Nàng không định lừa, trái tim như bị thọc thủng, một trận hoảng hốt.
Dung Ly bị kéo lên, nửa người kề sát vào ngực Hoa Túc, trong l*иg ngực mềm mại ấm áp, nhưng không thể nói đùa được một câu.
Nàng đau đầu chóng mặt, suýt nữa không đứng vững, may mà Hoa Túc ôm chặt nàng.
Hoa Túc......!Thế mà lại biết.
Suy nghĩ của Dung Ly như trở thành hư không, tràn đầy trong đầu chỉ có một ý nghĩ này —— nàng ấy lại biết.
Vốn tưởng đã giấu thật tốt, nào ngờ căn bản không phải nàng giấu tốt, mà là Hoa Túc giả vờ rất giỏi.
Hoa Túc quả thật đang thử nàng, cùng nàng diễn trò, suốt chặng đường đều nói những lời không rõ ràng để ngáng chân nàng.
Nàng dựa gần vào thân thể Hoa Túc, nửa người đã lạnh căm căm, mạch suy nghĩ rối loạn tựa sợi tơ quấn vào một chỗ, ngẫm nghĩ lại cảm thấy theo lý phải thế, Hoa Túc chính là Họa Túy, nàng dùng Họa Túy vẽ thứ gì, sao Hoa Túc có thể không biết?
Nhưng bị lạnh lùng trừng mắt nhìn, nàng không khỏi cảm thấy tủi thân, nàng không phải muốn giấu, cũng chẳng phải muốn diễn trò, nàng chỉ là định tìm cách để Hoa Túc biết Động Hành Quân thật sự chưa làm chuyện xấu.
Hoa Túc chợt hỏi: "Đứng vững vàng?"
Dung Ly nhẹ gật đầu một cái.
Vừa mới gật đầu xong, cánh tay ôm trên người bỗng buông ra, nàng không có chỗ nào dựa vào, chóng mặt nghiêng người qua, bộ dáng như muốn té ngã.
Dung Ly cắn môi dưới, mí mắt run rẩy ngước lên, lại thấy Hoa Túc đã dời mắt nhìn qua phía khác, không hề nhìn nàng.
"Ta......!Không phải cố ý."
"Nàng đương nhiên không phải cố ý, nàng là ai, đã làm cái gì, chính nàng không phải rất rõ ràng sao." Hoa Túc lạnh giọng: "Nàng nói có phải không?"
Một lời nói toạc ra, không hề vô lý.
Dung Ly lại lắc đầu, biên độ rất nhỏ, đứng vững tại chỗ đã vô cùng lao lực, càng miễn bàn mở miệng nói chuyện.
Hoa Túc ngồi xuống, "Không đứng được thì ngồi, không ngồi được thì nằm, còn muốn ta đỡ nàng hay sao?"
Dung Ly chầm chậm dịch bước chân ngồi xuống bên cạnh, gần như muốn nằm gục lên bàn, "Ta đã vẽ con rối, còn sai nó đi gặp Xích Huyết Hồng Long, nhưng ta vẫn chưa làm việc gì bất lợi đối với nàng."
Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, "Nói miệng không bằng chứng."
Dung Ly sốt ruột, chẳng lẽ còn bắt nàng gọi Xích Huyết Hồng Long tới giằng co hay sao, nhưng ai biết quỷ này có thể vung tay một cái liền lấy đầu của Xích Huyết Hồng Long hay không đâu?
Nàng nhẹ hít một hơi khí lạnh, chậm rãi nói: "Ta muốn nàng đưa cho ta Đồng Chu Linh, đó là vì để đặt trên người con rối, xem Xích Huyết Hồng Long nói gì với nó, nếu không, ta trả chiếc chuông này lại cho nàng."
"Cho nàng thì là của nàng, ta lấy nó về có tác dụng gì." Hoa Túc liếc nàng.
Nửa người Dung Ly nằm trên bàn hơi run rẩy, làm chén máu ở trên bàn cũng rung chuyển theo.
Dưới ánh nến ảm đạm, trên lớp mực máu mơ hồ phản chiếu một bóng dáng lắc lư rất nhẹ.
Hoa Túc thấy nàng không nói tiếng nào, lúc này mới bủn xỉn xoay chuyển con ngươi, "Chính miệng nàng nói cho ta nghe, nàng có quan hệ gì với Xích Huyết Hồng Long kia."
