn mạnh mẽ ngừng chiếc xe lại.
Giản Linh đã sợ đến mức nhắm hai mắt lại, vì lực quán tính, nàng vẫn ngã về phía trước.
Đau đớn trong dự đoán lại không đổ ập xuống, mặt nàng va vào chỗ mềm mại ấm áp, xúc cảm rất thoải mái.
Nàng rất nghi hoặc, cẩn thận ngẩng đầu, mở mắt ra, đôi mắt lo lắng của La Nhất Mộ đập vào mi mắt.
"A Linh, em có sao không?" Hơi thở La Nhất Mộ vô cùng gấp gáp, khoác vai nàng sốt sắng hỏi.
"Không sao...!Không sao..." Giản Linh ngây ngẩn đáp.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." La Nhất Mộ ôm chặt Giản Linh, đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi, tình cảnh nguy hiểm như vừa nãy, lỡ như mình chậm một giây...!Hậu quả đó La Nhất Mộ thậm chí không dám nghĩ tới, cô ôm chặt Giản Linh vào lòng, không nhận ra rằng thân thể của mình đang bất giác run, môi cũng nhẹ run rẩy, lưng đã lạnh ngắt.
Đầu Giản Linh trống rỗng, chỉ biết mình nghiêng mặt dán vào cơ thể mềm mại của La Nhất Mộ, bị hương mai trên người La Nhất Mộ chuốc say đến độ lâng lâng.
Nàng mím môi đỏ, len lén cười trong lòng La Nhất Mộ, tay trái cũng lặng lẽ ôm eo cô, chôn vào lồng ngực cô nhân lúc cô không chú ý mà sượt sượt.
"Em không sao, cũng không có bị thương, em vẫn ổn, Mộ Mộ chớ sợ, chớ sợ..." Giản Linh cảm nhận được sự hoảng sợ của La Nhất Mộ thông qua cơ thể run rẩy của cô, đau lòng an ủi cô, muốn cô bình tĩnh lại, "Mộ Mộ, em thật sự không sao, chị bảo vệ rất tốt, em không đau chút nào cả..."
La Nhất Mộ nhận được sự bảo đảm liên tục của Giản Linh mới cảm giác trái tim ngừng đập của mình lại bắt đầu nhảy lên.
Đáy mắt cô tối đen, con ngươi lóe ánh sáng nguy hiểm, mạnh mẽ cắn răng đứng lên, mặt lạnh đi tới chỗ thằng nhóc kia.
"Ha ha ha! Vui quá vui quá! Ha ha ha người què! Lêu lêu, bà già tàn phế, giỏi thì tới bắt tôi đi!" Thằng nhóc đạp xe lăn Giản Linh hoàn toàn không nhận ra mình suýt đã gây nên hoạ lớn, thấy hai người sợ trắng mặt, chỉ cảm giác mình vừa thực hiện thành công trò đùa tuyệt cú mèo nên vô cùng hưng phấn, hướng về phía Giản Linh vừa vỗ mông vừa nháy mắt, còn không ngừng chửi mắng ra vẻ trước hai người, mắng Giản Linh là phế vật vô dụng, người què.
La Nhất Mộ đi tới trước mặt tên nhóc, lạnh mặt, từ trên cao liếc xuống, ánh mắt lạnh lùng như khiến người ta rơi vào trong hầm băng.
Thằng bé đã hơi sợ sệt, run lập cập lùi hai bước, vẫn còn mạnh miệng, "Cô, cô muốn làm gì! Muốn đánh tôi hả? Ha, cha tôi nói tôi là con nít, dù tôi làm gì các người cũng không có tư cách đánh tôi, không thì sẽ đi tù đó có biết chưa? Cảnh sát bắt các người bây giờ!"
La Nhất Mộ không dông dài với nó, chỉ cúi người xách cổ áo của nó ném lên không trung rồi tàn nhẫn quật nó xuống đất, sau đó lại đi tới, đá hai cái đến khi nó co quắp trên đất mới dừng lại.
Mặt La Nhất Mộ vô cảm, đôi mắt thì lại hung hãn vô cùng, cô mím chặt môi, khí thế tàn bạo lộ rõ.
Cô tiến lên nhấc chân muốn đạp vào đầu thằng nhóc, với sức mạnh của La Nhất Mộ, một cú này hạ xuống nói không chừng thật sự sẽ có chuyện.
Giản Linh khẩn trương đến độ kêu to: "Mộ Mộ!"
Chân giơ lên của La Nhất Mộ dừng lại ở giữa không trung vì nghe thấy giọng nói của Giản Linh, sau đó lại tiếp tục giẫm xuống, Giản Linh sợ đến mức không còn cách nào, nhanh trí kêu thảm thiết: "A —— "
Vẻ mặt La Nhất Mộ trở nên nghiêm túc, thu chân lại rồi xoay người, ba chân bốn cẳng lo lắng nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Giản Linh, "Sao vậy? Có phải vừa nãy bị thương không?"
