Bhtt U Mê


Hôn chào buổi sáng.
Làm nũng sao, từ này quá xa lạ với Qúy Hi.

Từ lúc sinh ra trong từ điển của nàng đã không tồn tại từ này, cũng không có điều kiện để có thể làm ra nó.
Thật ra thì làm nũng cũng không phải việc gì ra vẻ cả, từ cách khách quan mà nghĩ, việc có thể được làm nũng với người khác thì đó cũng chính là một loại hạnh phúc.
Qúy Hi chăm chú nhìn Kiều Chi Du, trong lòng tràn đầy ấm áp khó chịu, bây giờ nàng mới nhận biết được, có lẽ bản tính của mình cũng có khiếm khuyết vài chỗ, nói thật thì quá nhạt nhẽo đúng hơn.

Cho nên ngay khi gặp phải Kiều Chi Du, nàng mới không lỡ buông tay, bỏ qua mọi suy nghĩ để có thể nắm bắt được hạnh phúc nhỏ nhoi này.
Kiều Chi Du xê dịch đầu lại gần Qúy Hi, nói tiếp chuyện vừa rồi: “ Có biết làm nũng hay không?”
Này vấn đề này kỳ quái quá rồi.
Qúy Hi: “ Sẽ không.”
Kiều Chi Du: “ Để ta dạy cho ngươi.”
Qúy Hi nhìn Kiều Chi Du, hứng thú mà đánh giá nàng: “ Ngươi dạy.”
Kiều Chi Du cảm giác mình đùa quá trớn rồi, tự đào cho mình một cái hố thật to.

Thật ra nàng làm gì mà am hiểu chuyện đi làm nũng với người khác, còn miễn nói đến bây giờ già đầu rồi còn làm nũng cái gì nữa, quá thẹn thùng.

Nhưng thôi đã có người muốn học, bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải dạy a.
Ánh sáng nhu hòa trên đầu giường phủ xuống hai người, ánh mắt hai người chạm nhau.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, hiện tại chỉ còn tiếng hơi thở hai người vờn quanh nhau, cùng tiếng mưa rầm rì ngoài cửa sổ.
Thoáng hạ quyết tâm xuống.
Kiều Chi Du kề sát vào tai Qúy Hi, ngón tay thon dài vuốt ve trên mặt nàng, sờ sờ, môi mỏng khẽ mỡ, cất giọng làm nũng: “ Mệt mỏi quá, đêm nay ngươi ôm ta ngủ, có được không?”
Kiều Chi Du mở lời nói một câu bất ngờ, Qúy Hi không kịp chuẩn bị, bị tấn công mặt đỏ bừng bừng bốc cháy.

Kiều Chi Du sờ lên mặt nàng cộng thêm hơi thở gần kề, cất giọng thủ thỉ gần sát, mang theo hương vị quyến rũ của nữ nhân, thật câu người.

So với việc nói là làm nũng, thì cái này ………..

giống đi câu dẫn hơn.
Quý Hi nằm ở trên giường, nhìn thẳng Kiều Chi Du, ngực dưới chăn không ngăn được phập phồng liên tục, cũng lúc đó có cảm giác miệng lưỡi thật khô nóng, bồi hồi.
Hình như phản ứng mãnh liệt quá rồi? Qúy Hi ý thức được, cảm giác nàng đối với Kiều Chi Du thật mẫn cảm, đầu óc bắt đầu có những suy nghĩ không an phận.

Tuy rằng trong lòng đang rung động gào thét mạnh mẽ, nhưng bề ngoài Qúy Hi vẫn tỏ ra bình tĩnh không có gì có thể dao động, nàng ngẩn ngơ, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng dần lên.