Dung Ly hé mở cánh môi đang mím chặt, đôi mi mấp máy trông thật đáng thương, "Ta hiện tại chưa muốn nói."
Ánh mắt Hoa Túc lộ ra giận dữ, "Nàng không sợ ta tức giận."
"Sợ." Dung Ly nắm chặt mười ngón tay, "Nhưng ta càng sợ ta nói ra, nàng sẽ không quan tâm đến ta nữa."
"Nàng chỉ sợ ta không quan tâm nàng, mà lại không sợ ta gϊếŧ nàng?" Hoa Túc lạnh giọng.
Dung Ly nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, "Gϊếŧ ta cũng được, ta ấm ức cũng đành chịu, ta không thẹn với lương tâm."
Hoa Túc làm như muốn đập bàn, nhưng tay mới vừa nâng lên liền dừng lại, nàng ấy nhìn người nằm trên bàn suy yếu đến mức mở mắt cũng khó, hơi thở đều nghẹn ở trong họng, sau một lúc lâu mới dời tay gõ nhẹ lên bàn một chút, còn lạnh lùng hừ một tiếng, coi như trút giận.
Dung Ly vùi đầu vào khuỷu tay, cố hết sức mở to hai mắt, đuôi mắt ửng đỏ một mảng, "Việc ta biết không nhiều lắm, chỉ mơ hồ biết được mối quan hệ với Hồng Long Ngư, việc khác còn chưa rõ ràng, nàng không cần tức giận."
Hoa Túc vốn muốn nổi nóng, nhưng vừa thấy bộ dáng này của nàng thì không thể phun ra một lời nào, giống bị mắc kẹt xương cá trong yết hầu.
Nàng ấy nói: "Nàng không nói thì thôi."
Dung Ly cảm thấy quỷ này chắc hẳn đã đoán được, thật cẩn thận nhìn, mệt mỏi nói: "Nàng rõ ràng đã biết."
Hoa Túc im lặng.
Dung Ly vẫn cố chấp muốn giấu, cực kỳ sợ Hoa Túc xoay lưng bỏ đi, nếu đi rồi, có phải sẽ không trở về nữa hay không?
Với Hoa Túc mà nói, chân tướng chỉ như cách một tờ giấy mỏng, nàng vẫn còn muốn đỡ lấy tờ giấy này, lừa mình dối người cũng tốt.
Ánh mắt Hoa Túc tối sầm, trong mắt chứa đựng lửa giận ngập trời, nàng càng trầm mặc, lửa giận của Hoa Túc càng cháy to hơn.
"Nàng đừng tức giận." Dung Ly nhỏ giọng.
Hoa Túc suýt nữa giận đến bật cười, "Nàng trêu đùa ta như vậy đến tột cùng là có ý đồ gì, bởi vì nàng chỉ là người phàm, sợ bị ta lấy mạng? Nàng như thế này có khác gì U Minh Tôn."
Nhớ đến những gì Kiêu Linh Mặc phải chịu đựng, Dung Ly hận không thể cách xa U Minh Tôn, vội vàng nói: "Ta không phải hắn!"
"Ta biết nàng không phải hắn." Giọng điệu Hoa Túc đông cứng: "Vậy nàng nói xem nàng là ai."
Cả người Dung Ly run lên, tờ giấy mỏng kia sắp không đỡ được nữa.
"Nói." Hoa Túc bảo.
Dung Ly đau đầu vô cùng, giọng nói run rẩy không kìm được khóc nức nở, nàng thật sự không muốn Hoa Túc hận nàng ghét nàng, nhẹ nhàng hít thở: "Rõ ràng nàng đã biết, lại còn muốn hỏi ta." Tiếng nói vừa dứt, hai người đều im lặng.
Hoa Túc hơi khép mắt lại, lửa giận trong mắt rút lui, trở nên lạnh nhạt xa cách.
Dung Ly ôm đầu, "Có phải nàng đoán được rồi không? Nàng đã biết còn muốn ta nói."
Hoa Túc kéo tay ôm đầu của nàng ra, muốn xoa đầu nàng nhưng bàn tay nâng lên lại ngừng.
Dung Ly giương mắt nhìn nàng ấy, đuôi mắt đỏ bừng.
Hoa Túc đột nhiên thu tay về, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ta không muốn là nàng."
Cổ họng Dung Ly nghẹn lại.
