Nếu có thể thấy, mới là kỳ quái.
Tiểu Phù cười gượng hai tiếng, "Thấy, còn liếc mắt nhìn chúng ta một cái, nhưng hắn không nói gì liền đi rồi, lạ thật."
Bạch Liễu ngồi ngay ngắn gật đầu, không dám nhiều lời, tròng mắt lặng lẽ nhìn về chỗ Dung Ly mới vừa ngồi, lo sợ cô nương của gánh hát vô ý ngồi lên trên người của cô nương nhà mình.
Không Thanh còn tính bình tĩnh, "Có lẽ cảm thấy chúng ta không liên quan gì đến Đan gia, nên chưa kêu đi hỏi chuyện."
Cô nương cài hoa trên tóc suy nghĩ, cảm thấy khá hợp lý nên không truy vấn nữa.
Roi ngựa vung lên, hai con tuấn mã kéo xe lộc cộc chạy đi, bầu gánh đánh xe nói: "Cũng thật là lạ lùng, chẳng lẽ Chu đại nhân và Đan gia kia phạm phải tội gì, nhưng nghe lời của bọn hắn nói, có vẻ không lục soát được gì cả, mong đừng nên đổ oan cho người ta."
Một nam tử khác ngồi ngoài xe nói: "Nào biết đâu, nhưng khoảng thời gian này Hoàng Thành thật sự có nhiều chuyện xảy ra, trong thành có người lan truyền, do thám của địch trà trộn vào thành, hình như còn gϊếŧ hại bá tánh vô tội, cũng không biết thật hay giả."
"Ta cũng nghe nói, trà trộn vào Hoàng Thành chính là người Phu Dư."
"Phu Dư? Nếu là Phu Dư thì cần phải bảo vệ Bồng Châu, bởi vì có thể gặp nguy hiểm.
Tuy Phu Dư là nước nhỏ, nhưng từ trước đến nay anh dũng thiện chiến, cuộc chiến này......"
Tiểu Phù cùng Bạch Liễu dựa sát vào nhau, ngày thường hai người không vừa mắt đối phương, hiện tại lại giống chị em song sinh, không thể tách rời.
Hai cô nương của gánh hát ngồi một lát lại muốn nằm xuống, nếu nằm thì chân sẽ duỗi đến trước mặt Dung Ly, Dung Ly cứng đờ cả người, chầm chậm co chân lại.
Tiểu Phù nhanh trí, vội vàng nói: "Dọc theo đường đi không tránh khỏi xóc nảy, có lẽ các ngươi cũng chưa mang theo gối mềm, không bằng gối lên chân của ta."
Cô nương cài trâm hoa vừa muốn nằm xuống sửng sốt một chút, chần chừ nói: "Sao có thể không biết xấu hổ như vậy."
"Không sao, đều là các cô nương." Tiểu Phù lại nói, chỉ thiếu ấn đầu người ta lên trên đùi mình.
Cô nương cài trâm hoa thật sự buồn ngủ, mắt sắp mở không ra, ngồi đã ngã trái ngã phải, rất là khó chịu, nghĩ nghĩ vẫn miễn cưỡng ngồi qua, hơi co người gối đầu lên chân Tiểu Phù.
Tiểu Phù thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết cô nương nhà mình hiện tại có bị người khác chạm vào được không, nếu có thể, hai vị cô nương này chỉ cần lơ đãng đụng phải, chắc chắn sẽ oa oa kêu to, còn tưởng mình đụng trúng quỷ.
Dung Ly bắt chéo chân, ngẩng đầu thấy quỷ lột da bám trên thùng xe, mái tóc đen như mực buông xuống, lúc chạm lúc không vào sau cổ của cô nương khác.
Cô nương kia giơ tay sờ sau cổ mình, kinh ngạc nói: "Sao tự nhiên lại ngứa cổ thế này, thật lạ."
Nói xong, nàng ấy nghiêng người, sốt ruột bảo: "Mau nhìn giúp ta, có phải bị bệnh sởi hay gì không."
Cô gái cài trâm hoa ở bên cạnh nàng ấy đang nằm xuống, không thể không ngồi dậy, sờ sờ sau cổ của nàng ấy, khó hiểu mở miệng: "Chẳng có gì hết, sao lại ngứa vậy."