Mà hiện tại ánh sáng mờ ảo lên không phát hiện ra được.
Mình vừa làm gì vậy trời, Kiều Chi Du bị chính mình làm cho buồn cười, sau đó còn dùng giọng điệu trẻ con mà hỏi Qúy Hi: “ Thế nào rồi, học được chưa? Thử một chút cho ta xem.”
Qúy Hi lúc này mới đè xuống dao động trong lòng, nàng bị Kiều Chi Du chọc cho cười, nhưng nàng không dám cười quá to, sợ Kiều Thanh bị đánh thức tỉnh dậy.

Liền nghẹn cười.
Kiều Chi Du bi thương, “ Có gì mà phải cười đến như vậy không?”
Qúy Hi nhìn Kiều Chi Du, thật sự không nhịn được nữa, nghiêm túc mà nói ra câu: “ ………… Ngươi rất ngốc.”
“ Ta ngốc?!” Kiều Chi Du cố ý làm mặt giận.
Qúy Hi không hề lên tiếng.

Tuy là nói vậy, nhưng nàng vẫn rất cảm động, Kiều Chi Du luôn có mọi cách để dỗ nàng vui vẻ.
Kiều Chi Du biết nàng sợ nhột, liền bất ngờ ra tay, luồn tay vào chăn sờ sờ eo nàng.
Chỉ tại Qúy Hi quá sợ nhột, thân mình lập tức co rụt lại, nhịn cười thấp giọng mà nhắc nhở: “ Tiểu thanh đang ngủ……”
“ Ngươi đừng lên tiếng.” Kiều Chi Du cũng nhịn cười.
“ Ân____”.

Qúy Hi nhào đến ôm Kiều Chi Du vào trong lòng.
Cứ như vậy, hai người chơi đùa với nhau, không biết từ lúc nào chuyển qua ôm ấp nhau một chỗ.

Tư thế vô cùng thân mật, không khí thoáng chốc an tĩnh trở lại.
Hai người cùng nằm trên một chiếc gối, yên lặng chắm chú ngắm nhìn đối phương.

Bởi vì quá gần gũi mà còn nhìn chằm chằm nhau, một ngọn lửa ái muội bùng cháy dần dần.
Khoảng cách ngày càng gần, nhìn đến bờ môi Kiều Chi Du, Qúy Hi lại nảy sinh ra cảm giác miệng lưỡi khô nóng.

Thật sự, nàng rất thích hôn môi Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du thì lúc nào cũng vậy khỏi cần nói đến, bởi vì lúc trước đã được thử qua thân mật một lần, từ đó đến nay nàng vẫn luôn mong nhớ cảm giác thân mật đó, thật mê người.
Cả hai người đều chậm nhiệt ở cùng nhau một chỗ, thật ra cõi lòng mỗi người đều đang nóng lòng muốn thân mật hơn với đối phương, cả hai đều cảm nhận được một cỗ nóng bỏng đang dâng trào trong cơ thể, thôi thúc muốn hành động.
Kiều Chi Du ve vãn sợi tóc của Qúy Hi, lòng bàn tay vuốt ve mặt nàng, ngón tay không nhịn được mà xoa xoa cánh môi dưới mềm mại.
Một bên xoa xoa, một bên tiến đến gần sát.
Tuy là động tác nhỏ nhưng ám chỉ rõ ràng.

Bị Kiều Chi Du trêu chọc sờ môi, Qúy Hi ngứa ngáy khó chịu, nàng ôm lấy eo Kiều Chi Du, cũng đem môi mình hướng lên môi Kiều Chi Du.
Tiến đến gần hơn một chút, hai đầu mũi cọ cọ vào nhau, hơi thở khô nóng quanh quẩn bao trùm.

Cả hai người cũng không nói gì nữa, trong giây phút này cả hai chỉ muốn yên lặng cảm nhận, ánh mắt nhìn nhau không rời, hơi thở nóng rực phả lên mặt nhau trêu chọc khó chịu.
“ Dì……….” Kiều Thanh nằm bên cạnh xoay người, nói mớ.
Nghe được giọng nói non nớt vang lên, Qúy Hi cùng Kiều Chi Du bừng tỉnh kéo khoảng cách ra.
Cũng không thêm gì, không gian lại trở lên yên tĩnh.
Hơi thở của hai người vẫn còn rối loạn chưa thể bình tĩnh lại.
Màn đêm an tĩnh, Kiều Thanh rầm rì nói mơ hai câu rồi thôi.

Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi: “ Chỉ là nói mớ?”
Qúy Hi giả vờ bình tĩnh: “ Ngủ …..

đi.”
Kiều Chi Du bất đắc dĩ mím môi, “ Ân.”
“ Dì….” Kiều Thanh lại mơ mơ nói, lúc này lại tỉnh dậy.
“ Làm sao vậy?” Qúy Hi xoay người hỏi nhỏ.
Kiều Thanh đang mơ màng nhìn thấy Qúy Hi, cho rằng mình đang nằm mơ, nàng giống như con mèo nhỏ mà năn vào lòng ngực Qúy Hi, miệng còn lớn mật nói: “ Ôm…”
Qúy Hi bị sự dễ thương này tấn công, không thể cự tuyệt được, nàng cười cười xoa đầu Kiều Thanh: “ Ân, lão sư ôm_____”
Kiều Thanh hừ hừ: “ Ân~~~~~”
“ Tiểu dính người.” Kiều Chi Du cười nói, nhìn thấy Qúy Hi xoay người sang chỗ khác ôm Kiều Thanh, nàng cũng trở mình theo, dán người lên lưng Qúy Hi, duỗi tay luồn qua ôm cả lớn cả bé vào lòng.
Phía sau lưng bị Kiều Chi Du ôm, trong ngực lại bị Kiều Thanh ôm, Qúy Hi bị kẹp ở giữa hai người, trái phải đều thật ấm áp.

Tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Nàng cười cười, phát hiệt ra Kiều Chi Du ____
Thực thực thích dính lấy mình.
“ Ta giúp ngươi xoa xoa, ngươi ngủ đi.”
Qúy Hi giữ tay Kiều Chi Du lại, hơi quay lại xem nàng: “ Không cần xoa, đã đỡ hơn rồi.”
Kiều Chi Du liếc nhìn Qúy Hi, “ Về sau ở trước mặt ta không cần cậy mạnh, ta là bạn gái của ngươi.”
Nàng lúc nào cũng cố ý nhấn mạnh thân phận bạn gái của mình, bởi vì nàng muốn Qúy Hi càng ngày càng tin tưởng mình hơn.
Ta là bạn gái ngươi.


Qúy Hi rất thích nghe Kiều Chi Du nói những lời này.

Nàng đáp ứng cười nói: “ Ân.”
Đây là lần đầu tiên Qúy Hi cho phép bản thân mình trở lên yếu ớt.

Nàng thừa nhận rằng Kiều Chi Du nói đúng, nàng là người thích mạnh miệng, thích cậy mạnh.

Thật ra làm như vậy cũng có chút mệt mỏi, đôi khi cũng muốn bản thân mình được tỏ ra yếu ớt, muốn được người khác ôm ấp an ủi.
Trước kia không có ai, nhưng giờ đã có rồi.
Đêm dài, trong phòng ngủ an tĩnh.
Bên ngoài cửa sổ vẫn rào rạt tiếng mưa không ngừng, giống như là thiên nhiên đang tấu lên một khúc nhạc đệm lãng mạn cho hai người, giọng nói trong phòng càng trở lên ôn nhu tinh tế hơn ngày thường.
Kiều Chi Du: “ Còn có.”
Qúy Hi: “ Cái gì?”
Kiều Chi Du nỉ non bên tai nàng, nửa giỡn nữa mang theo sự tủi thân: “ Lúc yêu đương có thể tích cực như lúc làm việc không?”
Quý Hi nghĩ nghĩ một lát, khiêm tốn nghiêm túc mà nói: “ Được.”
Nói như vậy mà còn nghiêm túc trả lời, Kiều Chi Du cũng bó tay không biết nói thêm gì nữa, nàng cong môi cười.
…………….
Cơn buồn ngủ đánh úp tới, Kiều Chi Du nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu mà ôm lấy người bên cạnh.