Giản Linh nhân cơ hội chộp lấy cổ tay La Nhất Mộ không cho cô chạy, "Em không sao." Nàng nói, "Mộ Mộ chị bình tĩnh lại, tuyệt đối đừng vì em mà làm chuyện điên rồ."
Đôi môi mỏng của La Nhất Mộ mím thành một đường nhỏ sắc bén, cô nhìn ánh mắt sốt ruột hoang mang của Giản Linh, tâm tình rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại, vẻ tàn bạo cũng không còn, dịu dàng nói: "Em yên tâm, tôi không làm gì cả."
Giản Linh cảm nhận được cánh tay căng chặt của cô dần dần thả lỏng, cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm La Nhất Mộ sợ hãi nói: "Mộ Mộ, vừa nãy chị doạ chết em rồi."
"Đừng sợ." La Nhất Mộ vuốt tóc của nàng nhẹ nhàng bảo, "Đừng sợ tôi."
"Em không sợ chị." Giản Linh tựa vào lòng cô lắc đầu, "Em chỉ sợ chị vì em mà làm chuyện điên rồ."
"Sẽ không." La Nhất Mộ vỗ về gáy của nàng, trầm giọng.
Tuy bé trai không phải chịu cái đạp cuối cùng mang tính trả thù của La Nhất Mộ, nhưng một cú quăng và hai cú đá trước đó đã làm nó đau đến mức cuộn tròn trên đất, khuôn mặt mập mạp trắng bệch vì đau đớn.
Nó ôm cái bụng béo, ngũ quan co lại trong một đống thịt mỡ, muốn khóc cũng không được.
Lúc này cha của nó mới đẩy xe mua sắm khoan thai đến muộn, thấy con trai của mình thống khổ ngã xuống đất, hắn hoảng hốt, bỏ xe mua sắm hoang mang chạy đến bên thằng bé muốn ôm nó lên, đáng tiếc tên nhóc kia thực sự là thừa dinh dưỡng, gã đàn ông dùng sức nhiều lần cũng không thành công nên thôi, hỏi con trai của hắn: "Con trai con làm sao vậy? Ai đánh con thành thế này?"
"Ai?" Gã ta thô bạo hướng về bốn phía gào thét, "Con ch* nào bắt nạt con trai của ông? Mau ló đầu ra đây cho ông!"
Người qua đường dồn dập lui về sau, sợ bị vạ lây, trong đó có một kẻ xem trò vui không sợ chuyện lớn chỉ chỉ La Nhất Mộ, cho thấy người đánh chính là cô.
"Lại là mày!" Tên kia gầm thét đứng dậy, nhanh chân đi về phía La Nhất Mộ, từng bước như muốn giẫm nát sàn nhà, "Con đàn bà này mày muốn chết hả?"
La Nhất Mộ nguy hiểm hé mắt, lạnh nhạt nói: "Ông là cha của nó?"
"Chính là tao đấy! Mày dám đánh con trai tao! Tao thấy hôm nay mày không lết qua được cái cửa này rồi!"
"Phụ huynh đến là được." La Nhất Mộ gật đầu.
"Mày có ý gì?..." Tên kia còn chưa dứt lời, La Nhất Mộ đã không nói gì mà nhấc chân đá thẳng vào phía dưới của hắn, tốc độ nhanh đến độ gã đàn ông hoàn toàn không kịp phản ứng.
Gương mặt dữ tợn của hắn nháy mắt trắng như tờ giấy, ôm phần dưới của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, hồi lâu không cách nào nhúc nhích.
La Nhất Mộ cũng không cho hắn cơ hội nhúc nhích, lại đạp một cước vào vai hắn, đạp ngã lăn quay, chân liên tiếp đá vào đầu hắn năm sáu lần, sự hung tàn trong mắt khiến người chung quanh cùng run lên.
Giờ khắc này cô lại như người điên, không có ai muốn sống mà lại tiến lên cản cô.
"Mộ Mộ! Mộ Mộ..." Giản Linh đẩy xe lăn về trước kéo La Nhất Mộ lại, ôm eo cô ngăn lại động tác của cô, "Được rồi được rồi, không sao, Mộ Mộ, em thật sự không sao, chị đừng nóng giận, yên tâm, em thật sự ổn mà, chị đừng làm chuyện mất bình tĩnh..." Giản Linh không biết tại sao mình căng thẳng đến mức thở dốc ồ ồ, nàng không ngừng động viên La Nhất Mộ, giờ phút này La Nhất Mộ thật sự như phát điên, không còn chút lý trí nào.
Giản Linh không dám thả cô ra một giây, chỉ sợ mình sơ ý buông tay, cô lại muốn làm việc ngốc.
Gặp phiền phức vì đôi cha con mất nết này, không đáng.
La Nhất Mộ ôm Giản Linh, Giản Linh ngẩng đầu, chỉ thấy mắt cô ngập tràn tơ máu đỏ tươi, không còn lý trí, người xem vừa sợ vừa đau lòng.
