Kiều Chi Du, ta yêu ngươi…
Lê Dặc gọi điện thoại cho Quý Hi, là vào buổi tối ngày thứ sáu.
Hôm đó nàng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến, vừa bắt máy, đối phương liền nói chuyện, giọng diệu lười biếng: “ Quý Hi phải không, biết ta là ai không?”
“ Lê Tổng?” Quý Hi phản ứng lại rất nhanh, một lần nói chuẩn.
Giọng nói của Lê Dặc, rất đặc biệt, cho dù là ai, đã nghe qua hai lần đều có thể nhớ, độ nhận diện rất cao.
Chỉ là Quý Hi hơi khó hiểu, Lê Dặc vì sao lại gọi cho mình, mà không phải là thư ký hay trợ lý của nàng gọi tới.
“ Là ta.” Lê Dặc đang chán muốn chết, nhớ ra còn có danh thiếp của Quý Hi, “ Có thời gian hay không? Ra nói chuyện với ta.”
Đã hơn 9 giờ tối, Quý Hi nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, “ Bây giờ sao?”
“ Ân, ta vừa hay bây giờ có thời gian rảnh.”
Quý Hi suy nghĩ, đáp ứng, “ Được.”
Nghe Thiệu Vũ nói, Lê Dặc này là thần long thấy đầu không thấy duôi, rất khó để hẹn gặp được.
Lê Dặc gửi vị trí cho nàng, là một tiệm café, nàng gọi xe đi qua đó cũng phải mất hơn hai mươi phút.
Chuẩn bị theo một ít tài liệu đơn giản, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.
Quý Hi đến tiệm café, vừa mở cửa bước vào, Lê Dặc đã ngồi sẵn ở một chỗ sát cửa sổ chờ nàng.
Nàng nhìn thấy đối phương một bộ dáng lười nhác ngồi trên ghế, khuôn mặt thì ửng đỏ, nhìn kiểu này liền biết đã uống không ít rượu.
“ Lê Tổng, ngài khỏe.” Quý Hi đứng trước mặt, lịch sự cúi chào.
Lê Dặc ngước mắt lên, nhìn Quý Hi, gật gật đầu, giọng nói lười biếng phát ra: “ Ngồi đi.
Muốn uống cái gì thì tùy tiện gọi, ta mời ngươi.”
“ Cảm ơn, không cần.” Quý Hi nhìn Lê Dặc đang say, liền hỏi: “ Bây giờ có tiện nói chuyện không?”
“ Nói chuyện hợp tác sao a?” Lê Dặc chớp chớp mắt nhìn, cực kỳ khó chịu mà hừ hừ nói: “ Ngươi không thấy ta uống nhiều rồi sao? Hơn nữa hiện tại tâm trạng ta không tốt, không muốn nói.”
Kêu mình tới đây, lại nói không muốn nói, chẳng khác nào trêu đùa.
Quý Hi nhẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói: “ Mới vừa nãy, không phải ngài kêu ta đến đây nói chuyện sao?”
“ Ta đêm nay tâm trạng không tốt, uống quá nhiều, nói không được việc.” Lễ Dặc dùng thái độ bề nghễ mà nhìn Quý Hi, lặp lại một lần nữa, cười chế diễu: “ Ngươi như thế nào nào không nhìn ra được sao?”
Quý Hi xác định nàng đã uống quá nhiều, đành phải nói: “ Chúng ta hay là hẹn lại …..”
Lê Dặc nghiêng mặt, dùng tay chỉ vào đầu, đánh gãy lời nói Quý Hi: “ Ngươi cho rằng ta nhàn hạ giống như ngươi sao, muốn hẹn liền hẹn?”
Như này cũng không được, như thế kia cũng không được, Quý Hi nhíu chặt mày, nàng không hiểu Lê Dặc đang có ý gì, trực giác nói cho nàng biết, Lê Dặc tìm đến nàng, không chỉ có chuyện công việc.
“ Vậy vì cái gì mà ngài hẹn ta ra đây?” Quý Hi hỏi.
“ Quá nhàm chán.” Lê Dặc mang bộ mặt say xỉn, đây đúng là lời nói thật, nếu không phải là chán, nàng cũng không đến mức đem bạn gái nhỏ của Kiều tổng đến bồi mình.
Lê Dặc nghiêng người về phía trước, chống tay xuống bàn nâng cằm, nhìn Quý Hi, “ Tâm trạng ta hôm nay không được tốt, ngươi biết không? Mà ngươi vừa đến _________”
Quý Hi an tĩnh chờ nàng nói tiếp.