Giấc mơ nàng vẫn luôn tha thiết mong ước, đó là có người để ôm cùng nhau ngủ, nay đã chờ đợi được rồi.
Thời gian cứ vậy trôi qua từng phút từng giây, trong phòng bây giờ đã hoàn toàn rơi vào an tĩnh.
Qúy Hi vẫn còn chưa ngủ.
Nàng nhớ tới lời Khương Niệm trước đây thường nói, nói nàng mà cùng yêu đương với người khác, khẳng định sẽ rất nhàm chán.
Trước kia nàng cũng không cần quan tâm đến những lời này, hiện tại lại rất để ý, nàng sợ Kiều Chi Du sẽ thấy chán nàng.
Qúy Hi nằm trong chăn lặng lẽ nắm lấy tay Kiều Chi Du, bàn tay bao bọc lấy tay nàng.
Bởi vì Kiều Chi Du, nàng muốn học hỏi thêm, nàng sẽ cố gắng chở thành một người yêu đúng nghĩa.
*
Người ta thường nói nếu ngủ mà thích ôm một thứ gì đó, thì chính là trong lòng đang bị thiếu hụt cảm giác an toàn.

Qúy Hi cùng Kiều Chi Du đều là như vậy, bởi vì khi ôm nhau ngủ, các nàng so với việc ngủ một mình đều thoái mái ngủ ngon hơn.
Sáng hôm sau, bầu trời mờ mờ âm u, lại là một ngày mưa dầm kéo dài.
Lúc Kiều Chi Du tỉnh lại, ba người vẫn còn nằm nguyên tư thế hôm qua đi ngủ.

Nàng ôm Qúy Hi, Qúy Hi ôm Kiều Thanh, giường to như vậy mà ba ngươi lại chen chúc nhau một chỗ cùng ngủ.
Qúy Hi cùng Kiều Thanh vẫn còn đang ngủ, tư thế ngủ cực kỳ giống nhau, Kiều Chi Du nhìn thấy không khỏi buồn cười.

Đúng là bức tranh hoàn hảo mà nàng vẫn luôn tưởng tượng ra, nhưng thật không ngờ tới lại là một cô gái đem đến cho mình.

Kiều Chi Du vươn tay ra sửa lại mấy sợi tóc dán lên mặt Qúy Hi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lộ ra.
Chỉ qua vài tháng ngắn ngủi, từ lần đầu các nàng gặp nhau đến giờ, Kiều Chi Du vẫn không thể tưởng tượng ra được, cuộc sống của nàng vẫn luôn bằng phẳng như nước, rồi bất chợt một ngày Qúy Hi đến, mọi chuyện đều thay đổi nghiêng trời lệnh đất.
Kiều Chi Du thức dậy không bao lâu thì Qúy Hi cũng tỉnh, bộ dáng lười nhác khẽ mở mắt ra.
Kiều Chi Du: “ Tỉnh.”
“ Ân--------.” Qúy Hi vẫn còn đang buồn ngủ, sự thật chứng minh, tỉnh ngủ mà có thể nhìn thấy người mình yêu, tâm trạng chích xác sẽ trở lên thật tốt.
“ Có muốn ngủ tiếp một lát hay không?” Kiều Chi Du hỏi.
“ Không ngủ.” Vừa mới tỉnh ngủ cả người Qúy Hi trở lên mềm mại hơn hẳn mọi ngày, biểu cảm mềm mại, giọng nói cũng mềm mại nhu hòa hơn.
Thời tiết mưa dầm cũng không hẳn lúc nào cũng màng lại cảm giác buồn buồn, giống như hiện tại, trời mưa ngay vào cuối tuần, thật thích hợp để làm biếng ngủ ngon, chỉ muốn ngủ nướng cả ngày.
Kiều Thanh còn chưa tỉnh lại, tiểu hài tử ngủ lúc nào cũng nhiều hơn, ngủ rất say, giống như con heo lười vậy.
Qúy Hi cúi đầu thấy vậy liền cười.
Mà lúc này Kiều Chi Du vẫn đang nhìn Qúy Hi xem Kiều Thanh, nàng cũng cười theo.
“ Sắp tới được nghỉ dài hạn, ngươi có tính toán gì không?” Kiều Chi Du kéo tay Qúy Hi ở trong chăn, hỏi nàng: “ Hay là chúng ta đi du lịch? Có thể mang Kiều Thanh tới biển chơi.”
Tuy là các nàng gặp nhau mỗi ngày, nhưng có rất ít thời gian hẹn hò riêng với nhau.