Dưới lầu có người say rượu nói chuyện đi ngang qua, lải nhải không ngừng.
"Là ta." Dung Ly nhắm mắt, thân thể run rẩy, hơi nghiêng đầu qua, yếu đuối ngoan ngoãn, như muốn dâng tính mạng lên.
Nhưng đau đớn chưa giáng xuống.
Đợi thật lâu, nàng chờ đến một câu hỏi của Hoa Túc, "Vậy nàng có biết vì sao lại thành người phàm, vì sao cá tiên tìm nàng?"
Hoa Túc quả thực đã sớm đoán được, lãnh đạm khác thường.
Dung Ly mở mắt ra gật đầu, sau đó lại khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Đầu thai hẳn là vì để xóa bỏ nghiệp chướng trên người, cũng là vì tìm lại thất tình lục dục để trở lại con đường tu tiên, cái khác thì ta chưa hiểu được."
Hoa Túc trầm mặc thật lâu, bình tĩnh nhìn nàng, dò xét giống lúc mới vừa gặp nhau, dường như muốn nhìn thấu nỗi lòng của nàng.
Dung Ly vốn còn né tránh, sau đó dứt khoát đón nhận ánh mắt của nàng ấy.
Sắc mặt Hoa Túc không vui.
Dung Ly vùi đầu vào trong khuỷu tay, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Sắc mặt Hoa Túc thật lạnh, "Nếu thật sự là nàng, vậy nàng không quá giống lời đồn."
Dung Ly chầm chậm nói, cảm giác mất tự nhiên, "Trong lời đồn là bộ dáng gì, mặt lạnh vô tình, nói một không hai sao."
Hoa Túc không trả lời, vừa không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Dung Ly nhỏ giọng: "Nếu nàng biết ta vẽ rối, nhất định cũng biết ta mượn quỷ khí từ Họa Túy để mở Đồng Chu Linh, ta thật sự chỉ là người phàm, nàng......!Cần gì phải đề phòng ta."
"Nếu ta không đề phòng nàng, có lẽ sau lưng bị chém một đao cũng chẳng biết." Hoa Túc lãnh đạm.
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Vậy cũng xem ta có sức nắm đao hay không."
Hoa Túc dời ánh mắt, "Ta không muốn cãi với nàng về điều này."
Dung Ly dứt khoát duỗi một bàn tay ra, đẩy chén mực máu về phía Hoa Túc, lát sau lại đem Họa Túy ra, đặt bên cạnh chén.
Hoa Túc khó hiểu, hơi nhướng mày lên.
Thấy Dung Ly chống bàn đứng dậy, "Nếu nàng muốn đề phòng ta, vậy ta đặt Họa Túy ở nơi này, không có quỷ lực của Họa Túy, ta có khác gì người bình thường đâu, nàng cứ yên tâm dùng chén mực máu này đi, mực máu trân quý, nhanh chóng sử dụng, đừng để bị người khác cướp đi."
Hoa Túc ngước mắt lên, thấy Dung Ly lảo đảo quay lưng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới mép giường.
Dung Ly im lặng khom lưng cởi giày vớ, nằm vào trong chăn, nghiêng người nhắm hai mắt lại.
Hoa Túc rũ mắt nhìn cây bút trên bàn, thật lâu vẫn chưa duỗi tay.
Đầu của Dung Ly đột nhiên nhói lên từng cơn, thật sự như bị đánh vào một gậy, cơn đau đến tận linh hồn vào thời khắc này ắt hẳn có liên quan đến lão cá kia.
"Lúc trước ta lấy mắt đầm đi, nhất định là bất đồng với cá tiên, người liên thủ với U Minh Tôn cùng Thận Độ chính là bọn họ, tuyệt đối không phải ta."
"Cái gì nàng cũng không nhớ rõ, mà lại chắc chắn như vậy." Hoa Túc cười lạnh.
Dung Ly mở mắt ra, trên trán đổ đầy mồ hôi, đau chính là đầu, mệt chính là thân, trái tim lại như bị dao cắt một vòng.
Nhức nhối.
Tại sao quỷ này không thể tin nàng nhiều hơn.
Trước kia nàng rên một tiếng, Hoa Túc sẽ lập tức bắn quỷ khí ra giúp nàng đuổi cơn mệt mỏi đi, hiện giờ thật sự không quan tâm, thậm chí không thèm nhìn một cái, cũng chẳng hề hỏi han.