Dung Ly ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía quỷ lột da, trong lòng thầm nghĩ, lần sau đổi da cho nó, nhất định phải đổi tóc ngắn chút.
Quỷ lột da dường như cảm nhận được điều gì, giơ tay vớt tóc của mình lên, thành thành thật thật nắm trong tay, nhìn có chút đáng thương.
Hoa Túc cười nhẹ, nhìn quỷ lột da cau mày, mất tự nhiên mà nắm tóc, "Xem tiểu cô nương ấm ức kìa."
Dung Ly dời ánh mắt, rụt rụt về phía sau, hận không thể ẩn mình vào trong hư không.
Nàng nghiêng mắt nhìn qua Tiểu Phù, Không Thanh cùng Bạch Liễu, nếu ba nha đầu này có thể ngoan ngoãn ở lại Hoàng Thành thì nàng đã bớt lo.
Hoàng Thành thịnh vượng an bình, nếu ba nha đầu có thể tìm được gia đình tốt thì rất là tuyệt, chỉ sợ Dung gia bị mang tội oan thông đồng với địch, lại có người mật báo, khiến ba nha đầu này bị bắt đi tra khảo.
Dung Ly thầm than trong lòng, kiếp trước chưa gặp chuyện như vậy, hiện tại thật hoang mang, nhưng bất luận thế nào, nàng đều không nên đưa ba nha đầu này tới Bồng Châu.
Tiểu Phù bị gối lên chân, dù buồn ngủ cũng chẳng ngủ được, nàng gian nan cử động chân, nhưng chân đã tê đến sắp mất đi cảm giác.
Bạch Liễu thì ngược lại, dựa vào vai nàng thở đều đều ngủ rồi.
Xe ngựa vừa rời khỏi Hoàng Thành, mưa tí tách tí tách rơi xuống, vang lộp độp trên thùng xe.
Cô nương chưa ngủ vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, ban đêm tối tăm không ánh sáng, thậm chí không thấy rõ đường đi, trên trời mây đen dày đặc, mặt trăng cùng ngôi sao đều bị che khuất, sắc trời càng thêm ảm đạm.
Mắt thấy mưa còn chưa lớn, hai vị nam tử dừng xe ngựa, mặc áo tơi và đội nón tre vào, sau đó mới quăng roi ngựa tiếp tục đi về phía trước, bầu gánh sốt ruột nói: "Sao tự nhiên lại đổ mưa, ban đêm vốn đã không dễ đi đường, giờ thì tốt rồi, sợ là phải mất nửa ngày mới có thể đến Tượng Châu."
Cô nương chưa ngủ không hề nóng nảy, "Không sao, cũng đâu cần vội nửa ngày."
Bầu gánh thở dài một tiếng, "Ngươi biết cái gì, nếu bỏ lỡ canh giờ này, có thể......!Không may mắn."
Cô nương chu chu môi, nhỏ giọng nói: "Nhiều năm như vậy, cũng chưa may mắn được mấy lần, không phải cũng như thế."
Bầu gánh lạnh giọng, "Lần này có thể giống nhau sao."
Dung Ly nhíu mày, nghe sao giống vội vàng đi đầu thai, còn nói cái gì may mắn, nàng vốn định nghe thêm một chút, nào ngờ bầu gánh với cô nương kia đều không nói nữa.
Hoa Túc thổi ra một ngụm quỷ khí, xốc rèm che lên như có gió thổi.
Bóng cây trong rừng núi đung đưa, mưa càng rơi càng lớn, rơi xuống lá cây lẫn bùn đất vang lộp bộp, gió cũng mạnh dần lên, vài cái cây bị thổi cong vòng.
Mưa to gió lớn, ngựa kéo xe như bị dọa sợ, chạy càng nhanh hơn, vừa hí vừa chạy như điên.img
Bầu gánh kéo ngựa không được, lên tiếng nói: "Ngựa bị hoảng!"
Ngựa chạy trốn thần tốc, đạp bùn đất văng khắp nơi, xe bị kéo phía sau lắc lư liên tục, thùng xe kêu cót két như muốn rời ra thành từng mảnh, rõ ràng không chịu nổi xóc nảy.
