Hoa Túc nhìn Dung Ly một lát, chợt không biết nha đầu này sợ chết, hay không sợ chết, nhưng điên là thật sự điên.
Nàng ấy vốn đã có dự tính, nhưng hiện tại trong lòng bị nứt ra một khe hở to như vậy, ngược lại không thể đưa ra ý định, đôi môi đỏ mím lại hồi lâu, nàng ấy suy nghĩ kỹ về mối hận của Dung Ly với Dung phủ này lần nữa, sắc mặt không đổi mà nói: "Ngươi đi đến Trúc viện một chuyến."
Lời này không phù hợp với câu trước, Dung Ly đã tính toán đối phó La Hà như thế nào, nghe được lời này bỗng dưng sửng sốt, "Đến Trúc viện làm chi?"
"Kêu ngươi đi thì cứ đi." Hoa Túc hơi cau mày, làm như không quá tình nguyện, "Nửa đêm rồi đi."
Dung Ly nắm Họa Túy, tạm thời không biết nên nói cái gì, "Vì sao phải nửa đêm mới đi?"
"Hiện tại tuy đã đến hoàng hôn, nhưng mặt trời chưa xuống đỉnh núi, việc đào đất phải muộn chút mới làm được." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
"Đào đất?" Dung Ly thật kinh ngạc, "Vì sao phải......!Đào đất?"
Mới vừa hỏi ra, nàng đột nhiên sáng tỏ, lúc trước ở chùa Thu Thọ vô tình nhìn thấy quyển sách đặt trong rương gỗ của hòa thượng.
Chữ và tranh trong sách tức khắc hiện ra trong đầu nàng, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu hồn của Chu thị thật sự bị pháp thuật kia nhốt ở Trúc viện, vậy trong viện nhất định có chôn.......!Xương ngón chân của nàng ấy.
"Tới nửa đêm liền biết." Hoa Túc bình thản mở miệng, vẻ mặt nàng ấy vẫn như thường, ánh mắt ảm đạm, trong giọng điệu tiềm ẩn một hàm ý sâu xa.
Dung Ly đành phải gật đầu, nắm Họa Túy không biết nên nói cái gì, trời xui đất khiến làm nàng kết ước với bút này, hiện tại giống như thật sự trở thành đồ vật của nàng.
Nhưng đây chung quy vẫn là vật của quỷ thần, tuy nàng đã có thể khống chế một chút, nhưng nếu thật sự phải dùng thì còn phải cậy vào Hoa Túc.
Có lẽ Họa Túy thật sự là pháp khí lợi hại, nếu không Hoa Túc cũng không cần vì bút này mà thề với nàng, lấy tu vi của Hoa Túc, nếu có thêm bút này tương trợ, hẳn là......!Có thể hô mưa gọi gió.
Dung Ly rối bời suy nghĩ một hồi, nàng ngước mắt lên thấy Hoa Túc ngồi thẳng lưng, dường như coi đoạn lời nói trước của nàng như gió thoảng qua tai.
Nàng khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng chần chừ hỏi: "Vậy ngươi phải đi trước sao, đợi ta chết rồi, ngươi lại đến lấy Họa Túy."
"Nhiều lời." Hoa Túc nhíu mày, nốt chu sa giữa mày đỏ thắm, không có nửa phần nhượng bộ, vẫn mạnh mẽ không thể khinh.
Dung Ly đành phải im lặng, ngồi yên không nói một lời.
Qua một lúc sau, dưới nền đất bốc hơi ấm, trong phòng đã đỡ lạnh hơn, chắc hẳn địa long đã được đốt lên.
Cửa bị gõ vang, sau đó Tiểu Phù bưng thau đồng nóng hôi hổi đẩy cửa vào.
Tiểu Phù thở ra một hơi khí lạnh, dùng lưng đẩy cửa khép lại, "Cô nương, bưng nước tới đây."
Dung Ly gật đầu, thấy Hoa Túc vẫn ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng thật sự mất tự nhiên, không biết rốt cuộc quỷ này có tính toán gì.