Dung Ly nắm chặt góc chăn, dứt khoát nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nhưng không ngủ được.
Trong bóng đêm, tiếng chén động đậy trên bàn đặc biệt rõ ràng.
Hoa Túc kéo cái chén dến gần, cổ tay vừa xoay, cây bút đen như mực liền bị quỷ khí nâng lên.
Họa Túy lơ lửng giữa không trung, quay tròn không cần gió thổi.
Mực máu trong chén dâng lên như rồng hút nước, nhuộm đầu lông bút của Họa Túy thành màu đỏ sẫm đen.
Họa Túy đang ăn mực máu trong chén, có lẽ là chảy vào trong lõi mực.
Mực máu trong chén dần dần vơi đi, rất nhanh chỉ còn lại một nửa.
Hoa Túc chậm rãi cong ngón tay, nhìn chằm chằm vào Họa Túy đang bay giữa không trung, toàn thân Họa Túy phát ra ánh sáng đen tối, giống như có một chiếc đèn l*иg đỏ chiếu sáng ở bên cạnh.
Sắc mặt nhợt nhạt của nàng ấy bỗng dưng ửng hồng lên, gò má như được thoa phấn, ngay cả sắc môi cũng trông đậm hơn một chút, đôi mắt phượng giảm đi vài phần lạnh lẽo, hết sức thoả mãn.
Dung Ly nghe thấy tiếng nước, trong lòng biết rõ đó không phải là nước, hẳn là mực máu trong chén.
Hoa Túc ghét nước, nếu muốn tu bổ linh tương, sao có thể cho nước ào ạt chảy bên tai mình được.
Ánh sáng của Họa Túy càng sáng thêm, ngòi bút ướŧ áŧ như mới vừa được chấm đầy mực.
Mực máu trong chén chỉ còn dư một ngụm, trên vách chén dính đỏ là dấu vết của mực máu để lại.
Ngón tay của Hoa Túc dừng lại, Họa Túy đang bay giữa không trung cạch một tiếng rơi xuống bàn.
Nghe thấy tiếng lạch cạch, Dung Ly vội vàng ngồi dậy quay đầu nhìn, sợ Họa Túy sẽ bị rơi vỡ đứt đoạn, lại thấy Hoa Túc nâng chén lên, chậm rãi uống một ngụm.
Cánh môi Hoa Túc đỏ tươi, không biết có phải do ánh nên chiếu vào hay không mà gương mặt tựa hoa đào.
Nhưng ánh mắt nàng ấy vẫn lạnh lùng, rất là xa cách, đẹp đến mức không giống quỷ tới từ âm phủ, ngược lại cực giống tiên nữ trên bầu trời.
Dung Ly ngẩn ngơ, nhìn đến khi hai mắt chua xót mới chớp chớp mắt, chỉ chốc lát, thế nhưng nhìn thấy thần chú trên xiêm y của Hoa Túc chậm rãi biến mất.
Thần chú kia là dùng chỉ bạc thêu chằng chịt rậm rạp, đan xen ngang dọc, hiện tại chỉ bạc từ từ ẩn đi, hình dáng của thần chú cũng không còn thấy rõ.
Thần chú dùng để che chở linh tương, bây giờ thân hồn đã hợp nhất, không cần thần chú này nữa.
Sau khi thần chú biến mất hoàn toàn, trên xiêm y đơn giản đột nhiên xuất hiện những cây trúc màu bạc, từng cây dần mọc lên, hiện ra ở trên cổ tay áo cùng góc váy.
Hoa Túc phất vạt áo một cái, đặt chén ngói xuống, dùng ngón trỏ lau qua cánh môi.
Trong lòng Dung Ly như có nai con chạy loạn, cảm thấy một mùi hương lành lạnh bay về phía nàng, nhất thời làm nàng quên mất cơn đau trong đầu.
Nàng đã là chủ bút, vốn không phải cảm nhận uy áp ngập tràn, nhưng ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương kia, trên vai như bị núi Thái Sơn đè xuống, thân thể trở nên nặng nề, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Tâm can giống bị xé rách một góc, dường như......!Kết ước của nàng và Họa Túy lúc trước sắp bị chặt đứt.
Đừng đứt.
Nàng chợt nảy lên một ý nghĩ, nếu đứt rồi, chẳng phải Hoa Túc thật sự sẽ rời đi sao?
