Quý Hi lại mơ tới giấc mộng kia.
Gió tuyết lạnh lẽo thấu vào xương, bão tuyết càn quét bữa bãi khắp nơi.
Nàng còn tưởng rằng mình đã bị vùi lấp trong cơn bão tuyết kia, rồi bỗng dưng mặt trời lại xuất hiện, ánh mắt chời chói lóa, xua tan đi sự lạnh lẽo khắp nơi.
Gió lạnh cũng trở lên ấm áp, mang theo hơi ấm của mặt trời tỏa đến.
Lớp băng tuyết bao phủ dần dần biến mất.
Thế giới lại chở lên nhu hòa ấm áp.
Lần đầu tiên phá lệ mang theo một giấc mơ đẹp như vậy, Qúy Hi có một đêm ngủ thật ngon giấc.
Vào sáng sớm.
Chăn nệm trên sàn nhà, nửa thảm đã xốc lên, có chút hỗn loạn.
Giường đơn bên cạnh, có hai người đang nằm trong một cái chăn, dán vào nhau ngủ, ngay tại đây lúc này.
Quý Hi ban đầu là ngủ trên mặt đất, đắp bên mình chiếc chăn mỏng, cũng giống như ngủ trực tiếp trên sàn nhà cũng không khác nhau là mấy, hơn nữa trong phòng lại bật điều hòa lạnh.
Nửa đêm nàng bị Kiều Chi Du kiên quyết kéo lên giường.
Lúc lên được giường ngủ, người đã muốn nghẹt mũi cảm lạnh.
Có lẽ sau khi uống rượu xong, đêm qua lại ngủ muộn.
Qúy Hi đi ngủ so với mọi còn muốn say hơn.
Quý Hi thích sự ấm áp, lúc ngủ cũng vậy, theo bản năng luôn hướng đến sự ấm áp ngủ cho thoải mái.
Giường lại không được rộng, nàng nằm một bên, dịch một tí dịch một tí, liền dán đếm ôm Kiều Chi Du lúc nào không hay.
Kiều Chi Du lại không giống Qúy Hi, nàng giấc ngủ không được sâu, trong phòng hơi hơi xa lạ, nàng đã tỉnh lại một lần.
Mở mắt mông lung, thoáng tỉnh táo lại một lát, liền nhìn thấy một khuôn mặt bình tĩnh, gần ngay trong ngang tấc.
Qúy Hi ngủ rất sâu, nửa mặt dán vào gối, tóc dài xão ra tán loạn.
Kiều Chi Du nhìn đến tư thế ngủ thân mật của hai người, làm cho giấc ngủ bị nhiễu loạn, mặt của Qúy Hi đang dán đến vai nàng, trong chăn thì ôm lấy eo, cũng không giống như ôm, mà chỉ tùy tiện đặt tay lên.
Tựa giống như một giấc mộng đang diễn ra.
Giống như có một người thân mật nằm chung chăn gối mỗi ngày, đã không biết bao nhiêu lần Kiều Chi Du vẫn luôn khát khao mong chờ điều này.
Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi, trong phút chốc mỉn cười, nếu nói ngày thường Qúy Hi mang theo vẻ mặt văn tĩnh nho nhã kèm theo tia quật cường, thì đến lúc ngủ Qúy Hi cũng chỉ an tĩnh nhìn thật ngoan ~
Qủa Thực quá ngoan.
Đáng yêu thật sự.
Qúy Hi theo bản năng đến bên cạnh Kiều Chi Du,cảm nhận được ấm áp thoải mái mà nằm.
Nàng ngủ rất quy củ, bình thường chỉ thay đổi một tư thế, rồi nằm bất động nguyên như vậy.
Thân mình Kiều Chi Du có chút cứng lại.
Bởi vì trong chăn chân trần của Qúy Hi đang cọ cọ vào chân nàng, cả hai chân dán vào nhau.
Hai người đều mặc quần ngắn, hai cái chân trơn bóng, cứ như vậy cọ vào nhau một chỗ….
Đặc biệt là mặt của Qúy Hi còn đến gần mặt nàng, hô hấp đều đều phả lên mặt.
Đột nhiên, tim Kiều Chi Du đập nhanh hơn, không còn sự bình tĩnh.
Thật ra thì cũng không tính là quá thân mật, chỉ là dựa vào nhau có chút gần nhau.
Có cảm giác, phóng to đến thật gần.
Kiều Chi Du tiếp tục nhìn chằm chằm Qúy Hi, thất thần, ánh mắt dừng ở lông mày xinh đẹp của nàng, xem đến nhập tâm mê mẩn.