Dung Ly ngồi không vững, suýt nữa ngã qua một bên, nàng vội vã duỗi tay nắm lấy áo choàng của Hoa Túc, bình thường không có bao nhiêu sức lực, lúc này sức lực lại rất lớn, nắm một cái liền kéo áo choàng của Hoa Túc ra.
Hoa Túc quay phắt lại, mái tóc rối tung bay lượn bên má, áo đen bị kéo ra hơn phân nửa, may mà xiêm y áo đen vạt trắng bên trong vẫn che kín mít trên người, xiêm y quả thực được dùng chỉ bạc thêu đầy bùa chú, rậm rạp một mảng lớn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là hoa văn gì.
Trong ánh mắt lãnh đạm của nàng ấy chứa đựng sự ngạc nhiên, dáng vẻ giống như bị cợt nhả.
Dung Ly cũng vì vậy mà ngơ ngác, vội vàng ngồi thẳng người lên, nắm lấy góc áo đen kéo lại trên vai nàng ấy.
Sắc mặt Hoa Túc không đổi quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Ra khỏi Hoàng Thành, rời xa mây tía, trên đường cũng không còn được yên bình, ngươi có thể nghĩ ra được?"
Dung Ly nghĩ thầm, vốn dĩ ở trong Hoàng Thành cũng không thấy yên bình được bao nhiêu.
Hoa Túc dời ánh mắt, lông mày hơi nhíu lại, "Cơn mưa này có chút kỳ quặc."
Tiếng nói của nàng ấy vừa dứt, bầu gánh lại lên giọng kêu: "Sao mưa càng lúc càng lớn, bánh xe thế nào cũng phải bị trượt vào bùn!"
Hai con ngựa có vẻ thật sự bị hoảng, rõ ràng dây cương còn đeo trên người, lại bị mất kiểm soát hơn.
Dung Ly nắm chặt áo đen của Hoa Túc, nhìn thấy một chút nước mưa từ ngoài thùng xe chảy vào.
Kể ra thì, trời mưa lớn như vậy, nước mưa chảy vào cũng không lấy làm lạ, nhưng nước mưa chảy vào xe này trông giống một dấu tay.
Năm ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay rất rộng, trông như cái màng dài.
Dung Ly nhíu mày, lập tức nhìn qua Hoa Túc, muốn nghe nàng ấy giải thích.
Hoa Túc lạnh lùng xùy một tiếng, "Ngươi có ngửi thấy mùi gì không."
Mùi gì? Quỷ khí sao.
Dung Ly tưởng quỷ ở Thương Minh Thành tìm tới, các nàng mới vừa ra khỏi Hoàng Thành, chúng liền ngựa không dâng vó mà đến, vì lo sợ không đoạt được Quỷ Vương ấn.
Nhưng sau khi hít hít cái mũi, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh hôi vô cùng quen thuộc, còn không phải là mùi vị trên người cá yêu da xanh kia sao, ngay cả dấu tay để lại trên cửa đạo quán ở núi Bàn Dượng cũng có mùi tanh hôi này.
Không biết có phải do cá yêu da xanh kia trở về Động Minh Đàm, cố ý hoặc vô tình để lộ điều gì, khiến những con yêu khác tìm tới.
Thùy Châu nằm trong rương trúc ngửi được mùi này, nhỏ giọng kêu lên, hai bàn tay còn liên tục cào lên thành rương sột soạt.
Dấu năm ngón tay bám vào thùng xe lại thò ra thêm một tấc, dường như đang thăm dò.
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Tới thì tới, trốn trốn tránh tránh làm cái gì, đưa đến cơn mưa lớn thế này, là sợ không rửa sạch mùi tanh hôi trên người sao."
Đột nhiên vang lên một tiếng cốc, như có thứ gì gõ trên mặt đất.
Dung Ly nhíu mày, khi nghe thấy âm thanh này, dường như ngay cả não của nàng cũng bị đập một cái, đau vô cùng.
Hoa Túc chưa bị lay động, "Nếu cơn mưa này lớn hơn chút nữa, có thể kinh động đến Cửu Thiên, ta thì không sợ, không biết cá tiên tự phong ở Động Minh Đàm các ngươi có sợ hay không."
Dung Ly nín thở, chẳng biết những cá yêu kia vì sao lại đến, chẳng lẽ muốn đi theo nàng tìm Đan Tuyền, rồi đi theo Đan Tuyền tìm Động Hành Quân?
Mưa to tầm tã như muốn đánh vỡ nóc xe, ầm ầm vang.
Mưa cực kỳ lớn, nhưng cho tới hiện giờ, vẫn chưa nghe thấy một tiếng sấm nào, cũng không có tia chớp, quả thực quái lạ.
Hoa Túc ngồi thản nhiên, "Nếu cơn mưa này rơi xuống Động Minh Đàm, thì không đến mức khô cạn như vậy."
Bầu gánh đánh xe hô: "Không kéo ngựa được, nên làm thế nào bây giờ hả!"
Rèm buông phía trước bị nước mưa xối ướt nhẹp, nhăn nhúm thành một vòng, đã không thể che được gió, cũng không ngăn được mưa.
Bạch Liễu sớm bị đánh thức bởi sự rung chuyển, đang run run rẩy rẩy chen vào chỗ của Tiểu Phù, sợ ngựa điên lên kéo các nàng xuống dưới chân núi.
Hoa Túc lạnh giọng hừ nhẹ, ngón trỏ cử động, bắn ra một sợi quỷ khí hướng về phía hai con ngựa đang chạy thục mạng không chịu dừng.
Quỷ khí quấn trên chân hai con ngựa, như ngưng tụ thành sợi dây xích, dễ dàng buộc chúng nó ở tại chỗ.
Hai con ngựa gào rống, điên cuồng quay đầu, còn liên tục xoay người, tám chân ngựa bất động căn bản không thể nâng lên.
Bầu gánh khoác áo tơi nâng nón tre trên đầu lên một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, chẳng biết hai con ngựa này làm sao vậy, vừa rồi chạy trốn không kéo được, bây giờ lại một bước cũng không thể đi.
Nam tử gầy hơn kinh ngạc quăng dây cương, nhưng không thể khiến hai con ngựa chạy, hắn hoảng hốt nói: "Bầu gánh, đây, đây là......"
Bầu gánh cũng không hiểu, vội vàng xuống xe nhìn xem, cho rằng ngựa bị bẫy thú gì đó kẹp vào.
Nhưng tám chân ngựa trống rỗng, chỉ có nước mưa cùng bùn lầy, chẳng biết bị thứ gì trói buộc.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Dung Ly cúi người về phía trước, suýt nữa ngã ra ngoài, may mà Hoa Túc đưa tay chắn ngang trước người bảo vệ nàng.
Trên xe mấy cô nương đưa mắt nhìn nhau, cô nương tỉnh táo vội vàng hỏi: "Bầu gánh, xe ngựa làm sao vậy?"
"May kéo ngựa lại được, nó chạy quá đáng sợ!"
Dung Ly rũ mắt, nhìn chằm chằm dấu nước bám vào thùng xe, ướt dầm dề, năm ngón tay đang chầm chậm bò vào trong.
Ngay sau đó, lại có thứ gì gõ xuống đất.
Dung Ly giơ tay ôm đầu, luôn cảm thấy khi âm thanh này vang lên, có thể đập vỡ xương sọ của nàng.
Hoa Túc cười nhạt, "Ra vẻ cao thâm? Nói chuyện cũng không dám sao."
Sắc mặt nàng ấy trở nên lạnh hơn, thò tay ra khỏi áo đen, năm ngón tay đột nhiên chụp lại, cứng rắn bẻ gãy một cánh tay ở trong không trung.
Là một cánh tay trắng bệch như ngâm trong nước.
Vết gãy không đồng đều, một chút máu cũng chẳng chảy ra, bụp một tiếng rơi xuống ván gỗ.
Khi mới vừa bị bẻ, năm ngón tay còn giật giật, sau đó không thể động đậy.
Dung Ly vốn tưởng mấy nha đầu trên xe sẽ không nhìn thấy, nào ngờ, đầu tiên là Bạch Liễu sợ hãi kêu lên, mấy người còn lại cũng lần lượt kêu to, tiếng la hét suýt làm thủng màng nhĩ của nàng.
Cô nương cài trâm hoa nằm trên đùi Tiểu Phù bị bừng tỉnh, đá hai chân loạn xạ, la lớn: "Tay, tay, tay của ai?"
Hai nam tử mặc áo tơi vội vàng quay đầu lại, cũng đều kinh hãi, "Cánh tay này ở đâu ra!"