Kiều Chi Du liền nghĩ, chờ đến kỳ nghỉ dài hạn này, hai người cùng nhau thả lỏng thật tốt.
Thấy Kiều Chi Du đang bừng bừng hứng thú, Qúy Hi do dự.

Bình thường nếu được nghỉ dài ngày nàng sẽ về quê, ở cùng em gái và bà.
Kiều Chi Du: “ Có dự định rồi sao?”
“ Chân của bà ta vẫn luôn không được thoải mái, ta phải về nhà, dẫn nàng đi bệnh viện xem sao.” Qúy Hi không muốn Kiều Chi Du mất hứng, nhưng thật sự lần này nàng phải đi về quê một chuyến, không có thời gian rảnh.
“ Có sao không? Có cần ta đi về quê cùng ngươi không?”
Nàng vẫn luôn lo lắng cho mình đầu tiên, Qúy Hi ấm lòng, lắc lắc đầu, “ Chỉ là bị phong thấp thôi, không nghiêm trọng lắm, chỉ là vẫn luôn kéo dài, ta muốn mang nàng đi kiểm tra.”
“ Đi bệnh viện nào? Tới Bắc Lâm ta có thể hỗ trợ liên hệ với bệnh viện.”
“ Dung Thành.” Qúy Hi nói.
“ Nhà ngươi ở Dung Thành?” Kiều Chi Du nghe thấy cái tên thành thị quen quen, không khỏi khiến nàng nghĩ đến một ít chuyện xưa.
“ Ân.” Qúy Hi ngẫm lại, nói với Kiều Chi Du: “ Thật xin lỗi.”
Kiều Chi Du cười nàng: “ Nói xin lỗi cái gì, ngốc nghếch.”
“ Ta không thể đi cùng ngươi.” Qúy Hi nghe đến Kiều Chi Du nói muốn đi du lịch, thật ra trong lòng nàng rất chờ mong.
“ Cho nên ở cùng ta chỉ là nhiệm vụ cần hoàn thành, không phải là thật lòng muốn ở cạnh ta?” Kiều Chi Du xảo quyệt mà nói.
Qúy Hi vội lên, nhanh chóng mà nói: “ Không phải.”
“ Trêu ngươi.” Kiều Chi Du sờ sờ đầu nàng, ôn nhu mà nói: “ Về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt vào.”
Qúy Hi ngơ ngác mà nhìn Kiều Chi Du, có lẽ nhìn thấy qua nhiều người yêu nhau, cho dù chỉ là một chút ôm ấp thân mật, nàng cũng chưa từng chờ mong, nhưng mà hiện tại, nàng phát hiện ra ở cùng với người mình thích, thật sự là có thể tốt đẹp như vậy.
Kiều Chi Du thấy Qúy Hi dùng ánh mắt ngơ ngác đó nhìn mình: “ Ngươi có phải là chưa tỉnh ngủ sao?”
Qúy Hi không nói gì, nàng đột nhiên làm ra hành động thân mật, hôn lên trán Kiều Chi Du.

Lúc môi chạm đến, thực nhẹ, thực ôn nhu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận