Bị cha me ruột vứt bỏ, Qúy Hi cũng cảm thấy chính mình cũng không đến lỗi đặc biệt xui xẻo vậy.
Ít nhất nàng còn không bị chết trong cơn mưa tuyết lạnh cóng kia, ít nhất cũng không bị bọn buôn người bán đi, mà được đưa đến cô nhi viện, ít nhất sau này nàng còn được nhận nuôi, gặp gỡ được một người bà không tệ lắm, ít nhất hiện tại, nàng cho dù có nghèo vẫn ấm áp gia đình.
Bởi vì từng bị người thân nhất vất bỏ chính mình…… bởi vì đã từng trải qua cảm giác bị vứt bỏ một lần, Qúy Hi bây giờ đều không có suy nghĩ dựa vào bất kỳ là ai.
Cho nên nàng so với mọi người đều ganh đua hơn, nghĩ rằng khi lớn lên, muốn cho chính mình chở lên cường đại.
Chỉ có bản thân mình mới vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ bản thân mình, nàng ngay từ khi còn nhỏ đã hiểu rõ điều này.
Cũng đúng, vì đã trải qua hết thảy mọi việc như vậy, Qúy Hi cảm thấy nàng không cần phải suy nghĩ đến vấn đề đó làm gì nhiều.
Chính là dựa vào bản tính cố chấp ương ngạnh của mình, nàng mới đi được tới ngày hôm nay.
Quý Hi cũng không còn cảm giác chải qua việc nào so với cái hôm bão tuyết đó nữa, bởi vì nàng hết thảy đều đang nỗ lực tốt lên từng ngày.
Nhưng hôm nay khi nhận được điện thoại của Dương Bình, nàng vẫn là khóc.
Chuyện này trước sau đều giống như một vết sẹo không thể xóa nhòa ở trong lòng nàng, bị người ta dùng tay nhéo một cái, vẫn còn cảm thấy đau.
Nàng cắn răng suy nghĩ, sẽ lại không có lần sau nữa đâu.
Kiều Chi Du chỉ cần liếc mắt thôi đã cảm thấy Qúy Hi đã khóc, có dấu vết con mắt còn hồng hồng.
“Không có gì, mắt có chút không thoải mái.” Qúy Hi lại dùng tay xoa xoa mắt, tạo ra biểu cảm giả dối, nàng cười nói sang chuyện khác, dắt Kiều Thanh đi, “Vào đi, hôm nay bên ngoài nóng quá.’’
Đứng ở cửa là một lớn một nhỏ đều mặc váy, Kiều Thanh mặc một chiếc váy nhỏ vàng nhạt liền thân.
Kiều Chi Du lại mặc một chiếc váy dài tay ngắn bó eo, tóc dài cột lên thảnh thơi, thành thục mà lại ưu nhã.
“Lão sư.
Cái này tặng cho người.’’ Kiều Thanh đem một túi đồ ăn vặt lớn đến cho Qúy Hi.
Qúy Hi tiếp nhận, sờ sờ đầu Kiều Thanh, “Lão sư đã nói rồi không cần đồ ăn vặt mà.’’
Kiều Thanh đáp lại Qúy Hi nói: “ Đây là dì cấp chuyên môn cho lão sư mà.”
Quý Hi nhìn Kiều Chi Du không biết lên nói gì, chỉ cười cười.
Lúc này, Kiều Thanh ở một bên ra dáng nói thêm một câu: “Dì đối với lão sư rất tốt.’’
Quý Hi cùng Kiều Chi Du đồng thời cúi đầu ăn ý nhìn Kiều Thanh, cùng nhau cười, tiểu gia hỏa này lại đang đánh chú ý gì vậy, lời nói như là có ẩn ý.
Kiều Thanh nhấp cái miệng nhỏ cười nhẹ, một tay dắt Qúy Hi, một tay khác dắt Kiều Chi Du, đem Kiều Chi Du đi vào phòng.