"Xin lỗi." La Nhất Mộ ôm Giản Linh nói.
Xin lỗi, không nên để em thấy mặt xấu xí này của tôi.
Làm giáo sư đại học lâu rồi, chính La Nhất Mộ cũng suýt quên đi bản chất của mình.
Giản Linh lắc đầu một cái, bởi vì tiếng xin lỗi của cô mà đỏ vành mắt.
Bảo vệ siêu thị thấy tình hình căng thẳng nên đã sớm báo cảnh sát, lúc này cảnh sát đến rồi, mang hai cha con cùng ngã trên mặt đất và cả Giản Linh La Nhất Mộ về đồn cảnh sát làm tường trình.
Giản Linh luống cuống nhìn La Nhất Mộ.
"Đừng lo lắng." La Nhất Mộ cho nàng một ánh mắt động viên, sau đó gọi cho Quan Tự, "A Tự, giúp một chuyện."
...
Khi La Nhất Mộ đẩy Giản Linh từ đồn cảnh sát ra thì đã là ba giờ chiều, cảnh sát lập báo cáo, lại trích xuất camera trong siêu thị vào thời điểm đó, cuối cùng theo thông lệ lấy tội gây rối trật tự an ninh phạt La Nhất Mộ và gã kia mỗi người hai trăm, tạm giam mười lăm ngày.
Có điều Quan Tự đã sớm nộp tiền bảo lãnh cho La Nhất Mộ, vì vậy chiều hôm đó cô đã ra khỏi đồn, mà hai cha con kia cũng được đưa đi bệnh viện chạy chữa.
"Con đàn bà khốn kiếp mày phải đền tiền thuốc thang cho tao! Còn có phí tổn thất tinh thần nữa." Gã đàn ông nằm trên giường bệnh, dù đã bị La Nhất Mộ chỉnh một lần nhưng vẫn cắn mãi không buông.
La Nhất Mộ cười lạnh: "Được, tôi đền."
Cô mời bác sĩ điều trị tốt nhất trong bệnh viện khám cho hắn, kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới, cuối cùng thấy được ở bụng của hắn có khối u, phải làm phẫu thuật, cùng ngày được đưa lên bàn mổ.
Kết quả bác sĩ không cẩn thận may luôn băng gạc trong bụng, thế là sau khi phẫu thuật chưa tới hai mươi bốn tiếng, tên kia lại bị kéo lên bàn mổ mổ thêm một lần, mở ra đóng lại, hầu như xóa nửa cái mạng của hắn.
Cơ quan của hắn cũng vì hắn vô cớ bỏ bê công việc mà sa thải hắn, một nhà ba người phút chốc mất đi nguồn kinh tế chính.
La Nhất Mộ căn cứ chủ nghĩa nhân đạo cứu viện, chi trả tiền thuốc thang của hắn, mỹ kỳ danh viết * làm từ thiện, thế là ngày hôm sau tin tức #giáo sư đại học Tân Lĩnh giúp đỡ gia đình khó khăn# lại trở thành đầu đề trên các kênh truyền thông và mặt báo, làm cho đại học Tân Lĩnh thu được một cơn mưa lời khen.
* mỹ kỳ danh viết: lấy danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó để che giấu mục đích thật sự.
Chỉ có gã đàn ông bản tính thô bạo hậu phẫu thuật nằm trên giường bệnh hơn một tháng, sau này về nhà cụp đuôi làm người, giáo dục con trai đàng hoàng, không dám hung hăng nữa.
Trải qua một lần xem như bị dạy dỗ, những kẻ quen thói hung hăng càn quấy rồi cũng sẽ gặp phải người không trêu nổi.
Lại nói về những việc trước đó.
Gặp biến cố như vậy, La Nhất Mộ và Giản Linh chưa mua xong đồ, cũng không còn tâm tư chúc mừng nữa.
Lúc La Nhất Mộ đẩy Giản Linh ra khỏi đồn cảnh sát, xe của Quan Tự đã ở cửa đồn chờ hai người.
Thấy hai người đi ra, Quan Tự thả cửa sổ xe cười nhạo, "Được đó giáo sư La, bản lĩnh không nhỏ, đánh nhau vô đồn luôn, tôi cho rằng mấy năm qua tính khí của cậu đã thu lại, tại sao hôm nay lại phát rồ nữa rồi?"
"Bớt nói nhảm, qua đây giúp." La Nhất Mộ lạnh giọng nói.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư · hộ thê cuồng ma · công nhất thế giới · La
(PS: Đừng judge tôi, tôi cho rằng phụ huynh mất nết và con cái mất nết phải chịu quả báo)
Tính cách nhân vật chỉ được mô tả trong truyện, không nên áp dụng ngoài truyện.
Bảo đảm truyện này chỉ có ngọt ngọt ngọt, không có ngược, tôi cảm thấy chị giáo sư giữ vợ vừa A (là A khí, tổng công á) vừa ngọt ~.