Hoa Túc di chuyển bàn tay để sau vai Dung Ly, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cái gáy nhỏ gầy.
Mu bàn tay nàng ấy dính máu, ngay cả đầu ngón tay cũng bị nhuộm đỏ tươi, như mới vừa chạm vào phấn.
Dung Ly bị đông lạnh, giật mình một cái co rụt vai lại.
Đối với quỷ quái, lấy tánh mạng người sắp chết như nàng, có thể nói là không cần tốn nhiều sức.
Dung Ly cứng đờ cả người, hơi thở bỗng dưng dồn dập hơn, rõ ràng hai ngón tay kia chỉ nhè nhẹ ấn lên gáy nàng, còn chưa dùng sức, nàng lại giống như bị bóp chặt cổ, gương mặt ửng hồng.
Hoa Túc buông tay, nắm lấy mảnh vải đen rách nát khoác ở trên người lên, thong thả ung dung lau ngón tay dính máu, "Đổi lại là quỷ khác, cũng có thể dễ dàng lấy mạng ngươi như vậy."
"Ta có bút trúc." Dung Ly ho nhẹ vài tiếng.
Hoa Túc liếc nàng, "Một người phàm, tuổi thọ cả đời nhiều nhất không quá trăm tuổi, ngươi có biết ta sống bao lâu không."
Đôi mắt rũ xuống của Dung Ly hơi run lên, ăn ngay nói thật: "Không biết."
Hoa Túc lau sạch ngón tay, lại chậm rãi lau khe hở ngón tay, nhàn nhạt nói: "Khi hoàng đế Huyền Vĩ lên ngôi, ta từng ở thế gian nhìn thấy thiên hạ được đại xá."
Hoàng đế Huyền Vĩ......
Kia là 300 năm trước, một vị thống nhất Cửu Châu, sự tích được người đời tán dương, hiện giờ trong trà lâu quán rượu, vẫn thường kể chuyện đề cập đến công lao vĩ đại của hắn năm đó, ngay cả những đứa trẻ tóc trái đào cũng biết được tên họ.
Nói như thế, Hoa Túc còn sống lâu hơn hoàng đế Huyền Vĩ?
Dung Ly ngẫm nghĩ lại cảm thấy kỳ lạ, một con quỷ, dùng chữ "Sống" này có vẻ không thích hợp lắm.
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, bàn tay giấu dưới lớp lông chồn bỗng căng thẳng, nắm bút trúc chặt hơn, mơ hồ cảm thấy lời nói của quỷ này mang hàm ý khác, sau khi hiểu ý, nàng kiềm chế chấn động dưới đáy lòng, nhẹ giọng hỏi: "Hay ngươi sinh ra......!Đã là quỷ?"
Hoa Túc không đáp, thấy vết máu trên khe hở ngón tay không thể lau sạch, đôi môi đỏ thẫm hé mở, thổi ra một ngụm âm khí.
Âm khí chuyện động, lau sạch vết máu dính trên ngón tay nàng ấy.
Nàng ấy nhìn qua Dung Ly, "Một người phàm bình thường nếu dùng tâm tư này để phỏng đoán ta, ta nhất định sẽ nói hắn không biết tự lượng sức mình."
"Ta thì sao." Lòng bàn tay Dung Ly chảy mồ hôi, tay cầm bút hơi nhúc nhích.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Hiện tại ngươi đã có cây bút này, sao còn là người bình thường." Nàng ấy cách lớp lông chồn mềm mại trên cổ tay áo của Dung Ly, vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Dung Ly suýt nữa không cầm bút nổi, tay cầm đèn cũng mềm nhũn, ánh sáng chiếu trên mặt đất thoáng rung lên.
"Ngươi mới vừa đi chỗ nào?" Hoa Túc lại hỏi.
Dung Ly tự biết không giấu được, đôi mắt xoay chuyển, lúc này mới nói: "Đi Trúc viện."
"Đi xem quỷ phụ kia." Hoa Túc một câu nói toạc ra.
Dung Ly gật đầu, âm thầm liếc nhìn xung quanh mình, thấy chung quanh không người, mới tiếp tục đi về Lan viện.
Nơi xa trong Lan viện vang lên một tiếng kẽo kẹt mở cửa, không biết là ai ra khỏi phòng.
Dung Ly dừng bước chân, nhỏ giọng nói: "Nàng là nhị nương của ta, ta không biết nàng bị ai hại chết, ta muốn báo thù thay nàng."
"Báo thù?" Hoa Túc khẽ cười nhạt, dường như nghe được chuyện gì buồn cười, "Ngươi còn bị nhốt trong Dung phủ này, bản thân khó giữ nổi, còn muốn báo thù thay nàng."
Dung Ly mím môi im lặng, bên tai là tiếng bước chân dồn dập trong viện truyền ra.
Hoa Túc nhìn hướng cửa viện, "Nhị nương của ngươi sau khi chết oán niệm không tiêu tan, bây giờ đã thành lệ quỷ, nếu ta chưa nhìn lầm, nàng hẳn là bị người khác trói trong viện đó, còn bị yểm thuật nuôi quỷ, thời gian dần trôi đi, nàng nhất định sẽ không còn nhớ được ngươi, chỉ nghe theo người điều khiển nàng."
Dung Ly sợ hãi, lời này có vài phần liên quan với những gì nhị nương nói cho nàng nghe.
Nàng kinh ngạc ngước mắt, "Là ai yểm thuật?"
"Ta không biết." Hoa Túc thờ ơ.
Thân thể Dung Ly nhẹ lung lay, mặt hơi nóng lên, đầu cũng có chút nặng nề.
Nàng giơ tay đỡ thái dương, nhớ tới lúc nãy ở Trúc viện, nhị nương kể lại chuyện xưa, không biết Mông Nguyên lấy bản lĩnh này từ đâu ra.
Ở chung lâu như vậy, nàng hiển nhiên biết Mông Nguyên không có bản lĩnh này, sau lưng Mông Nguyên chắc chắn còn có người khác.
"Tỳ nữ của ngươi đến." Hoa Túc nói.
Tiểu Phù vội vã chạy đến, vừa ngẩng đầu liền thấy cô nương nhà mình, khuôn mặt lo lắng nói: "Cô nương, hơn nửa đêm, sao tự dưng người lại chạy ra ngoài, ban đêm lạnh biết bao nhiêu."
Dung Ly cầm đèn đứng không nhúc nhích, nghe thấy tiếng nói của Tiểu Phù mới cứng cổ xoay đầu lại, như ở trong mộng mới tỉnh lảo đảo một cái, may mà Tiểu Phù đỡ lấy, nếu không nàng phải ngã xuống rồi.
Tiểu Phù lo sợ nhìn chung quanh một vòng, thấy cô nương nhà mình vừa rồi mất hồn mất vía, không khỏi nói: "Cô nương bị yểm? Hay là......!Bị mộng du?"
Nhưng trong trí nhớ, cô nương nhà mình chưa bao giờ bị mộng du.
Dung Ly tựa như linh hồn trở về thể xác, giơ tay xoa giữa mày, có vẻ kinh hoảng hít ngược một hơi khí lạnh, "Sao ta lại ở đây?"
Hoa Túc đứng bên cạnh, đôi mắt hẹp dài cong cong, nét mặt lạnh lùng xa cách, "Nếu ở trên sân khấu kịch, ngươi nhất định là người được tặng hoa quả nhiều nhất."
Hàm ý, bản lĩnh làm bộ làm tịch này, người bình thường học không được.
Tiểu Phù bị dọa suýt nữa khóc lên, ôm chặt lấy cánh tay của cô nương, "Cô nương chúng ta về phòng đi, hơn nửa đêm rồi, sao lạ lùng như vậy, ta cũng không biết sao lại ngủ rồi, tỉnh dậy không nhìn thấy cô nương, trái tim sắp nhảy ra cổ họng."
Dung Ly cúi đầu nhìn chiếc đèn trong tay, hơi thở yếu ớt nói: "Đèn này cũng không biết lấy ở nơi nào."
Trong lòng Tiểu Phù hoảng sợ thật sự, vội vã đoạt lấy chiếc đèn qua, giống như phỏng tay mà để xuống đất.
Sau khi trở về Lan viện, Dung Ly thoáng nhìn qua phòng chất củi, không biết tỳ nữ Ngọc Trác bị nhốt ở bên trong như thế nào.
Vào phòng, Tiểu Phù lo lắng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy cô nương nhà mình bình yên vô sự, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dung Ly ngồi trên giường, khẽ lắc đầu nói: "Ta không phải còn êm đẹp sao."
"Cô nương ngủ đi, ta không ngủ, ta ngồi ở đây xem." Tiểu Phù lấy cái ghế đẩu tới ngồi ở mép giường, mở to đôi mắt.
Dung Ly cười nhẹ, "Ban đêm nếu ta tỉnh dậy, e là phải bị ngươi dọa sợ."
Tiểu Phù cắn môi dưới, "Nhưng, nhưng ta không thể không xem chừng cô nương."
"Qua bên kia ngồi, ngươi ngồi đây ta không ngủ được." Dung Ly giơ tay chỉ tới bàn gỗ phía xa.
Tiểu Phù miễn cưỡng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ, mà quỷ lột da trở về từ chùa Tịnh Ẩn kia, đang không nhúc nhích đứng bên cạnh nàng ấy, tai mắt mũi miệng trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo, thật là đáng sợ.
Hương thơm trong phòng chưa châm hết, qua một lát, Tiểu Phù lại ngủ rồi.
Dung Ly mở mắt ra, thấy Hoa Túc đứng bên cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Còn chưa hỏi, tối nay sao ngươi đi lâu vậy, gặp phải chuyện gì?"
Hoa Túc quay đầu, trên người lại khoác lên một bộ áo đen, không phải áo mới, mà là dùng pháp thuật gì đó may vá lại.
Nửa khuôn mặt nàng ấy bị che dưới lớp vải đen, ánh mắt lạnh lùng, "Hòa thượng giả đã trốn trong chùa Tịnh Ẩn, ta tìm được dấu vết hắn từng ở, nhưng hơi thở đạm bạc, hồn cũng không tìm thấy, chắc là đã bị ăn."
"Thật sự bị quỷ áo xanh ăn?" Dung Ly kinh ngạc, "Ngươi đã đối mặt với quỷ áo xanh kia? Máu trên người của ngươi lúc nãy......"
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Máu là của nàng ta, trên người ta dùng pháp thuật che mắt, nàng ta không thể nhận ra.
Hòa thượng giả kia vẫn chưa nói thật, nếu không quỷ áo xanh nhất định có thể từ trong miệng hắn biết được nơi ở của Họa Túy, tất sẽ tìm tới Dung phủ."
"Họa Túy......!Chẳng lẽ là tên của bút trúc." Dung Ly nghiêng người, một bàn tay đè dưới gối mềm, vừa vặn nắm lấy bút trúc.
Hoa Túc gật đầu, lại thờ ơ nói: "Nhưng trước đó quỷ áo xanh hẳn đã giao chiến với ai, cho nên quỷ lực chống đỡ hết nổi."
"Có thể là có quỷ khác đang âm thầm trợ giúp ngươi không, cắt đi......! Chiếc lưỡi của hòa thượng giả kia." Dung Ly tráng lá gan lúng ta lúng túng nói.
Hoa Túc cười khẽ một tiếng, ánh mắt mỏng lạnh, "Quỷ không có miệng cũng có thể nói chuyện, ngươi muốn nghe sao.".