Bỗng nhiên, nàng không còn sợ Hoa Túc gϊếŧ nàng, ngược lại sợ Hoa Túc bỏ đi không một lời.
Nhưng thật may, sự xé rách đột ngột ngừng lại, kết ước vẫn chưa đứt.
Dung Ly giơ tay ôm ngực, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói ra hai chữ, "Chúc mừng."
Hoa Túc lạnh lùng liếc nhìn, cầm Họa Túy lên ngay trước mặt nàng, cất vào cổ tay áo của mình.
Dung Ly ngơ ngác nhìn nàng ấy, trong lòng thật chua xót, tựa hồ......!Có chút hối hận, có lẽ lúc trước không nên giấu, nói thẳng ra là được rồi.
Nàng chợt ho khan, vừa vội vừa nhẹ, sức lực để ho cũng không còn.
Hoa Túc lạnh giọng: "Còn chưa ngủ, muốn ngày mai ngủ đến mặt trời lên cao hay sao."
Dung Ly đột nhiên mê man, sau đó cảm thấy đau đầu vội vàng nằm xuống, ngủ thật bất an, bên ngoài có một chút động tĩnh gì, nàng sẽ lập tức mở mắt.
Sáng sớm hôm sau, trời lại đổ mưa, trên mái ngói vang tí tách như tiếng pháo trúc, một vài khách trọ bị nhốt lại khách điếm, chưa thể đi được.
Trời mưa rất to, ngay khi mưa rơi, Dung Ly liền tỉnh, đau đầu chống giường ngồi dậy, hoảng loạn nhìn qua bên cạnh bàn, thấy quỷ kia còn ngồi ở đó, lúc này mới hơi an tâm được chút, lúng ta lúng túng nói: "Ta cho rằng nàng sẽ bỏ đi."
"Kết ước của Họa Túy với nàng vẫn chưa đứt." Hoa Túc ngước mắt.
Dung Ly vốn muốn hỏi, vậy nàng không gϊếŧ ta?
Nhưng lời này nghẹn trong cổ họng, nàng bỗng dưng nghĩ đến, dường như nàng thật sự là một người vô tâm vô tình, rồi lại cảm thấy buồn rầu.
Sau khi vãng sanh đầu thai làm người, thất tình lục dục đều quay trở về, nhưng còn nhịn không được đưa mình theo hướng vô tâm vô tình, có lẽ vì tu Vô tình pháp quá lâu, không hiểu cách làm người thế nào.
Nàng ấp úng hỏi: "Vậy nàng còn muốn đưa ta theo sao."
"Không đưa nàng theo thì sao ta không chặt đứt kết ước?" Hoa Túc hừ lạnh, "Linh tương của ta đã được tu bổ hoàn toàn, muốn cắt kết ước thì cắt, trước kia gϊếŧ U Minh Tôn chính là như vậy, thế nào, nàng cũng muốn nếm thử mùi vị này?"
Dung Ly đương nhiên không muốn, đứng dậy mang giày vớ vào, súc miệng rửa mặt, cảm thấy trên người hình như thiếu cái gì.
Nhớ lại, là thiếu một cây bút.
Còn thiếu ánh mắt của Hoa Túc nhìn nàng, đáy lòng vắng vẻ, đầu mùa xuân lại có chút lạnh lẽo.
Mưa rơi vô cùng lớn, nhưng không nghe thấy tiếng sấm, nước mưa văng vào song cửa sổ, như muốn xốc khách điếm này lên.
Trong mơ hồ, dường như nghe thấy một tiếng ngâm nga.
Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy dựng, lặng lẽ liếc nhìn đại quỷ đang ngồi ngay ngắn kia, thấy quỷ này vẫn thờ ơ.
Tiếng ngâm nga này chỉ có mình nàng nghe thấy, hẳn là vì kết ước của nàng với Xích Huyết Hồng Long.
Tiếng ngâm nga nghe gần bên tai, so với lần trước không khác biệt mấy, không nghĩ tới, Xích Huyết Hồng Long chẳng nghe mệnh lệnh của nàng, thế mà tự ý quay lại.
Không biết vì sao Xích Huyết Hồng Long đến đây, nhưng nhất định có liên quan đến cơn mưa này, hay là cá tiên của Động Minh Đàm tới?
Quả nhiên, nàng nghe thấy âm thanh cá vẫy đuôi, như cái đuôi lướt trên mái ngói.