“Tiểu Thanh, ăn cơm rồi sao?” Qúy Hi ngồi xổm xuống thân.
Kiều Thanh gật gật đầu: “Ăn.’’
“Ngươi ăn không?” Kiều Chi Du hỏi Qúy Hi.
Quý Hi có lệ nói: “Ăn.’’
Kiều Chi Du thấy được trên bàn sách có bịch bánh mì hỏi: “Chỉ ăn bánh mì?’’
“Không đói bụng.” Qúy Hi cười nói.
Quý Hi điềm tĩnh, trên người mang hương vị nhàn nhàn, có thể so sánh với hơi thở của Nghệ thuật thì đúng hơn.
Nàng ở nhà trang điểm đến tùy ý, chính là mặc một cái quần đùi ngắn, đi kèm với áo ơ mi ô vuông cổ áo rộng thùng thình, tay áo hơi vén lên, hơi mỏng còn dài, có vẻ nhìn thân thể thật sự “Yếu đuối mong manh.’’
Kiều Chi Du thoáng nhìn đến đôi chân trần chụi của nàng, một đôi chân thon dài, đều đã gầy như vậy rồi mà còn không hay ăn cơm.
Chỉ là lời không có nói ra.
Tựa như thích giống Qúy Hi, Kiều Thanh thực sự thích ở chỗ Qúy Hi, lần đầu đến nhà người khác chơi, còn chủ động đi xung quanh nhà.
Qúy Hi rót hai ly nước đưa đến, nàng nói: “Hôm nay không tính là đi học, ta cùng với Kiều Thanh chơi vẽ tranh.’’
‘’Tính học đi.’’ Kiều Chi Du lại nói.Đi làm một công việc chính rồi, còn đi làm thêm hai việc nữa, tất nhiên là có áp lực kinh tế không nhỏ rồi, biết tính Qúy Hi không nói, nàng cũng có thể tự nghĩ được.
Qúy Hi cùng Kiều Chi Du nói: “Không tính.’’
Kiều Chi Du giọng nói cường thế lên: “Ta nói tính liền tính.’’
Qúy Hi tiếp tục nhấn mạnh hai chữ: “Không tính.’’
Hai ngươi so hăng hái.
Đến lúc này mà đi tranh chấp, nghe có vẻ ấu trĩ.
Cuối cùng Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi bộ dáng nhíu mày, không thể không thua: “Ngoan cố hơn người.’’
Quý Hi vừa lòng.
Nói đi học nghe lạnh lẽo quá.
Tính tình Qúy Hi, một khi đã tiếp nhận một người khác tốt với mình, tất nhiên muốn trả lại một ít mới an tâm.
Tựa như việc đêm đó, Kiều Chi Du đối với nàng thật tốt, nàng cũng suy nghĩ làm lại chút việc cho đối phương.
Giống như ở cùng Kiều Thanh, giúp Kiều Thanh chữa bệnh tự kỷ.
Chung cư quá nhỏ, cùng với nhà của Kiều Chi Du không so sánh được, toàn bộ diện tích còn không bằng một gian phòng ngủ chính nhà Kiều Chi Du.
Buổi chiều, một cái bàn sách không lớn, Qúy Hi cùng Kiều Thanh vẽ truyện tranh, còn lại Kiều Chi Du ngồi ở bên kia xem.
Nàng khẳng định là đã khóc, Kiều Chi Du không chút để ý đánh giá khuôn mặt Qúy Hi, có thể cảm giác được Qúy Hi so với mọi ngày trầm mặc hơn.
“Dì, ta muốn đi toilet.’’ Kiều Thanh uống nhiều nước, muốn đi vệ sinh.
‘’Muốn dì đi cùng ngươi không?’’ Kiều Chi Du hỏi.
‘’Không cần, ta tự mình đi.’’
