Bhtt Tục Mệnh


Chu thị đứng ở trong phòng, xiêm y trên người vẫn trắng đỏ rõ ràng, đầu tóc đen gần rủ xuống đất, đôi mắt bị máu tươi nhuộm hồng.

Nàng ấy nào dám nhìn Hoa Túc, động cũng chẳng dám động, từ lần linh hồn bị xé rách đau đớn ở Trúc viện, trong lòng nàng vẫn còn sợ quỷ này.
Trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng của Không Thanh, nha đầu này đứng ngay ngắn nghiêm túc, thật sự là canh cửa không nhúc nhích.
Dung Ly hạ thấp giọng nói, "Đạo sĩ kia là do con thu mua, vì muốn mượn tay người khác đào hũ sứ trong Trúc viện ra, nhị nương đừng sợ."
Chu thị làm sao không sợ, một mình Hoa Túc đã đủ dọa người, hiện tại tiểu bạch hoa như Dung Ly cũng thay đổi thành người khác.

Nàng ấy vốn tưởng đạo sĩ kia đào được hũ sứ là đánh bậy đánh bạ, ai ngờ, là nằm trong kế hoạch.
Dung Ly đã thay đổi quá nhiều, tuy vẫn nhu nhu nhược nhược, nhưng tính nết......!Đã không còn ép dạ cầu toàn như trước kia.
Chu thị á khẩu không trả lời được, quỷ khí quanh quẩn trên người, ngay cả sắc mặt trắng bệch cũng trở nên đen kịt.
Dung Ly lại nói: "Ban đầu con không biết thứ giam cầm người ở Trúc viện là một hũ sứ, lúc trước con đi lên núi Hóa Ô một chuyến, ở trong chùa Thu Thọ tìm được quyển sách, nhìn thấy thuật nuôi quỷ được viết trong sách."
"Con đi núi Hóa Ô......" Chu thị rốt cuộc mở miệng.
"Đúng vậy, con cố ý đi đến chùa Thu Thọ, ắt hẳn nhị nương vẫn còn nhớ ngôi chùa Thu Thọ này." Dung Ly chậm rãi nói.
Chu thị sao có thể quên, nếu không lên núi tế điện, nàng ấy sẽ không bị ngã xuống xe ngựa, càng sẽ không đẻ non mà chết, tất cả ngọn nguồn còn không phải là do Mông Nguyên xin quẻ ở chùa Thu Thọ mà ra sao.
Nàng ấy nhớ tới chùa Thu Thọ, quỷ khí trên người lập tức trở nên dày đặc hơn, khói đen ù ù xoay quanh dựng lên, gần nhuộm đen toàn thân áo trắng của nàng ấy.
Hoa Túc lặng im không nói, thấy vậy liền nhăn mày, gõ bàn nhàn nhạt nói: "Kiềm chế một chút."
Lời này nói ra không mặn không nhạt, tựa dòng nước suối đổ ập xuống người Chu thị, rầm một tiếng dập tắt phẫn uất trong lòng nàng ấy.
Chu thị bỗng dưng hoàn hồn, quỷ khí đen nghìn nghịt giảm đi rất nhiều, chỉ lồng ngực còn phập phồng thở hổn hển.
"Con đoán được nhị nương sẽ không quên ngôi chùa này." Dung Ly lấy Họa Túy từ trong tay áo ra, cầm lên thưởng thức, "Lúc trước nhị nương không chạm vào Mông Nguyên được, chính là vì nàng ta mang theo vật trừ tà lấy từ chùa Thu Thọ, sau khi con về phủ lặng lẽ vào phòng nàng ta, lấy mấy lá bùa đỏ giống nhau từ dưới gối cùng trên quầy trong phòng đi."
Chu thị hơi trừng hai mắt, "Lá bùa tầm thường lại có sức mạnh như vậy?"
"Đương nhiên là bởi vì hòa thượng gấp lá bùa đó không tầm thường." Dung Ly không nhanh không chậm nói.
"Con lấy đi rồi, ta đây......" Chu thị hô hấp gấp gáp, trên trán nổi gân xanh lên, ánh mắt hiện ra sát ý.
Bộ dáng dữ dội đáng sợ, nếu không phải Dung Ly đã gặp qua không ít quỷ quái, còn có Họa Túy bên người, chắc chắn đã bị dọa.
Dung Ly thong thả ung dung nói: "Nhị nương nghe con nói hết."
Chu thị đâu có thể bình tĩnh được nữa, tuy thân xác đã chết, nhưng hận thù tràn ngập như thiêu đốt lồng ngực nàng ấy đến nóng bỏng, nàng ấy bị nhốt ở Trúc viện, cả ngày lẫn đêm suốt mấy năm qua đều mong muốn gϊếŧ chết Mông Nguyên ăn vào bụng.
Nàng ấy bị thuật nuôi quỷ giam cầm lâu như vậy, hiện giờ tràn đầy oán hận, ấm ức dâng trào, cực kỳ dễ dàng bị che mờ tâm chí.
Quỷ khí giương nanh múa vuốt lại từ trên người nàng ấy toát ra, đôi mắt càng thêm đỏ bừng, con ngươi đen nhánh trở nên như trăng máu.
Dung Ly khẽ nhíu mày, nắm chặt Họa Túy, hơi ngửa thân thể ra sau, ý đồ tránh quỷ khí sắp phất đến trước mặt nàng.
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không thu lại một chút, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi mất hết quỷ khí."
Giọng nói nàng ấy lạnh băng, không kiên nhẫn gõ lên bàn, khiến cái bàn đốc đốc rung động giống tiếng tim đập.

Chu thị vốn chỉ còn một chút nữa sẽ bị luyện thành lệ quỷ nghe người khác sai khiến, hiện giờ biết được có thể báo thù, tâm chí bỗng chốc bị che mờ, dù sợ đại quỷ thế nào đi nữa thì trong khoảng thời gian ngắn cũng đã quên sợ.
Dung Ly ngửa người, "Nàng......"
Hoa Túc bỗng đập lên bàn một cái, quỷ khí trên người thoát ra, ngưng tụ thành mấy sợi dây xích dài, vây trói Chu thị trên mặt đất.
Quỷ khí trên người Chu thị không thể làm càn, bị ấn mạnh vào trong thân thể, mấy sợi dây xích trói chặt vô cùng, gần như trói nàng ấy đến tứ chi vặn vẹo, càng trông không ra hình người hơn cả quỷ lột da.
Bị trói trên mặt đất, Chu thị giãy giụa không thôi, miệng hí vang lên, đôi mắt chưa hết đỏ rực.
Dung Ly theo bản năng nhìn qua Hoa Túc, nàng không sợ Hoa Túc không thu phục được, nàng là lo lắng vì áp chế Chu thị mà khiến quỷ lực của quỷ này kiệt quệ.
Hoa Túc lạnh mặt, trong đôi mắt ẩn ẩn lộ ra một chút phiền muộn, dường như không chấp nhận được kẻ khác quấy phá ở trước mặt nàng ấy.

Tay trái của nàng ấy ấn trên bàn, lòng bàn tay dán chặt vào mặt bàn, mu bàn tay hiện lên gân xanh rõ ràng, Chu thị cũng như bị ấn chặt xuống đất, không thể đứng dậy được.
Chu thị vùng vẫy liên tục, toàn thân vang răng rắc, nhưng nàng ấy đã mất thể xác, tiếng vang tự nhiên không phải là khung xương, mà là......!Linh hồn.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Ta không có ý định động thủ với ngươi." Đỡ phải bị thương, lát nữa Dung Ly còn muốn ồn ào với nàng.
Dung Ly thở dài một hơi, "Có biện pháp làm nàng ấy lấy lại tinh thần không?"
"Đều đã bị luyện thành lệ quỷ, làm sao có thể bình tĩnh, ngươi nên cảm thấy may mắn vì thuật chưa hoàn thành, thỉnh thoảng nàng ấy còn có thể tỉnh táo ." Hoa Túc nói.
Dung Ly rũ mắt nhìn, thái dương thình thịch nhảy.
Hoa Túc ấn tay trên bàn thật lâu chưa nâng lên, chờ đến khi Chu thị không còn kêu to, nàng ấy mới giảm bớt vài phần lực.