Lê Dặc nói: “ Tâm trạng càng tệ hơn.”
Quý Hi: “…….”
Phong cách của Lê tổng đúng là không biết chỗ nào mà lần.
Lê Dặc trêu Quý Hi một phen, nhìn phản ứng bây giờ của Quý Hi, nàng nở nụ cười haha.
Khỏi phải nói, rất thú vị.
“ Ta không rõ ý của ngài.” Quý Hi đang nghi ngờ Lê Dặc không uống quá nhiều, tuy logic không rõ ràng, nhưng nhìn có vẻ không giống quá say.
Lê Dặc đánh giá Quý Hi, đêm đó ở quán bar nhìn thấy Kiều Chi Du lôi kéo ôm Quý Hi, nàng cảm thấy tâm trạng mình không mấy vui vẻ.
Nàng theo đuổi Kiều Chi Du, như thế nào cũng không bẻ cong được, còn cô gái này thật có năng lực, còn có thể bắt lấy Kiều tổng.
Cho nên nàng rất tò mò, còn muốn gặp mặt riêng.
Lê Dặc đánh giá Quý Hi từ trên xuống dưới, không thể không bội phục.
Ánh mắt của Kiều tổng thật độc đáo, lại là một cô gái, đẹp đến không tầm thường.
Lê Dặc rất thưởng thức, ngoài ý muốn lại hợp mắt nàng, mình nhìn còn muốn động tâm.
Quý Hi bị Lê Dặc nhìn chằm chằm có chút khó chịu, có lẽ là do ánh mắt quá nhiệt tình của đối phương.
“ Chuyện hợp tác, cho đoàn đội của các ngươi thứ 3 tuần sau đến công ty ta, chờ đến lúc đó rồi nói chuyện.” Lê Dặc nói sang chuyện khác, cười phong tình vạn chủng, “ Ngươi ở đây cùng ta tâm sự đi, tỷ tỷ muốn cùng ngươi kết bạn.”
Nghe Lê Dặc thân mật mà xưng “ Tỷ Tỷ.” Quý Hi dừng một lát, cảm thấy có gì không đúng.
“ Sợ bạn gái ngươi ghen sao? Tâm sự mà thôi, ta lại không có ăn ngươi, Kiều tổng cũng sẽ không tức giận.” Lê Dặc nói không ngừng, lại hỏi: “ Ngươi bao nhiêu tuổi.”
“ 24.” Quý Hi nói.
“ Năm nay vừa mới tốt nghiệp sao?” Lê Dặc nhìn kỹ lại Quý Hi, lớn mật mà đoán.
“ Ân.”
“ Mới tốt nghiệp mà có thể vào ZY, rất lợi hại a.” Lê Dặc nói êm tai, “ Nhưng mà không lẽ Kiều tổng đưa ngươi vào làm, cũng quá đơn giản.”
Nàng hiển nhiên là đã hiểu lầm cái gì, Quý Hi giải thích nói: “ Ta tự phỏng vấn vào.”
Lê Dặc cười cười không nói lời nào, chuyện bao dưỡng nữ sinh, người tình ta nguyện, chỉ cần theo nhu cầu, cũng là như vậy đi.
Chỉ là có chút ngoài ý muốn, Kiều Chi Du mà cũng sẽ như vậy sao.
“ Quý Hi, ta rất thích ngươi.” Lê Dặc rất có hứng thú mà nói.
Quý Hi nghe ra được, quả nhiên là có ám chỉ thích.
Bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt Lê Dặc nhìn nàng quá lộ liễu.
Lê Dặc thẳng thắn, cũng không vòng vo, nói ngầm với Quý Hi: “ Kiều Chi Du mỗi tháng chu cấp cho ngươi bao nhiêu tiền?”
“ Lê tổng.” Sắc mặt Quý Hi lập tức trầm xuống, “ Ngươi uống say rồi.”
“ Ta không say.” Lê Dặc thản nhiên nói.
“ Ta cùng Kiều tổng đang quen nhau.” Quý Hi nói chuyện nghiêm túc, thái độ thực sự rất nghiêm túc, “ Mời ngài tôn trọng ta.”
Câu nói này vừa nói ra, bầu không khí liền rơi vào xấu hổ.
Lê Dặc ngây người ra, Quý Hi bày la một bộ dáng si tình, nhìn vào không biết phải nói gì tiếp theo.