Dung Ly nhíu mày, mở cửa sổ ra thoáng nhìn, thấy gần hết phố xá đều bị ngập, nước đã dâng đến mắt cá chân.
Lạch cạch.
Có thứ gì vung đuôi.
Cơn mưa này thật khác với giấc mộng cùng cảnh đẹp trong tranh mà nàng chứng kiến, có lẽ bởi vì mắt đầm bị lấy mất, nước để cá tiên có thể điều khiển ít đi rất nhiều, có mưa đã là hết sức cố gắng.
Ngoài cửa sổ đen kịt, rõ ràng bây giờ là ban ngày, nhưng bị mây đen bao phủ giống như quay lại đêm qua.
Dung Ly vội vã khép cửa sổ lại, tiếng ngâm nga bên tai ấm áp chậm rãi, đầu óc nàng choáng váng không dứt, xoay người trông thấy Hoa Túc vẫn ngồi yên bất động, nàng muốn nói lại thôi, muốn giữ Hoa Túc nhưng không tìm được lý do.
Hoa Túc chờ nàng mở miệng, ngọn lửa đang cháy dưới đáy lòng rất lớn, nhưng dường như chỉ cần nha đầu này nhẹ nhàng nói một câu, nàng ấy sẽ không tức giận nữa.
Đợi thật lâu vẫn chưa nghe được lời nào của Dung Ly, nàng ấy quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn, "Nàng còn muốn chơi trò bí hiểm gì với ta?"
Dung Ly hé môi, "Ta không có bí hiểm."
Hoa Túc nghiến răng nghiến lợi, "Vậy nàng đang mưu tính cái gì."
Trái tim Dung Ly nhói lên, không ngờ mình ở trong lòng quỷ này lại xảo trá như vậy, đôi mắt ửng đỏ, "Ta không có."
Hoa Túc lạnh lùng nhìn nàng.
Dung Ly ăn ngay nói thật: "Ta lại nghe thấy âm thanh của Xích Huyết Hồng Long, nhất định nàng ấy vì ta mà đến, rõ ràng ta đã bảo nàng ấy không cần quay lại, lần này nàng ấy trở về có thể là vì cá tiên muốn tới tìm ta."
Nàng tạm ngừng, tim đập dồn dập, trong lòng còn giữ một chút mong đợi, "Ta biết linh tương của nàng đã tu bổ hoàn toàn, phải về Thương Minh Thành tìm Thận Độ tính sổ, nàng không cần quản ta, cứ trở về là được, dù sao kết ước của ta với Họa Túy vẫn còn, ta là một người phàm cũng không thể trốn đến chỗ nào, nàng lo gì không tìm thấy ta."
Hoa Túc đứng lên, lông mày thon dài nhíu chặt, dường như tất cả ấm ức đều ẩn giấu giữa mày.
Ánh mắt nàng ấy nặng nề, hệt như mưa gió sắp tới, mỗi một bước đến gần, trái tim Dung Ly sẽ nhảy lên cao một phân.
Nàng ấy lạnh lùng nói: "Rõ ràng nàng không muốn đi cùng đám cá tiên kia, nhưng vẫn không chịu cúi đầu nhận lỗi?"
Dung Ly cảm thấy oan ức, nếu quỷ này không lạnh mặt, làm sao nàng không dám nhận lỗi, có lẽ nhận lỗi cũng vô ích, còn không bằng tự mình đi, nếu đi đường bị ngã đau, hẳn là quỷ này sẽ quay đầu lại.
Chóp mũi nàng chua xót, sau một lúc lâu vẫn chưa biết nên nhận lỗi thế nào cho thỏa đáng.
"Thôi." Hoa Túc nói.
Dung Ly ngơ ngác, sao lại thôi?
Nàng rầu rĩ cả buổi, miễn cưỡng nói một câu: "Ta sai rồi."
Hoa Túc bỗng nghiêng người, nhìn chằm chằm nàng một lúc mới đến gần.
Dung Ly cúi đầu không nói tiếng nào.
Áo đen của Hoa Túc kéo dài phết đất, năm ngón tay lạnh lẽo nâng cằm nàng lên, lần đầu tiên chủ động như vậy, hôn lên giọt nước mắt trên lông mi nàng.
Đôi môi mềm mại đè lên mí mắt.
Lông mi Dung Ly run rẩy, toàn bộ ấm ức trào dâng, "Nàng hận Động Hành Quân đến mức đó, ta đâu dám nhận, ta không muốn nàng hận ta."