Chưa đợi Tiểu Phù khom lưng giúp nàng cởi giày vớ, nàng nghiêng người tránh tay Tiểu Phù nói: "Ta tự mình làm, ngươi trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Tay Tiểu Phù rơi vào không trung, ngây ngốc ngồi dậy, "Nhưng trong phòng cô nương không thể không có người hầu hạ."
"Lát nữa Không Thanh cùng Bạch Liễu sẽ trở lại, ngươi đi đi." Dung Ly nhẹ giọng nói.
Hôm qua Tiểu Phù tỉnh dậy ở trấn Ngô Tương, cảm thấy toàn thân khó chịu giống như bị người dùng hết sức đánh một đốn, rõ ràng trên người không thấy vết thương nào nhưng trong lòng không thoải mái, đầu óc mê mê man man, hồi lâu chưa lấy lại tinh thần.
Nàng ấy hơi chần chừ, thấy Dung Ly cong khóe môi trấn an mình, đành phải nói: "Ta đây......!Đi nghỉ một chút?"
"Đi." Dung Ly xua tay, căn bản không muốn giữ nàng ấy lại.
Tiểu Phù cúi đầu nhìn thau đồng bên chân Dung Ly rồi nói: "Nước khá nóng, cô nương chớ để bị bỏng, lát nữa nếu Bạch Liễu và Không Thanh trở về thì sai các nàng cầm đi đổ."
"Cô nương ta chẳng lẽ là một đứa trẻ?" Đôi mắt Dung Ly cong cong, nhẹ giọng chế nhạo.
Tiểu Phù hơi mỉm cười, lúc này mới yên tâm lui xuống.
Tỳ nữ vừa đi, nụ cười trên khóe môi Dung Ly liền biến mất, nàng cúi đầu tự mình cởi giày vớ, thật cẩn thận để hai chân trắng nõn vào trong nước.
Nước không quá mắt cá chân, thật sự khá nóng làm nàng giật mình một cái.
Nàng lặng lẽ giương mắt thoáng nhìn Hoa Túc, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thật sự không cần đi trước? Chẳng may La Hà tới tìm ta."
Lúc này Hoa Túc mới không mặn không nhạt liếc nàng một cái, "Việc thế gian có gì khó khăn, ta giúp ngươi là được." Một chữ cũng không đề cập tới La Hà.
Dung Ly chớp chớp mắt, ánh mắt lơ đãng lộ ra vài phần cô đơn, vừa nghe lời này xong hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời.
Nàng nâng chân lên, qua một lúc lại thử cho vào trong thau, đầu ngón chân bị nóng đến ửng hồng, hai chân chầm chậm chồng lên nhau, mặt nước gợn sóng phập phồng.
"Nhưng không phải mọi chuyện ta đều giúp người đến cùng." Hoa Túc nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt hờ hững, "Đây là thế gian của ngươi, không phải của ta."
Hai chân Dung Ly bỗng khựng lại, sau một lúc lâu mới rầu rĩ đáp lời, hơi thở ngắn ngủn, nghe thật đáng thương.
Hoa Túc dứt khoát không nhìn nàng nữa, khe hở nứt ra trong lòng như có gió chui vào, vừa thấy nha đầu này lộ ra vẻ mặt đáng thương lại hơi xúc động.
Chẳng biết sao nha đầu này lúc thì có thể thay đổi sắc mặt tính kế người khác, khi thì lại chịu thua yếu thế đối với nàng ấy, nhất cử nhất động đắn đo vừa vặn, khiến nàng ấy không thể chán ghét cho được.
Sau khi gọi người đốt địa long, Bạch Liễu đã trở về, còn thuận tay bưng tới một đĩa bánh gạo nhỏ, gõ cửa rồi mới đẩy cửa vào.
"Cô nương, đã đốt địa long, sợ người bị đói nên bưng chút bánh gạo đến đây." Nàng ấy đứng cạnh Hoa Túc, chợt cảm thấy lạnh nửa bên người, không khỏi rùng mình một cái.
Dung Ly gật đầu, hai chân vẫn ngâm trong nước, ngay cả mắt cá chân cũng hồng lên, "Đặt xuống là được."
Bạch Liễu đặt bánh gạo xuống, kinh ngạc nói: "Không phải đã đốt địa long rồi ư, sao trong phòng còn lạnh như vậy."
Càng kỳ quái chính là, nàng ấy......!Chỉ cảm thấy nửa bên người lạnh mà thôi.
Dung Ly nhìn nàng ấy một cái, trong lòng hiểu rõ, đứng bên cạnh quỷ có thể không cảm thấy lạnh sao.
Hoa Túc lại cố tình ngồi yên không biểu hiện gì, chẳng nhìn tỳ nữ này một cái, người phàm không đáng để nàng ấy né tránh.
Bạch Liễu chà xát bờ vai cách lớp xiêm y, chưa lập tức rời đi mà do do dự dự hỏi: "Vừa rồi cô nương nói Tam phu nhân bị bệnh còn ở trấn Ngô Tương, nô tỳ cả gan, không biết Tam phu nhân bị bệnh có nghiêm trọng không, đã......!Cho mời đại phu chưa?"
Dung Ly quan sát biểu hiện của tỳ nữ này, thấy trong mắt nàng ấy không có vẻ lo lắng giả tạo, trong thoáng chốc, nàng cảm thấy dường như Bạch Liễu ngóng trông Mông Nguyên bị bệnh.
Bạch Liễu vội vàng cúi mặt xuống, có lẽ sợ bại lộ suy nghĩ dưới đáy lòng, ánh mắt né tránh.
Ngọc Trác đang ở ngoài phòng run bần bật, nghe thấy tiếng nói liền thò nửa người ra từ trên tường.
Nàng ta không dám nhìn Hoa Túc, đôi mắt sáng lên như nghe được chuyện vui mừng gì, rõ ràng vô cùng vui, nhưng bởi vì có Hoa Túc phòng trong nên đành phải run rẩy nói: "Mông thị bị bệnh? Bệnh là tốt, bệnh là tốt nha."
Dựa vào Bạch Liễu không nhìn thấy nàng ta, Ngọc Trác lại nói tiếp: "Mông thị sớm đáng chết, lòng đố kị của nàng ta thật sự rất lớn, cô nương người cũng biết vì sao nàng ta không thích Ngũ phu nhân, còn không phải vì Ngũ phu nhân có vài phần giống Đại phu nhân sao, nhưng tuy là như thế, nàng ta lại không phải thật lòng quan tâm lão gia, bằng không cũng đâu cần làm ra việc ác độc thế này, nếu chuyện nàng ta hại chết người bị truyền ra ngoài, thanh danh của Dung phủ chẳng phải sẽ bị hủy hay sao?"
Dung Ly nghe cả hai bên, cảm thấy lỗ tai ầm ầm vang lên, ồn ào đến chóng mặt ù tai, cố tình Ngọc Trác còn giống như phát điên rồi, giọng nói lanh lảnh chói tai, nói liên tục giống viên ngọc châu rơi xuống bàn vang lạch cạch.
Nàng vội vàng giơ tay đè giữa mày, cơ thể run lên.
Hoa Túc quay đầu lại nhìn quỷ đang nói không ngừng kia, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi đao, chỉ một ánh mắt đã khiến Ngọc Trác ngậm miệng.
Ngọc Trác sợ hãi im lặng, vốn định lùi về tường, còn chưa kịp lui liền thấy Hoa Túc nâng tay lên, một luồng quỷ khí đen đặc bay đến mặt nàng ta.
Con ngươi Ngọc Trác co lại, bị quỷ khí chụp lấy vừa vặn, lập tức đau đớn như hồn phi phách tán.
Nửa cái thân trên tường bị đánh bật ra ngoài, suýt nữa đánh đến mất hình dạng.
Dung Ly liếc mắt nhìn thấy, bỗng dưng ngẩn ngơ một chút, Hoa Túc ra tay đột nhiên làm nàng cũng bị dọa, nhưng bên tai không còn tiếng nói ồn ào kia nữa, thân thể thoải mái hơn nhiều, một lúc sau tai hết ù, đầu cũng không còn choáng váng.
Bạch Liễu thấy nàng không đáp, nghi hoặc hỏi: "Cô nương?"