Chẳng lẽ là mình hiểu lầm?
Quý Hi không nhịn xuống được, nàng cực kỳ khó chịu, “ Ta còn có việc, ta phải đi trước.”
Cô gái này nhìn vào giống kiểu “ Ngây thơ ngốc ngọt.”, loại người này nàng đã gặp qua không ít, nam hay nữ đều có, Lê Dặc không khỏi nhắc nhở, “ Ngươi rất hợp mắt ta, ta mới vừa rồi nói hơi quá.
Yêu đường cùng kẻ có tiền không dễ đâu, ai cũng là chơi cho vui, ngươi đừng có mà ngây ngốc hãm sâu, giống như xuất thân của Kiều Chi Du vậy, về sau nhất định sẽ tìm lấy một nhà môn đăng hộ đối kết hôn.”
Quý Hi hơi cúi đầu xuống, nàng lặng lẽ cắn chặt răng, không muốn tiếp tục nói chuyện với Lê Dặc.
Nàng không biết mình như thế nào ra khỏi quán café, chờ cho tinh thần hồi phục, đã đứng ở ngoài đường.
Gần đây nhiệt độ ở Bắc Lâm xuống thấp, thật lạnh.
Đi ra đường lớn liền có trạm xe bus, Quý Hi thất thần đứng ở trạm giao thông công cộng, lại thất thần ngồi lên xe bus, đi xuống hàng ghế cuối ngồi.
Quý Hi còn đang suy nghĩ những lời Lê Dặc nói, nàng không phủ nhân, trong tiềm thức nàng cũng có suy nghĩ giống như Lê Dặc.
Nàng sống rất thực tế, cũng không dám hy vọng có thể đi xa đến cuối cùng với Kiều Chi Du, nhưng khi nghe được những lời này từ miệng người khác nói ra, lòng nàng thật đau đớn, giống như cảm giác vết thương bị xé toặc ra.
Có ít việc không cần người khác phải nhắc nhở, nàng cũng hiểu rõ, bị người khác nhắc nhở, khiến cho nàng thật khó chịu.
Xe bus chạy một đường thẳng, mang theo tâm tư buồn phiền của nàng về nhà.
Quý Hi quay mặt ra cửa sổ, không muốn nghĩ nhưng lại nghĩ đến một ít chuyện lung tung rối loạn, không thể không nghĩ được.
Lúc về tới chung cư, tâm trạng của nàng vẫn rối loạn như thế.
Con người luôn tồn tại nhưng cảm xúc mà mình không thể hiểu, không hiểu được chờ đợi, không hiểu được làm ra vẻ, không hiểu được tỏ ra yếu ớt, không hiểu được khó chịu _____
Quý Hi đêm nay cũng có rất nhiều thứ không thể hiểu được.
Tắm rửa xong, nằm lên giường, như thế nào nàng cũng không ngủ được, vì thế liền mang rượu ra uống, uống rồi uống nữa, uống đến mức ý thức trở lên mơ hồ.
Từ lúc bắt đầu biết uống rượu, nàng cũng chưa bao giờ để mình quá say, nhưng đêm nay lại cố tình uống cho say, say để không phải nghĩ đến chuyện gì nữa, chỉ cần đi ngủ một giấc là xong.
Bởi vì từ trước đên nay chưa từng có quá say như vậy, cho nên Quý Hi cũng không rõ được bản thân mình đã uống vào bao nhiêu rượu.
Nàng nằm ở trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc quay quầng chỉ nghĩ đến một người, loại nhớ thương này giống như so với ngày thường càng thêm gấp nhiều lần.
Quý Hi mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, hình ảnh trên màn hình xoay vòng vòng, nàng nhíu mày híp mắt lại để xem, cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, hình như là 11 giờ thì phải.
Đêm dài, yên tĩnh.
Kiều Chi Du vừa mới ngủ không được bao lâu, thì liền bị tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi đánh thức, nàng sờ soạng mở công tắc đèn ngủ đầu giường lên.
Vừa nhìn thấy là Quý Hi gọi, lập tức nghe máy.
“ Chi Du…..” Âm thanh Quý Hi gọi nàng mềm mại như bông.
Kiều Chi Du lúc này thật sự tỉnh ngủ hẳn, “ Làm sao vậy? Không khỏe sao?”
“ Ta muốn gặp ngươi.” Quý Hi hừ nhẹ trong điện thoại, có chút ủy khuất, lại giống như là đang làm nũng.