‘’Nàng ở với ngươi lá gan liền lớn hơn.’’ Kiều Chi Du cúi đầu nhìn tranh Qúy Hi vẽ, ‘’Nếu ở nhà người khác, nàng ngay cả nghĩ đến đi toilet cũng không dám nói.’’
Qúy Hi bớt thời gian nâng ngẩng đầu lên: ‘’Phải không?’’
Kiều Chi Du: ‘’Ân.’’
‘’Hôm nay làm sao vậy?’’ Kiều Chi Du vẫn là cảm thấy Qúy Hi có chút không thích hợp, lại hỏi tiếp, ‘’Xem ra ngươi tâm tình không tốt lắm.’’
Quý Hi cười không thừa nhận: ‘’Không có.’’
‘’Bởi vì chuyện công việc?’’
Quý Hi đáp: “Không phải.”
Kiều Chi Du nói: “Qủa nhiên là tâm tình không tốt.”
Quý Hi ngơ ngác nhìn Kiều Chi Du, đến, bị Kiều Chi Du tổng kết lại logic bất tri bất giác bị đánh bại.
Qua một lát.
Kiều Chi Du thấp giọng nói: “Có thể cùng nói với ta.’’
Bởi vì những lời này, tay cầm bút của Qúy Hi cương lại hạ xuống, hôm nay nhận được cuộc gọi kia gọi đến, cũng giống như viết sẹo cũ của nàng bị xé rách ra, Kiều Chi Du quan tâm mềm nhẹ như vậy, lại giống như viết sẹo đang bị thương được người khác ôn nhu tới thổi thổi vào.
Cảm giác như vậy giống như cũng không còn khó chịu lắm.
Kiều Chi Du biết người trước mắt này là một cái Hũ nút, một cái bình trần đầy hũ nút.
Mỗi người đều có chuyện quá khứ của chính mình, Kiều Chi Du không có yêu thích việc đi tìm hiểu chuyện quá khứ của người khác…… Nhưng nàng không nhịn được muốn chủ động đi hỏi Qúy Hi.
‘’Ta chỉ cần vẽ tranh thì tâm trạng sẽ liền tốt lên.’’ Qúy Hi nắm chặt cây bút trong tay mạnh mẽ miêu tả trên giấy, khéo miệng rốt cuộc cũng hiện lên một nụ cười hơi hơi tự nhiên.
‘Ngươi như thế nào lại không theo học ngành mỹ thuật?” Kiều Chi Du nhìn ra được, Qúy Hi đối với phương diện này rất có thiên phú.
Có điểm đáng tiếc.
Vấn đề này Khương Niệm cũng hỏi qua, Qúy Hi không đáp, cười cho qua, các nàng đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu, hỏi ra chuyện này giống như “ sao lại không ăn thịt.’’ vấn đề này thật bình thường, các nàng khẳng định sẽ không biết được sự bần cùng rốt cuộc hiện thực bao nhiêu, rất nhiều đáng sợ.
Quê quán của Qúy Hi tư tưởng rất lạc hậu, con gái thông thường sẽ đi lấy chồng sớm, lúc trước nếu không phải chính nàng có được học bổng, cùng đi làm một ít việc vặt lấy tiền đóng học phí, khả năng là nàng đã sớm gả cho thằng nào rồi.
Nàng có thể đi học đại học, còn học thêm nghiên cứu sinh, đúng là kỳ tích của cái nàng đó rồi.
Cũng may trấn nhỏ đấy cũng càng ngày càng chú trọng giáo dục rồi, trọng nam khinh nữ thì vẫn có, nhưng không có nghiêm trọng như trước đây.
Tóm lại xã hội cũng ngày càng phát triển hơn.
Mãi cho đến khoảng năm sau giờ, bên ngoài nhiệt độ cũng dần hạ xuống bớt nóng.
Qúy Hi xem thời gian, không sai biệt lắm sắp tới giờ cơm tối, “Chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn đi, có thể nấu cơm.’’