Dung Ly lấy lại tinh thần, "Bị bệnh, hình như không thể xuống giường, cũng không chịu nổi xóc nảy, cho nên mới ở trấn Ngô Tương chưa trở về, nhưng cha không cho ta vào phòng thăm, có lẽ sợ ta bị lây bệnh."
Nàng nói chầm chậm, dừng một chút thở hổn hển rồi nói tiếp: "Từ sớm đã sai người đưa ta về Kỳ An, cho nên rốt cuộc tam nương bị bệnh gì, ta cũng không biết."
Bạch Liễu hơi cong khóe miệng lên, sau đó liền đè xuống, ánh mắt sáng lên trong giây lát, không giống lúc trước có một chút khắc nghiệt mà tựa như gông xiềng trên người đã biến mất, trông nhẹ nhàng hơn.
Nàng ấy lúng ta lúng túng nói: "Nếu có lão gia cùng Tứ phu nhân ở bên cạnh, hẳn Tam phu nhân sẽ thực mau khỏe lên."
Dung Ly còn chưa đáp lời, đại quỷ lạnh lùng kia lại hờ hững cười nhạt một tiếng, "Người phàm các ngươi nói chuyện thật là thú vị, quanh co lòng vòng, nếu không phải là người thông minh, thật sự sẽ nghe không hiểu."
Khóe miệng Bạch Liễu không nhịn được cười, đôi mắt lại chua xót, sáng ngời nhưng ướŧ áŧ.
Dung Ly nhìn nàng ấy, nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước ngươi đi theo tam nương, tam nương đối đãi với ngươi thế nào?"
"Tốt." Bạch Liễu miễn cưỡng cười: "Cực tốt, phu nhân nói nếu nô tỳ chăm sóc cho cô nương chu đáo, sẽ có thể cho cha mẹ già trong nhà nô tỳ có nơi nương tựa."
Lời này tuy dễ nghe, nhưng Dung Ly nghe chút liền hiểu, tỳ nữ này rõ ràng là bị uy hϊếp.
Nàng gật đầu nói: "Vậy thì tốt."
Bạch Liễu thi lễ: "Nô tỳ ra ngoài phòng, lát nữa nếu cô nương muốn đổ nước thì hãy gọi nô tỳ vào."
Dung Ly gật đầu, "Lát nữa ta gọi ngươi."
Bạch Liễu cúi người đi ra ngoài, sau khi khép cửa lại mới tươi cười ôm ngực, không nghĩ tới có một quỷ suýt nữa bị hồn phi phách tán đang đứng bên cạnh mình, quỷ kia nhìn chằm chằm vào nàng ấy.
Ngọc Trác đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn một lúc, chịu đựng nỗi đau xé nát linh hồn, cũng cong khóe miệng nở nụ cười theo.
Nửa đêm, đèn lồng trong viện lay động, ánh đèn chiếu trên mặt đất đung đưa không ngừng.
Trong phòng Dung Ly vẫn còn sáng, có lẽ vì sợ quỷ quái đến nên Bạch Liễu lặng lẽ vào phòng tiếp tục thắp dầu để đèn có thể sáng mãi.Tục Mệnh - Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
Dung Ly chưa ngủ, tuy nhắm hai mắt nhưng không buồn ngủ chút nào, cơ thể nằm ngay ngắn, chăn gấm đắp trên người, đầu óc lại thanh tỉnh.
Nàng nắm ngón tay tính canh giờ, không đợi Hoa Túc kêu nàng, chờ đến giờ Dần (3h-5h) nàng liền ngồi dậy.
Hoa Túc ngồi bên cạnh bàn cũng đột nhiên mở mắt, vén áo choàng che khuất tay trái lên, một đoạn cổ tay trắng ngần chậm rãi lộ ra.
Nàng ấy bỗng dưng phất tay, từng sợi quỷ khí như quạ đen xuyên tường chui ra.
Dung Ly nào biết nàng ấy đang làm cái gì, nhẹ giọng hỏi: "Phải đi sao?"
"Đi." Tiếng nói Hoa Túc vừa dứt, quỷ khí như quạ đen lại xuyên qua khe cửa sổ cùng mái ngói chui vào trong phòng, trở về tay trái của nàng ấy.