Trạng thái này thật không ổn, Kiều Chi Du hỏi: “ Ngươi đang ở nhà sao? Uống rượu?”
“ Ân, ở nhà….”
Tuyệt đối là đã uống rượu, Kiều Chi Du nghe thấy âm thanh của nàng thì liền không an tâm, “ Chờ ta một lát, ta qua đó.”
Kiều Chi Du tắt điện thoại đi, rời giường, thay quần áo, vội vàng đi ra cửa.
Đêm khuya vắng người ít xe, nàng chạy thẳng một mạch đến nhà Quý Hi, so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Nàng đại khái có thể biết rằng Quý Hi đang say, đêm khuya rồi còn gọi điện cho nàng, đã vậy còn bảo nhớ nàng, đột nhiên muốn gọi, muốn nàng đến bên mình.
Nếu không do đã quá say, tuyệt đối nàng ấy sẽ không tỏ ra như vậy.
Kiều Chi Du vừa tới nơi, cũng không gõ cửa, mà lấy điện thoại ra gọi cho Quý Hi, “ Bảo bối, ta tới rồi, ngươi mở cửa ra đi.”
“Ân.” Quý Hi để điện thoại lại trên giường, từ từ bò xuống giường, bước đi loạng choạng ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Kiều Chi Du liền thấy khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu của nàng, Quý Hi hôm nay mặc váy ngủ, ánh mắt vì say mà trở lên mông lung, trên người còn mang theo mùi rượu.
“ Sao lại uống rượu?” Kiều Chi Du vội đến, còn để nguyên mặt mộc, tóc dài xõa ra tùy ý, trên người chỉ mặc một bộ đồ thoải mái.
Quý Hi kéo Kiều Chi Du vào nhà, đóng cửa lại, sau đo ngắm nhìn Kiều Chi Du không chớp mắt, “ Bên ngoài lạnh lắm sao? Để ta ôm ngươi một lát.”
Nói xong, nàng liền ôm chặt Kiều Chi Du, mặt dày mặt dạn không tách ra.
Kiều Chi Du cứng người lại, bởi vì đêm nay Quý Hi nhiệt tình chủ động giống như thay đổi thành một người khác, chậm nửa giây, nàng mới ôm Quý Hi vào trong lòng.
Nàng nhìn gương mặt đỏ bừng của Quý Hi, lại không nhịn được mà hỏi nàng: “ Đều đã say rồi, sao lại uống nhiều như vậy?”
Sau khi say Quý Hi vẫn an tĩnh như cũ, nàng chăm chú nhìn Kiều Chi Du, trầm mặc không nói gì, cứ như vậy một lúc, dần dần nàng yên lặng hôn lên môi Kiều Chi Du, ôm lấy nàng, đè Kiều Chi Du lên tường, vội vã mà hôn.
Quý Hi hôn sâu, mỗi một lần hôn Kiều Chi Du, đều mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu.
Ở trước cửa đèn trong nhà không chiếu tới, hai người dựa lưng vào tường mãnh liệt lưu luyến hôn nhau, vội vã gấp gáp.
Âm thanh mút mát vang lên, còn có bởi vì nụ hôn quá mãnh liệt mà trở lên động tình thở dốc, tiếng rêи ɾỉ đánh vỡ không gian yên tĩnh, làm cho lòng người ngứa ngáy.
“ Làm sao vậy?” Vừa rời môi, Kiều Chi Du lại hỏi.
Quý Hi tựa vào trán Kiều Chi Du, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, “ Nhớ ngươi…….”
Người ta thường nói khi say rượu sẽ lộ ra bản tính thật, với Quý Hi mà nói, cũng là loại này.
Mặc dù đã xác định quan hệ với Kiều Chi Du, nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, chưa bao giờ dám làm càn bừa bãi.
Nguyên lai là do uống say sẽ không biết xấu hổ sao? Kiều Chi Du ôn nhu cười hỏi: “ Cái gì.”
Quý Hi hôn xuống Kiều Chi Du thêm một cái, giống như thay cho câu trả lời.
Kiều Chi Du cười cười.
Quý Hi si ngốc nhìn nàng, “ Kiều Chi Du.”
Không đầu không đuôi mà gọi một tiếng, Kiều Chi Du phối hợp lại với nàng, “ Ân.”
Giọng nói của Quý Hi lúc này thực nhẹ nhàng: “ Ta yêu ngươi.”.