Nếu ngày hôm qua động tâm bởi vì say rượu, vậy hiện tại tính là vì sao?
Thật sự tối hôm qua nàng có hơi xúc động khi ở cạnh Qúy Hi, nàng phải lên ý thức được, nàng đối với Qúy Hi có cảm giác không phải bạn bè.
Nàng thừa nhận rằng, Qúy Hi mọi mặt đều hợp với nàng.
Nàng thật sự thích, rất thích.
Đây là yên lặng nảy sinh tích tụ dần dần mà thích, đã rất rõ ràng, nàng đã không còn cách gì có thể chối bỏ được cảm xúc hiện tại của mình.
Chỉ là nàng thật sự không nghĩ tới, mình lại có cảm xúc như vậy trên người một cô gái.
Bây giờ phải lên vui vẻ sao? vì đã tìm được người mình động tâm.
Kiều Chi Du khảy khảy vén sợi tóc đang dán trên mặt Qúy Hi ra, đầu ngón tay trở về, không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt vỗ vỗ.
Đáng nói là cô gái này đối với mình rốt cuộc là có cảm xúc suy nghĩ như thế nào? Thích? Hay vẫn đơn thuần là tỷ tỷ.
Thời gian này trong lòng Kiều Chi Du vẫn luôn hỗn loạn, đặc biệt là mỗi khi nhìn đến Qúy Hi.
Nhưng nàng lại không kìm được mà muốn gặp Qúy Hi, Thật sự quá thích cảm giác ở chung với cô gái này.
Say rượu xong sẽ để lại di chứng, cảm giác choáng váng đầu, không biết qua bao lâu, nàng lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Làm mơ thấy một giấc mộng thật đẹp.
Nàng mơ thấy Qúy Hi đã tỉnh, còn thật sự đến ôm nàng vào lòng, tươi cười với nàng.
Đúng 7 giờ theo đồng hồ sinh học mà thức dậy, cũng không cần báo thức, đồng hồ Sinh học của Qúy Hi rất đúng giờ.
Qúy Hi lười nhác mở mắt ra, phát hiện mặt nàng đang ở gần cổ Kiều Chi Du, cả người cũng bị Kiều Chi Du ôm vào trong lòng, mà cánh tay của các nàng, đang ôm lấy eo nhau.
Một cái tư thế thật thoải mái, cả hai ôm lấy nhau ngủ.
Qúy Hi giờ mới hiểu rõ, vì sao hôm qua ngủ lại ấm như vậy.
Ấm đến mức ác mộng cũng thành mộng đẹp.
Mơ hồ, Qúy Hi cảm nhận trong lòng mình tràn ngập mùi hương, nguyên nhân là bởi vì bên người mình có mùi thơm tự nhiên, so với mùi hương nước hoa ngày thường còn dễ ngửi hơn.
Quý Hi cảm thấy nàng có chút hơi đê tiện, nàng không muốn kéo ra khoảng cách, liền giả ngu nằm như vậy ôm Kiều Chi Du.
Đến gần đối phương đang ngủ say, còn không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào gối đối phương.
Làm sao bây giờ? Giống như có điểm thích như vậy, không nghĩ tới việc buông nàng ra.
Ngày hôm qua do uống say lên không tính, hôm nay tỉnh lại mà như thế nào còn đang loạn tưởng….
Qúy Hi muốn cho đại não của mình nhanh chóng tỉnh táo, nàng ý thức được, không thể tiếp tục để Kiều Chi Du ôm mình như vậy được, sẽ suy nghĩ loạn lên.
Đúng lúc này Kiều Chi Du tỉnh lại, nàng nhìn thấy Qúy Hi đang nằm trong lòng ngực mình.
Hai người vẫn đang ôm nhau.
harry potter fanfic
Mỗi người mang theo tâm tư của riêng mình.
Cảm giác được Qúy Hi đang chạm vào eo mình, Kiều Chi Du tất nhiên sẽ không buông tay ra trước, nang nhìn Qúy Hi, mở giọng nói nói: ‘’Sớm.’’
‘’Sớm…’’ Qúy Hi mở miệng mang theo giọng nói nghẹt mũi, miệng thì nói chào buổi sáng, nhưng tâm tư đã bay đi đâu thì không biết.
‘’Bị cảm, tội ngươi hôm qua không chịu lên giường ngủ.’’ Kiều Chi Du ở trong chăn nâng tay ra dò, sờ sờ cái trán Qúy Hi, xem có bị sốt không.
Còn tốt không bị sốt.
“Có khó chịu không? Khó chịu thì hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.’’
‘’Chỉ là cảm nhẹ, không cần xin nghỉ.’’
‘’Đừng mạnh miệng.’’ Kiều Chi Du nói.