Năm ngón tay nàng ấy vân vê, quỷ khí bị nghiền nát, ngay sau đó ngón trỏ ngoắc một cái, cửa phòng đột nhiên mở rộng.
Gió lạnh gào thét ùa vào, thổi tắt đèn dầu.
Trong phòng đen sì một mảnh, ánh trăng cũng chưa chiếu đến ngưỡng cửa.
Dung Ly nhìn xung quanh khắp nơi, giơ tay mò mẫm đi ra ngoài, thình lình chạm vào vai Hoa Túc.
Hoa Túc bất động như đứng để đỡ cho nàng, sau khi bị chạm vào vai mới khẽ nói: "Đi ổn."
Vì thế Hoa Túc đi một bước, Dung Ly theo phía sau một bước, sau khi ra khỏi cửa Dung Ly mới thả tay xuống.
Ngoài phòng, Bạch Liễu mặc áo khoác ngồi trên ghế đá hôn mê, tuy bên ngoài rất lạnh nhưng cũng không thể khiến nàng ấy tỉnh dậy.
Dung Ly đã biết được luồng quỷ khí đen kịt vừa rồi có tác dụng gì, hóa ra......!Là làm toàn bộ tôi tớ trong phủ đi vào giấc mộng.
Sắc mặt Hoa Túc không thay đổi, chỉ liếc nhìn tỳ nữ ngồi ngoài gió lạnh một cái, sự thương hại trong lòng nàng ấy rất hiếm có, thậm chí không muốn cho đi.
Áo choàng đen dài phết đất, nàng ấy biết rõ Dung phủ như lòng bàn tay, chưa đợi Dung Ly dẫn đường, nàng ấy đã biết hướng đi.
Ngược lại Đại cô nương Dung phủ đi theo phía sau quỷ từ nơi khác đến này, hệt như là tới làm khách.
Tới Trúc viện, Hoa Túc chỉ giơ tay lên, cửa liền kẽo kẹt một tiếng mở ra giống bị gió thổi.
Cửa mở không quá rộng, vừa vặn đủ cho một người đi qua.
Dung Ly sợ tỳ nữ hay gã sai vặt nào đó đột nhiên tỉnh lại, đi đến mới phát giác cửa Trúc viện đã mở ra, cho nên thật cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc xoay người, Hoa Túc đã đi qua sân đến nhà chính, nàng ấy không đẩy cửa mà dừng bước bên ngoài phòng.
Dung Ly không nhìn thấy rõ, dứt khoát lấy Họa Túy ra tùy tiện vẽ một chiếc đèn.
Ngọn đèn ma trơi lay động, ánh sáng ảm đạm nhưng vẫn tốt hơn khi trong tay chưa có đèn.
Hoa Túc nhìn quét một vòng toàn bộ sân, nhàn nhạt nói: "Thuật nuôi quỷ đa dạng, chưa biết Chu thị có phải bị pháp thuật này trói buộc hay không, ta chỉ có thể giúp ngươi thử một lần."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Được."
Hoa Túc giơ tay ấn trên đỉnh đầu nàng, "Chú ý."
Dung Ly không biết nàng ấy muốn làm cái gì, dứt khoát cúi thấp đầu xuống.
Qua khóe mắt nàng nhìn thấy quỷ khí mênh mông như sóng biển tràn ra từ áo đen của Hoa Túc, một đàn quạ đen giống mực nước vẩy đầy trời.
Dung Ly muốn nghiêng người nhưng đầu lại bị ấn chặt, nàng không thể động đậy.
Tức khắc toàn bộ Trúc viện được bao phủ trong sương mù, quỷ khí đen kịt tán loạn tứ phía.
Nàng liếc mắt thấy từng đợt từng đợt quỷ khí hóa thành mưa đen, trong chốc lát, như dòng sông đen tuôn trào từ trên bầu trời, toàn bộ trút xuống nơi này.
Có lẽ vì có bàn tay lạnh băng ấn trên đầu nàng, cho nên không một sợi quỷ khí nào rơi lên người nàng.
Hoa Túc thu tay lại, một lát sau mới lạnh lùng nói: "Tìm được rồi."
"Cái gì?" Dung Ly kinh ngạc.
Hoa Túc nâng tay lên một nửa, ngón tay thon dài chỉ phía xa, "Dưới cánh cửa hai thước có chôn một bình sứ."
Tiếng nói của nàng ấy vừa dứt, quỷ khí hóa thành mưa đen rơi xuống đất lại chui ra, từng làn sóng tụ tập về phía nàng ấy.
Chỉ nháy mắt, trong viện nào còn nhìn thấy quỷ khí gì.
Dung Ly nhìn theo ngón trỏ của nàng ấy, khó hiểu hỏi: "Bình sứ?"
"Đào ra xem, sẽ biết trong bình sứ có phải là xương ngón chân của nhị nương ngươi hay không." Giọng điệu Hoa Túc bằng phẳng, dường như sống chết đều không liên quan đến nàng ấy.
Dung Ly đi một bước tới trước, khom lưng đưa đèn đến gần, nàng cảm thấy xương ngón chân của nhị nương chắc hẳn nằm ở bên trong, hòa thượng kia dạy Mông Nguyên dùng phương pháp này, nuôi Chu thị thành lệ quỷ, còn nhốt nàng ấy tại đây.
Nàng đột nhiên có chút mê mang, không biết rốt cuộc có thù hận gì mới muốn hại người đến mức này.
Hoa Túc lạnh giọng: "Phá bỏ pháp thuật, quỷ ở trong phòng kia có thể ra ngoài."
Dung Ly bỗng dưng ngồi dậy, trầm mặc thật lâu.
Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt một tiếng, khóe môi đỏ hơi cong lên, tựa như đang cười, nhưng ánh mắt lại hờ hững xa cách, rõ ràng không dễ thân cận.
Nàng ấy hỏi: "Sao không nói, ngươi sợ thả lệ quỷ đó ra?"
Bàn tay buông bên người của Dung Ly chầm chậm xoa làn váy một chút, "Không sợ."
"Vậy vì sao không đào?" Hoa Túc liếc nàng.
Dung Ly quay đầu lại, "Nếu tiếp tục nuôi như vậy, nàng ấy thật sự sẽ mất hết thần chí, chỉ có thể làm nô dịch cho người khác sao?"
"Đúng vậy." Khóe môi Hoa Túc hạ xuống, khi giả vờ mỉm cười còn miễn cưỡng bớt đi vài phần lạnh lẽo, hiện tại không cười lại càng thêm cao ngạo.
Nàng ấy cong lưng, năm ngón tay trắng bạch như xương cốt, nhìn kỹ mu bàn tay mịn màng, móng tay cũng được cắt bằng phẳng.
Tư thế này, cực kỳ giống muốn dùng tay đào đất.
Dung Ly vội vàng giữ áo choàng nàng ấy lại, nhẹ giọng nói: "Bình sứ này tạm thời chưa cần đào."
"Ngươi không muốn cứu nàng ấy?" Hoa Túc hỏi.
Dung Ly nắm vải lụa đen lành lạnh như vốc nước suối trên núi, nàng khẽ lắc đầu, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt, "Sao ta lại không muốn cứu nàng ấy, nhưng hiện nay nàng ấy đã thành quỷ, còn ta là người sắp chết, dù thế nào......!Ta cũng nên kết thúc tâm nguyện của chính mình trước."
Hoa Túc di chuyển đôi mắt, không khỏi nhìn về phía bàn tay đang nắm áo choàng của mình, nhỏ nhắn gầy gầy, bóp một cái liền sẽ gãy.
"Tối nay trước tiên không đào, ta có tính toán khác." Dung Ly nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt long lanh, hàng lông mi còn run lên, trông như đang thương lượng với quỷ này.
Hoa Túc dời ánh mắt, "Vậy theo ý ngươi."
Dung Ly cảm thấy mỹ mãn buông lỏng tay ra, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương vô cùng nhuần nhuyễn, tuy thân thể nàng ấy ốm yếu nhưng ngoan ngoãn nghe lời rõ ràng là giả.