Hoa Túc lau nước mắt nơi đuôi mắt nàng, lại không dám quá dùng sức, e sợ làm vỡ nát nữ tử như hoa đăng bằng ngọc lưu ly này.
"Ta đã biết nàng có chuyện giấu ta, nếu ta hận, thì sao không ra tay nhân lúc còn sớm?"
Dung Ly nghiêng người muốn ngậm lấy đôi môi Hoa Túc, ai ngờ vừa rồi Hoa Túc còn rất lớn mật, lúc này lại buông lỏng cằm nàng hơi ngửa ra sau.
Nàng đuổi theo là dê vào miệng cọp.
Quỷ này mới đầu còn lảng tránh, đến khi ăn vào trong miệng lại hận không thể ăn cả da lẫn xương, quấn lấy đầu lưỡi, nuốt hơi thở nhẹ, bàn tay như ngọc bích ôm lấy eo nàng, tựa muốn xoa nắn nghiền nát.
Búi tóc tản ra, vạt áo nới lỏng, tiếng than khẽ trong cổ họng.
Mưa rơi vội vàng, nàng cũng giống như bị sóng triều bao phủ, từng tiếng thở dốc còn chưa kịp nuốt xuống lại bị hút đi, xiêm y đã mặt tốt bị xoa đến xộc xệch, đai lưng lỏng lẽo chùng xuống.
Đêm qua nàng không thể ngủ ngon, trong lòng tràn ngập ánh mắt lạnh lùng của Hoa Túc, hiện tại được hôn khiến cả người ấm áp dễ chịu, mí mắt run rẩy liên tục, dường như không thể mở ra.
Hoa Túc ôm nàng hướng đến mép giường, ngay khi nàng bị đẩy lên chăn gấm, nàng như chợt bừng tỉnh, đột nhiên ôm lấy cánh tay Hoa Túc.
"Hết mưa rồi đi." Hoa Túc nói.
Dung Ly vẫn không chịu buông tay, "Không phải gạt ta?"
"Không phải." Hoa Túc muốn rút tay ra.
Dung Ly vẫn ôm thật chặt, đôi mắt mênh mông sương mù, đầu lưỡi co lại liếʍ đi vệt nước trên khóe môi.
Hoa Túc thoáng sửng sốt, bỗng rút tay ra, lấy cây bút trong cổ tay áo ném tới bên gối Dung Ly, "Ôm cây bút này ngủ, ta đi xem đám cá tiên đang giở trò xấu gì."
Dung Ly liếc nhìn cây bút nằm bên gối, nhân lúc bàn tay Hoa Túc chưa rời xa, vội vàng móc lấy ngón út của nàng ấy.
Hoa Túc khựng lại, quay đầu nhìn nàng.
Dung Ly chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Nàng không cần giận."
Hoa Túc không cười, nhưng nhìn cũng không tức giận, "Ta không giận."
Dung Ly còn nắm ngón út của nàng ấy, "Ta muốn vẽ một con rối, đi gặp Xích Huyết Hồng Long, việc năm đó có chút kỳ quặc."
"Được." Hoa Túc rất là hào phóng khẽ gật đầu.
Nàng ấy vừa dứt lời liền hóa thành sương đen dọc theo bệ cửa sổ chui ra ngoài, một quỷ sợ nước, bây giờ lại lao vào màn mưa.
Dung Ly nằm yên bất động, giơ tay sờ sờ môi mình, vừa rồi hôn quá nóng nảy, nàng cắn lưỡi Hoa Túc, Hoa Túc cũng cắn môi nàng.
Tiếng ngâm nga bên tai vẫn còn, nhưng Hồng Long Ngư lại không tới gặp nàng, chắc bởi vì tu vi của Hoa Túc đã khôi phục, nên uy áp càng khiến nó kiêng dè.
Qua một hồi, nàng mới từ từ ngồi dậy, chưa vội sửa sang xiêm y bị xoa loạn, ngược lại muốn để dấu vết này ở trên người lâu hơn một chút.
Nàng cầm Họa Túy, chỉ một ý nghĩ, ngòi bút liền chảy mực ra.
Trước tiên vẽ hình dáng, rồi chậm rãi vẽ mắt mũi miệng, sau đó đến từng sợi tóc, ít ỏi vài nét bút đã phác họa ra một người—— chính là nàng..