Kiều Thanh tích cực; “Được ạ.’’
‘’Vậy Kiều Thanh thích ăn cái gì nào?’
Kiều Thanh nói; “Ta không kén ăn, cái gì cũng ăn.”
Kiều Chi Du cười, hơn hai tháng trước còn cái này không ăn, cái kia không ăn, lúc này lại nói chính mình không kén ăn.
Bên cạnh 500m có một cái siêu thị Walmart, Qúy Hi đang nghĩ ra nguyên liệu nấu món ăn, cũng không biết Kiều Thanh cùng Kiều Chi Du thích ăn cái gì, không ăn cái gì, mua nguyên liệu đơn giản về làm thích hợp hơn.
Ở nhà cả một ngày, ra cửa hít thở không khí thật thoải mái.
Chạng vạng tối đường phố đã lên đèn ánh vàng rực rỡ, làm cho Bắc Lâm khó có được ít nhân tình ấm áp.
Kiều Thanh tay trái nắm tay Qúy Hi, tay phải nắm tay Kiều Chi Du, rất vui vẻ.
Tiểu gia hỏa vui vẻ lên vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót các loại, trên mặt hiện lên ý cười thẹn thùng ngoan ngoãn.
Cuối tuần, siêu thị rất nhiều người.
Đặc biệt là khu bán thịt thà rau củ.
Mọi ngươi đều đi mua chuẩn bị bữa tối.
Dạo siêu thị mua đồ ăn, đây vẫn là lần đầu tiên làm như vậy của Kiều Chi Du, rất mới mẻ.
không khí thật ồn ào, nhưng Kiều Chi Du không phản cảm, ngược lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
còn có rất nhiều cặp vợ chồng son nắm tay dắt nhau đi mua đồ ăn, xem thấy người khác yêu đương, Kiều Chi Du trong lòng không tránh khỏi hâm mộ một phen.
Kiều Thanh nói cái gì cũng có thể ăn, Qúy Hi liền hỏi Kiều Chi Du ; “Kiều tổng, ngươi muốn ăn cái gì?’’
“Cái gì ngươi cũng làm được sao.’’
“Không sai biệt lắm.’’
Khẩu khí không nhỏ, Kiều Chi Du đối với nguyên liệu món ăn căn bản là không biết gì cả, không biết chọn cái gì, nàng lớn tiếng nói cùng Qúy Hi: “Ta muốn ăn cơm gia đình, ngươi làm sở trường của mình đi là được rồi.”
Quý Hi nhìn chọn, cái gì mới mẻ liền mua.
Chờ ba người mua xong đồ ăn chở lại chung cư, mặt trời đã nặn khuất bóng, phía tây một mảng vàng óng ánh trầm trầm, đang chuẩn bị kết thúc.
Khương Niệm không gạt nàng, ở trong căn chung cư này ngắm cảnh mặt trời nặn, đúng là tuyệt hảo.
Qúy Hi mở máy chiếu lên trước, mở phim hoạt hình cho Kiều Thanh coi, còn dặn dò Kiều Thanh không được ăn vụng đồ ăn vặt.
Sau đó Qúy Hi lại nói với Kiều Chi Du, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nấu cơm.’’
Kiều Chi Du đứng dậy theo: “Ta giúp ngươi.’’
‘’Không cần, ta làm một mình được.’’ Qúy Hi sợ Kiều Chi Du không chịu nổi mùi khói dầu trong bếp.
‘’Không liên quan.’’ Kiều Chi Du khom lưng xoa xao khuôn mặt Kiều Thanh, “Ngoan, dì cùng lão sư đi nấu cơm, ngươi xem hoạt hình đi.’’
Kiều Thanh hiểu chuyện xưa nay: “Được ạ.’’
Số lần Kiều Chi Du xuống bếp có thể đếm trên đầu ngón tay cũng ra được, nàng trước kia ở nước ngoài sinh hoạt, không phải ăn ở bên ngoài nhà ăn, thì chính là ăn cơm hộp, sau khi về nước, trong nhà vẫn luôn có a di chăm sóc, không cần phải tự xuống bếp.