Theo đó, áp lực lạnh lẽo quấn trên người Chu thị cũng tan đi, cơ thể Chu thị được thả lỏng, linh hồn sắp mất đi hình dạng con người mới khôi phục lại nguyên dạng, tựa như phế liệu, hai tay nặng nề buông thõng xuống đất.
"Tuy con lấy lá bùa trong phòng Mông Nguyên đi, nhưng trên người nàng ta vẫn còn mang một cái." Dung Ly thấy Chu thị bình tĩnh một chút, lúc này mới nói tiếp: "Nếu nhị nương muốn đến gần nàng ta, vẫn có chút khó, nhưng nhị nương vào phòng thì không sao."
Chu thị thở phì phò, nằm trên mặt đất chật vật khó khăn, thật lâu mới ngồi dậy được, mái tóc che hết khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt đỏ bừng.
Dung Ly ngồi xổm xuống, tuy nhìn như thân mật, nhưng lại cố tình duy trì chút khoảng cách, để đến thời điểm Chu thị mất lý trí, nàng còn có đường sống.

Nàng nhìn Chu thị nói: "Năm ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, con vẫn chưa biết rõ ràng, nhưng cái chết của nhị nương xác thật có liên quan đến Mông Nguyên."
Ánh mắt tan rã của Chu thị dần dần ngưng tụ.
Dung Ly từ từ gập cánh tay rủ bên người, chầm chậm vuốt ngón tay, qua một lát mới giả vờ bình tĩnh giơ tay lên, vén mái tóc che trên khuôn mặt Chu thị ra.
Nếu rửa sạch máu dính trên mặt, bộ dáng Chu thị bây giờ không khác gì với lúc sinh thời, chỉ là khi đó, vẻ mặt của Chu thị ôn hòa hơn, luôn có một thái độ nhàn nhã, dường như không hứng thú với bất cứ điều gì, không tranh không đoạt.
Dung Ly thu tay về, hơi chần chừ, lại vẫn hỏi: "Năm đó khi nhập liệm, hài nhi mới vừa thành hình chôn cùng với nhị nương sao?"
Ánh mắt Chu thị run lên, "Đúng vậy."
Dung Ly cúi mặt nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của nàng ấy, lại hỏi: "Vậy nhị nương còn nhớ rõ, tang sự lúc trước là do ai xử lý, sau khi chết người liền trở thành quỷ hồn, vì sao nhiều việc đều không biết được?"
Chu thị bỗng dưng khép tay lại, ôm đầu nhỏ giọng hô một tiếng, đầu đau như muốn nứt ra.
Hoa Túc im lặng nhìn, nàng ấy ngồi thẳng tắp, đôi mắt hơi nhìn xuống, vẻ mặt dửng dưng lại xa cách.
Chu thị nhỏ giọng rên đau, nghẹn ngào nói: "Sau khi chết ta chỉ nghĩ đi theo hài nhi mới vừa thành hình của ta, vì thế linh hồn bay ra, ở thính đường nhìn mọi người làm pháp sự, bọn họ bỏ thân xác ta vào quan tài, trên quan tài dán lá bùa nên ta không vào trong được, mà hài nhi cũng nằm ở bên trong."
Nàng ấy vừa thở gấp gáp, vừa nói: "Sau mấy ngày làm pháp sự, quan tài bị nâng đi rồi, trong thời gian đó không có ai mở ra, lòng ta sinh oán giận, tuy muốn gϊếŧ Mông Nguyên cho xong việc, nhưng tâm trí lại nhớ thương hài nhi nằm trong quan tài."

"Ngày xuống mồ kia......" Dung Ly cẩn thận hồi tưởng, mơ hồ nhớ ra một chút, "Vì thân thể con yếu đuối, bọn họ không cho con đi cùng, nói là sợ đụng phải âm khí."
"Ngày ấy ánh mặt trời tươi đẹp, ta lại mới vừa thành quỷ, nếu ở dưới ánh mặt trời quá lâu, đừng nói đến báo thù, ngay cả đầu thai cũng khó!" Mười ngón tay Chu thị moi mặt đất, móng tay đột nhiên dài hơn mấy tấc.
"Cho nên nhị nương ở lại trong phủ không đi ra ngoài? Nghĩ chờ tu vi tăng lên một chút, sẽ đi phá vỡ bùa chú dán trên quan tài, cứu hài nhi ra?" Dung Ly cân nhắc một lát, lên tiếng hỏi.
Chu thị trả lời, "Đúng vậy, ta là nghĩ như thế, nào ngờ vào ban đêm cùng ngày, như có gông xiềng đeo trên người ta, dường như bị một bàn tay bắt lấy, không thể tiến lên nửa bước, thình lình có một sức mạnh lôi ta về phía sau, mạnh mẽ kéo ta trở về trúc viện."
"Từ ngày đó trở đi, người không thể rời khỏi Trúc viện." Dung Ly nói toạc ra.
Chu thị nghẹn ngào: "Phải, ta không chỉ chẳng thể thấy được hài nhi mới vừa thành hình, mà còn không đi được nửa bước."
Dung Ly đỡ bàn đứng lên, nàng ngồi xổm hơi lâu, khi đứng dậy trước mắt suýt nữa tối sầm, đầu vừa choáng vừa nặng, đứng một hồi mới lấy lại tinh thần, yếu ớt nói: "Xem ra khi đó bọn họ lặng lẽ mở quan tài, trộm xương ngón chân của nhị nương cùng xác hài nhi bên trong."
Chu thị ngẩn ra, "Con nói cái gì?"
Dung Ly chậm rãi nói: "Dưới giường Mông Nguyên có một chiếc rương gỗ, trong rương giấu xác trẻ sơ sinh, đứa trẻ kia hẳn chính là......!từ quan tài trộm ra năm đó."
Chu thị trừng mắt, "Vì, vì sao?"
"Thuật đó gọi là trói hồn trẻ sơ sinh." Dung Ly dùng lời Hoa Túc nói cho nàng nghe lần trước, nói ra một năm một mười.
Thân thể Chu thị lung lay, khóe mắt mở to muốn nứt ra.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Đứa trẻ trong bụng Mông Nguyên vẫn là con của nhị nương, không cần lo lắng."
"Hiện giờ thuật giam cầm đã được giải, tu vi của ta cũng tăng lên một chút, tất phải tính món nợ này với Mông Nguyên." Chu thị nghiến răng nghiến lợi.
Dung Ly nhẹ thở phì phò, sau khi lấy lại tinh thần chậm rãi ngồi xuống, "Việc khai quan sẽ có người khác làm thay, không cần hao tâm tổn sức."
Chu thị đã bị cơn tức giận làm cho hôn mê đầu óc, tạm thời không hiểu rõ.
Dung Ly lại nói: "Hũ sứ đựng xương ngón chân của người đã được đem tới thính đường, chờ Dung Trường Đình biết được việc này, nhất định sẽ muốn khai quan nghiệm thi, đâu còn cần người tự mình ra tay."
"Con lại......" Vẻ mặt Chu thị hoảng hốt, "Đều tính kế hết thảy."
"Tính kế chỗ nào, chẳng qua là đi một bước tính một bước mà thôi." Dung Ly lắc đầu cười khẽ, khóe miệng chỉ giơ lên một chút, lại chầm chậm hạ xuống, "Hiện giờ Mông Nguyên đang bị đau bụng, sợ là cũng sắp đẻ non."
Chu thị lập tức giống như chim sợ cành cong, "Vậy, vậy trong bụng nàng ta......"
Dung Ly liếc nhìn Hoa Túc một cái, nàng nói đến miệng khô lưỡi khô, quỷ này lại bình thản ngồi yên, ung dung tự tại.
Hoa Túc nhận thấy ánh mắt của nàng, dứt khoát mở miệng: "Hài nhi trong bụng nàng ta, cho dù sinh ra hay là không, cũng đều đã chết."
Hơi thở Chu thị cứng đờ.
Hoa Túc miễn cưỡng nói: "Nó đại khái vẫn sẽ nhận ra ngươi."
Lúc này sắc mặt Chu thị mới dịu xuống.
"Người muốn đi xem Mông Nguyên sao? Nàng ta ở nhà chính, việc còn lại chờ khai quan xong rồi nói." Dung Ly suy tư mở miệng.