Cô nương cài trâm hoa lắc đầu: "Không biết, ta vừa mở mắt ra liền thấy nó ở đây, không phải từ trên trời rơi xuống chứ?"
Bầu gánh lắc đầu, hoang mang rối loạn ném cánh tay kia ra ngoài rồi chà xát tay mình lên quần áo, sau đó leo lên xe điên cuồng vung roi, ý muốn làm cho hai con ngựa chạy đi.
Từng roi từng roi đánh vào mông ngựa, dường như không đánh cho nó da tróc thịt bong thì không được.
Hai con ngựa đau đớn rống to, điên cuồng quay người, nhưng tám chân vẫn không thể nâng lên, giống như cắm rễ trên mặt đất.
Dung Ly kinh ngạc nhìn về phía cánh tay bị ném vào vũng bùn, trong lòng khó hiểu.
Hoa Túc lạnh giọng nói: "Đây là yêu, không phải quỷ, nhiều lắm thì chỉ dùng thuật tàng hình, chụp một cái là gãy, đâu giống quỷ, nên người phàm vẫn có thể nhìn thấy."
Lúc này Dung Ly mới sáng tỏ, nhìn bầu gánh và mấy người kia đều bị dọa sợ, ngược lại ba nha đầu của nàng thì không hoảng loạn lắm.
Tiểu Phù cũng sợ, nhưng vì hiện tại nghĩ rằng cô nương đang ở bên cạnh, có lẽ đại quỷ kia cũng ở đây, nên nàng ấy......! Không quá sợ hãi, vô tình coi quỷ đi theo cô nương thành người một nhà.
Nói người một nhà không thỏa đáng lắm, nếu nói là "Quỷ" của mình, lại có vẻ quá mạo muội.
Không Thanh chỉ rụt rụt bả vai, nín thở im lặng.
Hoa Túc giơ tay vỗ vào mu bàn tay Dung Ly, rồi gỡ bàn tay đang nắm chặt áo đen của nàng ấy ra, lãnh đạm nói: "Ngoan ngoãn ngồi ở đây, ta đi xem, rốt cuộc là con cá nào đang giả thần giả quỷ."
Dung Ly đang nắm chặt vải lụa, thình lình bị kéo tay ra, trong tay trống rỗng, trái tim nhảy lên cao, như đánh mất thứ để dựa vào.
Nàng đành phải lấy Họa Túy ra, ngồi thẳng lưng lên.
Hoa Túc hóa thành sương đen bay ra ngoài, trong chớp mắt, một luồng gió âm u lạnh lẽo xuyên qua hai nam tử ngồi phía trước.
Bầu gánh và nam tử kia bỗng dưng rùng mình, vội vàng nhìn ra phía sau, nhưng ngoại trừ mấy vị cô nương thì không thấy gì cả.
Cô nương cài trâm hoa lúng ta lúng túng hỏi: "Thế nào rồi, ngựa không chạy được sao?"
Bầu gánh sờ sờ sau cổ, "Vừa nãy sau cổ chợt lạnh, dường như có một luồng gió từ bên trong lướt qua, ngựa......"
Nam tử khác nói: "Ngựa không nâng chân lên được, hay là bị đinh đâm vào chân?"
Bầu gánh nóng lòng như lửa đốt, dứt khoát nói: "Chúng ta thử di chuyển chân của chúng nó xem, chắc không phải bị mắc kẹt trong bùn chứ."
Nhưng hiển nhiên......
Tám chân ngựa đều chưa sa vào bùn.
Nam tử kia vội vàng gật đầu, không màng bùn lầy dưới đất, hít một hơi nhảy xuống.
Dung Ly vốn muốn nhìn Hoa Túc, nhưng vô tình thấy ánh mắt của bầu gánh và nam tử kia khi bọn họ quay đầu lại đây, hai ánh mắt vô cùng kỳ lạ, như thể đang sợ hãi điều gì.
Không phải dáng vẻ người khác sợ quỷ kinh hồn bạt vía, mà giống như có điều kiêng dè.
Dung Ly nhíu mày, chắc không phải là bởi vì thấy nàng cùng Hoa Túc chứ, nhưng mấy người này đâu giống là nhìn thấy nàng.
Sương đen bay ra khỏi xe ngựa đột nhiên ngưng tụ lại, biến thành nữ tử cao gầy mảnh khảnh, nữ tử có khuôn mặt lạnh lùng, nốt chu sa trên trán đỏ như lửa.
Hoa Túc hơi nâng cằm lên, mưa to tầm tã xuyên qua người, áo đen dài phết đất vẫn khô mát, không bị thấm nước, một chút bùn đất cũng chưa dính vào, thái độ đó kiêu ngạo làm sao.
Nàng ấy cười lạnh, mấy sợi quỷ khí từ áo đen phóng ra như tia sét, còn giống hắc xà dốc toàn bộ lực lượng.
"Cốc" một tiếng, lại có thứ gì gõ lên mặt đất.
Đầu của Dung Ly đau muốn nứt ra, cảm thấy âm thành này hơi quen thuộc, ngay sau đó mới nhớ tới, lúc trước mượn chuông bạc trên tóc của Hoa Túc để âm thầm nhìn cá yêu trở về Động Minh Đàm, trong đó không phải thấy một ông lão chống gậy sao, đúng là cây gậy đã đánh vỡ chuông bạc trên đầu cá yêu da xanh.
Hay người tới chính là lão cá mà Hoa Túc nói?
Ngay sau khi tiếng gõ xuống đất vang lên, giữa không trung cũng ầm lên một tiếng, như tia chớp cắt qua phía chân trời.
Nhưng bầu trời vẫn tối đen một mảnh, từ đâu ra tia chớp, cũng không phải là tiếng sấm vang.
Quỷ khí phóng ra bị đánh đến chia năm xẻ bảy, bất chợt bay ngược về phía Hoa Túc.
Dung Ly sợ quỷ này bị quỷ khí của mình gây thương tích, lập tức nín thở.
Chỉ thấy khóe miệng Hoa Túc cong lên, chế nhạo nói: "Nhiều năm không gặp, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?"
Nơi xa, một ông lão chống gậy hiện hình, vài con cá yêu đi theo bên cạnh, không có cá yêu da xanh mà hai nàng đã gặp.
Ông lão mặc trường bào, râu dài bạc phơ, vây cá gần như trong suốt ở hai bên má nhè nhẹ đung đưa trong gió.
Sắc mặt hắn nặng nề, liếc nhìn qua xe ngựa.
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Động Minh Đàm của các ngươi xảy ra chuyện, không đi tìm Động Hành Quân, đến cản xe ngựa của chúng ta làm cái gì."
Ông lão gõ cây gậy dài xuống bùn đất, "Hiện tại ngươi không thể so với năm đó, đừng nên lo chuyện bao đồng, nếu Thận Độ tìm tới, sợ là ngay cả cơ hội sống tạm cũng không có."
Hoa Túc dứt khoát cởϊ áσ choàng đen trên người ra, chậm rãi, năm ngón tay thon dài nắm một góc áo choàng, ném nó lên không trung.
Xiêm y đen dưới áo choàng thêu đầy chỉ bạc ngang dọc, hợp thành bùa chú chằng chịt như một tấm lưới lớn.
Ngay khoảnh khắc cởϊ áσ choàng ra, uy áp trên người nàng ấy dường như không còn bị ngăn cản, càng thêm đáng sợ, âm u rét lạnh hơn cả sét đánh.
Khuôn mặt ông lão lộ vẻ kinh ngạc, "Ngươi......"
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Món nợ năm đó còn chưa tính, ngươi lại tự đưa tới cửa."
Bên cạnh, bầu gánh và nam tử kia xuống xe ngồi xổm dưới đất xê dịch chân ngựa, nhưng tám cái chân vẫn dính trên bùn đất chẳng nhúc nhích, nửa tấc cũng không di chuyển.
Trên xe ngựa, cô nương cài trâm hoa hỏi: "Đại ca, ngựa chạy được chưa?"
"Chưa thể." Bầu gánh run giọng nói trong mưa gió.
Dung Ly thò người ra khỏi xe, thình lình bị quỷ khí mà Hoa Túc vung ra làm chấn động lui về.
Nàng sửng sốt một chút, bị quỷ khí đụng vào đầu hơi choáng váng.
Ông lão nâng cây gậy lên, chỉ vào xe ngựa, "Lần này đến đây, không có ý định tranh đấu với ngươi, chỉ muốn đưa một người đi.".