Không giống với Qúy Hi, nàng học tiểu học đã biết làm cơm chiên trứng cho mình ăn.
Tuy nói đi vào ở Bắc Lâm mấy năm nay, nàng cũng không có nhiều cơ hội nấu cơm, nhưng dù sao cũng làm từ nhỏ đến lớn, đã là hạng kỹ năng cao nhất rồi.
Vặn vòi nước ra, Qúy Hi tinh tế rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.
Kiều Chi Du lấy quả cà chua đã rửa sạch, đặt ở trên thớt, “Ta tới cắt.’’
‘’Ân.’’ Qúy Hi đáp, tiếp tục rửa rau.
Kết quả nàng mới nói xong, liền thấy Kiều Chi Du trượt tay, quả cà chua lăn ra.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của nàng, Kiều tổng không biết nấu cơm.
‘’Không cắt vào tay đi?’’ Qúy Hi so với Kiều Chi Du còn khẩn trương hơn, sợ Kiều Chi Du cắt vào tay, vội ngừng tay, tiến đến xem.
Kiều Chi Du chiều nàng duỗi tay ra, cười: ‘’Nào dễ cắt vào tay như vậy.”
“Ngươi đừng cắt nữa.”
Muốn xắt được ra cũng phải có kỹ thuật mới làm được, Kiều Chi Du nói: “Ta cẩn thận một chút.’’
“Ngươi đừng chạm vào.
Chờ lát nữa lại cắt vào tay.’’ Qúy Hi không khỏi phân trần nhìn con dao trong tay Kiều Chi Du, không cho nàng tiếp tục.
Kiều Chi Du ở trước mặt người khác từ trước tới nay nói một không nói hai, đại khái là chỉ có Qúy Hi sẽ giống như vậy quật cùng nàng “ giằng co.”, hơn nữa nàng mỗi lần còn “ Giằng co.” đều thua cô nương này.
Kiều Chi Du cảm thấy buồn cười, chất vấn; “ Ta sẽ tệ như vậy sao?’’
Quý Hi mặt đứng đắn nhìn Kiều Chi Du, hoãn lại, giọng nói đứng đắn: “Có đi.”
Có đi? Kiều Chi Du nghẹn lời.
‘’Để ta.’’ Qúy Hi nhợt nhạt cười rộ lên, giao cho Kiều Chi Du một công việc an toàn hơn: ‘’Ngươi rửa rau đi.’’
Kiều Chi Du thỏa hiệp.
‘’Cà chua trước nướng một chút, có thể trực tiếp lột da.’’ Quý Hi nướng cà chua ở trên bếp gas, trong miệng nói.
‘’Rất thần kỳ.’’ Kiều Chi Du quay đầu nhìn, ‘’Cẩn thận một chút, không bỏng.’’
Xem Qúy Hi cúi đầu bộ dáng xắt rau, Kiều Chi Du liền biết nàng hẳn là thường nấu cơm, kỹ năng xắt rau nhanh còn giỏi, từng đoạn măng tây, lập tức biến thành một đống sợi mỏng.
Biến hình như ma thuật vậy.
Quý Hi tóc hơi rối, thường thường rũ xuống, nàng vén ra sau vài cái, vẫn là bị vướng bận.
Kiều Chi Du nhìn thấy, lấy khăn lau khô tay, đi đến phía sau nàng, vớt tóc dài lên.
Quý Hi dừng lại một chút.
Kiều Chi Du ở phía sau hỏi: ‘’ Có sợi cột tóc không? ta giúp ngươi một chút.’’
‘’Ở trong túi quần.’’ Qúy Hi nhẹ giọng nói, nàng tay cộc cộc, không dừng lại.
Kiều Chi Du cười một cái, lại thò tay qua thân, đem tay thăm dò vào túi quần ngắn của Qúy Hi.
Túi sát vào đùi, chỉ cách một lớp vải rất mỏng, cho lên khi Kiều Chi Du ngón tay động lấy ra sợi cột tóc, làm Qúy Hi cảm thấy có chút ngứa.
Lấy ra sợi cột tóc xong, Kiều Chi Du tay nhẹ nhàng cột tóc Qúy Hi lên.
Qúy Hi tóc nhiều, xõa tung tản ra rậm rạp, tuy rằng không thường xuyên chăm sóc tóc, nhưng bởi vì từ trước tới nay không có đi làm tóc, lên tóc vẫn rất tốt.
Nàng dán lại đây, mùi hương bao phủ đậm đặc đến, Qúy Hi thật thích mùi nước hoa mà Kiều Chi Du đã chọn, như thế nào mỗi lần ngửi đều thoải mái như vậy.
Qúy Hi thân hơi cứng lại, đã quên xắt rau, để Kiều Chi Du giúp buộc tóc, đối phương tay mềm nhẹ nhàng chạm qua da đầu, chạm vào lỗ tai, vẫn như cũ có cảm giác ngứa ngứa.
Qúy Hi từ trước không phát hiện mình sợ ngứa như vậy.
Đêm đó Kiều Chi Du ở trên cỏ chọc nàng như vậy, nàng mới biết được.
‘’Được rồi.’’ Kiều Chi Du âm thanh ôn nhu.
‘’Ân.’’ Quý Hi cũng đáp đến nhẹ nhàng.
Quý Hi làm trước măng tây xào thịt, thả muối gia vị bằng cảm giác, dù sao cũng là mời khách ăn cơm, nàng muốn cho Kiều Chi Du ăn thử trước xem sao, nhìn thấy Kiều Chi Du đang rửa cái thìa phía sau, nàng gắp một miếng nhỏ đưa qua đi: ‘’Ngươi nếm thử đi nhạt không.’’
Quý Hi không cảm thấy động tác này có gì không ổn, nàng cùng Khương Niệm cũng đút cho nhau ăn.
Kiều Chi Du bỏ xuống xong, thò đầu ra, khẽ mở hai môi tiếp nhận đồ ăn Qúy Hi đút tới.
Chậm rãi nếm…..
Một người rửa rau, một người nấu đồ ăn, có người cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tối, cùng nhau ăn cơm, cảm giác thật tốt, nàng muốn có một cuộc sống lý tưởng như vậy, giống như hiện tại, không khác biệt lắm.
‘’Rất khó ăn sao?’’ Qúy Hi xem Kiều Chi Du không nói lời nào.
Kiều Chi Du hoàn hồn, nhìn Qúy Hi chằm chằm nói: ‘’Ăn ngon, vừa vặn tốt.’’
‘’Vậy được rồi.’’ Qúy Hi đem chiếc đũa gác lên bếp, chuẩn bị bỏ lên bàn ăn.
Kiều Chi Du đột nhiên hỏi: ‘’Ngươi không nếm thử sao?’’
‘’Người thử qua là được rồi.’’ Qúy Hi nói.
Kiều Chi Du cầm lấy chiếc đũa cũng gắp lên miệng, nàng để sát Qúy Hi, đồng dạng đút đến bên môi nàng, thấp giọng ra lệnh, ‘’Mở miệng.’’
Quý Hi trong tay cầm đĩa, ngẩn người ra, nếm gia vị thôi mà, đâu cần phải đút cho nhau quái dị như vậy.
Nhưng Kiều Chi Du tay đã đút tới miệng, hai người nhìn nhau, vẫn là không nhịn được ngoan ngoãn mở miệng ra.
Kiều Chi Du cười cười, cái hành động này thoạt nhìn thấy rất bình thường này, nhưng nàng không biết tại làm sao, chính là, thích hai người có không gian thân mật như vậy..