Chu thị bỗng dưng phóng người lên, xuyên qua tường đến nhà chính.

Trong phòng bớt đi một quỷ, liền trở nên yên tĩnh hơn.
Dung Ly đặt Họa Túy ở trên bàn, lúc buông ra trong lòng bàn tay đã chảy mồ hôi ròng ròng, nàng thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Túc.

Hoa Túc nhắm hai mắt lại, nhàn rỗi gõ nhẹ lên bàn, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
"Ngươi nói xem, lúc trước vì sao nhị nương không cảm thấy được trong bụng Mông Nguyên chính là con của mình?" Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
Hoa Túc mở mắt ra, "Hiển nhiên là không thể."
"Vì sao?" Dung Ly kinh ngạc nhướng mày.
"Hồn của trẻ sơ sinh ở trong bụng người sống, bị dương khí che giấu, một chút quỷ khí cũng sẽ không lộ ra ngoài." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly khẽ gật đầu, hiện giờ càng ngày càng có thể nghe hiểu những chuyện quỷ quái.
Không Thanh đứng ở ngoài phòng vội vàng gõ cửa, hỏi: "Cô nương, đã xảy ra chuyện gì, sao vẫn luôn gõ bàn?"
Dung Ly chớp chớp mắt, nhìn qua bàn tay đang để trên bàn của Hoa Túc, gõ bàn không phải nàng, mà là quỷ này, nào ngờ Không Thanh có thể nghe được tiếng vang.

Nàng lúng ta lúng túng nói: "Không có việc gì, chỉ là có con trùng thôi, không cần tiến vào."
Lúc này Không Thanh mới im lặng, không hỏi tiếp nữa.
Hoa Túc lật bàn tay lên, chán đến chết mà nắm ngón tay trắng trẻo của mình, làm bộ như quỷ gõ bàn vừa rồi không phải nàng ấy.
Hũ sứ bị đào ra trong Trúc viện được đặt ở thính đường, lão quản gia đặt hũ sứ xong, ra lệnh cho mấy tôi tớ canh giữ hũ sứ, sau đó lo lắng không yên đi tìm lão gia.
Dung Trường Đình đóng cửa ở trong phòng, ngay cả tỳ nữ cũng không cho đến gần, ngoại trừ để Tiểu Phù vào, những người khác đều chỉ có thể ở bên ngoài nói chuyện.
Lão quản gia bước đến trước cửa, nhìn hai tỳ nữ với ánh mắt nghi hoặc, hai tỳ nữ dồn dập lắc đầu, đều không rõ nguyên do.
"Lão gia, đạo sĩ làm phép đã đi rồi." Lão quản hạ thấp giọng.
Dung Trường Đình khàn giọng trả lời: "Đã làm phép xong?"
"Làm xong, đạo sĩ......" Lão quản gia ngừng lại, cân nhắc mở miệng: "Đào ra một thứ ở dưới nhà chính Trúc viện, còn cần lão gia tự mình đến xem."
Dung Trường Đình khó chịu hỏi: "Thứ gì?"
Lão quản gia khó xử, lại nhìn qua hai tỳ nữ bên cạnh, hai người kia hiểu ý, lập tức lui xa.
Dung Trường Đình vô lực nói: "Vật gì thần thần bí bí như vậy, trong Trúc viện có thể chôn thứ gì?"
Lão quản gia dán sát vào cửa, tim đập như sấm mà nói: "Là một khúc xương cốt."
"Vật gì?" Dung Trường Đình hỏi.
Lão quản gia nóng lòng, miệng khô lưỡi khô, dùng sức nuốt xuống một chút, nói tiếp: "Đạo sĩ nói, có quỷ bị nhốt ở Trúc viện, cho nên đến Trúc viện làm phép, còn đào ra một hũ sứ trước cửa nhà chính, trong hũ có một lá bùa đỏ, còn có một khúc......"
Hắn hơi tạm dừng, hít hà một hơi, "Một khúc xương cốt giống ngón chân người."
Trong phòng sột sột soạt soạt vang lên một trận, cửa đột nhiên mở ra.
Sắc mặt Dung Trường Đình nặng nề đứng ở ngưỡng cửa, "Là......!xương cốt của người chết?"
"Đúng vậy." Lão quản nói nhỏ, "Đạo sĩ cắt đứt sợi tơ hồng quấn lấy khúc xương cốt kia, nói kể từ bây giờ, hồn quỷ sẽ không còn bị nhốt, cũng sẽ không tác loạn ở trong phủ nữa, xương cốt đó không phải là......"
Thân thể Dung Trường Đình bỗng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Lão quản gia vội vàng duỗi tay đỡ lấy, lo sợ nói: "Lão gia, không biết hũ sứ kia đã chôn bao lâu, cũng chưa chắc chắn rốt cuộc có phải của Nhị phu nhân hay không......!Nếu thật sự là phải, vậy nhất định do người trong phủ làm rồi."
Hắn tạm dừng, nghĩ đến việc vừa nãy, lo lắng nói, "Khi đạo sĩ làm phép, cửa phòng nhà chính Trúc viện đột nhiên mở rộng, cánh cửa kia luôn luôn bị đóng chặt, ta thấy......!Thật sự có quỷ ám, có lẽ là vong hồn của Nhị phu nhân không tiêu tan."
"Đi......!Khai quan nghiệm thi!" Dung Trường Đình đỡ vai lão quản gia, nói giọng khàn khàn.
Lão quản gia gật đầu, "Ta liền sai người đến."
Dung Trường Đình lắc đầu, "Ta tự mình đi."
Lão quản gia thấy sắc mặt của hắn tái nhợt , giống như bị bệnh nặng, vội vàng hỏi: "Lão gia bị bệnh sao, muốn gọi phủ y tới không."
"Không phải phủ y đang trông chừng tam phòng sao?" Khuôn mặt của Dung Trường Đình đang trắng bệch, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt thay đổi trở nên càng khó coi, nói nhỏ: "Đại cô nương......!Còn ở Lan viện?"

Lão quản gia nói đúng sự thật: "Đại cô nương vừa rồi cùng chúng ta đi đến Trúc viện, sau khi xem làm phép xong liền trở về Lan viện nghỉ ngơi."
"Nàng......" Dung Trường Đình muốn nói lại thôi, "Có nói cái gì không, sắc mặt thế nào?"
Lão quản gia lắc đầu, "Đại cô nương vẫn giống thường ngày."
Dung Trường Đình giơ tay đỡ trán, xua xua tay nói: "Đi, đi xem hũ sứ kia trước."
Hũ sứ đặt bên trong thính đường, trên hũ đều là bùn đất, chẳng ai có can đảm đến lau chùi.
Mấy tôi tớ đứng bên cạnh hũ sứ hai mặt nhìn nhau, không người nào thì thầm nói chuyện, ai cũng không dám đề cập đến chuyện của các chủ nhân.
Dung Trường Đình đi đến, lão quản gia tráng lá gan tới mở cái nắp của hũ sứ ra, khúc xương ngón chân và lá bùa đỏ còn đặt trên đất đen, lá bùa đã lâu ngày không thấy ánh nắng, đỏ như mới vừa gấp, trên khúc xương ngón chân không dư lại một tí thịt thối nào, trắng bạch bạch.
"Đậy lại." Dung Trường Đình nhíu mày.
Lão quản gia nhanh chóng đậy lại, luống cuống phủi bụi đất dính trên bàn tay.
"Đi chuẩn bị ngựa xe." Dung Trường Đình nói.
Lão quản gia vừa muốn quay đầu, bỗng bị gọi lại.
Vẻ mặt Dung Trường Đình xanh mét, đôi môi mím chặt, nghiêng đầu qua bên, trầm giọng hỏi: "Tam phòng như thế nào?"
"Nghe phủ y nói, đã châm cứu nhưng vẫn còn đau bụng." Lão quản gia quan sát sắc mặt của Dung Trường Đình, "Cần phải đi tìm đại phu bên ngoài tới?"
Dung Trường Đình lạnh lùng a một tiếng, "Tự làm bậy."
Lão quản gia ngây người, lúng túng nói: "Nhưng có vẻ Tam phu nhân sắp chịu đựng không nổi."