‘’Ta không mạnh miệng.’’
Kiều Chi Du nhẹ giọng cười.
Quý Hi cảm thấy mới sáng sớm mà mình đã chết chìm trong biển ôn nhu rồi, thật thích nghe Kiều Chi Du nói như vậy.
Nàng lần trước đã thấy qua bộ dáng của Kiều Chi Du khi mới thức dậy, cảm giác được không giống với hôm nay.
‘’Nên rời giường.’’ Qúy Hi tìm lấy cớ, kéo ra khoảng cách với Kiều Chi Du, chuẩn bị xuống giường.
Lòng ngực lại trống rỗng, trong lòng có cảm giác thất bại, ánh mắt Kiều Chi Du trước sau đuổi theo hình bóng của Qúy Hi.
Quý Hi đi đến toilet xong, trước tiên là rửa mặt bằng nước lạnh, làm cho bản thân mình chở lên tỉnh táo.
Đứng ở trước gương, nàng xoa xao khuôn mặt đầy nước, chuyện tối hôm qua vẫn còn đang nhớ rõ như vừa mới xảy ra……
Không lên nghĩ nhiều, không được nghĩ.
*
Mùa hè ở Bắc Lâm trôi qua thật lâu, nắng nóng như không có giới hạn.
Tháng tám, chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày thất tịch.
Lễ Tình nhân cái gì đấy, cái gì Thất Tịch này kia, Qúy Hi trong đều không quan tâm.
Nhưng theo lẽ thường mỗi khi sắp có ngày lễ nào đó diễn ra, các nơi đều rộn ràng bầu không khí lễ hội, chỗ nào cũng hồng đỏ đỏ khắp nơi, rất khó để người khác không chú ý đến.
Trong công ty còn có mấy người còn muốn mở một bữa tiệc dành cho những người cô đơn, không biết chừng còn có thế thoát ế? Làm nghề tài chính này, phần lớn đều là quen người cùng trong ngành.
‘’Hai vị mỹ nữ, tối thứ sáu có rảnh không? Có một buổi tụ hội, có muốn hay không đến đó vui chơi náo nhiệt? Giữa giờ nghỉ trưa, lân tổ một nam nhân đến đây hỏi, đến hỏi ý kiến của Qúy Hi cùng Mạnh Tĩnh.
Nếu không nhớ lầm, tổ tiêu thụ có hai nữ nhân độc thân.
Quý Hi không thích chỗ đông người, nhưng đôi khi cũng đi tham gia một ít buổi tụ hội, nếu không sẽ không hòa hợp được với mọi người.
Như vậy rất không thú vị, lúc đi ra ngoài chơi, cũng phải chơi cho tốt, không chỉ để chơi mà còn để xây dựng một ít mối quan hệ với người khác.
Cho nên đối với buổi tụ hội này nàng cũng không có hứng thú, cũng không có từ chối.
Mạnh Tĩnh lập tức nói thứ sáu là ngày thất tịch, lộ ra sắc mặt khó chịu, nhưng nàng am hiểu cách cự tuyệt người khác, nói chuyện lúc lâu, mới nhu nhược nhẹ nói: ‘’Thật ngại quá, ta không có thời gian.’’
Nói đến không có thời gian, vẻ mặt của Mạnh Tĩnh còn thoáng đỏ lên.
Qúy Hi nghe nói Mạnh Tĩnh không có thời gian, cho rằng nàng đang vội việc công ty.
Nàng cùng Mạnh Tĩnh chơi thân, là bởi vì Mạnh Tĩnh cũng giống nàng không có xuất thân tốt, không có bối cảnh mạnh mẽ,đều là một mình ở tại nơi thành thị này dốc hết sức lực để làm việc.
Ở trong tổ Mạnh Tĩnh cũng có tiếng là cuồng công việc.
‘’Tiểu Qúy ngươi cũng có thể đi nha.’’ Mạnh Tĩnh chuyển sự chú ý lên nàng, Nghĩ nghĩ, nàng lại ngại ngùng cười cười, sửa lại đúng lời của mình, ‘’Nhưng mà, lễ tình nhân khẳng định là đã có hẹn rồi.’’
Mạnh Tĩnh cảm thấy Qúy Hi xinh đẹp như vậy, bên người hẳn là sẽ không thiếu đàn ông theo đuổi, nghĩ rằng có nhiều người muốn ở cạnh nàng.
Điểm này Mạnh Tĩnh lại sai rồi, bên cạnh Qúy Hi từ trước đến nay, đều không có quen thân mật với ai, nàng cự tuyệt người khác cũng sẽ không dây dưa, nửa thật nửa giả mà từ chối thẳng thừng người khác.
Mạnh Tĩnh bất ngờ nói thứ sáu là thất tịch nàng mới để ý đến.
‘’Ai, mọi người đều không có thời gian, muốn mời mọi người tụ hội.
Mà mời ai cũng không có thời gian?’’ Nam nhân kia vẻ mặt ảo não, trách số mình khổ, ‘’Thôi vậy, ta chỉ còn cách hẹn hò với công việc thôi.’’
Buổi tối, Qúy Hi cùng Mạnh Tĩnh tăng ca đến tối muộn nhất văn phòng.
Quý Hi cầm lấy túi sách: ‘’Ân, ngày mai gặp lại.’’
Rời đi, Qúy Hi nhìn về phía phòng Kiều Chi Du, bên trong tối đen như mực, đêm nay cấp cao của công ty có tiệc xa giao, đã đi ra ngoài hết, nàng đêm lại chắc lại phải uống nhiều rượu rồi?
Uống rượu là không thể tránh khỏi, tự nhiên mình lại đi suy nghĩ cái này lam gì không biết.
Qúy Hi vừa đi vừa nghĩ, hướng thang máy mà đi, chờ vào thang máy xong, nàng đột nhiên nhớ tới USB của mình còn để trên bàn đóng mộc quên chưa có lấy.
Quý Hi đi ra khỏi thang máy, lại quay trở lại văn phòng.
Phòng đóng mộc nằm ngay bên cạnh gian phòng trà nước, đi qua khu vực uống trà, Qúy Hi không nghĩ tới chính mình lại gặp phải một cảnh xấu hổ như vậy: Một người nam nhân đang đè một nữ nhân lên tường, hai người ôm nhau, đang hôn môi cuồng nhiệt.
Nữ nhân là nàng biết, không phải ai khác, đúng là Mạnh Tĩnh.
Mà nam nhân kia là tổng giám của bộ phận đầu tư.
Ba người nhìn nhau, người bình tĩnh nhất là Qúy Hi, đối phương kinh ngạc với sự xuất hiện của mình, nàng nhẹ giọng nói câu: ‘’Xin lỗi.’’
Mãnh Tĩnh mặt thoáng chốc đỏ bừng lên cực độ, sửa lại tóc tai quần áo, qua một lúc cũng không nói lên lời.
‘’Thật ra chúng ta hẹn hò, ngươi giúp bọn ta giữ bí mật.’’
‘’Ân.’’ Qúy Hi cười nhạt, cũng khó trách bảo sao buổi chiều nói thất tịch tụ hội, Mạnh Tĩnh nói không đi được, nguyên nhân là đã thoát cô đơn rồi.
Công ty không ủng hộ việc hẹn hò trong văn phòng, nhưng ngầm ngầm thì vẫn có thể quen nhau.
Tin đồn nhảm nhí Qúy Hi nghe cũng nhiều rồi.
‘’Quay lại lấy đồ.’’ Qúy Hi không muốn làm cho không khí quá xấu hổ, chạy tới phòng đóng dấu lấy USB, vội vàng đi khỏi.
Đêm đã muộn.
‘’Kiều tổng, giờ về nhà sao?’’ Tài xế hỏi ý kiến Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du im lặng gật đầu.
Trên người có mùi rượu thoang thoảng, trong công ty hôm nay có Phó tổng mới đến, bắt buộc nàng phải đi, đêm nay dự yến tiệc, uống rượu là việc không thể từ chối.
Uống không nhiều lắm, chỉ là rất mệt.
Xe ô tô chậm rãi rời đi.
Trong xe mở nhạc thư giãn nhẹ nhàng.
Ngồi một mình ở ghế sau, Kiều Chi Du nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, nhìn những thân ảnh vội vàng lướt qua nhau.
Bất chợt, nàng lại nghĩ đến buổi tối sinh nhật hôm đó, có người nào đó ở bên cạnh nàng.
Kiều Chi Du hơi cúi đầu thấp xuống, lại cười bất đắc dĩ.
Lại nhớ đến cái hũ nút kia rồi………
Tàu điện ngầm cửa số 3 quen thuộc.
Nhiều Người đi qua đi lại.
Qúy Hi mặt không cảm xúc, đang chuẩn bị đến trạm quen thuộc giống như ngày thường, trong túi xách di động vang lên không theo quy luật, nàng vừa lấy ra xem.
Biểu tình trên mặt biến đổi trở lên nhu hòa tươi cười.
Một cảm giác không thể nói thành lời.
Thật là quá chùng hợp đi, người nàng đang thương thương nhớ nhớ, lại vừa lúc gọi cho nàng...........