Nàng nhỏ giọng nói: "Nếu bây giờ đào đất thì sẽ khiến người khác nhìn ra đất đã bị đào từ trước, sau này muốn quy tội cho Mông Nguyên lại khó thêm vài phần."
Hoa Túc không nói chuyện, lòng dạ nữ tử này loanh quanh lòng vòng, so với quỷ thần còn nhiều hơn không ít.
Mặt mày Dung Ly hớn hở khi nói lời này, làm người tạm thời không nhận ra vẻ ốm yếu của nàng.
Nàng nhẹ thở hổn hển một hơi rồi nói tiếp: "Việc ở trên đời thật sự trùng hợp, đúng lúc Mông Nguyên lên núi Hóa Ô, vừa hay quen biết hòa thượng trong chùa, trong phòng hòa thượng lại có sách ghi chép tà thuật."
Nàng nói quá nhiều, nói xong lời cuối cùng, giọng càng ngày càng nhỏ như ngọn lửa dần tắt, sắp hóa thành khói tan đi.
Hoa Túc gật đầu, ý chỉ mình đã biết được việc này, "Ngươi có tính toán là được, không cần nhiều lời với ta."
"Được." Dung Ly gật đầu.
Nàng cười khẽ một chút, cầm đèn đi đến gần nhà chính, gõ cửa hỏi: "Nhị nương còn ở không?"
Trong phòng yên tĩnh, không ai đáp lại, nhưng trong phòng rõ ràng có quỷ khí, nơi có quỷ khí tất có quỷ.
Dung Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ nhị nương bị Hoa Túc dọa? Nàng đẩy cửa ra, nâng đèn trong tay lên soi khắp nơi, một khuôn mặt quỷ trắng bệch thình lình rơi vào mắt nàng.
Hai hàng huyết lệ đầm đìa trên mặt Nhị phu nhân có lẽ không thể dừng được, đỏ thẫm tận xương giống như bị đao cắt hai nhát.
Hoa Túc cất bước tiến vào phòng, không mặn không nhạt liếc nhìn Chu thị một cái.
Chu thị run rẩy cả người, bỗng dưng lui lại mấy bước, bộ dạng như bị bóp cổ, hai mắt trừng to, sợ đến mức không nói nên lời.
Dung Ly vội vàng gọi nàng ấy một tiếng, "Nhị nương."
Chu thị xoay chuyển con ngươi cứng đờ, hai mắt chảy huyết lệ cũng đỏ rực, "Vì sao con lại mang nàng tới đây?"
Nỗi đau hồn phi phách tán lúc trước thật sự khắc cốt minh tâm, nàng ấy rất sợ, nàng ấy vốn bảo nha đầu này mang một ít tiểu quỷ tới cho mình ăn, nào ngờ lại mang theo một đại quỷ đến.
Nàng ấy còn muốn hỏi, nhưng bị quỷ này áp chế, sao dám nói trước mặt Hoa Túc.
Dung Ly trấn an: "Nhị nương đừng sợ, vừa rồi chúng ta ở ngoài phòng nói chuyện, người có nghe thấy không?"
Sắc mặt Chu thị trắng bệch: "Ta nào dám nghe."
"Con lên núi Hóa Ô một chuyến, biết được một số việc, đoán Mông Nguyên mượn tay người khác hại người bị nhốt ở chỗ này." Dung Ly nhẹ giọng nói.
Chu thị run môi, kinh ngạc nói: "Không ngờ chính là nàng ta."
"Con đến nói với người một tiếng." Dung Ly đứng thẳng lưng, mặc dù ốm yếu nhưng vẫn xinh đẹp lộng lẫy, trông càng giống yêu quỷ lấy mạng hơn cả Hoa Túc.
Đáy mắt Chu thị lộ ra một chút hoang mang, "Con muốn làm thế nào?"
Dung Ly cầm đèn xoay người lại, liếc mắt nói: "Con muốn nàng ta đi với người."
Tiếng nói ngắn và nhẹ, tựa tiếng suối trong trẻo.
Hoa Túc bỗng nhiên cười nhạt, vẻ mặt xa cách lãnh đạm..