"Ngươi còn nhớ không, việc mai táng của nhị phòng năm đó, là do một tay ai xử lý?" Dung Trường Đình lạnh lùng hỏi.
Lão quản gia run rẩy.
Dung Trường Đình: "Là nàng."
Nhà chính trong Lan viên, Tam phu nhân đau bụng vô cùng, trên người châm đầy kim, mùa đông lạnh lẽo nhưng đệm giường phía dưới đã bị mồ hôi làm ướt một nửa, mặt và môi đều tái nhợt như lụa trắng, sắp hừ không ra tiếng.
Mà trong căn phòng kế bên, Dung Ly lại đang nhìn Họa Túy, nàng quan sát Họa Túy một hồi, lại nhìn qua quỷ lột da đứng ở góc tường, nghĩ nghĩ nói: "Thời gian còn chưa tới, có thể đổi bộ da khác cho nó không."
"Hiện giờ nó nghe lệnh của ngươi, ngươi cho nó da gì, nó liền mang da đó." Hoa Túc chống cằm, có vẻ không hứng thú.
Dung Ly nhìn quỷ lột da, nhất thời không biết nên vẽ da gì thì tốt, hơn nữa vẽ tranh trên không trung khó hơn rất nhiều so với vẽ trên giấy, mực nước sâu hay cạn đều bằng suy nghĩ, trước mặt cũng không phải tờ giấy trắng, thỉnh thoảng sẽ bị bên ngoài quấy nhiễu, ngay cả đặt bút cũng bị lệch vị trí.
Hoa Túc thấy nàng do dự, thờ ơ hỏi: "Ngươi muốn cho nó bộ da gì, nam tử hay nữ tử, người già hay trẻ con?"
Dung Ly nghĩ chưa ra, quỷ lột da này sẽ đi theo nàng, ít nhất nên mặc một bộ da đẹp mới không đến mức dọa nàng bị sợ.
"Còn muốn ta nắm tay ngươi vẽ?" Hoa Túc nhướng mày, mặc dù chưa biểu hiện thái độ hung dữ gì, nhưng khuôn mặt đẹp đến quỷ quyệt này vẫn mang theo vài phần lạnh lùng, người bình thường nào dám mạo phạm đến nàng ấy.
Dung Ly lắc đầu, nắm Họa Túy lại ngẫm nghĩ, "Nếu muốn đi theo ta, hẳn là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, phải vẽ đẹp chút mới được."
"Khi bút này còn nằm trong tay Thương Minh Tôn, thường bị dùng để vẽ một vài con rối vô tri vô thức." Hoa Túc nói, đôi mắt hẹp dài của nàng ấy hơi nheo lại, như chìm vào hồi ức, khóe miệng hơi cong lên.
"Ta nhớ lúc trước ngươi từng nói qua, bút này là do ngươi đoạt lấy từ trong tay Thương Minh Tôn." Dung Ly không hiểu ý cười của nàng ấy.
Hoa Túc cười nhạt, hơi lộ vẻ khinh thường, "Đúng vậy, ta phí thật lớn sức lực mới đoạt lại được cây bút này, khả năng điều khiển rối của hắn rất tài tình, những vật được vẽ ra ở trong tay hắn, tất cả đều giống hệt như thật."
"Ngươi cũng có bản lĩnh này?" Dung Ly kinh ngạc.
"Ta không bằng hắn." Trên mặt Hoa Túc lại không thấy vẻ xấu hổ vì thua kém người khác, thản nhiên điềm tĩnh, "Hắn vẽ quá thật, cho nên từng con rối của hắn bị thay đổi cũng chưa hề nhận ra, cuối cùng là chính mình lừa chính mình."
Dung Ly rũ mắt, không đưa ra bình luận, lại liếc nhìn quỷ lột da, đột nhiên mở miệng: "Ta không vẽ rối, chỉ muốn vẽ bộ da nữ tử."
Hoa Túc gật đầu, "Vẽ."
Đôi mắt của Dung Ly như nai con, chậm rì rì ngước lên, ánh mắt mềm mại như nước, nhỏ giọng nói: "Ngươi dạy cho ta? Dạy ta vẽ thế nào mới giống thật hơn một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận